Tôi và Anh hữu duyên mà không phận
Nên cả đời quanh quẩn giữa nhớ quên
Yêu nồng nàn nhưng chẳng thể ở bên
Cứ khắc khoải đắm chìm câu thương nhớ.
Bao đêm dài một mình anh trăn trở
Cứ dỗ hoài mà giấc ngủ chẳng yên
Làm sao đây vơi đi nỗi muộn phiền
Khi cố xoá chút tình riêng chân thật.
Còn tôi ư với chuỗi ngày chật vật
Đời nhọc nhằn tất bật những lo toan
Yêu không dám bởi biết phận đa đoan
Nên cứ sống võ vàng không ước mộng.
Cả đời này tim ơi còn xao động
Còn ngóng trông được sánh bước bên anh
Mộng uyên ương thành ảo vọng mong manh
Tôi và anh dòng đời chia hai nửa.
Chỉ còn lại bao nhớ thương một thuở
Nhức nhối lòng khi chạm tới tên nhau.
Đồng Ánh Liễu
#ĐAL