{keywords}

Em có biết, trái tim anh tan vỡ!
Chẳng phải do em, chẳng lẽ lại do mình?
Chuyện đã qua rồi, sau mấy mươi năm
Tóc lạt bóng thì tình càng sống lại.

Ôi, tình yêu cái thời còn non dại
Lấp lánh trăng sao, tưới mát tựa mưa rào
Lòng ngơ ngẩn như ngàn vạn mũi dao
Chém vào tim cho máu trào, ngực xé.

Làn môi em ngọt thơm đến thế,
Làn môi người sinh nữ đáng yêu ơi!
Em dịu dàng thơ mộng giữa mây trời
Đã bao lần cùng anh say đắm nhụy.

Trái tim anh nay đã thành hoang phế
Mơ em về sống lại những khát khao
Cho linh hồn đang chết lại tươi màu
Anh ôm ấp cả dáng hình thưở ấy…

*

Một thời trai yêu nhiều biết mấy
Đậu lại còn đôi bóng – chính là em!
Phút cuối cùng em tha thiết đến bên
Anh rũ bỏ như một thằng điên loạn.

Không! Một thằng ngu, khờ vì ngạo mạn
Em trẻ xinh mềm mại biết bao nhiêu
Một người vợ – với chồng,
sẽ rất mực thương yêu
Sao lỡ bỏ? để suốt đời tiếc nuối.

Anh đã chết vạn lần, hồn đau nhói
Phí cả đời trai từng bão táp, phong ba
Một chữ “yêu…” thành dài dặc, lê thê
Em ơi! Trái tim vỡ rồi,
làm sao còn vá lại?

Xem thêm  TIỄN MỘT NGƯỜI ĐI (Dành tặng cố Ns Phú Quang)

*

Nhớ buổi ấy cùng nhau đêm trăng sáng
Ánh mắt thơ xinh mà chứa bầu trời
Nụ hôn nào còn đọng trên môi
Anh xin uống cạn bầu em trắng mịn.

Đi dưới trăng hai đứa lòng bịn rịn
Em áp vào anh như hoa ép vào tim
Một vũ trụ ngát hương,
trao cho anh đón nhận…

Hết rồi, em ơi! Chắc sẽ làm em giận
Ngay từ lúc anh quay đi
Trước hững hờ,
giờ đau khổ nhường ni
Một người vợ, lẽ ra?
với đời ta là tốt nhất.

Thôi, đành để quỉ sa tăng moi gan, móc mắt
Lỗi lầm này giá đắt quá, em ơi!
Ta ngửa mặt kêu lên cùng với đất trời
Bằng trái tim tan vỡ!

Hà Nội, tháng 6.2018

Phạm Ngọc Thái