Em chẳng muốn mình cứ mãi xa xôi
Sống quẩn quanh bên nhau nơi vùng trời kí ức
Có những ngày nhớ anh thổn thức
Mặc cơn giông tưới ướt sợi mi buồn.
Nếu có thể hãy cầm tay em về phía hoàng hôn
Cho dẫu ở ngoài kia là vùng trời bão tố
Cho dẫu có những ngày cơn mưa rào sẽ đổ
Cho dẫu chúng mình có ngày tay trắng để yêu nhau.
Em sợ chùn lòng đi qua những cơn đau
Trái tim non úa tàn chẳng thể nào khát khao trở lại
Bởi vì em phận đàn bà con gái
Như cánh hoa có lúc sẽ phai tàn
Em sợ những ngày đi qua nỗi hoang mang
Trái tim thôi chẳng đợi chờ gì nữa
Người đàn bà của anh như chiếc lá gầy vương bên thềm cửa
Những thương yêu tắt lịm tự bao giờ
#NghinhNguyễn
P/s: Khi đàn bà im lặng mới thực là bão giông. Nên phải biết ơn cuộc đời vì người đàn bà bên cạnh mình vẫn huyên thuyên nhiều chuyện.