Em viết cho mình độ tuổi bốn mươi
Khi cuộc sống trải qua nhiều ngã rẽ
Khi bao lần phải gồng lên mạnh mẽ
Đã biết thương mình và học cách bỏ buông.
Bốn mươi rồi chẳng vì ai để lệ tuôn
Quá khứ qua đi mĩm cười nhìn phía trước
So đo làm chi với hơn thua mất được
Bình thản lòng mặc kệ những tính toan
Bốn mươi rồi em điểm lại phấn son
Làn tóc rối buông lơi bờ vai nhỏ
Nụ cười duyên say lòng ai thuở đó
Vẫn mặn mà đằm thắm với thời gian
Bốn mươi rồi chẳng mộng ước cao sang
Chẳng viễn vông những điều trong cổ tích
Đủ kiên cường trước thị phi, hiềm khích
Thế thái, nhân tình nhẹ tựa áng phù vân
Bốn mươi rồi đôi lúc cũng bâng khuâng
Khi nhìn lại xuân thì qua vội vã
Bão tố, thăng trầm chông chênh vấp ngã
Mặn đắng, ngọt bùi nếm đủ vị bể dâu
Bốn mươi rồi hứa chẳng buồn nữa đâu…
#HuỳnhTrang