Người thường nói, người rất… rất thương em
Cô gái chân quê, tim mang nhiều vết xước
Đã từ lâu nước mắt em chảy ngược
Giữa dòng đời trái tim nhỏ chơi vơi
Em ngỡ mình mãi chìm trong đêm tối
Như lá xanh gặp giông tố dập vùi
Người thương em âm thầm chia buồn tủi
Lời bấc, tiếng chì người đồng cảm cùng em
Chuyện chúng mình mãi chỉ trong lặng im
Mọi nỗi đau dần trôi vào quá khứ
Em hạnh phúc với bao lời tình tự
Như sóng biển xanh ngàn năm hướng về bờ
Phải chăng định mệnh làm chúng mình tan vỡ?
Duyên mong manh không đủ kết phận lành
Người vẫn nói…
Thương em như thuở ấy…
Chẳng bao giờ người có thể rời xa
Lòng nhói đau khoé mắt lệ nhạt nhoà
Trái tim côi oằn mình trong nỗi nhớ
Em và người chúng ta đành cất giữ
Dù yêu thương, vẫn cách biệt phương trời
Cứ ngỡ chúng mình…
sẽ nắm tay đi đến cuối cuộc đời
Vầng trăng ấy giờ đây chia hai nửa
Tình yêu của anh và bao lời hẹn hứa
Vỡ tan rồi…
Em thương nhiều nên là kẻ đau hơn!
#TrangNguyễn