Vì đâu lạc chốn phù du?
Hãy mau tỉnh thức kẻo lu cuộc đời
Nỡ nào người phụ lòng tôi
Uyên ương gãy cánh lệ rơi từng giờ …
Đâu rồi ngày tháng mộng mơ?
Lời thề người nỡ làm ngơ sao đành
Tình mình thật quá mong manh
Nợ duyên đôi ngã thâu canh đượm sầu
Ai làm rớt giọt mưa ngâu?
Bởi chàng rơi xuống vực sâu nhuốm màu
Tự người chuốt lấy thương đau
Tại mình lạc lối tiên nâu đọa đày!
Tìm về lối cũ hôm nay
Đắng lòng tiếc nuối thân gầy hanh hao
Giật mình như giấc chiêm bao
Hết rồi mơ ước hái sao cùng người!
Thi Ngọc Lan