Ta chẳng biết đến khi nào quên hết
Những yêu thương trót gửi ở bên trời
Quên một nửa, quên lưng chừng lại tiếc
Nhớ lại tìm về và da diết hơn thôi
Ta chẳng biết sao tim mình lại thế
Cứ đớn đau và xa xót một mình
Khi người đã rời xa rồi, lặng lẽ
Bỏ ta trở về với thế giới im thinh
Ta chẳng hiểu tim người là gỗ đá
Hay băng tan mà sao quá vô tình
Một lần đi là buông xuôi tất cả
Yêu thương nào giờ cũng hoá hư không
Xin người đấy, kiếp sau này có gặp
Đừng nhìn ta bằng ánh mắt nồng nàn
Gió có thổi, mây có tìm giăng mắc
Cũng lạnh lùng, trầm mặc chớ đa đoan
Ta cũng thế, kiếp sau này có gặp
Cũng khôn hơn chẳng ngơ ngác giống kiếp này
Ánh mắt ấy dẫu ngàn lần mê hoặc
Ta cũng sợ rồi chẳng lầm lạc, đắm say
Xin người đấy, hãy nhường ta người nhé
Nể tình một thời chúng mình đã từng yêu
Kiếp sau có gặp, xem ta như kẻ lạ
Để ta một đời thanh thản, chẳng liêu xiêu!