Hồi nhỏ bà cưng tôi nhất bởi tôi là đứa cháu đầu tiên của bà. Đi đâu bà cũng dắt cháu theo.
Bà nội là người rất hiện đại. Bà thường được khen là trẻ hơn so với tuổi của bà rất nhiều. Nét trẻ trung của bà hiện ra ngay từ mái tóc ngắn, uốn nhẹ ôm lấy khuôn mặt hình trái xoan, nhỏ nhắn. Mọi người thường khen hồi còn trẻ chắc bà phải là một cô gái rất xinh đẹp, dịu dàng nhưng rất cá tính. Ở bà có nét gì rất cuốn hút ma hết thảy mọi người khi tiếp xúc đều nhận ra. Bà là người vui vẻ hay nói chuyện. Bà được mọi người rất kính mến.
Mỗi khi bà cười đôi mắt bà rất sáng và rất có hồn. Đặc biệt khi đó những nếp nhăn trên trán trên khuôn mặt bà xô lại trông giống như những chiếc cầu vồng. Bé Bi – em trai tôi mỗi lần dc bà ôm vào lòng cưng nựng, bé thường đưa bàn tay nhỏ xíu mân mê chúng như là một cử chỉ yêu thương. Tuy ở tuổi ngũ tuần nhưng bà vẫn khỏe mạnh và tràn đầy sức sống. Và có lẽ lúc này đây bà mới được sống những quãng đời đẹp nhất hưởng những ngày an nhàn bên con cháu. Tận hưởng những ngày an nhàn bà thoải mái làm những điều mình thích. Mỗi sáng bà cùng mấy bà hàng xóm ra công viên tập thể dục dưỡng sinh, tập múa quạt…Bà múa dẻo lắm cơ. Đặc biệt mỗi lần các cô chú làm công tác dân vận trong khu phố đi quyên góp ủng hộ đồng bào lũ lụt, xây dựng nhà tình nghĩa… Bà thường là người ủng hộ đầu tiên và còn ủng hộ mọi người nên tham gia. Mỗi lần em đi học về chỉ cần tiếng kêu nhỏ, đôi chân gầy của bà bước chầm chậm. Bà mở cửa và dang rộng tay ôm cháu vào lòng. Mỗi lần em được điểm 10 trên đôi môi của bà lại nở nụ cười tươi tắn để lộ hàm răng trắng bóng. Chính đôi tay xương xương gầy gầy của bà đã từng bồng bế, vỗ về, ru em ngủ khi em còn nhỏ và đến bây giờ vẫn không chịu nghỉ ngơi. Suốt ngày thu dọn chỗ này, lau chùi chỗ kia, nhà cửa chỗ nào cũng gọn gàng ngăn nắp. Ở nhà bà thường mặc bộ quần áo màu đen nâu giản dị. Khi ra phố bà mới mặc bộ bà ba gấm tím nhưng đã may cách đây vài năm. Bà không cho bố mẹ em may sắm thêm quần áo mới bà bảo: “Nhà còn khó khăn lắm nhường phần lo cho bà để lo cho con cháu”. Đã thành thông thường, mỗi tối trước khi đi ngủ em thường được bà xoa lưng và kể cho nghe những câu chuyện cổ tích: Nào là chuyện cô Tấm chui ra từ quả thị, nào là Thạch Sanh bắn đại bàng cứu công chúa, cô công chúa Bạch Tuyết hiền lành nết na… Giọng kể nhẹ nhàng cùng hương nhài thoang thoảng từ mái tóc của bà đã đưa em vào giấc ngủ trong suốt những năm bé thơ. Những lúc em làm sai bị mẹ la, bà khẽ khàng khuyên bảo, giảng giải thế nào là điều hay lẽ phải. Bà rất quý cây nhãn trước nhà. Cây nhãn này là do ông nội em trồng. Nay ông đã mất, nhớ đến ông bà chăm chút cây cẩn thận. Đến mùa nhãn chín bà hái những chùm nhãn to nhất, mọng nước nhất rửa sạch đặt lên bàn thờ ông rội thắp nhang. Nhang tàn bà lại lấy xống cho con cháu ăn.
Tình yêu của bà đối với em như bao la biển cả. Yêu quí bà nên em phải cố gắng học thật giỏi, luôn vâng lời bà, vâng lời bố mẹ để bà vui lòng, sống lâu trăm tuổi.