Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lục Tiểu Phụng

Chương 11 – Kế hoạch thiên lôi

Tác giả: Cổ Long
Chọn tập

Kế hoạch Thiên Lôi chia ra làm bốn giai đoạn :

Giai đoạn thứ nhất: tuyển lựa cao thủ, phân phối nhiệm vụ.

Giai đoạn thứ hai: dịch dung thay đổi, chia nhau xuống núi.

Giai đoạn thứ ba: tập hợp chờ mệnh lệnh, chuẩn bị tấn công.

Giai đoạn thứ tư mới là chính thức hành động.

Hiện tại bắt đầu tiến hành chỉ là bước thứ nhất, nhưng quá trình tiến hành đã làm cho người ta thấy kinh hãi rụng rời rồi.

Không khí trong thị sảnh trầm trọng và khẩn trương đến mức tột đỉnh. Lão Đao Bả Tử bấy giờ mới đứng dậy :

– Trên đời này có nhiều người đáng lý ra đã chết từ lâu, nhưng không ai dám đụng vào bọn họ… Có nhiều chuyện đáng lý ra đã được làm xong cả, nhưng không ai dám xông vào đó làm. Hiện tại… chúng ta sẽ đi đối phó những người đó, làm hết những chuyện đó.

Lục Tiểu Phụng bỗng phát hiện ra, người này thật là trời sinh ra để làm thủ lãnh, không những lão ta trầm tĩnh, kế hoạch chu mật mà khẩu tài còn rất hay, lão chỉ nói có mấy câu mà đưa tất cả hành động hôm nay giải thích rõ ràng, minh bạch.

– Kế hoạch hành động của chúng ta cũng giống như thiên lôi trên trời đánh xuống vậy, cho nên mới gọi là kế hoạch Thiên Lôi.

Trong đại sảnh chỉ nghe có tiếng thở và tiếng tim đập, mỗi người đều đang đợi lão nói tiếp.

Lão Đao Bả Tử ngừng lại một hồi lâu, như khoảng chốc yên lặng sau cơn mưa bão, lại làm như đặc biệt, muốn để mọi người chuẩn bị kỹ càng trong bụng, để nghe cho rõ cú sét lôi đình, vỡ đá tan hồn này.

– Chúng ta đối phó lần thứ nhất có bảy người…

Lão lại ngừng một chốc, mới nói tên bảy người ấy ra :

– Võ Đang Thạch Nhạn, Thiếu Lâm Thiết Vân, Cái bang Vương Thập Đại, Trường Giang Thủy Thượng Phi, Nhạn Đăng Cao Hành Không, Ba Sơn Tiểu Cố đạo nhân, và lão thất trong Thập Nhị Liên Hoàn Đảo.

Đại sảnh đang yên lặng cực kỳ lại càng yên lặng hơn cả phần mộ, ngay cả tiếng hô hấp, tiếng tim đập cũng dần ngừng lại.

Lục Tiểu Phụng tuy biết lão tính làm chuyện lớn nhưng nghe lão nói ra từng tên mỗi người cũng không khỏi giật nảy mình lên.

Một hồi thật lâu mới có người bắt đầu đưa tay chùi mồ hôi, uống rượu, còn có vài người đang len lén trườn xuống gầm bàn mửa ra.

Giọng nói của lão Đao Bả Tử lại càng trầm tịnh :

– Lần này nếu chuyện thành công, không những làm cho thiên hạ chấn động, giang hồ đổ xô cặp mắt nhìn lại, mọi người ai ai cũng được phần tốt về mình…

Lão lại ngừng thêm lần nữa :

– Ta đã đem tất cả chi tiết trong chiến dịch lần này trù hoạch đâu vào đấy, đáng lý ra là thành công tuyệt đối, chỉ tiếc là chuyện gì cũng không khỏi có điều bất ngờ. Vì vậy, lần này, hành động cũng còn có chút nguy hiểm trong đó. Do đó, ta cũng không có bắt buộc bất kỳ ai phải tham gia.

Lão lấy mắt nhìn vòng quanh, ánh mắt sắc bén như đao, xuyên qua nón trúc, nhìn từng người một.

– Người nào không muốn tham gia, hiện tại có thể đứng dậy, ta không có bắt buộc tí nào.

Trong đại sảnh lại một phen yên lặng, lão Đao Bả Tử lại chầm chậm ngồi xuống, còn rót thêm cho mình nửa ly rượu.

Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi cũng thò tay ra cầm lấy ly rượu, chàng bất chợt phát hiện ra rằng bàn tay mình cũng đẫm mồ hôi.

Cho đến bay giờ còn chưa có ai đứng dậy, bỗng nhiên nghe có người hỏi :

– Người không muốn đi, sau này còn được ở đây không?

Lão Đao Bả Tử trả lời rất khẳng định :

– Được, tùy tiện ngươi muốn ở bao lâu đều được cả.

Người vừa hỏi câu đó lại ngẩn ngơ một lát rồi chầm chậm đứng dậy, cái bụng của y cũng từ từ phình ra.

Lục Tiểu Phụng bỗng sực nhớ đến người đó là ai. Hai mươi năm trước trong giang hồ từng có một bọn tứ quái : một người mập kỳ lạ, một người ốm kỳ lạ, một cao kỳ lạ, một người thấp lạ kỳ. Người mập kỳ lạ trong bọn này tên là Châu Phi, đọc ngược lại thành ra Phi Trư, nhưng những người biết y đều biết y không những không phải là heo mà rất tinh ranh lão luyện. Người nào đã đánh nhau với y rồi lại càng không nghĩ y là heo bởi vì không những y xuất thủ nhanh, mà còn rất ác, Địa Triện đao pháp Mãn Địa Khai Hoa tám mươi mốt thức của y lại cũng là tuyệt kỹ hiếm thấy trong võ lâm.

Lục Tiểu Phụng biết người này chắc chắn là Châu Phi, nhưng chàng không ngờ rằng người đầu tiên đứng dậy lại là y.

Châu Phi không phải là người nhát gan sợ chết.

– Không, tôi không đi được…

Y có lý do :

– Bởi vì tôi quá mập, điều quá rõ ràng, dù tôi có dịch dung đến mấy, người ta chỉ nhìn một cái là nhận ra.

Lý do này rất chính đáng.

Thậm chí ngay cả lão Đao Bả Tử cũng không thể không thừa nhận, nhưng lão bất giác lại cảm thấy tiếc rẻ.

Địa Triện công phu của Châu Phi trong giang hồ đến nay chưa có ai bì kịp, những hạng người này lão Đao Bả Tử rất cần đến. Lão bất giác thở nhẹ một hơi, không nói gì cả.

Vì vậy người có gan đứng dậy đầu tiên sẽ đương nhiên có người thứ hai và sau đó càng lúc càng nhiều.

Lão Đao Bả Tử vẫn lạnh lùng đảo mắt nhìn, không lộ vẻ gì cả. Đợi đến người thứ mười đứng dậy thì lão bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.

Người này tướng mạo bình phàm, có vẻ ngớ ngẩn, xem ra nhìn không được mắt lắm.

Nhưng người làm cho lão Đao Bả Tử bỗng nhiên thay đổi nét mặt dĩ nhiên không thể nào là một kẻ bình phàm.

Lão Đao Bả Tử hỏi :

– Ngươi cũng không đi sao?

Người này không lộ tí biểu tình gì trên mặt, y hững hờ nói :

– Ông nói ai không đi thì đứng lên, tôi đã đứng lên đây.

Lão Đao Bả Tử hỏi :

– Tại sao ngươi không đi?

Người này nói :

– Bởi vì chiếc áo tơi và mũi ngư thích của tôi chẳng còn thấy đâu.

Câu nói ấy vừa thốt ra, Lục Tiểu Phụng không nhịn được cũng thay đổi nét mặt.

Thật tình, chàng không ngờ rằng gã mặt mày ngơ ngác kia lại là một trong sáu vị đảo chủ thanh danh ngang hàng với Bạch Vân thành chủ năm xưa.

Người này chính là Phi Ngư đảo chủ Vu Hoàn.

Trên đảo, Bạch Vân thành chủ là kiếm khách danh chấn thiên hạ, dưới nước thì nhất định không ai bằng Vu Hoàn.

Lão Đao Bả Tử lần này phân phối nhiệm vụ ngẫu nhiên cũng cần một người thủy tính tinh thông. Chỉ nghe vang lên một tiếng, ly rượu trong tay lão bỗng nhiên vỡ ra, vỡ tan tành.

Cũng chính ngay lúc đó, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, người ngồi bên cạnh Đỗ Thiết Tâm vừa đứng dậy đã ngã ầm xuống, cả người nằm phục xuống trên bàn, ép nát bẹp một mâm đồ ăn làm rượu đổ tứ tung Sau đó, mọi người lập tức thấy có máu tươi đang rỏ từ trong rượu ra, ướt đẫm cả khăn bàn.

Cây đũa trong tay của Đỗ Thiết Tâm đã biến thành màu đó, dĩ nhiên là do máu tươi dính vào thành ra vậy.

Vu Hoàn bỗng quay đầu hỏi :

– Ngươi giết hắn?

Đỗ Thiết Tâm thừa nhận :

– Đây là lần đầu tiên ta giết người bằng đũa.

Vu Hoàn hỏi :

– Tại sao ngươi giết hắn?

Đỗ Thiết Tâm nói :

– Bởi vì hắn biết nhiều bí mật quá, hắn còn sống, chúng ta rất có thể sẽ chết cả.

Y dùng cây đũa dính máu đưa ra gắp lấy một miếng thịt, chầm chậm nhau, không chớp mắt một tí nào.

Bối Thủ Vô Tình Đỗ Thiết Tâm vốn là tay gian ác, giết người không chớp mắt.

Vu Hoàn nhìn lom lom vào y, chầm chậm nói :

– Hắn biết nhiều bí mật, ta cũng biết như vậy, có phải ngươi muốn giết ta phải không?

Đỗ Thiết Tâm lạnh lùng :

– Đúng vậy.

Y vẫn còn không chớp mắt lấy một lần :

– Những người không đi, đừng hòng tưởng sống sót khỏi căn nhà này.

Vu Hoàn biến hẳn sắc mặt, y còn chưa kịp mở miệng đã có người giành nói :

– Câu đó nếu là lão Đao Bả Tử nói ra ta cũng chịu nhận thua, nhưng ngươi…

Y nói chưa hết câu, bởi vì bên cạnh bỗng có chiếc đũa bay lại từ tai trái của y xuyên thấu qua tai phải.

Bà già không có răng, trong tay chỉ còn một chiếc đũa, đang thở than, lẩm bẩm một mình :

– Cầu đôi dễ đi, cầu độc mộc khó quá, xem ra ta đành phải dùng tay bốc cơm thôi.

Bà ta quả nhiên lấy tay nắm một miếng thịt sườn lên, dùng hai cái răng cửa còn lại nhai nhóc nhách nghe thật thú vị.

“Ầm” một tiếng, người bị chiếc đũa xuyên tai này qua tai kia đã ngã ầm xuống, ép vỡ tan tành một mâm ăn khác.

Những người đã đứng dậy lại có vài người muốn rón rén ngồi xuống.

Đỗ Thiết Tâm lạnh lùng nói :

– Những người đã đứng lên không được ngồi xuống.

Châu Phi không nhịn nổi lại hỏi :

– Đây là ý của ai?

Đỗ Thiết Tâm nói :

– Là ý kiến của tất cả mọi người chúng ta.

Châu Phi ngần ngừ một lát, rốt cuộc cười gượng nói :

– Thật ra ta cũng không phải không muốn đi, chỉ tiếc là ta mập quá, nếu muốn ta đi, trừ phi vo nhỏ gương mặt ta đi một chút.

Đỗ Thiết Tâm nói :

– Vo mặt hắn đi.

Gã lùn gương mặt tròn vạnh bỗng nhảy bật dậy nói lớn :

– Ta lại vo.

Đầu của gã lớn như cái đấu, thân hình thì vừa nhỏ vừa ốm.

Lúc gã đứng lên, giống như một nửa cây đũa cắm vào trái táo, trông hoạt kê không thể tả.

Nhưng Châu Phi cười không nổi, ngay cả sắc mặt cũng biến đi hoàn toàn, người đứng trước mặt y trông giống như một đứa con nít, nhưng y sợ người đó muốn chết đi được.

Nhìn nét mặt kinh hoàng của y, rồi nhìn cái đầu của người này Lục Tiểu Phụng cũng biến hẳn sắc mặt luôn.

Không lẽ người này là một người trong bọn Tây Cực Thần Quỷ, hung ác nhất là Đại Đầu Quỷ Vương Tư Không Đẩu?

Chàng không nhìn lầm, Châu Phi quả thật đã gào lên cái tên đó :

– Tư Không Đẩu, chuyện này có liên hệ gì đến ngươi, ngươi muốn gì đây?

Tư Không Đẩu nói :

– Ta muốn vo mặt ngươi.

Trong tay y cũng có một đôi đũa, y dùng sức vo mấy cái như đang vo Châu Phi trong tay, lòng bàn tay bỗng có một đám bụi phấn màu trắng trớt xuống.

Đợi đến khi y mở bàn tay ra, đôi đũa chẳng còn thấy đâu. Y đã dùng đôi bàn tay nhỏ trẻ con của y vo nát bấy đôi đũa có thể dùng để làm một thanh kiếm giết người như chơi.

Gương mặt của Châu Phi đang nhăn nhó, cả người y như bị mềm ra như bún, nằm rũ xuống ghế, nhưng đợi đến lúc Tư Không Đẩu chồm người tới, y bỗng đập người xuống ghế, hai đầu gối chùn xuống, trong chớp mắt đã trượt qua bảy tám cái bàn. Động tác vừa nhanh vừa nhẹ nhàng không thể hình dung được.

Chỉ tiếc là những cái bàn không nối tiếp liền với nhau, Tư Không Đẩu đã nhấc người lên, mười ngón tay giương ra, nhìn đúng lúc y vừa thò đầu ra khỏi bàn lập tức chồm tới đánh xuóng.

Nào ngờ động tác của Châu Phi còn nhanh hơn, cùi chỏ bên phải của y chỏi lên, y lại thụt xuống cái bàn đối diện. Chỉ nghe “phập” một tiếng, mười ngón tay của Tư Không Đẩu đã cắm xuyên qua mặt bàn. Đợi đến lúc y rút tay ra, trên bàn đã có thêm mười cái lỗ hổng.

Châu Phi bèn nằm ì xuống dưới bàn, chẳng thèm bò ra. Tư Không Đẩu quơ bàn tay phải lên một cái, chén đũa trên bàn toàn bộ bị rớt xuống đất, rượu thịt canh nước đổ đầy vào người một lão già mặc áo tơi đang ngồi yên lặng trầm mặc ở đó.

Tư Không Đẩu xoay ngược tay lại, đang tính đẩy tung bàn ra, bỗng nghe có người nói :

– Đợi một chút.

Một đôi đũa thò ra, đầu đũa đưa lên trời, chỉ đúng vào mạch môn của Tư Không Đẩu mà đánh tới.

May mà phản ứng của y cũng rất nhanh, y lập tức giữ cứng bàn tay lại.

Bốn lão già áo đen đang còn ngồi yên lặng bình tĩnh nới đó lạnh lùng đưa mắt nhìn y.

Tư Không Đẩu bây giờ mới thấy bọn họ, y mở toét miệng ra cườ? tiếng nói :

– Phiền bốn vị đá con heo mập đó ra khỏi bàn được không?

Lão già mặc áo đen mình dính đầy những canh và rượu lạnh lùng nói :

– Không được.

Tư Không Đẩu hỏi :

– Ông muốn bảo vệ hắn?

Lão già áo đen nói :

– Người ta không đụng vào ta, ta không đụng vào người ta.

Tư Không Đẩu hỏi :

– Ai đụng vào ngươi?

Lão già mặc áo đen nói :

– Ngươi.

Tư Không Đẩu hết cười y hỏi :

– Đụng tới ông thì sao?

Lão già mặc áo đen nói :

– Người nào đụng vào ta không phải là con người.

Tư Không Đẩu hỏi :

– Ai không phải là con người?

Lão già mặc áo đen nói :

– Ngươi.

Tư Không Đẩu nói :

– Ta vốn không phải là người, ta là quỷ.

Lão già mặc áo đen nói :

– Cũng không phải là quỷ, là súc sinh.

Lão lạnh lùng nói tiếp :

– Ta không giết người! Ta chỉ giết súc sinh, giết vài tên súc sinh không thể coi là phá giới.

Tư Không Đẩu nắm tay lại, toàn thân xương cốt kêu răng rắc, gương mặt tròn quay biến thành xanh lè.

Lão Đao Bả Tử bỗng nói :

– Người này tôi còn có chỗ xài, Ngô tiên sinh tha y một lần được chăng?

Lão già mặc áo đen trầm ngâm một hồi, rốt cuộc gật đầu nói :

– Được, tay chỉ muốn một bàn tay của hắn.

Tư Không Đẩu bật cười, cười lớn, hai bàn tay của y luyện Hắc Quỷ Trảo, mỗi bàn tay đã có tới trên chục năm khổ luyện công phu, muốn một bàn tay của y, có khác nào muốn nửa mạng sống của y.

Lão già mặc áo đen nói :

– Ta lấy bàn tay trái của ngươi.

Tư Không Đẩu nói :

– Được, ta cho ngươi.

Chữ “ngươi” vừa ra khỏi miệng, hai bàn tay của y đã tung ra, một bàn tay đã biến thành trắng như tuyết, bàn tay kia thì đen sì như than.

Y đã vận hết ba mươi năm công lực vào bàn tay, chỉ cần bị đầu ngón tay của y quạt trúng, là trên người cũng sẽ thêm mười cái lỗ? hổng.

Lão già mặc áo đen vẫn còn ngồi chễm chệ bất động, chỉ thở ra một hơi, ống tay áo dài của lão chợt bung ra như một đám mây.

Chỉ nghe “cách” một tiếng như tiếng chặt củi, tiếp theo đó là một tiếng la thảm thiết.

Người của Tư Không Đẩu đã bắn tung ra ngoài, tung vào tường rồi té phịch xuống đất không động đậy nổi, máu phun tung tóe. Mười đầu ngón tay của y đều bị bẻ gẫy.

Lão già mặc áo đen thở ra nói :

– Ta chỉ muốn một bàn tay của hắn.

Một lão già đầu bạc khác lạnh lùng nói :

– Chỉ muốn một bàn tay, không cần phải dùng đến bảy thành công lực.

Lão già mặc áo đen nói :

– Ta đã lâu ngày chưa xuất thủ, lực lượng đưa ra không còn chính xác, ta cũng hơi đánh giá hắn cao một chút.

Lão già đầu bạc nói :

– Vì vậy ngươi sai rồi, súc sinh cũng là cái mạng, ngươi vẫn phạm phải sát giới đấy thôi.

Lão già áo đen nói :

– Phải, ta đã lầm, ngã Phật từ bi.

Bốn người cùng chắp hai tay lại, miệng niệm Phật, từ từ đứng dậy đối diện với lão Đao Bả Tử :

– Chúng ta xin cáo thoái trước, quay mặt vào tường sám hối ba ngày, tạ lỗi trang chủ.

Lão Đao Bả Tử cũng đứng dậy nói :

– Đó là tự y đi tìm cái chết, tiên sinh hà tất phải trách mình?

Lão già áo đen nói :

– Trang chủ có điều gì phân phó, chúng tôi sẽ lại nghe mệnh lệnh.

Lão Đao Bả Tử phảng phất như đang thở phào một hơi :

– Mời…

Lão già mặc áo đen nói :

– Mời…

Bốn người từ từ bước ra, dáng điệu an nhàn chậm rãi, bước tới trước mặt Lục Tiểu Phụng bỗng dừng lại :

– Lục công tử dạo này có gặp qua Khổ Qua thượng nhân?

Lục Tiểu Phụng nói :

– Năm trước có gặp qua mấy lần.

Lão già đầu bạc nói :

– Thượng nhân diệu thủ nấu ăn, làm cơm chay đệ nhất thiên hạ. Khẩu phúc của Lục công tử chắc là không nhỏ.

Lục Tiểu Phụng cười nói :

– Đúng vậy.

Lão già đầu bạc nói :

– Vậy thì người của ông ta cũng còn khang kiện như xưa?

Lục Tiểu Phụng nói :

– Vâng.

Lão già đầu bạc hai tay chắp vào nhau nói :

– Ngã Phật từ bi, phù hộ kẻ thiện ơn.

Bốn người đồng thời cất tiếng niệm Phật, chầm chậm bước ra. Dáng điệu vẫn rất an tường, bình thản.

Bàn tay của Lục Tiểu Phụng thì đã lạnh ngắt.

Chàng rốt cuộc đã nghĩ ra được lai lịch của bốn người này. Xem thần thái cung kính của lão Đao Bả Tử đối với họ, xem một cái phất tay như mây trôi kia, xem lộ số nhà Phật của bọn họ, chàng mới sực nghĩ ra.

Lúc nãy chàng còn chưa nghĩ ra, bởi vì bọn họ đã để tóc đầy đầu, đổi hết tăng y, dĩ nhiên chàng không nghĩ tới họ là những kẻ xuất gia, lại càng không nghĩ tới họ lại chính là Ngũ La Hán trong chùa Thiếu Lâm.

Ngũ La Hán vốn là năm anh em ruột, đồng thời cắt tóc đi tu, hiện tại chỉ còn lại bốn người, bởi vì đại ca là Vô Long La Hán đã chết.

Bọn họ lúc còn trẻ tuổi đã từng tung hoành chốn giang hồ, giết người vô số, người ta kêu là “Long, Hổ, Sư, Tượng, Báo” Ngũ Du Thú, đôi bàn tay của họ dần nhuốm đầy máu tanh.

Nhưng “buông đao đồ tể là thành Phật”, Ngũ Du Thú nổi danh hung ác từ đó biến thành Ngũ La Hán chùa Thiếu Lâm : Vô Long, Vô Hổ, Vô Sư, Vô Tượng, Vô Báo chỉ có một tấm lòng hướng Phật.

Vô Long có thân phận hộ pháp trưởng lão nhưng không biết vì lý do gì một đêm bỗng say khước đạp đổ bệ thờ, cơ hồ muốn đánh tan Tàng Kinh Các, trọng địa của chùa Thiếu Lâm thành đất bằng.

Phương trượng Chưởng môn nổi trận lôi đình, ngoại trừ phạt bọn họ quay mặt vào tường mười năm. Vô Long bị đánh bại, ông hận và chết. Tình như thủ túc, anh em bốn La Hán còn lại Phật tâm biến thành phẫn hận, chấp nhận tội phản nghịch, đi tìm Chưởng môn ám sát.

Trong giang hồ người ta chỉ biết lần đó bọn họ dầu không giết được Chưởng môn nhưng không ai biết bọn họ sau đó đi về đâu, lại càng không biết Vô Long đã tẩy tâm cách diện quy y Phật pháp tại sao bỗng say sưa như vậy.

Chuyện này đã trở thành một trong những nghi án của võ lâm, cũng như không một ai biết tại sao Thạch Hạc lại bị trục xuất khỏi Võ Đang.

Nhưng bây giờ, Lục Tiểu Phụng đã biết, Vô Long say sưa chắc là có liên hệ đến chuyện muốn ăn cơm chay thiên hạ vô song của Khổ Qua hòa thượng, lại khéo không khỏi phải uống vài ly rượu.

Bọn họ lúc nãy hỏi đi hỏi lại tình hình sức khỏe của Khổ Qua hòa thượng, chắc là họ hy vọng lão vẫn còn sống đó, bọn họ mới có cơ hội tự tay báo thù.

Lúc nãy, Vô Báo vừa xuất thủ là làm tan xương nát thịt, có thể thấy trong bụng lão cừu hận oán độc đã tích tụ quá sâu.

Bọn họ hận nhất còn chưa phải là Khổ Qua, mà là chùa Thiếu Lâm, cũng như Thạch Hạc hận Võ Đang, Cao Đào hận Phụng Vĩ Bang vậy.

Ba Sơn khoáng chất phong phú, không những vậy còn nghe nói có cát vàng, dĩ nhiên là Cố Phi Vân đang tính đoạt sản nghiệp, đạo quan của họ Cố từ đường đệ của y là Tiểu Cố đạo nhân.

Hải Kỳ Khoát đã xuất thân trên biển cả, dĩ nhiên là muốn định bá nghiệp trên Trường Giang của Thủy Thượng Phi.

Đỗ Thiết Tâm và Cái bang thù sâu như biển. Lão già mặt bé râu dài rất có thể là Bách Thắng Đao Vương Quan Thiên Vũ năm xưa đã từng tranh giành Chưởng môn Nhạn Đăng với Cao Hành Không.

Lão Đao Bả Tử hành động lần này là đem hết oan gia đối đầu của bọn họ vào một nơi dẹp sạch, bọn họ dĩ nhiên sẽ đem toàn lực ra mà làm.

Nhưng những người này, đại đa số đều có thân phận của một tông sư, bình thời rất khó mà tụ lại với nhau, môn phái bọn họ cũng cách nhau rất xa, làm sao mà có thể đánh tan bọn họ cùng một lúc?

Lão Đao Bả Tử đang giải thích :

– Ngày mười hai tháng tư là ngày kỵ của cố Chưởng môn phái Võ Đang Mai chân nhân, cũng là ngày khánh điển mười năm Thạch Nhạn tiếp ngôi Chưởng môn, Nghe nói ông ta còn muốn vào ngày đó sẽ lập người đệ tử kế thừa chưởng đạo thống…

Lão cười nhạt nói tiếp :

– Đến ngày đó, dĩ nhiên núi Võ Đang sẽ có đủ các tay đầu não tụ họp vô cùng náo nhiệt, Thiết Kiên và bọn Vương Thập Đại cũng nhất định đến làm tân khách trong buổi hội.

– Có phải chúng ta đã quyết định động thủ trong ngày hôm đó?

Câu hỏi ấy Lục Tiểu Phụng cũng đang muốn hỏi ra, nhưng Đỗ Thiết Tâm đã giành hỏi trước.

Lão Đao Bả Tử gật đầu nói :

– Vì về chúng ta nhất định phải đến cho kịp núi Võ Đang trước ngày mười hai tháng tư. Có điều, nếu cả bọn cùng hành động một lượt, không cần phải ra khỏi khu vực vùng núi này, đã nhất định làm chấn động thiên hạ lên rồi. Lần này hành động tuyệt đối phải bí mật, nhất định không thể làm chuyện đả thảo kinh xà được. Vì vậy, chúng ta không những phải chia nhau ra từng tốp, mà mỗi người còn phải cải trang, dịch dung mới được.

Những chuyện đó, lão Đao Bả Tử đã có kế hoạch cực kỳ chu mật đâu vào đó.

Quản Gia Bà nói :

– Những chi tiết hành động đã có tôi an bày giùm cho các vị, hoàn toàn không cần các vị phải khổ tâm lo nghĩ.

Lão Đao Bả Tử nói :

– Ta có thể bảo đảm, người phụ trách chuyện dịch dung cải trang các vị tuyệt đối là tay hảo thủ thiên hạ vô song, tuy không thể thoát thai hoán cốt cho các vị, đổi thành một người khác, nhưng tuyệ? đối có thể làm người khác nhìn không ra chân chính diện mục của các vị.

Hiện tại, vấn đề duy nhất là làm sao chúng ta đem binh khí lên được núi?

Không ai có thể đem binh khí lên núi Võ Đang, bao nhiêu loại binh khí đều phải để lại chỗ phiến đá Giải Kiếm bên cạnh hồ Giải Kiếm.

Lão Đao Bả Tử nói :

– Nhưng ta có thể bảo đảm, trước khi xuất thủ trong ngày đó, mỗi người đều sẽ đến chỗ “tuyết ẩn” ấy lấy lại binh khí tùy thân của mình.

Lâu lão thái thái vừa gặm xong khúc xương gà, bèn nghểnh đầu hỏi :

– “Tuyết ẩn” là chỗ nào?

Lão Đao Bả Tử cười nói :

– Tuyết ẩn là chỗ giấu đồ, cũng chính là nhà vệ sinh.

Lâu lão thái thái lại hỏi :

– Rõ ràng là nhà vệ sinh, tại sao lại gọi là tuyết ẩn?

Lão Đao Bả Tử nói :

– Đấy là danh từ của người tu hành, lai lịch của nó có hai lối nói. Tuyết là Tuyến Mạn sơn, là Minh Giác thiền sư, Ân là Linh Ân tự ở Hàng Châu, bởi vì Tuyết Mạn ở Linh Ân tự làm chuyện rửa cầu, vì vậy chùa chiền dùng chữ Tuyết Ân để chỉ chỗ đó.

Bởi vì thần tăng Tuyết Phong Nghĩa Tồn ở Phúc Châu, lúc đang nửa nhỏ đã ngộ đạo, vì vậy mà có tên đó.

Lâu lão thái thái còn đang tính hỏi nữa. Quản Gia Bà đã đem lại thêm một mâm thịt gà quay để bà ta bỏ vào mồm, hết còn nói năng gì nữa.

Phải làm sao mới bịt được miệng những người kia? Những điều bí mật họ đã biết không phải là đã quá nhiều sao?

Gương mặt của những người này không còn tí máu nào, bởi vì chính bọn họ cũng biết, muốn xử lý chuyện này thông thường chỉ có một cách duy nhất.

Chỉ có người chết mới không tiết lộ bí mật.

Muốn tìm cái sống trong cái chết, thông thường chỉ có một cách : ngươi muốn giết ta để bịt miệng, ta phải giết ngươi trước.

Vu Hoàn bỗng nhảy lên, như một con cá đang búng ra khỏi mặt nước.

Mũi Ngư thích của y có năm cặp, Diệp Linh chỉ chôm có bốn cặp, còn thừa một cặp y giấu trong ống tay áo. Hiện tại đã biến thành hai cú sét đánh tới lão Đao Bả Tử.

Bàn tay của lão Đao Bả Tử vẫn bất động, nhưng Thạch Hạc, sau lưng y đã cử động, thanh trường kiếm trong cây vỏ Thất Tinh đã biến thành một làn sáng bạc.

Làn sáng bạc nghinh lại sấm sét. Tinh tinh hai tiếng vang lên, sấm sét đã bị gãy ngang, hai cây cương thích rớt từ trên không xuống, làn sáng bạc cũng đã biến mất, lưỡi kiếm đã đâm sâu vào ngực của Vu Hoàn.

Y nhìn vào hai khúc Phi ngư thích bị gãy, rồi lại nhìn lưỡi kiếm đâm sâu vào trước ngực, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn cái người không có mặt này, làm như còn chưa tin đó là sự thật.

Thạch Hạc cũng lạnh lùng nhìn y, bỗng hỏi :

– Nhát kiếm này của ta so với Thiên Ngoại Phi Tiên của Diệp Cô Thành như thế nào?

Vu Hoàn cắn chặt răng, không nói tiếng nào, khóe miệng đang méo mó đi của y bỗng lộ ra một nụ cười, hình như đang nói :

– Diệp Cô Thành đã chết rồi, dù ngươi có hơn y thì đã sao?

Thạch Hạc hiểu được cái ý của y, bàn tay cầm kiếm bỗng xoay lại, lưỡi kiếm cũng chuyển động theo.

Gương mặt của Vu Hoàn lập tức nhăn nhó lại, y bỗng gầm lên một tiếng, chồm người lên, máu tươi vọt ra ngoài, lưỡi kiếm đã xuyên qua ngực y.

Lục Tiểu Phụng không nỡ nhìn thế, chàng đứng dậy, còn có một số vẫn chưa bị thanh toán, chàng không thể ngồi đó nhìn từng người chết trước mắt mình.

Chàng len lén đứng dậy, len lén bước ra ngoài.

Sương mù vừa ẩm vừa lạnh, chàng hít vào một lượt thật sâu, đem hết cái lạnh của sương mù vào trong lồng ngực, chàng phải cần bình tĩnh sáng suốt.

– Ngươi không thích giết người?

Đó là giọng của lão Đao Bả Tử, lão Đao Bả Tử cũng theo chàng ra ngoài, cũng đang hít vào cái hơi lạnh và ẩm ướt của sương mù.

Lục Tiểu Phụng hững hờ nói :

– Tôi thích uống rượu, nhưng nhìn người khác uống rượu lại là một chuyện khác.

Chàng không quay đầu lại nhìn lão Đao Bả Tử, nhưng chàng nghe giọng của lão Đao Bả Tử đang đượm một nụ cười, hiển nhiên là rất mãn ý với câu trả lời của chàng.

Lão Đao Bả Tử đang nói :

– Ta cũng không thích nhìn, bất kể chuyện gì, tự mình làm dù gì cũng có tí hứng thú hơn.

Lục Tiểu Phụng trầm ngâm một hồi, chàng bỗng cười một tiếng :

– Có những chuyện ông lại hình như không muốn tự mình làm.

Lão Đao Bả Tử nói :

– Sao?

Lục Tiểu Phụng nói :

– Ông biết Diệp Linh trộm của Vu Hoàn chiếc áo mưa và mũi ngư thích. Ông càng biết cô ta đi làm gì, nhưng ông lại không cản trở gì cả.

Lão Đao Bả Tử thừa nhận :

– Ta không làm vậy thật.

Lục Tiểu Phụng nói :

– Ông không cho tôi đi cứu Diệp Tuyết, mình ông cũng không đi, tại sao ông để cô ta đi?

Lão Đao Bả Tử nói :

– Bởi vì ta biết Diệp Lăng Phong nhất định sẽ không hại nó.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

– Ông chắc chắn vậy không?

Lão Đao Bả Tử gật gật đầu, giọng nói của lão bỗng trở thành ấm ớ :

– Bởi vì nói mới mới là con gái ruột của Diệp Lăng Phong.

Lục Tiểu Phụng lại hít vào một hơi thật sâu, làm như không nghe ra trong giọng nói của lão đang đầy vẻ thống khổ và thù hận :

– Còn có một chuyện nữa, hình như ông cũng không tính tự mình đi động thủ.

Lão Đao Bả Tử đang chờ chàng nói tiếp :

– Có phải ông muốn Thạch Hạc đi đối phó với Thạch Nhạn, còn anh em Hổ Báo đi đối phó với Thiết Kiên chùa Thiếu Lâm?

Lão Đao Bả Tử nói :

– Đó là thù hận riêng của bọn họ, bọn họ vốn là muốn tự mình đi giải quyết.

Lục Tiểu Phụng nói :

– Đỗ Thiết Tâm đối với được với Vương Thập Đại?

Lão Đao Bả Tử nói :

– Mấy năm nay, võ công của y có phần tiến triển, huống gì có có Lâu lão thái thái làm hậu thuẫn cho y.

Lục Tiểu Phụng nói :

– Tiểu Cố đạo nhân chắc là không phải đối thủ của Biểu Ca. Thủy Thượng Phi và Hải Kỳ Khoát ông xem ai thắng ai?

Lão Đao Bả Tử nói :

– Trường Giang là một địa bàn trù phú, Thủy Thượng Phi cũng phì nộn muốn đi không nổi, bất kể là trên cạn hay dưới nước, ta đều đảm bảo được mười phần ăn một phần, Hải Kỳ Khoát sẽ thắng.

Lục Tiểu Phụng nói :

– Nhưng Quan Thiên Vũ từng bại trận dưới tay Cao Hành Không ba lần rồi.

Lão Đao Bả Tử nói :

– Hai lần đều có kẻ núp trong bóng tối giúp Cao Hành Không.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

– Người đó là ai?

Lão Đao Bả Tử cười nhạt nói :

– Cao Hành Không tung hoành Trường Giang, ngày kỵ của Chưởng môn Võ Đang, mắc mớ gì đến y? Tại sao y lại bằng lòng tham dự? Không lẽ đệ tử phái Võ Đang ở trong bóng tối giúp cho y?

Môn hộ phái Nhạn Đăng có sự tranh giành, tại sao đệ tử phái Võ Đang lại muốn can thiệp vào?

Lục Tiểu Phụng không hề muốn hỏi nhiều quá, chàng nói :

– Vậy thì còn thừa lại chỉ có Ưng Nhãn Lão Thất, dù Quản Gia Bà có đối phó y không nổi, có thêm Hoa Khôi nữa cũng dư sức.

Lão Đao Bả Tử nói :

– Hoa Khôi còn có nhiệm vụ khác, Cao Đào cũng không cần đến y giúp đỡ.

Lục Tiểu Phụng nói :

– Vì vậy, bảy người chủ yếu đều đã có người đối phó, không những vậy, còn chắc tới chín phần mười rồi.

Lão Đao Bả Tử nói :

– Mười phần mười.

Lục Tiểu Phụng cười cười nói :

– Vậy thì ông chuẩn bị cho tôi làm gì? Đi đối phó với mấy tên rót nước, quét trà?

Lão Đao Bả Tử nói :

– Chuyện ta cần ngươi làm mới là mấu chốt thành bại của kế hoạch lần này.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

– Chuyện gì?

Lão Đao Bả Tử cũng cười cười nói :

– Hiện tại ngươi biết cũng quá nhiều rồi đấy, chuyện khác đợi đến tối ngày mười hai tháng tư ta sẽ nói cho ngươi nghe.

Lão vỗ vỗ vào vai Lục Tiểu Phụng :

– Vì vậy, tối nay ngươi cứ việc nhẹ nhàng thoải mái, thậm chí còn có thể say một trận túy lúy, bởi vì ngày mai ngươi có thể nghỉ ngơi được nguyên ngày.

Lục Tiểu Phụng nói :

– Tôi phải chờ đến hai ngày nữa mới xuống núi?

Lão Đao Bả Tử nói :

– Ngươi là nhóm cuối cùng xuống núi.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

– Nhóm của tôi có những ai?

Lão Đao Bả Tử nói :

– Quản Gia Bà, Lâu lão thái thái, Biểu Ca, Câu Tử và Liễu Thanh Thanh.

Lão lại cười nói :

– Chuyện vui nhộn đại khái là phải đợi tới cuố? màn mới xảy ra. Dĩ nhiên các ngươi phải để lại màn cuối.

Lục Tiểu Phụng hững hờ nói :

– Huống gì có bọn họ theo tôi, ít nhất tôi sẽ không bị chết về tay người ta giữa đường.

Lão Đao Bả Tử cười càng khoan khoái, lão nói :

– Ngươi yên tâm, dù ngươi có gặp Tây Môn Xuy Tuyết giữa đường, y cũng nhất định nhận không ra ngươi được.

Lục Tiểu Phụng nói :

– Bởi vì người dịch dung cho tôi là tay diệu thủ thiên hạ vô song.

Lão Đao Bả Tử cười nói :

– Nếu một người cải trang cho mình thành một con chó được, ngươi còn có chuyện gì đáng lo nữa?

Lão ta đang nói đến Khuyển Lang quân.

Nhiệm vụ của Khuyển Lang Quân là cải biến dung mạo của mọi người để cho người khác không thể nào nhận ra được bọn họ.

Nhiệm vụ hoàn thành rồi thì sao?

“Tôi chỉ bất quá muốn ông đem tôi theo ông”.

Lục Tiểu Phụng rốt cuộc đã hiểu y của y, dĩ nhiên y đã thấy mình đang ở trong vị trí nguy hiểm thế nào.

Lão Đao Bả Tử ngẩng mặt lên trời, thở ra một hơi thật dài, giây phút canh tác đã qua rồi, hiện tại là lúc chờ gặt hái, lão phảng phất thấy được cây trái đang mọc từ từ.

Từng trái, từng trái tròn chắc, là từng cái từng cái đầu lâu.

Lục Tiểu Phụng bỗng quay mặt lại nhìn lão nói :

– Còn ông? Bao nhiêu chuyện đều có người làm cả, còn ông? Ông tính sẽ làm gì?

Lão Đao Bả Tử nói :

– Ta là chủ nợ, ta đang tính đợi các ngươi đi đòi nợ về cho ta.

Lục Tiểu Phụng nói :

– Võ Đang thiếu nợ của Thạch Hạc, Thiếu Lâm thiếu nợ anh em Hổ Báo, còn ai thiếu nợ ông?

Lão Đao Bả Tử nói :

– Mọi người đều nợ ta cả.

Lão lại vỗ vỗ vào vai của Lục Tiểu Phụng mỉm cười rồi nói :

– Không phải ngươi cũng nợ ta chút ít gì sao?

Lục Tiểu Phụng cũng thở ra một hơi thật dài, nhưng trong đám sương mù vừa ẩm vừa lạnh đó, hình như vẫn còn trong buồng ngực của chàng.

Chàng biết, bất cứ ai thiếu nợ của lão Đao Bả Tử rồi, sớm muộn gì cũng phải trả lại vốn lẫn lời.

Chàng chỉ sợ mình trả lại không nổi.

* * * * *

Khuyển Lang Quân nằm trên giường, mở mắt trừng trừng nhìn trần nhà. Thật tình y muốn ngủ một giấc, y đã nhắm mắt lại thử ngủ mấy lần nhưng cứ không ngủ được.

Chồn thỏ chết, chó săn làm thịt.

Hiện tại y đã cảm thấy mình đang nằm trong chảo, nước trong chảo sắp sôi đến nới, làm sao y ngủ cho nổi.

Đêm khuya thanh vắng, ngoài song cửa bỗng nghe cách một tiếng, một người lướt vào song cửa một một làn gió, người đó là Lục Tiểu Phụng.

Khuyển Lang Quân còn chưa kịp lên tiếng, Lục Tiểu Phụng đã bịt miệng y.

– Căn nhà này chỉ có một mình ngươi?

Chỉ có một mình y, không ai chịu ở trong nhà nơi mà treo đầy da chó và da người, không ai chịu nổi mùi luộc da trong nồi bốc ra.

Dịch dung thuật không phải là chuyện dễ dàng thong thả như người ta tưởng tượng, muốn làm một tấm mặt nạ da người hoàn hảo không có chỗ nào hư hỏng, không những phải cầm một bàn tay tinh xảo ổn định mà chỉ cần một tấm lòng nhẫn nại.

Lục Tiểu Phụng đang bị mùi da luộc bốc lên làm cho chau tít cả lông mày.

Chàng nhịn không nổi, hỏi y :

– Ngươi đang nấu món gì đó?

Khuyển Lang Quân đáp :

– Nấu keo bằng da bò, mặt nạ da người phải dùng keo bằng da bò dán lại mới khỏi bị rớt ra.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

– Mặt nạ da người? Ngươi dùng da người thật làm mặt nạ sao?

Khuyển Lang Quân nói :

– Phải dùng da người làm mặt nạ đeo lên mặt mới hoàn toàn thay đổi được khuôn mặt của một người, không những vậy, một chiếc mặt nạ cần phải chiếu theo mặt người để làm cho đúng.

Y bỗng quay qua Lục Tiểu Phụng cười một tiếng rồi nói :

– Ta cũng chiếu gương mặt của ngươi làm một cái.

Lục Tiểu Phụng nhăn mặt hỏi :

– Cũng bằng da người?

Khuyển Lang Quân nói :

– Da người một trăm phần trăm.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

– Ngươi làm tổng cộng được bao nhiêu cái rồi?

Khuyển Lang quân nói :

– Ba mươi mốt cái.

Y lại nói bổ sung :

– Trừ lão Đao Bả Tử ra, mỗi người đều có một cái mặt nạ.

Lão Đao Bả Tử tại sao lại không cần phải cải trang dịch dung? Không lẽ lão ta đến Võ Đang rồi còn đeo được cái nón bằng lá trúc đó sao?

Lục Tiểu Phụng nói :

– Những người này lúc dịch dung cải trang rồi, gương mặt có để lại ký hiệu gì đặc biệt không?

Khuyển Lang Quân nói :

– Không có một điểm nào cả.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

– Nếu mọi người không nhận ra nhau, không phải là sẽ không khỏi giết lầm người sao?

Khuyển Lang Quân nói :

– Nhất định sẽ không có chuyện đó.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

– Tại sao?

Khuyển Lang Quân nói :

– Bởi vì mỗi nhóm người xuống núi, nhiệm vụ đều không giống nhau, có nhóm chuyên đối phó với đạo sĩ phái Võ Đang, có nhóm chuyên đối phó với hòa thượng Thiếu Lâm, chỉ cần người trong nhóm nhớ rõ người trong bọn vẻ mặt ra sao thì sẽ không giết lầm người của mình.

Lục Tiểu Phụng trầm ngâm một hồi, bỗng hạ giọng xuống nói :

– Ngươi có thể làm một ký hiệu đặc biệt nào đó trên mỗi chiếc mặt nạ được không? Ví dụ như là một cái mụn, hoặc là một cái mụt ruồi.

Khuyển Lang Quân nhìn chàng, ánh mắt lộ một vẻ biểu tình rất kỳ quái, một hồi thật lâu mới hỏi nho nhỏ :

– Ngươi có chắc đem ta theo một lượt với ngươi được không?

– Ta chắc chắn được.

Khuyển Lang Quân thở phào một hơi nói :

– Ngươi hứa với ta, dĩ nhiên ta cũng hứa với ngươi.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

– Ngươi tính làm thế nào?

Khuyển Lang Quân nháy mắt nói :

– Hiện tại ta còn chưa nghĩ ra, đợi lúc chúng ta đi với nhau rồi ta sẽ nói cho ngươi nghe.

Nơi đây, mọi người ai cũng giống như lão Đao Bả Tử, trừ chính mình ra không hề tín nhiệm được ai.

Có lúc, ngay cả chính họ, thậm chí họ còn không tín nhiệm được.

Khuyển Lang Quân bỗng hỏi tiếp :

– Có phải Hoa quả phụ cũng đi cùng một nhóm với ngươi?

Lục Tiểu Phụng nói :

– Đại khái chắc vậy.

Khuyển Lang Quân hỏi :

– Ngươi muốn bà ta biến thành một dạng ra sao? Vừa già vừa xấu hay là trẻ tuổi xinh đẹp?

Lục Tiểu Phụng nói :

– Càng già càng tốt, càng xấu càng hay.

Khuyển Lang Quân hỏi :

– Tại sao?

Lục Tiểu Phụng nói :

– Bởi vì không ai sẽ tin được rằng Lục Tiểu Phụng sẽ đi chung với một người đàn bà vừa già vừa xấu, vì vậy không ai sẽ tin được ta là Lục Tiểu Phụng.

Khuyển Lang Quân nói :

– Vì vậy, bà ta càng già càng xấu, ngươi sẽ càng an toàn. Không những người khác nhận không ra ngươi, chính ngươi cũng sẽ không động lòng.

Y nháy mắt cười nói :

– Mấy ngày này ngươi cũng phải bảo trì thể lực, nếu đi chung với một bà quả phụ trẻ đẹp, muốn bảo trì thể lực sẽ không dễ dàng tí nào.

Lục Tiểu Phụng nhìn y, lạnh lùng nói :

– Ngươi có biết cái tật ngươi nằm chỗ nào không?

Khuyển Lang Quân lắc lắc đầu.

Lục Tiểu Phụng nói :

– Cái tật của ngươi là cái mồm lắm chuyện đó.

Khuyển Lang Quân cười giả lả nói :

– Chỉ cần ngươi đem ta theo, ta đảm bảo sẽ không nói một tiếng trên đường, từ đầu cho đến cuối.

Lục Tiểu Phụng nói :

– Dù ngươi có muốn nói, ta cũng có cách sẽ cho ngươi nói không nổi.

Khuyển Lang Quân không nhịn nổi hỏi :

– Ngươi có cách gì?

Lục Tiểu Phụng nói :

– Ta là một ông quan cáo lão về hưu, không những đem về mấy tay tùy tòng đi đường mà còn đem theo một con chó.

Chàng mỉm cười nói tiếp :

– Ngươi là con chó đó, chó ắt hẳn nói không được tiếng người phải không?

Khuyển Lang Quân trừng mắt nhìn chằng nửa ngày, rốt cuộc cười khổ nói :

– Đúng vậy, ta chính là con chó đó, chỉ cần ngươi phải đừng quên con chó đó chỉ ăn được thịt, không gặm được xương.

Lục Tiểu Phụng nói :

– Nhưng ngươi cũng đừng quên, chó nào không nghe lời, không những phải gặm xương, có lúc còn phải ăn cứt nữa.

Chàng cười lớn bước ra khỏi phòng, rồi bỗng quay đầu nói :

– Diệp Tuyết và Diệp Linh đáng lý ra sẽ đi trong nhóm nào?

Khuyển Lang Quân nói :

– Ta cũng không biết, lão Đao Bả Tử đưa cái danh sách cho ta, không có tên của chị em bọn họ.

* * * * *

Đêm càng khuya.

Lục Tiểu Phụng ngồi xuống trong sương mù, trong lòng chàng đang xâu xé :

– Hiện tại mình đến vũng lầy tìm chị em họ? Hay đi uống say một trận?

Chàng chọn đi say một trận.

Dù không đi tìm bọn họ, chàng cũng không nhất định phải cần say, nhưng chàng say khướt, say mềm ra.

Tại sao chàng muốn say?

Không lẽ trong lòng chàng có gì khổ ải không nói được với người khác?

* * * * *

Mồng ba tháng tư, buổi chiều, trời có nhiều sương mù.

Lúc Lục Tiểu Phụng tỉnh lại, chàng cảm thấy đầu mình như muốn bị nứt làm đôi, miệng đắng nghét, không những vậy, tâm tình còn rất yếu, như người vừa mới bệnh dậy.

Chàng tỉnh lại một hồi lâu mới mở mắt ra, vừa mở mắt ra đã cơ hồ muốn nhảy dựng lên.

Lâu lão thái thái tại sao lại ngồi bên đầu giường của chàng? Không nhìn vậy còn đang nhìn chàng lom lom.

Chàng dụi mắt một hồi mới ra lão thái bà đang ngồi ăn đậu phụng đầu giường của mình không phải là Lâu lão thái thái nhưng nhất định tuổi tác không kém gì Lâu lão thái thái bao nhiêu.

– Bà là ai?

Chàng nhịn không nổi mở miệng hỏi, bà già này trả lời còn làm cho giật nảy cả người lên :

– Tôi là bà vợ của ông đây.

Bà già mở cái miệng khô khan ra cười nhạt nói :

– Tôi lấy ông đã được năm chục năm nay, hiện tại ông không có muốn không nhận tôi cũng không được.

Lục Tiểu Phụng nhìn bà ta kinh ngạc hồi, bỗng cười lớn lên, cười lăn bò càng trên giường.

Bà già này chính là Liễu Thanh Thanh, chàng còn nhận ra được giọng nói của bà ta.

– Sao bà biến ra hình dạng thế này?

– Bởi vậy cái tên Vương bát đản đó gặp phải quỷ sống, tôi muốn trẻ thêm một chút, hắn nhất định không chịu.

Liễu Thanh Thanh dùng sức cắn hạt đậu một cái, hằn học nói :

– Hiện tại tôi biến thành ra như thế này, chắc là anh cao hứng lắm phải không?

Lục Tiểu Phụng cố ý nháy mắt một cái hỏi :

– Tại sao tôi lại cao hứng?

Liễu Thanh Thanh nói :

– Bởi vì anh vốn đang hy vọng tôi càng già càng tốt, càng xấu càng hay. Bởi vì anh vốn đang trốn tránh tôi, làm như tôi sẽ ăn tươi nuốt sống anh sao đó.

Lục Tiểu Phụng vẫn còn đang làm bộ không hiểu :

– Tại sao tôi trốn tránh gì bà?

Liễu Thanh Thanh nói :

– Nếu anh không trốn tránh tôi, tại sao mỗi ngày đi uống cho thành như người chết vậy?

Bà ta cười nhạt nói tiếp :

– Thật ra ta cũng biết anh không dám đụng vào tôi, nhưng tôi có chỗ hơi kỳ quái. Mỗi tối, anh đi ngủ chung với một bà già như tôi thế này, anh làm sao chịu nổi?

Lục Tiểu Phụng ngồi thẳng người dậy nói :

– Tại sao mỗi tối tôi phải ngủ chung với bà?

Liễu Thanh Thanh nói :

– Bởi vì anh là ông quan cáo lão về hưu, tôi là vợ của anh, không những vậy còn là bình giấm chua nổi danh.

Lục Tiểu Phụng nói không ra lời.

Liễu Thanh Thanh nói :

– Tôi còn có một cái tin hay cho anh biết, con của chúng ta vẫn còn theo bên cạnh chúng ta đó.

Lục Tiểu Phụng giật nảy mình lên :

– Con của chúng ta là ai?

Liễu Thanh Thanh nói :

– Chính là Biểu Ca.

Lục Tiểu Phụng bỗng ngã ầm ra, người chàng thẳng đơ ngã ầm xuống giường, không động đậy tí nào.

Liễu Thanh Thanh cười lớn, bà ta bỗng chồm lên người chàng cười ngặt nghẽo nói :

– Người tôi tuy già, tim tôi không già, tôi vẫn mỗi ngày muốn chuyện đó, anh giả chết không được đâu.

Lục Tiểu Phụng cười khổ nói :

– Tôi nhất định không giả chết đâu, nhưng nếu bà muốn làm chuyện đó với một bà già như bà mỗi ngày, tôi sẽ chết thật đấy.

Liễu Thanh Thanh nói :

– Anh có thể nhắm mắt lại mà tưởng tượng tôi lúc trước ra sao.

Bà ta cười muốn thở không ra hơi :

– Huống gì, bọn đàn ông các anh không phải thường thường hay nói rằng, chỉ cần nhắm mắt lại là đàn bà trong thiên hạ ai cũng như ai sao?

Hiện tại Lục Tiểu Phụng đã hiểu cái ý nghĩa của câu “bụng làm dạ chịu”.

Cái huyệt đó chàng vốn tự mình muốn đào, hiện tại đâm đầu vào đó lại là chính mình thôi.

Lúc Khuyển Lang Quân đến, Liễu Thanh Thanh còn đang thở hào hển.

Nhìn mặt lão bà rụng hết răng đang nằm sóng soài một bên chàng trai tráng, thở hào hển như một thiếu nữ, nếu có người nào mà còn nhịn được không bật cười lên, người đó bản lãnh quả thật không tầm thường tí nào.

Khuyển Lang Quân bản lãnh quả nhiên không tầm thường.

Y không cười, còn làm như không thấy gì cả, nhưng đợi đến lúc Lục Tiểu Phụng đứng dậy rồi, y bỗng nháy mắt với Lục Tiểu Phụng một cái, làm như đang hỏi :

– Thế nào?

Lục Tiểu Phụng hận không thể móc cặp mắt của y ra, đem cho Liễu Thanh Thanh làm đậu phụng ăn.

May mà chàng còn chưa động thủ, bên ngoài đã có một lão thái bà còn già hơn cả Liễu Thanh Thanh và Lâu lão thái thái cộng lại thò đầu vào, cười giả lả nói :

– Lão gia và thái thái nên mau mau chuẩn bị, trời sáng chúng ta sẽ khởi hành ngay.

Người này lẽ dĩ nhiên là Quản Gia Bà.

Còn ai có thể ngờ được, Cao đường chủ trong ba đường của Phụng Vĩ Bang, anh hùng một thời lại biến thành một dạng thế này?

Lục Tiểu Phụng lại thấy mình khoan khoái hẳn lên, chàng bỗng lên tiếng nói :

– Thằng con bảo bối của ta đâu? Mau kêu nó vào đây thỉnh an lão phu.

Biểu Ca xem ra hình như trẻ đi được hai chục tuổi, đang rầu rĩ mặt mày bước vào.

Lục Tiểu Phụng nghinh mặt lên nói :

– Làm phụ mẫu của dân, gia quy cũng phải nghiêm cẩn, dù là đang đi đường cũng không được đại khái, vì vậy, từ rày về sau, mỗi ngày ngươi phải lại cúi đầu thỉnh an, thăm hỏi, ngươi có biết chưa?

Biểu Ca chỉ còn nước gật đầu.

Lục Tiểu Phụng nói :

– Đã biết rồi còn không mau mau cúi đầu quỳ lạy đi.

Nhìn Biểu Ca đang quỳ xuống đó thật, Lục Tiểu Phụng tâm tình cũng khoan khoái, bất kể ra sau, làm cha cũng thoải mái hơn làm con rất nhiều.

Trên đường dĩ nhhiên chàng sẽ không tịch mịch tí nào, trừ bà vợ ra, chàng còn có một người con, một lão quản gia, một mụ Quản Gia Bà, thậm chí, chàng còn có một con chó.

– Không được đem con chó này theo.

Lưỡi câu trên cánh tay gãy của Hải Kỳ Khoát chặt xuống, cổ tay trơ trụi không được che lại, lộ vẻ vụng về và hoạt kê rất rõ rệt.

Nhưng biểu tình của lão rất nghiêm trang, thái độ rất cương quyết :

– Chúng ta nhất định không thể đem hắn theo.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

– Đây cũng là mệnh lệnh của lão Đao Bả Tử?

Hải Kỳ Khoát nói :

– Dĩ nhiên là vậy.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

– Có phải ngươi chuẩn bị giết y?

Hải Kỳ Khoát nói :

– Đúng vậy.

Hiện tại nhiệm vụ của Khuyển Lang Quân đã chấm dứt, bọn họ còn phải cố kỵ gì với y.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

– Ai sẽ động thủ?

Hải Kỳ Khoát nói :

– Ta.

Lục Tiểu Phụng nói :

– Ngươi không dùng lưỡi câu cũng giết người được không?

Hải Kỳ Khoát :

– Tuỳ lúc nào cũng được.

Lục Tiểu Phụng nói :

– Được, vậy thì hiện tại ngươi cứ lại đây giết ta trước đi.

Hải Kỳ Khoát biến hẳn sắc mặt :

– Ngươi nói vậy là có ý gì?

Lục Tiểu Phụng hững hờ nói :

– Cái ý của ta rất đơn giản, y đi, ta đi, y chết, ta chết.

Dĩ nhiên chàng không chết được.

Hải Kỳ Khoát nhìn nhìn Biểu Ca, Biểu Ca nhìn nhìn Quản Gia Bà, Quản Gia Bà nhìn nhìn Liễu Thanh Thanh.

Liễu Thanh Thanh nhìn nhìn Khuyển Lang Quân, bà ta bỗng hỏi :

– Ngươi là chó được? Hay là chó cái?

Khuyển Lang Quân nói :

– Chó đực.

Liễu Thanh Thanh hỏi :

– Có mấy con chó hay thích nằm bên cạnh giường của chủ nhân, còn ngươi thì sao?

Khuyển Lang Quân nói :

– Tôi thích ngủ ngoài cửa, không những vậy, đã ngủ là ngủ như chó chết vậy, chẳng nghe gì cả.

Liễu Thanh Thanh cười nói :

– Chỉ cần không phải chó cái, tùy tiện anh đem bao nhiêu con đi đều không phản đối.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

– Có ai phản đối nữa không?

Hải Kỳ Khoát thở ra nói :

– Không.

Quản Gia Bà lập tức nói :

– Một nửa người cũng không.

Lục Tiểu Phụng ngó qua Biểu Ca hỏi :

– Còn ngươi?

Biểu Ca cười cười nói :

– Tôi là người con hiếu thuận, tôi còn nghe lời hơn chó gấp mười.

Do đó, Lục đại gia của chúng ta bèn đem theo bốn người và một con chó, hùng dũng bước ra khỏi U Linh sơn trang.

Đây là lần thứ hai chàng rời khỏi nơi đây, chàng biết lần ra này mình sẽ nhất định không trở về nữa.

Chọn tập
Bình luận