Nếu có người nói tài dịch dung của Tư Không Trích Tinh không phải đệ nhất thiên hạ, thì trên thế gian này, cũng chẳng có ai dám xưng rằng thuật dịch dung của mình là đệ nhất thiên hạ.
“Dị dung thuật” nghe có vẻ là một thứ gì xa vời, làm người ta cảm thấy nó có vẻ thần bí, làm người ta liên tưởng đến những chuyện hắc ám phi thường hung hiểm trong giang hồ. Thật ra, thuật dịch dung chỉ là một thứ kỹ thuật rất bình thường.
Một cô thiếu nữ xinh đẹp, đang trình diễn một vở kịch, cải trang mình thành một người điên rồ, không phải là đã dùng thuật dịch dung sao? Chuyện này cũng giống như bao nhiêu chuyện khác, muốn học, rất dễ dàng, học cho tinh, thì lại rất khó. Thuật dịch dung của Tư Không Trích Tinh đã đạt đến trình độ nào rồi nhĩ? Không có cách nào có thể hình dung ra được, cũng không có cách nào giải thích được, cũng giống như hai ngón tay của Lục Tiểu Phụng, lưỡi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết, không ai có thể hình dung ra họ đã đạt đến mức độ nào. Thậm chí không ai có thể tưởng tượng ra. Chẳng qua, ít nhất, một điều có thể khẳng định được là, thuật dịch dung có giới hạn của nó.
Nói một cách khác, trong thiên hạ không có thứ dịch dung nào có thể làm một người biến thành người khác, thêm nữa, có thể dấu được một người bạn hay thân nhân của người đó. Thuật dịch dung có cao thâm tinh xảo đến đâu, cũng chỉ biến được một người thành một người không hề tồn tại bao giờ, hoặc là một người không có bạn bè thân thuộc bên cạnh, làm cho người ta không nhận được y là ai. Làm được tới đó, thuật dịch dung đã có giá trị lắm rồi, đáng cho hàng ngàn hàng vạn người bỏ công ra tập luyện.
Thuật dịch dung của Tư Không Trích Tinh chắc chắn đã tới mức đó, thậm chí còn muốn vượt qua. Y thậm chí có thể làm cho Lục Tiểu Phụng nhận không ra được y. Làm cho một người tinh linh cổ quái như Lục Tiểu Phụng không nhận ra được, đó là một bản lãnh cao siêu biết dường nào.
Có điều, bây giờ, cái lão già ngồi trong góc lầu nãy giờ lại nhận ra được. Thử hỏi xem, bản lãnh của lão già cao siêu dường nào. Bản lĩnh của lão ta cao siêu đến độ, thậm chi có thể làm cho Tư Không Trích Tinh giật bắn người lên. Càng kỳ quái là, lão già này có thể nghe được bọn họ nói gì trong một không khí ồn ào náo nhiệt, và lão còn ngồi cách cả mấy cái bàn, và bọn họ nói chuyện thì thầm rất nhỏ.
Tư Không Trích Tinh chẳng nhìn ra được tý lai lịch gì về lão già, chuyện như vậy làm sao y không giật bắn cả người lên? Y rốt cuộc đầu hàng, thở ra, cười nhăn nhó: – Tôi bội phục lão rồi. Tư Không Trích Tinh nói với lão già: – Tôi biết lão cũng dùng thuật dịch dung cải trang, tôi nhìn không ra lão là ai, nhưng lão lại nhận ra được tôi.
Lão già trề môi, cũng chẳng biết là đang cười hay không, lão ta chỉ nói với Tư Không Trích Tinh rằng: – Ta chẳng thèm ngươi bội phục, ngươi cũng chẳng cần biết ta là ai, ta lại càng không muốn biết ngươi là ai. Lão già nói: – Ta chỉ biết ngươi không phải là Tây Môn Xuy Tuyết. Lão già nói với Tư Không Trích Tinh bằng dáng điệu làm cho người ta ghét quá chừng: – Ngươi là Trương Tam Lý Tứ rùa đen vương bát đều không sao cả, ta chỉ cần biết ngươi không phải Tây Môn Xuy Tuyết là đủ rồi. Lão già nói: – Chuyện này không phải chỉ một mình ta biết thôi. Lão ta còn nói thêm: – Người có tin tức linh thông một tý trong giang hồ, chỉ sợ chẳng ai tin Tây Môn Xuy Tuyết lại xuất hiện ở đây vào lúc này, với một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp mỹ miều, ngồi trong quán ăn mạn đầu trơn.
– Tại sao?
– Bởi vì người có tin tức linh thông một tý trong giang hồ đều biết rằng, Tây Môn Xuy Tuyết hiện giờ không có ở Giang Nam, cũng không có ở Trung nguyên. Lão già nói: – Trong tình huống đó, làm gì có một Tây Môn Xuy Tuyết đang ngồi nơi đây. Điều đó chỉ có một cách trả lời: Tây Môn Xuy Tuyết đang ngồi đây nhất định là giả mạo. Lão già nói: – Chỉ trong tình huống đó, ta mới biết chắc ngươi không phải là Tây Môn Xuy Tuyết. Lão ta nói: – Nếu không, làm sao ta nhận ra được, thuật dịch dung của hạng người như ngươi, còn ai mà nhận được ra?
Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên, đúng là một chân lý ngàn đời không hề biến đổi, ngay cả hạng người như Tư Không Trích Tinh cũng không thể không phục. Hiện tại y đã quá phục. Bây giờ y đã bắt đầu cảm thấy lão già không có vẻ khả ố như lúc nãy, thậm chí còn có chỗ muốn dễ thương ra. Chẳng qua, y vẫn còn không thể không hỏi: – Nếu Tây Môn Xuy Tuyết quả thật không ở Giang Nam, cũng không ở Trung nguyên, vậy thì y đi tới chỗ quỹ quái nào? – Y đúng là đi tới một chỗ quỹ quái.
Tư Không Trích Tinh nhìn nhìn Ngưu đại tiểu thơ, Ngưu đại tiểu thơ nhìn nhìn Tư Không Trích Tinh, hai người hầu như hỏi cùng một lúc: – Cái chỗ quỹ quái này có phải là ở tái ngoại?
– Đúng vậy.
– Cái chỗ quỹ quái này có phải là Hoàng Thạch Trấn?
– Đúng vậy.
Ngưu đại tiểu thơ nhìn nhìn Tư Không Trích Tinh, Tư Không Trích Tinh nhìn nhìn Ngưu đại tiểu thơ, hai người đều ngớ mặt ra. Cuối cùng, người mở miệng ra đầu tiên không phải là đàn bà, mà là đàn ông, Ngưu tiểu thơ đang bặm miệng lại. – Tây Môn Xuy Tuyết tuy ra ngoài chỉ uống toàn nước lã, và thức ăn đơn giản, nhưng y là một người rất giảng cứu, và rất biết hưởng thụ.
Tư Không Trích Tinh hỏi dò lão già: – Lần này y vì lý do gì rời khỏi cái sơn trang rộng ngàn mẫu, phồn hoa đô thị đó, bôn ba ngàn dặm, đến một nơi quỹ quái hoa không thơm, chim không hót, ngay cả thỏ cũng không ỉa? Không có tiếng trả lời, nhưng lại có tiếng hỏi: – Ngươi có biết y bôn ba ngàn dặm, vì một kẻ trước giờ chưa quen biết, mà báo thù không? – Hình như tôi có nghe qua. – Chuyện này, không những Tư Không Trích Tinh có nghe rồi, trong giang hồ hầu như ai ai cũng đã có nghe qua. – Y từng vì Nhất Đao Trấn Cửu Châu Triệu Cương, ngựa không ngừng vó đi ba ngày ba đêm, tới giết Dương Quy Bát Đao Hồng Đào. Tư Không Trích Tinh nói: – Ngọc Liên Hoàn Dương Quy Bát Đao của Hồng Đào, chiêu nào chiêu nấy độc địa vô cùng, ít có để lại mạng nào sống sót dưới lưỡi đao, còn Triệu Cương là người y vốn chưa bao giờ quen biết gặp mặt. Tư Không Trích Tinh thở ra một hơi: – Có thể thấy, cái vị vô tình đại kiếm khách của chúng ta, thường thường hay vì một lý do không có lý do, đi làm những chuyện đó. Y hỏi lão già: – Lão nói y là một người rất tuyệt không?
– Không tuyệt. Câu trả lời của lão già lại rất tuyệt. – Mổi người đều thường thường làm vài chuyện không có đầu có đuôi, ngay cả ngươi cũng không ngoại lệ. – Lần này Tây Môn Xuy Tuyết đến Hoàng Thạch Trấn, có phải là vì một lý do không đầu không đuôi không? – Đúng vậy. – Lần này y cũng vì một người. Lão già nói: – Chẳng qua, lần này y phá lệ một lần thế thôi. – Phá lệ gì? – Phá lệ của chính y đặt ra. – Tôi còn chưa hiểu. – Y xuất thủ, trước giờ rất ít khi vì bạn bè, bởi vì y hầu như không có bạn bè, dù y có bạn bè, cũng chẳng có ai muốn y giúp đở. Lão già nói: – Vì vậy, y xuất thủ, hầu như đều vì một người không quen biết. – Tôi cứ tưởng y thường thường xuất thủ vì chính mình. Tư Không Trích Tinh nói: – Cả đời tôi chưa từng thấy ai chỉ biết có mình mình như y. Y giải thích thêm: – Chỉ biết có mình, chính là ích kỹ. Lão già bật cười. Tư Không Trích Tinh xem thường Tây Môn Xuy Tuyết, trong giang hồ, rất có nhiều người biết, chỉ vì Tây Môn Xuy Tuyết xem thường y. – Không chừng ngươi nói đúng, có điều lần này, ta biết y chẳng vì mình, cũng chẳng vì người lạ. Lão già nói: – Lần này, y vì một người bạn.
Tư Không Trích Tinh ực ly nước lã xuống cổ họng như ực ly rượu, y cười nhạt hỏi: – Cái vị kiếm thần đại gia của chúng ta cũng vì một người bạn đi làm chuyện đó sao? – Ngẫu nhiên cũng làm. – May mà bạn bè y không nhiều. Tư Không Trích Tinh lạnh lùng nói: – Y giết người còn gấp trăm số lần y kết bạn. – Không chừng còn không chỉ gấp trăm.
Lão già nhịn cười nói: – Bởi vì bạn bè của y rất có thể chỉ có một người. – Người bạn đó dĩ nhiên là Lục Tiểu Cẩu. – Cái tên Lục Tiểu Cẩu, dĩ nhiên cũng là Lục Tiểu Kê, Lục Tiểu Phụng, Lục Tiểu Trùng, Lục Tiểu Quỹ, Lục Tam Đản. Lão già nói: – Cũng phải có bao nhiêu đó đản mới gom lại thành được một con người Lục Tiểu Phụng.
Ngưu đại tiểu thơ nãy giờ đang ngồi rất yên tĩnh, hình như là một đại tiểu thơ con nhà khuê các vậy. Có điềụ nàng ta bỗng nhảy nhổm lên, giống như một con mèo cái bị người ta đạp phải đuôi, trừng mắt nhìn lão già, chỉ trừng một cái, bỗng nhiên lại ra chiều ôn nhu ngồi xuống, ôn nhu ngậm miệng lại, một câu cũng không nói, một chữ cũng không thốt ra. Chúng ta có thể xưng tụng nàng ta, lần này, nàng ta còn không đánh lấy một cái rắm. Đánh rắm là do một người khác. – Lão nói Tây Môn Xuy Tuyết vì Lục Tiểu Phụng bôn ba ngàn dặm tới cái nơi chim không đẻ trứng Hoàng Thạch Trấn? Tư Không Trích Tinh hỏi lão già thần bí: – Có phải lão đánh rắm không? – Không phải. Lão già lấy bộ điệu của một kẻ khiêm nhượng ra nói với Tư Không Trích Tinh: – Trước mặt ngươi, ta không có ngay cả tư cách để đánh rắm, dù có rắm để đánh, cũng phải nhịn vào trong bụng, nếu hiện giờ có người đang đánh rắm, không phải là của ta đâu. Không phải lão ta đánh rắm, dĩ nhiên là Tư Không Trích Tinh.
o O o
Chính lúc này, Tây Môn Xuy Tuyết đang đẩy cửa bước ra. Ngoài cửa là một “dãy cát óng ánh như vàng”, một vầng trăng sáng rỡ. Tư Không Trích Tinh bắt đầu ăn mạn đầu. Y ăn mạn đầu, bởi vì bụng y đã đói, đói muốn chết người, y đang vận dụng trí não, bụng y thường hay đói. Có điều y vận dụng trí não kiểu nào đi nữa, y vẫn nghĩ không ra, lão già đang ngồi trước mặt mình là ai, làm sao lại biết được những chuyện đó. Dù y có vận dụng trí óc đủ để cho y ăn ba vạn tám ngàn cái mạn đầu, y cũng còn chưa nghĩ được ra. Nhưng lão già lại nghĩ ra được trong đầu y đang nghĩ gì, không những vậy, còn nhận ra được y là ai.
– Tư Không tiên sinh, bây giờ có phải ngài nên mời cái vị cô nương xinh đẹp này ăn một tý thức ăn không nhạt nhẻo lắm không? Tư Không Trích Tinh xém chút nữa là nhảy dựng lên. – Ngươi nói gì? Tư Không tiên sinh là ai? – Tư Không tiên sinh không chừng không phải là một người. Lão già không để cho Tư Không Trích Tinh nổi giận lên, lập tức nói tiếp: – Tư Không Trích Tinh không chừng là cả trăm cả ngàn cả vạn người, bởi vì cái vị Thâu Vương này có tài dịch dung tinh diệu nhất thiên hạ, không ai bì kịp. Lại là bản cũ soạn lại. Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên! Bản cũ không có đạo lý, làm sao mà thành cũ được. Huống gì, những câu nịnh nọt của lão già cứ liên tục nổ ra, lốp bốp không ngừng: – Ta biết ngươi không phải Tây Môn Xuy Tuyết, bởi vì ta biết y ở tái ngoại. Lão già nói: – Ta biết ngươi là Tư Không Trích Tinh, chỉ vì ta biết, ngoài Tư Không Trích Tinh ra, không có người thứ hai nào có thể giả trang thành Tây Môn Xuy Tuyết được, cũng chẳng có ai dám làm. Tư Không Trích Tinh bật cười, y bắt đầu phát giác ra, lão già thần bí này càng nhìn càng thấy dễ thương. Vấn đề là, lão già này rốt cuộc là ai? – Cái vấn đề này còn chưa giải quyết được, dù Tư Không Trích Tinh có là con ngựa, mông đít của y được xoa ba vạn tám ngàn cái, y vẫn nhất định không buông tha lão già này được. Vì vậy y nhất định phải hỏi: – Bây giờ lão đã biết tôi là ai, tôi có thể biết lão là ai được không? Câu trả lời của lão già thần bí làm người ta giật nãy mình lên, lão ta trả lời thẳng băng: – Có thể. – Có thể? Tư Không Trích Tinh hình như không tin vào lỗ tai của mình: – Có thể thật sao? – Thật. Lão già trả lời thật gọn ghẽ: – Ta đã nói có thể, là có thể. – Vậy thì lão có thể nói cho tôi biết bây giờ không? Câu trả lời của lão già thần bí lại làm người ta giật bắn lên, bởi vì lão ta trả lời: – Không thể. – Không thể? Tư Không Trích Tinh nhìn lão già, hai tròng mắt muốn rớt xuống đất: – Tại sao lại không thể? – Bởi vì ngay cả chính ta cũng không biết mình là ai, làm sao ta nói cho ngươi nghe được! – Trên đời này, còn người nào có thể nói cho tôi biết, lão là ai không? – Đại khái còn có một người. – Ai? – Là bà lão ngồi trong góc đó.
o O o
Bà lão lúc nào cũng chỉ có bao nhiêu đó dáng điệu, không chừng bà ta còn chưa già lắm, không chừng bà ta đã già rồi, không chừng bà ta là người rất dễ nhìn, không chừng bà ta không dễ nhìn lắm. Một người đàn bà có phải là một bà già hay không, chẳng có liên quan gì đến câu chuyện, bà lão này cũng không biết là đẹp là xấu, là trẻ là già, có điều bất kể ra sao, nhìn thấy bà ta ngồi an tĩnh, thái bình, quy cũ ở một góc lầu rất an toàn đó, dù là một người trước giờ chưa hề thấy đàn bà bao giờ, cũng biết bà ta là một bà lão. Tư Không Trích Tinh nãy giờ không hề xem bà ta không phải là một bà lão. Ba ngôi sao. Ý tứ của ba ngôi sao, thường thường là ba ngôi sao. Có điều hiện tại, Tư Không Trích Tinh bỗng nhiên phát giác ra, bà lão này không hẳn là một bà lão. Y không thấy có chỗ gì nhìn thấy được, nhưng y cảm giác được ra. …
Lục Tiểu Phụng khám phá ra ngụy trang của y, cũng nhờ vào thứ cảm giác đó. Tư Không Trích Tinh hiểu rõ cái đạo lý đó. Y biết lần này, người đang ngồi đối diện với y, không phải là một người, mà là một ngôi sao. Những ngôi sao như Lục Tiểu Phụng, Tây Môn Xuy Tuyết, Bạch Vân Thành Chủ vậy. Một ngôi sao cũng như chính y. Đợi đến lúc y biết cái ngôi sao mình đang ngắt đó là ngôi sao nào, y thật tình xỉu xuống.