Mười ba tháng tư, hoàng hôn, trời dần dần tối, trong đại điện đèn đã được đốt sáng lên.
Trên rường nhà vẫn còn rất tăm tối, ánh mặt trời chiếu không vào tới nơi đây, ánh đèn cũng chiếu không vào, trên đời này vốn có những nơi vĩnh viễn không quang minh.
Có những người cũng như vậy.
Không lẽ Lục Tiểu Phụng cũng đã biến thành tượng người đá, không lẽ cuộc đời chàng từ đây về sau sẽ không còn cơ hội xuất đầu lộ diện, chỉ có thể như những con chuột ẩn núp trong bóng tối, chạy trốn sự truy đuổi của Tây Môn Xuy Tuyết?
Không chừng chàng còn có cơ hội, không chừng kế hoạch này là cơ hội duy nhất của chàng, vì vậy chàng nhất định không thể thất thủ được.
Nhưng chàng không có gì chắc chắn cả.
Ai cầm chắc được chuyện giật cái mũ đạo quan trên đầu Thạch Nhạn xuống?
Chàng không nghĩ ra được ai.
Trong đại điện lại nghe có tiếng chân người vọng lên, người đi đầu phía trước chân bước rất nặng, tiếng chân lại rất nhẹ nhàng. Bởi vì toàn thân khí mạch, huyết dịch trong người y đã quán thông, tuy y vẫn còn là một thân xác thịt phàm trần, nhưng đã có khác với người thường.
Trong người y không còn có cặn bả.
Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi, đưa mắt nhìn lén qua rường nhà, nhìn xuống dưới.
Một hàng đạo nhân mặc áo tía mũ đen đi vào trong đại điện, đi đầu nhất là Mộc đạo nhân.
Chàng cùng Mộc đạo nhân tương giao đã lâu năm, cho đến lúc này, chàng mới biết cái vị danh túc phái Võ Đang này công lực còn cao hơn bất kỳ ai tưởng tượng rất nhiều.
Thạch Nhạn còn chưa đến. Cái giao ỷ đệ nhất chủ vị còn để trống. Mộc đạo nhân chỉ được ngồi ở ghế thứ hai.
Tuy lão đức cao trọng vọng, bối phận cực kỳ tôn hiển, nhưng có Chưởng môn ở đó, lão vẫn phải thoái lui ngồi sau.
Đây là quy củ của phái Võ Đang, cũng là quy củ của giang hồ, bất cứ ai cũng không thể thay đổi được.
Trong đại điện đèn đuốc huy hoàng. Bên ngoài tiếng chuông rung lên. Mộc đạo nhân xuống bệ đón tiếp tân khách, tân khách cũng đã lục tục đi vào.
Thái độ của mỗi người rất nghiêm trang, bọn Ưng Nhãn Lão Thất thần tình ra chiều nghiêm trọng, hiển nhiên còn chưa quên được những chuyện phát sinh hồi sáng nay.
Lão già cao lớn oai vũ cũng đã đến, tòa vị của lão còn trên cả Tổng thủ lãnh của Thập Nhị Liên Hoàn Ồ.
Thân phận của lão là gì nhỉ? Tại sao lại chưa bao giờ lộ mặt ra chốn giang hồ?
Bây giờ tại sao lại bỗng xuất hiện?
Lục Tiểu Phụng nãy giờ nằm nhìn lão lom lom, chàng cảm thấy mình phải nên nhận được ra người này, nhưng lại cứ không nhận ra được.
Trong đại điện không để nhiều ghế lắm, đủ tư cách ngồi ở nơi đây cũng không nhiều.
Nhưng có rất nhiều khách khứa đến, người không có ghế chỉ đành phải đứng.
Thiết Kiên, Thạch Nhạn, Vương Thập Đại, Thủy Thượng Phi, Cao Hành Không, Ba Sơn Tiểu Cố, Ưng Nhãn Lão Thất, bọn họ mỗi người đều có người đứng phía sau, mỗi người đều có thể là những người đang đợi lấy mạng của bọn họ.
Trong những người đó, có ai là những người đã chết đi rồi sống lại?
Ai là Đỗ Thiết Tâm? Ai là Quan Thiên Vũ? Ai là Lâu lão thái thái?
Lục Tiểu Phụng đang tìm kiếm.
Bọn họ dịch dung cải trang diện mạo xong, trừ lão Đao Bả Tử và Khuyển Lang Quân ra, chỉ có Lục Tiểu Phụng là biết được.
Khuyển Lang Quân đã đem hết bộ dạng của từng người vẽ ra giao cho Lục Tiểu Phụng xem. Tại khách sạn đệ nhất lưu đó, nhà xí có lớn hơn chút đỉnh, trừ chuyện đi cầu ra, còn làm được nhiều chuyện khác.
Hải Kỳ Khoát giết con chó đó, nếu là con chó chết, thì Khuyển Lang Quân đi đâu bây giờ?
Bí mật đó, có phải cũng chỉ có Lục Tiểu Phụng mới biết được?
Chàng tìm ra được hết bọn họ rất nhanh, thậm chí ngay cả gã không có mặt mũi Thạch Hạc, bây giờ cũng có một khuôn mặt.
Bọn họ hiển nhiên đang tập trung vào mục tiên của mình, chỉ đợi đèn tắt đi là xông vào xuất thủ.
Người duy nhất không có ai đối phó hình như chỉ có Mộc đạo nhân. Có phải vì lão đã không can thiệp đến chuyện giang hồ bao nhiêu năm nay, lão Đao Bả Tử bèn không có ý lấy lão làm mục tiêu?
Lục Tiểu Phụng không nghĩ thêm, bởi vì mục tiêu của chàng bây giờ cũng đã xuất hiện.
Chưởng môn phái Võ Đang đầu đội mũ tử kim đạo quan, đang chầm chậm bước vào giữa bốn đứa đồng tử hộ vệ tay cầm chấp pháp bảo khí.
Cái vị đạo trưởng Thạch Nhạn thanh danh xung động võ lâm đương đại này, không những tu vi thâm hậu, lúc còn trẻ cũng đã từng thân dự trăm trận. Kiếm pháp, nội công tu dưỡng của lào đều đã đạt đến mức ít có người vượt qua. Nhưng hiện tại, lão xem ra có vẻ thật mệt mỏi, thật già yếu, thậm chí còn có chút khẩn trương.
Đối diện với bao nhiêu quý khách, lão không thể không tươi cười nét mặt nghinh đón họ. Nhưng trong lòng lão lại cảm thấy rất khẩn trương và phiền lụy.
Mười năm gần đây, rất ít khi lão có những thứ cảm giác như vậy.
Hôm nay, trong lòng lão phảng phất như có dự cảm điều gì bất tường, biết nhất định có chuyện gì đó bất hạnh sẽ xảy ra.
“Không chừng quả thật mình nên thoái ẩn là phải”. Lão đang nghĩ bụng.
Đi tìm một chỗ yên tĩnh, dựng hai căn nhà gỗ, từ đây không buồn hỏi đến chuyện giang hồ thị phi, cũng chẳng thấy mặt người trong chốn giang hồ.
Chỉ tiếc là cho đến bây giờ, những chuyện đó vẫn còn là ảo tưởng. Sau này có thật sẽ kịp thời thoát thân ra khỏi ân oán thị phi trong giang hồ, ngay cả chính lão cũng không chắc chắn trong bụng. Nếu không nắm được thời cơ, rất có thể là đã quá trễ.
Mỗi lúc lão bị khẩn trương, mệt mỏi, lão lại cảm thấy phía sau cổ cứng ngắc.
Chứng bệnh nhức đầu kinh niên lại phát tác lên.
Nhất là hiện tại, lão còn đang phải đội trên đầu cái mũ tử kim đạo quan nặng trịch, như một cái nồi úp vào đầu lão.
Quý khách đều đứng cả dậy nghinh đón lão.
Lão biết bọn họ tôn kính lão, chỉ bất quá bởi vì lão là Chưởng môn phái Võ Đang.
Tuy lão không hoàn toàn thích thú gì đám người này, nhưng lão không thể không nở nụ cười cảm động lòng người ra để đáp lễ lại bọn họ.
… Đấy không phải cũng giống như diễn hí kịch sao?
… Nếu mình đã bị bắt đóng làm vai đó, bất kể cái cổ có cứng ngắc như thế nào, cái đầu có nhức nhối như thế nào, đều cũng phải ráng diễn cho xong màn kịch.
Trong đại điện, đèn đuốc huy hoàng.
Dưới ánh đèn nhìn lại, Thiết Kiên và Vương Thập Đại chắc chắn còn mệt mỏi, còn già nua hơn cả lão.
Thật ra bọn họ đều nên đã thoái ẩn đi từ lâu, thật không nên đến đây làm gì.
Lão thật không muốn thấy bọn họ, nhất là Vương Thập Đại.
– “Rõ ràng là lòng dạ nhỏ nhen, giấu thù trong bụng. Vậy mà cứ làm vẻ ta đây du hiệp phong trần, ngoạn thế bất cung”.
– “Còn có tên Ba Sơn Tiểu Cố cứ suốt ngày soi gương dòm mặt của mình, thật tình hắn nên đi mơ cái kỹ viện mới phải, tại sao lại đi xuất gia làm gì?”
Trên đời này, tại sao lại có quá nhiều người không đi làm được những thứ mình chân chính muốn làm?
Điển lễ đã bắt đầu khai mạc. Mỗi chi tiết Thạch Nhạn không biết đã làm qua bao nhiêu lần, nói những lời đó, cũng không biết đã nói bao nhiêu lần.
Bất kể trong lòng lão đang nghĩ gì, đều nhất định không hề để sai sót một điểm gì.
Mỗi chuyện đều có vẻ tiến hành rất thuận lợi.
Tiếp theo đó, lão sẽ tuyên bố danh tánh của người sắp kế thừa lão.
Lão dùng đuôi mắt nhìn mấy đệ tử thân thuộc nhất, những người càng có hy vọng, càng thấy lộ vẻ khẩn trương.
Nếu lão tuyên bố danh tánh một người không phải trong đám bọn họ, bọn họ sẽ có biểu tình trên mặt như thế nào? Người khác sẽ có phản ứng như thế nào?
Điều đó nhất định sẽ rất thú vị.
Nghĩ đến điểm đó, khóe miệng của lão bất giác lộ vẻ mỉm cười, cơ hồ nhịn không nổi, muốn bật cười ra miệng.
Nhưng lão lập tức khống chế lấy mình, lão đang chuẩn bị tiến hành chi tiết trọng yếu nhất trong nghi lễ.
Chính ngay lúc đó, những cây trường minh đăng trong đại điện không bao giờ tắt đi, bỗng nhiên tắt phụt.
Trong lòng lão lập tức sinh ra cảnh giác, lão biết ngay cái dự cảm bất tường của mình đã sắp thành linh nghiệm.
Cơ hồ chính trong cái khoảnh khắc đồng thời đó, bảy mươi hai cây trường minh đăng ở trong và ngoài đại điện cũng đột nhiên toàn bộ tắt phụt đi.
Tiếng gió rít vang lên, mấy cây nếu trên hương án cũng bị đánh tắt phụt.
Đại điện đang sáng rực huy hoàng, bỗng biến thành một màu đen tối.
Trong bóng đêm bỗng có một loạt tiếng hô thảm thiết vang lên, một tiếng động còn sắc bén mạnh mẻ hơn, từ trên rường nhà đại điện thổi xuống ngay đầu lão, thổi lung lay cái mũ đạo quan đội trên đầu, phảng phất như tiếng gió từ chéo áo của kẻ dạ hành.
Lão đưa tay lên giữ lấy cái mũ đạo quan, mũ đã biến mất.
Soạt một tiếng, thanh Thất Tinh bảo kiếm bên eo lưng của lão đã ra khỏi vỏ, nhưng không phải chính lão đã rút nó ra.
Thân hình lão lập tức rung lên, lão cảm thấy dưới nách một trận lạnh buốt, hình như đã bị lưỡi kiếm lướt qua.
Chuyện này cơ hồ cũng đều toàn bộ đồng thời phát sinh trong khoảnh khắc nhỏ bé đó.
Đại đa số còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, dĩ nhiên lại càng không biết nên ứng biến ra sao.
Những tiếng la thảm thiết kia làm cho biến cố vừa xảy đến đột ngột càng thêm ngụy bí và khủng bố.
Những tiếng la thê thảm đó hình như còn có tiếng của Thiết Kiên và Vương Thập Đại, những tay cao thủ tuyệt đỉnh.
Sau đó bèn có tiếng hô lớn của Mộc đạo nhân :
– Ai có mồi lửa? Mau mau đốt đèn lên.
Giọng nói của lão thật trầm tĩnh, nhưng Thạch Nhạn nghe ra được vẻ đau đớn.
Không lẽ lão bị thụ thương?
Tuy chỉ bất quá là một khoảng thời gian nhỏ bé, nhưng ai nấy đều có cảm giác như là một khoảng thời gian thật lâu.
Đèn rốt cuộc cũng đã sáng lên, nhưng mọi người càng sợ hãi thêm, kinh khiếp thêm.
Không ai có thể tin được những chuyện mắt mình đang thấy ở đó, nhưng những chuyện này lại là sự thật rành rành hiện ra trước mắt.
Thiết Kiên, Vương Thập Đại, Ba Sơn Tiểu Cố, Thủy Thượng Phi, Cao Hành Không, Ưng Nhãn Lão Thất, còn có mấy tên đệ tử trọng yếu nhất của Võ Đang, đều nằm gục trong vũng máu…
Trên lưng của Vương Thập Đại thậm chí còn cắm một thanh kiếm, lười kiếm cắm sâu vào trong chỗ yếu hại của lão, chỉ còn thừa chuôi kiếm.
Trên người của Mộc đạo nhân cũng có thấy dấu máu loang lổ, tuy đã bị thụ thương, nhưng lão còn trấn định :
– Hung thủ nhất định còn ở nơi đây, trước khi chân tướng lộ rõ ra, mọi người nên tốt nhất toàn bộ ở lại đây.
Biến cố phi thường, giọng nói của lão cũng biến thành rất nghiêm trang :
– Bất cứ ai ra khỏi đại điện một bước đều không tránh khỏi bị hiềm nghi là hung thủ, và xin đừng trách đệ tử bản môn phải vô lễ với quý khách.
Không ai dám đi, không ai dám cử động.
Chuyện này thật tình quá nghiêm trọng, chẳng ai muốn dính vào một chút gì hiềm nghi.
Kỳ quái là, những người trong đại điện, không ai có binh khí trên người, đao kiếm giết người ở đâu ra? Và đi đâu mất?
Thạch Nhạn thương thế tuy không nặng, nhưng hiển nhiên còn bi ai, phẫn nộ, thảm hại hơn ai khác.
Mộc đạo nhân hạ thấp giọng nói :
– Hung thủ nhất định không phải chỉ một người, bọn họ đánh trúng một lần xong, rất có thể đã thừa lúc tối tăm thoái lui, nhưng không thể nào toàn bộ ra hết được Võ Đang.
Thạch Nhạn nhịn không nổi, hỏi :
– Nếu mọi người đều phải ở lại hết ở đại điện, ai đi đuổi theo bọn họ?
Mộc đạo nhân nói :
– Để tôi đi.
Lão nhìn xung quanh bọn đệ tử Võ Đang đang đứng chờ mệnh lệnh :
– Tôi phải đem theo vài người đắc lực theo.
Thạch Nhạn nói :
– Đệ tử của bản môn, xin tùy sư thúc điều độ.
Mộc đạo nhân lập tức đi ngay, đem theo mười người, dĩ nhiên toàn bộ đều là tinh anh trong môn hạ Võ Đang.
Nhìn lão hối hả bước ra, ánh mắt của Thạch Nhạn bỗng lộ ra một biểu tình thật kỳ quái.
Lão già cao lớn oai vũ đã rón rén bước lại phía sau lưng lão, hạ giọng nói :
– Quả nhiên là vậy.
Thạch Nhạn gật gật đầu, lão bỗng phấn khởi tinh thần, nói :
– Biến cố xảy ra phi thường, xin ủy khúc các vị tạm ở đây chốc lát. Vô Cấu chỉ huynh đệ tử đem các tiền bối tử nạn đi về Đắc Trúc tiểu viện trước. Vô Kính, Vô Sắc chỉ huy đệ tử tuần thủ các nơi, chỉ cần phát hiện ra binh khí, lập tức đem lên núi ngay.
Lão già cao lớn oai vũ nói :
– Thứ nhất, ông nên để bọn họ lục soát ta trước.
Thạch Nhạn cười khổ nói :
– Nếu ông muốn giết người, hà tất phải dùng tới đao kiếm?
Lão già nói :
– Vậy thì ta cũng muốn theo sư thúc ngươi rượt theo hung thủ.
Thạch Nhạn nói :
– Mời.
Lão già vòng tay chào một cái, lưng lắc qua, người lão đã bắn ra như mũi tên.
Trong bọn quần hào lập tức có kẻ bất mãn.
– Chúng tôi không được đi, tại sao lão ta đi được?
– Bởi vì thân phận của ông ta khác hơn người thường.
– Lão ta là ai?
– Ông ta là…
Có tiếng lao xao át hết tiếng còn lại của người đó nói, hai gã đạo nhân mặc đồ tía chạy nhanh vào, trong tay cầm một thanh trường kiếm, rõ ràng là Thất Tinh kiếm của Chưởng môn phái Võ Đang. Nhưng còn thứ bảo vật kia của lão là mũ tử kim đạo quan, đã như hoàng hạc bay đi mất, không thấy bóng hình.