Đại ma không hề có động tác gì, nhưng ma ảnh cao lớn ở đằng sau lại liên tiếp xuất quyền, nhằm về phía Thanh Mộc.
Liền sau đó, huyết kiếm cắm trên tóc của đại ma cũng bay lên, hướng về Đoan Mộc tập sát. Côn Lôn yêu tộc Đoan Mộc tịnh không kinh hoảng, nhanh chóng lao về phía Ngọc Như Ý và Thái Cực Đồ. Thân thể lão liên tục rung động, một phiến thanh khí mù mịt cuộn trào, phủ lên trên Thái Cực Đồ, hóa thành một thân ảnh giống hệt lão, tiếp đó lão vội vã lao nhanh sang một bên rồi lùi về sau tới mấy chục trượng.
Tử Kim Thần Long bên cạnh Thần Nam hô lên khe khẽ:
“Thân ngoại hóa thân, lấy bù nhìn làm vật thế thân!”
Huyết kiếm làm dấy lên huyết lãng trùng trùng, bao phủ Ngọc Như Ý và Thái Cực Đồ vào trong, rồi hóa thành ma kiếm cự đại dài đến mấy chục trượng, nhanh chóng hướng về phía hai pháp bảo này chém xuống.
“Oanh”
Trời đất rung chuyển, công kích kịch liệt, bạo phát một chùm quang mang rực rỡ, chói lòa như có đến mười mặt trời cùng chiếu sáng làm cho không ai dám hé mắt ra. Khí lãng cự đại bùng phát, tất cả vô địch cường giả đều phải lùi lại. Thế thân của Đoan Mộc đã hóa thành tro bụi nhưng huyết kiếm cũng bị Ngọc Như Ý cùng Thái Cực Đồ hút chặt lại, không di động được chút nào.
Sắc diện của đại ma thoáng hiện vẻ thống khổ, hắn nhìn trời hống lên phẫn nộ rồi nhanh chóng lao tới Thái Cực Đồ và Ngọc Như Ý. Hắn liên tiếp huy động song quyền, xuất ra lực lượng mạnh như dời non lấp bể, tất cả đều công kích lên Ngọc Như Ý và Thái Cực Đồ. Lúc này trên không trung, tất cả lôi điện đồng thời bị dẫn đến, thần phạt chi lực cũng hướng tới Ngọc Như Ý và Thái Cực Đồ mà đánh xuống.
Ngọc Như Ý và Thái Cực Đồ bạo phát quang huy sáng rực, ánh sáng chói mắt chiếu thẳng lên trời khiến mấy chục đạo lôi điện to lớn biến mất vô hình, sau đó bao vây lấy đại ma. Đại ma ở bên trong không ngừng oanh kích, nộ hống liên miên.
Các vô địch cao thủ tại không trung đều kinh ngạc thất sắc, không ngờ rằng hai “pháp bảo” này lại có uy lực tột bực như vậy. Mọi người do dự một lát, sau đó lại bay lên cao. Không chỉ vì ngọc thủ chưởng, tối nay bọn họ còn vì hai thần vật này mà đến.
Không trung ngập tràn ánh sáng muôn màu, kình khí bay lượn, quang mang rực rỡ chiếu sáng khắp trời đất. Không biết vì cớ gì mà hai thần vật Ngọc Như Ý và Thái Cực Đồ cùng đại ma đột nhiên nhanh chóng bay về phương tây, dẫn dắt những vô địch cao thủ khẩn trương đuổi theo, nhất tề li khai khỏi bầu trời Sở quốc hoàng thành, dần dần biến mất trong tầm mắt mọi người.
Mãi rất lâu sau khi những vô địch cường giả biến mất, đám đông cao thủ quan chiến trên mặt đất mới dần dần tỉnh lại. Những gì tai nghe mắt thấy hôm nay đối với bọn họ mà nói quả thật giống như một giấc mộng.
“Đi đi, kéo nhau đi hết đi…”
Thần Nam trên mặt đầy vẻ tiếu ý. Ngày hôm nay tuy không được một món thần vật nào, nhưng hai quang cầu trong nội thể hắn cũng đã bay đi. Điều này đối với hắn mà nói có ý nghĩa rất quan trọng. Vô Danh thần ma đã từng nói, hai quang cầu đó sớm muộn sẽ có ngày uy hiếp đến sinh mệnh của hắn. Giờ trút được ma phiền, hắn có cảm giác được giải thoát.
“Tự nhiên cười ngẩn ngơ gì thế?”
Long Vũ nét mặt thoáng lộ nét cười. Như tiên tử giáng trần, nàng vừa đi đến thì cả không gian bỗng như bừng sáng.
“Ha ha…” Nghĩ đến việc đã thoát khỏi uy hiếp về sau, từ nội tâm Thần Nam xuất phát ra tiếng cười lớn.
“Cẩn thận!”
Long Vũ cả kinh hô, nhanh chóng kéo Thần Nam về phía sau mình, một cánh tay nhỏ nhắn chớp động về phía trước.
Lúc này Thần Nam cũng đã sinh tâm cảnh giác, nhận ra một cỗ đại lực mạnh như dời non lấp biển đang lén đánh tới phía sau lưng, hắn vội vã vận chuyển huyền công, xoay người lại, mạnh mẽ đẩy ra một chưởng.
Khuôn mặt độc ác của Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương lọt vào tầm mắt hắn. Trên lưng Hạng Thiên là Thần Ma Dực, đang nhanh như một tia chớp, từ ngoài ba trượng công kích tới. Song chưởng của hắn đánh ra phát xuất một vầng ánh sáng rực rỡ màu máu đỏ, lực lượng cương mãnh phảng phất như phá nát không gian, khiến cho một vùng tiểu thiên địa chấn động không thôi.
Thần Nam cuối cùng đã chậm một bước, huyết hồng chi quang chớp mắt đã đến trước mặt hắn, tuy nhiên kẻ chịu trận lại không phải là hắn, Long Vũ đã thế vào vị trí đó.
Long Vũ dẫu sao cũng chỉ là một tam giai cao thủ, làm sao có thể chống lại được một kích toàn lực của Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương – tuyệt đỉnh cường giả trong giới thanh niên. Huyết hồng chi quang nhanh chóng đột phá qua chưởng lực, đánh thẳng vào thân thể của nàng.
Chưởng lực của Thần Nam đánh ra chỉ có thể làm cho tàn lực của huyết hồng quang mang tiêu tán, căn bản là không kịp ngăn trở chưởng lực cuồng mãnh đó.
Long Vũ thần sắc như một đóa hoa rụng tan tác, vô lực mềm nhũn ngã vào ngực Thần Nam. Tiên hồng huyết thủy từ khóe miệng tuôn trào, trên mặt không có chút huyết sắc, chiếc áo tinh khiết thấm đầy huyết tích, nàng giống như một thiên sứ bị gãy đôi cánh, vừa thánh khiết lại vừa thê lương mĩ lệ. Cảnh tượng vạn năm trước Vũ Hinh chết thay hắn lại quay cuồng trước mắt, Thần Nam nhìn ánh sáng trong đôi mắt Long Vũ đang dần dần tắt lịm mà khóe mắt hắn muốn rách ra.
Áo quần dính đầy máu, màu đỏ diễm lệ thê lương nhìn thật kinh tâm, nhưng dung nhan trắng bệch tuyệt mĩ đó lại mang một nụ cười vui sướng.
Dung nhan tiều tụy của Vũ Hinh vạn năm trước lại xuất hiện trước mắt Thần Nam, bên tai hắn tựa hồ như vang lên những câu trăng trối đứt quãng của Vũ Hinh:
“Mong huynh… sau này về già… vẫn còn nhớ đến … một thiếu nữ tên gọi Vũ Hinh …”
“Ách a…”
Thần Nam ngửa mặt lên trời bi hống, tóc tai vũ động cuồng loạn, toàn bộ như muốn dựng ngược lên. Một cổ đại lực từ thể nội hùng dũng bùng phát, tòa cung điện sau lưng hắn trong chớp mắt đã đổ sụp xuống, mặt đất dưới chân hắn xuất hiện những vết nứt rất lớn, lan rộng ra xa.
Thao Thiên ma khí từ nội thể bạo phát, bảy bóng ma ảnh được thực chất hóa xuất hiện ở xung quanh như bảy vị ma thần chuyển động không ngừng. Cuối cùng bảy đạo ma ảnh nhất tề tiến vào nội thể của Thần Nam, hai mắt của hắn trở nên vô cùng trống rỗng. Trong đó không hề có chút sinh khí, giống như địa ngục thâm sâu không có bóng dáng sinh mệnh. Nhìn vào đó, người ta cảm thấy một cỗ xung động trầm luân, hủy diệt.
“Nghịch Thiên thất ma đao, thất đao hợp nhất! Hạng Thiên ngươi mau chết đi cho ta!”
Một đạo đao mang bắn thẳng lên cao mười trượng, tựa như địa ngục ma mang, thê diễm đến chói mắt.
Thần Nam đã cuồng bạo. Lúc này hắn quên mất rằng Nghịch Thiên thất ma đao chính là cấm kị chi pháp, hiện tại hắn chỉ muốn hủy diệt. Bằng bản năng, hắn thi triển công pháp thảm liệt nhất, tay hắn tuy không có đao nhưng hồn đao lại hiện ra, đao mang sáng rực phá nát hư không, lao thẳng về phía trước.
Lúc này một đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện đã lao vào trong trường đấu, kéo mạnh Hạng Thiên lùi lại phía sau. Chính là Hỗn Thiên đại ma vương đã li khai trước đó.
Đao mang mười trượng không chém trúng người hai sư đồ của Hỗn Thiên phái, nhưng một tòa cung điện phía trước bị đánh thành tro bụi, chỗ mặt đất bị chém xuống tạo thành một cái rãnh cực lớn.
“A di đà phật…”
Một tiếng phật hiệu vang lên, lão hòa thượng của Thiếu Lâm tự nhanh chóng xuất hiện trong trường đấu.
Hỗn Thiên đại ma vương thấy lão già đối địch xuất hiện cũng không dám dừng lại, kéo Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương nhanh chóng chạy đi. Lão hòa thượng nhìn Thần Nam một thoáng rồi đuổi theo sau.
“Ách a…”
Thần Nam ngẩng mặt lên trời hét to bi thảm, bộ dạng như phát điên, hắn hét lớn:
“Hạng Thiên, cho dù ngươi chạy trốn đến chân trời góc biển nào ta cũng sẽ bắt được ngươi. Ta thề rằng nhất định sẽ băm xác ngươi thành vạn đoạn!”
Lúc này Thần Nam như đã nhập ma, sắc diện vô cùng hung dữ. Thân thể hắn khi thì bạo xuất ra thần thánh kim quang, khi thì lại bạo phát ma khí cuồn cuộn. Hai thứ quang mang màu vàng và đen thay nhau xuất hiện làm hắn trông càng thêm quỷ dị.
Lần này sau khi thi triển Nghịch Thiên thất ma đao, tính mệnh hắn không gặp nguy hiểm cũng không rơi vào trạng thái suýt chết. Bởi vì lần này thất ma hồn hoàn toàn chưa xuất ra khỏi thân thể hắn. Nghiêm chỉnh mà nói, một kích uy lực tuyệt luân vừa nãy vẫn chưa phải là thực lực chân chính của Nghịch Thiên thất ma đao.
Vừa nãy, một đạo phong ấn vô cùng bí ẩn trong thể nội hắn đã bị phá khai. Thần Chiến đã lưu lại đạo phong ấn đó trong nội thể hắn, hóa thành đao mang dài mười trượng trùng xuất ra ngoài thân thể, cũng chính cổ lực lượng này vừa ngăn trở thất ma hồn của Nghịch Thiên thất ma đao trong nội thể hắn.
“Phụ thân, người phòng con thành ma nên đã hạ Phong ma ấn, cuối cùng vẫn thất bại. Ma do tâm sinh, ma khí khó mất a!”
Thần Nam đến tận giờ mới phát hiện Thần Chiến đã từng lưu lại trong nội thể hắn một đạo Phong ma ấn.