Thần Chiến cách không truyền công, đem một nửa công lực truyền vào trong nội thể Thần Nam, qua đó có thể thấy trình độ của Thần Chiến cường hãn đến mức nào. Chỉ trong nháy mắt đã khiến tu vi của Thần Nam tăng lên đến cảnh giới cao thâm mà người học võ chỉ có cầu trong mộng mị.
Bên ngoài cơ thể Thần Nam, hắc mang hoàn toàn biến mất, kim quang rực rỡ lại bao bọc hắn vào trong. Hắn giống như một con sư tử đang cuồng nộ đánh vào Đông Phương Khiếu Thiên.
Khắp nơi trong diễn vũ trường của Thần phủ kiếm khí tung hoành, kiếm mang rực sáng cả bầu trời đêm, thẳng lên trên không mấy chục trượng. Thần Nam giống như một người điên, cuồng liệt hướng về ma vương xuất thủ.
Diễn võ trường cuồng phong trỗi dậy, sát khí ngập trời, khí tức thảm liệt bao phủ cả tòa Thần phủ.
Đông Phương Khiếu Thiên tuy là công lực cái thế, nhưng vừa nãy đã bị Thần Chiến đánh trọng thương khó mà khôi phục lại, hơn nữa lý tính đã mất, lại gặp phải tấn công của gã điên cuồng chán sống Thần Nam, nên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn tiên huyết đã đầy người.
Thần mẫu có chút không yên tâm, bà nhìn Thần Chiến hỏi: “Hài tử này sẽ không gặp việc gì chứ?”
Thần Chiến khẽ gật đầu, rồi lại khẽ lắc đầu, nói: “Hiện tại nó sẽ chưa gặp phải nguy hiểm, ta truyền một nửa công lực vào trong nội thể của nó, giữa ta và nó đã kiến lập nên một loại liên hệ đặc thù, khí cơ tương hỗ cảm ứng, ta có thể tùy thời mà mượn tay nó làm trọng thương Đông Phương Khiếu Thiên. Bất quá, ta đang lo cho tương lai của nó, hôm nay gặp phải biến cố lớn như vậy, mầm mống ma tính lại ở sâu trong lòng nó, ta sợ sớm có một ngày thế giới nội tâm của nó sẽ biến thành một phiến hắc ám.”
Thần mẫu lắc đầu nói: “Không đâu, hài tử này rất lương thiện, nó sẽ không biến thành như thế đâu. Huống chi tu vi của nó lại đình trệ không tiến, không có khả năng thành một đại ma đầu được.”
“Mong là vậy. Bất quá, tu vi của nó chỉ dựa vào bản thân nó cũng khẳng định là có thể khôi phục lại được, nếu không nó không xứng mang họ Thần.”
Đó là trường đại chiến phong cuồng, một đại cao thủ tà đạo bị một tên hậu bối điên cuồng không ngừng đánh trọng thương, tiên huyết phun trào! Thần Nam trông như một loài ma quỷ, đã hoàn toàn quên hết cách vận dụng chiêu thức, không ngờ cuối cùng thành ra ẩu đả với Đông Phương Khiếu Thiên, cấu xé dã man.
Chiến đấu đã mất đi ý nghĩa ban đầu, thế bại đã nghiêng về một bên, những vết thương cũ, mới của ma vương đều nhất tề phát tác nên hắn khó mà chống lại được. Thần Nam nắm chặt lấy cánh tay của hắn, rồi đột nhiên xé toạc nó ra, huyết tiễn vọt lên, tiên huyết tuôn trào. Từ đầu đến chân Thần Nam đều dính đầy máu, khuôn mặt hắn hung dữ trông không khác gì một tên huyết ác ma, xem ra so với Đông Phương Khiếu Thiên lại có phần giống ma vương hơn.
Thần Nam vung vẩy cánh tay của Đông Phương Khiếu Thiên, hắn mất hết lý trí, cất tiếng cười lớn: “Ngươi trả tính mệnhVũ Hinh lại cho ta! Ngươi trả tính mệnh Vũ Hinh lại cho ta…”
Thần mẫu có phần hoảng sợ, run rẩy nói: “Hài tử này…”
Thần Chiến thở dài an ủi bà: “Tuy rằng như vậy thật tàn nhẫn, nhưng đây lại là phương pháp duy nhất có thể đạo xuất ma hoả trong tâm nó. Một trăm năm mươi năm trước, Đông Phương Khiếu Thiên tung hoành thiên hạ, lạm sát người vô tội, có lẽ đây chính là báo ứng của hắn.”
Lúc này, Thần Nam cũng đã xé nốt cánh tay còn lại của Đông Phương Khiếu Thiên, hai tay hắn vung vẩy hai cánh tay của Đông Phương Khiếu Thiên, hắn ngửa mặt lên trời hống lớn: “Tặc lão thiên ngươi trả tính mệnh Vũ Hinh lại cho ta…” Âm thanh thê lương vang vọng trong bầu trời đêm.
Cảnh tượng tiếp theo trên trường chỉ có thể dùng từ cực độ huyết tinh, cực độ tàn nhẫn để hình dung, một đại ma vương đã bị Thần Nam xé rời tứ chi, bị hành hạ bất thành nhân dạng.
Lúc này Thần Chiến đã cách không thu hồi lại công lực đưa vào trong nội thể của Thần Nam trước đó. Sau khi cái thế công lực mất đi, Thần Nam mềm nhũn ngã xuống đất. Bất quá hắn vẫn khó có thể bình tĩnh lại được, hắn hung dữ nhìn chòng chọc vào Đông Phương Khiếu Thiên, miệng thì không ngừng lải nhải câu nói: “Trả tính mạng Vũ Hinh lại cho ta…”
Sau một lúc, Đông Phương Khiếu Thiên cũng đã tỉnh lại, không còn mơ mơ hồ hồ nữa, hắn cười thảm nói: “Ha ha, không ngờ được ta cũng có một ngày như thế này, thế sự quả là khó đoán a!”
Thần Chiến nói: “Thế sự vô thường, một trăm năm mươi năm trước ngươi hô phong hoán vũ, trấn nhiếp cả một thời đại, một trăm năm mươi năm sau lại kết thúc thảm đạm. Nếu như không phải ngươi muốn tiếp tục lưu lại ở thế giới này, thì sớm đã phá không thành tiên rồi.”
“Ha ha, có lẽ đây là báo ứng. Bại ở dưới tay của ngươi, ta không có gì phải ân hận, công lực của ngươi xác thật đáng sợ nhất từ xưa đến nay. Nếu như ta đoán không lầm, thì công pháp mà ngươi tu luyện võ công đó chính là…”
Thần Chiến cắt ngang lời hắn: “Ngươi biết vậy cũng tốt, không cần thiết phải nói ra.”
Thân thể bị tàn phá của Đông Phương Khiếu Thiên đang co quắp, hắn cố chịu đựng sự đau đớn, âm trầm nhìn vào Thần Nam ngã cách đó không xa, nói: “Đứa con trai này của ngươi mầm mống ma tính đã ăn sâu rồi, nếu là sau này bình bình ổn ổn thì tốt, một khi… ha ha…”
Thần Chiến khẽ liếc về phía Thần Nam đã bị cừu hận mai một lý trí, thở dài nói: “Con đường mỗi người muốn đi không giống nhau, không ai có thể thấy trước được tương lai.” Tiếp đó giọng nói của lão trở nên lạnh lùng: “Đông Phương Khiếu Thiên, ta biết ngươi đến chính là để giết ta. Tuy nói ngươi trong lúc thần trí thác loạn mà ngộ sát một hài tử khả ái đáng thương, nhưng ngươi vẫn phải chịu trách nhiệm việc làm của mình. Hôm nay ta cần phải dùng tính mạng của ngươi để nghịch thiên đoạt mệnh cho hài tử đó!”
Thần mẫu sau khi nghe câu nói này, dung nhan vốn đang ảm đạm nhanh chóng rạng rỡ trở lại. Thần Nam nghe được câu nói sau cùng cũng dần dần khôi phục thần trí. Hắn kích động kêu lớn: “Phụ thân, người nói có thật không? Vũ Hinh nàng… có thể sống lại sao?”
“Ta chỉ nắm chắc được một phần, hy vọng rất mong manh.”
Thần Nam như điên cuồng, nói: “Phụ thân người nhất định phải cứu sống Vũ Hinh, nếu có thể dùng mạng đổi mạng, con nguyện dùng tính mạng của mình đổi lấy mạng của nàng.”
Đông Phương Khiếu Thiên cố gắng chịu đựng nỗi đau đớn khốc liệt, cười thảm: “Ngươi quả nhiên công lực thông thiên, những loại cấm thuật trong truyền thuyết như vậy mà ngươi cũng đã luyện thành. Tốt, ta cũng cam nguyện làm vật dẫn mệnh, xem thử ngươi làm cách nào mà nghịch thiên đoạt mệnh.”
Thần Chiến quay đầu nhìn thê tử của mình nói: “Nàng hãy triệu tập tất cả người trong phủ lại, cùng nhau rời khỏi phủ trạch. Nếu không nhận được tin tức của ta, vạn vạn lần không được tiến bước vào trong phương viên mười dặm dù chỉ một bước.”
“Điều này…” Thần mẫu có chút do dự, bà tin tưởng vào năng lực trượng phu mình, biết ông thần thông quảng đại, bất quá dường như lần đầu thường có nguy hiểm phát sinh, bà có chút không yên tâm.
“Mang theo cả Thần Nam rời khỏi, sau nửa thời thần nơi này khả năng sẽ không còn tồn tại nữa.”
Thần mẫu muốn nói lại thôi, bà triệu tập tất cả người trong phủ lại, ra lệnh cho bọn họ toàn bộ lui ra ngoài mấy dặm. Cuối cùng bà cũng kéo lấy Thần Nam rời khỏi.
Thần Nam biết rằng căn bản không thể giúp được phụ thân hắn, nên vào lúc cuối cùng rời khỏi, hắn chỉ bật lên một câu: “Phụ thân…”
Sau nửa thời thần, trên thượng không của Thần phủ vang lên những tiếng sấm chớp đì đùng, từng đạo thiểm điện xé không xuất hiện. Bầu trời đêm vốn yên bình tĩnh lặng bỗng nổi kình lôi, rõ ràng vô cùng bá đạo. Điện mang cự đại chiếu sáng thượng không khắp toà Thần phủ, giống như Lôi Công hiện thế…