Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Quán Gò Đi Lên

Chương 8

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện con Cúc mua cái láp xe độp, à quên, cái lốp xe đạp tặng thằng Cải khiến thằng Cải cảm động bao nhiêu càng khiến thằng Lâm tức ói máu bấy nhiêu.

Lâm không ngờ con Cúc coi bề ngoài nhu mì nhủ mỉ như vậy lại là đứa bụng dạ thâm hiểm độc ác quá chừng. Nó dám hỏi mượn tiền của mình để mua quà cho “người yêu” của nó thì đúng là quá quắt! Lâm đau đớn nghĩ, cảm thấy như có ai cầm dao bằm tới bằm lui trái tim mình hệt như con Lệ đang nghiến răng nghiến lợi bằm thịt chan chát trong bếp vậy.

Lâm đau nhứt là hổm rày nó quá tin tưởng thằng Cải, giao thằng Cải “phụ trách” việc tỏ tình giùm nó. Nhưng té ra thằng Cải gần gũi con Cúc không phải là để tỏ tình cho mình mà để tỏ tình cho nó. Hèn gì nó cứ làm bộ ấp a ấp úng, việc mình giao nó nhẹ hều mà nó làm hoài không xong. Hèn gì bữa trước nó ôm con Cúc cứng ngắc mà con Cúc không la lấy một tiếng. Rõ ràng hai đứa nó có tình ý với nhau lâu rồi, không sai chạy vào đâu được.

Lâm tức lắm, nhưng chỉ tức ngấm ngầm. Nó không dám lộ ra mặt, sợ mấy đứa chung quanh kêu nó là đồ nhỏ mọn. Nhưng tối tối, nó không trò chuyện với thằng Cải nữa. Nó cũng không thèm nằm cạnh chiếc bàn của Cải như mọi bữa. Nó lôi chiếc ghế bố về vị trí cũ dọc kệ đồ khô, hễ tót lên là chúi mũi vô tập, làm như trên đời ngoài chuyện học ra nó không còn quan tâm đến chyện chi nữa.

Nhìn bộ tịch thằng Lâm, Cải biết tỏng thằng này đang giận mình vụ cái lốp xe.

Nhưng Cải không thèm thanh minh, mặc cho thằng Lâm làm mình làm mẩy.

Cải tuy không học cao bằng Lâm, ngoại hình cũng không có vẻ “trí thức” như Lâm, nhưng nó cũng có tự ái của nó chớ. Thằng Lâm hiểu lầm nó thì thằng Lâm ráng chịu. Thằng Lâm không thèm hé môi, nó cũng dứt khoát không thèm mở miệng.

Chỉ có con Cúc là vô tư. Gặp thằng Lâm, nó vẫn toét miệng cười nói vui vẻ khiến thằng này ngày nào cũng phải nhe răng ra gượng gạo đáp lễ, rầu muốn chết.

Cứ tưởng cuộc chiến tranh lạnh giữa thằng Lâm và thằng Cải sẽ kéo dài cho đến ngày tận thế hoặc ít nhất cũng tới khi con Cúc lấy chồng thằng Lâm lấy vợ thì đùng một cái, tình hình bỗng nhiên thay đổi.

Quán Đo Đo gần đây khách khứa bỗng đông dần lên, không hiểu do thằng Cải thay cái tên Lâm Thiên Thanh lạ hoắc lạ huơ bằng tên Nguyễn Thị Thanh mỗi khi khấn khứa hay do quán mở lâu ngày, tiếng lành đồn xa, khách khứa lần hồi tìm đến.

Thoạt đầu là đám choai choai.

Một buổi tối, mười mấy đứa cả trai lẫn gái ầm ầm kéo vô quán, ồn ào náo loạn như đám giặc.

Thằng Lâm thấy khách xông vô một lúc mười mấy mạng, bụng quýnh lên:

Dạ, mấy anh chị ngồi chung hay ngồi riêng?

Ngồi chung chớ! – Một đứa con trai cười – Đi chung dĩ nhiên phải ngồi chung rồi!

Nghe vậy, thằng Lâm loay hoay kê bàn. Nó là đứa nhanh nhẹn, nhưng lúc này vẫn thấy tay chân sao chậm chạp lề mề quá. Đám khách loi choi đứng nghẹt cửa quán cười nói nhí nhố và luôn miệng giục càng khiến nó thêm hoảng.

Con Lan chạy lại phụ thằng Lâm ngay từ đầu nhưng hì hà hì hụi cả buổi ba cái bàn sắp vẫn chưa xong. Bàn trong quán cái dài cái ngắn, gặp khách đi ăn theo đoàn, phải lựa đúng những cái bàn cùng loại, xoay dọc lại kê thành một dãy dài. Quán chật, bình thường xoay trở đã khó, khi cuống lên càng lướng vướng hơn.

Bí thế, thằng Lâm ngó ra cửa, hét tướng:

Cải! Mày ngồi trơ mắt ếch ra đó hả? Vô phụ một tay coi! Thằng Cải chạy vô, cười hì hì:
Tao tưởng mày không bao giờ nhờ đến tao nữa chớ! Thằng Lâm mặt hầm hầm:

– Mày đừng có ăn nói xóc hông tao!

Tuy miệng nói vậy nhưng thấy thằng Cải ra tay gọn lẹ, nhoáng một cái dãy bàn đã kê xong, bụng Lâm cũng nguôi nguôi.

Đợi khách “an tọa” đâu vào đó, Lâm bước lui ra sau một bước, niềm nở:

Các anh chị kêu món gì?

Chờ một chút! – Đứa con trai tóc quăn ngồi đầu bàn giơ tay lên đáp, mắt vẫn dán chặt vô tờ thực đơn – Để tui này “nghiên cứu” kỹ lưỡng đã!

Nhìn bộ tịch thằng này, Lâm đoán nó nếu không là “thủ lĩnh” thì cũng là “thủ quỹ” của cả bọn. Lâm rời ghế nhà trường chưa tới một năm, còn lạ gì cái phong cách đi ăn tập thể của đám học trò.

Thằng tóc quăn lấy ngón tay trỏ rà dọc tờ thực đơn, thận trọng tỉ mỉ như máy ra-đa rà mìn. Dòm vẻ mặt căng thẳng của thằng này, Lâm biết thừa nó đang rà cột giá cả. Nếu rà cột món ăn, chả ai lại mặt nhăn mày nhíu như thế.

Hơn nữa, thằng tóc quăn vừa rà vừa lẩm bẩm:

– Tám ngàn… mười hai ngàn… mười ngàn… bảy ngàn…

Thốt nhiên nó reo lên như thể vừa lượm được cục vàng ai để quên trong tờ thực đơn:

– A, đây rồi!

Mấy đứa khác chồm tới:

Gì vậy?

Bánh bèo… một ngàn rưỡi một chén…

Nói xong, thằng tóc quăn ngước nhìn Lâm:

Cho tụi này mười bốn chén bánh bèo.

Mười bốn chén bánh bèo vị chi hăm mốt ngàn, chưa bằng hai phần bánh đập thịt nướng. Lâm tính nhẩm trong đầu, giọng thất vọng:

Các anh chị còn kêu thêm món gì nữa không ạ? Một đứa con gái trong bàn bật kêu:
Í, có món gì năm trăm kìa!

Thằng tóc quăn liếc mắt vào tờ thực đơn trên tay, cười hề hề:

Đó là món khăn lau, ăn không được đâu mà ham! Đứa con gái không chịu thôi:
Thế còn món hai ngàn rưỡi?

À, món… chè đậu ván.

Chè đậu ván là chè gì? Kêu thử xem sao! Thằng tóc quăn lắc đầu:
Để bữa khác đi. Bữa nay không đủ tiền.

Rồi không đợi đồng bọn có ý kiến, nó lại nhìn Lâm:

– Cho chín ly trà đá đi!

Dạ, chín ly hay mười bốn ly ạ? Thằng tóc quăn cười:

Chín ly thôi. Tụi này uống chung. Lâm thở đánh thượt, lếch thếch đi vô.

Thấy cô Thanh ngồi cạnh con Kim chong mắt ngó ra, Lâm càu nhàu:

Đi nguyên một hội mười mấy người, báo hại mình xếp bàn kê ghế muốn chết, rốt cuộc kêu có mười bốn chén bánh bèo với chín ly trà đá, cô nghĩ có dễ quạu không?

Cô Thanh mỉm cười:

Con đừng có vô duyên. Tụi nó là học trò, làm gì có tiền, con phải thông cảm chớ. Người ta đến với mình là quý rồi con à.

Không phải thằng Lâm không thông cảm. Nó từng là học trò, từng đi ăn uống kiểu này, nó biết chớ. Nhưng từ lúc phát hiện con Cúc mượn tiền của mình để mua lốp xe tặng thằng Cải, ngực thằng Lâm lúc nào cũng như chèn đá, gặp chuyện gì nó cũng bực dọc, cáu gắt.

May mà cô Thanh kịp thời chỉnh nó, nếu không nó còn nổi quạu với đám khách lóc chóc này thêm mấy lần nữa.

Nhất là khi Lâm bưng cái mâm đựng mười bốn chén bánh bèo ra, thấy cạnh mỗi chén có đặt một cái siêu, cả bàn gần như chồm hết dậy, nháo nhác nhìn:

Í, cái cây gì kìa!

Tăm xỉa răng gì mà to đùng vậy?

Ngộ quá! Đây chắc là Thanh Long Đao của Quan Vân Trường! Thằng tóc quăn ngó Lâm:
Dọn cái cây này ra chi vậy anh?

Thằng Lâm cố nặn một nụ cười:

Dạ, để ăn bánh bèo.

Ăn cách sao, anh chỉ tụi này với?

Thằng Lâm lầm lì cầm cái siêu lên. Người Quảng ăn bánh bèo bằng cái siêu. Cái siêu vót bằng tre, mũi nhọn, lưỡi mỏng và cứng, trông hao hao con dao găm. Những ngày đầu, thằng Lâm và mấy đứa trong quán tập sử dụng cái siêu toát mồ hôi hột. Con Lan thấy khó quá, mấy lần tính bỏ ngang, bị cô Thanh nạt:

Con phải tập cho nhuyễn, rủi khách hỏi, mình biết đường mà hướng dẫn chớ. Nhờ vậy mà bữa nay thằng Lâm có dịp trổ tài trước đám khách lạ.

Lâm vung cái siêu rạch hai nhát gọn gàng theo hình chữ thập, xẻ chén bánh bèo làm tư. Rồi nó kề cái siêu vào miệng chén, ngoáy một vòng ngoạn mục. Cái bánh bèo lập tức tách ra khỏi trôn chén.

Trước những cặp mắt thô lố của khách, Lâm chích cái siêu vào chén bánh bèo, dích một góc tư giơ lên:

– Ăn vậy đó.

Ba bốn cái miệng trầm trồ:

Hay quá!

Coi bộ khó dữ à!

Vừa xuýt xoa, đám con trai con gái vừa hào hứng cầm lên mỗi đứa một cái siêu sục vào chén bánh, thi nhau ngoáy tít. Bàn ăn bỗng chốc hỗn độn không thể tả. Đứa thì bặm mối đánh vật với chén bánh bèo, nạy cách gì cũng không lên. Đứa thì hất tung cái bánh ra bàn, lăn lông lốc. Tiếng cười đùa la hét vang lên muốn sập quán.

Rốt cuộc, chỉ vài đứa là học được cách dùng siêu. Số còn lại la trời:

– Khó quá bà con ơi. Lấy giùm tụi này mấy cái muỗng đi anh.

Ừ, lấy muỗng múc ăn coi bộ chắc cú hơn! Thằng Lâm lắc đầu, quày quả đi vô lấy muỗng.

Nhưng đám khách choai choai này dù sao cũng còn đỡ, nghĩa là tuy nhí nhố ồn ào, nói thì nhiều ăn chẳng bao nhiêu nhưng dù sao vẫn gọi là có ăn.

Đám lóc chóc sáng nay mới làm thằng Lâm sôi gan.

Bốn đứa hai nam hai nữ vô quán, kéo ghế cái rột, đoạn vớ tờ thực đơn ngồi đọc cả buổi như đọc tiểu thuyết.

“Đọc” xong, bốn đứa ngó nhau, lắc đầu:

Mấy món này lạ quá, biết đường đâu mà ăn. Đứa con gái ngước lên kệ đồ khô, nói:
Thôi, mua bánh ăn đi!

Đứa con trai gật đầu:

Phải đó! Nó nhìn Lâm:

Ở đây có bánh gì hả anh?

Có bánh đúc, bánh đập…

Eo ôi, bánh gì hết “đúc” lại tới “đập”! Nghe ghê quá!

Đứa con gái rụt cổ, cắt ngang. Rồi nó chỉ tay lên phong bánh vuông vuông y như bánh xà phòng trên kệ:

– Còn bánh kia là bánh gì?

Con Lan lễ phép:

– Dạ, bánh nện.

Lần này không chỉ con nhỏ mà cả ba đứa bạn nó đều ôm bụng cười:

Quán gì bán toàn các thứ bánh “khủng khiếp” vậy nè trời. Mới “đập” chưa xong đã lại “nện” rồi, ai chịu thấu!

Thế còn bánh này?

Con nhỏ cố nín cười, rướn người chỉ bịch bánh trăng trắng nho nhỏ nom “hiền lành” nằm cạnh phong bánh nện.

Con Lan nãy giờ sùng lắm nhưng cố giữ bình tĩnh:

Bánh này hả? Dạ, bánh này là bánh nổ! Bốn đứa kia lập tức rú lên:
Ối trời, đụng thứ dữ rồi. Chuồn lẹ tụi mày ơi.

Nói xong, trước cặp mắt sững sờ của những người trong quán, đứa con trai lên tiếng lúc nãy đứng bật dậy co giò chạy trước. Ba đứa kia ngơ ngác một thoáng rồi lật đật co giò chạy theo.

Sự cố xảy ra quá đột ngột khiến con Lan đứng như trời trồng, miệng ú ớ như bị ai bóp cổ.

Còn thằng Lâm thì mặt tái đi vì giận. Mãi một lúc nó mới nhúc nhích được và lần vô chỗ cô Thanh ngồi.

– Cô thấy đó! – Lâm gầm ghè, nó tiếc không có lửa trong miệng để phun ra – Khách khứa kiểu này thì ai chịu nổi!

Cô Thanh tủm tỉm:

Tụi nó đùa một chút cho vui, chấp nhứt làm chi!

Thiếu gì kiểu không đùa lại đùa cái kiểu đó! – Lâm vẫn chưa nguôi bực bội – Chỗ người ta làm ăn chớ có phải sân khấu hài đâu!

Con Lan bước tới sau lưng thằng Lâm:

Anh Lâm nói đúng đó cô! Con nghi chắc có ai thuê mấy đứa kia tới phá mình quá!

Con đừng có nói bậy! – Cô Thanh nạt – Tụi nó bỏ đi ra chẳng qua vì không ăn được mấy món lạ thôi chớ không có ý gì đâu!

Thấy cô Thanh bênh mấy đứa giặc con kia chằm chặp, Lâm tức mình bỏ đi ra đằng trước.

Nó ngồi xổm xuống cạnh thằng Cải:

Thiệt tao tức muốn lòi con mắt luôn Cải ơi! Cải cười cười:
Chuyện mấy đứa vừa rồi đó hả?

Chớ còn ai vô đây!

Tức làm quái gì cho mệt!

Tự nhiên Cải nói tạt ngang:

Trong bọn có một con nhỏ dễ thương ác!

Dẹp mày đi! – Lâm nổi cáu – Con nhỏ đó đem liệng cho sấu ăn là vừa! Cải cười:
Liệng cho sấu uổng lắm! Liệng cho tao đi!

Lâm không ngờ thằng Cải lại có gan nói một câu xanh dờn như vậy. Nó nhìn sửng bạn:

Sao mày tham lam quá vậy? Mày đã thương con Cúc rồi còn đèo bòng thêm người khác làm chi?

Cải nhếch mép:

– Ai nói mày tao thương con Cúc? Mày đừng có suy bụng ta ra bụng người!

Câu nói của thằng Cải khiến Lâm nóng ran mặt mày. Nó giật mình nhận ra vừa rồi nó đã vô tình nói tuột những điều nó nghĩ. Nó đã vô tình để lộ sự ghen tức bấy lâu nay nó cố giấu. Nghĩ lại, Lâm mắc cỡ quá xá. Khi nãy đang cáu gắt, nó quên phắt giữ mồm giữ miệng.

Nhưng đã lỡ leo lên lưng cọp, Lâm không thể leo xuống. Dù sao ngồi trên lưng cọp cũng chắc ăn hơn leo xuống đứng sớ rớ trước miệng cọp. Lâm ngó ra đường, chép miệng:

Mày đừng có giấu tao. Tao đã biết hết rồi.

Mày chẳng biết cóc gì cả.

Lâm vẫn rầu rầu:

Tao chẳng trách mày đâu. Chuyện tình cảm đâu có ai nói trước được. Cải bắt đầu nổi quạu:
Mày vô duyên quá Lâm ơi!

Giọng Lâm tiếp tục… vọng về từ cõi âm:

Thì chính vì tao vô duyên nên con Cúc nó mới chuyển qua yêu mày.

Yêu cái đầu mày thì có! – Cải đập tay lên thành ghế – Con Cúc nó chẳng có “chuyển qua chuyển lại” gì hết. Nó chẳng yêu tao cũng chẳng yêu mày. Nó chỉ yêu ông bà già nó thôi.

Cải càng cố thanh minh, Lâm lại càng nghi ngờ:

Mày đừng có sợ tao buồn. Rồi nó hạ giọng, thều thào:

“Đường vào tình yêu có trăm lần vui có vạn lần buồn” mà. Cải kêu lên:
Trời đất, mày học ca cải lương tự lúc nào vậy hả Lâm?

Mày ngu quá. Đó không phải là cải lương mà là tân nhạc. Mấy xe kẹo kéo hay mở bản này, tao nghe riết, thuộc lúc nào không hay.

Lâm làm Cải phì cười:

Thì ra tình yêu của mày là “tình yêu kẹo kéo”. Hèn gì càng kéo càng thua. Lâm chớp mắt, giọng cam chịu:
Thì tao đã nói tao chịu thua mày mà.

Thua cái con khỉ! – Cải nhún vai – Tao nói thiệt mà mày không tin. Con Cúc với tao không có gì với nhau hết.

Lâm hờn dỗi:

Không có gì mà nó mua lốp xe tặng mày?

Tặng lốp xe đâu phải là yêu! Nó thấy tao không có tiền thay lốp xe thì nó động lòng nó mua tặng vậy thôi!

Lâm hơi mừng mừng:

– Đơn giản vậy thôi hả?

Đơn giản vậy thôi.

Nghĩa là giữa hai đứa bây không có gì thật hả? Cải cười:
Có chớ. Có cái hàng rào.

Lâm hơi khựng lại nhưng rồi nó chợt hiểu, liền sung sướng huơ tay:

Vậy là mai mốt tao tiếp tục nhờ mày bày tỏ nỗi lòng giùm, mày vẫn tận tình giúp đỡ hả?

Dĩ nhiên rồi! – Cải gật đầu – Chỉ có điều…

Thấy Cải ngập ngừng, Lâm nín thở:

Chỉ có điều sao? Cải tặc lưỡi:
Tao chỉ lo sau khi tao nói giùm mày rồi, rủi con Cúc nó lắc đầu thì…

Không có rủi gì hết! – Lâm thu nắm đấm – Mày phải tỏ tình sao cho con Cúc gật đầu mới được! Không xong thì tao giết mày!

Cải ngửa cổ ra:

Vậy mày giết tao ngay bây giờ đi! Chết lúc này dù sao cũng oanh liệt hơn chết khi thất bại!

Cải giễu. Nhưng Lâm chẳng cười. Nó đập tay lên tay Cải, giọng âu lo:

Mày ráng lên nghe Cải. Số phận tao đều đặt hết vào tay mày đó. Nếu con Cúc từ chối tình cảm của tao chắc tao chết.

Mày không chết được đâu. Nếu bị từ chối mà chết, người ta đã chết như rạ và thành phố này đã phải xây thêm ngàn cái “nhị tì” rồi.

Lâm buồn bã:

Ừ, có thể tao không chết. Nhưng tao sẽ thi rớt đại học lần nữa là cái chắc. Khi đó, tao chỉ có nước về quê trồng mía. Rồi vì quá đau lòng, mắt mũi tao trở nên kèm nhèm, thay vì chặt mía tao sẽ lẩn thẩn chặt vô chân tao. “Phập” một cái, chân tao đứt lìa, giãy đành đạch, máu tuôn xối xả, nhưng tao vẫn không nghe đau đớn. Mắt mờ đi, tao tưởng đó là khúc mía và lại vung dao tiếp tục chặt nốt chân kia…

Cái viễn ảnh u ám và đẫm máu thằng Lâm vừa ai oán vẽ ra khiến Cải dựng tóc gáy. Nó rùng mình, cắt ngang:

– Thôi, thôi, mày đừng nói nữa. Tao sẽ cố nói sao cho con Cúc không từ chối…

Đang xịu mặt than vãn, nghe thằng Cải hứa hẹn, mắt thằng Lâm lập tức sáng trưng. Nó như hóa thành con người khác, miệng láu táu:

Mày nói thiệt đó hả Cải. Trời, tao chơi với mày quả là không lầm, quả đúng y như ông bà nói “chọn bạn mà chơi”…

Trong thoáng mắt, Lâm quên ngay nỗi buồn con Cúc, quên ngay nỗi buồn “bánh nện, bánh nổ” vừa rồi. Thân thiết và đầy cảm động. Nó nắm chặt cánh tay thằng Cải, và khi hành động như vậy, nó cũng quên ngay rằng cánh tay đó mới ôm cứng con Cúc cách đây mấy ngày chớ đâu!

Chuyện con Cúc mua cái láp xe độp, à quên, cái lốp xe đạp tặng thằng Cải khiến thằng Cải cảm động bao nhiêu càng khiến thằng Lâm tức ói máu bấy nhiêu.

Lâm không ngờ con Cúc coi bề ngoài nhu mì nhủ mỉ như vậy lại là đứa bụng dạ thâm hiểm độc ác quá chừng. Nó dám hỏi mượn tiền của mình để mua quà cho “người yêu” của nó thì đúng là quá quắt! Lâm đau đớn nghĩ, cảm thấy như có ai cầm dao bằm tới bằm lui trái tim mình hệt như con Lệ đang nghiến răng nghiến lợi bằm thịt chan chát trong bếp vậy.

Lâm đau nhứt là hổm rày nó quá tin tưởng thằng Cải, giao thằng Cải “phụ trách” việc tỏ tình giùm nó. Nhưng té ra thằng Cải gần gũi con Cúc không phải là để tỏ tình cho mình mà để tỏ tình cho nó. Hèn gì nó cứ làm bộ ấp a ấp úng, việc mình giao nó nhẹ hều mà nó làm hoài không xong. Hèn gì bữa trước nó ôm con Cúc cứng ngắc mà con Cúc không la lấy một tiếng. Rõ ràng hai đứa nó có tình ý với nhau lâu rồi, không sai chạy vào đâu được.

Lâm tức lắm, nhưng chỉ tức ngấm ngầm. Nó không dám lộ ra mặt, sợ mấy đứa chung quanh kêu nó là đồ nhỏ mọn. Nhưng tối tối, nó không trò chuyện với thằng Cải nữa. Nó cũng không thèm nằm cạnh chiếc bàn của Cải như mọi bữa. Nó lôi chiếc ghế bố về vị trí cũ dọc kệ đồ khô, hễ tót lên là chúi mũi vô tập, làm như trên đời ngoài chuyện học ra nó không còn quan tâm đến chyện chi nữa.

Nhìn bộ tịch thằng Lâm, Cải biết tỏng thằng này đang giận mình vụ cái lốp xe.

Nhưng Cải không thèm thanh minh, mặc cho thằng Lâm làm mình làm mẩy.

Cải tuy không học cao bằng Lâm, ngoại hình cũng không có vẻ “trí thức” như Lâm, nhưng nó cũng có tự ái của nó chớ. Thằng Lâm hiểu lầm nó thì thằng Lâm ráng chịu. Thằng Lâm không thèm hé môi, nó cũng dứt khoát không thèm mở miệng.

Chỉ có con Cúc là vô tư. Gặp thằng Lâm, nó vẫn toét miệng cười nói vui vẻ khiến thằng này ngày nào cũng phải nhe răng ra gượng gạo đáp lễ, rầu muốn chết.

Cứ tưởng cuộc chiến tranh lạnh giữa thằng Lâm và thằng Cải sẽ kéo dài cho đến ngày tận thế hoặc ít nhất cũng tới khi con Cúc lấy chồng thằng Lâm lấy vợ thì đùng một cái, tình hình bỗng nhiên thay đổi.

Quán Đo Đo gần đây khách khứa bỗng đông dần lên, không hiểu do thằng Cải thay cái tên Lâm Thiên Thanh lạ hoắc lạ huơ bằng tên Nguyễn Thị Thanh mỗi khi khấn khứa hay do quán mở lâu ngày, tiếng lành đồn xa, khách khứa lần hồi tìm đến.

Thoạt đầu là đám choai choai.

Một buổi tối, mười mấy đứa cả trai lẫn gái ầm ầm kéo vô quán, ồn ào náo loạn như đám giặc.

Thằng Lâm thấy khách xông vô một lúc mười mấy mạng, bụng quýnh lên:

Dạ, mấy anh chị ngồi chung hay ngồi riêng?

Ngồi chung chớ! – Một đứa con trai cười – Đi chung dĩ nhiên phải ngồi chung rồi!

Nghe vậy, thằng Lâm loay hoay kê bàn. Nó là đứa nhanh nhẹn, nhưng lúc này vẫn thấy tay chân sao chậm chạp lề mề quá. Đám khách loi choi đứng nghẹt cửa quán cười nói nhí nhố và luôn miệng giục càng khiến nó thêm hoảng.

Con Lan chạy lại phụ thằng Lâm ngay từ đầu nhưng hì hà hì hụi cả buổi ba cái bàn sắp vẫn chưa xong. Bàn trong quán cái dài cái ngắn, gặp khách đi ăn theo đoàn, phải lựa đúng những cái bàn cùng loại, xoay dọc lại kê thành một dãy dài. Quán chật, bình thường xoay trở đã khó, khi cuống lên càng lướng vướng hơn.

Bí thế, thằng Lâm ngó ra cửa, hét tướng:

Cải! Mày ngồi trơ mắt ếch ra đó hả? Vô phụ một tay coi! Thằng Cải chạy vô, cười hì hì:
Tao tưởng mày không bao giờ nhờ đến tao nữa chớ! Thằng Lâm mặt hầm hầm:

– Mày đừng có ăn nói xóc hông tao!

Tuy miệng nói vậy nhưng thấy thằng Cải ra tay gọn lẹ, nhoáng một cái dãy bàn đã kê xong, bụng Lâm cũng nguôi nguôi.

Đợi khách “an tọa” đâu vào đó, Lâm bước lui ra sau một bước, niềm nở:

Các anh chị kêu món gì?

Chờ một chút! – Đứa con trai tóc quăn ngồi đầu bàn giơ tay lên đáp, mắt vẫn dán chặt vô tờ thực đơn – Để tui này “nghiên cứu” kỹ lưỡng đã!

Nhìn bộ tịch thằng này, Lâm đoán nó nếu không là “thủ lĩnh” thì cũng là “thủ quỹ” của cả bọn. Lâm rời ghế nhà trường chưa tới một năm, còn lạ gì cái phong cách đi ăn tập thể của đám học trò.

Thằng tóc quăn lấy ngón tay trỏ rà dọc tờ thực đơn, thận trọng tỉ mỉ như máy ra-đa rà mìn. Dòm vẻ mặt căng thẳng của thằng này, Lâm biết thừa nó đang rà cột giá cả. Nếu rà cột món ăn, chả ai lại mặt nhăn mày nhíu như thế.

Hơn nữa, thằng tóc quăn vừa rà vừa lẩm bẩm:

– Tám ngàn… mười hai ngàn… mười ngàn… bảy ngàn…

Thốt nhiên nó reo lên như thể vừa lượm được cục vàng ai để quên trong tờ thực đơn:

– A, đây rồi!

Mấy đứa khác chồm tới:

Gì vậy?

Bánh bèo… một ngàn rưỡi một chén…

Nói xong, thằng tóc quăn ngước nhìn Lâm:

Cho tụi này mười bốn chén bánh bèo.

Mười bốn chén bánh bèo vị chi hăm mốt ngàn, chưa bằng hai phần bánh đập thịt nướng. Lâm tính nhẩm trong đầu, giọng thất vọng:

Các anh chị còn kêu thêm món gì nữa không ạ? Một đứa con gái trong bàn bật kêu:
Í, có món gì năm trăm kìa!

Thằng tóc quăn liếc mắt vào tờ thực đơn trên tay, cười hề hề:

Đó là món khăn lau, ăn không được đâu mà ham! Đứa con gái không chịu thôi:
Thế còn món hai ngàn rưỡi?

À, món… chè đậu ván.

Chè đậu ván là chè gì? Kêu thử xem sao! Thằng tóc quăn lắc đầu:
Để bữa khác đi. Bữa nay không đủ tiền.

Rồi không đợi đồng bọn có ý kiến, nó lại nhìn Lâm:

– Cho chín ly trà đá đi!

Dạ, chín ly hay mười bốn ly ạ? Thằng tóc quăn cười:

Chín ly thôi. Tụi này uống chung. Lâm thở đánh thượt, lếch thếch đi vô.

Thấy cô Thanh ngồi cạnh con Kim chong mắt ngó ra, Lâm càu nhàu:

Đi nguyên một hội mười mấy người, báo hại mình xếp bàn kê ghế muốn chết, rốt cuộc kêu có mười bốn chén bánh bèo với chín ly trà đá, cô nghĩ có dễ quạu không?

Cô Thanh mỉm cười:

Con đừng có vô duyên. Tụi nó là học trò, làm gì có tiền, con phải thông cảm chớ. Người ta đến với mình là quý rồi con à.

Không phải thằng Lâm không thông cảm. Nó từng là học trò, từng đi ăn uống kiểu này, nó biết chớ. Nhưng từ lúc phát hiện con Cúc mượn tiền của mình để mua lốp xe tặng thằng Cải, ngực thằng Lâm lúc nào cũng như chèn đá, gặp chuyện gì nó cũng bực dọc, cáu gắt.

May mà cô Thanh kịp thời chỉnh nó, nếu không nó còn nổi quạu với đám khách lóc chóc này thêm mấy lần nữa.

Nhất là khi Lâm bưng cái mâm đựng mười bốn chén bánh bèo ra, thấy cạnh mỗi chén có đặt một cái siêu, cả bàn gần như chồm hết dậy, nháo nhác nhìn:

Í, cái cây gì kìa!

Tăm xỉa răng gì mà to đùng vậy?

Ngộ quá! Đây chắc là Thanh Long Đao của Quan Vân Trường! Thằng tóc quăn ngó Lâm:
Dọn cái cây này ra chi vậy anh?

Thằng Lâm cố nặn một nụ cười:

Dạ, để ăn bánh bèo.

Ăn cách sao, anh chỉ tụi này với?

Thằng Lâm lầm lì cầm cái siêu lên. Người Quảng ăn bánh bèo bằng cái siêu. Cái siêu vót bằng tre, mũi nhọn, lưỡi mỏng và cứng, trông hao hao con dao găm. Những ngày đầu, thằng Lâm và mấy đứa trong quán tập sử dụng cái siêu toát mồ hôi hột. Con Lan thấy khó quá, mấy lần tính bỏ ngang, bị cô Thanh nạt:

Con phải tập cho nhuyễn, rủi khách hỏi, mình biết đường mà hướng dẫn chớ. Nhờ vậy mà bữa nay thằng Lâm có dịp trổ tài trước đám khách lạ.

Lâm vung cái siêu rạch hai nhát gọn gàng theo hình chữ thập, xẻ chén bánh bèo làm tư. Rồi nó kề cái siêu vào miệng chén, ngoáy một vòng ngoạn mục. Cái bánh bèo lập tức tách ra khỏi trôn chén.

Trước những cặp mắt thô lố của khách, Lâm chích cái siêu vào chén bánh bèo, dích một góc tư giơ lên:

– Ăn vậy đó.

Ba bốn cái miệng trầm trồ:

Hay quá!

Coi bộ khó dữ à!

Vừa xuýt xoa, đám con trai con gái vừa hào hứng cầm lên mỗi đứa một cái siêu sục vào chén bánh, thi nhau ngoáy tít. Bàn ăn bỗng chốc hỗn độn không thể tả. Đứa thì bặm mối đánh vật với chén bánh bèo, nạy cách gì cũng không lên. Đứa thì hất tung cái bánh ra bàn, lăn lông lốc. Tiếng cười đùa la hét vang lên muốn sập quán.

Rốt cuộc, chỉ vài đứa là học được cách dùng siêu. Số còn lại la trời:

– Khó quá bà con ơi. Lấy giùm tụi này mấy cái muỗng đi anh.

Ừ, lấy muỗng múc ăn coi bộ chắc cú hơn! Thằng Lâm lắc đầu, quày quả đi vô lấy muỗng.

Nhưng đám khách choai choai này dù sao cũng còn đỡ, nghĩa là tuy nhí nhố ồn ào, nói thì nhiều ăn chẳng bao nhiêu nhưng dù sao vẫn gọi là có ăn.

Đám lóc chóc sáng nay mới làm thằng Lâm sôi gan.

Bốn đứa hai nam hai nữ vô quán, kéo ghế cái rột, đoạn vớ tờ thực đơn ngồi đọc cả buổi như đọc tiểu thuyết.

“Đọc” xong, bốn đứa ngó nhau, lắc đầu:

Mấy món này lạ quá, biết đường đâu mà ăn. Đứa con gái ngước lên kệ đồ khô, nói:
Thôi, mua bánh ăn đi!

Đứa con trai gật đầu:

Phải đó! Nó nhìn Lâm:

Ở đây có bánh gì hả anh?

Có bánh đúc, bánh đập…

Eo ôi, bánh gì hết “đúc” lại tới “đập”! Nghe ghê quá!

Đứa con gái rụt cổ, cắt ngang. Rồi nó chỉ tay lên phong bánh vuông vuông y như bánh xà phòng trên kệ:

– Còn bánh kia là bánh gì?

Con Lan lễ phép:

– Dạ, bánh nện.

Lần này không chỉ con nhỏ mà cả ba đứa bạn nó đều ôm bụng cười:

Quán gì bán toàn các thứ bánh “khủng khiếp” vậy nè trời. Mới “đập” chưa xong đã lại “nện” rồi, ai chịu thấu!

Thế còn bánh này?

Con nhỏ cố nín cười, rướn người chỉ bịch bánh trăng trắng nho nhỏ nom “hiền lành” nằm cạnh phong bánh nện.

Con Lan nãy giờ sùng lắm nhưng cố giữ bình tĩnh:

Bánh này hả? Dạ, bánh này là bánh nổ! Bốn đứa kia lập tức rú lên:
Ối trời, đụng thứ dữ rồi. Chuồn lẹ tụi mày ơi.

Nói xong, trước cặp mắt sững sờ của những người trong quán, đứa con trai lên tiếng lúc nãy đứng bật dậy co giò chạy trước. Ba đứa kia ngơ ngác một thoáng rồi lật đật co giò chạy theo.

Sự cố xảy ra quá đột ngột khiến con Lan đứng như trời trồng, miệng ú ớ như bị ai bóp cổ.

Còn thằng Lâm thì mặt tái đi vì giận. Mãi một lúc nó mới nhúc nhích được và lần vô chỗ cô Thanh ngồi.

– Cô thấy đó! – Lâm gầm ghè, nó tiếc không có lửa trong miệng để phun ra – Khách khứa kiểu này thì ai chịu nổi!

Cô Thanh tủm tỉm:

Tụi nó đùa một chút cho vui, chấp nhứt làm chi!

Thiếu gì kiểu không đùa lại đùa cái kiểu đó! – Lâm vẫn chưa nguôi bực bội – Chỗ người ta làm ăn chớ có phải sân khấu hài đâu!

Con Lan bước tới sau lưng thằng Lâm:

Anh Lâm nói đúng đó cô! Con nghi chắc có ai thuê mấy đứa kia tới phá mình quá!

Con đừng có nói bậy! – Cô Thanh nạt – Tụi nó bỏ đi ra chẳng qua vì không ăn được mấy món lạ thôi chớ không có ý gì đâu!

Thấy cô Thanh bênh mấy đứa giặc con kia chằm chặp, Lâm tức mình bỏ đi ra đằng trước.

Nó ngồi xổm xuống cạnh thằng Cải:

Thiệt tao tức muốn lòi con mắt luôn Cải ơi! Cải cười cười:
Chuyện mấy đứa vừa rồi đó hả?

Chớ còn ai vô đây!

Tức làm quái gì cho mệt!

Tự nhiên Cải nói tạt ngang:

Trong bọn có một con nhỏ dễ thương ác!

Dẹp mày đi! – Lâm nổi cáu – Con nhỏ đó đem liệng cho sấu ăn là vừa! Cải cười:
Liệng cho sấu uổng lắm! Liệng cho tao đi!

Lâm không ngờ thằng Cải lại có gan nói một câu xanh dờn như vậy. Nó nhìn sửng bạn:

Sao mày tham lam quá vậy? Mày đã thương con Cúc rồi còn đèo bòng thêm người khác làm chi?

Cải nhếch mép:

– Ai nói mày tao thương con Cúc? Mày đừng có suy bụng ta ra bụng người!

Câu nói của thằng Cải khiến Lâm nóng ran mặt mày. Nó giật mình nhận ra vừa rồi nó đã vô tình nói tuột những điều nó nghĩ. Nó đã vô tình để lộ sự ghen tức bấy lâu nay nó cố giấu. Nghĩ lại, Lâm mắc cỡ quá xá. Khi nãy đang cáu gắt, nó quên phắt giữ mồm giữ miệng.

Nhưng đã lỡ leo lên lưng cọp, Lâm không thể leo xuống. Dù sao ngồi trên lưng cọp cũng chắc ăn hơn leo xuống đứng sớ rớ trước miệng cọp. Lâm ngó ra đường, chép miệng:

Mày đừng có giấu tao. Tao đã biết hết rồi.

Mày chẳng biết cóc gì cả.

Lâm vẫn rầu rầu:

Tao chẳng trách mày đâu. Chuyện tình cảm đâu có ai nói trước được. Cải bắt đầu nổi quạu:
Mày vô duyên quá Lâm ơi!

Giọng Lâm tiếp tục… vọng về từ cõi âm:

Thì chính vì tao vô duyên nên con Cúc nó mới chuyển qua yêu mày.

Yêu cái đầu mày thì có! – Cải đập tay lên thành ghế – Con Cúc nó chẳng có “chuyển qua chuyển lại” gì hết. Nó chẳng yêu tao cũng chẳng yêu mày. Nó chỉ yêu ông bà già nó thôi.

Cải càng cố thanh minh, Lâm lại càng nghi ngờ:

Mày đừng có sợ tao buồn. Rồi nó hạ giọng, thều thào:

“Đường vào tình yêu có trăm lần vui có vạn lần buồn” mà. Cải kêu lên:
Trời đất, mày học ca cải lương tự lúc nào vậy hả Lâm?

Mày ngu quá. Đó không phải là cải lương mà là tân nhạc. Mấy xe kẹo kéo hay mở bản này, tao nghe riết, thuộc lúc nào không hay.

Lâm làm Cải phì cười:

Thì ra tình yêu của mày là “tình yêu kẹo kéo”. Hèn gì càng kéo càng thua. Lâm chớp mắt, giọng cam chịu:
Thì tao đã nói tao chịu thua mày mà.

Thua cái con khỉ! – Cải nhún vai – Tao nói thiệt mà mày không tin. Con Cúc với tao không có gì với nhau hết.

Lâm hờn dỗi:

Không có gì mà nó mua lốp xe tặng mày?

Tặng lốp xe đâu phải là yêu! Nó thấy tao không có tiền thay lốp xe thì nó động lòng nó mua tặng vậy thôi!

Lâm hơi mừng mừng:

– Đơn giản vậy thôi hả?

Đơn giản vậy thôi.

Nghĩa là giữa hai đứa bây không có gì thật hả? Cải cười:
Có chớ. Có cái hàng rào.

Lâm hơi khựng lại nhưng rồi nó chợt hiểu, liền sung sướng huơ tay:

Vậy là mai mốt tao tiếp tục nhờ mày bày tỏ nỗi lòng giùm, mày vẫn tận tình giúp đỡ hả?

Dĩ nhiên rồi! – Cải gật đầu – Chỉ có điều…

Thấy Cải ngập ngừng, Lâm nín thở:

Chỉ có điều sao? Cải tặc lưỡi:
Tao chỉ lo sau khi tao nói giùm mày rồi, rủi con Cúc nó lắc đầu thì…

Không có rủi gì hết! – Lâm thu nắm đấm – Mày phải tỏ tình sao cho con Cúc gật đầu mới được! Không xong thì tao giết mày!

Cải ngửa cổ ra:

Vậy mày giết tao ngay bây giờ đi! Chết lúc này dù sao cũng oanh liệt hơn chết khi thất bại!

Cải giễu. Nhưng Lâm chẳng cười. Nó đập tay lên tay Cải, giọng âu lo:

Mày ráng lên nghe Cải. Số phận tao đều đặt hết vào tay mày đó. Nếu con Cúc từ chối tình cảm của tao chắc tao chết.

Mày không chết được đâu. Nếu bị từ chối mà chết, người ta đã chết như rạ và thành phố này đã phải xây thêm ngàn cái “nhị tì” rồi.

Lâm buồn bã:

Ừ, có thể tao không chết. Nhưng tao sẽ thi rớt đại học lần nữa là cái chắc. Khi đó, tao chỉ có nước về quê trồng mía. Rồi vì quá đau lòng, mắt mũi tao trở nên kèm nhèm, thay vì chặt mía tao sẽ lẩn thẩn chặt vô chân tao. “Phập” một cái, chân tao đứt lìa, giãy đành đạch, máu tuôn xối xả, nhưng tao vẫn không nghe đau đớn. Mắt mờ đi, tao tưởng đó là khúc mía và lại vung dao tiếp tục chặt nốt chân kia…

Cái viễn ảnh u ám và đẫm máu thằng Lâm vừa ai oán vẽ ra khiến Cải dựng tóc gáy. Nó rùng mình, cắt ngang:

– Thôi, thôi, mày đừng nói nữa. Tao sẽ cố nói sao cho con Cúc không từ chối…

Đang xịu mặt than vãn, nghe thằng Cải hứa hẹn, mắt thằng Lâm lập tức sáng trưng. Nó như hóa thành con người khác, miệng láu táu:

Mày nói thiệt đó hả Cải. Trời, tao chơi với mày quả là không lầm, quả đúng y như ông bà nói “chọn bạn mà chơi”…

Trong thoáng mắt, Lâm quên ngay nỗi buồn con Cúc, quên ngay nỗi buồn “bánh nện, bánh nổ” vừa rồi. Thân thiết và đầy cảm động. Nó nắm chặt cánh tay thằng Cải, và khi hành động như vậy, nó cũng quên ngay rằng cánh tay đó mới ôm cứng con Cúc cách đây mấy ngày chớ đâu!

Bình luận