Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đảo Mộng Mơ

Chương 12

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

SỰ LO LẮNG CỦA CHÚA ĐẢO VÀ PHÓ CHÚA đảo không dừng lại ở đó.

Một hôm, dì Sáu Dừa xồng xộc qua nhà Tin.

Tụi nhóc vẫn mải chơi cho đến khi dì nắm tay chị Hai kéo ra vườn.

Dì chỉ tay vào các cư dân trên đảo, giọng xơn xởn:

– Tụi này nè!

– Không phải đâu, dì Sáu. – Chị Hai nói.

Dì Sáu Dừa vẫn khăng khăng:

– Phải mà! Tụi nó đó!

“Tụi này” hay “tụi nó” trong câu nói của dì Sáu vẫn là trò Tin và lũ bạn.

– Dì Sáu! – Chị Hai kêu lên.

– Chính tụi này chứ không ai!

– Dì Sáu có chứng cớ gì không?

– Cần gì chứng cớ. Từ khi tụi nhóc tụ tập ở đây, ở bên mới liên tục bị mất trộm.

Bây giờ bọn nhóc mới biết lý do dì Sáu Dừa làm ầm ĩ nãy giờ.

– Trời đất! – Tin ré lên – Dì nghi tụi con ăn trộm đồ nhà dì hả?

Dì Sáu Dừa nói như thể chính mắt dì trông thấy tụi nhóc lẻn vô nhà dì và khuân đi món gì đó:

– Tụi bay chứ còn ai vô đây!

BA CỦA CHÚA ĐẢO CHƯA KỊP XÂY NHÀ kho thì người hàng xóm của chúa đảo đã đòi đuổi đám cư dân sinh sống trên hòn đảo rồi.

Dì Sáu Dừa liệt kê những thứ nhà dì bị mất cắp mấy ngày nay: quần áo, đồng hồ, tiền bạc…

Dì nói: Trước đây nhà dì không bị mất món gì.

Dì nói tiếp: Từ khi có đám trẻ này, nhà dì liên tục bị mất cắp.

Dì kết luận: Dẹp quách đám trẻ, có nghĩa là dẹp quách đống cát, càng sớm càng tốt, nếu không nhà dì sẽ liên tục mất cắp nữa.

Dì dọa: cãi lời dì, dì sẽ làm to chuyện.

Lũ bạn ở lớp sợ xanh mặt. Dì Sáu Dừa vừa ra về, tụi nó lật đật chuồn luôn.

Trên hòn đảo Robinson, bây giờ chỉ có chúa đảo, chúa đảo phu nhân và phó chúa đảo chìa những bộ mặt oan ức vào mắt nhau.

Bảy hầm hầm:

– Xì! Ai mà thèm chui vô nhà dì Sáu lấy trộm đồ!

Con Thắm dậm chân bình bịch, giọng muốn khóc:

– Tức quá đi! Tại sao dì Sáu lại coi tụi mình là kẻ cắp chứ?

Tin gân cổ định gào lên phụ họa, đến phút chót tự nhiên nó bỗng xụi lơ:

– Kệ dì Sáu đi! Đằng nào thì hòn đảo Robinson cũng chẳng còn sống sót mấy ngày nữa!

CHỊ HAI NÓI:

– Dì Sáu kỳ cục ghê hả mẹ?

Mẹ gật đầu:

– Mẹ không tin những vụ mất cắp đó liên quan đến lũ trẻ chơi trong vườn nhà mình.

Tin định nói “hòn đảo” nhưng nghĩ đến căn nhà kho sắp xây, lại không muốn mở miệng nữa.

Chị Hai nói:

– Dì Sáu bảo tụi nhỏ không được tụ tập…

Chị Hai liếc Tin, nói tiếp:

– … trên hòn đảo.

Tin vẫn không nói gì. Trông nó có vẻ thờ ơ. Nó đang nghĩ đến ngày hòn đảo biến mất, khi căn nhà kho bắt đầu được xây lên.

Nó buồn rầu thấy việc làm biến mất một hòn đảo sao mà dễ dàng quá, chỉ cần một cái gật đầu của ba nó. Sau đó, người ta sẽ mang cuốc xẻng, xi măng tới.

Nó là chúa đảo. Chúa đảo chỉ cai quản hòn đảo thôi. Còn cai quản chúa đảo có ba chúa đảo, mẹ chúa đảo và chị Hai chúa đảo.

– Mắt con bị làm sao thế, Tin?

Mẹ hỏi, khi thấy Tin ngồi dụi mắt đằng góc đi-văng, không biết nó làm thế nào để ngăn không cho nỗi buồn ứa ra. Chứ nó đang ngồi trong nhà, đâu có hạt bụi nào rơi vào mắt nó.

TIN, BẢY VÀ THẮM CHUYỀN TAY NHAU cái ống dòm.

Tụi nó không tranh giành ỏm tỏi như ngày đầu nữa. Những ngày cuối cùng trên đảo, đứa nào cũng muốn dịu dàng với nhau. Hôm nay tụi nó muốn thu vào mắt, hay nói đúng hơn là cất giữ vào tâm trí những hình ảnh đẹp đẽ mà mai đây tụi nó sẽ không còn được ngắm nữa.

Ba đứa đều ngọt ngào nhường nhau:

– Tin xem trước đi!

– Cho Thắm xem trước đó!

– Bảy xem đi này!

Bảy nâng ốm dòm ngang tầm mắt, nhìn ra xa. Nó vừa xoay bộ phận điều chỉnh vừa rê ống dòm từ phải qua trái, miệng xuýt xoa:

– Ôi, đẹp quá!

Con Thắm tò mò:

– Bạn nhìn thấy gì thế, Bảy? Cá voi hả?

– Không. Hồng có con cá voi nào bơi lượn gần đây hết.

– Chứ cái gì đẹp?

– Hoàng hôn trên biển.

Thằng Tin ngước mắt nhìn mặt trời trên đầu, cười hề hề:

– Bây giờ mới hai giờ trưa à. Hoàng hôn đâu mà hoàng hôn!

Bảy gừ khe khẽ trong cổ họng, vẫn không rời mắt khỏi ống dòm:

– Nhưng tao đang nhìn thấy hoàng hôn.

Tin không cãi nữa, nó nhận ra nó vừa mắc phải sai lầm khi cãi thằng Bảy. Vì nó cũng từng nhìn thấy hoàng hôn giữa ban trưa đó thôi.

CON THẮM CƯỜI KHÚC KHÍCH:

– Bảy thấy mặt tròi như hòn lửa lớn ai ở trên trời vô ý đánh rơi xuống đại dương hả Bảy?

– Không.

Con Thắm lại hỏi, nó đang nhớ đến bài tập làm văn hôm nọ:

– Hay Bảy thấy mắt biển phẳng lì, êm đềm như một miếng xu xoa khổng lồ và màu sắc của miếng xu xoa thay đổi không ngừng…

– Cũng hổng thấy xu xoa luôn.

Bảy lắc đầu làm cái ống dòm lắc theo. Nó hít hà:

– Lần này mình thấy hoàng hôn đẹp hơn nhiều.

Bảy hào hứng mô tả:

– Mình thấy có ba mặt trời.

– Ba mặt trời?

– Ừ, một mặt trời trên không trung. Một mặt trời trên biển. Và một mặt trời trong sương.

Con Thắm nheo mắt:

– Bảy nói thiệt không đó? Làm gì có tới hai ông mặt trời ở trên trời.

Tin bênh Bảy:

– Bảy nói thiệt đó, Thắm. Tao cũng từng nhìn thấy hai ông mặt trời. Khi bầu trời đong đầy hơi nước, bao giờ cũng có một mặt trời thứ hai xuất hiện.

Bình luận