8
Đám heo con và gà con đã làm những chuyện trái khoáy thì không có lý gì chú chó con lại cam tâm đứng ngoài cuộc.
Một hôm, thằng nhóc Mõm Ngắn đứng nghiêm bốn chân trước mặt Lọ Nồi và Đuôi Xoăn.
– Hai anh ơi… – Mõm Ngắn cất giọng tha thiết.
– Gì? – Thằng Đuôi Xoăn giành là đứa lên tiếng trước. Nó hất hàm hỏi cụt ngủn, nhưng vì hàm của nó gần như liền với cổ nên động tác của nó gọi là hất đầu thì chính xác hơn.
Mõm Ngắn rụt rè:
– Bọn nhóc nhà cô Mái Hoa khoe với em…
Lần này tới lượt Lọ Nồi cắt ngang lời thằng cún:
– Tụi tao hiểu rồi. Mày muốn học ngoại ngữ chứ gì?
– Dạ.
Lọ Nồi đã định “Ừ”, chợt một ý tưởng vỗ cánh trong đầu khiến nó nghiêm mặt lại:
– Muốn theo học, mày phải kêu hai đứa tao bằng “thầy”.
Mõm Ngắn nhanh nhẩu:
– Dạ, thưa thầy.
Ở bên cạnh, thằng Đuôi Xoăn thích chí quá. Nó đưa chân trước vỗ nhẹ lên trán thằng cún trước mặt, cười híp mắt:
– Trò ngoan quá!
Nó quay sang Lọ Nồi, hào phóng:
– Dạy cho nó đi anh!
Bữa đó, chú cún học tiếng heo rồi tiếng gà, lưỡi thè ra ngoài gần cả tấc vì nóng và vì phải uốn lưỡi nhiều quá. Nhưng mặt mày thằng nhóc vô cùng rạng rỡ khi cuối cùng tuy vẫn còn ngọng nghịu, những tiếng chiêm chiếp của nó đã dụ được cô Mái Hoa cuống cuồng chạy tới.
Kể từ giây phút đó, thế giới bắt đầu hỗn loạn: Các bà mẹ bất hạnh – bà mẹ heo, bà mẹ chó và bà mẹ gà – ngày nào cũng đắm mình trong tâm trạng tuyệt vọng ít nhất một tiếng đồng hồ khi hổn hển truy lùng lũ con.
Và không nói thì ai cũng biết, sau những cuộc trường chinh thất bại cả ba tụ lại môt chỗ thi nhau kể khổ, tất nhiên là chị Nái Sề xét về mặt thái độ, là kẻ khổ nhất vì luôn luôn tự coi mình là nạn nhân của sự dạy con không đến nơi đến chốn của các bà hàng xóm.
Thực ra so với bà Đỏ, các bà mẹ này còn sung sướng chán. Bà Đỏ cũng hoài công truy lùng thằng Cu dấu yêu của bà gần như hai mươi bốn giờ một ngày để không bao giờ tóm được nó, thậm chí không thấy nó đâu dù chỉ là một mẩu tóc.
Và tất nhiên bà cũng chẳng khi nào biết được lũ heo con, gà con chơi đùa ở đâu và tệ nhất là nền kinh tế gia đình bị ảnh hưởng nghiêm trọng khi bà muốn bán gà thì khách chỉ tìm được heo và khi bà muốn bán heo thì khách chỉ toàn trông thấy chó.
Đã vậy, nỗi khổ tâm đang làm tổ trong lòng kia bà chẳng chia sẻ được với ai. Người duy nhất bà có thể tâm sự là thằng Cu thì mỗi lần như vậy thằng con bà lại tán mỏng mối quan tâm của bà bằng cách tỉnh bơ bấm đốt ngón tay, miệng ra rả hết Song Tử đến Kim Ngưu, hết Bảo Bình đến Xử Nữ…
Bị sự lo lắng cầm tù (và chắc là có cả tra tấn), có nằm mơ bà Đỏ cũng không nghĩ đến một ngày tảng đá nghìn cân mà số phận vô cớ gieo lên cuộc đời bà được dỡ đi, cũng bất ngờ như khi nó rơi xuống…