23
Lọ Nồi thừ mặt ra mất một lúc. Từ trước tới nay, nó chẳng bao giờ quan tâm đến tên của mình. Cậu chủ đặt tên gì, nó vui vẻ chấp nhận tên đó, không hề nghĩ ngợi.
Nhưng bây giờ thì nó đau khổ phát hiện ra nó đang sở hữu một cái tên quá xấu xí. Tên Lọ Nồi đứng cạnh tên Đeo Nơ chẳng khác nào một kẻ bần hàn thô lỗ đứng cạnh một tiểu thư quý phái thanh cao.
– Tôi tên là… là… – Lọ Nồi lắp bắp, cái lưỡi như thụt đi đâu mất.
– Bạn sao thế? – Đeo Nơ chớp đôi mi dài óng ả, sửng sốt – Tên bạn mà bạn cũng không nhớ à?
– Nhớ chứ! – Lọ Nồi quyết định nói dối – Tôi tên là… là… Nắng Vàng.
– Ôi, tên bạn thật là thơ mộng! – Đeo Nơ reo lên.
Cánh mũi Lọ Nồi phập phồng vì sung sướng:
– Chiếp chiếp gô!
– Sao ạ? – Đeo Nơ nhướn mắt, hôm nay người bạn mới làm nó kinh ngạc không biết bao nhiêu là lần.
Lần thứ hai trong vòng năm phút Lọ Nồi nhận ra sai lầm của mình. Nó cào chân lên cỏ, lúng túng:
– À… à… tôi muốn nói là… tôi cảm ơn lời khen của bạn.
Lọ Nồi là một chú heo nghịch ngợm nhưng chân thật. Xưa nay nó chưa bao giờ nói dối. Đây là lần đầu tiên, và nó không ngờ nói dối lại hay ho đến thế.
Đang lâng lâng, nó chợt lạnh toát sống lưng khi nghe tiếng cậu chủ gióng giả vẳng tới từ phía sau:
– Lọ Nồi ới ời! Mày đang ở đâu thế?
Thằng Cu vừa gọi vừa khua chân dọc cánh đồng cỏ, chốc chốc lại khum tay lên miệng gọi lớn:
– Lọ Nồi ơi! Lọ Nồi à!
Nhìn người bạn mới cựa quậy vẻ bồn chồn, Đeo Nơ tò mò:
– Cậu chủ của bạn đang tìm bạn phải không?
– Ờ.
– Thế ra bạn tên là Lọ Nồi? – Nàng heo ngẩn ra.
– Ờ… ờ…
Lọ Nồi ngọng nghịu, hai tai thốt nhiên nóng bừng, trong khoảnh khắc đó nó ước giá mà nó có thể hóa thành vô hình.
Lúc này thằng Cu vừa đến chỗ hàng giậu và đã nhìn thấy chú heo của mình:
– À, thì ra mày ở đây!
Lọ Nồi chộp ngay lấy vận may. Nó ủn ỉn ý nói “tôi đây” và hấp tấp chạy lại phía cậu chủ.
Cậu chủ sẽ lùa nó về nhà, sẽ kéo nó ra khỏi tình huống tồi tệ nhất nó từng gặp phải trong đời.
Khi nhủ bụng như vậy, Lọ Nồi không ngờ chủ nó cứ neo chân tại chỗ, mắt nhìn chăm chăm vào khu vườn.
Cái mỏ neo có hình thù một cô bé mười hai tuổi, tóc ngắn ngang vai, mặc áo màu nõn chuối đang bước ra từ ngách cửa phủ đầy hoa giấy đỏ tươi.
– Em đang làm gì đó, Đeo Nơ? – Cô bé reo lên khi nhìn thấy Đeo Nơ cạnh hàng rào.
Đang bước thoăn thoắt về phía nàng heo, cô nhác thấy bóng người thấp thoáng bên kia hàng giậu, liền đứng lại:
– Ai đang thập thò ngoài đó? Tính ăn trộm gì nhà tôi phải không?
Thằng Cu như người bị giội nước lạnh. Đang ở trên mây, nó rơi một lèo xuống đất (còn lăn thêm vài vòng), trong một thoáng nó bỗng ngọng líu lo y như con heo của mình:
– Ơ… ơ…
– “Ơ” gì mà “ơ”!
Cô bé vừa nói vừa tiến lại phía hàng rào.
– A, tôi biết anh rồi! Anh là anh Cu, con bác Đỏ.
Nếu thằng Lọ Nồi xấu hổ về cái tên của mình như thế nào thì chủ của nó còn xấu hổ về cái tên của mình gấp mười lần hơn thế.
Thằng Cu ấp úng, mặt đỏ nhừ:
– Đó là tên mẹ tôi gọi ở nhà, còn tên đi học…
Cô bé có vẻ thờ ơ với cái tên trên giấy tờ của thằng Cu. Nó ngắt lời:
– Các vật nuôi nhà anh không còn con này kêu tiếng con kia nữa à?
– Ờ.
Thằng Cu ngượng nghịu đáp, vẫn chưa nhận ra cô bé trước mặt là ai.
Nó chẳng lạ gì bà Tươi. Bà Tươi sống bằng nghề nuôi bò cày để cho thuê. Bà không có con, trong nhà quanh quẩn chỉ hai vợ chồng, không hiểu cô bé này ở đâu ra.
Như đọc được thắc mắc qua vẻ lóng ngóng của người bạn mới, cô bé nhoẻn miệng cười:
– Tôi là Hà, cháu bác Tươi.
– Chắc bạn ở thành phố về nghỉ hè?
Thằng Cu ngập ngừng hỏi, nó nghĩ chỉ có con gái thành phố mới trắng trẻo và mồm miệng nhanh nhẩu như thế.
Nhỏ Hà gật đầu, không nói đúng hay sai, chỉ hỏi:
– Anh đi đâu đây?
– Tôi đi tìm con heo bị sổng sáng nay.
Thằng Cu đinh ninh nhỏ Hà sẽ hỏi han con heo đó trông như thế nào, anh đã tìm được chưa hay điều gì đại loại như vậy hoặc hơn vậy (ví dụ “để tôi đi tìm cùng anh nhé”), nào ngờ cô bé nhún vai:
– Vậy anh Cu đi tìm đi nhé!
Nhỏ Hà buông một câu hờ hững, rồi cúi xuống âu yếm gãi lên lưng con Đeo Nơ:
– Trời nắng rồi đó, vào nhà đi em!