Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mật Mã Maya

Chương 12

Tác giả: Brian D'Amato

Bầu trời chuyển sang màu của màn hình TV khi bật kênh Playboy. Khuya rồi, tôi tự nhủ. Có tiếng nổ bùm bùm ở đâu đó. Chuyện gì thế nhỉ? Chắc tôi đã lơ đãng mất một lúc.

Hai chiếc ra-đi-ô vẫn tiếp tục kêu. Tiếng mòng biển quàng quạc đâu đó.

Được rồi. Tập trung vào. Tốt hơn hết là…Cộc cộc cộc.

Tôi nhảy dựng lên. Đầu tôi đập lún vào đệm nóc xe. Tôi quay ngoắt lại. Một cái bóng đen sì đang gõ lên cánh cửa sổ phía sau. Marena cũng đang quay lại, tay nắm chắc cái bình xịt hơi cay.

Ôi, giời đất ơi, – tôi kêu thầm. Bọn ăn cướp. Bọn hiếp dâm. Bọn du côn thô bỉ. Hay là cứu tinh?

– Ai thế? – Marena kêu lên.

– Mẹ? – Max gọi.

– Tôi là thiếu tá Ana Vergara đến từ ES.

Quả bong bóng trong bụng tôi từ từ xẹp xuống. May quá, tôi nghĩ, cuối cùng họ cũng đến. Mày cần có nhiều đức tin hơn, Jed ạ.

– Ta đi thôi, – Marena bảo Max – đến lúc kiếm cho con bữa sáng rồi.

Chúng tôi cùng nhau thu xếp. Chúng tôi bước ra ngoài. Không khí ngửi như có mùi khói cao su.

– Trên thuyền có bánh nướng không ạ? – Max hỏi.

Người phụ nữ kia không để ý đến lời thằng bé.

– Các vị có tất cả ba người phải không? – Cô ta hỏi. Cô ta đang đứng giữa chiếc xe và đường tàu hỏa, hai chân dạng ra theo kiểulính tráng. Đó là một cô gái Trung Quốc kém hấp dẫn, vận đồ trang phục nom như của lực lượng cảnh sát phản ứng nhanh với một đôi kính râm hiệu Wiley X, một đôi ủng cao cổ, một chiếc phù hiệu gì đó, một khẩu Glock gài trong bao và một micro to tướng. Cô ta chẳng hề mỉm cười.

– Phải, – Marena đáp.

Tôi nheo mắt nhìn xung quanh. Những con ó đang lượn trên cao chừng hai trăm feet, vẽ nên những đường xoắn ốc thật rộng.

Lũ động vật kinh tởm, – tôi nghĩ trong bụng. Xa hơn, vài chiếc máy bay vẫn ầm ĩ bay về hướng bắc. Quá ra phía ngoài những khoảng nước nông ở hướng đông nam, mặt biển đông đặc ca nô của đội bảo vệ bờ biển và phương tiện hải quân. Về phía đất liền, ở khoảng giữa chúng tôi và những cây cột trụ đen xì của bộ khung đường ray xe hỏa cũ, mặt nước phẳng lặng và bóng vết dầu loang ra từ những đường ống dẫn bị nứt. Hừ, cái thứ này sẽ bóp chết nốt những rặng san hô còn lại ở mé đằng này, tôi nghĩ. Mặc dầu vậy, cái vịnh vẫn đẹp hơn bất kỳ lúc nào tôi từng thấy, có khi lại đẹp nhất vào lúc hấp hối nhưthế này, nó cuộn lên những gợn sóng cong cong nối tiếp nhau đủ sắc cầu vồng. Nhưng dưới mặt nước trôi đủ thứ mà chẳng ai muốn nhìn gần hơn, nào là tảng san hô, mảnh ván thuyền, gỗ ván tường nhà, bánh xe, xác bồ nông chết, gỗ xẻ, nhựa lợp, dụng cụ cắt cỡ vừa, nhừng chùm rễ đước, những chùm quả của cây nho biển và bất chợt, tôi bị một cơn khiếp vía choáng váng khi thấy xác người chết trôi trên mặt nước, chiếc váy hoa mặc ban ngày của bà ta tốc lên để lộ lớp quần áo lót trắng hơn da đùi bà ta có một tẹo thôi. Chuyện gì đã xảy ra thế này, tôi tự nhủ. Chẳng lẽ người ta vứt xác họ xuống biển như thế này ư? Lạy quỷ Sa tăng. Tôi quay mặt lại phía biển. Có khá hơn một chút, vẫn bóng vết dầu nhưng không thấy xác chết nào.

– Có ai trong số các vị cần chăm sóc y tế khẩn cấp không? – Vegara hỏi.

Chúng tôi trả lời không. Tôi nhận ra có người đang quẩn phía sau cô ta. Nhưng họ lại tỏ ngạc nhiên. Nghĩa là cô ta đã không gây được sự chú ý của đám đông từ trước. Cô ta đến đây trên một chiếc xuồng máy, leo lên con đường mà không ai hay. Tôi quay đầu lại. Từ đầu đằng kia, người ta đang tiến về phía chúng tôi. Họ đi gần như chạy, không khác gì những xác ướp trong bộ phimThần chết thức tỉnh, chỉ có điều đáng sợhơn vì họ còn chưa chết. Hừ hay là đi cùng với họ, tôi nghĩ. Còn hơn là cứ quanh quẩn ở đây để rồi bị bọn da trắng bẩn thỉu đem nướng chín. Tôi kiểm tra lại đồ đạc. Ví, điện thoại, hộ chiếu. Ví đeo chân. Áo vét, Giày. Esta bien (Ổn rồi tiếng Tây Ban Nha)

Vergara dẫn chúng tôi tới chỗ lan can dường. Một thứ gì đó được buộc chặt vào nó bằng những cái móc nhôm, giống như những thanh ngang trên thang dây vậy. Cô ta nhìn đám đông đang xúm lại đông dần. Tình thế bắt đầu trở nên hơi căng thẳng. Người ta nhìn chòng chọc vào chúng tôi với những cặp mắt nheo lại. Một đoàn quân lẻ tẻ tiến theo hắn, nom họ như vừa mới chui ra từ tiểu thuyết của S.E. Hinton vậy.

– Ê, đồ sâu bọ, các người kiếm được cái xuồng vịt này ở đâu thế? – Hắn rít lên.

– Mời ông lùi lại, – Vergara đáp, – những người này bị bắt. Nếu ông muốn đi theo thì cũng được, nhưng chúng tôi cũng sẽ phải bắt giữ và còng tay ông lại. Ông hiểu rồi chứ?

Gã cao bồi có vẻ chột dạ. Hắn liếc nhanh khẩu súng của cô ta. Đến khi hắn đủ trấn tĩnh lại để nói đáp trả câu gì đó thì đã quá muốn. Té ra thứ nối với lan can đường chỉ là một bộ xích trượt có thể rút xếp lại như đường ống cho trẻ con chơi ở trường mẫu giáo, vì vậy chúng tôi cùng toàn bộ hành lý trượt thẳng xuống xuồng. Đó là một chiếc GatorHide cũ dài hai mươi feet. Chỉ có duy nhất một anh chàng ngồi ở bánh lái, điều khiển chiếc động cơ Yamaha rất êm nỗ máy chờ, trên cầu, Vergara đang tháo bộ xích rồi bám lấy trụ cầu leo xuống xuồng theo kiểu leo núi. Họ khoác áo phao cho chúng tôi. Chiếc xuồng tách bến.

Họ đưa chúng tôi chiếc tàu dài bốn mươi sáu feet. Đài chỉ huy được thế kế sao cho chúng nhìn từ xa, trông nó giống tàu tuần tra bờ biển. Vậy ra đây là cách người ta sơ tán 0.001% nhân viên cao cấp nhất của công tay đây, – tôi nghĩ. Nói thế nào nhỉ? Tôi thấy mình giống như Alphonse Rothschild (Nhân vật nổi tiếng giàu có trong ngành ngân hàng) đang chạy khỏi Vienna trên toa tầu dành riêng trước sự kiện Anschluss (Sau sự kiện 1938 khi nước áo bị sát nhập vào nước Đức phát xít để tạo thành lãnh thổ Anschluss). Hình như chiếc tàu có một loại đèn hiệu ra-đi-ô nào đó được đặt sẵn để cho phép nó đi qua mọi nơi, tương tự như thứ đèn tín hiệu người ta vẫn dành cho xe ngoại giao quanh khu vực Liên Hợp quốc, hoặc xe sơ tán các thượng nghị sĩ ra khỏi khu vực của sân bay có nguy cơ bị đánh bom. Nó đại để giống như một chiếc thẻ “cho tôi biến khỏi đây” loại rẻ tiền. Tôi gần như có cảm giác chuyện này có gì không ổn. Hẳn các bạn cũng biết rằng chính phủ Mỹ cũng chỉ là một loại mafia, rằng những người bạn ả-rập Xê-út chủ thiết của gia đình Bush đều đã lặn mất tăm sau sự kiện ngày 11 tháng 9, rằng sau khi Khalid (Một thành viên của tổ chức al-Qaeda) bị bắt tại Pakistan, hẳn đã biến khỏi tù và chuồn êm sang đảo Guam nhờ sự giúp sức của lũ du côn ở Blackwater, vân vân, thế nhưng, ngay cả khi chính anh nhận được sự ưu đãi ấy, ngay cả khi anh được hưởng lợi từ nó, như chúng tôi đang được hưởng đây, thì anh vẫn có cảm giác kỳ cục. Nhưng thôi, đừng nên ca cẩm. Chúng tôi khỏi hành tàu theo hướng tây-tây nam đến Andros (Một hòn đảo thuộc quần đảo Bihamas).

Thủy thủ đoàn bắt tôi cởi bỏ hết quần áo và bỏ vào một túi poly-etylen mạ crôm để phân tích, khử độc, giặt, là rồi sẽ trả lại. Họ đưa tôi vào một ca-bin có buồng tắm riêng nhỏ xíu và kiểm tra chắc chắn rằng tôi có tắm. Tôi mặc vào một chiếc ào len quá khổ màu xanh nước biển pha trắng nhờ của Học viện Thủy quân Hoa Kỳ, ngả lưng xuống một cái giường hẹp và xem thử lại hệ thống báo động khẩn cấp trên một màn hình nhỏ treo cao trên tường. Có một tấm bản đồ với những chấm và vệt đáng dấu rải khắp khu vực đông nam và bao phủ gắn như toàn bộ bán đảo Florida. Tiếng thuyết minh vẫn chỉ bảo cho anh biết phải đi tìm đâu và làm gì mà chẳng nói tại sao. Tôi chuyển sang CNN.

“…những người phải đi sơ tán mà không có phương tiện đi lại đã được phép rời khỏi nơi trú ẩn và được phép tuần hành…”, tiếng thuyết minh nói. Dòng chạy chữ phía trên màn hình cho biết tổng thống đã phải viện đến Đạo luật chống Bạo loạn để trao cho quan chức quân đội và các quyền của cảnh sát giữ gìn an ninh trong nước, và rằng hơn năm trăm ngàn người đã bị di dời chỗ ở, và rằng họ ước tính tổng số người thiệt mạng do bạo loạn và cháy nổ – vụ nổ đường ống mà chúng tôi chứng kiến chỉ là một trong số đó – lên tới 18.000. Con số nghe có vẻ quá nhỏ, tôi nghĩ. Rồi họ lại thông báo tiếp tổng số giải thương vong do. Nỗi kinh hoàng ở Disney World ước tính lên tới 30.000.

Trời đất ạ, – tôi nghĩ. Vấn đề là mọi sự không may đều na ná như nhau,nhưng mỗi tai nạn khủng khiếp theo cách riêng của nó. Lần này không hề có sự đột ngột như vụ nổ ở Oaxaca hay cơn cuồng nộ ngấm ngầm của sóng ngầm hay động đất, cũng chẳng có màn pháo hoa nghệ thuật khiếm thiên hạ phải há hốc mồm như vụ 11 tháng 9. Chúng ta – tôi cố gắng để không phải dùng đại từ đó, nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể bào chữa cho trường hợp này – chúng ta đều ngỡ mình thấu hiểu sách khải huyền, nhưng mỗi khi một biến cố mới ập đến thì hình như tất cả chúng ta đều chưa sẵn sàng đón nhận số phận. Và giờ lại là phen bất ngờ nữa.

Chết tiệt, tôinghĩ. Tôi chuyển sang kênh tin tức Bloomberg. Một đoạn băng chiếu cảnh sàn một nhà kho xếp hàng dãy xác chết nằm trong bao tải, bên trên phủ đá khô, vì vậy, khắp nơi phủ một màn khói là là sát mặt đất giống như trong phim Người sói. Tiếng thuyết minh cho biết nhân viên phòng cấp cứu từ chối chữa trị cho các nạn nhân khi chưa có trang phục bảo hộ. Cho đến lúc đó, một số bệnh viện vẫn mở cửa phòng dự trữ y cụ và dùng hệ thống điện thoại để hướng dẫn các bậc phụ huynh và gia đình nạn nhân cách tự chữa trị. Phía dưới màn hình – Bloomberg đáng yêu ở điểm này – dòng chữ chạy vẫn hiển thị các tin tức tài chính. Giao dịch trên khắp nước Mỹ vẫn tạm ngừng, nhưng trên thị trường nước ngoài, giá các loại hàng hóa thu hái theo chu kỳ tăng vòn vọt. Tôi chờ đến khi giá ngô hiện lên. A ha. Tăng thêm những nửa đô la riêng trong ngày hôm nay. Ấy đừng có cười tự mãn một cách ngu xuẩn như thế – tôi nghĩ. Mày là thằng trục lợi Jed. Một thằng trụ lợi ghê gớm. Mày phải thấy xấu hổ mới phải…

Tôi chìm vào giấc ngủ mê mệt. Họ đánh thức tôi dậy ở cảng thành phố Nichols. Bây giờ đã là chiều tối. Một chiếc trực thăng có phao Kiowa xuất hiện và đưa chúng tôi đến một đường băng tư nhân tại Fresh Creek, gần khu bảo tồn For Far.

– Anh ổn không? – Marena hỏi qua micrô.

– Tôi khỏe – tôi đáp, – còn cô sẽ đi tiếp đến đâu sau đây?

– Đến công ty…bây giờ họ muốn đưa chúng ta đi Stake ở Belize (một quốc gia vùng Trung Mỹ, Giáp Goatermala)

– Thịt thăn nào cơ? ¬– tôi hỏi lại.

– Đó là một từ của người Mormon.

– À, phải, ra là Stake.

Từ đó có nghĩa là một đồng truyền giáo nhỏ sau khi phụng sự đủ thời gian có thể trở thành một giáo đường.

– Nó thực ra là một khu nghỉ đường thể thao lớn mà Lindsay đang xây dựng, – Marena giải thích. – Tôi cho yếu tố nào ở đây cốt là để đối phó với nghĩa vụ thuế chẳng hạn.

– Đúng đấy.

– Dù sao chăng nữa, mình bị bắt cóc rồi. Không. Thế thì thật ngớ ngẩn. Đừng có hoang tưởng.

– Sẽ là một ý tưởng hay nếu được liên tục cập nhập những gì anh đang thực hiện cùng Taro, – Merena nói – anh có nghĩ thế không? Tôi sẽ bật đèn xanh cho việc này.

– Việc gì cơ? – Tôi hỏi – Cô đang làm gì một phim nữa về người Maya à?

– Không, phim nào ở đây. Tôi sẽ khiến Lindsay bỏ thêm tiền ra cho chúng ta nghiên cứu cuốn Thư tịch và làm tất cả những gì khác cần thiết.

– Ý cô là cần thiết để cứu loài người và mọi thứ khác?

– Ờ…

– Sao Lindsay Warren lại muốn làm vậy? Ý tôi là… thế này nhé, không phải tôi muốn làm khó dễ, tôi cũng không muốn làm các vị thất vọng, nhưng…ý tôi là chẳng phải các công ty lớn từ trước tới giờ vẫn luôn tàn phá hành tinh này sao? Hay ít nhất thì cũng không bảo vệ nó?

– Ừm, nếu ông ta thấy một vụ làm ăn nào đó không đem lại lợi nhuận thì ông ta sẽ chuyển số tiền ấy sang cho quỹ tài trợ.

– Cũng hợp lý.

– Nhưng tôi thiết nghĩ ông ta sẽ thấy việc cứu thế giới là vụ làm ăn đem lại lợi nhuận khổng lồ.

– À há.

– Dù sao, nếu anh không thích đến Belize, chúng tôi sẽ đưa anh quay về. Đằng nào mọi người cũng sẽ quay trở về.

Hừm. Thời điểm phải quyết định nhanh đây, tôi nghĩ.

– Nó ở…ở…ở trên một dãy đồi, ở phía tây nam của …ờ…Belmopan!

– Cô biết đấy, tôi không thể vào lãnh thổ Guatemala được, – tôi nói, – tôi có vấn đề liên quan đến luật pháp ở đó.

– Có ai nói gì về Guatemala đâu?

– Ừ…

– Dù sao thì biên giới cũng đang đóng cửa, thực tế đang có chiến tranh giữa họ và Belize.

– Tôi biết, nhưng…cô nghe này, có vẻ như chỗ đó rất gần biên giới và, ý tôi là tôi không muốn là kẻ vô ơn và sẽ thật tốt nếu cô tin tôi và tất cả…

– Đừng thuyết phục tôi, – cô đáp- anh cứ gọi điện cho luật sư và bảo ông ta hay bà ta chuẩn bị sẵn sàng để xem hợp đồng. Được chứ?

– Được thưa sếp.

Hợp đồng à?

– Anh thấy đấy, đó chúng là thái độ chúng tôi mong muốn ở anh.

– Vâng thưa bà.

– Rất tốt.

Hai chiếc máy bay đang đậu ở trên bãi cỏ. Một là chiếc Cessna được thuê dành cho Max. Một người được gọi là Ashlay (thủ đô Belize) – người giúp việc, hay giám đốc phụ trách cư trú, của Marena – và một anh chàng phụ tá cho cô ta tên là Joséđã ngồi sẵn trên đó để đón thằng bé. Đối với tôi, sự thể này có phần xa xỉ. Sao lại phải để nó đi một mình chứ? Họ sẽ bay tới Kingston, và khi chắc chắn tình hình đã yên ổn, họ sẽ quay về Mỹ. Max bắt đầu leo lên cầu thang, nó dừng bước, quay lại và đưa cho tôi một thứ.

– Đây, chú có thể cần nó đấy, – thằng bé nói. Đó là hình một con rô bốt nhỏ màu xanh béo quay. Nó hơi dính dáp trong tay thằng bé.

– Ô tuyệt quá, – tôi đáp, – Gigantor à. Cảm ơn cháu.

– Không, nó chỉ là Tetsujin 28 thôi.

– À phải rồi. Cám ơn cháu.

– Nó bắn tia laser xanh tím đấy.

– Oa hay quá. Chú chưa từng có con nào như thế.

Chiếc máy bay chạy trượt trên đường băng rồi cất cánh. Chiếc thứ hai chạy tới. Đó là một chiếc Piaggio Avanti hai cánh quạt, mười hai chỗ ngồi với biểu tượng cánh tay phụ máy bay trên mũi, hiển thị rằng uay của nó là một con cá mập búa. Nó có gắn lô-gô của hãng Warren nhấp nháy trên cánh và mấy chứ WAS, viết tắt của Warren AeroSpace (Hàng không Warren), màu xanh huỳnh quang, màu đặc trưng riêng của họ với tên gọi màu lục bảo Warren. Một gã to lớn với mớ tóc xám lởm chởm, mặc chiếc sơ mi Don Ho bước xuống trước tiên và bắt tay tôi. Hắn không xiết mạnh nhưng bàn tay cho anh cái cảm giác nó biết cách bẻ quật tay anh lên, cho anh một nhát chặt bằng mé bàn tay nhẹ nhàng đủ để đau đến tận lá lách, vận xương cánh tay rời khỏi khớp và nó thích làm vậy hơn.

– Jed, đây là Grgur, – Marena nói.

– Rất vui được gặp anh, – hắn chào một câu giả rối với âm sắc không chút tươi tỉnh của dân Séc-bi.

Tôi cũng đáp một câu giả dối rằng rất vui mừng được gặp hắn. Gờ-rừ à, tôi nghĩ, cái thứ tên lóng thô thiển vậy? Tên thật của hắn có khi là Evander cũng nên.

Chúng tôi lên máy bay. Tôi đã hình dung ca-bin hành tráng tựa như chuyến lưu diễn Orgytrailer của ban nhạc Led Zeppelin. Năm 1974, nhưng té ra nó cũng chỉ là một gian phòng lát mẫy gỗ du và da bò thuộc như trên bất kỳ cái máy bay khác, duy có điều rộng rãi hơi. Trên máy bay còn hai hành khách nữa, một người đàn ông có vẻ như giáo sĩ truyền giáo, mặt đầy trứng cá, và một người phụ nữ đến từ phòng thí nghiệm Lotos – mà tôi đoán cũng thuộc sở hữu của tập đoàn Warren – gọi là bác sĩ Lisuarte. Đó là một người phụ nữ da đen, thấp bé trong chiếc áo gi-lê đi câu và bộ tóc nom như thể đã được vấn lên theo cùng một kiểu trịnh trọng như thể suốt từ thế kỷ hai mươi đến giờ.

– Tôi được giao nhiệm vụ kiểm tra sức khỏe cho cả hai vị, – bà ta nói.

Tôi lăm le phản đối nhưng lại quyết định không nên làm một con lừa cứng đầu. Mẹ kiếp. Họ thắt đai an toàn cho chúng tôi, đem thức ăn đến. Chúng tôi không nói năng gì. Chiếc máy bay cất cánh. Ở độ cao ba ngàn feet, ánh nắng lóe lên qua ô cửa sổ mạn, nhưng chỉ được một phút rồi lại tắt ngấm. Ở độ cao tám ngàn feet, Lisuarte vỗ vai và dẫn tôi đến một chỗ mà theo tôi đoán đáng ra như trên những chiếc máy bay khác phải là khu bếp. Chiếc máy bay này được thiết kế để chuyên chở các sếp trong công ty và không phải dùng để dùng trong công trường hợp khẩn cấp, nhưng họ đã sắp đặt cả một phòng thiết bị cấp cứu ý tế nho nhỏ ở đây, có đầy đủ mọi thứ như trên một chiếc xe cấp cứu lớn. Và hóa ra, họ đã chất thêm vài thiết bị đặc biệt chỉ để dành cho tôi.

Tôi ngồi xuống một chiếc ghế y tế. Lisuarte làm một cuộc tổng kiểm tra thân thể làm tôi phát ngượng, lại còn kiểm tra tuyến giáp của tôi tới ba lần. Chiếc ống G-M (Thiết bị cảm ứng dùng để phát hiện phóng xạ) của bà ta nhạy cảm đến mức khi bà ta xoay nó thẳng đứng lên, nó kích hoạt hệ thống báo cháy trên trần nhà làm bà ta phải đặt chế độ. Người tôi xem ra sạch phóng xạ. Thôi thì cũng là một điều an ủi – tôi tự nhủ. Chỉ cần một trăm mẩu tin vui như thế nhữa thôi là chúng ta sẽ trở lại như bình thường. Nhưng bà ta vẫn bắt tôi uống vài viên kali iôdin, chỉ để đề phòng thôi. Ngoài ra còn một màn hình theo dõi cân bằng chất lỏng để pháy hiện ra phù nề và một lô xích xông các xét nghiệm đặc biệt mới làm được. Tôi đoán họ đã chất cả một cái quang phổ kế lên chiếc máy bay này. Và dĩ nhiên, bà bác sĩ cũng nhất quyết đòi làm công thức máu (Loại xét nghiệm đếm các thành phần trong máu như bạch cầu, hồng cầu, tiểu cầu…) cho tôi, có lẽ chỉ là để khỏe chiếc kim tự điền kiền mới. Khi bà ta đưa kết quả phân tích lên màn hình, tôi cảm thấy có vẻ ổn nhưng dĩ nhiên bà ta vẫn muốn bày thêm trò với nó.

– Chúng tôi có thể nâng cấp yếu tố đông máu của anh lên gấp hai lần bình thường, – bà nói.

– Vâng…ờ…cám ơn, – tôi đáp.

– Tôi cũng mang theo cả máy dự trữ nhóm O RH, chỉ để đề phòng thôi. Chúng tôi sẽ cho bảo quản ở Stake.

– Tốt quá, – tôi đáp – hoặc tôi có thể đem uống luôn ở đây cũng được.

– Tiện nói về việc này, anh có từng nghe nói về công thức máu Lacandon không?

Tôi lắc đầu.

– Chúng tôi có một cặp vợ chồng người Lacandon làm việc ở đội di dời động vật…anhcó biết chứ? Đó là yếu tố đông máu bổ sung mà không ai có. Có lẽ họ đặc trưng một phần bởi khả năng tự liền vết thương.

– Vậy sao?

– Phải.

– Tôi phải thử xoáy vài bình thứ ấy mới được.

– Làm vậy không ăn thua đâu.

– Hừmm.

– Tôi sẽ chuẩn bị một hộp thuốc chống rắn cắn đặc biệt, và tôi muốn anh luôn mang theo bên mình. Và rồi bà ta bắt đầu giải thích cho tôi về việc rắn chuông, quái vật Gila (Một loài thằn lằn có độc có nguồn gốc từ vùng tây nam nước Mỹ và bắc Mexico) và một số loài vật khác có một chất khiến cơ thể người sản sinh thêm yếu tố đông máu hoạt hóa II, có tác dụng như keo bạch cầu, rằng nó có thể chạy lên não giúp đông máu nếu anh đã đưa thêm vào cơ thể các yếu tố giúp đông máu, nhưng nếu máu anh không được mà anh lại dùng quá nhiều thuốc chống nọc rắn thì người anh sẽ thành miếng bọt biển sống rồi toi, và rằng đó là một sự cân bằng tinh tế. Tôi cứ gật gù liên tục, cố kìm không nói ra rằng tôi biết hết những chuyện ấy rồi.

– Nhưng mà, sao tôi lại có thể bị cái gì đó cắn? – tôi thắc mắc.

– Khu vực này vẫn đang trong quá trình xây dựng, – bà ta đáp – vẫn còn rừng già xung quanh. Tuần trước một lũ khỉ dài đuôi đã vào ăn cắp hết bơ lạc của quán tự phục vụ. Và tháng trước, một công nhân bị rắn cắn khá nặng.

– Barba amarilla à?

– Xin lỗi?

– Rắn ” râu vàng”. Tiếng Pháp là fer-de-lance ấy mà. Ta vẫn gọi là Bothrops asperger…à, asper ấy.

– Ồ, đúng, đúng rồi. Độc tố hemorrhagic.

– Phải.

– Tuy thế, – bà ta nói, – nếu anh bị rết hay con gì đó lạ cắn, tôi muốn anh nhận dạng và đọc lại thông tin về nó, rồi dùng các chất kháng độc trong hộp thuốc, theo đúng thứ tự, thậm chí trước khi nghĩ tới việc thắt chặt phía trên vết cắn. Nếu thực sự phải làm thế, tôi muốn anh chờ một tiếng đồng hồ, sau đó uống thêm gấp bốn lần liều lượng desmopressin. Dĩ nhiên, quan trọng nhất là anh phải gọi cho tôi nếu có thể.

– Cám ơn, – tôi lẩm bẩm, cố sao cho không tỏ ra là kẻ vô ơn.

– Anh biết là không được uống aspirin chứ?

– Tôi còn không biết vị của aspirin như thế nào nữa kia.

Tôi định đi nhưng bà ta bắt tôi ngồi lại. Để kết thúc, bà ta tiêm cho tôi thuốc chống sốt rét, vắc-xin chống thương hàn, vắc-xin chống viên gan và cả chục loại thuốc vớ vẩn khác nữa, cứ như tôi sắp sửa cùng Baron von Humboldt (Nhà thám hiểm. Nhà tự nhiên học người Đức) đi tìm đầu nguồn sông Amazon không bằng. Khi về được đến chỗ ngồi, hai đùi tôi nhức như… tôi cũng chẳng biết là như cái gì nữa. Cái gì đó có cặp đùi cực kỳ đau nhức. Như một con tàu cũ ở Las Vegas sau hội nghị của phòng trào ủng hộ người béo chăng? Hử có lẽ đúng đấy Jed.

Thật là thô bạo, – tôi nghĩ, Jed mày đúng là một thằng đần. Sao mày không từ chối chẳng lẽ không nên và không thể làm thế? Tiên sư cái lũ công ty bảo hiểm. Lũ hoang tưởng. Sao chúng nó không nhốt mình vào một cái lồng nhựa đi, thế là xong.

Tôi nhìn ra ngoài cửa mạn. Nước. Tôi nhìn sang Marena. Cô ta đang ngồi “cạnh” tôi, nhưng những cái ghế hạng giám đốc khỉ gió này rộng rãi, xa hoa và cách nhau xa quá thể, đến mức cô ta cứ như đang ngồi ở một múi giờ khác vậy. Cũng như tôi, cô ta đã thôi không xem đi xem lại những tin tức ghê rợn nữa và lại đang nghệch ngoạc gì đó trên màn hình điện thoại. Cô ta quay lại hỏi xem tôi có ổn không. Tôi trả lời ổn.

– Tôi đoán các vị đã xem trước y bạ của tôi – tôi nói.

– Ô, phải – cô ta đáp- phải, Lance đã làm việc đó. Xin lỗi, tôi cũng đoán việc ấy là bất hợp pháp.

– Không sao, cũng được thôi, tôi chỉ… cô biết đấy…làm việc ấy cũng không phải dễ. Phải vậy không?

– Đối với họ thì việc ấy chả có gì khó, – cô ta đáp – Anh có yêu cầu họ kiểm tra kích thước vòng tránh thai của nữ hoàng Elizabeth đi nữa thì cũng chỉ mười phút sau họ sẽ cho anh biết kết quả.

Cô ta quay lại với cái điện thoại. Tôi tìm thấy một đầu nối mạng tên tay ghế, bèn cắm nó vào điện thoại. Internet được kết nối nhưng hầu hết các trang của bạn bè tôi đầu không vào được hoặc không được cập nhật. Lại dấu hiệu xấu rồi. Tôi đeo tai nghe vào và mở CNN.

“…cám ơn chị, Alice. Tôi là Alexander Marning tại trung tâm Tin tức đa phương tiện của CNN tại Atlanta, cám ơn quý vị theo dõi chương trình”, anh chàng nào đó tên Alexander Marning nói. Anh ta ngừng lại một lát. “Nỗi kinh hoàng ở Disney World rõ ràng là giai đoạn khó khăn nhất trong nhiều thập kỷ trở lại đây ở vùng đông nam và gây xôn xao trên khăp thế giới. Nhưng thảm họa đó không chỉ gây lo sợ cho người dân Florida mà còn cho các phóng viên đang theo dõi sự kiện này. Brent Warshousky sẽ cho chúng ta biết thêm chi tiết. Brent?

Thay vì gặp Brent, tôi chuyển sang C-SPAN. Một đoạn tin giật dòng tít CHUYÊN GIA NGHIÊN CỨU CỦA CỤC QUẢN LÝ TÌNH HUỐNG KHẨN CẤP LIÊN BANGTUYÊN BỐ SỰ VIỆC Ở DISNEY WORLD KHÔNG CHẮC À BOM HẠT NHÂN. Lại cái bà Ovtavia Quentin ấy phát biểu, lần này là chứng nhận trước một ủy ban của thượng viện. Bà ta đang nỗi đình nổi đám rồi đây.

“…Các biện pháp điều tra cho thấy thời gian vào khoảng giữa trưa ngày 28,- bà ta nói. – Và đúng là các hạt có ở trong không khí trong một khoảng thời gian, nhưng chúng rất nặng và khá dính do lớp bọc đặc biệt. Vì thế, mặc dù trong khu vực bị phong tỏa, mức độ phóng xạ cao nhưng theo tính toán của chúng tôi, rất ít hạt bị gió phát tán đi…rất ít hạt bị phát tán đi trong những tháng tới.

– Nhưng còn có những hạt trôi nổi trong nước nữa, phải vậy không? – Một giọng nghe như của Dianne Feinstein hỏi.

– Vâng đúng vậy, -Quentin đáp, – nhưng chỉ khi nước trong các hồ chảy, nó mới lan rộng….

Đã sửa bởi Lãnh Tử Hàn lúc 11.07.2015, 10:20.

Phát chán lên được cái câu ấy, – tôi nghĩ trong bụng. Tôi tắt phụt đi và đánh bạo liếc sang Marena lần nữa.Cô ta vẫn đang viết vội vàng thứ gì đó lên màn hình điện thoại. Tôingả người sang và lén nhòm vào màn hình. Cô ta đang vẽ một phác một quần thể kiến trúc tưởng tượng tinh vi nào đó, với những mặt hồ phản chiếu và một kim tự tháp tròn rất hoa mỹ làm cảnh nền phía sau. Sau khi phác thảo hình dáng kim tự tháp với những đoàn người hành hương trần trụi, cưỡi những con chim không biết bay khổng lồ nom như loài chim ăn thịt cổ đại, đi ngang qua cảnh trước. Cô ta nhìn sang tôi.

– Xin lỗi, – tôi nói- có lẽ tôi không nên xem lén, tôi…

– Không sao đâu, – cô ta nói hơi quá lớn tiếng. Cô ta bỏ tai nghe ra.

– Cô vẽ giỏi thật. Như vậy có quá lố không, trong tình thế như thế này? Sau một bi kịch lớn, người ta phải mất bao lâu mới lấy lại được nụ cười? Người khác thường có sự nhạy cảm về những tình hướng như thề này còn tôi thì không. Kiểu như tôi luôn cười ở đám ma và chán rũ bỏ ra ở các bữa tiệc.

– Ồ, cảm ơn anh- Marena đáp với giọng thờ ơ.

– Không, tôi nói thật đấy. Đây là bối cảnh cho phiên tòa Neo-Teo II à?

– Phải.

– Thật lạ khi cô lại là một họa sĩ thực thụ.

– Sao lại lạ?

– Ờ, không, không lạ, chỉ là, cô biết đấy…

– Sao cơ?

– Chỉ là sao cô lại quan tâm đến thứ này?

– Thứ gì cơ? Cờ Hiến tế á?

– Phải.

– Tôi luôn quan tâm đến các trò chơi.

– Hừmm.

– Vả lại, anh biết đấy, từ trước đến giờ Lindsay vẫn tài trợ cho Taro. Và đến khi trò Neo-Teo được ưa thích, ông ta nghĩ tôi nên tìm hiểu một số trò chơi khác mà họ đang nghiêm cứu.

– Được thôi, nhưng phải cờ Hiến tế không phải một trò giải trí.

– Ừ , không phải, nhưng nó có thể trờ thành một phần của thứ gì đó giống như giải trí. Hoặc anh có thể nói rằng, một cách tha thứ gì đó giống như giải trí có thể…nó có thể trở thành một cách để thực hiện…hoặc để công nhận thứ gì đó giống như cờ Hiến tế.

– Cô làm tôi hơi khó hiểu rồi.

– Hừm, thế này nhé, – cô ta nói tiếp, – cảm giác của tôi về việc này là … lịch sử trải qua nhiều giai đoạn khác nhau. Phải vậy không? Từ thế kỷ mười tám, xu thế chủ đạo của thế giớiđã chuyển từ tôn giáo sang khoa học. Phải không? Và bây giờ, ở thế kỷ 21, tôi nghĩ nó đang chuyển sang trò chơi.

– Được rồi.

– Trò chơi là một loại hình thứ ba. Chúng năm giữa nghệ thuật và khoa học. Nhưng chúng không chỉ là sự kết hợp của hai lĩnh vực trên.

– Dĩ nhiên. Nhưng điều tôi muốn nói là tất cả những con người kia, họ đang tồn tại và đang hằng ngày hàng giờ chơi trò chơi, trừ khi làm những công việc khác.

– Phải, đó là sự thực. Nhưng điều đó có lợi cho các vị, phải không?

– Ồ, dĩ nhiên. Nhưng vấn đề ở chỗi tôi cho rằng chuyện này phải có lý do nào đó.

– Ví dụ?

– Ví dụ như…ờ, điều này nghe ra có vẻ hơi đàn bà và hơi tâm linh…

– Không, không đâu…

– Chỉ là … anh không thấy rằng rất nhiều người đang chơi những trò chơi ấy một cách… tôi cũng không biết nữa…dữ dội ư?

– Như thế nào cơ?

– Là…họ thực sự rất quyết liệt, với cảm giác cực kỳ gấp rút.

– Tôi cũng không rõ lắm. Nhưng tôi lúc nào cũng chơi rất nhiều trò chơi, vì thế có lẽ tôi không phải người thích hợp để hỏi chuyện này…

– Cứ như họ đang tìm kiếm một thứ gì đó – cô ta nói, – hay diễn đạt theo một cách khác là ở đời còn rất nhiều thứ khác, những phương tiện truyền thông khác, những hoạt động khác, vân vân nhưng dường như chúng đang bắt đầu lỗi thời. Bằng trực giác, người ta biết rằng trò chơi chính là tương lai. Thực ra, chúng có thể sẽ là toàn bộ tương lai. Toàn bộ tương lai của một xã hội, toàn bộ tương lai của loài người.

– Ừm… cái đó thì tôi không chắc.

– Phải, có thể là không, nhưng tôi vẫn yêu thích… vẫn yêu thích tất cả những gì tôi thiết kế ra, cho dù có hơi nghèo nàn và bạo lực như Neo-Teo, tôi vẫn nghĩ ít ra mình đang đi đúng hướng, tôi vẫn đang theo đuổi một công việc tốt nhất. Hay trực giác ra nó chẳng có ý nghĩ gì hết? Xin lỗi tôi lại nói linh tinh rồi…

– Không, không,…- tôi đáp, – không có gì linh tinh cả, tôi thấy rất được…

– Đó là lý do vì sao nghiên cứu của Taro lại hấp dẫn tôi, nó…nói thế nào nhỉ…nó đang cố tìm hiểu xem..chỉ là…tìm hiểu xem những trò chơi ấy rốt cuộc là gì.

– Ừm, tôi cũng nghĩ vậy, – tôi đáp. – Điều đó rất tuyệt. Có lẽ cô nên học chơi cờ Hiến tế.

– Tôi rất thích. Nhất là khi tôi đang rảnh rỗi thế này?

– Sao? Cô đang rảnh rỗi à?

– Tôi đùa đấy.

– Ừ, dù sao tôi cũng sẽ dạy cô.

– Hay đấy, hẹn thế nhé. –Cô ta gấp điện thoại, nhắm mắt lại và ngả người vào lưng ghế.

Tiến thêm một bước nữa đi, – gã Cary Grant (ý nói người đàn ông đa tình trong tôi) trong tôi lên tiếng – hôn cô ấy đi.

Tôi không thể – tôi trả lời hắn – tình hình này không thích hợp. Bao nhiêu người vừa mới chết.

Cứ làm đi, – hắn nói, – cô ta muốn thế đấy.

Xin lỗi, – tôi nghĩ – tôi không làm được.

Mày đúng là đồ ẻo lả, – Cary nói. Gã tan biến đi cùng một làn hơi thuốc.

Quái quỷ thật.

Tôi vào kiểm tra hệ thống camera ở nhà đến lần thứ 192 chủ để có việc mà làm. Tôi hơi bất ngờ khi thấy hình ảnh hiện lên.

Các thiết bị phản ứng, máy lọc và máy hớt váng protein đã ngừng hoạt động, từng chiếc một, bắt đầu từ hôm thứ tư đến hôm thứ năm, nhưng chiếc camera vẫn tiếp tục chạy nhờ bộ lưu trữ điện dự phòng. Tôi phải chứng kiến tất cả chúng ngạt thở và chết dần: bầy sên biển Nembrotha tôi sưu tầm được ở Luzon (Một hòn đảo tại Philippines) và đang có ý định đặt tên nếu chứng minh được chúng không phải giống chamberlaini thường thấy; sên biển chromodriavới những sọc dài màu lục bảo hình dáng như đầu thỏ; sên biển “khăn choàng Tây Ba Nha” với những dải màu vàng và cực tím, khi di chuyển nom như những chiếc đàn công-xéc-ti-na nhỏ xíu bò trên đám san hô yếm cua; tất cả đều đang di chuyển thành sên biển màu vàng chả. Todo por mi culpa (Tất cả là lỗi của tôi). Tôi sẽ thú nhận điều này; tôi đã khóc nhưng không đến nỗi để ai nghe hoặc nhìn thấy Khóc lóc là trò rẻ tiền. Khóc lóc là trò của bọn ca sĩ nhạc pop mới nứt mắt trên chýõng trình TV buổi ngày. Qua ô cửa mạn phía sau tai Marena, tôi nhìn thấy đường bờ biển Belize, màu đen trên nền trời xanh nước biển, với những chấm đen pha xếp thành từng đôi một đang chạy dọc đường cao tốc Southern nom như những bọt bong bóng sủi lên từ ống truyền tĩnh mạch.

Bình luận