Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mật Mã Maya

Chương 31

Tác giả: Brian D'Amato

Ông ta phát âm các nguyên âm không chuẩn hoàn toàn, vì thế nó thành ra “Choặt Méc-kây”. Nhưng tôi không nghe nhầm. Phải không nhỉ. Không, không, không thể nào. Đầu tôi bỗng dưng nhẹ bẫng, rồi lại nặng như chì.

– Kẻ dưới chân ngài, xin trả lời ngài cao quý, – tôi tự động trả lời. Tôi nói câu ấy bằng tiếng Ch’olan hay tiếng Anh nhỉ? Tôi nghĩ là Ch’olan… chết mẹ, mình sắp điên mất rồi. Thôi được. Mình sẽ nói tiếp bằng tiếng Anh. Nào.

– Chuột Mickey không phải sinh vật sống, – tôi nói bằng tiếng Anh, – Nó là một nhân vật hoạt hình. Một hình vẽ.

Im lặng.

– Ahau Ditz’ ni là ai?

Cái gì cơ? – tôi phân vân. Ô, phải rồi.

– Ahau Disney chết trước thời của tôi hai k’atun, – tôi đáp, – ông ta là người lồng tiếng Chuột Mickey. – Không dễ nói chuyện với người này mà không run, vì thế tôi chêm vào đuôi: – kẻdưới chân ngài xin thưa.

– Chuột Mickey có phải uay của ông ta không?

– Không, Chuột Mickey chỉ là một hình vẽ thôi. Nó là… nó là một hình nộm. Một b’axäl.

– Uay của ngươi có phải là Jed-has không? -Sọ Đá Quý 2 hỏi. Không thể tưởng tượng được một thứ giọng cao, gần như the thé như vậy lại có thể đầy uy quyền đến thế. Nhưng từ uy quyền cũng chưa thể diễn tả được hết. – Hay là Mickey?

Thế này thì không hay rồi, tôi nghĩ bụng. Cái đuôi –kas mà ông ta thêm vào tên tôi có ý đại loại là “ngươi thấp hơn ta mười ba bậc”, tức là bậc thấp tột cùng trong hình tháp vị trí xã hội. Nó là một biến cách mà các ahau thường dùng để chỉ một kẻ mọi rợ, thậm chí chưa xứng làm kẻ thù của người Maya mà chỉ là thứ súc vật hạ đẳng.

– Không cả hai đều không phải, – tôi đáp.

Lại im lặng. Sao có thể xảy ra chuyện quái quỷ thế này được? – tôi hoang mang.

Ông ta không thể học được tức thì…

Ôi trời, gượm hẵng, – tôi nghĩ, – mình biết tại sao rồi.

Ông ta chắc hẳng cũng đã ở đó.

Sọ Đá Quý 2 đã ở trong căn điện của ahau cùng tôi, trên đỉnh kim tự tháp, chí ít là một phần thời gian, tức là một phần của tám phút mà họ thực hiện việc chuyển thông tin. Và khi ý thức của tôi truyền vào óc Chacal thì nó cũng ăn luôn vào đầu Sọ Đá Quý 2. Quỷ Sa Tăng ơi!

– Ngươi đến đây để lấy cắp thứ gì? – ông ta hỏi.

– Chúng tôi không định lấy cắp gì cả.

Im lặng. Ông ta muốn tôi nhìn ông ta – tôi nhận thấy thế. Tôi ngẩng đầu lên, nhưng cơ thể mới của tôi nhất quyết lảng tránh việc nhìn vào mắt – ở đây, người ta không được giương mắt nhìn thẳng vào những bậc bề trên – và thay vào đó, tôi dán mắt vào những chữ xăm trên ngực ông ta. Chúng đều là những chữ tôi chưa từng trông thấy. Một thứ ngôn ngữ bí mật nào đấy. Ông ta dùng ngón cái và ngón trỏ cầm lấy điếu xì gà, đặt nó xuống cái giá đỡ nhỏ, hơi nghiêng về phía bên trái một cách duyên dáng, nó gợi tôi nhớ đến thứ gì đó… thứ chết toi gì nhỉ… À, phải rồi, bộ ấm pha trà kiều Nhật Bản – chắc là ở quán Naoe, nơi tôi đã đến cùng Sylvana – ông già ở đó đã pha trà cho chúng tôi bằng một cái muỗng gỗ đổ xuống miệng bình trà theo đúng tác phong như vậy. Tuy nhiên, Sọ Đá Quý 2 làm động tác đó với vẻ hơi lơ đễnh, trầm ngâm và ngạo mạn. không hềgiống người Nhật Bản hay người Châu Á, hay người Navajo (Một tộc người bản xứ ở Bắc Mỹ), hay bất cứ giống người nào khác. Nói chung là đặc Maya. Tôi tưởng cặp mắt ông ta là hai mảnh đá sắc rạch vào ngực tôi, vạch dọc theo các mạch máu trên cánh tay tôi, xuống mười ngón tay run rẩy của tôi, và quay trở lên mặt, tìm kiếm trên đó những biểu hiện nhỏ nhất có thể cho ông ta biết tôi đang nghĩ gì. Song nếu ông ta có ký ức của tôi trong đầu, sao ông ta không nắm bắt được những gì tôi đang nghĩ? – tôi thầm thắc mắc. Có lẽ ông ta đã nhận được phần ít hơn so với Chacal. Hoặc có thể ý chí ông ta mạnh hơn Chacal nên ông ta kiềm chế được nó. Nào. Nghĩ đi. Chuyện loằng ngoằng gì đang diễn ra ở đây? ừm…Sọ Đá Quý 2 đã dâng Chacal làm người thế chân cho Chim Ruồi Có Nanh 9. Phải không? Như vậy, vào một lúc nào đó giữa buổi lễ, có lẽ là để chào tạm biệt. Sọ Đá Quý 2 đã vào căn điện của ahau với Chacal. Vì thế, ông ta nhận được một lượng kha khá ý thức của tôi. Nhưng có vẻ như ông ta vẫn giữ được đầu óc của mình trong tình trạng tốt. Ít nhất thì ông ta vẫn kiểm soát được cơ thể mình. Có vẻ thế.

Chúa ơi, thật là một lũ phải gió. Nghĩ đến chuyện này, quả là Taro có từng nói rằng có thể xảy ra sự “phát tán”. Đấy là cách nói của ông ta.. Và dĩ nhiên, tôi đã không để tâm. Thực tế, ông ta nói họ đã nghĩ phương án thay thế là mã hóa ý thức của tôi bằng một chùm tia rộng hơn và chuyển nó vào bộ óc của nhiều người hơn. Nhưng căn điện trên đỉnh kim tự tháp là nơi duy nhất trong vùng mà họ xác định được chính xác ngày tháng của sự kiện, và các bức tường đá sẽ giúp hạn chế sự “phát tán”. Có giời mà biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ rải tung tóe ý thức của tôi ra khắp vùng này. Một đống Jed và nửa-Jed chạy loăng quăng sẽ là công thức nấu món rắc rối ngay cả đối với những người thế kỷ 21.

– Ngươi đến đây để học cách đấu với những người khói chứ gì, – ông ta lên tiếng. Qua Chacal, tôi hiểu được từ “người khói” mà ông ta dùng có nghĩa là “các vị thần”, theo cách gọi sau này của người phương Tây. Ông ta đang nói đến cờ Hiến Tế phải không? Chắc là vậy. Có thể nào ông ta biết cách chơi không? Ông ta có thể là một người đếm mặt trời lắm chứ. Có thể mọi thành viên hoàng tộc đều là người đếm mặt trời ở một đẳng cấp nào đấy. Ít nhất, thì tôi cũng đã đến đúng chỗ. Tôi có nên đề nghị ông ta chơi một ván không nhỉ?

– Có thể có những người như ngươi đến nữa không? – ông ta hỏi bằng tiếng Ix Ch’olan.

– Không, có thể là mãi mãi không bao giờ có nữa.

Đừng có văn hoa quá, – tôi tự nhủ.

– Ngươi nghĩ ngươi có thể

Tự chôn sống mình

Và giữ cái xác

Qua mười ba lần

Mười ba mùa mưa?

– Không, không hẳn thế… – tôi đáp.

– Ngươi định đem xác đứng thẳng

Quay trở về bộ da cũ

Ở b’ak’tun của ngươi, k’atun của ngươi?

Ông ta nói “đứng thẳng” đại để có nghĩa là “còn sống”. Ở đây, người ta quan niệm rằng người chết thì đi lộn ngược, giống như bóng phản chiếu dưới nước.

– Ngài, ở trên tôi,

Đã nhìn thấu.

Tôi cố thốt ra được câu ấy.

Sọ Đá Quý 2 hỏi tiếp:

– Vậy khi ta giết ngươi

Phần bẩn thỉu của ngươi trong ta

Sẽ chết theo chứ?

Sao cơ? – tôi nghĩ. Ôi, bỏ mẹ. Có lẽ không nên trả lời thẳng câu này.

Im lặng.

Đột nhiên, tôi nảy ra một ý.

– Này Jed, tôi gọi, – tôi cũng là Jed DeLanda đây, anh biết mà. Tôi với anh là hai anh em sinh đôi mà.

– Ta không phải là Jed.

U… Ờ…, không xong rồi, tôi nghĩ.

– Như ngài, ở trên tôi…, – tôi mở mồm nói, nhưng bàn tay phải của Sọ Đá Quý 2 đã xòe ra và kẽ xoay sang trái; qua Chacal, tôi hiểu đó là dấu hiệu “im lặng”, tôi lập tức ngậm miệng lại, Sọ Đá Quý 2 nhìn qua đầu tôi về phía tên gù.

Mấy tên vệ sĩ quỳ quanh tôi nhổm lên và ngồi lùi về phía sau. Tên gù lật đật đi tới và dừng lại cách tôi chừng ba sải tay. Hắn săm soi tôi. Tôi cố không chùn lại. Tôi chắc chắn Chacal biết tên hắn. Hai cánh tay hắn quắt queo và móng vuốt như chân trước của loài khủng long bạo chúa với các ngón tay phải dính liền nhau, cái miệng lúc nào cũng nhe ra, hàm răng trên thòi ra ngoài, mỗi chiếc cách nhau một khoảng đúng bằng chính nó. Chắc là hội chứng Morquio rồi. Hắn bao nhiêu tuổi nhỉ? Nhìn già lắm, nhưng những người mắc chứng này thường sống không quá được bốn mươi tuổi. Phải không nhỉ? Khỉ thật, tên hắn là cái quái gì nhỉ? Là Sâu Bướm Khói 10, hay Rùa Giả ½, hay gì đó. Ô, đúng rồi, nhớ ra rồi, Sên Xanh 3. Hắn là một ajway, một dạng như đức cha trong gia đình, chỉ có điều từ đức cha nghe hơi oai quá, mà hắn chỉ là loại được nuôi ăn trong nhà. Có lẽ gọi là pháp sư thì đúng hơn, nhưng pháp sư lại dễ khiến người ta tưởng tượng đến một gã ở Xi-be-ri với cái sừng hươu trên đầu. Hay gọi là thầy mo? Nghe có quá lạ tai không nhỉ? Thôi, cứ gọi thế đi. Được. Tóm lại, tôi khá chắc tên hắn là… Sên Xanh 3, một thầy mo của thị tộc Đại Bàng, chủ nhân của cái giọng cao the thé kia. Đúng thế. Chác chắn đấy. Tôi thậm chí còn lôi ra được hình ảnh hắn nhảy múa trong lễ “đốt lửa đầu tiên”. Cuối cùng tôi cũng học được cách tiếp cận với ký ức của Chacal. Khổ nỗi là phải nghĩ bằng tiếng Ch’olan, không phải phiên bản thế kỷ 21 mà là tiếng địa phương Ix của thời này.

Sên Xanh 3 đặt một chùm lá cây thuốc lá xuống một cái đĩa, nhặt thứ gì đó lên và vươn người hết cỡ, đứng thẳng, bất động trong vòng một phút. Hình như tất cả đều nín thở, đặc biệt là tôi, tôi có thể nghe thấy tiếng máu chảy trong tai mình. Tôi nhận ra hắn đang đánh hơi.

Ở đây đang có chuyện gì đó khác thường, – tôi nghĩ. Nói thế không có nghĩa là tôi biết bình thường những người ở đây cư xử như thế nào. Nhưng tôi có cảm giác rõ ràng là họ đang cảnh giác điều gì đó, điều gì đó ngoài tôi ra. Như thể chúng tôi đang ở trong một căn nhà lạ và không muốn bị phát giác. Nhưng đây là audiencia, là hoàng cung của Sọ Đá Quý 2 cơ mà? Phải không. Cũng có thể không phải, có thể chúng tôi đang ở một nơi dừng chân tạm thời nào đó thôi… và dù sao, sự xuất hiện của tôi cũng khiến họ hơi bất ngờ.

Theo những gì tôi được biết từ bộ óc của Chacal… hừ, rắc rối lắm. Nhưng nói đơn giản là thế này: nếu Ix là nước Anh những năm 1450 thì thị tộc Mèo Rừng sẽ giống như dòng họ Lancaster. Họ vẫn cai trị nhưng không được lòng dân chúng và đang kiệt quệ dần. Thị tộc Đại Bàng của Sọ Đá Quý 2 thì giống như họ York, nhưng kẻ thấp hèn hơn từ nhiều đời nay, nhưng lại đang mạnh dần lên và đã đánh tiếng về việc tiếp quản quyền lực. Ở Ix còn có ba dòng họ quý tộc khác nữa. hai trong số đó ủng hộ Đại Bàng, nhưng thị tộc thứ ba, Dơi Quỷ, thì liên minh chặt chẽ với Mèo Rừng.

Vì thế, có thể những người thuộc hoàng tộc Mèo Rừng đang muốn lợi dụng vụ hỏng việc trên kim tự tháp kia làm cái cớ để hạ bệ phe Đại Bàng. Được. Hãy lợi dụng lại điều đó.

Sên Xanh 3 xoay người tại chỗ, hết vòng này đến vòng khác, nhưng chậm rãi, chậm hơn một thầy tế Hồi giáo nhảy lên đồng, nghĩa là khá chậm. Mỗi lần qua một trong bốn điểm mốc của bốn hướng đông bắc, tây nam, vân vân – hắn lại dùng một cái như cái đê đeo ở ngón tay trỏ gõ một cái vào chiếc trống đất bên tay trái. Tôi đoán là hắn đang thử tiếng vang, hay đúng hơn là thử nghexem có uay – đại loại như hồn vía, mắt vô hình hay thần lùn gì đó – của kẻ thù địch rình mò chúng tôi hay không. Cặp mắt hắn sục sạo khắp mười hai góc của căn phòng, mỗi mắt đảo theo một chiều khác nhau, nhìn như ma làm, nhưng lại không có vẻ gì là lạc thần cả. Trái lại, dường như hắn kiểm soát được nó và có thể nhìn tập trung vào hai vật ở cách xa nhau cùng một lúc, giống như con tắc kè hoa vậy. Cuối cùng, hắn dừng lại, cúi xuống, nhặt một chiếc lá thuốc lá tươi lên, dùng nó làm muỗng để xúc thứ bột hay tro gì đấy trong đĩa. Hắn hất một muỗng đầy qua vai phải, một muỗng qua đầu, một muỗng qua vai trái và một muỗng ra trước mặt. Hắn ngừng lại một lát rồi vỗ vào cạnh trống, tạo ra một tiếng động lớn và đanh. Có thể qua Chacal, có thể do dấu hiệu đó khá hiển nhiên, tôi hiểu rằng chúng tôi an toàn và hắn muốn tôi ngước nhìn lên Sọ Đá Quý 2. Tôi gắng hết sức để tuân theo. Cứ nhìn vào sống mũi ông ta vậy, – tôi tự nhủ, – chứ đừng nhìn vào mắt.

– Sao ngươi lại chọn ta, chứ không phải đức k’alomte’ được sinh ra trên trời? – Sọ Đá Quý 2 hỏi bằng tiếng Ix. Ý ông ta ám chỉ Chim Ruồi Có Nanh 9, Sọ Đá Quý 2 và những người đồng cấp của ông ta là ahau popo, tức là “vương của chiếu dưới”, còn như tôi đã nói, k’alomte’ là “hoàng đế”.

– Chúng tôi không chọn ngài, – tôi đáp bằng tiếng Ix, – chúng tôi muốn… chúng tôi tìm Chim Ruồi Có Nanh 9. Việc này là… là một tai nạn. Tôi nói hai từ cuối bằng tiếng Anh vì trong tiếng Ix không có từ nào diễn tả “tai nạn”, “tình cờ” hay những từ đại loại như vậy.

– Sao ngươi lại chọn mặt trời này? – ông ta hỏi, ý nói ngày này.

– Sao chúng tôi chon thời điểm này vì tìm thấy nó trong một cuốn thư tịch… là bản ghi lại kết quả một ván cờ Hiến tế trong một cuốn sách gấp ruột mèo.

Im lặng. Ông ta không nói là không hiểu, nhưng tôi có cảm giác rằng tiếng Anh của ông ta không đủ để hiểu hết. Phần tôi trong ông ta ít hơn phần tôi đang có (nếu các bạn hiểu tôi nói gì). Có lẽ ông ta không nhận được sóng tẩy não như Chacal. Ông ta vẫn là ông ta nhiều hơn. Mặc dù chính Chacal cũng chưa bị tẩy hết. Và có lẽ ông ta chỉ nhận được một phần rất nhỏ của tôi mà thôi. Mặc dù, với hầu hết mọi người, như thế cũng đã là quá đủ. Tôi nhắc lại câu vừa rồi bằng tiếng Ix.

– Người đã cúi mình dưới chân công nương Khôngh chưa? – Ông ta hỏi.

– Gì cơ? Nghĩa là tôi đã gặp hay chưa á? – tôi hỏi lại. – Chưa, chưa, chúng tôi chỉ đọc về bà ta trong cuốn Thư tịch thôi.

Im lặng. Tôi nghĩ câu tiếp theo ông ta hỏi sẽ là: tại sao chúng tôi chọn đúng thành phố này chứ không phải nơi nào khác. Nhưng ông ta không hỏi. Có lẽ theo ông ta, Ix là trung tâm của vũ trụ và chẳng ai lại muốn đến nơi nào khác. Điều kỳ quặc là, tôi nghĩ, ông ta không hề ngạc nhiên về tất cả những chuyện này. Nói cho đúng, ông ta có vẻ bồn chồn lo ngại… nhưng hình như ông ta không bận tâm lắm đến chuyện tôi đến từ nơi mà chúng ta gọi là tương lai. Tôi đoán rằng ở đây, tương lai cũng chỉ là một địa điểm nào đó thôi. Có lẽ các uayvà các linh hồn từ quá khứ và tương lai vẫn qua lại đây thường xuyên…

– Ngươi sẽ đền bù cho ta như thế nào về con trai lớn của ta? – ông ta hỏi.

Nghĩa là sao? – tôi hoang mang. Tôi phải chịu trách nhiệm về cái chết của con trai ông ta?

Mẹ ơi, không hay rồi.

Họ đã bắt con trai ta của Sọ Đá Quý 2 thế chân tôi trên đỉnh kim tự tháp sao? Chác thế rồi. Quỷ tha ma bắt mày đi. Giỏi lắm, Jed. Mày đang khiến những gã này thêm phần quý hóa mày đấy. Những ông to thường rất coi trọng đứa con trai đầu. Nên xin lỗi chăng? Xin lỗi thế nào đây?

– Kẻ dưới chân ngài chưa hiểu. – tôi đáp.

– Ngươi không tôn trọng ta, ở trên ngươi.

– Không, tôi vô cùng tôn trọng ngài. – tôi lắp bắp. – tôi xin lỗi, nhưng tôi không hiểu. – Mà tôi không hiểu thật. – tôi nghĩ. Chết tiệt.

– Tôi biết những điều có thể giúp ngài, – tôi nói tiếp. – Sau hai lần ánh sáng nữa, sẽ có một cơn bão lửađến từ Tây Bắc. – Tôi lại chuyển sang tiếng anh. – một trận núi lửa phun trào…

– Chúng ta, ở trên ngươi, đã biết điều này. – ông ta đáp. – Những người đếm mặt trời của hoàng tộc Mèo Rừng đã cảnh báo từ hai mươi lần ánh sáng trước. Ngươi, dưới chân ta, chẳng dâng tặng được gì cả.

Ôi trời, – tôi nghĩ bụng. Được thôi. Tuyệt quá đấy. Con đường tiên tri vĩ đại của tôi chạy như thế đấy. Thật là một vố cho nhóm Connecticut Yankee. Rồi, tốt thôi, me caigo en la mar (tôi đâm đầu xuống biển đây – tiếng Tây Ban Nha). Chúng ta còn gì để đặt lên bàn không nhỉ? À, đây. Thử một bài diễn văn phòng ngừa đột xuất khác vậy. Tôi nói:

– Kẻ dưới chân ngài

Xin đền lại món nợ

Tôi sẽ làm cho ngài

Một con rối

Phóng những cây lao khổng lồ

Những trái bóng hồng

Nổ tung thành lửa

Hoặc những bình tròn…

Sọ Đá Quý 2 ngắt lời:

– Chúng ta, ở trên ngươi,

Không cần đến sự giúp đỡ

Của một loài hôi thối.

Rõ ra là tôi ô uế đến mức không thể bàn chuyện làm ăn được.

Tôi chuyển sang nói tiếng Anh:

– Tôi có thể giúp chúng ta tự vệ trước Mèo Rừng. Ngài có thể trở thànhk’alomte’. Hãy tìm trong ký ức của tôi mà xem. Hãy tìm thuốc súng. Chúng ta có thể pha trộn một ít trong vòng vài ngày, chỉ cần cạo lấy một ít phân chim trong hang đá ở phía bắc, lọc lấy ni-trát…

Ông ta ngoảnh đầu theo cách khiến tôi ngậm ngay miệng lại trước khi kịp hiểu hành động đó có nghĩa là “ngươi được ta cho phép im lặng”.

– Ngươi đang nói với rác rưởi trong miệng. – ông ta nói. – các vị chúa tể củab’ak’tun này không cho phép điều đó.

Gì cơ? – tôi nghĩ. Sự cảnh giác ngu muội.

– X’imaleech t’ul k’ooch mix-b’a’al, ông ta nói tiếp. – ngươi đang đi như thể trong tay nải chẳng có thứ gì hết.

Đó là một câu thành ngữ mà ai cũng có thể hiểu ngay lập tức. Nó có nghĩa là: “hình như ngươi chẳng có gì để dâng tặng”.

– Đúng như ngài, ở trên tôi, nói, – tôi trả lời một cách máy móc, – nhưng…

– Vậy ta cho phép ngươi lấy lại Jed của ngươi.

U… ồ.

Ông ta phải biết là tôi không làm được điều ấy chứ. Phải không? Hoặc đúng là ông ta chỉ nhận được vài phần không đáng kể của tôi. Hoặc nhận thức bản thân của ông ta quá mạnh để chấp nhận nó. Ông ta có thực sự biết tôi là thứ gì không? Hay ông ta nghĩ tôi chỉ là một thứ yêu quái nào đó đã lẻn vào tai ông ta. Hừm…

– Nhưng ngài, ở trên tôi, có thể biết được nhiều điều từ nó. – tôi đáp.

– Hãy gọi bóng của ngươi ra khỏi bộ da của ta ngay. – Sọ Đá Quý 2 ra lệnh. Ẩn sâu trong giọng nói điềm tĩnh của ông ta là cảm giác rùng mình ngột ngạt. Ông ta thấy ghê tởm đây mà, – tôi nghĩ. Ông ta thấy dơ bẩn. Việc có tôi trong người làm giảm danh giá của ông ta. Ông ta sợ mình sẽ không được vào cái “khu VIP” chết tiệc ở trên trời ấy. Tôi có nên bịa ra rằng ông ta bị dính chặt với tôi không nhỉ? Đừng, ông ta sẽ càng phát rồ lên đấy. Lúc này đừng nên nói gì cả.

– Tôi sẽ làm nhưng tôi cần thời gian, – tôi đáp.

Một cơn đau nhói như chuỗi đạn banjo ( Một loại vũ khí gồm hai viên đá buộc ở hai đầu sợi dây dùng để quăng) bắn từ dạ dày lên mắt trái tôi. Hình như thứ gì đó trong hệ thần kinh của Chacal vừa nhảy dựng lên trước ý nghĩ rằng nó đang giấu giếm quanh co trước “bề trên”. Ý nghĩ nói dối lão già kia không có chỗ trong đầu Chacal. Yên nào, vì chúa, đừng nhảy dựng lên, nhưng cũng đừng nín thở, thở đi, thở đi….

– Sẽ hoàn thành trong bao lâu? Sọ Đá Quý 2 hỏi.

– Việc sẽ không thể hoàn thành nếu không có sự chuẩn bị đúng cách. – tôi đáp, nửa bằng tiếng Ix, nửa bằng tiếng Anh. – Chúng ta cần làm lễ cúng đúng… tôi cần tìm một số loại thảo mộc.

Đúng rồi, mười một loại thảo mộc và gia vị bí quyết, – tôi nghĩ, – lão ta sẽ tin thôi.

Tôi cảm thấy ánh mắt ông ta thăm dò trên người mình, hòng tìm một cái run rẩy, một cái rùng mình…

– Ngươi cần những gì? – ông ta hỏi.

Tôi trả lời rằng nếu ông ta đưa tôi một tờ giấy và một cái bút lông, tôi sẽ phác nó ra cho ông ta. Phải làm mọi cách để lảng tránh, – tôi nghĩ, – kể cả phải vẽ ra cái súng cao su. Hoặc cây cung cũng được. Những khí cụ chiến tranh lạ mắt. Phải khiến lão ta thích thú với chúng, và lão sẽ quên chuyện…

– Hãy lôi con uay sâu bọ của ngươi ra khỏi bụng ta ngay lập tức. Kết thúc.

“Kết thúc” là từ người ta thường nói khi đã hoàn thành một công việc. Nó giống như “chấm hết”.

Tôi ngần ngừ. Tôi nhắc lại câu dối trá của mình. Ông ta nhìn tôi.

Khi còn nhỏ, Chacal từng tin rằng Sọ Đá Quý 2 có thể ngửi thấy ý nghĩ của anh ta qua các bức tường đất, rằng vào những đêm không trăng, dưới hình dạng của một con yêu quái đại bàng harpy . Sọ Đá Quý 2 lượn lờ phía trên các ngôi làng và quan sát những cái xác đang ngủ của bầy nô lệ của ông ta qua các lỗ thông khói trên mái nhà, để bảo vệ họ, nhưng cũng sẵn sàng lao xuống qua mái nhà và móc lòi mắt những kẻ phản bội. Và ngay cả bây giờ, đầu óc của Chacal vẫn chưa hết tin điều ấy. Tôi có cảm giác mình như một tên hạ sĩ đang dối trá trước một viên đại tướng.

Chắc Sọ Đá Quý 2 vừa ra một hiệu lệnh nào đó vì bất thình lình, trong phòng xuất hiện một người nữa, một gã đàn ông tuổi tầm trung niên có bộ dạng rất khó tả, đội chiếc khăn xếp màu xám trơn và chẳng có đặc điểm gì nổi bật để tôi có thể kể ra đây. Bộ mặt hắn mỏng, có nét gì đó giống một tay giáo viên dạy thể dục ở trường cấp hai, nhìn như một phiên bản Maya của George Bush cha. Hắn lù lù hiện ra từ bức tường bên tay trái. Tôi đoán rằng hắn chui vào qua một cánh cửa bí mật giấu sau một kẻ hở giữa các tấm thảm lông chim. Hắn cúi mình và đặt xuống sàn trước mặt tôi một chiếc khay tròn ba chân, cách chừng một sải tay. Trên khay có một vật gì đó. Hắn ra quay về phía Sọ Đá Quý 2, đặt cổ tay phải lên ngực trái, cánh tay song song mặt đất. Nó gần giống như cách chào của người La Mã cổ hoặc trong quân đội Pháp trước đây. Có lẽ đây là một cử chỉ văn hóa phổ biến ở mọi nơi. Tôi nhìn chăm chăm vào vật đặt trong khay. Nó có hình củ hành, màu đen, lắc lư và bốc khói, nom như quả cà tím luộc.

– Ôi, cái gì thế này, – tôi nói bằng tiếng Anh, – bào thai Cajun à?

Không ai trả lời. Một vài gã làm ra bộ mặt hết sức nghiêm trọng.

Gã mới vào dùng vàn tay còn lại cầm “thứ kia” lên. Nó có cái gì đó như ống và vòi cắm bên trên. Tôi hơi loạng choạng, và trước khi kịp nhận ra bọn lính gác vừa tóm lấy tôi và ấn nằm sấp xuống thì một luồng như điện giật đã ngoáy vào hậu môn tôi. EEEOOOWUUGHFFFFF!!!

Ui da. Bị cưỡng bức ngay trong lần hẹn đầu tiên thế đấy.

Tôi nhìn thấy cả bầu trời sao, thậm chí thấy vị trí chính xác của từng chòm sao. Đây là chòm Thiên Long, chòm Thiên Hạt, tinh vân Dumbbell ở ngay kia… và cuối cùng cũng dừng lại, chỉ còn những giọt âm ấm chảy tong tong giữa hai chân và cảm giác bỏng rát ngấm từ ruột ra tận ngoài da.

Ui da. Một đòn như thế có thể làm con ngươi anh mọc lông đấy.

Bọn lính gác vứt tôi nằm bẹp dưới sàn.

– Cảm ơn, thêm lần nữa được không? – tôi lầm bầm, hơi thở làm tốc lên một đám cánh hoa.

Họ chờ đợi. Tôi chờ đợi. Chúng tôi không phải chờ lâu. Thứ thuốc thụt qua hậu môn kia phát huy tác dụng hầu như ngay tức thì. Vào những năm 90, tại các câu lạc bộ của dân đồng tính có mốt dùng K – một loại thuốc an thần tổng hợp rất phổ biến trong giới cựu chiến binh, có tác dụng giúp sảng khoái tinh thần. Tôi chỉ dùng thử có vài lần thôi – được rồi, mười sáu lần – nhưng nó quả thật khá hay, anh sẽ phấn chấn lên chỉ sau không đầy hai mươi giây. Còn bây giờ, tôi bắt đầu cảm thấy người nhẹ lâng lâng đi.

– Khi ngươi lấy ixnok’ol mak sinh đôi của ngươi ra khỏi người ta rồi, – Sọ Đá Quý 2, – liệu cái thối rữa của ngươi còn thiêu đốt đầu ta không?

Tôi phải mất một phút mới hiểu được ông ta nói gì, Ixnok’ol mak đại để nghĩa là “uay xấu xa” hoặc “ký sinh trùng biết suy nghĩ”. Có lẽ quan niệm về quỷ ám có mặt ở mọi nền văn hóa nên chẳng ai lấy làm ngạc nhiên. Nhưng cách nói “cái thối rữa trong đầu”… hừ, chính xác ông ta muốn chỉ khối u.

Chết tiệt. Nếu ông ta không nhận được toàn bộ ý thức của Jed thì sao ông ta lại biết điều đó?

Chuyện là thế này, như tôi đã từng nói qua, quá trình chuyển tải thông tin không tuyệt đối an toàn. Về cơ bản, các chùm tia sẽ bắn vào mục tiêu – tức là bộ não của Chacal – khoảng bốn mươi ngàn mrad, tương đương với ba trăm ngàn lần chụp phổi bằng tia X-quang. Vì bước sóng được chỉnh sao cho hướng thẳng vào các mô thần kinh nên chúng sẽ không gây ung thư da hay máu trắng. Nhưng các khối u não, và có thể là trong tủy sống nữa, sẽ lập tức hình thành. Bác sĩ Lisuarte nói trong vòng bảy hoặc tám tháng, nếu mục tiêu chưa phát bệnh ung thư thì khối u cũng đủ lớn để “kìm hãm chức năng bình thường”. Khả năng tôi sống được hơn một năm là không đến một phần năm mươi. Vì vậy, thời gian của tôi khá hạn hẹp. Và Sọ Đá Quý 2… Ừm… ông ta chắc không nhận được liều nặng đến thế, nhưng cũng có thể gặp rắc rối. Ông ta chưa chắc đã chết, hoặc có chết thì cũng chưa chắc là trong vòng chín tháng, nhưng chắc chắn khôngthọ được. Tôi đoán ông ta còn không đến năm năm nữa. Được rồi, thế mình nên làm gì bây giờ? Nói dối à? Không. Cứ lập lờ thôi.

– Uay của Jed đã được trao cho cả hai chúng ta. Cho cả hai chúng ta. Như một kẻ bầy tôi. Nó sẽ đem đến cho chúng ta rất nhiều lợi ích, Jed đến đây là để bảo vệ chúng ta và con cháu của chúng ta.

Im lặng.

Bỏ mẹ, mấy câu ấy không đủ thuyết phục rồi, – tôi nghĩ bụng. Tôi cảm giác người mình như một cái chân lớn bị quấn gạc, sưng phồng và đau đớn. Tôi cứ ngỡ thứ mà họ đưa vào người tôi sẽ làm tôi tê dại và đờ đẫn đi, nhưng thực ra nó làm điều ngược lại. Nó là chất làm cho con người ta mẫn cảm hơn. Những cánh hoa dưới đùi tôi cứng lại như dăm đá và không khí chuyển động quanh tôi như những tấm da cá mập quất lên người.

– Hãy ra lệnh xcarec-uay của ngươi ngừng quấy rầy ta.

– Tôi sẽ làm, nhưng tôi không thể làm ngay bây giờ, ngay tại đây. Tôi không có những dụng cụ thích hợp.

Nói đơn giản thôi, – tôi tự nhắc mình. Bàn tay thuận của tôi bất giác xoa lên những cánh hoa trên sân và tôi tưởng như có cả một đàn gián khổng lồ đang chạy toán loạn dưới lòng bàn tay.

– Dụng cụ như thế nào?

– Nó là một nghi lễ tinh thần, có những quy cách nhất định, nhưng phải mất thời gian tập.

Chúa ơi, – tôi nghĩ, – bây giờ mình lại cố thuyết phục lão này bằng liệu pháp tâm lý nữa cơ đấy.

– Và nếu không làm sao? – ông ta hỏi. Ý ông ta là nếu không làm theo cách đó thì sao.

– À, nếu thế, nếu tôi đưa được ký ức của mình về năm 2012 thì tôi có thể thực hiện việc này từ đó.

Tôi nhắc lại bằng tiếng Ix. Ông ta không đáp. Tôi bèn liến láu tiếp:

-Như ngài, ở trên tôi, chắc cũng nhìn thấy qua uay của Jed, tôi cần phải được bảo quản trong gel, tức là một loại keo, một loại chất lỏng sẽ cứng lại, giống như nhựa cô-pan đông cứng lại thành các tinh thể ấy.

Im lặng. Mẹ kiếp.

– Chất lỏng dạng hạt đó… sẽ bảo quản các kết nối trong óc tôi, đủ để chúng được chép lại, – tôi trích dẫn bằng tiếng Anh câu này từ bản tóm tắt dự án của Taro. – Nghĩa là, – tôi nói tiếp bằng tiếng Ix, – nó sẽ giữ cho các vía không thoát khỏi người tôi. Các b’olan ấy mà.

B’olan là một trong ba hay bốn thứ của người ở đây mà các bạn có thể gọi là vía. Nó là thứ mà người ta nhìn thấy trên bóng hoặc hình ảnh phản chiếu của mình, thứ sẽ đi xuống Xib’alb’a (âm phủ, được cai quản bởi chín vị thần của đêm tối – chú thích của tác giả) để phục vụ các chúa tể cai quản dưới đó vài ngày trước khi được tan biến thành hư vô. Những vía còn lại bao gồm uay, tức là phần động vật của con người và p’al, thứ sẽ nằm lại với cái xác. Ngoài ra còn có một thứ gọi là ch’al – “hơi thở” – mặc dù sẽ là hơi suy diễn quá nếu coi nó là vía.

– Và sau đó, các vía của tôi sẽ giúp ngài… Ở trên tôi… chúng sẽ… sau khi…

Tôi buông lửng, không nói được tiếp nữa. Đống cơ phải gió của tôi bị chẹn cứng lại. Không phải vì tôi cảm thấy cơ thể của Chacal rằng anh ta sùng kính Sọ Đá Quý 2 đến mức nào, rằng anh ta tin ông ta là một vị nửa thánh nửa người như thế nào – mặc dù, nói cho đúng ra, trong bộ óc kia chẳng có gì là thần thánh hết, nó chỉ là… hơi khác thường một chút thôi – mà chủ yếu là vì từ người ông ta toát ra một vẻ uy quyền mà người ta có thể cảm nhận được ngay cả khi chưa biết ông ta là ai. Phía sau ông ta, các bức tường dường như bập bềnh, như thể chúng tôi đang ở trong một cái hộp thủy tinh chìm trong dung nham.

– Đó là việc phải làm trong lúc ta, ở trên ngươi, chờ ngươi quay trở lại? – ông ta hỏi. – Và hy vọng ngươi, dưới chân ta, đến và gọi kẻ sinh đôi với ngươi đi ư?

– Ngài, ở trên tôi, sẽ không phải chờ đợi, – tôi nói láo, – chúng tôi căn được thời gian đúng đến từng phút.

– Ngươi sẽ gửi đến thứ gì để lấy uay của ngươi đi?

– Nó giống như một mũi lao của mặt trời, một thứ ánh sáng.

Không có tiếng đáp. Có lẽ vì ông ta không trả lời những gì ông ta không hiểu. Tôi chuyển sang nói tiếng Ix:

– Từ k’atun của tôi, tôi sẽ gửi một thông điệp qua con đường mà tôi đã đến, nó sẽ tới được chỗ ngài ở đây và xóa tôi đi, đẩy tôi ra khỏi ngài.

Im lặng.

Chắc lão ta sẽ mắc lừa quả này đây, – tôi nghĩ. Gượm hẵng, đừng có nghĩ thế. Đấy không phải cách nói dối đâu. Mày cũng phải tin vào những gì mày nói chứ. Đừng thay đổi câu chuyện nữa nhé. Nhớ bình tĩnh.

Sọ Đá Quý 2 nhìn sang kẻ có bộ mặt khó tả vừa bước vào khi nãy. Tôi có cảm giác mình chưa được cho qua.

Đột nhiên, tôi nảy ra một sáng kiến.

– Hoặc chúng ta có thể đi cùng nhau, – tôi nói, – có thể mai táng cả hai chúng ta cùng nhau, sau đó… sau đó, vía của ngài sẽ được gửi trở lại.

Ông ta nhìn tôi. Cặp mắt tôi vội lảng đi chỗ khác và nhìn vào cái đầu người teo quắt đeo trên thắt lưng ông ta. Nó sáng lóe lên với những sợi lông tơ màu vàng. Mọi khuôn mặt, ngay cả khuôn mặt của người châu Mỹ bản xứ, đều có một lớp lông mịn như vậy phủ khắp, và anh phải để ý kỹ mới nhìn thấy, nhưng khi đã quắt lại bằng một quả đào thì nó sẽ có những đám lông cứng ngắn ngủn và đáng yêu như thế đấy…

– Ngươi, dưới chân ta, ngươi muốn lừa bịp ta, – ông ta nói gần như thì thầm.

– Không, – tôi đáp, – tôi không lừa ngài.

Nỗi khiếp đảm, như một hộp nước ngọt tự làm lạnh, bật mở ra trong ruột tôi. Ôi, mẹ nó chứ. Thần kinh của Chacal có thể giúp tôi khỏi giật mình, nhưng trí óc của tôi vẫn là của Jed, và Jed là một thằng hèn, và tôi sợ.

– KÉO CON SÂU BỌ CỦA NGƯƠI RA, HOẶC NGƯƠI SẼ SỐNG TRONG ĐAU ĐỚN!

Tôi muốn nói câu gì đó nhưng không thể.

Ôi, tôi sẽ toi ngay hôm nay mất. Tôi đã làm diễn viên bao giờ đâu, và bây giờ với cái cơ thể này, với cái đầu đần độn này và với cái loại khán giả khó tính kia…

Gã có bộ dạng như Bush, người mà tôi nhận ra là một b□et-yaj, một “kẻ hành hạ” – tức là một người tra khảo – ngồi xuống bên trái tôi và lần ngón tay lên má tôi. Chúng được đeo một loại bao ngón tay mà tôi đoán là làm từ ruột động vật. Khi sờ đến mắt trái tôi, hắn vạch mí mắt, khá nhẹ tay, và dùng tay kia mở nắp một lư xông hơi nhỏ.

– Hun tzunumtub tz-ik-een yai, – hắn ngân nga đều đều. Hắn nói thứ ngôn ngữ của đàn bà và giọng cũng thanh thanh như giọng đàn bà. Hắn kề cái lư vào dưới mắt tôi. Tôi lơ mơ nhìn thấy những hòn than hồng và một cuộn khói nâu.

Tôi nhìn chung là thích ớt, ớt xanh, ớt đỏ, ớt ngọt, ớt cà chua, anh cứ chọn mua, trả tiền, băm thái ra, nấu lên, dọn ra bàn đi, tôi sẽ ngốn hết.

Ban đầu cũng không đến nỗi tệ lắm. Có lẽ họ dùng một loại ớt đặc biệt nào đó, hoặc do phản ứng của tôi bị ì lại do cái thứ thuốc thụt phải gió lúc nãy đang lan khắp người, mà thoạt tiên, tôi chỉ cảm thấy hơi cay cay, như thể ai đó đang thái hành trong phòng. Tên lính tra khảo đặt cái lư xuống và đậy lại. Trong động tác của hắn có điều gì đó khiến tôi nhớ lại cái cách cha tôi đặt chai nước xuống, tôi cắn môi để kiềm chế cảm giác nhớ nhà. Hắn lấy ra một lá thuốc lá và phe phẩy xua khói đi. Tôi có cảm giác một trong mấy tên lính giữ người tôi đang cố nén một cái hắt hơi, vì nếu hắt ra thì sẽ bị giáng xuống thành loại gần bằng tôi. Cảm giác khô cong lan ra từ bờ mi xuống quanh nhãn cầu, lan sâu vào tận gốc dây thần kinh thị giác của tôi, nhưng tôi, hay đúng hơn là cơ thể của một chiến binh của Chacal không muốn cho những gã kia sự thỏa mãn được thấy nó chớp mắt.

– Hãy lấy lại uay của ngươi, – Sọ Đá Quý 2 nói.

– Tôi sẽ làm, – tôi mở miệng một cách khó khăn, – nhưng ngài phải để tôi bắt đầu chứ.

Nước mọng lên trong mũi tôi và thứ bụi li ti quỷ quái cuộn lên dưới mi mắt tôi. Nếu bạn là người không thuộc nền văn hóa ớt và đã từng biết cái cảm giác nhá một miếng bánh pizza và cắn phải một mẩu ớt xanh cay xè thì bạn sẽ hiểu cảm giác đau này. Chỉ có điều thay vì tập trung ở miệng, nó lan khắp người tôi. Như tôi đã nói, cơ thể của Chacal có một thứ khả năng kỳ lạ và quý giá, đó là trơ lì với cảm giác đau. Nhưng tôi vẫn thấy ánh sáng khép dần lại, chậm rãi như cánh cửa thang máy đang đóng lại. Các cơ ổ mắt của tôi co lại. Tôi ráng sức giữ cho mắt mở và không vặn vẹo đầu, nhưng tôi đã chớp mắt trước khi kịp kìm lại. Tên lính tra khảo vừa dùng ngón tay vạch mi mắt tôi mở rộng ra, vừa quay về phía Sọ Đá Quý 2 và nhăn răng cười, Sọ Đá Quý 2 nhìn hắn và hình như tôi nghe tiếng ông ta khẽ cười, mặc dù khuôn mặt vẫn lạnh tanh không đổi và không hề phát ra bất cứ tiếng động nào. Con ngươi tôi đảo tròng vì hơi hành cay xè và tôi càng nhắm chặt hai mi mắt thì nó càng sưng mọng và đỏ rực lên như mặt trời, nước mắt chảy ra càng nhiều thì cảm giác khô càng tăng, và rồi tất cả bùng lên cùng một lúc khi chất cay vào đến bên trong các tế bào quanh nhãn cầu và đạp vào dây thần kinh tủy sống. Sự trơ lì vô giá tan biến mất, tôi kêu lên, gần như kêu thầm, chỉ là một tràng xuýt xoa như tiếng nước nhỏ xèo xèo xuống vỉ nướng nóng. Mặc dù lúc đó tôi đã gần như phát điên, nhưng tôi vẫn cảm thấy một cơn nhục nhã trào lên trong đầu Chacal. Nó tràn ngập như cơn lũ của hội chứng chây ì đang quét qua thế kỷ 21. Dường như cơ thể anh ta biết rằng sự yếu đuối của tôi đã hủy hoại danh dự của nó.

– Ngươi sẽ lấy nó ra bằng cách nào?

– Tôi phải giải thích cho ngài trước đã. – tôi đáp.

– Lấy con sâu bọ của ngươi ra ngay lập tức.

Được thôi, – tôi nghĩ. Tốt thôi. Hãy chấp nhận rằng chúng ta không thể lòe được thằng cha này. Nói thật đi. Làm một người trung thực đáng quý vậy.

– Tôi không làm được điều đó, – tôi há miệng hổn hển, – hãy tìm trong ký ức của Jed, hãy tìm Taro Mora. Ngài sẽ thấy tôi không có khả năng làm việc đó, tôi không làm được, tôi không…

– Lấy nó ra, – Sọ Đá Quý 2 nhắc lại.

– Kẻ dưới chân ngài không có khả năng làm việc đó, – tôi đáp, cố không gào lên. – Tôi không thể đưa mình ra khỏi đầu ngài được, cũng như tôi không thể ra khỏi cái đầu này.

Im lặng.

– Nhưng ngài, ở trên tôi, và tôi có thể phối hợp cùng nhau, – tôi đáp, – Jed ở trong ngài và tôi có thể xử lý nhà Mèo Rừng một cách chóng vánh, chúng ta sẽ thắng, sẽ đánh bại họ… đánh bại họ…

Mày đang lảm nhảm rồi đấy, – tôi tự nhủ, – ngậm mồm lại đi. Nhưng tôi không thể. Tôi nghe thấy tiếng mình huyên thuyên về pháo hoa và chu kỳ mùa vụ, nhưng chúng được phun ra lắp ba lắp bắp. Hừ, hay quá đấy, phải không?

– Chuột Mickey sẽ đến với ngài, – tiếng tôi vẳng đến từ đâu đó, – đó là một vị á thần hùng mạnh, ông ta cũng là bạn của tôi, ui da, ông ta là bạn của tôi và ngài… YYYAAAHHH…

Chắc ông ta vừa ra hiệu vì tên lính tra khảo lại bắt đầu lầm bầm “Hun Tzunumtub tz-ik-een yaj” và các cơ ổ mắt của tôi xiết cứng lại đến mức tôi tưởng con ngươi minh sắp bật ra. Tôi nhận ra câu nói đó là một cách thử phản xạ có điều kiện, một câu khấn mà họ đọc trước mỗi nhát roi, nếu có thể gọi thế. Hắn vừa cho tôi một liều khói nữa. Con ngươi tôi xèo xèo như quả trứng trên chảo rán. Món bánh mì kẹp mắt rán của ngài đây!

Đừng xin chúng dừng lại, – tôi tự nhủ, – nếu không mày chắc chắn toi, làm thế chỉ khiến mọi việc tồi tệ hơn thôi. Nhưng còn tồi hơn thế nào được nữa? Hừm… hỏi hay đấy. Nhưng những gã này xem ra chuyên nghiệp lắm. Chúng có thể làm nhiều trò tồi tệ hơn nữa cũng nên. Chẳng hạn, chúng có thể đặt một an-bum của Alicia Keys…

– Vậy hãy nói cho ta biết làm thế nào để buộc uay của ngươi bỏ đi.

– Tôi đã buộc Chacal phải đi. Ngài cũng có thể buộc Jed phải đi, nhưng tôi không biết phải bảo ngài làm thế nào. Ngài cứ làm thôi.

Tôi suýt đế thêm từ Nike (Nữ thần Chiến thắng trong thần thoại Hy Lạp, ý nói “hãy chiến thắng nó”), nhưng vì chúng tôi đang nói bằng tiếng Ix nên nó không ăn nhập. Một khoảng im lặng dài dằng dặc. Một sự im lặng khó chịu, mặc dù trong hoàn cảnh này, từ “khó chịu” nghe vẫn nhẹ nhàng quá. Đột nhiên, tên lính tra khảo bỏ tay ra. Hai mí mắt tôi sập xuống. Nước mắt phun ra từ tuyến lệ và tôi có thể nghe thấy tiếng chúng bắn vào ngực tên lính. Thứ ǵ đó mềm mềm luồn vào mắt tôi và cơn đau từ từ dịu xuống, cho đến khi chỉ còn là một cảm giác râm ran nhẹ nhõm, như thể ai đó vừa chạm ngón tay có phép lạ vào hốc mắt trống rỗng của tôi. Mặc dù nó không trống rỗng thật, nó vẫn còn con ngươi bên trong, sưng to phải bằng quả bóng rổ. Tên lính tra khảo vẫn tiếp tục rì rầm với cái giọng đàn bà nhỏ nhẻ của mình. Một ngón tay xoa xoa vào mắt tôi, bôi lên nó một loại sáp nào đó ngửi như mùi tinh dầu cỏ ba lá, mặc dù ở Tân Thế Giới lúc này chưa hề có cỏ ba lá. Phải không nhỉ? Tôi đoán họ không muốn mắt tôi hỏng hẳn, họ muốn giữ nó lành lặn để có thể tiếp tục hành hạ thêm nhiều lần nữa. Nước muối được phun vào mắt tôi từ miệng kẻ nào đó. Các bàn tay buông đầu tôi ra, để nó tự động lắc lắc như một con chó rũ lông rồi vuốt xuôi nó bằng những cái găng ướt. Dễ chịu đến mức tôi suýt thì cảm động và biết ơn một cách ngu xuẩn.

– Vậy là ngươi đã giết ta, – Sọ Đá Quý 2 nói.

Tôi giải thích rằng ông ta nhận được một lượng tia thấp hơn.

– B’aax ka? – ông ta hỏi. – Trong vòng bao lâu?

– Nhiều hơn hai và ít hơn bảy vòng của một tzolkin.

– Chính xác là bao lâu?

– Tôi chỉ có thể án chừng được thế thôi. Nhìn vào ký ức của tôi mà xem, nó không…

– Hun Tzunumtub tz-ik-een yaj, – tên lính tra khảo lại lầm rầm. Nó giống như loạt dạo đầu mà anh biết chắc sẽ lớn dần thành một âm thanh đinh tai nhức óc, tựa như trong bản giao hưởng “Những người lính thập tự chinh ở Pskov”, và anh sẵn sàng làm bất cứ thứ gì để ngăn nó lại. Tôi quằn quại trong sợi dây trói, cố đưa một bàn tay, hoặc một ngón chân cũng được, lên mắt, nhưng tất cả đều bị ghìm chặt lại, và tôi rơi vào một cơn đau không thể chịu đựng nổi, cảm giác ngứa điên dại cần được gãi, khẩn thiết hơn cả nhu cầu cần không khí. Trước đây tôi, khi còn Jed, cứ tưởng bị các mụ y tá có bàn tay vụng về xiên vào người để lấy máu xét nghiệm đã là đau lắm rồi. Và tôi luôn nghĩ thà thế còn hơn là chết. Nhưng đó là sự ngu xuẩn. So với sự đau đớn thực sự, cái chết còn dễ chịu hơn cả ngàn lần. Sau một lúc, không rõ là bao lâu, mắt tôi, hay đúng hơn là các tế bào trong lớp mô mỡ quanh mắt tôi, lại cảm thấy dịu xuống, rất dễ chịu, tôi nhìn thấy bàn tay mình, thấy những cánh hoa đỏ tươi trên sàn… và tôi còn nhìn được xa hơn thế. Tôi ngước mắt lên.

Sọ Đá Quý 2 đang cúi xuống gần tôi. Nhứng giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt ông ta nom như vẩy trên da con quái vật Gila. Hai tay ông ta đeo găng làm từ da cá mập, to, dài, trông lố bịch như cái găng mà Williams Sonoma(một hãng chuyên sản xuất dụng cụ nhà bếp) bán cho những tay đầu bếp nhà quê chuyên quay thịt. Hai ngón tay cái phủ đầy ớt bột. Ông ta nắm lấy đầu tôi và lắc lắc, như con chó đang kết liễu đời con chuột sóc.

– LẤY CON SÂU BỌ CỦA NGƯƠI RA!!! – ông ta nói, – CHẤM HẾT!

Tôi thậm chí không có cơ hội trả lời trước khi ngón tay ông ta dí vào mắt tôi. Lần này, tôi gào lên thật. Tôi gào rất lâu, và khi hít hơi vào, tôi nhận thấy mình đang hít hơi ớt, họ vừ kề cái lư xông vào dưới miệng tôi. Tôi cảm thấy – hay đúng hơn, tôi cho rằng – người tôi đã bị lộn trái ra và nhúng vào axit sunfuric.

Tôi lại không thấy đau nữa. Một làn gió mát dễ chịu, ngọt mùi mật ong lướt qua mặt tôi. Tôi thấy mình đang nằm sấp dưới sàn, đầu quay nghiêng. Tôi mở cặp mắt đáng yêu của mình ra và nhìn thấy một thứ kỳ quái: một cặp mắt đen nhánh như hạt xoàn của một con chuột khổng lồ có cái mõm dài đầy lông dựng đứng nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Đó là một con tatu, nó đang liếm mắt tôi. Tôi giật nảy người, muốn lùi lại vì nỗi khiếp sợ hoàn toàn bản năng, nhưng người tôi vẫn bị ghìm chặt xuống, và tôi chỉ có thể rùng mình.

– Hun Tzunumtub tz-ik-een yaj, – tên lính tra khảo lầm rầm.

Cơn đau khiến thời gian kéo dài ra, vì thế tôi không biết Sọ Đá Quý 2 nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần câu: “Lấy lại uay của người ngay”. Có lẽ là mười, hoặc một trăm lần. Cuối cùng, tiếng ông ta chìm đi và đến lượt giọng tên lính tra khảo cất lên, hét vào tai tôi những lời lẽ xua đuổi và tôi nhận ra rằng họ không chỉ đơn thuần tra tấn tôi vì giận dữ mà còn muốn xua Jed ra khỏi Chacal, tôi đoán họ cho rằng nếu tôi đi, tôi sẽ mang cả con sâu bọ sinh đôi của tôi, con đang nằm trong đầu của Sọ Đá Quý 2 theo. Chốc chốc, tên lính tra khảo lại rì rầm câu khấn của hắn “Ukumul can…” và tôi lại trải qua cái cảm giác hồi hộp chờ đợi dễ chịu, như thể tay bồi bàn ở quán mà tôi vừa thưởng thức món ớt xanh kia đang tiến về phía tôi với một cốc sinh tố xoài trên tay, dứ dứ nó trước mũi tôi… nhưng rồi hắn dừng lại mà chẳng cho tôi cái gì hết và lại lôi đống ớt ra. Rốt cuộc, tôi sợ đau thì ít mà sợ cái câu khấn vái kia thì nhiều. Ba tỉ năm nữa, khi chẳng còn vết tích nào của tôi trên đời thì chắc sự sợ hãi vẫn còn. Nhưng đến một lúc, tôi có cảm giác mơ hồ rằng họ đã bỏ cuộc, và một lát sau, tôi nghe tiếng Sọ Đá Quý 2 ra lệnh: “Ch’an” – “Đủ rồi”.

– Xa’ nanb’al-een ek chak’an, tiếng Sên Xanh 3 nói. (Chúng tôi sẽ áp giải hắn ra sân đấu).

Có thể là do đầu óc tôi bị xáo trộn, nhưng tôi nghĩ giọng nói của họ có phần cuống quýt hơn cả khi nãy, một sự căng thẳng của những kẻ đang làm chuyện lén lút. Hừmm…

Mấy tên lính gác xốc tôi dậy và đưa tôi ra ngoài. Bên ngoài, trời ẩm ướt. Dĩ nhiên lúc này chúng chẳng cần phải bịt mắt tôi. Nhưng tôi vẫn biết đêm đã ập xuống trong lúc tôi vắng mặt. Chúng đưa tôi xuống một cầu thang có bốn mươi bậc lởm chởm, vào một ngôi nhà tròn bằng gỗ khá lớn, trói tôi vào một tấm ván gỗ dưới ánh sáng của hai ngọn đuốc cháy bập bùng. Tôi cố thả lỏng cơ để sẵn sàng chịu bất kỳ cơn đau nào sắp trút xuống. Một cảm giác buồn buồn, nhoi nhói lan khắp hai cẳng chân tôi, rồi lên đến tay và ngực.

Lại đến trò quái quỷ gì nữa đây, – tôi phân vân, tuy chẳng phải lần đầu. Chúng đang buộc một đôi xăng-đan đế mỏng vào chân tôi, quấn một dải thắt lưng thật chặt quanh hông, rồi đến một thứ xiết chặt quanh đầu, hình như là một cái mũ da với những miếng gá bằng gỗ mà chúng dán dính vào sọ tôi bằng nhựa cây và dây cước xoắn lại, y như lắp mũi giáo vậy. Tôi tự giả vờ như đang nằm để Lisuarte gắn các điện cực lên đầu và làm như chẳng có chuyện gì xảy ra hết, nhưng rồi một thứ buồn buồn, lành lạnh cứ tiến dần lên cổ, tôi bất giác cười khúc khích, vặn vẹo người, và mở mắt ra. Trong tích tắc, tôi nhìn thấy một cái bút vẽ bằng lông dài, giống như bút lông viết thư pháp của người Trung Quốc. Chúng đang chấm những chấm trắng lên vùng da cháy nắng của tôi. Tôi nhìn những hình xăm chạy dài theo đường zích zắc dọc theo cánh tay đang cầm chiếc bút vẽ và lập tức nhận ra – giống như anh nhận ra một người mặc áo đen sọc trắng trên sân bóng đích thị là trọng tài – đó là một ajo’umsaj ,tức là người “chuẩn bị”, người thay trang phục, người hầu phòng, hay chính xác nhất có lẽ là “người hầu trang phục”. Và căn cứ vào việc các hình xăm có màu nâu chứ không phải xanh lam, tôi biết hắn chỉ là emsa’ajo’omsa, tức là người hầu trang phục “phụ”, một thứ người hạ đẳng chỉ chuyên làm những việc nguy hiểm và không sạch sẽ. Tôi cố quay đầu sang phía bên kia để xem những tên khác đang làm gì nhưng không quay được, có thứ gì đó rất cồng kềnh ngáng đầu tôi lại, một cái mũ đội đầu to ngang với hai cặp ống dài chĩa ra… hình như là những cái sừng… không, không phải sừng, tôi nhận ra rồi, chúng là những cái gạc. Chúng đang hóa trang tôi thành một con hươu.

Bình luận