Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mật mã Tây Tạng – tập 6

Chương 135: Lối Vào

Tác giả: Hà Mã
Chọn tập

Trưởng lão Đạt Kiệt nở một nụ cười hữu hảo, khe khẽ lắc đầu, rồi ngập ngừng nói: “Có lẽ, khi Thánh sứ đại nhân đến được Bạc Ba La thần miếu, khi Mạn Đà La vĩ đại trùng hiện quang minh… tự nhiên ngài sẽ hiểu được thôi.”

Ông nghĩ ngợi giây lát, rồi nói: “Phải rồi, còn một việc tôi phải nói với ngài. Về lời nguyền đó, có lẽ ít nhiều ngài cũng biết một chút rồi phải không. Chính là lời nguyền nói rằng, một khi để máu tanh vấy bẩn bậc thang Thánh miếu, vô số tai ương sẽ ùn ùn kéo đến như tuyết lở, giáng xuống tất thảy mọi nơi. Tất cả thành thị đều sẽ biến thành nơi hoang phế không một bóng người, giống sài lang an cư bên dưới thánh đàn, lũ độc xà phơi nắng trên bậc cấp, lưới nhện bịt kín khung cửa, loài hoa chết chóc nở khắp mặt đất mênh mông…”

Trác Mộc Cường Ba gật đầu: “Tôi đã biết.”

Trưởng lão Đạt Kiệt bèn nói: “Theo các văn thư ghi chép trong thôn, lời nguyền ấy, chỉ e còn đáng sợ hơn những gì chúng ta có thể diễn giải gấp bội phần, mong rằng Thánh sứ đại nhân phải hết sức cẩn thận.”

Trác Mộc Cường Ba gật đầu nói: “Tôi biết rồi, vậy, vậy thì ngày mai chúng tôi sẽ xuất phát!” Gã thầm nhủ: “Chắc lại là thứ gì kiểu như cổ độc là cùng, tôi đã nếm mùi lợi hại rồi.”

Cách Liệt trưởng lão nói: “Na Thâm, tiễn Thánh sứ đại nhân về phòng.” Na Thâm liền nhận lệnh bước đi trước.

Nhạc Dương đã tìm thấy con tằm ngọc, sau khi được Ca Ca đồng ý, họ giữ nó lại, nghỉ ngơi một đêm trong thôn Công Bố, sau đó lên đường tới Cánh cửa Địa ngục mà những người dân ở đây canh giữ. Đoàn chỉ có năm người, nhưng Na Thâm lại chuẩn bị đến mười con la, ban đầu bọn Trác Mộc Cường Ba còn chưa hiểu tại sao, đi được nửa đường mới biết dụng ý của anh ta. Đường núi ở đây gập ghềnh khúc khuỷu, lúc lên lúc xuống, khoảng cách thì tương đương với đường tới Cánh cửa Sinh mệnh, nhưng lộ trình hết sức vất vả gian nan, nếu không có lũ la thồ bớt hành lý, e rằng lúc đến được Cánh cửa Địa ngục, bọn họ sẽ sức cùng lực kiệt.

Dọc đường cảnh sắc tú lệ mê hồn, nhưng cả bốn người đều chẳng còn lòng dạ nào mà thưởng thức. Sự tĩnh lặng của núi rừng khiến tâm hồn họ bình lặng trở lại, nỗi nhớ Đa Cát và cảm giác áy náy với Ca Ca cũng dần dần lắng xuống giữa khung cảnh thiên nhiên bát ngát, đồng thời tâm trạng nôn nóng muốn đến được Bạc Ba La thần miếu, muốn nghiên cứu tỏ tường Cánh cửa Địa ngục cũng theo làn gió nhẹ từ từ lắng xuống. Đi trên con đường nhỏ lưng chừng núi, chỉ nghe tiếng vó ngựa và gót giày giẫm lên lá rụng “lạo xạo lạo xạo”, Trác Mộc Cường Ba cảm nhận được một cách rất rõ rệt, không khí hít vào qua mũi chảy đến phổi, rồi theo các kinh mạch đi khắp toàn thân, từng lỗ chân lông mở ra, tham lam hưởng thụ dưỡng khí của tự nhiên ban tặng. Nhạc Dương và Trương Lập cũng không nhốn nhào làm ồn như mọi khi, cả đoàn người cứ lẳng lặng đi như vậy, từng bước, từng bước đến gần Cánh cửa Địa ngục, trở lại chỗ thác nước tựa như một dải lụa bạc khổng lồ, tiếng thác đổ nghe ầm ầm như sấm.

Tựa như chỉ mới hôm qua, Đa Cát đứng ở đó, hai tay chống nạnh, trợn trừng mắt lên nói: “Tôi đi Tượng Hùng với mọi người!” “Tôi là thợ săn giỏi nhất trong thôn Công Bố, sẽ không làm liên lụy mọi người đâu! Hơn nữa… hơn nữa còn có thể giúp mọi người rất nhiều nữa!” Khẩu khí tự phụ ấy của anh dường như còn văng vẳng giữa núi rừng bát ngát. Trác Mộc Cường Ba bước lên hai bước, ở đây, chính là nơi Đa Cát và Ba Tang đấu võ hôm ấy. Giờ đây, cây càng xanh hơn, cỏ càng biếc hơn, chỉ có người thợ săn ưu tú đã không còn nữa.

Trác Mộc Cường Ba đi tới mép bình đài. Chỗ vươn ra khỏi vách núi này, xung quanh có núi non vây bọc, dưới có thác nước chảy tràn, thật giống cảnh trong Hương Ba La mật quang bảo giám, thực chẳng khác nào một Shangri- la được thu nhỏ lại trăm nghìn lần. Trác Mộc Cường Ba bất giác nhớ đến lúc tra tìm tài liệu về Shangri- la, gã từng đọc được lời của một vị trí giả viết rằng: “Shangri- la ở trong lòng mỗi người, không cần phải cố công đi tìm kiếm, nó vẫn luôn lặng lẽ đứng ở sau lưng ta. Khi ta vô ý ngoảnh đầu lại, nói không chừng sẽ thấy nó cũng nên.”

Dòng nước bên dưới bình đài ước chừng hai trăm mét, ngọn núi phía sau chắc cũng phải cao cả nghìn mét, thác nước năm tầng kia, từ trên xuống dưới e cũng phải cao tới mấy trăm mét, nếu nói Cánh cửa Địa ngục chính là lối vào của hệ thống nước ngầm, thì lối vào này có lẽ nằm ở chỗ giáp ranh giữa mặt nước và vách đá dựng đứng, hoặc là… Tóm lại, bọn họ cần phải xuống mặt sông bên dưới kia mới tìm hiểu cho kỹ càng được.

Tuy nhiên, xuống bên dưới bình đài không phải chuyện dễ, đáy sông bị dòng nước xiết xối vào làm cho trở nên rất rộng. Mà bình đài và đáy sông tạo thành một hình thang cân, bên dưới không có chỗ đặt chân, phải thả dây từ trên bình đài đu xuống. Mấy người bọn Trác Mộc Cường Ba mở ba lô, lắp thiết bị tăng cường tín hiệu, đeo các công cụ liên lạc, rồi lấy thiết bị leo núi ra. Trương Lập và Nhạc Dương xung phong bám vào vách đá vát về phía trong để trượt xuống trước. Vách đá bị nước xối trong suốt một thời gian dài, nên hết sức trơn nhẵn, lại có rất nhiều thực vật ưa ẩm ướt mọc, nên càng không có chỗ nào mà bám tay. Bọn Nhạc Dương cứ mười bước đóng một cái đinh, năm bước cài thêm một cái chốt, cuối cùng cũng xuống được mép sông. Màn bụi nước hình thành do thác nước xối xuống lan đến tận chỗ đó, hơi nước mù mịt khắp mặt sông, tầm nhìn đại khái chỉ khoảng bảy đến tám mét. Trương Lập và Nhạc Dương bật đèn chiếu sương mù lên, bắt đầu chia hai bên tìm kiếm theo hình rẻ quạt. Trương Lập lần đến tận chân thác nước, còn Nhạc Dương cũng đi chừng trăm mét, nhìn bằng mắt thường không có phát hiện gì mới, nhưng thiết bị đo trong tay họ đã truyền số liệu thăm dò lên bình đài. Trác Mộc Cường Ba và pháp sư Á La ở bên trên vừa quan sát mặt sông, vừa sắp xếp phân tích số liệu. Na Thâm đứng bất động sau lưng họ như một pho tượng đá. Bởi vì đã có tiền lệ của Đa Cát, lần này bọn Trác Mộc Cường Ba nửa như vô tình nửa như cố ý giữ một khoảng cách nhất định với Na Thâm, lúc nói chuyện cũng sử dụng tiếng phổ thông mà anh ta không hiểu. Họ không muốn để Na Thâm tham dự quá sâu vào hành động lần này, để rồi lại trở thành Đa Cát thứ hai.

Một lúc sau, trong ống nghe vang lên giọng của Nhạc Dương: “Cường Ba thiếu gia, dưới này bọn tôi không có phát hiện gì đâu, e rằng phải sang phía bên kia khe núi xem sao.”

Trác Mộc Cường Ba đưa mắt nhìn số liệu thiết bị điện tử truyền về trên màn hình, đoạn trả lời: “Biết rồi, các cậu tiếp tục thăm dò đi, dây thừng đã kéo hết chưa? Nếu vẫn còn không gian, tiếp tục vươn sang hai bên nữa thử xem.”

Trác Mộc Cường Ba lại nhìn xuống màn hình thiết bị, hỏi pháp sư Á La: “Sao rồi pháp sư? Có kết quả gì chưa?”

Pháp sư Á La lắc đầu: “Đã đo khoảng cách bằng tia laser, không phát hiện ra phía đối diện có khe nứt nào. Có điều, cậu xem hình ảnh tái tạo từ sóng âm này xem, ở đây này.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Có bóng đen?”

Pháp sư Á La gật đầu. Trác Mộc Cường Ba lại hỏi: “Thông đạo ngầm dưới nước?”

Pháp sư Á La đáp: “Có lẽ vậy, có điều hang động này hơi nhỏ một chút, nhìn tỉ lệ thì chỉ một người qua được, hơn nữa vào trong rồi rất khó trở ra, bên trong không thể xoay người được.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Vậy chúng ta xuống chỗ cửa hang đó trước, rồi dùng máy đo đạc thêm lần nữa, dựa theo kết quả ấy mới tính tiếp.” Pháp sư Á La cũng đồng ý với đề nghị này. Trác Mộc Cường Ba lại hỏi: “Nhưng nước chảy xiết thế này có xuống được đó không nhỉ?”

Pháp sư Á La lắc đầu: “Chưa rõ, để xem có thể tìm được lối nào dưới lòng sông không, rồi chúng ta sẽ bò từ lòng sông qua vậy.”

Nhạc Dương ở dưới nói: “Cường Ba thiếu gia, pháp sư Á La, dây thừng kéo hết rồi, có phát hiện gì không? Nếu không thì ném thêm dây thừng xuống đi, chúng tôi sẽ tiếp tục di chuyển theo phương ngang.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Tôi hiểu rồi, các cậu ở dưới ấy chớ làm bừa, tạm thời không cần di chuyển theo chiều ngang nữa, sóng siêu âm tìm được một khu vực có bóng đen, tôi sẽ buông dây xuống đó.” Nói đoạn, gã đưa mắt nhìn pháp sư Á La, nói: “Công việc giám sát ở trên này đành nhờ pháp sư lo vậy.”

Pháp sư Á La nói: “Cẩn thận một chút, mặt sông ở đây rộng khoảng một trăm mét, tốc độ dòng chảy đã đạt đến mười lăm mét/giây – tín hiệu từ thiết bị thăm dò bằng tia laser của bọn Nhạc Dương, Trương Lập gửi về hiển thị. Chỗ cậu xuống, tuy nước chỉ sâu chừng hai lăm mét, nhưng dưới lòng sông lại có rất nhiều tảng đá lớn, có tảng còn nhô lên gần mặt nước, cẩn thận dây thừng bị cứa đứt đó.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Tôi biết rồi, sẽ hết sức cẩn thận.” Gã bắt đầu khoác đồ lặn lên người, cầm theo các thiết bị thăm dò, đeo túi công cụ, hai bên túi công cụ là bình dưỡng khí nén dạng lỏng sáu lít, tầng trên là một chiếc dù nhỏ có thể tách ra, tầng dưới đựng các công cụ thăm dò hang động, bao gồm cả máy đo khoảng cách bằng laser có thể hoạt động dưới nước, máy dò sóng âm, máy ảnh, máy tính sử dụng được dưới nước, ở thắt lưng cài một chuỗi móc khóa và chốt an toàn, trên vai đeo một cuộn dây thừng hai trăm mét, một đầu dây cột chắc vào người, đầu kia cột vào khẩu súng bắn dây móc cầm trên tay. Chuẩn bị xong xuôi, gã quay sang hỏi pháp sư Á La: “Tốc độ gió thế nào?”

Pháp sư Á La nhìn số liệu trên màn hình thiết bị, nói: “Có thể nhảy được.”

Trác Mộc Cường Ba lại hỏi Nhạc Dương và Trương Lập bên dưới: “Chuẩn bị xong chưa? Tôi xuống đây.”

Trương Lập đáp: “Không vấn đề, chúng tôi đã chuẩn bị xong.”

Trác Mộc Cường Ba nhìn lại vị trí của Trương Lập và Nhạc Dương trên màn hình ra đa lần cuối, rồi dợm bước đến mép bình đài, hít sâu một hơi, chúc đầu lao xuống dòng sông đang cuồn cuộn chảy sâu hai trăm mét bên dưới. Vừa rời khỏi bình đài, Trác Mộc Cường Ba đã chỉnh lại vị trí thân thể, sau khi xác định có đủ không gian, liền lập tức bật dù ra. Tốc độ rơi tự do rất nhanh, nên khi chiếc dù bật mở, gã chỉ còn cách mặt nước chưa đầy năm chục mét. Trên mặt sông rộng mênh mang, gã đã nhìn thấy bộ phát tín hiệu của Trương Lập và Nhạc Dương lắp đặt. Trác Mộc Cường Ba vươn tay, mũi tên mang theo sợi dây thừng bắn vọt ra khỏi nòng súng, cắm vào vách đá. Thân thể Trác Mộc Cường Ba trên không trungvẫn tiếp tục từ từ rơi xuống, đến khi nhìn Nhạc Dương hay Trương Lập bắn ra một quả pháo hiệu, biểu thị mũi tên mang theo dây thừng đã cắm chuẩn xác vào vị trí định trước, gã mới không chút do dự kéo mạnh nút thắt sợi thừng thứ hai, cắt đứt dây nối với chiếc dù. Chiếc dù liền bị gió thổi bay tít xuống hạ du, còn cả người Trác Mộc Cường Ba đã lao vào dòng nước xiết.

Nước sông lành lạnh, bên tai tiếng nước chảy “ùng ục ùng ục” vang lên không ngớt, nước sông Nhã Lỗ Tạng Bố chảy xiết lạ thường, vừa xuống nước, Trác Mộc Cường Ba đã cảm thấy dây thừng trên vai mình không ngừng bị kéo ra phía ngoài, gã vận hết sức quạt nước, nhưng cũng không ích lợi gì lắm, loay hoay hồi lâu mới tìm được một tảng đá lớn, dựa lưng vào đó nghỉ ngơi giây lát cho lại hơi, đồng thời xác định lại vị trí của mình. Lúc này một đầu dây thừng đã truyền lại cảm giác giật giật, kéo đi kéo lại ba lượt, đây là tín hiệu của Trương Lập và Nhạc Dương, biểu thị hai người đã cố định lại dây thừng cho chắc chắn rồi, không cần lo bị dòng nước xiết đánh bật ra khỏi vách đá. Ở dưới đáy sông, Trác Mộc Cường Ba bật đèn chiếu gắn trên đầu lên mức sáng nhất, gã cần phải tìm một con đường để sang được bờ đối diện. Chỉ dựa vào sức người bơi, không thể nào chống lại được dòng nước xiết cuồn cuộn, gã đành lựa chọn cách đi ngầm, bên dưới lòng sông có rất nhiều tảng đá lớn giúp gã trụ vững thân hình lúc tiến bước. Bên cạnh bóng đèn gắn trên mũ đội đầu là ống kính máy quay, tất cả dữ liệu ghi lại được đều lưu trữ trong máy tính xách tay chịu nước, chỉ cần kết nối thành công, tất cả những gì Trác Mộc Cường Ba nhìn thấy dưới nước, pháp sư Á La ở trên bình đài cũng có thể thấy rõ mồn một. Trác Mộc Cường Ba thử kiểm tra lại tín hiệu vô tuyến, thấy liên lạc không có vấn đề gì, bèn trao đổi nhanh mấy câu với pháp sư Á La. Pháp sư cho gã biết lưu lượng và tốc độ dòng chảy dưới đáy sông, đồng thời bảo gã nên chọn tuyến đường nào thì thích hợpnhất.

Vì bản đồ địa hình lòng sông do thiết bị thăm dò bằng sóng âm truyền về phát huy tác dụng, nên điểm đặt chân của Trác Mộc Cường Ba hết sức chuẩn xác. Trước mặt Trác Mộc Cường Ba có mấy tảng đá lớn đứng sừng sững, thành cột trụ cho gã bám vào trong dòng nước xiết. Dưới sự chỉ huy của pháp sư Á La, Trác Mộc Cường Ba bám vào các góc cạnh của những tảng đá ngầm khổng lồ, len lỏi qua khoảng trống giữa dòng nước xiết và đá tảng. Tuy làm vậy hơi tốn thời gian một chút, nhưng bình không khí lỏng đã được Trương Lập cải tiến gắn trên lưng Trác Mộc Cường Ba chứa đủ dưỡng khí cho gã thở dưới nước bốn giờ đồng hồ, vì vậy, gã hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề thời gian dưới nước này.

Trác Mộc Cường Ba lặn một mạch đến phía bên kia vách đá, ngẩng đầu nhìn từ đáy nước lên, mặt sông tựa như một dải lụa màu xám đang không ngừng quẫy động. Dưới ánh sáng ngọn đèn gắn trên mũ, gã thấy vách đá bám đầy các loài cỏ nước cùng chảy dạt về một hướng dưới nước, trông tựa như lông của loài động vật nào đó. Khu vực bóng đen như cửa hang trong hình ảnh máy định vị sóng âm gửi về nằm phía trên chừng mười mét. Trác Mộc Cường Ba chỉnh đèn cho phát ra chùm sáng mạnh nhất, cũng chỉ có thể nhìn thấy một quầng mờ ảo. Gã thử tiến lên gần cửa hang, không ngờ, thân thể vừa mới rời lòng sông, đã không tự chủ được mà bị dòng nước cuốn đi. Cũng may gã còn phản ứng kịp thời, mới chỉ trượt đi chưa đầy một mét đã trụ vững lại được.

Trác Mộc Cường Ba lại tiếp tục tìm kiếm khe nứt, cắm chốt, cố định dây thừng, rồi một lần nữa bám vách đá leo lên trong nước. Mặc dù gã đã hết sức cẩn thận, nhưng lúc sắp tiếp cận được khu vực bóng đen vẫn có hơi sơ suất một chút. Bóng đen trên bản đồ sóng âm ấy, giống như một cái lỗ đen vũ trụ, có sức hút rất lớn, tựa như muốn hút hết mọi thứ xung quanh nó vào bên trong. Cũng may cửa hang rất nhỏ, Trác Mộc Cường Ba mất thăng bằng, nhưng vẫn kịp dùng sức đạp mạnh vào hai bên, mới không bị lực hút đó làm cho cắm đầu vào. Loay hoay một hồi lâu xung quanh cửa hang, thể lực gã đã tiêu hao một phần đáng kể. Nghe thấy tiếng thở hơi gấp gáp của Trác Mộc Cường Ba, pháp sư Á La liền phát tín hiệuliên lạc: “Sao vậy? Có phải có một cửa hang không?”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Đúng là có một cửa hang.”

Pháp sư Á La lại hỏi: “Có vào được không?”

Trác Mộc Cường Ba đáp: “Không được, sức hút lớn quá, hơn nữa lại ở sâu dưới nước chừng mười lăm mét, mắt thường không quan sát được bất cứ thứ gì. Vả lại, cửa hang rất nhỏ, vai tôi chui vào chỉ thừa ra chừng mười lăm xăng ti mét, nếu thêm cả bình dưỡng khí nữa… dù vào được e rằng cũng khó mà ra được.”

Pháp sư Á La nói: “Ừm, còn cách nào để thăm dò không, chúng ta cần phải tìm hiểu rõ tình hình bên trong cửa hang trước đã.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Giờ tôi đang buộc thiết bị thăm dò bằng tia laser và sóng âm vào dây thừng, thả vào trong hang, còn cả hình ảnh nữa, tôi đang truy cập dữ liệu, pháp sư ở trên đó có nhận được tín hiệu không?”

Pháp sư Á La đáp: “Yếu lắm, phải điều chỉnh lại một chút.”

“Sao rồi? Có cần chúng tôi giúp không? Cường Ba thiếu gia?” Nhạc Dương hỏi.

“Đợi chút đã.” Pháp sư Á La nói: “Một người lên đây, ai gầy hơn ấy.”

“Rõ rồi.” Nhạc Dương reo lên trong bộ đàm. Trác Mộc Cường Ba ở bên dưới hỏi: “Đã thấy gì rồi? Pháp sư?”

Pháp sư Á La nói: “Không được rõ cho lắm, nhưng thiết bị phát sóng âm đã gửi về bản đồ địa hình, hang động ấy rất sâu, là rất sâu đấy. Đường kính bên trong cửa hang tương đương với suy đoán của cậu, đại khái khoảng sáu mươi cho đến bảy mươi xăng ti mét, đo khoảng cách bằng tia laser thấy đại khái khoảng trên dưới trăm mét. Nhưng vẫn còn vấn đề, bên trong không còn lối thông nữa, tôi cần các cậu vào đó xem sao. Nhiệt độ nước 6 độ C, tốc độ dòng chảy 11 mét/giây, được rồi, Nhạc Dương đã lên đây, cậu ấy sẽ thay trang bị rồi đi cùng với cậu. Cẩn thận đấy.”

Nhạc Dương nói: “Cường Ba thiếu gia, tôi xuống ngay đây.”

Nhạc Dương thay một bộ đồ lặn, rồi đem theo một cuộn dây dài hai trăm mét nữa xuống nước. Hai người lần dọc theo sợi dây Trác Mộc Cường Ba đã cố định dưới đáy nước, tiến đền gần cửa hang, sức hút mạnh khiến thân thể họ không tự chủ được mà tự động dịch chuyển về phía ấy. Nhạc Dương nói: “Cửa hang này hình thoi, hơi hẹp một chút, tôi nghĩ tôi có thể vào được.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Phải hết sức cẩn thận, tôi sẽ cố định dây thừng cho chắc, nếu gặp chuyện gì dị thường lập tức giật dây, tôi sẽ kéo cậu ra.”

Nhạc Dương giơ tay làm dấu “OK”. Trác Mộc Cường Ba liền vỗ lên mũ Nhạc Dương một cái. Anh chàng buộc chặt dây thừng, hai tay cầm hai chiếc dùi chuyên dụng, cẩn thận chèo chống thân thể, lần mò trượt vào bóng đêm vào tận bên trong. Trác Mộc Cường Ba canh chừng bên ngoài cửa hang, tay nắm chặt sợi dây thừng đã cố định thật chặt, chầm chậm thả từng chút một. Sau khi Nhạc Dương vào hang, Trác Mộc Cường Ba thấy ngọn đèn trên đầu, và đèn tín hiệu chỉ dẫn ở gót chân anh biến mất dần trong bóng tối, kế đó, việc liên lạc cũng hết sức khó khăn, chẳng mấy chốc đã không thể nào trao đổi bằng lời với Nhạc Dương được nữa. Nhưng khi giật giật dây thừng, Nhạc Dương vẫn không ngừng yêu cầu đòi thả dây dài thêm nữa.

Không ngờ, thả một mạch hết cả cuộn dây, Nhạc Dương mới ở bên trong giật dây ra hiệu muốn trở lại. Trác Mộc Cường Ba kéo Nhạc Dương ra bên ngoài, chỉ nghe anh chàng lắc đầu nói: “Không được, bên trong còn sâu hơn khoảng cách chúng ta có thể thăm dò nữa, cả hang động này chếch xuống dưới, nhưng góc nghiêng rất nhỏ, không biết là còn sâu bao nhiêu. Ngoài ra, bên trong có lối rẽ, chúng ta cần có ống huỳnh quang để đánh dấu đường. Tôi sẽ truyền số liệu lên trên đó, pháp sư Á La, ngài xem máy tính phân tích thế nào.”

Pháp sư Á La đáp: “Ừm, vẫn đang xử lý, hai người lên nghỉ ngơi một chút đi.”

Trương Lập nói: “Tôi cũng lên trên này rồi, cậu ở trong đó có thấy gì không?”

Nhạc Dương đáp: “Bên trong có rất nhiều đá vụn lèn chặt, dường như do sức người chặn lại…”

Trác Mộc Cường Ba lẩm bẩm: “Cánh cửa Sinh mệnh khép lại. Cánh cửa Địa ngục sẽ mở ra…”

“Còn ở đó không?” Giọng pháp sư Á La hơi run run. Trương Lập dường như cũng nhìn thấy gì đó, khẽ “a” lên một tiếng.

“Vẫn còn.” Trác Mộc Cường Ba và Nhạc Dương đều đã dựa sát người vào vách đá.

Pháp sư Á La nói: “Mặc dù số liệu Nhạc Dương gửi về không được rõ lắm, nhưng địa hình cơ bản có rồi, máy tính đã xử lý vẽ lại, nếu như chuẩn xác thì ở chỗ Nhạc Dương rẽ lần cuối cùng, vẫn còn một đường hầm dài chừng hai trăm mét nữa, toàn bộ thông đạo này hơi dốc nghiêng xuống dưới, độ dốc chưa đến một độ.”

Nhạc Dương kinh ngạc kêu lên: “Không phải chứ, còn những hai trăm mét nữa cơ à?”

Trương Lập nói: “Đúng đấy, hơn nữa hình ảnh tạo thành từ sóng âm còn cho thấy đoạn thông đạo ấy thẳng tăm tắp, như là có dấu vết đục đẽo của con người vậy.”

Pháp sư Á La nói: “Phân tích dựa trên hình ảnh gửi về, có thể thấy trước đây thông đạo này đã bị bít kín, khi niêm phong người ta dùng kỹ xảo đặc biệt nào đó, giống như là trò xây tháp gỗ vậy, chỉ cần rút đi khối gỗ ở tầng dưới cùng, các khối gỗ ở những tầng trên tự động sụp đổ. Hoặc cũng có thể họ đã lợi dụng lực xung kích của bản thân dòng chảy. Tóm lại, chúng ta không biết cổ nhân đã dùng cách thức gì, cũng không đoán ra được, nhưng kết quả cuối cùng là hình thành nên con đường hầm mà chúng ta đang thấy ở đây. Vấn đề là, sau hai trăm mét thông đạo dưới đáy nước này, vẫn chưa đến điểm cuối, hình ảnh sóng âm gửi về cho thấy đến đó thể tích thông đạo lớn hẳn lên. Cũng có nghĩa là, sau đấy có không gian lớn hơn nữa. Có điều, vì chỉ có thể phát sóng âm trong hang động, nên chúng ta thăm dò được phạm vi rất nhỏ thôi.”

Trác Mộc Cường Ba tiếp lời: “Cũng có nghĩa là, phía sau thông đạo, rất có khả năng chính là dòng sông ngầm có thể đi thuyền được?”

Pháp sư Á La nói: “Chỉ là có khả năng thôi, nhưng máy đo khoảng cách bằng tia laser chưa có tín hiệu gửi về, nên chúng ta vẫn chưa biết bên dưới còn sâu bao nhiêu nữa…”

Trác Mộc Cường Ba hấp tấp nói: “Vậy tôi và Nhạc Dương sẽ đi xem sao.”

Trưởng lão Đạt Kiệt nở một nụ cười hữu hảo, khe khẽ lắc đầu, rồi ngập ngừng nói: “Có lẽ, khi Thánh sứ đại nhân đến được Bạc Ba La thần miếu, khi Mạn Đà La vĩ đại trùng hiện quang minh… tự nhiên ngài sẽ hiểu được thôi.”

Ông nghĩ ngợi giây lát, rồi nói: “Phải rồi, còn một việc tôi phải nói với ngài. Về lời nguyền đó, có lẽ ít nhiều ngài cũng biết một chút rồi phải không. Chính là lời nguyền nói rằng, một khi để máu tanh vấy bẩn bậc thang Thánh miếu, vô số tai ương sẽ ùn ùn kéo đến như tuyết lở, giáng xuống tất thảy mọi nơi. Tất cả thành thị đều sẽ biến thành nơi hoang phế không một bóng người, giống sài lang an cư bên dưới thánh đàn, lũ độc xà phơi nắng trên bậc cấp, lưới nhện bịt kín khung cửa, loài hoa chết chóc nở khắp mặt đất mênh mông…”

Trác Mộc Cường Ba gật đầu: “Tôi đã biết.”

Trưởng lão Đạt Kiệt bèn nói: “Theo các văn thư ghi chép trong thôn, lời nguyền ấy, chỉ e còn đáng sợ hơn những gì chúng ta có thể diễn giải gấp bội phần, mong rằng Thánh sứ đại nhân phải hết sức cẩn thận.”

Trác Mộc Cường Ba gật đầu nói: “Tôi biết rồi, vậy, vậy thì ngày mai chúng tôi sẽ xuất phát!” Gã thầm nhủ: “Chắc lại là thứ gì kiểu như cổ độc là cùng, tôi đã nếm mùi lợi hại rồi.”

Cách Liệt trưởng lão nói: “Na Thâm, tiễn Thánh sứ đại nhân về phòng.” Na Thâm liền nhận lệnh bước đi trước.

Nhạc Dương đã tìm thấy con tằm ngọc, sau khi được Ca Ca đồng ý, họ giữ nó lại, nghỉ ngơi một đêm trong thôn Công Bố, sau đó lên đường tới Cánh cửa Địa ngục mà những người dân ở đây canh giữ. Đoàn chỉ có năm người, nhưng Na Thâm lại chuẩn bị đến mười con la, ban đầu bọn Trác Mộc Cường Ba còn chưa hiểu tại sao, đi được nửa đường mới biết dụng ý của anh ta. Đường núi ở đây gập ghềnh khúc khuỷu, lúc lên lúc xuống, khoảng cách thì tương đương với đường tới Cánh cửa Sinh mệnh, nhưng lộ trình hết sức vất vả gian nan, nếu không có lũ la thồ bớt hành lý, e rằng lúc đến được Cánh cửa Địa ngục, bọn họ sẽ sức cùng lực kiệt.

Dọc đường cảnh sắc tú lệ mê hồn, nhưng cả bốn người đều chẳng còn lòng dạ nào mà thưởng thức. Sự tĩnh lặng của núi rừng khiến tâm hồn họ bình lặng trở lại, nỗi nhớ Đa Cát và cảm giác áy náy với Ca Ca cũng dần dần lắng xuống giữa khung cảnh thiên nhiên bát ngát, đồng thời tâm trạng nôn nóng muốn đến được Bạc Ba La thần miếu, muốn nghiên cứu tỏ tường Cánh cửa Địa ngục cũng theo làn gió nhẹ từ từ lắng xuống. Đi trên con đường nhỏ lưng chừng núi, chỉ nghe tiếng vó ngựa và gót giày giẫm lên lá rụng “lạo xạo lạo xạo”, Trác Mộc Cường Ba cảm nhận được một cách rất rõ rệt, không khí hít vào qua mũi chảy đến phổi, rồi theo các kinh mạch đi khắp toàn thân, từng lỗ chân lông mở ra, tham lam hưởng thụ dưỡng khí của tự nhiên ban tặng. Nhạc Dương và Trương Lập cũng không nhốn nhào làm ồn như mọi khi, cả đoàn người cứ lẳng lặng đi như vậy, từng bước, từng bước đến gần Cánh cửa Địa ngục, trở lại chỗ thác nước tựa như một dải lụa bạc khổng lồ, tiếng thác đổ nghe ầm ầm như sấm.

Tựa như chỉ mới hôm qua, Đa Cát đứng ở đó, hai tay chống nạnh, trợn trừng mắt lên nói: “Tôi đi Tượng Hùng với mọi người!” “Tôi là thợ săn giỏi nhất trong thôn Công Bố, sẽ không làm liên lụy mọi người đâu! Hơn nữa… hơn nữa còn có thể giúp mọi người rất nhiều nữa!” Khẩu khí tự phụ ấy của anh dường như còn văng vẳng giữa núi rừng bát ngát. Trác Mộc Cường Ba bước lên hai bước, ở đây, chính là nơi Đa Cát và Ba Tang đấu võ hôm ấy. Giờ đây, cây càng xanh hơn, cỏ càng biếc hơn, chỉ có người thợ săn ưu tú đã không còn nữa.

Trác Mộc Cường Ba đi tới mép bình đài. Chỗ vươn ra khỏi vách núi này, xung quanh có núi non vây bọc, dưới có thác nước chảy tràn, thật giống cảnh trong Hương Ba La mật quang bảo giám, thực chẳng khác nào một Shangri- la được thu nhỏ lại trăm nghìn lần. Trác Mộc Cường Ba bất giác nhớ đến lúc tra tìm tài liệu về Shangri- la, gã từng đọc được lời của một vị trí giả viết rằng: “Shangri- la ở trong lòng mỗi người, không cần phải cố công đi tìm kiếm, nó vẫn luôn lặng lẽ đứng ở sau lưng ta. Khi ta vô ý ngoảnh đầu lại, nói không chừng sẽ thấy nó cũng nên.”

Dòng nước bên dưới bình đài ước chừng hai trăm mét, ngọn núi phía sau chắc cũng phải cao cả nghìn mét, thác nước năm tầng kia, từ trên xuống dưới e cũng phải cao tới mấy trăm mét, nếu nói Cánh cửa Địa ngục chính là lối vào của hệ thống nước ngầm, thì lối vào này có lẽ nằm ở chỗ giáp ranh giữa mặt nước và vách đá dựng đứng, hoặc là… Tóm lại, bọn họ cần phải xuống mặt sông bên dưới kia mới tìm hiểu cho kỹ càng được.

Tuy nhiên, xuống bên dưới bình đài không phải chuyện dễ, đáy sông bị dòng nước xiết xối vào làm cho trở nên rất rộng. Mà bình đài và đáy sông tạo thành một hình thang cân, bên dưới không có chỗ đặt chân, phải thả dây từ trên bình đài đu xuống. Mấy người bọn Trác Mộc Cường Ba mở ba lô, lắp thiết bị tăng cường tín hiệu, đeo các công cụ liên lạc, rồi lấy thiết bị leo núi ra. Trương Lập và Nhạc Dương xung phong bám vào vách đá vát về phía trong để trượt xuống trước. Vách đá bị nước xối trong suốt một thời gian dài, nên hết sức trơn nhẵn, lại có rất nhiều thực vật ưa ẩm ướt mọc, nên càng không có chỗ nào mà bám tay. Bọn Nhạc Dương cứ mười bước đóng một cái đinh, năm bước cài thêm một cái chốt, cuối cùng cũng xuống được mép sông. Màn bụi nước hình thành do thác nước xối xuống lan đến tận chỗ đó, hơi nước mù mịt khắp mặt sông, tầm nhìn đại khái chỉ khoảng bảy đến tám mét. Trương Lập và Nhạc Dương bật đèn chiếu sương mù lên, bắt đầu chia hai bên tìm kiếm theo hình rẻ quạt. Trương Lập lần đến tận chân thác nước, còn Nhạc Dương cũng đi chừng trăm mét, nhìn bằng mắt thường không có phát hiện gì mới, nhưng thiết bị đo trong tay họ đã truyền số liệu thăm dò lên bình đài. Trác Mộc Cường Ba và pháp sư Á La ở bên trên vừa quan sát mặt sông, vừa sắp xếp phân tích số liệu. Na Thâm đứng bất động sau lưng họ như một pho tượng đá. Bởi vì đã có tiền lệ của Đa Cát, lần này bọn Trác Mộc Cường Ba nửa như vô tình nửa như cố ý giữ một khoảng cách nhất định với Na Thâm, lúc nói chuyện cũng sử dụng tiếng phổ thông mà anh ta không hiểu. Họ không muốn để Na Thâm tham dự quá sâu vào hành động lần này, để rồi lại trở thành Đa Cát thứ hai.

Một lúc sau, trong ống nghe vang lên giọng của Nhạc Dương: “Cường Ba thiếu gia, dưới này bọn tôi không có phát hiện gì đâu, e rằng phải sang phía bên kia khe núi xem sao.”

Trác Mộc Cường Ba đưa mắt nhìn số liệu thiết bị điện tử truyền về trên màn hình, đoạn trả lời: “Biết rồi, các cậu tiếp tục thăm dò đi, dây thừng đã kéo hết chưa? Nếu vẫn còn không gian, tiếp tục vươn sang hai bên nữa thử xem.”

Trác Mộc Cường Ba lại nhìn xuống màn hình thiết bị, hỏi pháp sư Á La: “Sao rồi pháp sư? Có kết quả gì chưa?”

Pháp sư Á La lắc đầu: “Đã đo khoảng cách bằng tia laser, không phát hiện ra phía đối diện có khe nứt nào. Có điều, cậu xem hình ảnh tái tạo từ sóng âm này xem, ở đây này.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Có bóng đen?”

Pháp sư Á La gật đầu. Trác Mộc Cường Ba lại hỏi: “Thông đạo ngầm dưới nước?”

Pháp sư Á La đáp: “Có lẽ vậy, có điều hang động này hơi nhỏ một chút, nhìn tỉ lệ thì chỉ một người qua được, hơn nữa vào trong rồi rất khó trở ra, bên trong không thể xoay người được.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Vậy chúng ta xuống chỗ cửa hang đó trước, rồi dùng máy đo đạc thêm lần nữa, dựa theo kết quả ấy mới tính tiếp.” Pháp sư Á La cũng đồng ý với đề nghị này. Trác Mộc Cường Ba lại hỏi: “Nhưng nước chảy xiết thế này có xuống được đó không nhỉ?”

Pháp sư Á La lắc đầu: “Chưa rõ, để xem có thể tìm được lối nào dưới lòng sông không, rồi chúng ta sẽ bò từ lòng sông qua vậy.”

Nhạc Dương ở dưới nói: “Cường Ba thiếu gia, pháp sư Á La, dây thừng kéo hết rồi, có phát hiện gì không? Nếu không thì ném thêm dây thừng xuống đi, chúng tôi sẽ tiếp tục di chuyển theo phương ngang.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Tôi hiểu rồi, các cậu ở dưới ấy chớ làm bừa, tạm thời không cần di chuyển theo chiều ngang nữa, sóng siêu âm tìm được một khu vực có bóng đen, tôi sẽ buông dây xuống đó.” Nói đoạn, gã đưa mắt nhìn pháp sư Á La, nói: “Công việc giám sát ở trên này đành nhờ pháp sư lo vậy.”

Pháp sư Á La nói: “Cẩn thận một chút, mặt sông ở đây rộng khoảng một trăm mét, tốc độ dòng chảy đã đạt đến mười lăm mét/giây – tín hiệu từ thiết bị thăm dò bằng tia laser của bọn Nhạc Dương, Trương Lập gửi về hiển thị. Chỗ cậu xuống, tuy nước chỉ sâu chừng hai lăm mét, nhưng dưới lòng sông lại có rất nhiều tảng đá lớn, có tảng còn nhô lên gần mặt nước, cẩn thận dây thừng bị cứa đứt đó.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Tôi biết rồi, sẽ hết sức cẩn thận.” Gã bắt đầu khoác đồ lặn lên người, cầm theo các thiết bị thăm dò, đeo túi công cụ, hai bên túi công cụ là bình dưỡng khí nén dạng lỏng sáu lít, tầng trên là một chiếc dù nhỏ có thể tách ra, tầng dưới đựng các công cụ thăm dò hang động, bao gồm cả máy đo khoảng cách bằng laser có thể hoạt động dưới nước, máy dò sóng âm, máy ảnh, máy tính sử dụng được dưới nước, ở thắt lưng cài một chuỗi móc khóa và chốt an toàn, trên vai đeo một cuộn dây thừng hai trăm mét, một đầu dây cột chắc vào người, đầu kia cột vào khẩu súng bắn dây móc cầm trên tay. Chuẩn bị xong xuôi, gã quay sang hỏi pháp sư Á La: “Tốc độ gió thế nào?”

Pháp sư Á La nhìn số liệu trên màn hình thiết bị, nói: “Có thể nhảy được.”

Trác Mộc Cường Ba lại hỏi Nhạc Dương và Trương Lập bên dưới: “Chuẩn bị xong chưa? Tôi xuống đây.”

Trương Lập đáp: “Không vấn đề, chúng tôi đã chuẩn bị xong.”

Trác Mộc Cường Ba nhìn lại vị trí của Trương Lập và Nhạc Dương trên màn hình ra đa lần cuối, rồi dợm bước đến mép bình đài, hít sâu một hơi, chúc đầu lao xuống dòng sông đang cuồn cuộn chảy sâu hai trăm mét bên dưới. Vừa rời khỏi bình đài, Trác Mộc Cường Ba đã chỉnh lại vị trí thân thể, sau khi xác định có đủ không gian, liền lập tức bật dù ra. Tốc độ rơi tự do rất nhanh, nên khi chiếc dù bật mở, gã chỉ còn cách mặt nước chưa đầy năm chục mét. Trên mặt sông rộng mênh mang, gã đã nhìn thấy bộ phát tín hiệu của Trương Lập và Nhạc Dương lắp đặt. Trác Mộc Cường Ba vươn tay, mũi tên mang theo sợi dây thừng bắn vọt ra khỏi nòng súng, cắm vào vách đá. Thân thể Trác Mộc Cường Ba trên không trungvẫn tiếp tục từ từ rơi xuống, đến khi nhìn Nhạc Dương hay Trương Lập bắn ra một quả pháo hiệu, biểu thị mũi tên mang theo dây thừng đã cắm chuẩn xác vào vị trí định trước, gã mới không chút do dự kéo mạnh nút thắt sợi thừng thứ hai, cắt đứt dây nối với chiếc dù. Chiếc dù liền bị gió thổi bay tít xuống hạ du, còn cả người Trác Mộc Cường Ba đã lao vào dòng nước xiết.

Nước sông lành lạnh, bên tai tiếng nước chảy “ùng ục ùng ục” vang lên không ngớt, nước sông Nhã Lỗ Tạng Bố chảy xiết lạ thường, vừa xuống nước, Trác Mộc Cường Ba đã cảm thấy dây thừng trên vai mình không ngừng bị kéo ra phía ngoài, gã vận hết sức quạt nước, nhưng cũng không ích lợi gì lắm, loay hoay hồi lâu mới tìm được một tảng đá lớn, dựa lưng vào đó nghỉ ngơi giây lát cho lại hơi, đồng thời xác định lại vị trí của mình. Lúc này một đầu dây thừng đã truyền lại cảm giác giật giật, kéo đi kéo lại ba lượt, đây là tín hiệu của Trương Lập và Nhạc Dương, biểu thị hai người đã cố định lại dây thừng cho chắc chắn rồi, không cần lo bị dòng nước xiết đánh bật ra khỏi vách đá. Ở dưới đáy sông, Trác Mộc Cường Ba bật đèn chiếu gắn trên đầu lên mức sáng nhất, gã cần phải tìm một con đường để sang được bờ đối diện. Chỉ dựa vào sức người bơi, không thể nào chống lại được dòng nước xiết cuồn cuộn, gã đành lựa chọn cách đi ngầm, bên dưới lòng sông có rất nhiều tảng đá lớn giúp gã trụ vững thân hình lúc tiến bước. Bên cạnh bóng đèn gắn trên mũ đội đầu là ống kính máy quay, tất cả dữ liệu ghi lại được đều lưu trữ trong máy tính xách tay chịu nước, chỉ cần kết nối thành công, tất cả những gì Trác Mộc Cường Ba nhìn thấy dưới nước, pháp sư Á La ở trên bình đài cũng có thể thấy rõ mồn một. Trác Mộc Cường Ba thử kiểm tra lại tín hiệu vô tuyến, thấy liên lạc không có vấn đề gì, bèn trao đổi nhanh mấy câu với pháp sư Á La. Pháp sư cho gã biết lưu lượng và tốc độ dòng chảy dưới đáy sông, đồng thời bảo gã nên chọn tuyến đường nào thì thích hợpnhất.

Vì bản đồ địa hình lòng sông do thiết bị thăm dò bằng sóng âm truyền về phát huy tác dụng, nên điểm đặt chân của Trác Mộc Cường Ba hết sức chuẩn xác. Trước mặt Trác Mộc Cường Ba có mấy tảng đá lớn đứng sừng sững, thành cột trụ cho gã bám vào trong dòng nước xiết. Dưới sự chỉ huy của pháp sư Á La, Trác Mộc Cường Ba bám vào các góc cạnh của những tảng đá ngầm khổng lồ, len lỏi qua khoảng trống giữa dòng nước xiết và đá tảng. Tuy làm vậy hơi tốn thời gian một chút, nhưng bình không khí lỏng đã được Trương Lập cải tiến gắn trên lưng Trác Mộc Cường Ba chứa đủ dưỡng khí cho gã thở dưới nước bốn giờ đồng hồ, vì vậy, gã hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề thời gian dưới nước này.

Trác Mộc Cường Ba lặn một mạch đến phía bên kia vách đá, ngẩng đầu nhìn từ đáy nước lên, mặt sông tựa như một dải lụa màu xám đang không ngừng quẫy động. Dưới ánh sáng ngọn đèn gắn trên mũ, gã thấy vách đá bám đầy các loài cỏ nước cùng chảy dạt về một hướng dưới nước, trông tựa như lông của loài động vật nào đó. Khu vực bóng đen như cửa hang trong hình ảnh máy định vị sóng âm gửi về nằm phía trên chừng mười mét. Trác Mộc Cường Ba chỉnh đèn cho phát ra chùm sáng mạnh nhất, cũng chỉ có thể nhìn thấy một quầng mờ ảo. Gã thử tiến lên gần cửa hang, không ngờ, thân thể vừa mới rời lòng sông, đã không tự chủ được mà bị dòng nước cuốn đi. Cũng may gã còn phản ứng kịp thời, mới chỉ trượt đi chưa đầy một mét đã trụ vững lại được.

Trác Mộc Cường Ba lại tiếp tục tìm kiếm khe nứt, cắm chốt, cố định dây thừng, rồi một lần nữa bám vách đá leo lên trong nước. Mặc dù gã đã hết sức cẩn thận, nhưng lúc sắp tiếp cận được khu vực bóng đen vẫn có hơi sơ suất một chút. Bóng đen trên bản đồ sóng âm ấy, giống như một cái lỗ đen vũ trụ, có sức hút rất lớn, tựa như muốn hút hết mọi thứ xung quanh nó vào bên trong. Cũng may cửa hang rất nhỏ, Trác Mộc Cường Ba mất thăng bằng, nhưng vẫn kịp dùng sức đạp mạnh vào hai bên, mới không bị lực hút đó làm cho cắm đầu vào. Loay hoay một hồi lâu xung quanh cửa hang, thể lực gã đã tiêu hao một phần đáng kể. Nghe thấy tiếng thở hơi gấp gáp của Trác Mộc Cường Ba, pháp sư Á La liền phát tín hiệuliên lạc: “Sao vậy? Có phải có một cửa hang không?”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Đúng là có một cửa hang.”

Pháp sư Á La lại hỏi: “Có vào được không?”

Trác Mộc Cường Ba đáp: “Không được, sức hút lớn quá, hơn nữa lại ở sâu dưới nước chừng mười lăm mét, mắt thường không quan sát được bất cứ thứ gì. Vả lại, cửa hang rất nhỏ, vai tôi chui vào chỉ thừa ra chừng mười lăm xăng ti mét, nếu thêm cả bình dưỡng khí nữa… dù vào được e rằng cũng khó mà ra được.”

Pháp sư Á La nói: “Ừm, còn cách nào để thăm dò không, chúng ta cần phải tìm hiểu rõ tình hình bên trong cửa hang trước đã.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Giờ tôi đang buộc thiết bị thăm dò bằng tia laser và sóng âm vào dây thừng, thả vào trong hang, còn cả hình ảnh nữa, tôi đang truy cập dữ liệu, pháp sư ở trên đó có nhận được tín hiệu không?”

Pháp sư Á La đáp: “Yếu lắm, phải điều chỉnh lại một chút.”

“Sao rồi? Có cần chúng tôi giúp không? Cường Ba thiếu gia?” Nhạc Dương hỏi.

“Đợi chút đã.” Pháp sư Á La nói: “Một người lên đây, ai gầy hơn ấy.”

“Rõ rồi.” Nhạc Dương reo lên trong bộ đàm. Trác Mộc Cường Ba ở bên dưới hỏi: “Đã thấy gì rồi? Pháp sư?”

Pháp sư Á La nói: “Không được rõ cho lắm, nhưng thiết bị phát sóng âm đã gửi về bản đồ địa hình, hang động ấy rất sâu, là rất sâu đấy. Đường kính bên trong cửa hang tương đương với suy đoán của cậu, đại khái khoảng sáu mươi cho đến bảy mươi xăng ti mét, đo khoảng cách bằng tia laser thấy đại khái khoảng trên dưới trăm mét. Nhưng vẫn còn vấn đề, bên trong không còn lối thông nữa, tôi cần các cậu vào đó xem sao. Nhiệt độ nước 6 độ C, tốc độ dòng chảy 11 mét/giây, được rồi, Nhạc Dương đã lên đây, cậu ấy sẽ thay trang bị rồi đi cùng với cậu. Cẩn thận đấy.”

Nhạc Dương nói: “Cường Ba thiếu gia, tôi xuống ngay đây.”

Nhạc Dương thay một bộ đồ lặn, rồi đem theo một cuộn dây dài hai trăm mét nữa xuống nước. Hai người lần dọc theo sợi dây Trác Mộc Cường Ba đã cố định dưới đáy nước, tiến đền gần cửa hang, sức hút mạnh khiến thân thể họ không tự chủ được mà tự động dịch chuyển về phía ấy. Nhạc Dương nói: “Cửa hang này hình thoi, hơi hẹp một chút, tôi nghĩ tôi có thể vào được.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Phải hết sức cẩn thận, tôi sẽ cố định dây thừng cho chắc, nếu gặp chuyện gì dị thường lập tức giật dây, tôi sẽ kéo cậu ra.”

Nhạc Dương giơ tay làm dấu “OK”. Trác Mộc Cường Ba liền vỗ lên mũ Nhạc Dương một cái. Anh chàng buộc chặt dây thừng, hai tay cầm hai chiếc dùi chuyên dụng, cẩn thận chèo chống thân thể, lần mò trượt vào bóng đêm vào tận bên trong. Trác Mộc Cường Ba canh chừng bên ngoài cửa hang, tay nắm chặt sợi dây thừng đã cố định thật chặt, chầm chậm thả từng chút một. Sau khi Nhạc Dương vào hang, Trác Mộc Cường Ba thấy ngọn đèn trên đầu, và đèn tín hiệu chỉ dẫn ở gót chân anh biến mất dần trong bóng tối, kế đó, việc liên lạc cũng hết sức khó khăn, chẳng mấy chốc đã không thể nào trao đổi bằng lời với Nhạc Dương được nữa. Nhưng khi giật giật dây thừng, Nhạc Dương vẫn không ngừng yêu cầu đòi thả dây dài thêm nữa.

Không ngờ, thả một mạch hết cả cuộn dây, Nhạc Dương mới ở bên trong giật dây ra hiệu muốn trở lại. Trác Mộc Cường Ba kéo Nhạc Dương ra bên ngoài, chỉ nghe anh chàng lắc đầu nói: “Không được, bên trong còn sâu hơn khoảng cách chúng ta có thể thăm dò nữa, cả hang động này chếch xuống dưới, nhưng góc nghiêng rất nhỏ, không biết là còn sâu bao nhiêu. Ngoài ra, bên trong có lối rẽ, chúng ta cần có ống huỳnh quang để đánh dấu đường. Tôi sẽ truyền số liệu lên trên đó, pháp sư Á La, ngài xem máy tính phân tích thế nào.”

Pháp sư Á La đáp: “Ừm, vẫn đang xử lý, hai người lên nghỉ ngơi một chút đi.”

Trương Lập nói: “Tôi cũng lên trên này rồi, cậu ở trong đó có thấy gì không?”

Nhạc Dương đáp: “Bên trong có rất nhiều đá vụn lèn chặt, dường như do sức người chặn lại…”

Trác Mộc Cường Ba lẩm bẩm: “Cánh cửa Sinh mệnh khép lại. Cánh cửa Địa ngục sẽ mở ra…”

“Còn ở đó không?” Giọng pháp sư Á La hơi run run. Trương Lập dường như cũng nhìn thấy gì đó, khẽ “a” lên một tiếng.

“Vẫn còn.” Trác Mộc Cường Ba và Nhạc Dương đều đã dựa sát người vào vách đá.

Pháp sư Á La nói: “Mặc dù số liệu Nhạc Dương gửi về không được rõ lắm, nhưng địa hình cơ bản có rồi, máy tính đã xử lý vẽ lại, nếu như chuẩn xác thì ở chỗ Nhạc Dương rẽ lần cuối cùng, vẫn còn một đường hầm dài chừng hai trăm mét nữa, toàn bộ thông đạo này hơi dốc nghiêng xuống dưới, độ dốc chưa đến một độ.”

Nhạc Dương kinh ngạc kêu lên: “Không phải chứ, còn những hai trăm mét nữa cơ à?”

Trương Lập nói: “Đúng đấy, hơn nữa hình ảnh tạo thành từ sóng âm còn cho thấy đoạn thông đạo ấy thẳng tăm tắp, như là có dấu vết đục đẽo của con người vậy.”

Pháp sư Á La nói: “Phân tích dựa trên hình ảnh gửi về, có thể thấy trước đây thông đạo này đã bị bít kín, khi niêm phong người ta dùng kỹ xảo đặc biệt nào đó, giống như là trò xây tháp gỗ vậy, chỉ cần rút đi khối gỗ ở tầng dưới cùng, các khối gỗ ở những tầng trên tự động sụp đổ. Hoặc cũng có thể họ đã lợi dụng lực xung kích của bản thân dòng chảy. Tóm lại, chúng ta không biết cổ nhân đã dùng cách thức gì, cũng không đoán ra được, nhưng kết quả cuối cùng là hình thành nên con đường hầm mà chúng ta đang thấy ở đây. Vấn đề là, sau hai trăm mét thông đạo dưới đáy nước này, vẫn chưa đến điểm cuối, hình ảnh sóng âm gửi về cho thấy đến đó thể tích thông đạo lớn hẳn lên. Cũng có nghĩa là, sau đấy có không gian lớn hơn nữa. Có điều, vì chỉ có thể phát sóng âm trong hang động, nên chúng ta thăm dò được phạm vi rất nhỏ thôi.”

Trác Mộc Cường Ba tiếp lời: “Cũng có nghĩa là, phía sau thông đạo, rất có khả năng chính là dòng sông ngầm có thể đi thuyền được?”

Pháp sư Á La nói: “Chỉ là có khả năng thôi, nhưng máy đo khoảng cách bằng tia laser chưa có tín hiệu gửi về, nên chúng ta vẫn chưa biết bên dưới còn sâu bao nhiêu nữa…”

Trác Mộc Cường Ba hấp tấp nói: “Vậy tôi và Nhạc Dương sẽ đi xem sao.”

Chọn tập
Bình luận