Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mật mã Tây Tạng – tập 8

Chương 190: Ám Chiến

Tác giả: Hà Mã
Chọn tập

Tây Mễ dẫn theo sáu người vòng qua các cọc chông ngầm, tránh khỏi các chốt lẫy cung nỏ, chặt đứt tấm lưới có gắn các lưỡi dao, dọc đường, phát hiện được cạm bẫy nào đều nhất loạt phá hoại rốt ráo, đồng thời cũng là để lại cho mình một con đường triệt thoái an toàn. Bấy giờ, những bức tường gắn đầy móc nhọn của thôn Công Nhã Lạp đã lờ mờ hiện ra phía trước bọn chúng rồi. Nhưng bọn Tây Mễ cũng không dễ dàng vượt qua các cạm bẫy ấy, Ivan bị một súc gỗ thúc cho chảy máu trong, còn Steven thì bị một mũi lao phóng thẳng vào bụng, nếu không phải mặc áo chống đạn thì y đã chết mấy chục lần rồi cũng nên.

Càng đến gần thôn làng, các cạm bẫy càng dày đặc, càng hung hiểm, Tây Mễ tin rằng, kẻ bố trí những cạm bẫy này tuyệt đối phải là một cao thủ. Max hạ chiếc ống nhòm nhìn ban đêm xuống, nói: “Đại ca Tây Mễ, khoảng tám trăm mét nữa là đến tường quây bên ngoài của ngôi làng rồi, cũng giống như các làng chúng ta gặp trước đây thôi, đều cắm đầy giáo nhọn cả, nhưng bên ngoài hình như còn có một tầng gì đấy nữa. Với… với cả, cây cối phía trước có rất nhiều, rất nhiều dây leo, mặt đất cũng phủ đầy cỏ để che đậy, nếu tôi không nhìn lầm.” Ở với nhau một dạo, đại để Max cũng đã hiểu được phần nào tính cách của Tây Mễ, y ghét nhất những kẻ nói lấp lửng nửa chừng.

“Con mẹ nó!” Tây Mễ giằng lấy ống nhòm, quan sát một hồi, vẻ mặt bực tức. Con đường bọn y chọn rõ ràng là không ổn, phía trước toàn là cạm bẫy trùng trùng, nhưng cũng chính y là người đã chọn con đường này. Kẻ bố trí cạm bẫy này thực sự đã khiến Tây Mễ mất mặt.

“Đại… đại ca? Hay là, hay là chúng ta đi vòng qua?” Gã tên Mike liều lĩnh cất tiếng hỏi, rõ ràng hắn vẫn chưa biết tính cách của vị lão đại này. Trong những thời điểm thế này, Max tuyệt đối không bao giờ đưa ra những đề nghị ngu xuẩn như thế.

“Mày nói cái gì? Mày bảo tao chọn lầm đường rồi đúng không?” Tây Mễ điên tiết chụp lấy Mike, rồi đẩy một cái vào phía khu rừng, quát lên: “Mẹ cha nó, giỏi thì mày dẫn đường đi!”

Cú đẩy khá mạnh, Mike loạng choạng mấy bước mới trụ vững được, vội quay đầu lại xin tha: “Đại ca, em biết lỗi rồi…” Lời còn chưa dứt, liền cảm thấy cổ chân thắt lại, kế đó liền bị kéo lê trên mặt đất, trượt sàn sạt vào sâu trong rừng. Mike một tay bám chặt vào mặt đất, tay kia dùng súng chống xuống, miệng hét lớn: “Cứu tôi với! Đại ca cứu em với!”

Tây Mễ không hề có phản ứng gì, cứu làm sao được? Phía trước toàn là cạm bẫy chết người, Mike lại bị kéo đi nhanh thế, thà rằng cứ cẩn thận quan sát xem Mike đã chạm phải chốt bẫy nào còn hơn. Chỉ thấy trên tuyến đường bị kéo lê đi của Mike có một đống cỏ nhỏ, chẳng cần phải nói cũng biết bên trong chắc chắn có giấu lưỡi dao nhọn hoắt, xem ra đây chỉ là loại cạm bẫy để đối phó với dã thú bình thường.

Mike thấy những người phía sau đều không có phản ứng, cũng biết lúc này chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi. Hắn lật người ngồi dậy, chuẩn bị chặt đứt sợi dây, nhưng vừa nhìn thấy đống cỏ kia, bèn vội vàng kinh hoảng ném khẩu súng sang một bên, lật sấp người, hai tay chống xuống đất, cả thân hình rời khỏi mặt đất chừng ba mươi xăng ti mét, lướt sát ràn rạt phía trên đống cỏ. Mặc dù vậy, ngực hắn vẫn cọ vào làm bung đống cỏ che chắn bên trên, lộ ra lưỡi đao trắng lấp lóa, Mike thậm chí còn cảm giác được hơi lạnh rợn người nơi lưỡi đao ấy phả vào bụng rồi chạy dọc lên đến tận cổ họng mình. Sau khi thoát hiểm, Mike lại lật người trở lại, cũng may, chưa bị rách áo, hắn thở phào một tiếng, biết mình đã sống rồi. Thế nhưng, tại sao dây thừng vẫn tiếp tục lôi mình đi thế này nhỉ?

Mike vẫn chưa hiểu gì, bỗng “vù” một tiếng, cả người đã bị treo ngược lên không, liền ngay sau đó, trong rừng bỗng có hai tiếng “soạt soạt”, rồi “vù vù vù…” toàn bộ mũi tên trọn vẹn găm cả vào người Mike đang lơ lửng, trông như một con nhím. Có điều vẫn còn may, bộ y phục trên người lại cứu hắn thêm một mạng nữa, đầu mũi tên chỉ ghim vào một nửa rồi không tiến thêm được nữa. Tây Mễ đứng đằng xa lắc lắc đầu, lại là một cạm bẫy liên hoàn, nếu chỉ để bắt dã thú, đâu cần thiết phải dùng đến loại bẫy liên hoàn này làm gì cơ chứ.

Mike đang bị treo ngược trên không mừng rỡ kêu lên: “Tôi vẫn sống, tôi vẫn sống, cứu với, mau đến cứu tôi!” Hắn hiểu rõ, đằng nào thì hắn cũng đã phá hoại các cạm bẫy, không còn gì nguy hiểm nữa, dẫu lũ đồng bọn kia có không còn nhân tính thì cũng không đến nỗi bỏ mặc mình ở đây, nói gì thì nói, thêm một người là thêm một phần sức mạnh. Chẳng ngờ hắn còn chưa kịp mừng rỡ, trong khu rừng phía trước lại có hai tiếng “bặc bặc” vang lên, cơ hồ có thứ gì vừa đứt, tiếp đến lại một tiếng “véo”… Trong bóng tối, Mike vẫn thấy rõ mồn một, một khối gỗ ít nhất phải bốn người ôm mới hết, bên trên gắn đầy mũi giáo nhọn đang lao thẳng về phía mình. Hắn chỉ còn biết lớn tiếng gào lên trong kinh hãi!

“Rầm!” Súc gỗ đập thẳng vào người Mike, tuy bộ y phục trên người hắn có thể ngăn được mũi tên hòn đạn, nhưng đối với loại va chạm mạnh và trực tiếp thế này thì nó không có nhiều tác dụng lắm, vô số mũi tên nhọn chìm hẳn vào cơ thể Mike, một đám máu đỏ tươi phun tung tóe ra trên khối gỗ lớn.

Cặp mắt tam giác của Tây Mễ giật giật. Cái cạm bẫy liên hoàn chó chết này rõ ràng là muốn nạn nhân của nó chết đến không thể nào chết hơn, xưa nay y chưa từng nghe nói lại có kiểu bẫy liên tiếp như thế này.

“Đi, kéo nó xuống, xem còn cứu được không.” Tây Mễ ra lệnh, dù sao lúc nãy hắn cũng chỉ tiện tay đẩy một cái trong lúc cáu giận, chứ không hề muốn đưa Mike vào chỗ chết. Ở nơi này, bớt đi một người, tức là bớt đi một phần sức mạnh.

Mới đi được năm sáu bước, sợi dây thừng dưới chân chợt đứt phựt, đống cỏ bên trái bỗng xổ lên, một tấm lưới kết bằng cành cây gắn đầy những mũi đinh gỗ nhọn hoắt bật tung ập tới. Tây Mễ không lùi mà ngược lại còn lao thẳng lên, trước khi tấm lưới đạt đến tốc độ nhanh nhất, hắn thọc tay thẳng vào giữa hàng đinh gỗ, lấy súng chặn tấm lưới lại, kế đó lại bảo Dick và Brian bên cạnh cùng dồn sức, đè tấm lưới bật ngược trở về. Chốt lẫy bị kẹt cứng ở đó, các bẫy liên hoàn phía sau đều không thể phát động được tiếp.

Mike được hạ xuống cùng với khúc gỗ khổng lồ, chỉ thấy miệng hắn oẹ ra đầy máu, hít vào thì nhiều thở ra thì ít. Steven nói: “Tên này hỏng rồi.”

Hỏng rồi, có nghĩa là không còn giá trị lợi dụng, người như vậy thì không cần phải quan tâm làm gì nữa. Nhìn Mike đang thoi thóp sắp chết đến nơi, Tây Mễ cuối cùng cũng từ bỏ ý đồ thám thính thôn Công Nhật Lạp vào giữa đêm khuya, y hạ lệnh: “Lấy vũ khí trang bị của nó, chúng ta trở về.” Đi được, hai ba bước, y lại quay đầu lại, gọi Steven đang lục lọi đồ đạc vũ khí của Mike: “Bắt lấy!” rồi ném ra một quả lựu đạn.

Steven đón lấy quả lựu đạn, hoàn toàn không hiểu thế là ý gì. Tây Mễ chỉ vào Mike đang nằm nói: “Dạy cho bọn dân làng này một bài học, cho chúng nó biết, chọc giận chúng ta thì kết cục sẽ như thế nào!”

Steven vẫn bần thần nhìn quả lựu đạn đang cầm trên tay, không hiểu Tây Mễ muốn bảo mình làm gì. Tây Mễ tức tối nắm chặt tay lại, nói trắng ra: “Gắn vào người thằng này, chỉ cần đụng vào nó là sẽ nổ tung. Hiểu chưa hả!” Nếu là bọn Lôi Ba, thì chỉ cần mình đánh mắt một cái là đã biết phải làm thế nào rồi, đúng là một bọn ngu xuẩn khốn kiếp, Tây Mễ chửi thầm trong bụng.

Steven vẫn còn chưa hiểu lắm, Max đứng bên cạnh liền giải thích: “Ngày mai dân làng nhất định sẽ đến kiểm tra cái xác, mày nghĩ cách nào để chúng vừa đụng đến, cái xác liền lập tức nổ tung, cho chúng một bài học.” Bấy giờ Steven mới hiểu ra.

Lúc bọn Trác Mộc Cường Ba chạy ra đến cổng làng, nơi này đã trở lại thanh bình tĩnh lặng, từ xa đã trông thấy các cạm bẫy bị phá hoại, Trác Mộc Cường Ba nói: “Xem ra, bọn chúng đã rút lui rồi.”

Đội trưởng Hồ Dương gật đầu: “Đột phá được tầng phòng ngự bên ngoài và ở giữa, xông vào đến tận tầng trong cùng, bọn người này cũng lợi hại thật đấy! Chúng ta tốn bao nhiêu công sức bố trí cạm bẫy, không ngờ lại chẳng thể khiến chúng bị thương ư?”

“Ở đây có người!” Lữ Cánh Nam đã trông thấy Mike, lúc này hắn vẫn còn đang thoi thóp thở. Thấy bọn Trác Mộc Cường Ba và đội trưởng Hồ Dương đi tới, cô liền nói nhanh: “Người này vẫn còn sống, có vẻ như bọn chúng đã bỏ mặc đồng bọn rút lui, đúng là bọn nhảy dù rồi, bọn chúng đến nhanh thật đấy! Vũ khí bị đồng bọn lấy mất rồi, hả? Đây…”

Cảm giác nguy hiểm đột nhiên tăng cao, “Nguy hiểm!” Trác Mộc Cường Ba bổ nhào tới đè lên Lữ Cánh Nam, hai người ôm chặt nhau lăn mấy vòng liền dưới đất. “Ầm!” một tiếng, bóng đêm chợt sáng bừng lên, vụn thịt bắn tung tóe khắp tứ phía, kế đó, tất cả lại chìm vào tĩnh lặng.

Bọn Tây Mễ đang trên đường trở lại chỗ hạ trại, ngoảnh đầu lại nói: “Nhanh như vậy đã có người bồi táng với mày rồi còn gì, an nghỉ đi được rồi đấy.”

Ở bên hồ, Nhạc Dương bỗng ngồi bật dậy, nghiêng tai lắng nghe gì đấy: “Có nghe thấy tiếng gì không anh Ba Tang?”

Ba Tang thò đầu ra nhìn, bụi cỏ phía đằng xa vẫn không thấy có động tĩnh gì, chỉ có con thằn lằn cổ dài kia đang mở to đôi mắt hiếu kỳ nhìn sự việc kỳ dị đang diễn ra trong đám cỏ bên dưới nó. Ba Tang bất giác liếc nhìn Nhạc Dương với ánh mắt kỳ dị, nói: “Xa vậy mà cũng nghe được tiếng, thật không hổ là lính trinh sát.”

Trác Mộc Cường Ba nằm trên, Lữ Cánh Nam nằm dưới, áng mây đen che khuất vầng trăng vừa khéo tan đi, mặt trăng lại lồ lộ hiện ra, gã chỉ thấy làn da Lữ Cánh Nam nằm bên dưới mình như một khối bạch ngọc mềm mại, dưới ánh trăng lại càng trắng muốt một cách lạ kỳ, lồng ngực cô không ngừng phập phồng lên xuống, nhưng rõ ràng không phải vì quá căng thẳng hay thất thoát thể lực gây ra.

“Hứ!” Nghe thấy một tiếng “hứ” nhẹ, Trác Mộc Cường Ba vội vàng bò dậy, ngượng ngùng hỏi: “Không sao chứ?”

Lữ Cánh Nam cũng bối rối ngồi dậy đáp: “Không sao, lần này, cám ơn anh…”

Đường Mẫn chạy tới, nắm cánh tay Trác Mộc Cường Ba hỏi: “Anh không sao chứ?”

Trác Mộc Cường Ba xoa xoa đầu cô, mỉm cười nói: “Không sao, anh thì có chuyện gì được chứ.”

Đội trưởng Hồ Dương nhận xét: “Không ngờ chúng còn gài cả lựu đạn trên người tên đồng bọn vẫn đang thoi thóp thở, bọn này cũng dã man thật!”

Trác Mộc Cường Ba sực nhớ ra một chuyện, liền hỏi: “Phải rồi, pháp sư Á La đâu?”

Pháp sư Á La đến trước bọn họ, những cạm bẫy này cộng với thân thủ của ông, muốn đối phó những kẻ xâm nhập này chắc cũng dư sức, thế nhưng, lại hoàn toàn không thấy bóng dáng ông đâu.

Lữ Cánh Nam nói: “Pháp sư nhất định có suy tính riêng, nói không chừng đã theo dấu chúng rồi cũng nên.”

Lữ Cánh Nam nói hoàn toàn chính xác, khi pháp sư Á La thấy bọn Tây Mễ, phát hiện chúng chỉ có bảy người, hơn nữa cũng chỉ mang theo vũ khí tấn công, rõ ràng là đã hạ trại gần đây, vả lại, chắc chắn cũng không đưa toàn bộ lực lượng tới đây, bèn bám theo bọn chúng từ một quãng xa. Bọn Tây Mễ hoàn toàn không phát giác được.

Lúc bọn Tây Mễ về đến chỗ đóng trại, Lôi Ba hỏi: “Thế nào rồi?”

Tây Mễ lắc đầu: “Mike ngỏm rồi, cạm bẫy rất lợi hại, ngày mai trời sáng chúng ta quay lại. Xem ra đành phải ngủ trong rừng thêm một đêm nữa rồi.” Y vỗ vỗ lên vai mấy tên đàn em thân tín, nói: “Ngủ đi, ngủ đi.”

Lôi Ba vừa quay người, đột nhiên buột miệng thốt lên: “Hừm?”

“Sao vậy?” Tây Mễ cảnh giác hỏi.

Lôi Ba nói: “Vừa nãy xuất hiện một tia nhiễu loạn trên trường điện từ, hay là ảo giác nhỉ?”

Max hỏi: “Nếu không phải thì sao?”

Lôi Ba đáp: “Thì tức là có người đang phát tín hiệu!”

Tây Mễ nói: “Có người bám theo chúng ta à? Không thể nào!” Bị người khác theo dõi mà cả bọn, bao gồm cả y, hoàn toàn không hề hay biết sao? Lấy đâu ra nhân vật lợi hại nhường ấy? Tây Mễ cảm thấy, dẫu là Merkin cũng không thể làm được điều này, mà Merkin đã là kẻ đáng sợ nhất y biết rồi.

Nhưng để đề phòng vạn nhất, y vẫn sai Đinh Minh Hữu, Đạt Kiệt, Hồ Tử dẫn theo ba tên lính đánh thuê đi vòng vòng xung quanh cảnh giới.

Lữ Cánh Nam xoay xoay cái nút bên cạnh thiết bị liên lạc gắn trên mắt, nói: “Tần số 33,8. Pháp sư Á La tìm được chỗ chúng cắm trại rồi, bảo chúng ta mau đến đó.”

Bốn người bắt đầu tiến về phía pháp sư Á La. Đường Mẫn hỏi: “Giờ mình tập kích bọn chúng hả?”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Ừ, bọn người này đến cả đồng bọn cũng không tha, nhất định chẳng phải thứ tốt lành gì, nếu chúng ta đi khỏi đây, nhất định chúng sẽ trút giận lên dân làng. Nhân lúc chúng còn chưa phát hiện ra mình, còn chưa cảnh giác, hãy cho chúng một đòn đau cho nhớ đời!”

Đội trưởng Hồ Dương hỏi: “Có báo với bọn Nhạc Dương không nhỉ?”

Trác Mộc Cường Ba thoáng nghĩ ngợi, rồi đáp: “Không.”

Lữ Cánh Nam nói: “Có bảy tên đến, sáu tên trở lại, giờ lại thấy thêm ba gương mặt mới, chứng tỏ ít nhất có chín người, vũ khí tương đồng với chúng ta. Đợi chút, dừng lại!” Cô thu dây về, hạ xuống đất, ba người khác cũng đều dừng lại theo.

Trong rừng, Lôi Ba trầm mặt nghiêm giọng nói: “Bọn chúng dừng lại rồi, lạ thật, cách chúng ta tới năm cây số, nếu muốn tập kích, khoảng cách này hình như hơi xa thì phải?”

Tây Mễ ngẩng đầu lên: “Bốn người mà muốn tấn công chúng ta, có phải chúng đánh giá bản thân quá cao rồi không?”

“Không. Năm người. Đừng quên còn một cao thủ đang ẩn núp đâu đó quanh đây.” Max nhắc nhở. Mặc dù Tây Mễ không cho rằng có người giỏi hơn cả Merkin, nhưng Max thì biết chắc là có, hơn nữa còn nhiều là đằng khác. Y gần như lập tức nhớ đến trong nhóm đối thủ có một lão lạt ma già, ít nhất ông chủ của y cũng phải thừa nhận có dốc toàn lực ra cũng chưa chắc là đối thủ của lão già ấy, sau đó, hệ thống radar liền xuất hiện thêm bốn điểm sáng, rõ ràng đối phương không hề bị thương. Di động có quy luật như vậy, hiển nhiên phải là hành vi của con người, hơn nữa, tốc độ di chuyển này không thể nào là chạy bộ được; Max lại nghĩ đến những cạm bẫy bên ngoài làng kia, rõ ràng là thiết kế để nhằm vào những kẻ đã quen thuộc với các loại bẫy rập như bọn y, cuối cùng Max đưa ra kết luận: rất có khả năng, đối thủ lớn nhất của bọn y trong hành trình lần này, chính đang ở trong ngôi làng kia, không biết tại sao đối phương lại dừng ở đấy… Y không trực tiếp nói ra, mà chỉ không đầu không đuôi buột miệng thốt lên một câu: “Liệu có phải là đám người kia không?” Y hiểu rất rõ, với sự tinh minh của Tây Mễ, chắc là cũng phải có chút phản ứng gì đấy rồi.

“Sao vậy?” Đường Mẫn hỏi.

Lữ Cánh Nam nói: “Tôi suýt nữa quên mất, trang bị của chúng cũng giống chúng ta, tiếp cận với tốc độ cao thế này, chắc chắn sẽ bị phát hiện.”

Trác Mộc Cường Ba lập tức bổ sung thêm: “Nếu sự di động nhanh và có quy luật này của chúng ta bị radar của chúng bắt được, rất có thể sẽ lộ cả thân phận nữa.”

“Hơn nữa, còn lao thẳng đến mục tiêu thế này, không cần nói cũng biết chúng ta đã phát hiện ra chỗ chúng hạ trại, nhất định chúng sẽ liên tưởng đến có người tiềm phục ở gần xung quanh chúng. Chúng sẽ đi tìm ngài đấy, pháp sư Á La.” Lữ Cánh Nam nói.

Pháp sư Á La đáp: “Không sao, chỗ này rất kín. Chỉ sợ chúng sẽ tản ra thôi, mọi người mau tới đây!”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Vậy, chúng ta tiếp tục thôi.” Ánh mắt gã vừa khéo gặp phải ánh mắt của Lữ Cánh Nam, lập tức nhận ra sự hiểu ý ngầm trong mắt đối phương.

Tay vung lên, dây móc lại bắn vù ra.

Đường Mẫn thắc mắc: “Không sợ bị phát hiện sao? Tại sao…”

Lữ Cánh Nam mỉm cười, nói: “Nếu bị phát hiện thì vừa nãy chúng đã phát hiện ra ta rồi, chi bằng dứt khoát để lộ luôn. Nhưng phải biết là, loại radar này có một nhược điểm, một nhược điểm chí mạng, chính là chỉ có thể phát hiện được các vật thể di động!”

“Lạ thật, lại di chuyển rồi, bọn chúng cũng táo gan thật, chẳng hề coi chúng ta ra gì à?” Lôi Ba nói.

Tây Mễ “hừ” khẽ một tiếng: “Vừa nãy dừng lại, có lẽ là để liên lạc với đồng bọn, đồng thời cũng có khả năng chúng đã biết mình bị lộ rồi. Nếu là vậy, thì cũng là một lời tuyên bố với chúng ta rằng, chúng đã biết bọn ta là ai, biết chúng ta có trang bị gì. Nếu thế, những kẻ đang tới đây, ngoài kẻ địch của chúng ta ra, thì chẳng có thể là ai khác nữa.”

“Hữu Tài, vẫn chưa bắt được tần số liên lạc của chúng à?” Tây Mễ quay người lại hỏi Lục Hữu Tài. Lục Hữu Tài đeo ống nghe, cẩn thận điều chỉnh nút vặn, lắc đầu đáp: “Thời gian ngắn quá, không đủ. Hơn nữa, cũng chưa chắc chúng có dùng bộ thiết bị liên lạc này hay không.”

Tây Mễ nói: “Chắc chắn là có, nếu chúng tìm được mấy thùng hàng bị thất lạc của chúng ta, thì nhất định sẽ sử dụng.” Y lại quay sang phía Max, xác nhận lại lần nữa: “Lúc chúng xuất phát, đúng là có mười tám người chứ?”

Max gật đầu khẳng định. Tây Mễ liền nở một nụ cười lạnh lẽo: “Mười tám người, còn lại năm, U Minh hà quả nhiên không dễ gì vượt qua, hừ hừ. Chỉ cần bắt được tần số liên lạc này, tao sẽ cho chúng một niềm vui bất ngờ. Nhanh lên, chúng đã đến gần lắm rồi đấy!”

“Chúng ta đã đến khá gần rồi.” Lữ Cánh Nam dừng lại, nhưng tay vẫn không dừng, mà thuận đà ném một khúc cây ra tít đằng xa. Những người khác cũng ném cành cây về các hướng khác nhau, ba lần liền. “Hy vọng chúng nhìn thấy, nếu radar đủ nhạy.” Lữ Cánh Nam nói.

“Chúng dừng lại rồi, cách chúng ta khoảng tám trăm mét. Chúng đang tung hỏa mù!” Lôi Ba khẽ chau mày.

Tây Mễ hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Lôi Ba chỉ vào màn hình radar nói: “Đại ca xem.” Chỉ thấy trên màn hình chớp chớp lên mấy đốm sáng, có lúc một điểm chợt phân ra thành hai, bay về những hướng khác nhau, sau đó lại phân ra tiếp, lúc nhiều nhất, trên màn hình hiện ra tới mười bảy mười tám đốm sáng. Những đốm sáng ấy tách ra, khoảng cách lên tới vài trăm mét thì đột nhiên đều dừng lại.

“Chúng nó ném đá đấy!” Tây Mễ sa sầm nét mặt.

Lôi Ba cũng chậc lưỡi nói: “Đá, cành cây, bất cứ thứ gì có thể ném ra, tạo thành di động với tốc độ cao.”

Lúc này, Lục Hữu Tài hơi nhướng mày lên, nói: “Bắt được rồi! Tần số 33,3.” Hắn rút tai nghe ra, trong loa liền phát ra một giọng trong trẻo, là tiếng phụ nữ: “Pháp sư nói, bọn chúng treo túi ngủ trên một cái cây phía trước, hình như còn lắp ghép một gian nhà cây đơn giản nữa.”

Một giọng đàn ông trầm hùng vang lên: “Không thấy, chắc chúng đã ngụy trang rồi. Pháp sư, ngài đang ở đâu?”

Max khẽ nói: “Trác Mộc Cường Ba.” Tây Mễ gật gật đầu.

Pháp sư Á La nói: “Tôi đang ở trên cây bên phải các cậu. Cẩn thận, trong rừng có sáu tên đang tuần tra, nhân lúc chúng đang phân tán, chế phục bọn này trước. Giờ ở hướng chín giờ của tôi có một tên, không, hướng mười hai giờ còn một tên nữa. Tôi sẽ đối phó với tên ở hướng mười hai giờ, các cậu nghĩ cách xử lý tên hướng chín giờ nhé.”

Tây Mễ nhì chằm chằm vào màn hình radar không phản ứng, nhớ lại quỹ đạo di chuyển của những đốm sáng vừa nãy, ít nhất có hai người đang ở gần nhau, mà phía mình cũng có hai người đang ở bên dưới gốc cây đối phương mai phục, một người hướng mười hai giờ, một người ở hướng chín giờ. Tây Mễ điều chỉnh thiết bị liên lạc, trên mặt kính liền xuất hiện vị trí và khoảng cách của sáu tên đang đi tuần tra xung quanh, y nhanh chóng đưa ra phán đoán, rồi hạ lệnh: “Đinh Minh Hữu, Brian, ở hướng ba giờ và sáu giờ của chúng mày, trên cây có mai phục, cố gắng đứng gây tiếng động, trực tiếp thịt chúng luôn đi!”

“OK! Đã nhận!”

Một thoáng im ắng, rồi đột nhiên có hai tiếng súng nổ vang lên, kế đó trong loa vang lên một giọng già nua: “Chúng phát hiện tôi rồi, rút lui thôi. Cẩn thận đấy, đám người này lợi hại lắm!”

Đinh Minh Hữu nói: “Chạy mất rồi, không bị thương. Thân thủ người này đáng sợ lắm, khoảng cách gần như vậy mà vẫn tránh được!”

Tây Mễ nói: “Đừng đuổi, ở hướng bây giờ của chúng mày còn ít nhất hai tên nữa, cẩn thận khép kín vòng vây vào. Dick, mày tiến lên theo hướng mười một giờ, đừng nhanh quá, chắc chúng cách mày khoảng chín mươi bước; Đạt Kiệt, hướng năm giờ của mày, khoảng cách một trăm ba mươi bước; Hồ Tử, mày lên cây, hướng một giờ; Steven, chi viện cho Đạt Kiệt…”

Bốn người bọn Trác Mộc Cường Ba vẫn ẩn mình trong bụi cây, không hề hay biết đám quân tuần tra của kẻ địch đang bao vây cả bọn lại, vẫn đang thì thầm thảo luận: “Cẩn thận, đừng loạn động, không khéo làm kinh động bọn chúng đấy.” Trác Mộc Cường Ba trấn an Đường Mẫn, để cô đừng quá căng thẳng, dù sao bọn họ cũng chỉ có năm người, còn kẻ địch thì ít nhất cũng phải đông gấp đôi.

“Anh mới phải cẩn thận, đầu anh to nhất, dễ trở thành mục tiêu nhất đó.” Đường Mẫn không hề nhân nhượng phản bác lại ngay.

Đội trưởng Hồ Dương nói: “Bọn chúng vẫn ở ngoài tầm nhìn của chúng ta, không ở trong phạm vi xạ kích.”

Bọn Tây Mễ đang ở trên chòi cây lắng nghe bọn Trác Mộc Cường Ba nói chuyện. Tây Mễ cười khẩy: “Tốt quá rồi, bốn đứa tụm lại một chỗ, vậy thì khỏi phải lo. Hồ Tử, mày có thể tiến lên thêm năm mươi mét nữa, tầm nhìn ở đó tốt hơn.”

Hồ Tử nhảy xuống khỏi tán cây, lẳng lặng áp sát.

Trác Mộc Cường Ba nghe thấy trong rừng có âm thanh vẳng ra, liền thấp giọng nói: “Tình hình không ổn lắm thì phải. Pháp sư, ngài ở đâu rồi?”

Pháp sư Á La nói: “Tôi vòng qua hướng ba giờ của bọn chúng, đang định thám thính xem trên chòi cây còn bao nhiêu tên nữa.”

Tây Mễ đánh mắt ra hiệu, Lâm Nhiệm và Lôi Ba liền cầm súng đi ra.

Hai người vừa ra khỏi chỗ che chắn, cái loa trong chòi cây liền vang lên tiếng: “Lại có hai gương mặt lạ nữa.” Tây Mễ và Max kinh hoảng nhìn nhau, đối phương đã đến gần vậy rồi ư, sao có thể như vậy được? Tây Mễ nói: “Lâm Nhiệm, hắn ở ngay bên ngoài đó thôi, đã nhìn thấy chúng mày rồi, cẩn thận đấy!”

Bỗng nhiên, một quả pháo sáng bắn lên, màn đêm tăm tối bỗng rực lên như ban ngày, đám người trong bóng tối nhất thời đều không chịu nổi, liền sau đó là tiếng súng, chỉ nghe pháp sư Á La “a” một tiếng, cơ hồ lại lẩn ra xa rồi.

Lữ Cánh Nam nói: “Đó là hướng của pháp sư Á La, ông ấy bị phát hiện rồi, kỳ lạ thật.” Cô đưa mắt sang nhìn Trác Mộc Cường Ba, hai người gần như cùng lúc thốt lên: “Tản ra!”

Quả pháo sáng cơ hồ như hiệu lệnh tổng công kích, bốn người vừa mới chia ra hai hướng, một viên đạn đã rơi đúng vào giữa, kế đó là tiếng súng tiểu liên tự động “tạch tạch tạch… tạch tạch tạch…” vang lên liên hồi, trong rừng dường như chỗ nào cũng có kẻ địch, cả bốn hướng đều bị tấn công. Bọn họ cũng bắn trả, nhưng rõ ràng thấy kẻ địch trúng đạn rồi mà vẫn không sao… áo chống đạn! Trác Mộc Cường Ba thầm thấy gai cả người, bọn họ đã đánh giá thực lực của kẻ địch quá thấp rồi!

Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn cùng nấp bên dưới một cái cây.

“Em không sao chứ?”

“Ưm, không sao.”

“Anh bên trái, em bên phải, kẻ địch ở hướng năm giờ và bảy giờ phía sau lưng chúng ta.”

Vừa ló đầu ra, đã bị hai viên đạn bắn cho phải rụt đầu lại. Trác Mộc Cường Ba bực bội nói: “Hình như chúng nhìn thấu được chiến thuật của ta rồi!”

“Hay là lên cây đi, anh yểm hộ em.” Đường Mẫn nói.

Lữ Cánh Nam nói: “Phục thấp xuống, đừng ló đầu ra, trên cây có kẻ địch đấy.”

Đội trưởng Hồ Dương lấy làm khó hiểu: “Chẳng lẽ chúng ta bị bao vây rồi? Từ lúc nào…”

“Cẩn thận, lựu đạn mù đấy!”

Tiếng Pháp sư Á La cất lên: “Tôi bị đuổi rát lắm, mọi người cẩn thận đấy.”

Sau đó lại là một khoảng lặng ngắn, gió đêm yên ắng đến độ khiến người ta rợn người, kẻ địch đang lặng lẽ áp sát, Hồ Tử nằm trên cây nheo mắt ngắm chuẩn mục tiêu, khẽ nói: “Đạt Kiệt, phía trước mày chừng mười bước, sau cái cây kia kìa, ít nhất có hai đứa.”

Đạt Kiệt ló đầu ra khỏi bụi cỏ, nhe răng cười dữ tợn, dùng miệng giật chốt quả lựu đạn, dồn sức ném mạnh ra.

Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn lăn ra khỏi thân cây, một loạt đạn dài đón lấy họ. Bụi cỏ quá dày, người bắn chỉ có thể dựa theo hướng cỏ lay động, cũng không biết có trúng mục tiêu hay không, có điều Hồ Tử trên cây thì nhìn được rất rõ ràng, hắn chuyển khẩu súng sang chế độ bắn từng phát một, hết viên đạn này đến viên đạn khác lướt rát rạt qua bóng người thấp thoáng trong bụi cây. Trác Mộc Cường Ba và Lữ Cánh Nam hoảng hồn tránh né, thậm chí còn chẳng kịp để ý xem kẻ địch ở hướng nào bắn tới. Lữ Cánh Nam tranh thủ một khoảng trống, vội lách người ra khỏi thân cây, bắn về phía Đạt Kiệt, đồng thời ném ra một quả lựu đạn, có điều Đạt Kiệt đã tránh đi từ lâu. Đinh Minh Hữu và Brian từ nãy giờ vẫn rình rập gốc cây ấy, chỉ đợi bọn Lữ Cánh Nam lộ thân. Đồng thời Hồ Tử trên cây cũng xoay họng súng, ngắm về phía cô, bỗng phát hiện đội trưởng Hồ Dương đang định lén vòng ra khỏi khu vực chiến đấu, liền nã đạn ép anh phải lui về.

Lữ Cánh Nam và đội trưởng Hồ Dương bị đẩy lùi về phía sau gốc cây, còn Trác Mộc Cường Ba cùng Đường Mẫn thì bị kẹp giữa một tảng đá lớn và một thân cây, nhất thời không thể đột phá thoát ra được. Trác Mộc Cường Ba đưa tay ra phía sau, chạm phải một vật tròn tròn trơn nhẵn như quả bóng tennis, là đạn hấp dẫn, gã liền đưa tay ra hiệu với Mẫn Mẫn, chỉ rõ phương hướng, đoạn ném mạnh ra. Quả đạn hấp dẫn bắn tung lên không trung, rồi bắt đầu phát ra ánh sáng yếu ớt, rồi sáng dần lên, tiếp đó là những âm thanh đập cánh “vù vù vù”, cả thiết bị bắt sóng của bọn Tây Mễ cũng bị nhiễu loạn, phát ra những tiếng điện lưu “rẹt rẹt rẹt”. Bọn Đạt Kiệt thì lại càng chẳng hiểu gì, trố mắt ra nhìn thứ đồ chơi phát sáng trên không trung ấy.

“Bẹt!” Trong bóng tối, không rõ ai đã bắn rơi quả đạn hấp dẫn. Nhưng chỉ cần một thoáng ngắn ngủi ấy, cũng đủ cho Trác Mộc Cường Ba có được thời cơ quý báu để ẩn nấp, gã và Đường Mẫn đã rời khỏi vị trí ban đầu, mai phục vào một nơi khác.

Nhất thời, cục diện rơi vào thế giằng co, nhưng cũng không duy trì được bao lâu, Đạt Kiệt đã đeo lên thứ thiết bị trông giống như kính nhìn ban đêm, có điều ngoài nhìn được cảnh đêm qua bộ lọc màu xanh lá cây, y còn trông thấy những đám khí thể màu đỏ nữa. Đây là kính nhìn đêm có công năng phát hiện khí CO2! Nhìn qua mắt kính, hắn nhanh chóng phát hiện bốn luồng khí thấp thoáng trong bụi cỏ, một loạt đạt liền quét thẳng qua, không chút lưu tình.

Trác Mộc Cường Ba lăn tròn dưới đất, ít nhất cũng có ba viên đạt sướt qua bên má gã, những viên đạn khác cũng đều bắn sát sàn sạt bên cạnh. Nhất thời gã cũng không hiểu nổi sao kẻ địch có thể phát hiện ra mình nhanh thế, chỉ biết cứ tiếp tục thế này thì quá bị động, nhất thiết phải ngăn thế công điên cuồng này lại. Gã bèn ném ra một quả lựu đạn sáng.

Đạt Kiệt tháo kính nhìn đêm xuống. Nếu không có lựu đạn khói, lựu đạn sáng thực sự là vũ khí tối ưu để làm rối loạn chiến trường, dù có tránh được bị chói mắt và tiếng nổ, thì lượng CO2 lớn sinh ra sau khi các chất bên trong quả lựu đạn bị cháy cũng sẽ làm nhiễu thiết bị của y.

Lúc này, Đinh Minh Hữu đột nhiên chú ý đến phía sau lưng, gần như cùng lúc giơ súng lên với người trong bụi cỏ, nhưng đối phương động tác rõ ràng nhanh hơn hắn, chớp mắt một cái đã ấn nòng súng vào ngực Đinh Minh Hữu, rồi bóng người lóa lên: “Lôi Ba!” Đinh Minh Hữu ngạc nhiên nhìn người mới xuất hiện.

Lôi Ba thu súng về, cũng lấy làm kinh ngạc nhìn Đinh Minh Hữu hỏi: “Không thấy có người chạy qua đây à?”

“Làm gì có.” Sém chút nữa bị người của mình ngộ sát, mồ hôi Đinh Minh Hữu túa ra.

Sau lưng Lôi Ba là Lâm Nhiệm, hai tên này đuổi theo pháp sư Á La tới đây. Thân hình đầu trọc ấy nhanh như một bóng ma, đối phương dẫn bọn chúng chạy một vòng quanh khu hạ trại tới đây thì đột nhiên lắc mình một cái, đã chẳng thấy đâu nữa!

Lôi Ba nói vào thiết bị liên lạc: “Lão pháp sư kia biến mất rồi, có thể đã tụ họp với những tên khác.”

Tây Mễ nói: “Tốt lắm, bao vây cho tao, không để đứa nào thoát!”

Thực ra pháp sư Á La cũng phải tốn bao tâm sức mới thoát được, không ngờ đối phương lại mắc lừa, tự mình bắn người của mình, ông lắc lắc đầu, thoắt hiện, rồi lại đu người đi, hút theo một loạt đạn rồi biến mất sau một thân cây, tụ họp với bọn Lữ Cánh Nam.

“Pháp sư Á La, ngài không sao chứ?” Lữ Cánh Nam lo lắng hỏi.

“Lợi hại hơn chúng ta nghĩ nhiều, có vẻ như chúng ta đã quá khinh địch rồi.” Pháp sư Á La đáp với giọng bất lực.

Đội trưởng Hồ Dương nói: “Giờ không phải lúc nghĩ cách tiêu diệt kẻ địch, tốt nhất nên tính sao để đột phá vòng vây trước đã.”

Tây Mễ cắn móng tay, cười gằn lạnh lẽo.

Trác Mộc Cường Ba không tài nào hiểu nổi, tại sao kẻ địch lại nhanh chóng tìm được vị trí của bọn gã như thế, chúng đã lẳng lặng hoàn thành vòng vây từ lúc nào? Tại sao pháp sư Á La lại bị phát hiện? Tất cả thật quá bất ngờ.

Lúc này, thiết bị liên lạc gắn trên tai gã chợt vang lên tiếng Lữ Cánh Nam: “Chúng ta phải đột phá vòng vây, lát nữa tôi sẽ ném ra một quả đạn hấp dẫn, đồng thời phối hợp hỏa lực chi viện. Cái cây bên phải chỗ anh và Đường Mẫn tương đối thấp, hãy nghĩ cách dùng dây móc đu qua đó, tay súng trên cây ở hướng mười hai giờ của hai người, vừa khéo đó cũng là góc chết của hắn. Nhân lúc những tên khác bị thu hút, hai người lên cây, trước tiên tìm cách triệt hạ tay súng kia đã, đến lúc đó chúng ta sẽ lật ngược tình thế, thừa cơ phản công. Bên này chúng tôi sẽ tấn công theo chiến thuật tam giác, hai người ở trên cao yểm hộ, các hướng năm giờ và ba giờ đều là chỗ yếu của chúng, lại có che chắn, có cơ hội thì xông ra luôn.”

“Chúng đều có áo chống đạn, tay súng kia lại nấp trong chạc ba, khó bắn trúng lắm!”

“… Gắng hết sức đi, chúng ta phải tin vào chính mình.”

Sau khi phác ra một kế hoạch tác chiến đơn giản, cả bọn liền chuẩn bị hành động. Đạn hấp dẫn được ném vù ra, Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn bắt đầu bắn dây móc, chẳng ngờ vừa đu đến giữa chừng, đột nhiên có một quả pháo sáng bắn lên, không những nhấn chìm tia sáng của quả đạn hấp dẫn, mà còn khiến hai người hoàn toàn hiển lộ giữa bầu trời đêm, gần như thành hai cái bia di động. Đạn như có mắt bay tới vèo vèo, Trác Mộc Cường Ba chửi thầm trong bụng, lập tức cùng Đường Mẫn hạ xuống đất, lăn nhanh vào bụi cỏ, tìm nơi ẩn nấp, giờ thì cả năm người đều bị vây vào một chỗ. Đường Mẫn lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”

“Không sao.” Vừa nãy Trác Mộc Cường Ba ở ngoài, Đường Mẫn ở trong, đạn hầu như đều nhằm cả vào người gã.

“Á, máu kìa!”

“Bị sướt qua thôi.”

“Không bị thương chứ?” Lữ Cánh Nam cũng hỏi. Đồng thời cô cũng thầm lấy làm khó hiểu: tại sao kẻ địch lại giống như dự đoán trước được kế hoạch của họ? Chẳng có lý do nào hết! Trong năm người này, lẽ nào có người ngấm ngầm báo tin? Sao có thể làm được điều đó trong hoàn cảnh này, và trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế? Còn khả năng nào khác hay không?

“Không sao. Kế hoạch của cô xem chừng không ổn rồi.” Trác Mộc Cường Ba cũng đang nghĩ đến cùng một vấn đề với Lữ Cánh Nam. Pháp sư Á La bị phát hiện, cả bọn bị bao vây, kế hoạch tác chiến bị đối phương nhìn thấu, kẻ địch dường như có năng lực tiên tri, giống như là nghe được kế hoạch tác chiến của họ từ trước rồi vậy… Gượm đã, nghe được kế hoạch tác chiến của chúng ta từ trước? Trong đầu Trác Mộc Cường Ba chợt lóe lên một ý nghĩ, vừa khéo cũng nhìn thấy ánh mắt sáng bừng của Lữ Cánh Nam. Trong một góc kẻ địch không thể quan sát thấy, hai người gần như cùng lúc giơ tay phải lên, chỉ vào thiết bị liên lạc đeo trên mắt, rồi lại cùng gật đầu khẳng định lại.

“Xem ra cách này không xong rồi, chúng ta phải xắp xếp lại.” Dường như không một giây do dự, Lữ Cánh Nam lại đưa ra một kế hoạch tác chiến khác, lần này là Trác Mộc Cường Ba cùng pháp sư Á La phụ trách thu hút sự chú ý của kẻ địch, làm bộ chuẩn bị đột phá chạy trở về, nhưng sự thực lại tấn công ngược vào cái chòi trên cây của kẻ địch, lợi dụng chòi cây yểm hộ, tiếp tục quần thảo với bọn chúng. Có điều lần này, ngữ khí của Lữ Cánh Nam có vẻ khá thoải mái, nhưng nếu không cực kỳ chú tâm lắng nghe thì không thể nào nhận ra được.

Tây Mễ vỗ vỗ lên vai Ivan. Con gấu Nga này mặc dù vừa nãy mới bị một súc gỗ to tướng tương cho một cú nặng, nhưng vẫn còn khỏe như một con thú hoang. Một tay hắn xách khẩu trung liên gắn thêm cả băng đạn to tướng, nhắm về hướng bọn Trác Mộc Cường Ba có khả năng xuất hiện. Tây Mễ thì ra vẻ lười nhác ngồi xuống, hai tay cầm súng, đầu ngửa ra sau, dựa vào hộp thiết bị nghe lén. Lúc này, y thấy mình giống như một vị hoàng đế, cảm giác này thật quá sức dễ chịu!

Lại một quả lựu đạn sáng nữa, Trác Mộc Cường Ba và pháp sư Á La lăn sang bụi cỏ ở hai bên, những bóng người khác lẳng lặng trườn về phía chòi cây như bầy rắn, tất cả đều giống như trong kế hoạch. Tay súng trên cây báo cáo số người và phương hướng tập kích với Tây Mễ: “Ba đứa, hướng bảy giờ, tên ở giữa đã mai phục, hai tên còn lại tản ra theo hướng chín giờ và ba giờ.”

Ngón tay Tây Mễ gõ nhè nhẹ lên huyệt Thái Dương: “Vừa muốn tiếp ứng với hai tên dụ địch, lại vừa muốn bao vây chòi cây của chúng ta, bọn này cũng tham quá đấy nhỉ.”

Tiếng súng bắn về phía Trác Mộc Cường Ba và pháp sư Á La rất thưa thớt, vì bọn Lôi Ba sớm đã vòng sang hai bên trở lại phía trước chòi cây, chính diện phía trước bọn Lữ Cánh Nam chỉ có hai người, Đinh Minh Hữu và Brian. Họng súng của Hồ Tử đã chuyển hướng, nhằm vào đống cỏ có người mai phục phía trước căn chòi trên cây, nhả đạn quét qua, không chút khách khí. Kỳ lạ thật, sao không có phản ứng, lẽ nào người đó đã di chuyển rồi? Rõ ràng còn thấy đám cỏ ấy xao động mà, Hồ Tử thầm nghĩ.

Đinh Minh Hữu và Brian cũng cảm thấy kỳ lạ, đám cỏ mà Trác Mộc Cường Ba và pháp sư Á La nhảy vào cũng không có động tĩnh gì nữa, chẳng lẽ đối phương đã trúng đạn? Dường như hơi dễ dàng quá thì phải!

“Ầm…!” “Ầm…!”

“Chuyện gì vậy! Lại thêm hai quả đạn sáng nữa, chẳng lẽ năm tên này đã thành chó cùng dứt dậu rồi sao?”

Đột nhiên, từ vị trí bọn chúng không thể nào ngờ được, chính là chỗ năm người vốn ẩn náu, lại lóe lên ánh lửa. Nhưng năm người đều đã tản ra khỏi đó rồi, lẽ ra phải không còn ai nữa chứ? Đinh Minh Hữu và Brian tuy đã kịp thời phản ứng, nhưng đối phương không chỉ có hai người, bọn y lập tức bị áp đảo. Hồ Tử đang chuẩn bị xoay họng súng qua, bỗng thấy một trái đạn phát ra ánh sáng và những âm thanh vo vo bay vụt qua trước mặt. Đúng vào khoảnh khắc hắn thần người ra ấy, một viên đạn đã bay vèo tới. “Ối!” Hồ Tử chỉ kêu lên một tiếng, rồi ngã lăn từ trên cây xuống.

Lựu đạn sáng vừa nổ, Tây Mễ đã biết có chuyện không ổn, lập tức hạ lệnh cho tất cả nhằm hướng mục tiêu khai hỏa! Đạn bắn tung tóe ra khỏi khẩu trung liên trong tay Ivan, vỏ đạn phun ra như vỏ trấu, nhưng rồi hắn nhanh chóng nhận ra, tốc độ di chuyển của tay mình lại không đuổi kịp những thân hình đang di động trong lùm cỏ kia. Sao lại nhanh thế được? Hai mắt Ivan như bốc lửa, ghìm chặt cò súng, nhất định phải bắn trúng kẻ đó mới thôi. Tây Mễ cũng thấy hơi nôn nao: “Này… này… dừng lại, mày là đồ con lừa! Con mẹ mày tưởng chúng ta mở xưởng công binh chắc! Bắn hết đạn rồi, chẳng may gặp phải bọn quái thú trong rừng thì sao? Thằng đần!”

Ivan gầm lên giận dữ, vứt khẩu súng sang một bên, rút con dao đi rừng bên cạnh lao ra ngoài. Phía bên kia, năm sáu người đang vây lấy cái bóng đang di động trong lùm cỏ, vậy mà vẫn không bắn trúng! Chỉ có Lôi Ba và Lâm Nhiệm nhận ra, phương thức di động ấy, kiểu đổi hướng kỳ dị đó, dường như chính là lão pháp sư mà vừa nãy hai tên bọn chúng truy kích! Nhưng, chẳng phải lão pháp sư ấy đang ở phía trước thu hút một nhóm khác sau? Vậy thì kẻ này là ai? Hay là đối thủ của bọn chúng, người nào cũng có thực lực đáng sợ như vậy?

Đúng vậy, người thu hút hầu hết hỏa lực, đang lách qua lách lại né tránh trong lùm cỏ chính là pháp sư Á La. Vậy còn người nhao ra lúc ban đầu? Đó chỉ là hai bộ quần áo bọc bên ngoài tảng đá, còn kèm theo cả hai trái lựu đạn sáng nữa. Giữa một bãi cỏ cao ngang đầu người trong đêm khuya khoắt tối tăm, muốn phân biệt rõ đâu là người thật, đâu là người giả nào phải chuyện dễ dàng! Người vòng ra phía sau bò tới chỗ chòi cây cũng chỉ có Lữ Cánh Nam và pháp sư Á La, ở giữa chỉ là một đám quần áo nhồi cỏ. Sự thực là, bọn Trác Mộc Cường Ba hoàn toàn làm ngược lại với kế hoạch, mục tiêu của bọn họ không phải cái chòi cây, mà là đột phá vòng vây chạy ra xa khỏi đó. Đây là một trận ám chiến thực sự, chỉ trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, nhóm của Tây Mễ đã bắt được tần số sóng liên lạc của mấy người bọn Trác Mộc Cường Ba, đồng thời lợi dụng thông tin qua sự trao đổi của bọn gã mà định ra đối sách tương ứng; sau đó Trác Mộc Cường Ba và Lữ Cánh Nam lại phát giác được điều này, bèn lẳng lặng lợi dụng tin tức giả mê hoặc đối phương. Giờ bọn gã đã nắm được hoàn cảnh hiện tại của mình, xét về nhân số hay vũ khí trang bị, bọn gã cũng đều ở thế yếu hơn. Xem ra, các thùng thiết bị của Merkin ném xuống cũng hơi có sự khác biệt, ít nhất họ không có thiết bị bắt sóng, cũng không có áo chống đạn, đương nhiên, cũng có thể bọn chúng đã mặc áo chống đạn ngay từ đầu rồi. Nói gì thì nói, bọn họ cũng cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, sắp xếp lại kế hoạch đối phó với kẻ địch mới.

Pháp sư Á La lượn một vòng trong lùm cỏ, rồi lại biến mất ngay trước mắt những kẻ đang khép chặt vòng vây, trở lại tụ họp với nhóm Trác Mộc Cường Ba, rồi dồn hỏa lực mở ra một lối giữa Đinh Minh Hữu và Brian, thoát ra khỏi thế trận của kẻ địch. Không lâu sau, Lữ Cánh Nam cũng trở lại, nhưng sau lưng cô vẫn còn một đám đuổi theo.

Ivan đứng lên giữa lùm cỏ lòa xòa, liếm liếm vết máu nơi khóe miệng. Ả đàn bà đó cũng lợi hại thật, dù là lực bộc phát của cơ bắp hay thân hình cũng đều là loại mà hắn thích nhất, ý nghĩ đè Lữ Cánh Nam xuống, khiến cô phải rên lên đau đớn khiến con gấu Nga ấy không sao kìm nén nổi, ngửa mặt lên trời hú vang.

Tây Mễ dẫn theo sáu người vòng qua các cọc chông ngầm, tránh khỏi các chốt lẫy cung nỏ, chặt đứt tấm lưới có gắn các lưỡi dao, dọc đường, phát hiện được cạm bẫy nào đều nhất loạt phá hoại rốt ráo, đồng thời cũng là để lại cho mình một con đường triệt thoái an toàn. Bấy giờ, những bức tường gắn đầy móc nhọn của thôn Công Nhã Lạp đã lờ mờ hiện ra phía trước bọn chúng rồi. Nhưng bọn Tây Mễ cũng không dễ dàng vượt qua các cạm bẫy ấy, Ivan bị một súc gỗ thúc cho chảy máu trong, còn Steven thì bị một mũi lao phóng thẳng vào bụng, nếu không phải mặc áo chống đạn thì y đã chết mấy chục lần rồi cũng nên.

Càng đến gần thôn làng, các cạm bẫy càng dày đặc, càng hung hiểm, Tây Mễ tin rằng, kẻ bố trí những cạm bẫy này tuyệt đối phải là một cao thủ. Max hạ chiếc ống nhòm nhìn ban đêm xuống, nói: “Đại ca Tây Mễ, khoảng tám trăm mét nữa là đến tường quây bên ngoài của ngôi làng rồi, cũng giống như các làng chúng ta gặp trước đây thôi, đều cắm đầy giáo nhọn cả, nhưng bên ngoài hình như còn có một tầng gì đấy nữa. Với… với cả, cây cối phía trước có rất nhiều, rất nhiều dây leo, mặt đất cũng phủ đầy cỏ để che đậy, nếu tôi không nhìn lầm.” Ở với nhau một dạo, đại để Max cũng đã hiểu được phần nào tính cách của Tây Mễ, y ghét nhất những kẻ nói lấp lửng nửa chừng.

“Con mẹ nó!” Tây Mễ giằng lấy ống nhòm, quan sát một hồi, vẻ mặt bực tức. Con đường bọn y chọn rõ ràng là không ổn, phía trước toàn là cạm bẫy trùng trùng, nhưng cũng chính y là người đã chọn con đường này. Kẻ bố trí cạm bẫy này thực sự đã khiến Tây Mễ mất mặt.

“Đại… đại ca? Hay là, hay là chúng ta đi vòng qua?” Gã tên Mike liều lĩnh cất tiếng hỏi, rõ ràng hắn vẫn chưa biết tính cách của vị lão đại này. Trong những thời điểm thế này, Max tuyệt đối không bao giờ đưa ra những đề nghị ngu xuẩn như thế.

“Mày nói cái gì? Mày bảo tao chọn lầm đường rồi đúng không?” Tây Mễ điên tiết chụp lấy Mike, rồi đẩy một cái vào phía khu rừng, quát lên: “Mẹ cha nó, giỏi thì mày dẫn đường đi!”

Cú đẩy khá mạnh, Mike loạng choạng mấy bước mới trụ vững được, vội quay đầu lại xin tha: “Đại ca, em biết lỗi rồi…” Lời còn chưa dứt, liền cảm thấy cổ chân thắt lại, kế đó liền bị kéo lê trên mặt đất, trượt sàn sạt vào sâu trong rừng. Mike một tay bám chặt vào mặt đất, tay kia dùng súng chống xuống, miệng hét lớn: “Cứu tôi với! Đại ca cứu em với!”

Tây Mễ không hề có phản ứng gì, cứu làm sao được? Phía trước toàn là cạm bẫy chết người, Mike lại bị kéo đi nhanh thế, thà rằng cứ cẩn thận quan sát xem Mike đã chạm phải chốt bẫy nào còn hơn. Chỉ thấy trên tuyến đường bị kéo lê đi của Mike có một đống cỏ nhỏ, chẳng cần phải nói cũng biết bên trong chắc chắn có giấu lưỡi dao nhọn hoắt, xem ra đây chỉ là loại cạm bẫy để đối phó với dã thú bình thường.

Mike thấy những người phía sau đều không có phản ứng, cũng biết lúc này chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi. Hắn lật người ngồi dậy, chuẩn bị chặt đứt sợi dây, nhưng vừa nhìn thấy đống cỏ kia, bèn vội vàng kinh hoảng ném khẩu súng sang một bên, lật sấp người, hai tay chống xuống đất, cả thân hình rời khỏi mặt đất chừng ba mươi xăng ti mét, lướt sát ràn rạt phía trên đống cỏ. Mặc dù vậy, ngực hắn vẫn cọ vào làm bung đống cỏ che chắn bên trên, lộ ra lưỡi đao trắng lấp lóa, Mike thậm chí còn cảm giác được hơi lạnh rợn người nơi lưỡi đao ấy phả vào bụng rồi chạy dọc lên đến tận cổ họng mình. Sau khi thoát hiểm, Mike lại lật người trở lại, cũng may, chưa bị rách áo, hắn thở phào một tiếng, biết mình đã sống rồi. Thế nhưng, tại sao dây thừng vẫn tiếp tục lôi mình đi thế này nhỉ?

Mike vẫn chưa hiểu gì, bỗng “vù” một tiếng, cả người đã bị treo ngược lên không, liền ngay sau đó, trong rừng bỗng có hai tiếng “soạt soạt”, rồi “vù vù vù…” toàn bộ mũi tên trọn vẹn găm cả vào người Mike đang lơ lửng, trông như một con nhím. Có điều vẫn còn may, bộ y phục trên người lại cứu hắn thêm một mạng nữa, đầu mũi tên chỉ ghim vào một nửa rồi không tiến thêm được nữa. Tây Mễ đứng đằng xa lắc lắc đầu, lại là một cạm bẫy liên hoàn, nếu chỉ để bắt dã thú, đâu cần thiết phải dùng đến loại bẫy liên hoàn này làm gì cơ chứ.

Mike đang bị treo ngược trên không mừng rỡ kêu lên: “Tôi vẫn sống, tôi vẫn sống, cứu với, mau đến cứu tôi!” Hắn hiểu rõ, đằng nào thì hắn cũng đã phá hoại các cạm bẫy, không còn gì nguy hiểm nữa, dẫu lũ đồng bọn kia có không còn nhân tính thì cũng không đến nỗi bỏ mặc mình ở đây, nói gì thì nói, thêm một người là thêm một phần sức mạnh. Chẳng ngờ hắn còn chưa kịp mừng rỡ, trong khu rừng phía trước lại có hai tiếng “bặc bặc” vang lên, cơ hồ có thứ gì vừa đứt, tiếp đến lại một tiếng “véo”… Trong bóng tối, Mike vẫn thấy rõ mồn một, một khối gỗ ít nhất phải bốn người ôm mới hết, bên trên gắn đầy mũi giáo nhọn đang lao thẳng về phía mình. Hắn chỉ còn biết lớn tiếng gào lên trong kinh hãi!

“Rầm!” Súc gỗ đập thẳng vào người Mike, tuy bộ y phục trên người hắn có thể ngăn được mũi tên hòn đạn, nhưng đối với loại va chạm mạnh và trực tiếp thế này thì nó không có nhiều tác dụng lắm, vô số mũi tên nhọn chìm hẳn vào cơ thể Mike, một đám máu đỏ tươi phun tung tóe ra trên khối gỗ lớn.

Cặp mắt tam giác của Tây Mễ giật giật. Cái cạm bẫy liên hoàn chó chết này rõ ràng là muốn nạn nhân của nó chết đến không thể nào chết hơn, xưa nay y chưa từng nghe nói lại có kiểu bẫy liên tiếp như thế này.

“Đi, kéo nó xuống, xem còn cứu được không.” Tây Mễ ra lệnh, dù sao lúc nãy hắn cũng chỉ tiện tay đẩy một cái trong lúc cáu giận, chứ không hề muốn đưa Mike vào chỗ chết. Ở nơi này, bớt đi một người, tức là bớt đi một phần sức mạnh.

Mới đi được năm sáu bước, sợi dây thừng dưới chân chợt đứt phựt, đống cỏ bên trái bỗng xổ lên, một tấm lưới kết bằng cành cây gắn đầy những mũi đinh gỗ nhọn hoắt bật tung ập tới. Tây Mễ không lùi mà ngược lại còn lao thẳng lên, trước khi tấm lưới đạt đến tốc độ nhanh nhất, hắn thọc tay thẳng vào giữa hàng đinh gỗ, lấy súng chặn tấm lưới lại, kế đó lại bảo Dick và Brian bên cạnh cùng dồn sức, đè tấm lưới bật ngược trở về. Chốt lẫy bị kẹt cứng ở đó, các bẫy liên hoàn phía sau đều không thể phát động được tiếp.

Mike được hạ xuống cùng với khúc gỗ khổng lồ, chỉ thấy miệng hắn oẹ ra đầy máu, hít vào thì nhiều thở ra thì ít. Steven nói: “Tên này hỏng rồi.”

Hỏng rồi, có nghĩa là không còn giá trị lợi dụng, người như vậy thì không cần phải quan tâm làm gì nữa. Nhìn Mike đang thoi thóp sắp chết đến nơi, Tây Mễ cuối cùng cũng từ bỏ ý đồ thám thính thôn Công Nhật Lạp vào giữa đêm khuya, y hạ lệnh: “Lấy vũ khí trang bị của nó, chúng ta trở về.” Đi được, hai ba bước, y lại quay đầu lại, gọi Steven đang lục lọi đồ đạc vũ khí của Mike: “Bắt lấy!” rồi ném ra một quả lựu đạn.

Steven đón lấy quả lựu đạn, hoàn toàn không hiểu thế là ý gì. Tây Mễ chỉ vào Mike đang nằm nói: “Dạy cho bọn dân làng này một bài học, cho chúng nó biết, chọc giận chúng ta thì kết cục sẽ như thế nào!”

Steven vẫn bần thần nhìn quả lựu đạn đang cầm trên tay, không hiểu Tây Mễ muốn bảo mình làm gì. Tây Mễ tức tối nắm chặt tay lại, nói trắng ra: “Gắn vào người thằng này, chỉ cần đụng vào nó là sẽ nổ tung. Hiểu chưa hả!” Nếu là bọn Lôi Ba, thì chỉ cần mình đánh mắt một cái là đã biết phải làm thế nào rồi, đúng là một bọn ngu xuẩn khốn kiếp, Tây Mễ chửi thầm trong bụng.

Steven vẫn còn chưa hiểu lắm, Max đứng bên cạnh liền giải thích: “Ngày mai dân làng nhất định sẽ đến kiểm tra cái xác, mày nghĩ cách nào để chúng vừa đụng đến, cái xác liền lập tức nổ tung, cho chúng một bài học.” Bấy giờ Steven mới hiểu ra.

Lúc bọn Trác Mộc Cường Ba chạy ra đến cổng làng, nơi này đã trở lại thanh bình tĩnh lặng, từ xa đã trông thấy các cạm bẫy bị phá hoại, Trác Mộc Cường Ba nói: “Xem ra, bọn chúng đã rút lui rồi.”

Đội trưởng Hồ Dương gật đầu: “Đột phá được tầng phòng ngự bên ngoài và ở giữa, xông vào đến tận tầng trong cùng, bọn người này cũng lợi hại thật đấy! Chúng ta tốn bao nhiêu công sức bố trí cạm bẫy, không ngờ lại chẳng thể khiến chúng bị thương ư?”

“Ở đây có người!” Lữ Cánh Nam đã trông thấy Mike, lúc này hắn vẫn còn đang thoi thóp thở. Thấy bọn Trác Mộc Cường Ba và đội trưởng Hồ Dương đi tới, cô liền nói nhanh: “Người này vẫn còn sống, có vẻ như bọn chúng đã bỏ mặc đồng bọn rút lui, đúng là bọn nhảy dù rồi, bọn chúng đến nhanh thật đấy! Vũ khí bị đồng bọn lấy mất rồi, hả? Đây…”

Cảm giác nguy hiểm đột nhiên tăng cao, “Nguy hiểm!” Trác Mộc Cường Ba bổ nhào tới đè lên Lữ Cánh Nam, hai người ôm chặt nhau lăn mấy vòng liền dưới đất. “Ầm!” một tiếng, bóng đêm chợt sáng bừng lên, vụn thịt bắn tung tóe khắp tứ phía, kế đó, tất cả lại chìm vào tĩnh lặng.

Bọn Tây Mễ đang trên đường trở lại chỗ hạ trại, ngoảnh đầu lại nói: “Nhanh như vậy đã có người bồi táng với mày rồi còn gì, an nghỉ đi được rồi đấy.”

Ở bên hồ, Nhạc Dương bỗng ngồi bật dậy, nghiêng tai lắng nghe gì đấy: “Có nghe thấy tiếng gì không anh Ba Tang?”

Ba Tang thò đầu ra nhìn, bụi cỏ phía đằng xa vẫn không thấy có động tĩnh gì, chỉ có con thằn lằn cổ dài kia đang mở to đôi mắt hiếu kỳ nhìn sự việc kỳ dị đang diễn ra trong đám cỏ bên dưới nó. Ba Tang bất giác liếc nhìn Nhạc Dương với ánh mắt kỳ dị, nói: “Xa vậy mà cũng nghe được tiếng, thật không hổ là lính trinh sát.”

Trác Mộc Cường Ba nằm trên, Lữ Cánh Nam nằm dưới, áng mây đen che khuất vầng trăng vừa khéo tan đi, mặt trăng lại lồ lộ hiện ra, gã chỉ thấy làn da Lữ Cánh Nam nằm bên dưới mình như một khối bạch ngọc mềm mại, dưới ánh trăng lại càng trắng muốt một cách lạ kỳ, lồng ngực cô không ngừng phập phồng lên xuống, nhưng rõ ràng không phải vì quá căng thẳng hay thất thoát thể lực gây ra.

“Hứ!” Nghe thấy một tiếng “hứ” nhẹ, Trác Mộc Cường Ba vội vàng bò dậy, ngượng ngùng hỏi: “Không sao chứ?”

Lữ Cánh Nam cũng bối rối ngồi dậy đáp: “Không sao, lần này, cám ơn anh…”

Đường Mẫn chạy tới, nắm cánh tay Trác Mộc Cường Ba hỏi: “Anh không sao chứ?”

Trác Mộc Cường Ba xoa xoa đầu cô, mỉm cười nói: “Không sao, anh thì có chuyện gì được chứ.”

Đội trưởng Hồ Dương nhận xét: “Không ngờ chúng còn gài cả lựu đạn trên người tên đồng bọn vẫn đang thoi thóp thở, bọn này cũng dã man thật!”

Trác Mộc Cường Ba sực nhớ ra một chuyện, liền hỏi: “Phải rồi, pháp sư Á La đâu?”

Pháp sư Á La đến trước bọn họ, những cạm bẫy này cộng với thân thủ của ông, muốn đối phó những kẻ xâm nhập này chắc cũng dư sức, thế nhưng, lại hoàn toàn không thấy bóng dáng ông đâu.

Lữ Cánh Nam nói: “Pháp sư nhất định có suy tính riêng, nói không chừng đã theo dấu chúng rồi cũng nên.”

Lữ Cánh Nam nói hoàn toàn chính xác, khi pháp sư Á La thấy bọn Tây Mễ, phát hiện chúng chỉ có bảy người, hơn nữa cũng chỉ mang theo vũ khí tấn công, rõ ràng là đã hạ trại gần đây, vả lại, chắc chắn cũng không đưa toàn bộ lực lượng tới đây, bèn bám theo bọn chúng từ một quãng xa. Bọn Tây Mễ hoàn toàn không phát giác được.

Lúc bọn Tây Mễ về đến chỗ đóng trại, Lôi Ba hỏi: “Thế nào rồi?”

Tây Mễ lắc đầu: “Mike ngỏm rồi, cạm bẫy rất lợi hại, ngày mai trời sáng chúng ta quay lại. Xem ra đành phải ngủ trong rừng thêm một đêm nữa rồi.” Y vỗ vỗ lên vai mấy tên đàn em thân tín, nói: “Ngủ đi, ngủ đi.”

Lôi Ba vừa quay người, đột nhiên buột miệng thốt lên: “Hừm?”

“Sao vậy?” Tây Mễ cảnh giác hỏi.

Lôi Ba nói: “Vừa nãy xuất hiện một tia nhiễu loạn trên trường điện từ, hay là ảo giác nhỉ?”

Max hỏi: “Nếu không phải thì sao?”

Lôi Ba đáp: “Thì tức là có người đang phát tín hiệu!”

Tây Mễ nói: “Có người bám theo chúng ta à? Không thể nào!” Bị người khác theo dõi mà cả bọn, bao gồm cả y, hoàn toàn không hề hay biết sao? Lấy đâu ra nhân vật lợi hại nhường ấy? Tây Mễ cảm thấy, dẫu là Merkin cũng không thể làm được điều này, mà Merkin đã là kẻ đáng sợ nhất y biết rồi.

Nhưng để đề phòng vạn nhất, y vẫn sai Đinh Minh Hữu, Đạt Kiệt, Hồ Tử dẫn theo ba tên lính đánh thuê đi vòng vòng xung quanh cảnh giới.

Lữ Cánh Nam xoay xoay cái nút bên cạnh thiết bị liên lạc gắn trên mắt, nói: “Tần số 33,8. Pháp sư Á La tìm được chỗ chúng cắm trại rồi, bảo chúng ta mau đến đó.”

Bốn người bắt đầu tiến về phía pháp sư Á La. Đường Mẫn hỏi: “Giờ mình tập kích bọn chúng hả?”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Ừ, bọn người này đến cả đồng bọn cũng không tha, nhất định chẳng phải thứ tốt lành gì, nếu chúng ta đi khỏi đây, nhất định chúng sẽ trút giận lên dân làng. Nhân lúc chúng còn chưa phát hiện ra mình, còn chưa cảnh giác, hãy cho chúng một đòn đau cho nhớ đời!”

Đội trưởng Hồ Dương hỏi: “Có báo với bọn Nhạc Dương không nhỉ?”

Trác Mộc Cường Ba thoáng nghĩ ngợi, rồi đáp: “Không.”

Lữ Cánh Nam nói: “Có bảy tên đến, sáu tên trở lại, giờ lại thấy thêm ba gương mặt mới, chứng tỏ ít nhất có chín người, vũ khí tương đồng với chúng ta. Đợi chút, dừng lại!” Cô thu dây về, hạ xuống đất, ba người khác cũng đều dừng lại theo.

Trong rừng, Lôi Ba trầm mặt nghiêm giọng nói: “Bọn chúng dừng lại rồi, lạ thật, cách chúng ta tới năm cây số, nếu muốn tập kích, khoảng cách này hình như hơi xa thì phải?”

Tây Mễ ngẩng đầu lên: “Bốn người mà muốn tấn công chúng ta, có phải chúng đánh giá bản thân quá cao rồi không?”

“Không. Năm người. Đừng quên còn một cao thủ đang ẩn núp đâu đó quanh đây.” Max nhắc nhở. Mặc dù Tây Mễ không cho rằng có người giỏi hơn cả Merkin, nhưng Max thì biết chắc là có, hơn nữa còn nhiều là đằng khác. Y gần như lập tức nhớ đến trong nhóm đối thủ có một lão lạt ma già, ít nhất ông chủ của y cũng phải thừa nhận có dốc toàn lực ra cũng chưa chắc là đối thủ của lão già ấy, sau đó, hệ thống radar liền xuất hiện thêm bốn điểm sáng, rõ ràng đối phương không hề bị thương. Di động có quy luật như vậy, hiển nhiên phải là hành vi của con người, hơn nữa, tốc độ di chuyển này không thể nào là chạy bộ được; Max lại nghĩ đến những cạm bẫy bên ngoài làng kia, rõ ràng là thiết kế để nhằm vào những kẻ đã quen thuộc với các loại bẫy rập như bọn y, cuối cùng Max đưa ra kết luận: rất có khả năng, đối thủ lớn nhất của bọn y trong hành trình lần này, chính đang ở trong ngôi làng kia, không biết tại sao đối phương lại dừng ở đấy… Y không trực tiếp nói ra, mà chỉ không đầu không đuôi buột miệng thốt lên một câu: “Liệu có phải là đám người kia không?” Y hiểu rất rõ, với sự tinh minh của Tây Mễ, chắc là cũng phải có chút phản ứng gì đấy rồi.

“Sao vậy?” Đường Mẫn hỏi.

Lữ Cánh Nam nói: “Tôi suýt nữa quên mất, trang bị của chúng cũng giống chúng ta, tiếp cận với tốc độ cao thế này, chắc chắn sẽ bị phát hiện.”

Trác Mộc Cường Ba lập tức bổ sung thêm: “Nếu sự di động nhanh và có quy luật này của chúng ta bị radar của chúng bắt được, rất có thể sẽ lộ cả thân phận nữa.”

“Hơn nữa, còn lao thẳng đến mục tiêu thế này, không cần nói cũng biết chúng ta đã phát hiện ra chỗ chúng hạ trại, nhất định chúng sẽ liên tưởng đến có người tiềm phục ở gần xung quanh chúng. Chúng sẽ đi tìm ngài đấy, pháp sư Á La.” Lữ Cánh Nam nói.

Pháp sư Á La đáp: “Không sao, chỗ này rất kín. Chỉ sợ chúng sẽ tản ra thôi, mọi người mau tới đây!”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Vậy, chúng ta tiếp tục thôi.” Ánh mắt gã vừa khéo gặp phải ánh mắt của Lữ Cánh Nam, lập tức nhận ra sự hiểu ý ngầm trong mắt đối phương.

Tay vung lên, dây móc lại bắn vù ra.

Đường Mẫn thắc mắc: “Không sợ bị phát hiện sao? Tại sao…”

Lữ Cánh Nam mỉm cười, nói: “Nếu bị phát hiện thì vừa nãy chúng đã phát hiện ra ta rồi, chi bằng dứt khoát để lộ luôn. Nhưng phải biết là, loại radar này có một nhược điểm, một nhược điểm chí mạng, chính là chỉ có thể phát hiện được các vật thể di động!”

“Lạ thật, lại di chuyển rồi, bọn chúng cũng táo gan thật, chẳng hề coi chúng ta ra gì à?” Lôi Ba nói.

Tây Mễ “hừ” khẽ một tiếng: “Vừa nãy dừng lại, có lẽ là để liên lạc với đồng bọn, đồng thời cũng có khả năng chúng đã biết mình bị lộ rồi. Nếu là vậy, thì cũng là một lời tuyên bố với chúng ta rằng, chúng đã biết bọn ta là ai, biết chúng ta có trang bị gì. Nếu thế, những kẻ đang tới đây, ngoài kẻ địch của chúng ta ra, thì chẳng có thể là ai khác nữa.”

“Hữu Tài, vẫn chưa bắt được tần số liên lạc của chúng à?” Tây Mễ quay người lại hỏi Lục Hữu Tài. Lục Hữu Tài đeo ống nghe, cẩn thận điều chỉnh nút vặn, lắc đầu đáp: “Thời gian ngắn quá, không đủ. Hơn nữa, cũng chưa chắc chúng có dùng bộ thiết bị liên lạc này hay không.”

Tây Mễ nói: “Chắc chắn là có, nếu chúng tìm được mấy thùng hàng bị thất lạc của chúng ta, thì nhất định sẽ sử dụng.” Y lại quay sang phía Max, xác nhận lại lần nữa: “Lúc chúng xuất phát, đúng là có mười tám người chứ?”

Max gật đầu khẳng định. Tây Mễ liền nở một nụ cười lạnh lẽo: “Mười tám người, còn lại năm, U Minh hà quả nhiên không dễ gì vượt qua, hừ hừ. Chỉ cần bắt được tần số liên lạc này, tao sẽ cho chúng một niềm vui bất ngờ. Nhanh lên, chúng đã đến gần lắm rồi đấy!”

“Chúng ta đã đến khá gần rồi.” Lữ Cánh Nam dừng lại, nhưng tay vẫn không dừng, mà thuận đà ném một khúc cây ra tít đằng xa. Những người khác cũng ném cành cây về các hướng khác nhau, ba lần liền. “Hy vọng chúng nhìn thấy, nếu radar đủ nhạy.” Lữ Cánh Nam nói.

“Chúng dừng lại rồi, cách chúng ta khoảng tám trăm mét. Chúng đang tung hỏa mù!” Lôi Ba khẽ chau mày.

Tây Mễ hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Lôi Ba chỉ vào màn hình radar nói: “Đại ca xem.” Chỉ thấy trên màn hình chớp chớp lên mấy đốm sáng, có lúc một điểm chợt phân ra thành hai, bay về những hướng khác nhau, sau đó lại phân ra tiếp, lúc nhiều nhất, trên màn hình hiện ra tới mười bảy mười tám đốm sáng. Những đốm sáng ấy tách ra, khoảng cách lên tới vài trăm mét thì đột nhiên đều dừng lại.

“Chúng nó ném đá đấy!” Tây Mễ sa sầm nét mặt.

Lôi Ba cũng chậc lưỡi nói: “Đá, cành cây, bất cứ thứ gì có thể ném ra, tạo thành di động với tốc độ cao.”

Lúc này, Lục Hữu Tài hơi nhướng mày lên, nói: “Bắt được rồi! Tần số 33,3.” Hắn rút tai nghe ra, trong loa liền phát ra một giọng trong trẻo, là tiếng phụ nữ: “Pháp sư nói, bọn chúng treo túi ngủ trên một cái cây phía trước, hình như còn lắp ghép một gian nhà cây đơn giản nữa.”

Một giọng đàn ông trầm hùng vang lên: “Không thấy, chắc chúng đã ngụy trang rồi. Pháp sư, ngài đang ở đâu?”

Max khẽ nói: “Trác Mộc Cường Ba.” Tây Mễ gật gật đầu.

Pháp sư Á La nói: “Tôi đang ở trên cây bên phải các cậu. Cẩn thận, trong rừng có sáu tên đang tuần tra, nhân lúc chúng đang phân tán, chế phục bọn này trước. Giờ ở hướng chín giờ của tôi có một tên, không, hướng mười hai giờ còn một tên nữa. Tôi sẽ đối phó với tên ở hướng mười hai giờ, các cậu nghĩ cách xử lý tên hướng chín giờ nhé.”

Tây Mễ nhì chằm chằm vào màn hình radar không phản ứng, nhớ lại quỹ đạo di chuyển của những đốm sáng vừa nãy, ít nhất có hai người đang ở gần nhau, mà phía mình cũng có hai người đang ở bên dưới gốc cây đối phương mai phục, một người hướng mười hai giờ, một người ở hướng chín giờ. Tây Mễ điều chỉnh thiết bị liên lạc, trên mặt kính liền xuất hiện vị trí và khoảng cách của sáu tên đang đi tuần tra xung quanh, y nhanh chóng đưa ra phán đoán, rồi hạ lệnh: “Đinh Minh Hữu, Brian, ở hướng ba giờ và sáu giờ của chúng mày, trên cây có mai phục, cố gắng đứng gây tiếng động, trực tiếp thịt chúng luôn đi!”

“OK! Đã nhận!”

Một thoáng im ắng, rồi đột nhiên có hai tiếng súng nổ vang lên, kế đó trong loa vang lên một giọng già nua: “Chúng phát hiện tôi rồi, rút lui thôi. Cẩn thận đấy, đám người này lợi hại lắm!”

Đinh Minh Hữu nói: “Chạy mất rồi, không bị thương. Thân thủ người này đáng sợ lắm, khoảng cách gần như vậy mà vẫn tránh được!”

Tây Mễ nói: “Đừng đuổi, ở hướng bây giờ của chúng mày còn ít nhất hai tên nữa, cẩn thận khép kín vòng vây vào. Dick, mày tiến lên theo hướng mười một giờ, đừng nhanh quá, chắc chúng cách mày khoảng chín mươi bước; Đạt Kiệt, hướng năm giờ của mày, khoảng cách một trăm ba mươi bước; Hồ Tử, mày lên cây, hướng một giờ; Steven, chi viện cho Đạt Kiệt…”

Bốn người bọn Trác Mộc Cường Ba vẫn ẩn mình trong bụi cây, không hề hay biết đám quân tuần tra của kẻ địch đang bao vây cả bọn lại, vẫn đang thì thầm thảo luận: “Cẩn thận, đừng loạn động, không khéo làm kinh động bọn chúng đấy.” Trác Mộc Cường Ba trấn an Đường Mẫn, để cô đừng quá căng thẳng, dù sao bọn họ cũng chỉ có năm người, còn kẻ địch thì ít nhất cũng phải đông gấp đôi.

“Anh mới phải cẩn thận, đầu anh to nhất, dễ trở thành mục tiêu nhất đó.” Đường Mẫn không hề nhân nhượng phản bác lại ngay.

Đội trưởng Hồ Dương nói: “Bọn chúng vẫn ở ngoài tầm nhìn của chúng ta, không ở trong phạm vi xạ kích.”

Bọn Tây Mễ đang ở trên chòi cây lắng nghe bọn Trác Mộc Cường Ba nói chuyện. Tây Mễ cười khẩy: “Tốt quá rồi, bốn đứa tụm lại một chỗ, vậy thì khỏi phải lo. Hồ Tử, mày có thể tiến lên thêm năm mươi mét nữa, tầm nhìn ở đó tốt hơn.”

Hồ Tử nhảy xuống khỏi tán cây, lẳng lặng áp sát.

Trác Mộc Cường Ba nghe thấy trong rừng có âm thanh vẳng ra, liền thấp giọng nói: “Tình hình không ổn lắm thì phải. Pháp sư, ngài ở đâu rồi?”

Pháp sư Á La nói: “Tôi vòng qua hướng ba giờ của bọn chúng, đang định thám thính xem trên chòi cây còn bao nhiêu tên nữa.”

Tây Mễ đánh mắt ra hiệu, Lâm Nhiệm và Lôi Ba liền cầm súng đi ra.

Hai người vừa ra khỏi chỗ che chắn, cái loa trong chòi cây liền vang lên tiếng: “Lại có hai gương mặt lạ nữa.” Tây Mễ và Max kinh hoảng nhìn nhau, đối phương đã đến gần vậy rồi ư, sao có thể như vậy được? Tây Mễ nói: “Lâm Nhiệm, hắn ở ngay bên ngoài đó thôi, đã nhìn thấy chúng mày rồi, cẩn thận đấy!”

Bỗng nhiên, một quả pháo sáng bắn lên, màn đêm tăm tối bỗng rực lên như ban ngày, đám người trong bóng tối nhất thời đều không chịu nổi, liền sau đó là tiếng súng, chỉ nghe pháp sư Á La “a” một tiếng, cơ hồ lại lẩn ra xa rồi.

Lữ Cánh Nam nói: “Đó là hướng của pháp sư Á La, ông ấy bị phát hiện rồi, kỳ lạ thật.” Cô đưa mắt sang nhìn Trác Mộc Cường Ba, hai người gần như cùng lúc thốt lên: “Tản ra!”

Quả pháo sáng cơ hồ như hiệu lệnh tổng công kích, bốn người vừa mới chia ra hai hướng, một viên đạn đã rơi đúng vào giữa, kế đó là tiếng súng tiểu liên tự động “tạch tạch tạch… tạch tạch tạch…” vang lên liên hồi, trong rừng dường như chỗ nào cũng có kẻ địch, cả bốn hướng đều bị tấn công. Bọn họ cũng bắn trả, nhưng rõ ràng thấy kẻ địch trúng đạn rồi mà vẫn không sao… áo chống đạn! Trác Mộc Cường Ba thầm thấy gai cả người, bọn họ đã đánh giá thực lực của kẻ địch quá thấp rồi!

Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn cùng nấp bên dưới một cái cây.

“Em không sao chứ?”

“Ưm, không sao.”

“Anh bên trái, em bên phải, kẻ địch ở hướng năm giờ và bảy giờ phía sau lưng chúng ta.”

Vừa ló đầu ra, đã bị hai viên đạn bắn cho phải rụt đầu lại. Trác Mộc Cường Ba bực bội nói: “Hình như chúng nhìn thấu được chiến thuật của ta rồi!”

“Hay là lên cây đi, anh yểm hộ em.” Đường Mẫn nói.

Lữ Cánh Nam nói: “Phục thấp xuống, đừng ló đầu ra, trên cây có kẻ địch đấy.”

Đội trưởng Hồ Dương lấy làm khó hiểu: “Chẳng lẽ chúng ta bị bao vây rồi? Từ lúc nào…”

“Cẩn thận, lựu đạn mù đấy!”

Tiếng Pháp sư Á La cất lên: “Tôi bị đuổi rát lắm, mọi người cẩn thận đấy.”

Sau đó lại là một khoảng lặng ngắn, gió đêm yên ắng đến độ khiến người ta rợn người, kẻ địch đang lặng lẽ áp sát, Hồ Tử nằm trên cây nheo mắt ngắm chuẩn mục tiêu, khẽ nói: “Đạt Kiệt, phía trước mày chừng mười bước, sau cái cây kia kìa, ít nhất có hai đứa.”

Đạt Kiệt ló đầu ra khỏi bụi cỏ, nhe răng cười dữ tợn, dùng miệng giật chốt quả lựu đạn, dồn sức ném mạnh ra.

Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn lăn ra khỏi thân cây, một loạt đạn dài đón lấy họ. Bụi cỏ quá dày, người bắn chỉ có thể dựa theo hướng cỏ lay động, cũng không biết có trúng mục tiêu hay không, có điều Hồ Tử trên cây thì nhìn được rất rõ ràng, hắn chuyển khẩu súng sang chế độ bắn từng phát một, hết viên đạn này đến viên đạn khác lướt rát rạt qua bóng người thấp thoáng trong bụi cây. Trác Mộc Cường Ba và Lữ Cánh Nam hoảng hồn tránh né, thậm chí còn chẳng kịp để ý xem kẻ địch ở hướng nào bắn tới. Lữ Cánh Nam tranh thủ một khoảng trống, vội lách người ra khỏi thân cây, bắn về phía Đạt Kiệt, đồng thời ném ra một quả lựu đạn, có điều Đạt Kiệt đã tránh đi từ lâu. Đinh Minh Hữu và Brian từ nãy giờ vẫn rình rập gốc cây ấy, chỉ đợi bọn Lữ Cánh Nam lộ thân. Đồng thời Hồ Tử trên cây cũng xoay họng súng, ngắm về phía cô, bỗng phát hiện đội trưởng Hồ Dương đang định lén vòng ra khỏi khu vực chiến đấu, liền nã đạn ép anh phải lui về.

Lữ Cánh Nam và đội trưởng Hồ Dương bị đẩy lùi về phía sau gốc cây, còn Trác Mộc Cường Ba cùng Đường Mẫn thì bị kẹp giữa một tảng đá lớn và một thân cây, nhất thời không thể đột phá thoát ra được. Trác Mộc Cường Ba đưa tay ra phía sau, chạm phải một vật tròn tròn trơn nhẵn như quả bóng tennis, là đạn hấp dẫn, gã liền đưa tay ra hiệu với Mẫn Mẫn, chỉ rõ phương hướng, đoạn ném mạnh ra. Quả đạn hấp dẫn bắn tung lên không trung, rồi bắt đầu phát ra ánh sáng yếu ớt, rồi sáng dần lên, tiếp đó là những âm thanh đập cánh “vù vù vù”, cả thiết bị bắt sóng của bọn Tây Mễ cũng bị nhiễu loạn, phát ra những tiếng điện lưu “rẹt rẹt rẹt”. Bọn Đạt Kiệt thì lại càng chẳng hiểu gì, trố mắt ra nhìn thứ đồ chơi phát sáng trên không trung ấy.

“Bẹt!” Trong bóng tối, không rõ ai đã bắn rơi quả đạn hấp dẫn. Nhưng chỉ cần một thoáng ngắn ngủi ấy, cũng đủ cho Trác Mộc Cường Ba có được thời cơ quý báu để ẩn nấp, gã và Đường Mẫn đã rời khỏi vị trí ban đầu, mai phục vào một nơi khác.

Nhất thời, cục diện rơi vào thế giằng co, nhưng cũng không duy trì được bao lâu, Đạt Kiệt đã đeo lên thứ thiết bị trông giống như kính nhìn ban đêm, có điều ngoài nhìn được cảnh đêm qua bộ lọc màu xanh lá cây, y còn trông thấy những đám khí thể màu đỏ nữa. Đây là kính nhìn đêm có công năng phát hiện khí CO2! Nhìn qua mắt kính, hắn nhanh chóng phát hiện bốn luồng khí thấp thoáng trong bụi cỏ, một loạt đạt liền quét thẳng qua, không chút lưu tình.

Trác Mộc Cường Ba lăn tròn dưới đất, ít nhất cũng có ba viên đạt sướt qua bên má gã, những viên đạn khác cũng đều bắn sát sàn sạt bên cạnh. Nhất thời gã cũng không hiểu nổi sao kẻ địch có thể phát hiện ra mình nhanh thế, chỉ biết cứ tiếp tục thế này thì quá bị động, nhất thiết phải ngăn thế công điên cuồng này lại. Gã bèn ném ra một quả lựu đạn sáng.

Đạt Kiệt tháo kính nhìn đêm xuống. Nếu không có lựu đạn khói, lựu đạn sáng thực sự là vũ khí tối ưu để làm rối loạn chiến trường, dù có tránh được bị chói mắt và tiếng nổ, thì lượng CO2 lớn sinh ra sau khi các chất bên trong quả lựu đạn bị cháy cũng sẽ làm nhiễu thiết bị của y.

Lúc này, Đinh Minh Hữu đột nhiên chú ý đến phía sau lưng, gần như cùng lúc giơ súng lên với người trong bụi cỏ, nhưng đối phương động tác rõ ràng nhanh hơn hắn, chớp mắt một cái đã ấn nòng súng vào ngực Đinh Minh Hữu, rồi bóng người lóa lên: “Lôi Ba!” Đinh Minh Hữu ngạc nhiên nhìn người mới xuất hiện.

Lôi Ba thu súng về, cũng lấy làm kinh ngạc nhìn Đinh Minh Hữu hỏi: “Không thấy có người chạy qua đây à?”

“Làm gì có.” Sém chút nữa bị người của mình ngộ sát, mồ hôi Đinh Minh Hữu túa ra.

Sau lưng Lôi Ba là Lâm Nhiệm, hai tên này đuổi theo pháp sư Á La tới đây. Thân hình đầu trọc ấy nhanh như một bóng ma, đối phương dẫn bọn chúng chạy một vòng quanh khu hạ trại tới đây thì đột nhiên lắc mình một cái, đã chẳng thấy đâu nữa!

Lôi Ba nói vào thiết bị liên lạc: “Lão pháp sư kia biến mất rồi, có thể đã tụ họp với những tên khác.”

Tây Mễ nói: “Tốt lắm, bao vây cho tao, không để đứa nào thoát!”

Thực ra pháp sư Á La cũng phải tốn bao tâm sức mới thoát được, không ngờ đối phương lại mắc lừa, tự mình bắn người của mình, ông lắc lắc đầu, thoắt hiện, rồi lại đu người đi, hút theo một loạt đạn rồi biến mất sau một thân cây, tụ họp với bọn Lữ Cánh Nam.

“Pháp sư Á La, ngài không sao chứ?” Lữ Cánh Nam lo lắng hỏi.

“Lợi hại hơn chúng ta nghĩ nhiều, có vẻ như chúng ta đã quá khinh địch rồi.” Pháp sư Á La đáp với giọng bất lực.

Đội trưởng Hồ Dương nói: “Giờ không phải lúc nghĩ cách tiêu diệt kẻ địch, tốt nhất nên tính sao để đột phá vòng vây trước đã.”

Tây Mễ cắn móng tay, cười gằn lạnh lẽo.

Trác Mộc Cường Ba không tài nào hiểu nổi, tại sao kẻ địch lại nhanh chóng tìm được vị trí của bọn gã như thế, chúng đã lẳng lặng hoàn thành vòng vây từ lúc nào? Tại sao pháp sư Á La lại bị phát hiện? Tất cả thật quá bất ngờ.

Lúc này, thiết bị liên lạc gắn trên tai gã chợt vang lên tiếng Lữ Cánh Nam: “Chúng ta phải đột phá vòng vây, lát nữa tôi sẽ ném ra một quả đạn hấp dẫn, đồng thời phối hợp hỏa lực chi viện. Cái cây bên phải chỗ anh và Đường Mẫn tương đối thấp, hãy nghĩ cách dùng dây móc đu qua đó, tay súng trên cây ở hướng mười hai giờ của hai người, vừa khéo đó cũng là góc chết của hắn. Nhân lúc những tên khác bị thu hút, hai người lên cây, trước tiên tìm cách triệt hạ tay súng kia đã, đến lúc đó chúng ta sẽ lật ngược tình thế, thừa cơ phản công. Bên này chúng tôi sẽ tấn công theo chiến thuật tam giác, hai người ở trên cao yểm hộ, các hướng năm giờ và ba giờ đều là chỗ yếu của chúng, lại có che chắn, có cơ hội thì xông ra luôn.”

“Chúng đều có áo chống đạn, tay súng kia lại nấp trong chạc ba, khó bắn trúng lắm!”

“… Gắng hết sức đi, chúng ta phải tin vào chính mình.”

Sau khi phác ra một kế hoạch tác chiến đơn giản, cả bọn liền chuẩn bị hành động. Đạn hấp dẫn được ném vù ra, Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn bắt đầu bắn dây móc, chẳng ngờ vừa đu đến giữa chừng, đột nhiên có một quả pháo sáng bắn lên, không những nhấn chìm tia sáng của quả đạn hấp dẫn, mà còn khiến hai người hoàn toàn hiển lộ giữa bầu trời đêm, gần như thành hai cái bia di động. Đạn như có mắt bay tới vèo vèo, Trác Mộc Cường Ba chửi thầm trong bụng, lập tức cùng Đường Mẫn hạ xuống đất, lăn nhanh vào bụi cỏ, tìm nơi ẩn nấp, giờ thì cả năm người đều bị vây vào một chỗ. Đường Mẫn lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”

“Không sao.” Vừa nãy Trác Mộc Cường Ba ở ngoài, Đường Mẫn ở trong, đạn hầu như đều nhằm cả vào người gã.

“Á, máu kìa!”

“Bị sướt qua thôi.”

“Không bị thương chứ?” Lữ Cánh Nam cũng hỏi. Đồng thời cô cũng thầm lấy làm khó hiểu: tại sao kẻ địch lại giống như dự đoán trước được kế hoạch của họ? Chẳng có lý do nào hết! Trong năm người này, lẽ nào có người ngấm ngầm báo tin? Sao có thể làm được điều đó trong hoàn cảnh này, và trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế? Còn khả năng nào khác hay không?

“Không sao. Kế hoạch của cô xem chừng không ổn rồi.” Trác Mộc Cường Ba cũng đang nghĩ đến cùng một vấn đề với Lữ Cánh Nam. Pháp sư Á La bị phát hiện, cả bọn bị bao vây, kế hoạch tác chiến bị đối phương nhìn thấu, kẻ địch dường như có năng lực tiên tri, giống như là nghe được kế hoạch tác chiến của họ từ trước rồi vậy… Gượm đã, nghe được kế hoạch tác chiến của chúng ta từ trước? Trong đầu Trác Mộc Cường Ba chợt lóe lên một ý nghĩ, vừa khéo cũng nhìn thấy ánh mắt sáng bừng của Lữ Cánh Nam. Trong một góc kẻ địch không thể quan sát thấy, hai người gần như cùng lúc giơ tay phải lên, chỉ vào thiết bị liên lạc đeo trên mắt, rồi lại cùng gật đầu khẳng định lại.

“Xem ra cách này không xong rồi, chúng ta phải xắp xếp lại.” Dường như không một giây do dự, Lữ Cánh Nam lại đưa ra một kế hoạch tác chiến khác, lần này là Trác Mộc Cường Ba cùng pháp sư Á La phụ trách thu hút sự chú ý của kẻ địch, làm bộ chuẩn bị đột phá chạy trở về, nhưng sự thực lại tấn công ngược vào cái chòi trên cây của kẻ địch, lợi dụng chòi cây yểm hộ, tiếp tục quần thảo với bọn chúng. Có điều lần này, ngữ khí của Lữ Cánh Nam có vẻ khá thoải mái, nhưng nếu không cực kỳ chú tâm lắng nghe thì không thể nào nhận ra được.

Tây Mễ vỗ vỗ lên vai Ivan. Con gấu Nga này mặc dù vừa nãy mới bị một súc gỗ to tướng tương cho một cú nặng, nhưng vẫn còn khỏe như một con thú hoang. Một tay hắn xách khẩu trung liên gắn thêm cả băng đạn to tướng, nhắm về hướng bọn Trác Mộc Cường Ba có khả năng xuất hiện. Tây Mễ thì ra vẻ lười nhác ngồi xuống, hai tay cầm súng, đầu ngửa ra sau, dựa vào hộp thiết bị nghe lén. Lúc này, y thấy mình giống như một vị hoàng đế, cảm giác này thật quá sức dễ chịu!

Lại một quả lựu đạn sáng nữa, Trác Mộc Cường Ba và pháp sư Á La lăn sang bụi cỏ ở hai bên, những bóng người khác lẳng lặng trườn về phía chòi cây như bầy rắn, tất cả đều giống như trong kế hoạch. Tay súng trên cây báo cáo số người và phương hướng tập kích với Tây Mễ: “Ba đứa, hướng bảy giờ, tên ở giữa đã mai phục, hai tên còn lại tản ra theo hướng chín giờ và ba giờ.”

Ngón tay Tây Mễ gõ nhè nhẹ lên huyệt Thái Dương: “Vừa muốn tiếp ứng với hai tên dụ địch, lại vừa muốn bao vây chòi cây của chúng ta, bọn này cũng tham quá đấy nhỉ.”

Tiếng súng bắn về phía Trác Mộc Cường Ba và pháp sư Á La rất thưa thớt, vì bọn Lôi Ba sớm đã vòng sang hai bên trở lại phía trước chòi cây, chính diện phía trước bọn Lữ Cánh Nam chỉ có hai người, Đinh Minh Hữu và Brian. Họng súng của Hồ Tử đã chuyển hướng, nhằm vào đống cỏ có người mai phục phía trước căn chòi trên cây, nhả đạn quét qua, không chút khách khí. Kỳ lạ thật, sao không có phản ứng, lẽ nào người đó đã di chuyển rồi? Rõ ràng còn thấy đám cỏ ấy xao động mà, Hồ Tử thầm nghĩ.

Đinh Minh Hữu và Brian cũng cảm thấy kỳ lạ, đám cỏ mà Trác Mộc Cường Ba và pháp sư Á La nhảy vào cũng không có động tĩnh gì nữa, chẳng lẽ đối phương đã trúng đạn? Dường như hơi dễ dàng quá thì phải!

“Ầm…!” “Ầm…!”

“Chuyện gì vậy! Lại thêm hai quả đạn sáng nữa, chẳng lẽ năm tên này đã thành chó cùng dứt dậu rồi sao?”

Đột nhiên, từ vị trí bọn chúng không thể nào ngờ được, chính là chỗ năm người vốn ẩn náu, lại lóe lên ánh lửa. Nhưng năm người đều đã tản ra khỏi đó rồi, lẽ ra phải không còn ai nữa chứ? Đinh Minh Hữu và Brian tuy đã kịp thời phản ứng, nhưng đối phương không chỉ có hai người, bọn y lập tức bị áp đảo. Hồ Tử đang chuẩn bị xoay họng súng qua, bỗng thấy một trái đạn phát ra ánh sáng và những âm thanh vo vo bay vụt qua trước mặt. Đúng vào khoảnh khắc hắn thần người ra ấy, một viên đạn đã bay vèo tới. “Ối!” Hồ Tử chỉ kêu lên một tiếng, rồi ngã lăn từ trên cây xuống.

Lựu đạn sáng vừa nổ, Tây Mễ đã biết có chuyện không ổn, lập tức hạ lệnh cho tất cả nhằm hướng mục tiêu khai hỏa! Đạn bắn tung tóe ra khỏi khẩu trung liên trong tay Ivan, vỏ đạn phun ra như vỏ trấu, nhưng rồi hắn nhanh chóng nhận ra, tốc độ di chuyển của tay mình lại không đuổi kịp những thân hình đang di động trong lùm cỏ kia. Sao lại nhanh thế được? Hai mắt Ivan như bốc lửa, ghìm chặt cò súng, nhất định phải bắn trúng kẻ đó mới thôi. Tây Mễ cũng thấy hơi nôn nao: “Này… này… dừng lại, mày là đồ con lừa! Con mẹ mày tưởng chúng ta mở xưởng công binh chắc! Bắn hết đạn rồi, chẳng may gặp phải bọn quái thú trong rừng thì sao? Thằng đần!”

Ivan gầm lên giận dữ, vứt khẩu súng sang một bên, rút con dao đi rừng bên cạnh lao ra ngoài. Phía bên kia, năm sáu người đang vây lấy cái bóng đang di động trong lùm cỏ, vậy mà vẫn không bắn trúng! Chỉ có Lôi Ba và Lâm Nhiệm nhận ra, phương thức di động ấy, kiểu đổi hướng kỳ dị đó, dường như chính là lão pháp sư mà vừa nãy hai tên bọn chúng truy kích! Nhưng, chẳng phải lão pháp sư ấy đang ở phía trước thu hút một nhóm khác sau? Vậy thì kẻ này là ai? Hay là đối thủ của bọn chúng, người nào cũng có thực lực đáng sợ như vậy?

Đúng vậy, người thu hút hầu hết hỏa lực, đang lách qua lách lại né tránh trong lùm cỏ chính là pháp sư Á La. Vậy còn người nhao ra lúc ban đầu? Đó chỉ là hai bộ quần áo bọc bên ngoài tảng đá, còn kèm theo cả hai trái lựu đạn sáng nữa. Giữa một bãi cỏ cao ngang đầu người trong đêm khuya khoắt tối tăm, muốn phân biệt rõ đâu là người thật, đâu là người giả nào phải chuyện dễ dàng! Người vòng ra phía sau bò tới chỗ chòi cây cũng chỉ có Lữ Cánh Nam và pháp sư Á La, ở giữa chỉ là một đám quần áo nhồi cỏ. Sự thực là, bọn Trác Mộc Cường Ba hoàn toàn làm ngược lại với kế hoạch, mục tiêu của bọn họ không phải cái chòi cây, mà là đột phá vòng vây chạy ra xa khỏi đó. Đây là một trận ám chiến thực sự, chỉ trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, nhóm của Tây Mễ đã bắt được tần số sóng liên lạc của mấy người bọn Trác Mộc Cường Ba, đồng thời lợi dụng thông tin qua sự trao đổi của bọn gã mà định ra đối sách tương ứng; sau đó Trác Mộc Cường Ba và Lữ Cánh Nam lại phát giác được điều này, bèn lẳng lặng lợi dụng tin tức giả mê hoặc đối phương. Giờ bọn gã đã nắm được hoàn cảnh hiện tại của mình, xét về nhân số hay vũ khí trang bị, bọn gã cũng đều ở thế yếu hơn. Xem ra, các thùng thiết bị của Merkin ném xuống cũng hơi có sự khác biệt, ít nhất họ không có thiết bị bắt sóng, cũng không có áo chống đạn, đương nhiên, cũng có thể bọn chúng đã mặc áo chống đạn ngay từ đầu rồi. Nói gì thì nói, bọn họ cũng cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, sắp xếp lại kế hoạch đối phó với kẻ địch mới.

Pháp sư Á La lượn một vòng trong lùm cỏ, rồi lại biến mất ngay trước mắt những kẻ đang khép chặt vòng vây, trở lại tụ họp với nhóm Trác Mộc Cường Ba, rồi dồn hỏa lực mở ra một lối giữa Đinh Minh Hữu và Brian, thoát ra khỏi thế trận của kẻ địch. Không lâu sau, Lữ Cánh Nam cũng trở lại, nhưng sau lưng cô vẫn còn một đám đuổi theo.

Ivan đứng lên giữa lùm cỏ lòa xòa, liếm liếm vết máu nơi khóe miệng. Ả đàn bà đó cũng lợi hại thật, dù là lực bộc phát của cơ bắp hay thân hình cũng đều là loại mà hắn thích nhất, ý nghĩ đè Lữ Cánh Nam xuống, khiến cô phải rên lên đau đớn khiến con gấu Nga ấy không sao kìm nén nổi, ngửa mặt lên trời hú vang.

Chọn tập
Bình luận