Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Mật mã Tây Tạng – tập 8

Chương 206: Kẻ Bắn Lén

Tác giả: Hà Mã
Chọn tập

Ngưu Nhị Oa chạy như điên trong rừng, trong lòng thầm hét vang: “Thật không ngờ, cơ hội cuối cùng đã tới rồi! Anh à, em có thể báo thù cho anh được rồi! Trác Mộc Cường Ba, lần này mày phải chết!” Từ nhỏ đến lớn, dù đánh nhau hay đi ăn trộm ăn cắp, lúc nào y cũng có anh trai ở bên, lang bạt kỳ hồ khắp chốn đó đây. Anh trai là chỗ dựa dẫm nửa đời của y, hai anh em luôn cùng quẩn quanh qua lại trên lằn ranh sinh tử, bởi thế, gã Trác Mộc Cường Ba đã sát hại anh trai y, nhất định phải chết! Còn chuyện anh em nhà y làm toàn việc phạm pháp, giết vô số người, Ngưu Nhị Oa hoàn toàn không để tâm đến, logic của y hết sức đơn giản, bọn y làm như vậy, chỉ là để sinh tồn. Chỉ cần vì sinh tồn, dù có làm những chuyện gì thì cũng đều hợp lý cả! Kẻ nào chặn đường y đều phải chết, kẻ nào kéo chân bọn y cũng đều phải chết, nhưng anh trai y thì không thể chết! Chỉ có anh trai y là không thể chết! Trác Mộc Cường Ba! Trác Mộc Cường Ba…

“Oa, đừng có nhanh vậy chứ, đừng có nhanh vậy chứ!” Trát Lỗ ôm chặt lấy một bên chân của Trác Mộc Cường Ba lớn tiếng kêu toáng lên. Đối với người chưa từng tiếp xúc với dây móc, cảm giác đu người lao đi vun vút như thế tuyệt đối không chỉ là kích động, mà phải nói là khủng khiếp mới đúng. Bọn Trác Mộc Cường Ba lợi dụng hoàn cảnh trong rừng, lật cổ tay, vung dây móc ra, rồi tung mình đu lên như diễn viên đu bay trong đoàn xiếc đu từ cái đu này sang cái đu khác. Giờ đây họ đã quá quen thuộc với tính năng của loại thiết bị bắn dây móc này, chỉ khổ thân Trát Lỗ, vừa nhìn thấy phía trước sắp đập vào một thân cây to tướng, liền sợ đến hết hồn, không dám mở mắt ra, nói gì đến chỉ đường chỉ lối cho ai. Vậy mà trong lúc đu bay với tốc độ cao như thế, Nhạc Dương vẫn có thể nhận rõ được hướng xe chạy.

Nhạc Dương nhẹ nhàng hạ xuống đất, nói với những người phía sau: “Đến đây thì vết xe chia làm hai, chúng ta đi lối nào đây?”

Bọn Trác Mộc Cường Ba cũng lần lượt hạ xuống, gã nói với Nhạc Dương: “Kiểm tra xem con đường nào có dấu vết của xe lớn và đa số kỵ binh đi qua.” Kế đó, gã lại quay sang hỏi Trát Lỗ: “Hai con đường này thông tới đâu?” Trát Lỗ vẫn sợ đến nỗi chẳng dám thở mạnh, đang đần thối cả mặt ra.

Nhạc Dương cẩn thận kiểm tra lại một lượt, đoạn nói: “Lều của quốc vương đi phía trái.”

“Đó, đó là đường đi Gia Quỳnh.” Cuối cùng Trát Lỗ cũng định thần lại được.

Trác Mộc Cường Ba hỏi: “Đại Địch ô và quốc vương của các người có bao giờ tách nhau ra không?”

“Không đâu, sự an toàn của đại vương ít nhất có một nửa là do Đại Địch ô phụ trách, tất cả đám binh lính hộ vệ cộng lại cũng không thể bằng một Đại Địch ô.” Trát Lỗ khẳng định.

“Nhưng nếu bọn họ cố ý không ngồi trên xe lớn chở trướng của quốc vương, mà chuyển sang ngồi xe nhỏ… nhưng, hư mà thực, thực mà hư, cũng có khả năng họ không đổi xe…” Trương Lập nói.

Ba Tang nghe vậy liền bực tức gắt lên: “Nói vậy cũng nói làm gì!”

Nhạc Dương nói: “Vấn đề không phải ở đó, quan trọng là tại sao bọn họ lại đột nhiên rời khỏi Nhật Mã Ca Tùng gấp gáp thế? Lẽ nào có liên quan đến chúng ta? Nếu là như vậy, thì e rằng đây là trò của Quách Nhật Niệm Thanh. Lại quay lại với vấn đề cũ, tại sao y lại căm ghét chúng ta đến vậy? Rốt cuộc chúng ta đã làm gì chạm đến lợi ích của y đâu chứ?”

Lữ Cánh Nam nói với Trác Mộc Cường Ba: “Giờ không có thời gian nghĩ ngợi chuyện này đâu, rốt cuộc là đi hướng nào? Anh có quyết định được không? Chúng ta không thể chia nhau ra đuổi theo được đâu.”

Trác Mộc Cường Ba đưa mắt nhìn sang phía pháp sư Á La, pháp sư Á La gật đầu nói: “Ừm, chúng ta chỉ đến mời Đại Địch ô của Yaca, nếu xung đột với quân đội của họ thì không ổn chút nào. Còn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì cứ gặp được Đại Địch ô trước, chắc là sẽ rõ ngọn ngành thôi.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Đối với các dân tộc du mục, mỗi bộ lạc đều có phạm vi thế lực và tuyến đường di chuyển riêng của mình, những bộ lạc khác không được xâm phạm và can thiệp, người đứng đầu liên minh có thể đặt ra và thay đổi tuyến đường cũng như thời gian di chuyển. Nhưng nếu ông ta muốn thay đổi, liệu có cần phái một nhóm nhỏ đi thông báo cho các bộ lạc khác không?”

Trát Lỗ gật đầu lia lịa: “À, phải rồi, đại vương sẽ phái đoàn sứ tiết đi thông báo cho các bộ lạc khác việc thay đổi thời gian và tuyến đường di chuyển như thế nào.”

Trác Mộc Cường Ba đưa mắt nhìn vết xe để lại, thấy rất ngay ngắn chỉnh tề, vết chân ngựa thẳng tăm tắp, rồi khẳng định: “Đến Gia Quỳnh! Đi thôi, Trát Lỗ…”

Trát Lỗ thoáng biến sắc, gần như là khẩn cầu: “Lần này đừng nhanh thế nữa, có được không vậy?”

Ngưu Nhị Oa lao đi vun vút trong rừng, y thấy máu nóng bắt đầu sôi trào lên sùng sục. “Anh trai à, lần này nhất định… nhất định! Nhất định em sẽ giết chết Trác Mộc Cường Ba!” Đột nhiên, y bỗng dừng lại. Một cơn gió mang thông tin từ đằng xa tới, thiết bị thu âm gắn bên tai khiến thính lực của y tăng lên gấp cả trăm lần, cộng với những bài huấn luyện đặc biệt, giờ đây y thậm chí có thể phân biệt được âm thanh của lũ chuột trong vòng hai cây số vuông. Thông tin cơn gió ấy mang đến cho y là: Có vật thể đang di chuyển với tốc độ cao trong rừng, còn nhanh hơn cả y nữa, từ tiếng cành cây và tiếng ma sát có thể nhận thấy, đường đồ thị biểu diễn âm thanh nhô lên thụp xuống theo hình sin, đó không phải tiếng chạy trên mặt đất, có thứ gì đó đang nhảy nhót, hay là đang đu bay? Là lũ sóc bay? Không! Những vật thể này khá lớn, nhưng không phải tinh tinh, xung quanh đây không có tinh tinh. m thanh càng lúc càng lớn, mà không chỉ có một, có bốn, năm, sáu, bảy, tám… không, bảy… sáu… sáu!

“Bọn chúng tổng cộng có sáu người…” Giọng Khước Ba văng vẳng bên tai y. Ngưu Nhị Oa lập tức chọn lấy một chỗ ẩn náu tốt, ngụy trang đầy đủ, mắt gí vào ống ngắm điện tử…

Bọn Trác Mộc Cường Ba đang dùng dây móc đu trong rừng, không hề phát giác ra nguy hiểm đang ở cận kề…

Bóng Trác Mộc Cường Ba đã xuất hiện trong dấu chữ thập của ống ngắm điện tử, Ngưu Nhị Oa thậm chí có thể thấy rõ từng sợi râu trên gương mặt gã. Y liếm liếm môi, nòng súng dịch chuyển theo hướng di động của Trác Mộc Cường Ba. “Anh ơi, đợi em, sẽ xong ngay thôi. Em nên cho hắn toi đời ngay bây giờ, hay khiến hắn phải chịu đủ sự giày vò đau khổ đây?” Ngón tay y bóp mạnh, “pằng”, một viên đạn lao vút đi.

Một trận gió lớn phía trước ập tới, Trác Mộc Cường Ba đang nheo nheo mắt tìm kiếm những cành cây để ném dây móc vào, đột nhiên, một tia lửa lóe lên lướt qua ngay trước mặt gã, tựa như một ánh sao băng trên bầu trời đêm. Sao lại vậy được? Ảo giác chăng? Nhưng liền ngay sau đó, thân cây bên cạnh đã tóe ra mấy mảnh mạt gỗ, bắn vào mặt gã. Trác Mộc Cường Ba ngoảnh đầu lại, thấy thân cây dường như bị một mũi dao nhỏ khoét ra mất một mẩu. Gã lập tức hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.

Đồng thời, Ba Tang cũng cảm thấy lạnh buốt, tựa như có người dùng một con dao bằng băng nhè nhẹ rạch vào ngực mình, anh ta lấy làm lạ, bỗng nghe Trác Mộc Cường Ba lớn tiếng kêu lên cảnh báo: “Có kẻ bắn lén!”

Sáu người cùng lúc thu dây, nhanh chóng hạ xuống đất, nấp vào mấy bụi cây thấp tè. Trát Lỗ kinh hoảng, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có điều, nhìn nét mặt họ, anh ta cũng biết được sự tình hết sức nghiêm trọng.

“Cơn gió đáng chết!” Ngưu Nhị Oa nghiến răng. Trở lực của gió đã làm chậm tốc độ đu người của Trác Mộc Cường Ba, khiến đạn lướt qua trước mặt đối phương. Y hướng họng súng xuống, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu.

Nhạc Dương nhìn chỗ toét ra trên thân cây nói: “Đạn bắn chếch theo hướng gió từ phía Tây đến, hắn ở phía trái chúng ta. Đạn kiểu này chắc là súng bắn tỉa, cách chúng ta ít nhất cũng khoảng năm trăm mét.”

Trương Lập lấy ống nhòm điện tử ra, tìm kiếm giây lát rồi lắc đầu nói: “Không thấy mục tiêu.”

Lúc này trên người Ngưu Nhị Oa cắm đầy cành cây và dây leo, trên mặt cũng bôi bùn đất, dính lá cây, chỉ có đôi mắt và họng súng đen ngòm lộ ra ngoài, đừng nói là cách nhau mấy trăm bước, cho dù có đi qua phía trước y, chỉ cần y nằm im bất động, thì cũng khó mà phát hiện được.

Trương Lập điều chỉnh lại ống nhòm, hơi nhích người về phía Trát Lỗ. Trát Lỗ vẫn chưa định thần lại, vừa chạm vào đã ngã bổ ra, cả người đè lên một gốc cây. “Nằm xuống!” Lữ Cánh Nam bỗng dưng nhảy chồm tới đè Trát Lỗ xuống đất, một tia lửa đã lặng lẽ xuyên qua chỗ Trát Lỗ vừa mới đứng, để lại một loạt lỗ thủng trên lá cây.

“Chuyện… chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra thế?” Trát Lỗ nhìn lỗ thủng tròn trên lá cây, bối rối nói.

Ba Tang lạnh lùng nói: “Không được cựa quậy, chết đấy!” Trát Lỗ nghe mà hồn xiêu phách lạc.

Nhạc Dương nói: “Bắn rất chuẩn, chỉ hơi nhúc nhích một chút là hắn đã phát hiện ra. Kỳ lạ thật, trong đám Hồ Lang ấy xuất hiện một tên như vậy từ bao giờ nhỉ?” Anh vừa nói, vừa cúi xuống nhặt một cục đá lên, rồi tiện tay ném mạnh, viên đá đập vào một thân cây gần đó. Chỉ nghe “tạch” một tiếng, đạn đã bắn tung viên đá vừa rơi xuống đất ra xa!

Trương Lập nói: “Không chuẩn đến vậy chứ!”

Nhạc Dương nói: “May mắn thôi. Nhưng nhất định hắn dùng ống ngắm bội số nhỏ, bằng không thì không thể giám sát được động tĩnh trong phạm vi rộng như vậy được. Phải rồi, chúng ta có radar mà? Thử xem vị trí của hắn ở đâu.”

Trương Lập lắc đầu, nói: “Radar chỉ có thể phát hiện được các vật thể di động thôi.”

Nhạc Dương lại nói: “Chỉ cần hắn nổ súng là sẽ có vật thể di động liền.” Trương Lập hiểu ra, tức thì mở ba lô lấy bộ radar cỡ nhỏ.

Ngưu Nhị Oa nhìn không chớp mắt, cả hơi thở như cũng ngưng lại luôn. Tâm trạng y lúc này đang hưng phấn cực độ, đó là cảm giác phấn chấn của thợ săn khi nhìn thấy con mồi rơi vào cạm bẫy, tuy rằng vẫn chưa có động tĩnh gì, cũng không nghe được tiếng động, nhưng y đã khóa chặt phạm vi hoạt động của đối phương rồi, chỉ cần có gió thổi cỏ lay một chút thôi, y sẽ không hề do dự nã ngay một phát đạn. “Hai phát súng vừa rồi đều không thấy máu tóe lên, hừ, đang thăm dò vị trí của tao hử? Tao đã ngụy trang đến độ gần như hoàn hảo rồi, muốn tìm tao à, đừng có mơ! Hừ, lại có động tĩnh, đó là cái gì vậy? Hừ, thì ra là trang bị của chúng ta. Xem ra chúng đã nhặt được một vài món đồ Merkin cho chúng ta rồi, chẳng trách…” Ngưu Nhị Oa lại nổ súng.

“Tạch!” Trương Lập đớ người ra, radar còn chưa giơ lên quá đỉnh đầu đã bị phát súng của đối phương bắn cho vỡ nát, kiểu này là kiểu gì vậy chứ?

Lữ Cánh Nam nói: “Bắn từng phát một từ cùng vị trí, kẻ địch chỉ có một tên, mọi người đợi ở đây, chớ vọng động. Pháp sư.” Pháp sư Á La gật đầu, cùng Lữ Cánh Nam chia hai hướng trái phải len lén lùi về phía sau.

“Hừm, sao không có động tĩnh gì vậy?” Ngưu Nhị Oa chăm chăm nhìn vào ống ngắm, bắt đầu thấy ngờ vực, nhưng rồi y lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vẫn im lìm bất động. Y hiểu rất rõ, giữa tay súng bắn tỉa và người bị ngắm bắn, vốn là một cuộc đọ sức về ý chí và khả năng nhẫn nại, kẻ nào trầm tĩnh hơn, kẻ đó sẽ giành được thắng lợi cuối cùng. “Chỗ này ẩm thấp lạnh lẽo, lại có bọn côn trùng ghê tởm, để tao xem chúng mày nhẫn nại được bao lâu?” Ngưu Nhị Oa thầm nghĩ, đột nhiên, trong thiết bị thu âm vang lên những âm thanh sột soạt rất khẽ, dường như có thứ gì đang tiến lại gần chỗ này.

“Vòng ra phía sau tập kích hử, biết là chúng mày sẽ giở trò này mà, tao chuẩn bị sẵn quà mừng rồi đây.” Tay trái Ngưu Nhị Oa cầm một thiết bị dẫn nổ, ở đầu dây phía bên kia là một trái lựu đạn, chỉ cần y ấn nhẹ, thằng người giả ngụy trang kia sẽ cho những tên đánh lén một niềm vui bất ngờ. “Từ phía sau bên trái vòng qua, trên cây à, không… vẫn còn âm thanh, động tác nhẹ quá, gần như không nghe thấy được, ở phía sau bên phải, hừm, muốn bao vây tao hả? Chúng dừng lại rồi, tốt quá, chúng đã phát hiện ra lễ vật của ta rồi.” Bàn tay Ngưu Nhị Oa bóp nhẹ vào thiết bị dẫn nổ, chỉ chờ nghe tiếng kẻ địch rời khỏi tán cây kia.

Lữ Cánh Nam và pháp sư Á La đang nấp trên ngọn cây, đích thực đã nhìn thấy một chỗ gồ lên được che đậy bằng cành lá, nếu không quan sát kỹ e rằng khó mà nhận ra, cho dù nhìn từ góc độ nào cũng rất dễ cho rằng đó là một đống lá rụng được quét vun vào. Nhưng kẻ địch rõ ràng đã bỏ qua mất một vấn đề, nơi này đâu phải công viên, cũng chẳng có ai đi quét lá rụng cả, vậy thì rõ ràng là có người cố ý vun lá rụng lại một chỗ. Vị trí này đích thực cũng là một chỗ rất tốt để mai phục bọn Trác Mộc Cường Ba.

Lữ Cánh Nam ra hiệu bằng tay với pháp sư Á La: “Dùng cành cây và đá làm phân tán sự chú ý của tên bắn lén đó trước, sau đó nhanh chóng nhảy xuống chế phục đối phương.”

Pháp sư Á La gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi nghi hoặc, vị trí này liệu có hơi lộ liễu quá không? Lẽ nào tên này không sợ có người ở phía sau nhằm vào hắn hay sao? Nhưng Lữ Cánh Nam đã ném một cành cây ra phía trước tên bắn tỉa chừng hơn chục mét, khi cành cây sắp chạm đất, hai người liền cùng lúc rời khỏi tán cây.

Ngưu Nhị Oa nắm bắt được sự thay đổi này một cách chuẩn xác. “Chào mừng đến với Địa ngục!” Y ấn nhẹ vào cái nút trên thiết bị dẫn nổ.

Cành cây vừa chạm đất, đống lá cây vẫn im lìm bất động. “Không ổn!” pháp sư Á La chợt giật thót mình, trong thời khắc đối đầu căng thẳng thế này, con người tuyệt đối không thể nào bình tĩnh như vậy được, pháp sư đột nhiên ngoắc cổ tay một cái, bắn dây móc ngược ra phía sau, đu người vút đi.

“Pháp sư sao lại…” Phản ứng của Lữ Cánh Nam cũng cực kỳ mẫn tiệp, vừa thấy pháp sư Á La như vậy, cũng chuẩn bị bắn dây móc ra. Nhưng lúc ấy, phía trước bỗng bùng lên một luồng sáng trắng, liền ngay sau đó, là tiếng nổ đinh tai váng óc!

Trước khi tiếng nổ vang lên, Ngưu Nhị Oa đã chuyển thiết bị gắn trên tai sang chế độ cách âm, sau khi ánh sáng lóe lên, y lại nhanh chóng bật chế độ thu âm khuếch âm, bật dậy tìm kiếm kẻ vòng ra sau đánh lén. “Làm sao thế được? Không có người, không có âm thanh, cả tiếng thở cũng không? Lẽ nào ta nghe lầm?” Ngưu Nhị Oa hồ nghi tìm kiếm chỗ quả lựu đạn sáng vừa nổ, chuyển mắt kính sang chế độ dò tìm sự sống bằng tia hồng ngoại: không có! Xung quanh đó không hề có chấm đỏ nào báo hiệu sự tồn tại của vật thể sống. “m thanh vừa nãy, tuyệt đối không thể nào là ảo giác được, hay là có con vật nhỏ nào đấy? Bị nổ bay mất tiêu rồi? Con mẹ nó, mất thời gian của ta.” Ngưu Nhị Oa lại xoay người trở lại điểm phục kích.

Sau khi Ngưu Nhị Oa quay người bỏ đi, pháp sư Á La mới đưa Lữ Cánh Nam ló đầu lên khỏi đầm nước băng lạnh. Khi ánh chớp của lựu đạn lóe lên, pháp sư Á La đã biết là có chuyện gì xảy ra rồi, ông xoay lưng về phía ánh sáng, ngửa mặt hú dài một tiếng, tiếng rít phát ra từ phế phủ đủ để kháng cự lại âm thanh của quả lựu đạn lóa ấy. Tiếng hú vừa dứt, hiệu lực của lựu đạn lóa cũng không còn nữa, pháp sư Á La ngay lập tức tìm thấy Lữ Cánh Nam, dẫn cô đến đầm nước gần đó. Lúc này, Ngưu Nhị Oa vẫn đang ở trong trạng thái cách âm. Chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, pháp sư Á La đã dùng chỉ pháp đặc hữu của Mật giáo ra lệnh cho Lữ Cánh Nam: nín thở, trầm xuống.

Lữ Cánh Nam tuy không nghe thấy cũng không nhìn thấy, nhưng xúc giác của cơ thể vẫn còn y nguyên, hai chân cô đã cảm nhận được cái lạnh ngập đến đầu gối, biết mình đang ở trong nước hoặc đầm lầy, bèn hít sâu một hơi, cùng chìm xuống với pháp sư Á La, náu mình tránh khỏi sự tìm kiếm của Ngưu Nhị Oa.

Ở phía bên kia, uy lực của quả lựu đạn lóa cũng làm kinh động bọn Trác Mộc Cường Ba. Nhạc Dương nói: “Là lựu đạn lóa, giáo quan bị phát hiện rồi à?”

Nhạc Dương nói đoạn liền định lao ra, nhưng Ba Tang đã vươn tay kéo lại, bình tĩnh nói: “Xông ra cũng vô dụng thôi.” Nhạc Dương ngẩn người ra nhìn Ba Tang, anh hiểu, ý của Ba Tang là, cả giáo quan và pháp sư Á La còn không đối phó được với tên ấy, mình đi cũng chỉ là tự lao đầu vào chỗ chết, nhưng bảo anh tiếp tục đợi ở đây thì trong lòng càng thấy bứt rứt khó chịu.

Trương Lập cũng lên tiếng: “Giáo quan nói, kẻ địch chỉ có một tên, nếu hắn đang cùng lúc đối phó cô ấy và pháp sư, vậy thì chúng ta có thể di động, ít nhất cũng rời khỏi phạm vi giám sát của hắn được, Cường Ba thiếu gia, anh thấy…”

“Đợi đã…” Trác Mộc Cường Ba cũng biết, cần phải lập tức đưa ra phán đoán. Nếu kẻ địch vẫn đang giám thị bọn họ, vậy thì đây là cơ hội tốt nhất để hành động. Trong đầu gã thầm tính toán, tốc độ lan truyền của âm thanh là 340 m/s, sau khi sử dụng lựu đạn lóa, thông thường người ném ra phải chờ hai ba giây mới lao vào vòng chiến. Từ đó, Trác Mộc Cường Ba phán đoán thời gian âm thanh vang được tới đây và thời gian kẻ địch cùng pháp sư Á La, Lữ Cánh Nam chiến đấu.

“Hành động!”

Năm người họ lập tức di chuyển theo một hướng khác, nhưng Trát Lỗ đã chân tay mềm nhũn, vừa chạy mà lảo đảo như muốn ngã đến nơi.

Ngưu Nhị Oa đã trở lại vị trí phục kích, lập tức trông thấy phía trước có di động, liền không chút do dự nâng súng lên, nã ngay một phát vào người hành động chậm chạp nhất kia.

“Á!” Trát Lỗ đau đớn rống lên, viên đạn đã ghim vào vai trái anh ta, song hình như chưa xuyên qua. Trương Lập kêu lớn: “Trát Lỗ trúng đạn rồi!” Năm người vội vàng nằm phục xuống. Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều thấy dâng lên một tia sợ hãi đối với kẻ địch này. Cùng lúc đối phó với Lữ Cánh Nam và pháp sư Á La, lẽ nào nhanh như vậy đã giải quyết xong rồi ư? Vậy thì đối phương thực sự quá đáng sợ, hay chúng không chỉ có một tên thôi?

Pháp sư Á La không dám bỏ Lữ Cánh Nam lại, vì cô đang tạm thời mất cả thị lực lẫn thính lực, nếu gặp phải kẻ địch cầm súng thì đúng là hoàn toàn chẳng còn chút năng lực phòng ngự nào cả. Ông phải đợi Lữ Cánh Nam đỡ được phần nào, sau đó mới có thể chế phục tên kia. Nhưng thời gian không đợi người, vừa đỡ Lữ Cánh Nam vào chỗ ẩn nấp, liền nghe thấy tiếng súng vang lên. Pháp sư Á La thầm nhủ: “Bọn Cường Ba thiếu gia hành động sớm quá, không ổn, cần phải bảo vệ an toàn cho cậu ấy!” Ông ra lệnh cho Lữ Cánh Nam ẩn nấp tại chỗ, tự bảo vệ mình, kế đó, nhanh chóng lao vút ra ngoài.

Ngưu Nhị Oa chỉ bắn có một phát, tất cả kẻ địch đều đã nằm phục xuống. Trên khóe miệng y khẽ lộ ra một nụ cười, có độ khó thì mới kích thích chứ. Y dựa vào trí nhớ lần tìm vị trí của mấy người vừa nãy, lúc này, trong thiết bị gắn bên tai chợt vang lên tiếng động báo hiệu phía sau lưng y có vật thể đang di động. “Hừm? Lần này lại là gì nữa đây? Lợn rừng à?”

Ngưu Nhị Oa chạy như điên trong rừng, trong lòng thầm hét vang: “Thật không ngờ, cơ hội cuối cùng đã tới rồi! Anh à, em có thể báo thù cho anh được rồi! Trác Mộc Cường Ba, lần này mày phải chết!” Từ nhỏ đến lớn, dù đánh nhau hay đi ăn trộm ăn cắp, lúc nào y cũng có anh trai ở bên, lang bạt kỳ hồ khắp chốn đó đây. Anh trai là chỗ dựa dẫm nửa đời của y, hai anh em luôn cùng quẩn quanh qua lại trên lằn ranh sinh tử, bởi thế, gã Trác Mộc Cường Ba đã sát hại anh trai y, nhất định phải chết! Còn chuyện anh em nhà y làm toàn việc phạm pháp, giết vô số người, Ngưu Nhị Oa hoàn toàn không để tâm đến, logic của y hết sức đơn giản, bọn y làm như vậy, chỉ là để sinh tồn. Chỉ cần vì sinh tồn, dù có làm những chuyện gì thì cũng đều hợp lý cả! Kẻ nào chặn đường y đều phải chết, kẻ nào kéo chân bọn y cũng đều phải chết, nhưng anh trai y thì không thể chết! Chỉ có anh trai y là không thể chết! Trác Mộc Cường Ba! Trác Mộc Cường Ba…

“Oa, đừng có nhanh vậy chứ, đừng có nhanh vậy chứ!” Trát Lỗ ôm chặt lấy một bên chân của Trác Mộc Cường Ba lớn tiếng kêu toáng lên. Đối với người chưa từng tiếp xúc với dây móc, cảm giác đu người lao đi vun vút như thế tuyệt đối không chỉ là kích động, mà phải nói là khủng khiếp mới đúng. Bọn Trác Mộc Cường Ba lợi dụng hoàn cảnh trong rừng, lật cổ tay, vung dây móc ra, rồi tung mình đu lên như diễn viên đu bay trong đoàn xiếc đu từ cái đu này sang cái đu khác. Giờ đây họ đã quá quen thuộc với tính năng của loại thiết bị bắn dây móc này, chỉ khổ thân Trát Lỗ, vừa nhìn thấy phía trước sắp đập vào một thân cây to tướng, liền sợ đến hết hồn, không dám mở mắt ra, nói gì đến chỉ đường chỉ lối cho ai. Vậy mà trong lúc đu bay với tốc độ cao như thế, Nhạc Dương vẫn có thể nhận rõ được hướng xe chạy.

Nhạc Dương nhẹ nhàng hạ xuống đất, nói với những người phía sau: “Đến đây thì vết xe chia làm hai, chúng ta đi lối nào đây?”

Bọn Trác Mộc Cường Ba cũng lần lượt hạ xuống, gã nói với Nhạc Dương: “Kiểm tra xem con đường nào có dấu vết của xe lớn và đa số kỵ binh đi qua.” Kế đó, gã lại quay sang hỏi Trát Lỗ: “Hai con đường này thông tới đâu?” Trát Lỗ vẫn sợ đến nỗi chẳng dám thở mạnh, đang đần thối cả mặt ra.

Nhạc Dương cẩn thận kiểm tra lại một lượt, đoạn nói: “Lều của quốc vương đi phía trái.”

“Đó, đó là đường đi Gia Quỳnh.” Cuối cùng Trát Lỗ cũng định thần lại được.

Trác Mộc Cường Ba hỏi: “Đại Địch ô và quốc vương của các người có bao giờ tách nhau ra không?”

“Không đâu, sự an toàn của đại vương ít nhất có một nửa là do Đại Địch ô phụ trách, tất cả đám binh lính hộ vệ cộng lại cũng không thể bằng một Đại Địch ô.” Trát Lỗ khẳng định.

“Nhưng nếu bọn họ cố ý không ngồi trên xe lớn chở trướng của quốc vương, mà chuyển sang ngồi xe nhỏ… nhưng, hư mà thực, thực mà hư, cũng có khả năng họ không đổi xe…” Trương Lập nói.

Ba Tang nghe vậy liền bực tức gắt lên: “Nói vậy cũng nói làm gì!”

Nhạc Dương nói: “Vấn đề không phải ở đó, quan trọng là tại sao bọn họ lại đột nhiên rời khỏi Nhật Mã Ca Tùng gấp gáp thế? Lẽ nào có liên quan đến chúng ta? Nếu là như vậy, thì e rằng đây là trò của Quách Nhật Niệm Thanh. Lại quay lại với vấn đề cũ, tại sao y lại căm ghét chúng ta đến vậy? Rốt cuộc chúng ta đã làm gì chạm đến lợi ích của y đâu chứ?”

Lữ Cánh Nam nói với Trác Mộc Cường Ba: “Giờ không có thời gian nghĩ ngợi chuyện này đâu, rốt cuộc là đi hướng nào? Anh có quyết định được không? Chúng ta không thể chia nhau ra đuổi theo được đâu.”

Trác Mộc Cường Ba đưa mắt nhìn sang phía pháp sư Á La, pháp sư Á La gật đầu nói: “Ừm, chúng ta chỉ đến mời Đại Địch ô của Yaca, nếu xung đột với quân đội của họ thì không ổn chút nào. Còn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì cứ gặp được Đại Địch ô trước, chắc là sẽ rõ ngọn ngành thôi.”

Trác Mộc Cường Ba nói: “Đối với các dân tộc du mục, mỗi bộ lạc đều có phạm vi thế lực và tuyến đường di chuyển riêng của mình, những bộ lạc khác không được xâm phạm và can thiệp, người đứng đầu liên minh có thể đặt ra và thay đổi tuyến đường cũng như thời gian di chuyển. Nhưng nếu ông ta muốn thay đổi, liệu có cần phái một nhóm nhỏ đi thông báo cho các bộ lạc khác không?”

Trát Lỗ gật đầu lia lịa: “À, phải rồi, đại vương sẽ phái đoàn sứ tiết đi thông báo cho các bộ lạc khác việc thay đổi thời gian và tuyến đường di chuyển như thế nào.”

Trác Mộc Cường Ba đưa mắt nhìn vết xe để lại, thấy rất ngay ngắn chỉnh tề, vết chân ngựa thẳng tăm tắp, rồi khẳng định: “Đến Gia Quỳnh! Đi thôi, Trát Lỗ…”

Trát Lỗ thoáng biến sắc, gần như là khẩn cầu: “Lần này đừng nhanh thế nữa, có được không vậy?”

Ngưu Nhị Oa lao đi vun vút trong rừng, y thấy máu nóng bắt đầu sôi trào lên sùng sục. “Anh trai à, lần này nhất định… nhất định! Nhất định em sẽ giết chết Trác Mộc Cường Ba!” Đột nhiên, y bỗng dừng lại. Một cơn gió mang thông tin từ đằng xa tới, thiết bị thu âm gắn bên tai khiến thính lực của y tăng lên gấp cả trăm lần, cộng với những bài huấn luyện đặc biệt, giờ đây y thậm chí có thể phân biệt được âm thanh của lũ chuột trong vòng hai cây số vuông. Thông tin cơn gió ấy mang đến cho y là: Có vật thể đang di chuyển với tốc độ cao trong rừng, còn nhanh hơn cả y nữa, từ tiếng cành cây và tiếng ma sát có thể nhận thấy, đường đồ thị biểu diễn âm thanh nhô lên thụp xuống theo hình sin, đó không phải tiếng chạy trên mặt đất, có thứ gì đó đang nhảy nhót, hay là đang đu bay? Là lũ sóc bay? Không! Những vật thể này khá lớn, nhưng không phải tinh tinh, xung quanh đây không có tinh tinh. m thanh càng lúc càng lớn, mà không chỉ có một, có bốn, năm, sáu, bảy, tám… không, bảy… sáu… sáu!

“Bọn chúng tổng cộng có sáu người…” Giọng Khước Ba văng vẳng bên tai y. Ngưu Nhị Oa lập tức chọn lấy một chỗ ẩn náu tốt, ngụy trang đầy đủ, mắt gí vào ống ngắm điện tử…

Bọn Trác Mộc Cường Ba đang dùng dây móc đu trong rừng, không hề phát giác ra nguy hiểm đang ở cận kề…

Bóng Trác Mộc Cường Ba đã xuất hiện trong dấu chữ thập của ống ngắm điện tử, Ngưu Nhị Oa thậm chí có thể thấy rõ từng sợi râu trên gương mặt gã. Y liếm liếm môi, nòng súng dịch chuyển theo hướng di động của Trác Mộc Cường Ba. “Anh ơi, đợi em, sẽ xong ngay thôi. Em nên cho hắn toi đời ngay bây giờ, hay khiến hắn phải chịu đủ sự giày vò đau khổ đây?” Ngón tay y bóp mạnh, “pằng”, một viên đạn lao vút đi.

Một trận gió lớn phía trước ập tới, Trác Mộc Cường Ba đang nheo nheo mắt tìm kiếm những cành cây để ném dây móc vào, đột nhiên, một tia lửa lóe lên lướt qua ngay trước mặt gã, tựa như một ánh sao băng trên bầu trời đêm. Sao lại vậy được? Ảo giác chăng? Nhưng liền ngay sau đó, thân cây bên cạnh đã tóe ra mấy mảnh mạt gỗ, bắn vào mặt gã. Trác Mộc Cường Ba ngoảnh đầu lại, thấy thân cây dường như bị một mũi dao nhỏ khoét ra mất một mẩu. Gã lập tức hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.

Đồng thời, Ba Tang cũng cảm thấy lạnh buốt, tựa như có người dùng một con dao bằng băng nhè nhẹ rạch vào ngực mình, anh ta lấy làm lạ, bỗng nghe Trác Mộc Cường Ba lớn tiếng kêu lên cảnh báo: “Có kẻ bắn lén!”

Sáu người cùng lúc thu dây, nhanh chóng hạ xuống đất, nấp vào mấy bụi cây thấp tè. Trát Lỗ kinh hoảng, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có điều, nhìn nét mặt họ, anh ta cũng biết được sự tình hết sức nghiêm trọng.

“Cơn gió đáng chết!” Ngưu Nhị Oa nghiến răng. Trở lực của gió đã làm chậm tốc độ đu người của Trác Mộc Cường Ba, khiến đạn lướt qua trước mặt đối phương. Y hướng họng súng xuống, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu.

Nhạc Dương nhìn chỗ toét ra trên thân cây nói: “Đạn bắn chếch theo hướng gió từ phía Tây đến, hắn ở phía trái chúng ta. Đạn kiểu này chắc là súng bắn tỉa, cách chúng ta ít nhất cũng khoảng năm trăm mét.”

Trương Lập lấy ống nhòm điện tử ra, tìm kiếm giây lát rồi lắc đầu nói: “Không thấy mục tiêu.”

Lúc này trên người Ngưu Nhị Oa cắm đầy cành cây và dây leo, trên mặt cũng bôi bùn đất, dính lá cây, chỉ có đôi mắt và họng súng đen ngòm lộ ra ngoài, đừng nói là cách nhau mấy trăm bước, cho dù có đi qua phía trước y, chỉ cần y nằm im bất động, thì cũng khó mà phát hiện được.

Trương Lập điều chỉnh lại ống nhòm, hơi nhích người về phía Trát Lỗ. Trát Lỗ vẫn chưa định thần lại, vừa chạm vào đã ngã bổ ra, cả người đè lên một gốc cây. “Nằm xuống!” Lữ Cánh Nam bỗng dưng nhảy chồm tới đè Trát Lỗ xuống đất, một tia lửa đã lặng lẽ xuyên qua chỗ Trát Lỗ vừa mới đứng, để lại một loạt lỗ thủng trên lá cây.

“Chuyện… chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra thế?” Trát Lỗ nhìn lỗ thủng tròn trên lá cây, bối rối nói.

Ba Tang lạnh lùng nói: “Không được cựa quậy, chết đấy!” Trát Lỗ nghe mà hồn xiêu phách lạc.

Nhạc Dương nói: “Bắn rất chuẩn, chỉ hơi nhúc nhích một chút là hắn đã phát hiện ra. Kỳ lạ thật, trong đám Hồ Lang ấy xuất hiện một tên như vậy từ bao giờ nhỉ?” Anh vừa nói, vừa cúi xuống nhặt một cục đá lên, rồi tiện tay ném mạnh, viên đá đập vào một thân cây gần đó. Chỉ nghe “tạch” một tiếng, đạn đã bắn tung viên đá vừa rơi xuống đất ra xa!

Trương Lập nói: “Không chuẩn đến vậy chứ!”

Nhạc Dương nói: “May mắn thôi. Nhưng nhất định hắn dùng ống ngắm bội số nhỏ, bằng không thì không thể giám sát được động tĩnh trong phạm vi rộng như vậy được. Phải rồi, chúng ta có radar mà? Thử xem vị trí của hắn ở đâu.”

Trương Lập lắc đầu, nói: “Radar chỉ có thể phát hiện được các vật thể di động thôi.”

Nhạc Dương lại nói: “Chỉ cần hắn nổ súng là sẽ có vật thể di động liền.” Trương Lập hiểu ra, tức thì mở ba lô lấy bộ radar cỡ nhỏ.

Ngưu Nhị Oa nhìn không chớp mắt, cả hơi thở như cũng ngưng lại luôn. Tâm trạng y lúc này đang hưng phấn cực độ, đó là cảm giác phấn chấn của thợ săn khi nhìn thấy con mồi rơi vào cạm bẫy, tuy rằng vẫn chưa có động tĩnh gì, cũng không nghe được tiếng động, nhưng y đã khóa chặt phạm vi hoạt động của đối phương rồi, chỉ cần có gió thổi cỏ lay một chút thôi, y sẽ không hề do dự nã ngay một phát đạn. “Hai phát súng vừa rồi đều không thấy máu tóe lên, hừ, đang thăm dò vị trí của tao hử? Tao đã ngụy trang đến độ gần như hoàn hảo rồi, muốn tìm tao à, đừng có mơ! Hừ, lại có động tĩnh, đó là cái gì vậy? Hừ, thì ra là trang bị của chúng ta. Xem ra chúng đã nhặt được một vài món đồ Merkin cho chúng ta rồi, chẳng trách…” Ngưu Nhị Oa lại nổ súng.

“Tạch!” Trương Lập đớ người ra, radar còn chưa giơ lên quá đỉnh đầu đã bị phát súng của đối phương bắn cho vỡ nát, kiểu này là kiểu gì vậy chứ?

Lữ Cánh Nam nói: “Bắn từng phát một từ cùng vị trí, kẻ địch chỉ có một tên, mọi người đợi ở đây, chớ vọng động. Pháp sư.” Pháp sư Á La gật đầu, cùng Lữ Cánh Nam chia hai hướng trái phải len lén lùi về phía sau.

“Hừm, sao không có động tĩnh gì vậy?” Ngưu Nhị Oa chăm chăm nhìn vào ống ngắm, bắt đầu thấy ngờ vực, nhưng rồi y lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vẫn im lìm bất động. Y hiểu rất rõ, giữa tay súng bắn tỉa và người bị ngắm bắn, vốn là một cuộc đọ sức về ý chí và khả năng nhẫn nại, kẻ nào trầm tĩnh hơn, kẻ đó sẽ giành được thắng lợi cuối cùng. “Chỗ này ẩm thấp lạnh lẽo, lại có bọn côn trùng ghê tởm, để tao xem chúng mày nhẫn nại được bao lâu?” Ngưu Nhị Oa thầm nghĩ, đột nhiên, trong thiết bị thu âm vang lên những âm thanh sột soạt rất khẽ, dường như có thứ gì đang tiến lại gần chỗ này.

“Vòng ra phía sau tập kích hử, biết là chúng mày sẽ giở trò này mà, tao chuẩn bị sẵn quà mừng rồi đây.” Tay trái Ngưu Nhị Oa cầm một thiết bị dẫn nổ, ở đầu dây phía bên kia là một trái lựu đạn, chỉ cần y ấn nhẹ, thằng người giả ngụy trang kia sẽ cho những tên đánh lén một niềm vui bất ngờ. “Từ phía sau bên trái vòng qua, trên cây à, không… vẫn còn âm thanh, động tác nhẹ quá, gần như không nghe thấy được, ở phía sau bên phải, hừm, muốn bao vây tao hả? Chúng dừng lại rồi, tốt quá, chúng đã phát hiện ra lễ vật của ta rồi.” Bàn tay Ngưu Nhị Oa bóp nhẹ vào thiết bị dẫn nổ, chỉ chờ nghe tiếng kẻ địch rời khỏi tán cây kia.

Lữ Cánh Nam và pháp sư Á La đang nấp trên ngọn cây, đích thực đã nhìn thấy một chỗ gồ lên được che đậy bằng cành lá, nếu không quan sát kỹ e rằng khó mà nhận ra, cho dù nhìn từ góc độ nào cũng rất dễ cho rằng đó là một đống lá rụng được quét vun vào. Nhưng kẻ địch rõ ràng đã bỏ qua mất một vấn đề, nơi này đâu phải công viên, cũng chẳng có ai đi quét lá rụng cả, vậy thì rõ ràng là có người cố ý vun lá rụng lại một chỗ. Vị trí này đích thực cũng là một chỗ rất tốt để mai phục bọn Trác Mộc Cường Ba.

Lữ Cánh Nam ra hiệu bằng tay với pháp sư Á La: “Dùng cành cây và đá làm phân tán sự chú ý của tên bắn lén đó trước, sau đó nhanh chóng nhảy xuống chế phục đối phương.”

Pháp sư Á La gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi nghi hoặc, vị trí này liệu có hơi lộ liễu quá không? Lẽ nào tên này không sợ có người ở phía sau nhằm vào hắn hay sao? Nhưng Lữ Cánh Nam đã ném một cành cây ra phía trước tên bắn tỉa chừng hơn chục mét, khi cành cây sắp chạm đất, hai người liền cùng lúc rời khỏi tán cây.

Ngưu Nhị Oa nắm bắt được sự thay đổi này một cách chuẩn xác. “Chào mừng đến với Địa ngục!” Y ấn nhẹ vào cái nút trên thiết bị dẫn nổ.

Cành cây vừa chạm đất, đống lá cây vẫn im lìm bất động. “Không ổn!” pháp sư Á La chợt giật thót mình, trong thời khắc đối đầu căng thẳng thế này, con người tuyệt đối không thể nào bình tĩnh như vậy được, pháp sư đột nhiên ngoắc cổ tay một cái, bắn dây móc ngược ra phía sau, đu người vút đi.

“Pháp sư sao lại…” Phản ứng của Lữ Cánh Nam cũng cực kỳ mẫn tiệp, vừa thấy pháp sư Á La như vậy, cũng chuẩn bị bắn dây móc ra. Nhưng lúc ấy, phía trước bỗng bùng lên một luồng sáng trắng, liền ngay sau đó, là tiếng nổ đinh tai váng óc!

Trước khi tiếng nổ vang lên, Ngưu Nhị Oa đã chuyển thiết bị gắn trên tai sang chế độ cách âm, sau khi ánh sáng lóe lên, y lại nhanh chóng bật chế độ thu âm khuếch âm, bật dậy tìm kiếm kẻ vòng ra sau đánh lén. “Làm sao thế được? Không có người, không có âm thanh, cả tiếng thở cũng không? Lẽ nào ta nghe lầm?” Ngưu Nhị Oa hồ nghi tìm kiếm chỗ quả lựu đạn sáng vừa nổ, chuyển mắt kính sang chế độ dò tìm sự sống bằng tia hồng ngoại: không có! Xung quanh đó không hề có chấm đỏ nào báo hiệu sự tồn tại của vật thể sống. “m thanh vừa nãy, tuyệt đối không thể nào là ảo giác được, hay là có con vật nhỏ nào đấy? Bị nổ bay mất tiêu rồi? Con mẹ nó, mất thời gian của ta.” Ngưu Nhị Oa lại xoay người trở lại điểm phục kích.

Sau khi Ngưu Nhị Oa quay người bỏ đi, pháp sư Á La mới đưa Lữ Cánh Nam ló đầu lên khỏi đầm nước băng lạnh. Khi ánh chớp của lựu đạn lóe lên, pháp sư Á La đã biết là có chuyện gì xảy ra rồi, ông xoay lưng về phía ánh sáng, ngửa mặt hú dài một tiếng, tiếng rít phát ra từ phế phủ đủ để kháng cự lại âm thanh của quả lựu đạn lóa ấy. Tiếng hú vừa dứt, hiệu lực của lựu đạn lóa cũng không còn nữa, pháp sư Á La ngay lập tức tìm thấy Lữ Cánh Nam, dẫn cô đến đầm nước gần đó. Lúc này, Ngưu Nhị Oa vẫn đang ở trong trạng thái cách âm. Chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, pháp sư Á La đã dùng chỉ pháp đặc hữu của Mật giáo ra lệnh cho Lữ Cánh Nam: nín thở, trầm xuống.

Lữ Cánh Nam tuy không nghe thấy cũng không nhìn thấy, nhưng xúc giác của cơ thể vẫn còn y nguyên, hai chân cô đã cảm nhận được cái lạnh ngập đến đầu gối, biết mình đang ở trong nước hoặc đầm lầy, bèn hít sâu một hơi, cùng chìm xuống với pháp sư Á La, náu mình tránh khỏi sự tìm kiếm của Ngưu Nhị Oa.

Ở phía bên kia, uy lực của quả lựu đạn lóa cũng làm kinh động bọn Trác Mộc Cường Ba. Nhạc Dương nói: “Là lựu đạn lóa, giáo quan bị phát hiện rồi à?”

Nhạc Dương nói đoạn liền định lao ra, nhưng Ba Tang đã vươn tay kéo lại, bình tĩnh nói: “Xông ra cũng vô dụng thôi.” Nhạc Dương ngẩn người ra nhìn Ba Tang, anh hiểu, ý của Ba Tang là, cả giáo quan và pháp sư Á La còn không đối phó được với tên ấy, mình đi cũng chỉ là tự lao đầu vào chỗ chết, nhưng bảo anh tiếp tục đợi ở đây thì trong lòng càng thấy bứt rứt khó chịu.

Trương Lập cũng lên tiếng: “Giáo quan nói, kẻ địch chỉ có một tên, nếu hắn đang cùng lúc đối phó cô ấy và pháp sư, vậy thì chúng ta có thể di động, ít nhất cũng rời khỏi phạm vi giám sát của hắn được, Cường Ba thiếu gia, anh thấy…”

“Đợi đã…” Trác Mộc Cường Ba cũng biết, cần phải lập tức đưa ra phán đoán. Nếu kẻ địch vẫn đang giám thị bọn họ, vậy thì đây là cơ hội tốt nhất để hành động. Trong đầu gã thầm tính toán, tốc độ lan truyền của âm thanh là 340 m/s, sau khi sử dụng lựu đạn lóa, thông thường người ném ra phải chờ hai ba giây mới lao vào vòng chiến. Từ đó, Trác Mộc Cường Ba phán đoán thời gian âm thanh vang được tới đây và thời gian kẻ địch cùng pháp sư Á La, Lữ Cánh Nam chiến đấu.

“Hành động!”

Năm người họ lập tức di chuyển theo một hướng khác, nhưng Trát Lỗ đã chân tay mềm nhũn, vừa chạy mà lảo đảo như muốn ngã đến nơi.

Ngưu Nhị Oa đã trở lại vị trí phục kích, lập tức trông thấy phía trước có di động, liền không chút do dự nâng súng lên, nã ngay một phát vào người hành động chậm chạp nhất kia.

“Á!” Trát Lỗ đau đớn rống lên, viên đạn đã ghim vào vai trái anh ta, song hình như chưa xuyên qua. Trương Lập kêu lớn: “Trát Lỗ trúng đạn rồi!” Năm người vội vàng nằm phục xuống. Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều thấy dâng lên một tia sợ hãi đối với kẻ địch này. Cùng lúc đối phó với Lữ Cánh Nam và pháp sư Á La, lẽ nào nhanh như vậy đã giải quyết xong rồi ư? Vậy thì đối phương thực sự quá đáng sợ, hay chúng không chỉ có một tên thôi?

Pháp sư Á La không dám bỏ Lữ Cánh Nam lại, vì cô đang tạm thời mất cả thị lực lẫn thính lực, nếu gặp phải kẻ địch cầm súng thì đúng là hoàn toàn chẳng còn chút năng lực phòng ngự nào cả. Ông phải đợi Lữ Cánh Nam đỡ được phần nào, sau đó mới có thể chế phục tên kia. Nhưng thời gian không đợi người, vừa đỡ Lữ Cánh Nam vào chỗ ẩn nấp, liền nghe thấy tiếng súng vang lên. Pháp sư Á La thầm nhủ: “Bọn Cường Ba thiếu gia hành động sớm quá, không ổn, cần phải bảo vệ an toàn cho cậu ấy!” Ông ra lệnh cho Lữ Cánh Nam ẩn nấp tại chỗ, tự bảo vệ mình, kế đó, nhanh chóng lao vút ra ngoài.

Ngưu Nhị Oa chỉ bắn có một phát, tất cả kẻ địch đều đã nằm phục xuống. Trên khóe miệng y khẽ lộ ra một nụ cười, có độ khó thì mới kích thích chứ. Y dựa vào trí nhớ lần tìm vị trí của mấy người vừa nãy, lúc này, trong thiết bị gắn bên tai chợt vang lên tiếng động báo hiệu phía sau lưng y có vật thể đang di động. “Hừm? Lần này lại là gì nữa đây? Lợn rừng à?”

Chọn tập
Bình luận