Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Pendragon 2 – Thành Phố Mất Tích

Chương 19

Tác giả: D.J. Machale

TRÁI ĐẤT THỨ HAI
(@Ella_mEn type)

Đọc xong nhật ký trước Courtney, Mark ngồi xuống sàn, lưng dựa bàn. Nó lo sợ cho Bobby, cậu Press, Spader và cuộc chiến sắp bùng nổ tại Cloral. Thật ra, Mark thắc mắc: cuộc chiến đó xảy ra chưa? Bobby đang ở Cloral trong quá khứ? Hay trong một tương lai rất xa vời? Hay tất cả những gì đang xảy ra đều cùng thời điểm với những sự kiện trên Trái Đất Thứ Hai này? Thời gian là một trong nhiều điều kỳ bí nhất trong những cuộc phiêu lưu của Bobby với vai trò một Lữ khách.

Đọc về những khó khăn của Bobby mà không làm được điều gì giúp bạn quả là một sự khổ tâm. Nhưng dù Mark có ý kiến gì hay ho, nó cũng không được phép can thiệp vào công việc của Lữ khách. Nhất là sau những gì đã xảy ra tại Denduron. Công việc của nó chỉ là một anh thủ thư, cất giữ nhật ký của Bobby.

Nhưng chính việc này cũng làm nó áy náy. Giữ nhật ký cũng không nên thân. Mark liếc nhìn đồng hồ, mong sao Courtney đọc mau mau lên và ra khỏi đây trước khi thằng Andy Mitchell gọi điện thoại.

Sau cùng Courtney cũng đọc xong, ngước nhìn Mark, rầu rĩ nói:

– Những người này không thể tự vệ được đâu. Vì theo như Bobby viết, họ sống thanh bình quá.

Vừa thu nhặt mấy trang nhật ký, Mark vừa nói:

– Ờ, nhưng cứ để coi.

– Cậu không thấy lo sao?

– Lo chứ. Nhưng chúng mình có thể làm gì?

Courtney gục đầu. Mark có lý. Hai đứa có giúp được gì đâu. Mark bảo:

– Muộn rồi. Mình có việc phải làm.

Nó muốn cô bạn đi ngay, vì Mitchell sắp gọi rồi. Courtney hiểu, bật nói:

– Đúng rồi. Cậu còn bận với anh bạn đại số phải không?

– Hả?

Mark suýt quên vụ nói dối lần trước. Chợt nhớ ra, nó vội nói:

– Ờ…phải đó. Đại…đại số. Mình giúp… giúp thằng bạn.

Lại cà lăm! Mark cố không nhăn nhỏ. Courtney tò mò:

– Này, cậu không sao chứ? Có gì mà rối rít lên vậy?

– M…mình… lo cho Bobby.

Mark ghét phải nói dối Courtney, nhưng không còn cách nào khác nữa. Ngoài ra, đó cũng là một phần sự thật. Nó đang lo sợ cho Bobby.

Đúng lúc đó chuông điện thoại reo. Mark liếc về phía tiếng chuông như chỉ mong cái điện thoại nổ tung ra. Courtney bắt gặp ánh mắt đó, nhưng không phải ứng gì. Cô bé đứng dậy nói:

– Mình đi đây. Nhớ gọi cho mình khi…

– Ngay khi nhận nhật kí mới.

Reeeng! Với Mark, tiếng chuông rền như tiếng sấm.

– Chào.

Courtney nói rồi ra khỏi phòng. Mark chộp điện thoại trước khi tiếng chuông khủng khiếp lại vang lên:

– A lô.

Giọng nói đáng sợ vang lên ở đầu dây bên kia:

– Sao mày?

– Khoan

Mark nhìn ra cửa sổ, để biết chắc Courtney đã đi. Một lát sau nó thấy cô bạn đang bước xuống vỉa hè. Ruột gan Mark nhộn nhạo lên. Cảm thấy mình như một tên phản bội, nó cầm điện thoại lên nói:

– Gặp mày ngoài phố. Trong công viên bỏ túi, ngay dưới cửa hiệu Cầm Viên đó.

Thằng Mitchell khụt khịt:

– Mười lăm phút nữa.

– Sau mười lăm phút được không…

Cụp! Mark bị mắc kẹt rồi. Phải đem nhật kí #6 tới cho thằng Mitchell, nếu không thằng đều đó sẽ đi báo cảnh sát về Bobby. Không có lối thoát nào khác nữa.

Mark leo thang lên rầm thượng, mở ngăn kéo bàn – nơi an toàn để cất giữ nhật ký của Bobby. Mark lấy nhật kí #6 ra, rồi đặt nhật kí #7 vừa đọc xong vào ngăn kéo bàn. Nó thoáng có ý nghĩ đưa tất cả cho thằng Mitchell đọc một lần, để sự khổ tâm này khỏi kéo dài. Nhưng thậm chí mang theo trong người chỉ một nhật kí thôi, nó cũng đã ngán ngẩm. Lỡ bị xe đụng thì sao? Ôm tất cả đi, chắc nó chết mất vì căng thẳng.

Không được. Phải “diễn” trò này từ từ thôi. Hy vọng thằng Mitchell phát chán và sẽ để cho nó được yên. Đó là hy vọng hay nhất và duy nhất của Mark. Vì vậy nó khóa ngăn kéo bàn, bỏ nhật ký #6 vào ba-lô, lên đường tới đại lộ Stony Brook.

Khi Mark tới “Phố” – theo kiểu gọi của đám trẻ – đã là hơn sáu giờ chiều thứ bẩy, hầu hết hàng quán sửa soạn đóng cửa, nên con đường đông đúc tràn ngập cửa hàng quán ăn đã thưa thớt người.

Mark bước vội trên vỉa hè, đi qua cửa hiệu ưa thích của nó – đó là hiệu bán thức ăn tên Cầm Viên. Khoai tây rán của cửa hàng này thật tuyệt vời. Mùi dầu ăn hôi hổi lan tỏa khắp chung quanh như một làn khói mằn mặn ngon lành. Như những lúc khác, Mark đã không thể ngăn nổi mùi vị quyến rũ đó, phải bước ngay vào mua một hộp khoa tây chiên to đùng. Nhưng hôm nay thì không. Hôm nay đầu óc nó đang rối tung lên vì những chuyện khác.

Nó tiến vào công viên bỏ túi cách cửa hàng Cầm Viên mấy căn. Gọi là công viên bỏ túi, vì đây chỉ là một khoảng trống nằm giữa hai cao ốc, giống như một cái túi vậy. Có lẽ trước kia nơi đây cũng có một ngôi nhà, nhưng Mark nhớ là chưa hề thấy bao giờ. Thành phố đã tạo nơi này thành một công viên nho nhỏ với cỏ hoa, một lối đi lát đá và mấy cái băng ghế dài bằng gỗ, để mọi người có thể ngồi nhấm nháp khoai tây rán mua từ cửa hiệu Cầm Viên.

Đây là một nơi nho nhỏ dễ thương, nếu không có thằng Andy Mitchell đang ngồi lù lù trên băng ghế, chờ Mark. Thằng Mitchell ngồi trên lưng ghế, hai chân đặt trên mặt ghế. Vừa thấy Mark, nó đã la lên:

– Mày tới trễ thế?

Mark đáp:

– Mày cho tao có chút xíu thời gian à!

– Mày có đem theo…

Chưa dứt lời, Mitchell đã giật túi xách của Mark, lụi lọi. Mark cằn nhằn:

– Từ từ. Mày phải biết tôn trọng những thứ này một chút chứ.

– Được rồi. Sao cũng được.

Thằng Mitchell mở nhật ký #6, bắt đầu đọc. Mark ngồi xuống ghế, sát bên hai chân Mitchell, tự nhủ sẽ phải chờ mòn mỏi đây. Mark quá rõ thằng Mitchell là đứa đọc chậm như rùa.

Cũng như lần trước, thằng Mitchell luôn miệng hỏi nghĩa cả đống từ. Mark không thể tin nổi, một thằng mười bốn tuổi đầu mà không hiểu nghĩa của những từ như “thao tác” hay “công phu” là gì. Đúng là thằng ngố. Mark điên cả người khi phải nhìn thằng Mitchell bấu chặt những trang giấy quí giá bằng mấy ngón tay vàng khè khói thuốc. Cứ như đang nắm đống báo cũ cả tuần. Mỗi khi thằng Mitchell khạc nhổ lại làm Mark muốn ói. Bộ thằng này chưa bao giờ biết khăn giấy là gì sao?

Sau cùng, lâu như cả thế kỷ, Mitchell cũng đọc xong. Nó nói với vẻ bàng hoàng:

– Oa!

Mark định hỏi móc lò: “Mày hiểu hết không?” Nhưng không dám, vì sợ bị ăn mấy quả thụi của Mitchell. Thằng Mitchell hỏi:

– Mày tin những chuyện này có thật à?

– Tao tin.

Mark trả lời ngắn gọn, chân thành. Nó chỉ muốn về nhà cho rồi.

– Mày có nhận được trang nào mới chưa?

Không biết trả lời câu hỏi này sao đây, nhưng Mark quyết định chẳng việc gì phải nói dối. Nó đã quá mệt mỏi vì nói dối.

– Có.

– A, nhưng tao chẳng thích đọc nữa đâu.

Hả? Mark tỉnh hẳn người. Thật vậy sao? Thằng Mitchell đã chán rồi? Đọc cả đống trang giấy là một công việc quá nặng nề với nó? Những từ ngữ khó hiểu quá tải đối với bộ não bé xíu bằng quả nho của nó? Hay nó phát hoảng vì những gì viết trong nhật kí và muốn giả bộ như chưa bao giờ biết tới, giống như con đà điểu rúc đầu trong cát. Dù với lý do nào, thì Mitchell cũng sẽ để Mark được yên thân, không đòi hỏi đọc thêm nhật kí nữa. Nhưng thằng Mitchell lại nói:

– Tao không thích đọc nữa, cho đến khi nào… tao được đọc suốt từ nhật ký một tới năm. Còn đọc kiểu này, cứ như đọc truyện từ đoạn giữa vậy. Tao muốn biết từ đầu như thế nào.

Mark muốn chết ngất. Bao hy vọng thằng Mitchell buông tha nó thế là tiêu tan hết.

– Tao còn muốn đọc tuốt tuột… một lần.

Mark hét lên:

– Không được. Tao không ôm theo hết tất cả một lần được. Tao không thể để bất cứ chuyện gì xảy ra cho những trang nhật ký đó. Tốt nhất là tao sẽ cho mày đọc mỗi lần một…

Thằng Mitchell tung hê những trang nhật kí #6 lên không.

– Ê!

Mark hốt hoảng la lớn, vội vàng nhặt những trang giấy rải rác khắp nơi. Thằng Mitchell cười sằng sặc, trong khi Mark vồ chụp những tờ gió cuốn bay vòng vòng. Sau cùng, Mark thu lượm lại được hết và phủi bụi từng trang.

– Mày cóc hiểu gì hết. Chỉ có hai đường: làm theo lời tao, hoặc tao đi báo cảnh sát.

Tình hình đang từ xấu tới tệ, và bây giờ đang tiến tới tai họa. Rõ ràng là thằng Andy Mitchell không chịu bỏ cuộc. Nó đã được “nếm” chút chút chuyến phiêu lưu của Bobby và muốn nhiều hơn nữa. Bây giờ Mark chỉ còn nước cố gắng xoay chuyển tình hình bằng mọi cách:

– Được. Nhưng tao không làm theo lời mày đâu. Tao sẽ không đem tất cả đến cho mày được. Tốt nhất là mày đến nhà tao mà đọc.

Ý nghĩ thằng Mitchell đặt chân vào nhà nó làm Mark cảm thấy như mối mọt đang đục khoét vào xương thịt, cứ như một cơn ác mộng. Nhưng nó không nghĩ ra được giải pháp nào khác nữa.

Mitchell cười cười:

– OK. Tao đồng ý. Bao giờ?

– Tao không biết. Phải chờ khi nào ba má tao đi vắng. Tao sẽ cho mày biết sau.

Mitchell tiến lại, dí mũi sát mặt Mark. Hơi thở nó hôi rinh rích mùi thuốc lá, làm Mark suýt nôn.

– Tao khoái vụ này rồi đấy. Tụi mình đang thật sự là một phe với nhau.

Nói xong nó khịt mũi, quay người bước đi. Mark không thể chịu đựng hơn được nữa. Tiếng khịt mũi rồn rột của thằng Mitchell làm nó bật nôn khan. Ngồi lại xuống băng gỗ, Mark nhìn những trang giấy nhầu nát của nhật ký #6, thầm nhủ: “Mình là kẻ thất bại.”

Tuần sau, Mark làm mọi cách để tránh mặt Mitchell tại trường. Vì Mitchell biết Mark thường đi học sớm, nên Mark cố đến trường thật trễ. Mỗi lần vào một cổng khác nhau, ôm theo tất cả sách vở để tránh phải đến ngăn tủ riêng. Thậm chí nó không bén mảng đến đổ rác sau trường (nơi lũ nhóc tụ tập hút thuốc). Chuyện này không quá khó khăn, vì từ sau khi phải nhảy vào đống rác để tìm trang nhật ký bị mất, nó không bao giờ trở lại nơi đó nữa. Nó không muốn nhớ lại cuộc phiêu lưu nho nhỏ đó tí nào.

Với tất cả thận trọng, Mark thật sự đã tránh mặt được Andy Mitchell suốt tuần lễ. Nhưng nó luôn bị căng thẳng. Bài vở sa sút thảm hại. Phải sớm làm điều gì đó cho nhẹ bớt tinh thần.

Dịp đó đến trong ngày thứ bảy. Ba má Mark đều vắng nhà cả ngày. Nó mong sẽ được cả một buổi sáng để xem hoạt hình. Lũ nhóc trong trường đứa nào cũng chờ dịp cha mẹ đi vắng là chúi đầu vào tivi xem hoạt hình, nhưng không bao giờ thú thật chuyện này. Nhưng Mark vừa yên vị trên trường kỷ, sửa soạn thưởng thức Bugs Bunny, (Bugs Bunny (Thỏ Bugs): là một chú thỏ vênh váo, lém lỉnh và tốt bụng. Cùng với Chuột Mickey, Thỏ Bugs là nhân vật hoạt hình bền bỉ nhất của Mỹ của thế kỷ 20) thì có tiếng chuông cửa. Đã định không trả lời, nhưng lại sợ đó là thư chuyển phát nhanh của bố, nó chạy ra mở cửa. Rắc rối rồi: Không phải thư chuyển phát nhanh.

Thằng Andy Mitchell vừa nói vừa sấn tới, dồn Mark đi trở lui vào nhà:

– Mày lẩn như chuột làm tao phát bệnh luôn. Có vấn đề gì à?

Mark biết chính xác vấn đề của nó là gì. Chính là thằng Mitchell. Mark lại cà lăm:

– Không… không lúc nào… thuận tiện. Ba má tao ở nhà suốt.

– Bây giờ ba má mày đâu rồi?

– Ra ngoài rồi.

Đã định nói là ba má ở trên gác, nhưng Mark nhận ra nó không thể cứ né thằng Mitchell mãi được.

– Tốt. Nhật kí đâu?

– Tao đi lấy. Chờ… chờ tao trong phòng khách.

Không thể để thằng Mitchell biết nơi giấu đồ bí mật. Cho thằng đó biết nhật kí để trong nhà nó đã là quá tệ rồi. Vì vậy trong khi Mitchell hô hố cười trước màn hình tivi với chương trình Pepe Le Pew (Có ai cười được với Pepe Le Pew bao giờ? Pepe Le Pew có gì là khôi hài đâu?), Mark đi lấy nhật ký. (Pepe Le Pew: một nhân vật trong loạt phim hoạt hình Loony Tunes và Những gia điệu hạnh phúc. Đó là một con chồn được nhân cách hóa như một gã người Pháp nặng mùi, hung hãn, luôn dạo quanh Paris để tìm kiếm tình nhân)

Nó cố thật êm nhẹ để Mitchell không biết nó đi ngả nào, Mitchell vẫn là đứa ở tuổi vị thành niên. Mark sẽ không để thằng này lợi dụng ưu điểm đó mà xông vào nhà tước mất nhật kí. Nếu không biết nhật kí để đâu, còn lâu thằng quỷ mới thực hiện được mưu đồ xấu xa đó. Vì vậy, Mark lặng lẽ lên rầm thượng, mở ngăn kéo bàn, lấy bốn cuộn giấy nâu, nhật ký đầu tiên của Bobby, rồi hấp tấp xuống thang. Vừa tới hành lang lầu hai, gần phòng ngủ nó thì…

– Nhà mày có toa-lét chứ?

Mark giật nẩy mình vì bị bất ngờ.

– Tất nhiên là có. Dưới nhà, gần…

Cái nhẫn trên tay Mark bắt đầu xoắn vặn. Ôi! Không. Mark không thể tin điều đó lại có thể xảy ra ngay lúc này, trước mặt thằng Mitchell… một lần nữa.

– Mày sao vậy? Bệnh à? Cũng mắc cầu hả?

Mark suy nghĩ thật nhanh. Không thể để thằng khỉ này thấy nhật kí mới. Thằng quỷ này biết càng ít càng tốt. Mark nói vội:

– Dùng toa-lét trong phòng ngủ của tao cho gần.

Thà uống a-xít còn hơn cho thằng Mitchell vào phòng, nhưng Mark chỉ còn nghĩ được cách này thôi. Thằng Mitchell lại khịt mũi:

– Đưa tao đọc trong khi đi cầu.

Mark không ưa hình ảnh đó, nhưng cái nhẫn lại chuyển động mạnh. Không còn kịp nữa. Nó đành ấn mấy cuộn giấy quý giá vào tay Mitchell và đẩy thằng quái vào phòng.

– Xong việc, gọi tao.

Mark nói rồi đóng sập cửa phòng ngủ. Thằng Mitchell sẽ ở trong đó đủ lâu để Mark nhận nhật ký mới của Bobby. Chạy dọc hành lang, Mark giật mạnh cái nhẫn khỏi ngón tay. Lúc này nhẫn đã nở lớn và nóng hổi. Nó nhào vào phòng ngủ của ba má để Mitchell không thể nghe tiếng nhạc hay tia sáng từ nhẫn phát ra.

Mark đóng cửa, đặt nhẫn xuống sàn, rồi đứng lùi lại. Lập tức, ánh sáng tỏa ra, cho biết cửa vào Cloral đang mở. Tiếng nhạc quen thuộc vang lên, rồi chấm dứt với một tia sáng chói mắt. Chuyến chuyển phát thư đã hoàn thành.

Mark nhìn xuống sàn. Cái nhẫn đã trở lại bình thường. Bên cạnh là cuộn giấy màu xanh lá. Trong phút chốc, niềm phấn khởi vì nhận nhật kí mới của Bobby làm Mark quên vấn đề thằng Mitchell. Nó biết những trang giấy trên sàn kia sắp kể với nó về cuộc chiến tại thành phố Faar mất tích. Nó muốn chộp ngay và mở ra đọc. Nhưng có hai lý do chính đáng ngăn nó lại. Thứ nhất: Courtney chưa có mặt. Hai đứa không bao giờ đọc nhật kí mà không có nhau. Gần đây nó đã làm hỏng nhiều chuyện, nhưng đây là một điều Mark luôn tuân thủ. Lý do thứ hai là thằng Mitchell còn đang ngồi lù lù trên bồn cầu, đọc những trang nhật kí từ Denduron. Nghĩ đến chuyện đó, nó rùng mình.

Không dám liều lĩnh lên rầm thượng, nó nhét nhật ký mới nhất xuống gầm giường ba má. Phải đợi thằng Mitchell ra khỏi nhà mới đem nhật ký giấu nơi an toàn được. Dĩ nhiên là phải mất một tuần thằng đần đó mới được hết bốn cuộn giấy kia, nên còn khuya Mitchell mới bước ra khỏi phòng vệ sinh. Nhưng Mark vẫn không muốn mạo hiểm.

Mark trở lại phòng ngủ của nó, sẵn sàng chịu đựng cực hình – cắt nghĩa từng từ trong nhật kí cho Andy Mitchell. Mở cửa phòng, nó thấy cửa toa-lét còn đóng. Rất tốt. Mark không muốn nhìn cảnh thẳng Mitchell ngồi trong đó với cái quần tụt xuống tới gối. Tởm lợm. Mark nói lớn:

– Andy, mày làm ơn lè lẹ lên, rồi ra ngoài này đọc tiếp. Được chứ?

Nó không muốn mấy cuộn giấy bị ướt hay dính bẩn.

– Mày nghe không, Andy?

Thằng Mitchell không trả lời. Mark bước tới gõ cửa:

– Mày không sao chứ, Andy?

Êm ru! Mark phát hoảng. Mitchell bị té ngã? Bị bệnh hay có chuyện gì? Chỉ có cách tông cửa vào mới biết có gì xảy ra không, nhưng Mark lại sợ là thằng khỉ im thin thít đúng kiểu lì lợm nham nhở của nó. Dù không muốn nhìn cảnh Mitchell ngồi trên bồn cầu tí nào, Mark vẫn phải mở cửa cho an tâm. Vì vậy, Mark vừa hé cửa vừa hỏi:

– Mày có bị…

Phòng vệ sinh trống trơn.

– Andy? Mitchell!

Mark hốt hoảng kêu lên. Chuyện gì thế này? Nó nhìn quanh phòng ngủ. Cửa sổ mở toang. Mark càng thêm hoảng. Nó chạy tới cửa sổ, ngó ra ngoài. Mái vòm tầng một ngay dưới cửa sổ phòng ngủ của nó. Đã nhiều lần Mark và Bobby dùng lối này như một đường bí mật để ra vào nhà. Mái ngói trải dài tới một giàn hoa hồng leo. Leo xuống theo cột giàn chẳng khác nào leo xuống thang.

Mark đứng chết lặng. Chứng cớ rành rành trước mắt. Dù không muốn Mark cũng phải nhìn nhận sự thật:

Andy Mitchell đã lấy cắp nhật ký của Bobby.

Bình luận