TRÁI ĐẤT THỨ HAI
(@wannabe type)
Courtney tức giận hỏi:
– Sao bạn ấy lại tới Zadaa? Sao không đưa spader về Trái Đất Thứ Hai này? Đây là quê hương của bạn ấy mà.
Mark biết vì sao. Loor là một Lữ khách. Cô ta có khả năng cắt nghĩa mọi câu chuyện cho Spader. Cloral đang gặp nguy hiểm và Loor là loại người được người ta cầu cứu khi có chuyện hiểm nghèo. Mark cảm thấy Courtney cũng nhận ra điều đó, nhưng lòng ghen tị đối với Loor làm mờ cả lý trí cô bé. Chẳng lẽ Mark lại nói toẹt ra. Đâu thể nào.
Bực tức đứng dậy, Courtney đẩy trả mấy tờ giấy cho Mark:
– Được thôi, nếu Bobby Pendragon nghĩ bạn mới của cậu ấy có thể giúp được cậu ấy tốt hơn bọn mình, mình chỉ còn biết nói: chúc may mắn!
Mark nhỏ nhẹ nói:
– Thôi nào, Courtney. Bạn biết cậu ấy đã hành động đúng mà.
Trông Courtney như vẫn muốn cãi lại, nhưng cố nhịn, vì biết Mark nói phải. Nhưng cô vẫn bĩu môi bảo:
– Phải rồi! Sao cũng được.
Lúc này Mark mới khó xử. Cậu đúng. Ngay từ đầu, cậu đã đúng về tất cả mọi chuyện. Trong hai đứa, phải có một đứa suy nghĩ sáng suốt. Đó là một điều rất tốt. Bây giờ, ít nhất thì chúng ta cũng đã biết vì sao mấy tờ giấy này khác với lần trước. Bobby viết nhật ký này tại Zadaa chứ không phải Cloral, đúng không?
Mark chỉ muốn gào lên. Courtney Chetwynde tin cậy vào nó là bộ não trong hai đứa, trong khi ngay lúc này nó cảm thấy nó chẳng là cái thá gì. Cô bạn tin tưởng và lắng nghe ý kiến của nó nhiều hơn bất kỳ ai đã từng lắng nghe và tin tưởng nó, ngoại trừ Bobby đôi lúc cũng đối xử với nó như vậy. Thú thật với cô bạn là nó đã làm hỏng việc, thà chết sướng hơn.
Courtney cảm thấy có điều không ổn, hỏi Mark:
– Bạn không sao chứ?
Mark đáp ngay:
– Không sao. Mình kh… khoẻ. Chỉ lo cho Bobby thôi.
– Tốt nhất là hãy đem mấy trang này về nhà bạn, trước khi lại có chuyện xảy ra.
Nhìn đôi mắt xám đầy tin tưởng của Courtney, Mark quyết định: không thể nói cho cô bạn biết sự thật về thằng Andy Mitchell, ít ra là lúc này. Thà nó liều tự giải quyết vấn đề, hơn là để mất lòng tin của Courtney. Đây là chuyện nó gây ra, nó phải tự giải quyết.
Gom góp mấy trang nhật kí # 6, nhét vào ba-lô, Mark về nhà. Thường thường, ngay sau khi đọc xong,nó cất nhật kí vào một nơi an toàn nhất: trong cái bàn viết cổ lỗ sĩ trên rầm thượng. Nhiều năm nay, ba má nó không lên đó và chỉ mình nó có chìa khoá. Chìa khoá luôn được nó đeo bằng một sợi dây quanh cổ. Cảnh giác đến tối đa, đọc xong là nhật kí được cất ngay vào ngăn bàn.
Tuy nhiên tối nay lại khác, Mark leo lên rầm thượng, mở ngăn kéo bàn, đặt nhật ký #6 vào trong, bên cạnh cuộn giấy da màu nâu mà Prendragon đã gửi từ Denduron. Thay vì khoá ngăn kéo lại, nó lấy ra nhật kí #5, nhật kí mà thằng Mitchell đã nhìn thấy trang thứ nhất. Nó sẽ cho Mitchell đọc phần này. Hy vọng như vậy là quá đủ. Có thể Mitchell chỉ nghĩ đây là trò đùa ngớ ngẩn và phát chán sau khi đọc mấy trang này.
Suốt đêm trằn trọc, Mark luôn tự hỏi, làm cách nào vượt qua tình trạng khó khăn này. Chia sẻ bí mật nhật kí với Courtney thì không sao, vì Courtney là bạn của Bobby, là người có thể tin tưởng được. Nhưng Andy Mitchell thì khác. Nó là một thằng ngu. Tệ hơn nữa, nó là một thằng ngu – đầu gấu. Không thể biết Mitchell sẽ làm gì với những thông tin về Bobby, một khi lọt vào tay nó. Càng suy nghĩ càng không có lối thoát. Mark không còn lựa chọn nào hơn là cho Mitchell xem mấy trang nhật ký vào ngày mai.
Hôm sau, bằng mọi cách, Mark cố tránh mặt Mitchell trong trường. Với một hy vọng mong manh, nó mong thằng Mitchell đã quên ráo trọi vụ nhặt được tờ giấy trong phòng vệ sinh nam. Suốt ngày hôm đó Mark không thấy mặt thằng oan gia đâu. Nó bắt đầu khấp khởi hy vọng, tự nhủ Mitchell chẳng quan tâm gì tới vụ này, nên đã không đến trường. Có lẽ mọi chuyện đã êm xuôi.
Lầm. Ngay khi tan trường, Mark cảm thấy một bàn tay níu vai nó:
– Ê, Dimond, tới giờ làm bài tập ở nhà rồi há?
Thằng Michell nham nhở cười nói. Tim Mark thót lại. Thằng này chẳng quên gì hết. Tới giờ phải đương đầu với quỷ sứ rồi. Mark lắc vai khỏi tay thaằng Michell, nói:
– Thì đi.
Mitchell vừa cười cười khoái trá vừa khịt mũi. Nó làm Mark nổi da gà, nhưng không còn cách nào khác. Mark đành dẫn thằng Mitchell lên phòng vệ sinh nam trên lầu ba. Ở đó không ai quấy rầy hai đứa, nhất là không có Courtney. Sau lần đụng đầu với cụ Dorrico, Mark và Courtney quyết định không đọc nhật kí tại đó nữa. Đây là nơi tốt nhất Mark có thể suy nghĩ và có chút riêng tư, và để tránh mặt Courtney. Nó rất khổ tâm về chuyện này, nhưng biết làm sao được.
Vừa vào trong, thằng Mitchell xoè ngay tay ra. Mark nhìn nó trừng trừng. Thằng Mitchell khạc mạnh, rồi phun một cục đờm tổ bố vào bồn tiểu. Mark suýt ói. Nó chỉ muốn xô thằng Mitchell sang một bên, chạy tung ra ngoài. Nhưng làm vậy cũng vô ích. Chỉ còn một cách duy nhất thôi. Nó đành miễn cưỡng thò tay vào ba-lô, lấy ra cuộn giấy màu xanh lá láng mướt – nhật kí # 5.
Mitchell vừa đưa tay ra, Mark rụt ngay lại:
– Mày phải đọc tại đây. Đọc xong, trả lại tao ngay .
Thằng Mitchell không quen bị điều khiển kiểu này, nhất là với một thằng chết nhát như Mark Dimond. Nhưng Mark không đùa, mặt nó hầm hầm. Thằng Mitchell lại vừa nham nhở cười vừa khụt khịt:
– Khó thế? Được, tao đọc ở trong này.
Mitchell giật cuộn giấy trên tay Mark, bước tới một ngăn vệ sinh. Mark nói ngay:
– Không. Mày đọc tại đây. Trước mặt tao!
À á! Bây giờ thì Mitchell biết chắc mấy tờ giấy này quan trọng với Mark đến ngần nào. Mark không để cho thằng ba trợn kiểm soát tình hình như trước đây nữa. Nếu Mitchell không làm theo lời Mark, Mark sẵn sàng lấy lại trang giấy, và Mitchell sẽ mất cơ hội lập công với cảnh sát.
Mitchell đành nhượng bộ, khịt mũi rồi nhún vai nói:
– Bình tĩnh, bình tĩnh. Làm gì mà nhắng lên thế? Thích thì chiều. Nếu mày muốn, thì tao đọc ngay lại đây.
Thằng Mitchell tới cuối phòng dựa lưng vào tường, ngồi tụt xuống sàn. Nó khịt mũi lần cuối, trước khi bắt đầu đọc.
Mark không nhúc nhích, đứng bên bồn rửa mặt, mắt không rời thằng Mitchell. Chuyện này làm nó quá khổ tâm. Mỗi giây qua đi, nó lại càng cảm thấy như đang phản bội Bobby nhiều hơn.
Thằng Mitchell đọc chậm như rùa. Với đầu óc mít đặc nó luôn hỏi Mark nghĩa từng chữ. Mark phải trợn mắt, phùng mồm cắt nghĩa những từ như “xói mòn”, “chìm”, “lặn”. Nhất là khi Mitchell gặp những từ đặc biệt của Cloral như “vator” hay “một đấu thời gian”, Mark nói hết hơi, thằng đần đó vẫn cứ ngẩn tò te làm Mark chỉ muốn gào toáng lên. Mark cảm thấy tội nghiệp cho thầy cô nào phải dạy dỗ một thằng như thằng Mitchell. Nó tự nhủ, chẳng biết có ai đủ kiên nhẫn dạy thằng ngu này buộc dây giày hay không?
Sau cùng, Mitchell cũng đọc xong. Nó ngửng nhìn Mark chằm chằm một lúc lâu, như cố tập trung tư tưởng để… phê bình tác phẩm. Phản ứng đó của Mitchell khiến Mark tưởng chỉ không tới một giây nữa, thằng ba trợn sẽ cho Mark biết từ nay nó sẽ gây ra những rắc rối gì cho Mark qua chuyện này. Nhưng không. Thằng Mitchell khụt khịt, cười hô hố:
– Tính bịp ai vậy? Mày dựng ra chuyện này, đúng không?
Mark không phản ứng, chỉ nhìn thằng Mitchell chằm chằm. Thật ra, nó không quan tâm thằng Mitchell có tin nhật kí này là thật hay không. Nhưng ngay lập tức, Mark nhận ra rằng việc nó không phản ứng gì cả quả là một sai lầm. Nó thấy được điều đó trong ánh mắt của Mitchell. Phải chi nó cãi lại: “Tao không bịa đâu. Đó là sự thật! Tao thề!”. Thì thằng Mitchell sẽ nghĩ nay nó là thằng kém cỏi chết nhát tưởng tưởng ra một câu chuyện điên rồ và thế là… mọi chuyện sẽ chấm dứt. Nhưng nó đã không cãi lại. Sự im lặng của nó, trái lại, làm thằng Mitchell tin rằng mọi chuyện trong nhật kí là thật. Mark ước chi nó có cơ hội để sửa sai, nhưng đã quá trễ.
Mitchell bắt đầu nhổm dậy, nhưng nó chưa kịp đứng vững, đã bị Mark giật phăng cuốn nhật ký khỏi tay. Mitchell kêu lên:
– Làm gì dữ vậy?
– Tao với mày xong việc rồi, đúng không?
Mark vừa hỏi vừa cuộn tờ nhật ký lại. Mitchell cười hô hố:
– Xong? Không đâu. Mới chỉ bắt đầu thôi. Tao muốn đọc những trang khác nữa. Những trang từ Denduron đó.
– Denduron? Tao không thể để mày…
– Tao cũng muốn đọc mấy trang mày nhận hôm qua tại đây. Dimond, tao không ngốc đâu. Tao thấy rồi, nó màu nâu, không phải xanh lục như những trang này. Mày đã nhận được những trang khác nữa của Pendragon. Tao muốn đọc tuốt.
– Kh… không được. Tao chỉ đồng ý để mày đọc phần còn lại của…
Mitchell xông vào Mark, nắm áo nó xoay một vòng, và dộng nó vào tường gạch cứng ngắc của nhà vệ sinh nam. Mark bị thằng ba trợn đè mạnh lên phổi, suýt ngất vì ngột thở. Nhưng Mitchell không buông tha. Thằng đầu gấu dí mũi sát mặt Mark, rít lên:
– Nhóc. Cấm mày ra lệnh cho tao phải làm gì. Còn giỡn mặt với tao, tao đục mày phọt rắm ra đằng mồm luôn.
Mark thấy cái vụ “phọt rắm ra đằng mồm” hơi bị khó tin, nhưng nó không dám thử nghiệm. Thằng Mitchell hăm he tiếp:
– Nghe đây. Cấm mày được nói với con Courtney Chetwyde là tao biết chuyện này. Nếu mày nói với nó, tao sẽ đến thẳng đồn cảnh sát cho hai đứa mày vào lò quay luôn. Hiểu chứ?
– Nhưng…
Mitchell lại dộng mạnh Mark vào tường lần nữa. Lần này, đầu Mark đập bộp vào lớp gạch men cứng ngắc
– Hiểu chứ?
– Tao hiểu.
– Tao nhắc lại: tao muốn đọc tất cả nhật ký. Tụi mình đang nắm được một chuyện rất lớn. Nhờ thằng Pendragon ba trợn, rồi đây tao sẽ nổi tiếng như cồn.
Mark hết hồn. Thằng ngốc này đã có kế hoạch phổ biến rộng rãi nhật kí của Bobby. Thật không còn gì tai hại hơn. Thằng đầu gấu ra lệnh:
– Tao muốn đọc tất cả nhật ký của Bobby.
Nói xong, Mitchell xô Mark ra, sải bước về cửa phòng vệ sinh. Nó khịt mũi lần cuối, đá bật cánh cửa, bật ra ngoài.
Mark ngồi rũ xuống sàn, đau đớn mọi bề. Nó đã làm cho mọi chuyện tệ hại hơn cả tưởng tượng. Bây giờ thằng Mitchell đã hoàn toàn nắm thế chủ động. Muốn kể với Courtney cũng không được nữa, vì thằng Mitchell chắc chắn sẽ báo hết với cảnh sát. Chẳng còn ai để nó có thể cầu cứu được nữa. Nó muốn tự giải quyết vấn đề, rốt cuộc chỉ làm vấn đề tồi tệ hơn. Nó đã làm Bobby thất vọng, làm Courtney thất vọng, và chính nó cũng thất vọng.
Thế rồi, như muốn nó thêm hoang mang, cái nhẫn trên tay nó bắt đầu xoay vặn. Trước đây, chuyện này luôn là niềm phấn khởi, vì nó lại sắp biết được tin tức về người bạn thân nhất. Nhưng bây giờ, nhận được những trang mới, cũng có nghĩ là thêm nhật ký sẽ phải chia sẻ với thằng Andy Mitchell. Thêm nhật ký là thêm sự cắt nghĩa mỏi mồm cho thằng đần độn. Thêm nhật ký là thêm dấu hiệu nó là một thằng bạn hoàn toàn thất bại.
Mark rút nhẫn đặt lên sàn. Nó thu mình, ngồi quay lưng lại, vì không cần nhìn cũng quá biết chuyện gì sắp xảy ra. Nhắm mắt, Mark thì thầm: “Bobby, mình xin lỗi. Mình thề sẽ sửa chữa mọi sai lầm.”
Khi quay lại, nó thấy kế bên cái nhẫn là cuộn nhật ký mới.