TRÁI ĐẤT THỨ 2
(@Ella_mEn type)
Tiếng chuông điện thoại kế bên giường Mark reo vang. Nhưng Courtney ra lệnh:
– Đừng trả lời.
Đang đắm chìm trong cuộc phiêu lưu của Booby, cô bé không muốn ngừng đọc, dù chỉ một giây. Mark đáp:
– Mình phải trả lời.
Dù không muốn, Mark vẫn phải nghe điện thoại. Rất có thể người gọi là kẻ mà nó đang e sợ. Nó ngập ngừng:
– A lô.
– Mark Dimond hả?
Giọng đàn ông quen quen. Không muốn bỏ qua bất cứ thông tin quan trọng nào, Mark đáp:
– Dạ phải.
– Mark, đại úy Hirsch ở đồn cảnh sát Stony Brook đây.
Trống ngực Mark lập tức đập thình lình. Biết ngay mà. Đây là cú phôn nó đang sợ nhất.
Nó cố không cà lăm:
– Chào đại úy. Ông khỏe không?
Vừa nghe tiếng “đại úy”, Courtney liền giỏng tai nghe.
– Mark, cháu biết có một phần thưởng dành cho bất kỳ tin tức nào giúp chúng tôi tìm kiếm ra nhà Pendragon, đúng không?
– Dạ. Hai mươi lăm ngàn đô la.
– Chính xác. Cháu biết Courtney Chetwynde đang ở đâu không? Tôi gọi tới nhà, nhưng ba má cô bé bảo cô ấy đi vắng.
– Dạ biết. Bạn ấy đang ở nhà cháu.
Nó nhìn Courtney. Cô bé nhướng mắt như hỏi: “Ông ấy đang hỏi về mình hả?”
Tiếng đại úy Hirsch từ đầu dây bên kia:
– Tốt. Hai cháu có thể tới đồn được không? Tôi muốn cho hai cháu xem một thứ.
Ôi trời! Mark biết chính xác ông ta muốn cho hai đứa xem thứ gì rồi.
– Ư…A… Bọn cháu đang đang bận…
– Một tiếng nữa được chứ? Tôi cho xe đến đón hai cháu.
– Một tiếng? Dạ… được. Có lẽ một tiếng nữa chúng cháu xong việc rồi. Ông biết địa chỉ nhà cháu không?
– Biết. À này, Mark. Còn chuyện nữa. Cháu có biết một đứa tên là Andy Mitchell không?
Rồi! Những gì Mark nơm nớp sợ đã xảy ra. Thằng Mitchell đã ăn cắp nhật ký của Bobby và chỉ một giây sau, đem thẳng tới đồn cảnh sát để lãnh tiền thưởng. Điều duy nhất làm Mark ngạc nhiên: nó tưởng, ít nhất một tuần, thằng đần đó mới đọc xong bốn cuốn nhật ký kia chứ.
– Mark, còn đó không?
– D… dạ còn.
– Cháu biết Andy Mitchell chứ? Nó là bạn cháu hả?
Hai câu hỏi khác hẳn nhau. Không biết thằng Mitchell đã khai báo những gì với cảnh sát về quan hệ của hai đứa. Thằng đầu bò có thú thật đã hăm dọa bắt Mark phải cho nó xem nhật ký, rồi lấy trộm để đi lãnh tiền thưởng không? Không. Chắc Mitchell không quá ngu đến thế.
– Cháu biết nó. Nhưng nó không phải là bạn cháu.
– Thôi được. Một giờ nữa chúng ta gặp nhau.
– Chào đại úy.
Mark gác máy, Courtney hỏi ngay:
– Đại úy Hirsch hả? Ông ấy muốn gì?
– Muốn tụi mình tới đồn cảnh sát để xem một thứ.
– Ông ấy có nói là gì không?
– Không. Nhưng một tiếng nữa ông ấy cho xe tới đón. Chúng mình phải đọc cho xong đi.
Đầu óc Mark rối bời. Cách này hay cách khác, trong vòng một tiếng nữa, màn kịch với thằng Mitchell sẽ hạ màn. Nhưng dù màn kịch đó có khiến lòng dạ nó như lửa đốt cỡ nào đi nào, cũng không nhằm nhò gì với tấn kịch đang diễn ra trên những trang nhật ký của Booby.
Courtney bảo:
– Cho đến khi đọc xong nhật ký, mình không muốn bận tâm tới cảnh sát hay bất cứ chuyện gì khác, được không?
Được quá đi chứ. Vì chính Mark cũng không muốn nghĩ gì tới cảnh sát, không muốn nói về chuyện Andy Mitchell, chuyện những trang nhật ký bị mất, hay chuyện nó trở thành một thằng ngốc bị hăm dọa ức hiếp cho đến khi cả làng khám phá những gì đang xảy ra cho Booby, cậu Press và Spader. Mark trả lời:
– Ok. Đọc đã.
Mark trở lại giường. Hai đứa nằm sấp bên nhau, những trang nhật ký đặt trước mặt, sẵn sàng khám phá những gì xảy ra trong cái ngày ảm đạm đó, dưới lòng biển Cloral.