Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tặc Miêu

Quyển 6 – Chương 5: Vãn hồi cơ trời

Tác giả: Thiên Hạ Bá Xướng
Chọn tập

Tương truyền, “mèo có tiếng mèo, chó có lời chó”. Phàm đã là loài vật có linh tính thì đều có tâm niệm cảm ứng. Nghe nói, khi rắn nuốt ếch thì con ếch không dám động đậy, chỉ im lặng chờ chết; mèo dữ bắt chuột thì con chuột cũng không dám trốn tránh. Trong quan niệm thời xưa, người ta cho rằng đó là do chúng ta đã dùng tâm niệm để chấn nhiếp tinh thấn của đối phương. Mà mèo hoang là loài đứng đầu trong các động vật có linh tính ấy, trong đám mèo hoang, Trường diện La Hán là con mèo bề ngoài lười nhác uể oải nhưng lại có thể biết trước được việc sinh tử, lành dữ của chủ nhân. Ngày thường, nó giống như một con mèo câm, chẳng kêu, chẳng gào tiếng nào, nhưng không mở miệng còn được, chứ hễ mở miệng là “hại chủ”.

Trương Tiểu Biện lăn lộn trong thành Linh Châu đã lâu, bọn mèo hoang trong thành đều coi hắn là chủ nhân. Hôm nay, trong hậu điện của ngôi chùa cổ Ngõa Quán tự nghìn năm, con mèo Trường diện La Hán đột nhiên nhìn thẳng vào Trương Tiểu Biện mà kêu lên một tiếng, khiến hắn ngã lộn xuống đất, phải vội vã thò tay vào bọc lấy ống tre có kế sách cứu mạng của Lâm Trung Lão Quỷ ra.

Nào ngờ sờ soạng mãi chẳng thấy gì, đầu Trương Tiểu Biện như vỡ tung lên, nghĩ thầm: “Thôi chết, Trương Tam gia lần này chắc phải mất mạng rồi. Dọc đường bôn ba, gập ghềnh, không biết cái ống tre rơi đi đâu nữa? Đúng là nghìn vạn lần không nên rời thành Linh Châu. Nếu sớm biết rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, chẳng bằng cứ trốn trong Miêu Tiên từ, giữ khư khư cái ống tre. Nhưng Tam gia ta nào có tài tiên tri, ngờ đâu con mèo già này sớm không kêu, muộn không kêu, lại nhè đúng lúc này mới nhằm vào Tam gia ta khạc lên một tiếng.” Truyện “Tặc Miêu ”

Nhạn Linh Nhi vừa mới rồi thấy Trương Tiểu Biện còn cười nói như không mà bây giờ bỗng đột nhiên ngã lăn ra đất, thần sắc trên mặt biến đổi. Cô vội vã đỡ hắn dậy, gặng hỏi nguyên do.

Trương Tiểu Biện đờ đẫn nói: “Con mèo già này biết được chuyện sống chết của chủ nhân, hễ nó mở miệng là cái chết của Tam gia ta đã đến, chỉ e không qua nổi hôm nay.” Hắn càng cảm thấy cuộc đời mình thật là bất hạnh, mấy phen vào sinh ra tử, khó khăn lắm mới leo được lên chức Tham tướng chánh tam phẩm, nhưng ngồi ghế quan còn chưa ấm chỗ thì đã phải mất mạng, càng nghĩ càng không cam tâm, hắn bất giác rơi lệ.

Nhạn Linh Nhi liền khuyên giải: “Tam ca, đã có hơn hai nghìn huynh đệ Nhạn doanh chúng ta ở đây, ai chán sống mà dám động đến sợi long của huynh? Hơn nữa, con mèo già làm sao mà biết được chuyện sống chết, xưa nay đều nghe nói giàu nghèo dễ đoán, trộm cướp dễ đoán, duy chỉ có số thọ là khó đoán. Đến tiên sinh họ Trần chuyên bói chuyện cát hung trong thành Linh Châu cũng không thể đoán được số hưởng dương của người ta, còn con mèo khoang già này chẳng phải là Diêm vương hay Phán quan gì, làm sao có thể mở miệng là định việc sống chết của con người được, việc này có chứng cứ gì đâu?” Truyện “Tặc Miêu ”

Trương Tiểu Biện quệt nước mắt, nước mũi đang rỏ trên mặt rồi nói: “Muội tử không biết đấy thôi, thường có câu rằng, “chưa nổi gió tây ve đã biết, Vô Thường ngầm đến chết không hay”. Con mèo Trường diện La Hán là vật thông linh, theo “Miêu phổ” đời xưa truyền lại, chỉ cần nó mở miệng lên tiếng thì chủ nhân khó lòng sống sót, không còn chỗ nào trốn tránh nữa. Chỉ đáng tiếc, chúng ta đời này có duyên kết nghĩa huynh muội, chưa được ở với nhau bao lâu thì đã phải sinh ly tử biệt rồi… “

Hắn nghẹn ngào nói lấp lửng, tự biết kiếp nạn hôm nay không thể trốn tránh được, nhớ ra mấy việc quan trọng cần phải dặn dò, liền nén lòng, nói: “Con bà thằng cha thối tha nhà nó, Tam gia chết thì chết, một chết là xong, có gì mà ghê gớm cơ chứ, mẹ kiếp, nhưng trước khi ra đi còn việc này phải dặn. Về sau vào dịp Thanh minh, Đông chí, muội chớ quên đốt hương hóa vàng nhiều một chút cho Tam ca này và Tôn Đại Ma Tử. Huynh đệ chúng ta sống nửa đời người làm kẻ khố rách áo ôm, đến chết cũng không muốn làm ma đói dưới thành Uổng Tử đâu. Còn nữa, trong phủ của Mã đại nhân có một ả tên là Tiểu Phượng, cũng được coi là có chút tình nghĩa đồng hương với ta, muội nhớ đón ả ra, đừng để ả tiếp tục làm nô tỳ cho người ta sai bảo nữa.”

Trương Tiểu Biện nói đến đây, tự dưng phục mình ghê gớm, trong long càng thấy bừng bừng phẫn nộ, nghị bụng: “Tới lúc sắp chết mà ta còn không quên những giao tình trong hoạn nạn khi xưa. Có thể thấy Trương Tam gia là người có lòng lành hết sức. Người tốt mà bảo phải chết là phải chết, chẳng hóa ra ông trời không có mắt ư?”

Nhạn Linh Nhi thấy Trương Tiểu Biện nói rất thực lòng, nên bất giác cũng tin vài phần, nhưng vẫn an ủi rằng: “Tam ca, huynh chớ nói những lời xui xẻo đó nữa. Đang yên đang lành làm sao mà nói chết là chết được, cứ cho là Việt khẩu đánh vào Thanh Loa trấn đi, bọn muội cũng sẽ xả thân bảo vệ huynh mở một đường máu, phá vây ra ngoài.”

Trương Tiểu Biện hiểu rõ quân Nhạn doanh tinh nhuệ vô cùng, các tướng như Nhạn Bài Lý Tứ rất giỏi chỉ huy đánh trận. Việt khẩu kéo đến đỉnh Thanh Loa lĩnh tuy đông đảo nhưng chưa chắc đã được đánh vào trấn, riêng việc này thì hắn yên tâm. Hơn nữa, hắn đã vận đủ nhung trang khôi giáp, nai nịt đâu đấy, bên trong là giáp nhẹ Hắc Thiền có thể tránh được nước lửa, còn giắt them súng ngắn trong bọc, đeo trường đao ở hông, trang bị từ đầu đến chân, không có chỗ sơ hở nào, dẫu là súng Tây, pháo Tây bắn vào trước mặt thì cũng không thể lập tức chết ngay được. Nhạn Linh Nhi bên cạnh hắn cũng là xạ thủ có tài bách bộ xuyên dương, chỉ cần có cây loan cung đầu nhạn và bảy mươi hai mũi tên lông đuôi nhạn trong tay thì chẳng ai dám lại gần Tam gia trong trăm bước.

Bố trí như vậy, kể cũng đã “ổn thỏa”, vậy còn phải lo lắng gì nữa? Nào biết rằng ý trời khó lường, những thứ mệnh số sinh tử ấy người thường tuyệt không thể dự liệu trước được. Nếu đúng là số chết đã đến thì dẫu cho anh có bản lĩnh lên trời xuống đất, cũng không trốn đâu cho thoát, nói không chừng, ngay cả khi ăn cơm cũng có thể nghẹn mà chết, uống nước cũng có thể sặc mà chết. Ông Gia Cát Lượng tài to thế, đáng gọi là đèn chiếu cổ kim, mưu không sơ hở, biết trước được số mệnh đã hết mới bày ra bảy ngọn đèn Thất tinh để mượn tuổi thọ, rốt cuộc cũng bị Ngụy Diên xông vào trướng đá đổ đĩa đèn, khiến cho Gia Cát Vũ hầu cũng phải “sao rơi gò Ngũ Trượng”. Thế mới biết, thời vận có thể đổi thay, duy chỉ số phận là khó biến cải, khó như là lên trời vậy. Đúng là: “Diêm vương đã phán canh ba; Ai cho anh được la cà đến mai.”

Lại nói, con người ta trên đời, dẫu là giàu nghèo, hay sướng khổ, bất kể là thánh hiền, hay ngu muội, có sinh ắt có tử, khi đại hạn đã đến, tên tuổi trên sổ Sinh Tử bị đánh khuyên vào, thì cũng khó thể tránh khỏi chuyện “nhắm mắt xuôi tay”. Dù là đấng thiên tử đương triều, ở trên muôn vạn người, có núi vàng, núi bạc, giàu có tày trời thì cũng không mua nổi một ngày sống thêm, vì vậy lo lắng cũng có ích gì đâu?

Có điều, chuyện tàn khốc nhất thiên hạ, chẳng gì hơn việc biết trước ngày chết của mình. Trương Tiểu Biện còn trẻ lắm, trước mắt còn cả một thế giới tươi sang, tiền đồ phía sau còn rực rỡ, làm sao hắn cam tâm chết, tự nhiên là ngẩn ngơ như kẻ mất hồn, kinh hoàng, bối rối, khó mà ung dung dứt bỏ cuộc sống cho được.

Nhạn Linh Nhi cũng nóng ruột thay cho hắn, chẳng lẽ con mèo La Hán này linh ứng đến thế hay sao? Hễ nó mở mồm kêu là chủ nhân nhất định phải chết hay sao? Chẳng lẽ không còn chỗ nào để mà tránh họa hay sao?

Trương Tiểu Biện thê thảm nói: “Tam ca ta vốn chưa đến nỗi phải chết, trước đây từng gặp một dị nhân trong Miêu Tiên từ, được ông ta cho một kế sách lạ có thể vãn hồi cơ trời, giữ được tính mạng. Khi nào con mèo già hướng về Tam gia mà mở miệng thì ta sẽ phải làm đúng theo chỉ dẫn ấy mới có thể vượt qua được tai họa này. Nào ngờ, lúc nào cũng giữ chặt bên mình mà đến giờ phút cần kíp thì nó đã biến đâu mất tăm, đó chẳng phải ý trời muốn giết ta hay sao? Xem ra, ông trời muốn lấy tính mạng nhỏ này của ta rồi.”

Nhạn Linh Nhi tâm tư tỉ mỉ, nhắc nhở Trương Tiểu Biện: “Tam ca, nếu là vật quan trọng cất giấu trong người, làm sao Tam ca dễ dàng đánh rơi được? Mới vừa rồi, khi chúng ta vào trong hậu điện, muội còn thấy một ống tre trong tay huynh mà, có phải là cái đó không?” Có câu rằng: “Trong cuộc thì tối, ngoài cuộc thì sang”, Trương Tiểu Biện được người khác thức tỉnh bỗng ngộ ra, giơ tay vỗ vào đầu nói: “Đúng rồi, lúc gặp phải con Phương Lương ngưu, thấy con mèo ngẩng lên trời ngáp một cái, Tam gia ta sợ nó mở miệng kêu nên đã thò tay rút ống tre từ trong bọc ra, sau đó… ” Hắn nhớ lại một lượt các sự việc trong đầu, liệu chừng đúng lúc bị Xà mẫu hành thích, trong khi tay chân hoảng hốt đã không đút ống tre trở lại vào bọc, may mà chưa rớt trên đường đi, chỉ cần cái ống tre ấy chưa ra khỏi hậu điện Ngõa Quán tự, thì chẳng lo không tìm ra.

Trương Tiểu Biện thấy lóe lên một hy vọng sống, không đợi nói hết câu, vội vã cùng Nhạn Linh Nhi giơ đèn đuốc, tìm khắp nơi trên hành lang và cửa điện. Quả nhiên, hắn thấy cái ống tre rơi chỏng chơ một góc, xi vẫn gắn chắc trên miệng, chưa tổn hại gì, chắc hẳn trong lúc đám lính dõng Nhạn doanh hỗn loạn truy sát đàn cóc nhái đã đá văng nó lăn vào đây.

Trương Tiểu Biện như người chết đuối vớ được cọc, buông được tảng đá đè nặng trong long xuống liền vui sướng như điên. Hắn vừa khen ngợi Nhạn Linh Nhi rối rít, vừa quýnh quánh chân tay mở cái ống tre ra. Chỉ thấy bên trong ống là chín con mèo nhỏ nhắn bằng đồng, màu sắc cũ mèm, không biết là cổ vật từ triều đại nào nữa, ngoài ra còn có một bức tranh, trên đó ghi vài dòng chữ, soi dưới ngọn đèn đọc mấy lượt, hai người đều kinh hãi, há hốc mồm không ngậm lại được. Nếu chiếu theo bức tranh này mà làm thì có đúng là tránh được một trường đại kiếp sinh tử hay chăng?

Thì ra, cảnh tượng vẽ trong tranh là chín con mèo khoang vây lấy một người. Trương Tiểu Biện thuộc lòng “Miêu kinh”, nhận ra bức tranh này, đây là một truyền thuyết lưu truyền trong thành Linh Châu từ thời cổ, tương truyền mèo có chín mạng, ngoài tính mạng của chính bản thân ra, còn có tám mạng “Linh Thành, Mộc Quan, Thiên Ngọc, Địa Áo, Thố Sư, Phát Vi, Kiến Kim, Định Hỏa” nữa. Những mạng đó đều có thể ngăn được hạn, chống được họa, nhưng một mạng chỉ có thể ngăn được một nạn, hơn nữa trong số đó duy chỉ không có mạng Thủy, vì vậy người ta bảo rằng, mèo rất sợ nước.

Năm xưa, khi Miêu Tiên từ còn khói hương nghi ngút, nếu có người nào mắc phải bệnh nặng khó chữa thì người ta chuẩn bị lễ vật rất hậu, giết lợn, bò, dê, gà, vịt, ngỗng, tổng cộng ba loài gia súc, ba loài gia cầm, mang đến đền để cầu Miêu Tiên gia ban thêm tính mạng. Thời ấy, thiện nam tín nữ rất tin vào điều này, mỗi khi gặp phải kiếp nạn thủy hỏa đạo tặc thì nhà nhà đều treo bức “Cửu miêu đồ”, để cầu Miêu Tiên gia phù hộ cả nhà được bình an, không phải chịu cảnh chết chóc. Tới cuối đời Minh, phong tục thờ cúng Miêu Tiên dần dần bị quên lãng, đến nay tuy người dân vẫn có tục thờ cúng Miêu Tiên nhưng không ai tin chuyện “xin mèo ban tuổi” nữa.

Lời chú thích bên cạnh bức tranh đại thể là: Doanh quan Trương Tiểu Biện của Nhạn doanh sẽ gặp phải một hạn lớn, nếu tránh được thì trời vén mây mù, vinh hoa phú quý sẽ đến trong nay mai; nếu tránh không được thì sẽ mất mạng, vinh hoa phú quý tan thành mây khói. Có câu rằng: “Mạng người đời, trời định sẵn”. Nếu số phải chết vì nước thì sẽ không chết vì lửa, thế nhưng rốt cuộc sẽ phải chết vì nước hay vì lửa thì chỉ có trời biết, đất biết, người lại không biết.

Con mèo Trường diện La Hán bẩm sinh có tính lành của nhà Phật, lại có mắt tuệ, có thể thấy được nhân quả lành dữ, có thể quan sát sắc mặt của người đời để dự cảm việc sống chết, họa phúc của chủ nhân. Nó chỉ cần trông ấn đường của chủ nhân có lằn tử khí thì lập tức mở miệng kêu lên, tỏ lòng thương tâm. Vì vậy, ai nghe thấy tiếng con mèo này kêu thì kẻ đó sắp phải chết, nhất định sẽ không thể trông thấy mặt trời mọc sáng hôm sau. Chuyện này trăm lần linh nghiệm cả trăm, không sai một mảy may. Thuở trước, các cao tăng còn thường nuôi giống La Hán Sư tử miêu trong chùa để biết được ngày mình viên tịch.

Thế nhưng, Lâm Trung Lão Quỷ thấy Trương Tiểu Biện khác hẳn người thường, trời sinh ra đã có mệnh của chúa mèo, biến số trong vận mệnh kỳ tuyệt vô song, hoặc sẽ cực giàu có, hoặc sẽ cực nghèo khổ, bao giờ cũng tránh kiếp tránh nạn được, phúc của bản thân hắn cũng rất lớn. Hiện nay, tuy hắn đã đi đến nơi sơn cùng thủy tận, tai họa vô biên sắp ập xuống nhưng chỉ cần vận mệnh nảy sinh biến số, họa may sẽ có cơ hội vượt qua kiếp nạn, xoay chuyển càn khôn. Thật đúng là: “Lối chừng đã tắc, thêm đường mới; Nước đến tận cùng hóa vực sâu.” Rốt cuộc, không biết Trương Tam gia có thể cứu vãn được tính mạng hay không, hạ hồi phân giải.

Chọn tập
Bình luận