Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tặc Miêu

Quyển 6 – Chương 1: Trường diện la hán

Tác giả: Thiên Hạ Bá Xướng
Chọn tập

Trên đời, ngươi ta thường bảo nhau câu: “Quá tam ba bận”. Lần thứ ba, trong Miêu Tiên tử, Trương Tiểu Biện gặp lại Lâm Trung Lão Quỷ, cảnh ngộ lần này khác hẳn hai lần trước. Lão Quỷ nọ nói thẳng rằng: “Trương Tam gia sắp gặp phải họa sát thân, lúc ấy thì tính mệnh khó mà giữ được.”

Hơn một năm nay, Trương Tiểu Biện theo quân chinh chiến, cùng Nhạn doanh tiễu trừ Tháp giáo, đánh với quân Thái Bình nên kiến thức rộng rãi, gặp sự biến thì không hoảng hốt, run rẩy như trước nữa. Nhưng để có được ngày hôm nay, hắn toàn dựa vào lời mách bảo của Lâm Trung Lão Quỷ. Tự nhiên hắn cũng biết người này thấu hiểu lẽ quỷ thần, không nói thì thôi, chứ hễ nói là đúng, hôm nay, thấy lão nói như thế, hắn nào dám không tin.

Trương Tiểu Biện thầm tính toán trong đầu: “Hồi trước, lão già nhà ngươi chẳng phải chính mồm hứa hẹn, nếu Trương Tam gia ta gặp phải chuyện khó khăn gì thì người ắt sẽ đến giúp đỡ, nay sao lại nuốt lời?” Hắn vội vã nói với Lâm Trung Lão Quỷ rằng: “Hồi trước tiểu tử nghèo khổ, đường sinh nhai khó khăn, may được lão tiên sinh không chê, năm lần bảy lượt chỉ điểm bến mè, nếu không đã thành mồi cho chó hoang, đến xương cốt cũng chẳng còn rồi. Chỉ mong lão gia đã thương thì thương cho chót, đưa Phật thì đưa đến Tây phương, một lần nữa mách bảo cho tiểu tử này một con đường sống. Đại ân đại đức này xin nguyện ghi nhớ cả đời.”

Lâm Trung Lão Quỷ tựa như một xác chết, im lặng một lúc lâu rồi mới chầm chặm mở miệng nói: “Lão phu đã nói từ trước, xem ra khí sắc của Trương Tam gia rất tốt, chủ về việc đại phú đại quý, nên mới có ý ngầm giúp đỡ nhà ngươi. Nhưng cũng cần phải biết, trời có đức hiếu sinh. Nhạn doanh của nhà ngươi giết người quá nhiều, đã bị sao dữ chiếu vào, vì vậy số phận đã định một phen kiếp nạn, nhưng chỉ cần tránh được tai kiếp này thì con đường tiến thân của nhà ngươi sẽ không còn trở ngại gì nữa, công danh lợi lộc không cần cầu mà tự đến, quét đất cũng ra vàng. Tuy nhiên, kiếp nạn trời đất giăng sẵn này thì đến thần tiên cũng không cứu được, chỉ e khó tránh, cho dù có đến nghìn mạng thì nhà ngươi cũng phải chết.”

Trương Tiểu Biện cả kinh thất sắc, ú ớ quỳ xuống, nước mắt lưng tròng, khẩn cầu Lâm Trung Lão Quỷ thần thông cứu mạng. Trương Tam gia mười mấy năm nay nghèo khổ khốn khó, một ngày dài như một năm, phải trải qua bao nhiêu nước lửa, khó khăn lắm mới được vẻ vang mặt mày một chút, nhưng vẫn còn chưa được hưởng thụ yên ổn, nay nếu ông trời cướp đi tính mạng thì thật là: “Sớm biết vinh hoa đã định sẵn; Cần gì lúc trước uổng tâm cơ.”

Lâm Trung Lão Quỷ nói: “Tạm thời người chớ kinh hãi, lão phu hồi trước đã hứa sẽ chu toàn cho nhà ngươi một đời vinh hoa phú quý. Nay nhà ngươi gặp phải đại họa sắp giáng xuống, đương nhiên lão phu không thể khoanh tay đứng nhìn được. Cổ nhân nói, vật thì biến hóa một lần, người thì biến hóa nghìn lần, nếu không có biến thì trừ phi là người chết. Chỉ cần Trương Tam gia nhà người làm theo lời của lão phu thì dẫu cho trời tru hay đất diệt thì đều có thể yên ổn như thường, đảm bảo không sơ sẩy chút gì.”

Lâm Trung Lão Quỷ nói xong liền chọn trong đám mèo hoang đông đảo ra một con mèo khoang to, đồng thời, lấy từ trong bọc ra một ống tre sơn đen bịt kín, giao lại cho Trương Tiểu Biện rồi hỏi: “Ngươi có biết con mèo này không?”

Trương Tiểu Biện cũng không rõ Lâm Trung Lão Quỷ có dụng ý gì, nhưng vẫn nhìn vào con mèo khoang to nọ. Chỉ thấy, toàn thân nó vằn vện như gấm thêu, đầu óc đờ đẫn, trông rất ngu si, hơn nữa, long dài, vuốt ngắn, mặt mèo rất lạ; trên trán có nếp nhăn như chữ “phong”. Trương Tiểu Biện đã học qua Miêu phổ, Miêu kinh trong “Vân vật thông tải”, làm sao không biết, liền đáp rằng: “Theo thuật xem tướng mèo, đây là con Trường diện La Hán, hình như là một con mèo câm xưa nay không biết mở mồm kêu.”

Lâm Trung Lão Quỷ gật đầu bảo: “Con mèo này quả đúng là Trường diện La Hán, sinh ra đã có tính Phật, tai của Kim Đồng, eo của Ngọc nữ, có lưng của người tiên, tuy thuần phác như khúc gỗ nhưng không phải là một con mèo câm không biết kêu. Chỉ do bọn dân đen không biết gì, cho rằng loại mèo này hay hại chủ, là sao dữ giáng họa, hung thần gieo ác, đi tới đâu là tai ương xuất hiện, kỳ thực ra, nó có thể báo trước điềm dữ, hễ mở miệng là chủ về việc bất thường, vì vậy không bao giờ tùy tiện mở mồm. Từ hôm nay trở đi, lúc nào ngươi cũng phải mang nó theo người như hình với bóng, nửa bước cũng không được rời, hễ nghe thấy con Trường diện La Hán mở mồm tức là báo hiệu số kiếp của nguời đã đến, lúc đó, ngươi phải lập tức mở ống tre này ra. Trong ống tre có phép thuật vãn hồi số trời, nhất thiết phải làm theo chỉ dẫn trong đó, không được chậm trễ chút nào, nếu không Trương Tam gia ngươi ắt phải chết không sai.” Truyện “Tặc Miêu ”

Lâm Trung Lão Quỷ lại bảo Trương Tiểu Biện rằng “Nhật nguyệt có lúc đầy, vơi; tinh tú có lúc lu mờ, con người ta sao chẳng có khí hung, khi suy? Lão phu tuy hiểu rõ lý lẽ đó, thấy được điềm dữ đã hiện trước mắt nhưng cơ trời vi diệu, ý trời khó lường, không thể nói cho rõ kiếp nạn của nhà ngươi rốt cuộc khi nào mới tới và tới bằng cách nào. Chính vì vậy, mới lưu lại một kế sách cứu vãn trong ống tre. Tất cả những gì lão phu có thể giúp ngươi chỉ có thế mà thôi, còn việc có giữ được tính mạng hay không thì còn phải trông chờ vào vận mệnh của Trương Tam gia nhà ngươi nữa. Duyên phận giữa hai ta đến đây đã hết, chúng ta vĩnh biệt từ hôm nay, sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Cái gọi là gặp gỡ quá muộn, chia tay quá sớm là thế. Tam gia ngươi khá giữ lấy thân” Nói đoạn, lão phơi phới ra đi, trong chớp mắt đã khuất khỏi ngõ Miêu Nhi rồi không biết đi đâu nữa.

Trương Tiểu Biện nghe không sót một lời, chuyện này thực khiến người ta phải rùng mình kinh hãi, hắn tự biết kiếp nạn lần này vô cùng ghê gớm, chỉ e không tránh nổi. Hắn lo lắng không yên, một lúc lâu sau mới sực tỉnh lại, cúi đầu nhìn con Trường diện La Hán đang nằm phục trước mặt, trong tay vẫn còn nắm chặt ống tre niêm phong kín, bên ngoài đen kịt, lắc bên trong có tiếng như tiếng đồng, tựa hồ đang đựng mấy thứ gì nhỏ nhỏ bằng kim loại. Đến lúc ấy, hắn mới biết những chuyện vừa rồi là sự thật chứ không phải mộng Nam Kha. Hắn vội vã vái theo phương hướng Lâm Trung Lão Quỷ vừa bỏ đi, trong lòng trống rỗng như thể mất mát gì đó.

Trương Tiểu Biện nhớ lại những chuyện hiểm nguy, ly kỳ từng trải qua: gặp tiên trong mộ Kim quan, đào cương thi ở Ứng Trúng sơn, đổi mèo trong hiệu thuốc Tùng Hạc đường, đào của trong Hòe viên, gặp hòa thượng Chuột trong thành Đũa, giết con thái tử khuyển ở Hoang Táng lĩnh, mò Phong Vũ chung bằng đồng dưới đấy giếng cổ, bắt Bạch Tháp chân nhân trong phủ Đề đốc, đại phá Việt khấu ở Hoàng Thiên Đàng, tính ra thì tất cả không chuyên nào là không có can hệ với Lâm Trung Lão Quỷ.

Tục ngữ có câu rằng: “Cười người đau khổ bao nhiêu kẻ; Chia sẽ đau buồn được mấy ai.” Những kẻ lạnh lùng trước tai họa của người khác, trên thế gian này muốn bao nhiêu cũng có nhưng hễ anh có gì khó khăn, muốn tìm một người giúp đỡ trong thời khắc quan trọng, thì không tìm đâu ra được một người. Số Trương Tam gia hắn gặp được Lâm Trung Lão Quỷ tương trợ, đã là phúc phận lắm rồi, có câu là: “Thần long, thấy đầu không thấy đuôi”, hành tung của những bậc kỳ nhân dị sĩ cũng giống như thế.

Trương Tiểu Biện nghĩ ngợi lung tung một hồi, cẩn thận nhẩm lại mấy lượt những lời cuối cùng của Lâm Trung Lão Quỷ, tuy không nắm được chỗ yếu lỉnh bên trong nhưng cũng biết rằng, đã là phúc thì không phải họa, đã là họa thì trốn không được. Hắn mặc lòng gác qua một bên, lúc lắc cái ống tre, ôm con mèo La Hán rồi về thẳng trong doanh.

Suốt mấy ngày sau đó, Trương Tiểu Biện chỉ quanh quẩn trong doanh, canh con mèo Trường diện La Hán. Một người một mèo, hết sáng đến tối, nửa bước không rời. Hắn không biết rốt cuộc tai họa sẽ đến từ đâu, cả ngày đề phòng, cảnh giác, chỉ sợ con mèo này đột nhiên mở miệng khiến hắn trở tay không kịp. Mặc dù vậy, con mèo vẫn như ngày thường, trước sau chẳng thấy có biểu hiện nào quái dị.

Một đêm nọ, Trương Tiểu Biện đang ngồi dựa trên một cái kỷ trong doanh, con mèo Trường diện La Hán nằm phục trên cái ản ở trước mặt, lim dim ngủ, đột nhiên có hịch truyền tới gấp rút như nước sôi lửa bỏng. Thì ra quan quân và Việt khẩu đang kịch chiến ở Lôi Châu, trên phái người điều động quân Linh Châu tới cứu viện, tiếp được lệnh thì canh một phải đánh trống tụ quân, canh hai phải điểm tướng xuất thành, nửa khắc cũng không được chậm trễ.

Quân lệnh như sơn, Trương Tiểu Biện đương nhiên không dám chống, hơn nữa hắn cũng thầm tính rằng, cứ khổ sở chờ đợi kiếp nạn ập đến thì nóng ruột vô cùng, nếu số phận Tam gia đúng là có hạn lớn thì tránh được một lần chứ không thể tránh mãi được, nấp được sấm sét chứ sao nấp được Thiên lôi, có điều, người đi thì sống, cây dời thì chết, chẳng bằng theo quân mà đi, tùy cơ ứng biến. Hắn lập tức cùng bọn Nhạn Bài Lý Tứ tụ tập lính dõng toàn doanh, thu thập đồ đạc, nai nịt gọn gang, bày thứ tự đâu đấy rồi xuất quân, canh hai rời khỏi thành Linh Châu, men theo đường cái quan đi về phía Tây.

Lính dõng Nhạn doanh vừa đủ hai nghìn người, có nòng cốt là thợ săn nhạn, ngoài ra cũng có rất nhiều kẻ lục lâm, mãi lộ gia nhập. Nếu luận về việc xung trận chém giết thì Nhạn doanh đứng đầu trong các doanh ở Linh Châu, nhưng càng lập nhiều công lao đáng ra càng đưỡc phong thưởng thì đều bị lão Đồ Hải, tên tham quan khi quân phạm thượng, ngồi mát ăn bát vàng chiếm hết. Thật đúng là ngao cò tranh đấu, rốt cuộc chỉ có ngư ông đắc lợi.

Bọn Trương Tiểu Biện và Nhạn Bài Lý Tứ thấy chiến sự phải tham dự càng lúc càng lớn, hiểu rằng các huynh đệ đều phải vào sinh ra tử trước trận tiền, nhưng đến khi luận công phong thưởng thì chẳng có gì, trong lòng đều có ý phẩn nộ khôn nguôi. Thậm chí, cả bọn đã từng tính sẽ tiếp tục lên núi hành nghề lạc thảo, song trong thời buổi điêu linh này, đến cánh mãi lộ giết người cướp của cũng chẳng còn chỗ nào để mà lấy của nhà giàu chia cho người nghèo nữa, đám sơn tặc nhiều ngày không làm ăn được gì, rốt cuộc cũng có người phải chết đói, chẳng ứng mộ làm lính ăn lương thì chẳng còn đường sinh nhai nào nữa.

Lúc ấy, Nhạn doanh vừa mới được về thành dưỡng sức thì lại phải phụng mệnh đến thẳng Lôi Châu chi viện, người vào căn nhà thấp sao tránh khỏi cúi đầu? Quân lệnh đến như nước sôi lửa bỏng, cả doanh đành vội vội vàng vàng đi ngay, chẳng cần biết đã là canh bốn hay canh năm, tới khi trời sáng hẳn, Nhạn doanh đã đến một vùng núi chắn trước mặt, nhìn kỹ thì đó là một dãy núi nhấp nhô kéo dài, quả là:

Tôi xin nộp mạng để đền nợ thân.

Núi non nghìn trượng chọc lưng trời;

Ngọn thác buông rèm trăm thước rơi.

Vách dựng lô nhô trưng lắm vẻ;

Đá bày lổn nhổn lối thưa người ;

Bóng râm rậm rạp hùm beo nấp;

Khe vực cheo leo mặt rụng rời;

Đầy đất cỏ hoang, hoa dại nở;

Chắn đường gai góc, bụi mây vùi.

Nhạn Bài Lý Tứ cưỡi trên lưng ngựa, khum tay che, ngước mắt nhìn một lúc lâu rồi giơ roi chỉ vào định núi phía trước mặt, nói với Trương Tiểu Biện rằng: “Xem thế núi này quả nhiên là hùng vĩ, không biết chúng ta đã đi đến đâu rồi?”

Trương Tiểu Biện trong lòng đang rối bời, đột nhiên bị người khác hỏi, sực tỉnh, vội ngẩng lên nhìn, phát hiện ra nơi đây cách mộ Kim quan không xa lắm. Hắn biết rõ vùng núi non này liền đáp: “Nơi đây gọi là Thanh Loa lĩnh, hiểm trở khác thường, chỉ cần đi qua vùng núi này là ra khỏi địa phận Linh Châu. Muốn đi Lôi Châu, chỉ còn cách men theo đường núi mà đi qua, bằng không huynh đệ chúng ta sẽ phải đi vòng, tốn thêm một ngày đường nữa.” Nhạn Bài Lý Tứ nói: “Các anh em đã đi trọn một đêm, tội gì phải đi vòng vèo. Nếu đã như thế, chúng ta đi xuyên qua là được.” Đoạn, gã dẫn cả đội quân tiến vào trong núi.

Các dãy núi trong Thanh Loa lĩnh quanh co, khuất khúc, ở giữa ôm lấy một vùng thung lũng, từ xưa đã có một thị trấn nhỏ ở đấy, gọi là “Thanh Loa trấn”. Binh lính Nhạn doanh theo đường đèo, vượt qua một đỉnh núi, nhìn xa xa thấy sâu trong hõm núi là cả một vùng tùng bách xanh rì, cổ thụ uốn lượn, trong tán cây che phủ có thấp thoáng màu gạch xanh, ngói biếc, nhà cửa san sát, đúng là dáng dấp của một thị trấn cổ.

Nhạn doanh vốn định tránh Thanh Loa trấn để trực tiếp băng qua Thanh Loa lĩnh, nhưng thời tiết trong núi biến đổi nhanh như gương mặt con trẻ, bảo biến là biến ngay. Chỉ thấy gió mát nổi lên, trong chớp mắt mây đen kéo đến, đất trời mù mụt, trong tầng mây, sấm sét ngoằn ngoèo báo hiệu một cơn mưa to sắp ập xuống. Nhạn Linh Nhi nói với Trương Tiểu Biện rằng: “Nghe tiếng sấm động có vẻ dữ dội, xem ra trận mưa sắp tới không nhỏ, đường núi gặp cơn mưa sẽ rất trơn, khó đi, chỉ e xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Toàn doanh chúng ta đã đi trọn một đêm, đều đã thấm mệt cả rồi, chi bằng cứ vào Thanh Loa trấn nghỉ ngơi chút đã, đợi cơn mưa ngừng thì hành quân tiếp cũng không muộn.” Truyện “Tặc Miêu ”

Trương Tiểu Biện cũng đang có ý đó. Hắn trước nay quen thói du đãng, lười nhác, thấy quân tình tuy khẩn cấp nhưng bản tâm vẫn chỉ muốn quay về bẩm báo rằng: “Trên đường gặp mưa lớn khó tiến quân” là được, nay nhân lời của Nhạn Linh Nhi, hắn nói: “Lời muội tử rất đúng, thật là một trang nữ nhân mưu trí hơn cả nam giới.” Đoạn, hắn bảo tả hữu rằng: “Các anh em bây giờ hãy theo Tam gia ta vào trong trấn nghỉ chân đã.” Nói xong, hắn bảo các viên tiêu quan, chỉ huy Nhạn doanh chuyển hướng hành quân đến thẳng Thanh Loa trấn trong núi. Chẳng ngờ chuyến đi này lại là: “Lợn dê đã đến nhà đồ tể; Từng bước gieo thân tới miệng hùm.” Rốt cuộc trong Thanh Loa trấn đang ẩn giấu nguy hiểm cổ quái thế nào, xem hồi sau sẽ rõ.

Chọn tập
Bình luận
× sticky