Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Kẻ Trộm Mộ

Chương 50: Trận chiến cuối cùng

Tác giả: Phù Sinh
Chọn tập

Type: Hasuko

Lúc này, khí thế của anh gầy và Nguyên Lương Vương đều dâng lên tới mức cao nhất, bọn họ trừng mắt nhìn nhau, đều hận không thể lập tức lấy đi tính mạng của đối phương.

Nguyên Lương Vương bước lên trước một bước, cặp mắt lạnh lùng nhìn lướt qua mỗi người đang có mặt khiến người ta nảy sinh cảm giác không rét mà run. Thế rồi hắn hừ lạnh một tiếng, xông về phía anh gầy chém mạnh một đao, tốc độ cực kỳ nhanh, khí lực ắt hẳn cũng không kém.

Anh gầy không chút hoang mang, lập tức nhích chân lách người qua bên cạnh, dễ dàng tránh được nhát chém này của Nguyên Lương Vương. Nguyên Lương Vương thấy mới chiêu đầu đã hụt thì làm sao cam tâm được, lúc thu đao về lại thừa thế chém ngang ra một nhát về phía bụng của anh gầy, hơn nữa nhát đao nhanh hơn hẳn so với nhát trước, không cho người ta cơ hội né tránh.

Trong cơn nguy cấp, anh gầy nghiêng người đưa đao lên bên hông, vừa hay chặn được nhát đao kia của Nguyên Lương Vương. Một tiếng “keng” vang lên, hai thanh bảo đao va vào nhau tóe lửa.

Nguyên Lương Vương khí lực cực lớn, anh gầy tuy đã chặn được nhát đao này nhưng vẫn phải lùi về phía sau mấy bước mới đứng vững được.

Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng bàn tay phải cầm đao của anh gầy đang hơi run rẩy, sắc mặt thì dần trở nên tái xanh, cặp mắt sắc bén thì nhìn chằm chằm vào Nguyên Lương Vương, đề phòng hắn đột nhiên tấn công lần nữa.

Anh gầy tự biết khí lực của mình không thể nào so sánh với Nguyên Lương Vương, liền thay đổi sách lược chiến đấu. Anh ta đưa thanh đao trong tay lên, dựa vào thân thủ bất phàm của mình mà đột ngột ra đòn về phía Nguyên Lương Vương, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi. Chỉ nghe những tiếng vũ khí va vào nhau vang lên không ngớt, sau đó anh gầy phải lùi về chỗ cũ, còn Nguyên Lương Vương thì vẫn đứng im, căn bản chưa hề di chuyển chút nào.

Những chiêu thức vừa rồi của anh gầy thực sự quá nhanh, mấy người chúng tôi không thể nhìn rõ anh ta đã xuất chiêu thế nào, có điều dựa vào số lần vũ khí va vào nhau, có lẽ hai người bọn họ ít nhất cũng đã giao phong mười mấy lần rồi.

Nguyên Lương Vương nhìn anh gầy bằng ánh mắt xem thường, từ một tay cầm đao đổi thành hai tay, chậm rãi đưa tay lên quá đỉnh đầu, rồi toàn thân đột nhiên run rẩy, vung đao chém mạnh về phía anh gầy. Không khó để có thể nhìn ra, lần này Nguyên Lương Vương dùng khí lực mạnh hơn trước đó rất nhiều, có lẽ hắn muốn dùng khí lực của bản thân để khiến anh gầy khuất phục.

Anh gầy không dám sơ ý, sợ mình một tay cầm đao thì không đủ lực, bèn đưa tay trái lên giữ chặt phần đầu sống đao, sau đó đưa đao lên chặn đòn chém kia của Nguyên Lương Vương. Có điều sức mạnh của Nguyên Lương Vương thực đã vượt khỏi dự liệu của anh gầy, dù anh ta đã đỡ được nhát đao kia nhưng rốt cuộc vẫn không kìm nổi phải quỳ một chân dưới đất, qua đó đủ thấy khí lực của Nguyên Lương Vương mạnh đến chừng nào.

Nguyên Lương Vương cũng không ngốc, thấy bản thân đã chiếm được thế thượng phong thì thừa cơ chém liên tiếp mấy đao, nhát sau mạnh hơn nhát trước. Anh gầy làm sao chịu nổi những đòn nặng nề như vậy, sau mấy phen chống đỡ, gan bàn tay phải đã rách toạc, máu tươi tức thì chảy xuống dọc theo cánh tay.

Mà lúc này, dưới sức mạnh tuyệt đối, thanh đao cổ trong tay anh gầy không ngờ đã bị khuất phục, rất nhiều chỗ trên lưỡi đao đã quằn cả lại. Nếu Nguyên Lương Vương cứ tiếp tục chém thêm mấy lần nữa, thanh đao cổ kia cho dù không gãy thì e là cũng sẽ biến thành đồ bỏ đi.

Thấy anh gầy rơi vào thế hạ phong, ba người chúng tôi đều vô cùng lo lắng, nếu ngay đến anh gầy cũng không phải là đối thủ của Nguyên Lương Vương, vậy thì chúng tôi lại càng chẳng cần phải nói, chỉ còn nước chờ bị giết mà thôi.

Nhưng nôn nóng chẳng ích gì, cần phải nghĩ ra cách gì đó mới được. Vậy nhưng lúc này, trên người chúng tôi không có vũ khí, thực sự là lòng có thừa nhưng sức không đủ.

Vương Tiên Dao suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói với chúng tôi: “Trong ba lô của tớ vẫn còn một sợi dây thừng, không biết có thể dùng được không nhỉ?”

Tôn Kim Nguyên hơi ngẩn ra, sau đó liền mừng rỡ nói: “Có thể chứ, đương nhiên là có thể rồi”. Vương Tiên Dao vốn đang bị thương ở tay, không thể tùy tiện cử động, thế là Tôn Kim Nguyên liền đi tới giúp cô nàng tháo ba lô xuống, sau đó lấy dây thừng ra.

Dây thừng tuy không có sức sát thương, song lại có thể dùng làm cạm bẫy, chẳng hạn như thắt thành thòng lọng rồi vứt xuống đất, chờ đối phương giẫm chân vào rồi sẽ dùng sức giật mạnh, khi ấy đối phương nhất định sẽ bị ngã bổ nhào. Nhưng Tôn Kim Nguyên lại nói Nguyên Lương Vương thân thủ ghê gớm, thắt thòng lọng ném ra hắn chưa chắc đã giẫm chân vào, hơn nữa trong quá trình chiến đấu, anh gầy rất có thể sẽ bị vướng chân vào đó, lỡ như xảy ra chuyện quân ta hại quân mình thì thật là không hay chút nào.

Cho nên Tôn Kim Nguyên không định dùng chiêu đó mà nghĩ ra một biện pháp tốt hơn, đó là hai chúng tôi mỗi người cầm một đầu dây thừng, sau đó dùng nó như roi mà quất về phía Nguyên Lương Vương. Tuy làm như vậy không thể khiến Nguyên Lương Vương bị thương, song lại có thể làm phân tán sự chú ý của hắn.

Tranh thủ lúc anh gầy vẫn còn cầm cự được, tôi và Tôn Kim Nguyên lập tức hành động. Chúng tôi kéo dài dây thừng ra hết cỡ, sau đó mỗi người cầm một đầu, ra sức quất mạnh về phía Nguyên Lương Vương. Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, thấy mình bị người ta tập kích tuy chẳng đau chẳng ngứa song Nguyên Lương Vương vẫn hết sức tức giận.

Nguyên Lương Vương tức thì xoay người lại, phẫn nộ nhìn tôi và Tôn Kim Nguyên, chẳng chút nghĩ ngợi, cầm đao mà nhắm về phía chúng tôi mà bước tới, trông bộ dạng thì hình như không giết được chúng tôi quyết chẳng cam tâm. Vậy nhưng, hắn lại quên mất anh gầy.

Đừng nhìn anh gầy lúc này có bộ dạng thoi thóp mà lầm, kỳ thực tốc độ phản ứng của anh ta vẫn rất nhanh nhạy, vừa thấy Nguyên Lương Vương xoay người liền lập tức nắm lấy cơ hội, tung người nhảy vọt lên cao, nhắm thẳng vào lưng Nguyên Lương Vương mà vung đao chém tới.

Nguyên Lương Vương nghe thấy sau lưng có tiếng động lạ thì biết ngay là mình trúng kế, nhưng khi hắn kịp hiểu ra thì đã quá muộn. Nhát đao này của anh gầy vốn nhắm vào lưng hắn, song vì hắn đột ngột xoay người nên đã phát sinh một chút biến hóa, thanh đao cổ kia trực tiếp chém vào bả vai của Nguyên Lương Vương.

Nguyên Lương Vương hét lên thảm thiết. Có điều hắn phản ứng cũng rất nhanh, lập tức vứt thanh đao trên tay đi, đưa tay lên giữ chặt lấy lưỡi đao đang chém vào vai mình, không để anh gầy đè xuống tiếp, bằng không chỉ lát sau, hắn sẽ thành kẻ cụt tay mất.

Nhưng anh gầy đương nhiên không chịu cho hắn cơ hội, thừa thế kéo mạnh một cái, thanh đao cổ liền được thu về, còn Nguyên Lương Vương thì đã bị cắt cụt một tay đến sát vai, máu tươi tức thì tuôn ra như suối từ miệng vết thương, khiến hắn đau đớn tột cùng, cứ thế nằm lăn ra đất mà không ngừng co giật.

Thấy chỗ dựa của mình đã đổ gục xuống, tên quân sư kia hết sức sợ hãi, liền thừa dịp chúng tôi không chú ý mà định trốn đi theo cửa ngầm. Có điều anh gầy vốn nhanh tay lẹ mắt, lập tức phát hiện ra ý đồ của đối phương, bèn vung tay phải lên ném mạnh, thanh đao cổ giống như một mũi tên trực tiếp đâm xuyên qua lưng hắn.

Gã quân sư đó chỉ kịp rú lên một tiếng, sau đó ngã gục xuống đất, tức thì tắt thở. Tôi bước đến xem thử, thấy hóa ra thanh đao cổ mà anh gầy vừa ném ra đã đâm xuyên qua tim của tên quân sư, chẳng trách hắn ta lại chết nhanh như vậy.

Sau khi bị chém cụt mất tay phải, Nguyên Lương Vương nằm giãy giụa trên mặt đất, có điều chưa đến nổi mất mạng. Chúng tôi vốn ngỡ hắn đã rơi vào tình trạng này rồi thì không thể gây ra bao nhiêu nguy hại nữa, nào ngờ hắn lại đột nhiên quát to: “Lũ khốn các ngươi, hãy chết cùng với ta đi!”

Dứt lời Nguyên Lương Vương gắng gượng đứng dậy. Chúng tôi rất tò mò không biết hắn định dùng cách gì để khiến chúng tôi chết cùng. Chẳng ngờ sau khi nói xong câu đó, hắn bỗng cất tiếng cười lạnh vẻ quỷ dị tột cùng, ánh mắt thì ngợp đầy những tia thù hằn.

Chúng tôi còn chưa làm rõ ý đồ của hắn thì đã thấy hắn liều mạng lao về phía bức tường sau lưng, sau đó chẳng thèm để tâm tới vết thương trên người, tay trái đưa ra vỗ mạnh vào một khối đá cẩm thạch trắng. Khối đá cẩm thạch trắng đó hơi rung lên rồi cứ thế lún vào trong tường, ngay sau đó ô cửa ngầm mà Nguyên Lương Vương vừa dùng để tiến vào đây đã bị đóng lại.

Nhìn những hành động của hắn, chúng tôi không khỏi cảm thấy hết sức ngạc nhiên, không biết hắn làm vậy là có ý gì, lẽ nào hắn cho rằng đóng ô cửa ngầm kia lại là chúng tôi không thể thoát ra ngoài nữa? Thật nực cười, trên đỉnh đầu chúng tôi vẫn còn một cửa ra nữa cơ mà, lẽ nào không thể dùng để chạy trốn? Hay là hắn vốn không biết tới sự tồn tại của cửa hang phía bên trên?

Nhưng lúc này, Nguyên Lương Vương vẫn không có ý sẽ dừng lại, còn cất tiếng cười vang điên cuồng. Tiếng cười ấy của hắn nghe rất dữ dằn, làm tôi không kìm được nảy sinh cảm giác bất an, trong lòng thầm nhủ chuyện mà hắn định làm e là không đơn giản chút nào.

Chỉ thấy Nguyên Lương Vương lùi về sau mấy bước, bất ngờ ấn vào một viên đá cẩm thạch trắng khác ở trên tường. Đang khi chúng tôi cảm thấy tò mò thì bỗng nghe thấy những tiếng động rất lớn vang lên, kế đó, toàn bộ gian phòng đá đều bắt đầu lung lay dữ dội, hình như có chuyện chẳng lành sắp xảy đến.

Chúng tôi tuy không biết Nguyên Lương Vương đã làm gì, nhưng có thể nhìn ra, nhất định là hắn đã khởi động một cơ quan nào đó cực kỳ ghê gớm.

Trong khoảnh khắc cơn chấn động dừng lại, một cái cửa đá khổng lồ cao năm mét, rộng ba mét bất thình lình được mở ra trên bức tường nằm ở phía đối diện chúng tôi. Nhìn vào bên trong, chỉ thấy cái cửa này tối đen mù mịt, thoạt nhìn cứ như miệng của một con quái thú khổng lồ đang há to, hơn nữa phía sau cửa còn ngợp đầy sương mù màu đen quái dị, đậm đặc như là vải đen, đang bắt đầu lan tỏa ra ngoài.

Nhìn vào cánh cửa khổng lồ đó, anh gầy lộ vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm: “Lẽ nào cửa tử đã được mở ra rồi sao?”

Tôi bất giác thầm nghĩ, gã Nguyên Lương Vương này đúng là tàn độc, đi đóng cửa ra lại, sau đó mở ra một con đường chết để chúng tôi đi vào. Nhưng hắn đã nhằm, chúng tôi sẽ không bao giờ trúng kế của hắn, bởi lẽ nơi này hãy còn đường khác để thoát ra ngoài, chính là cửa hang ở phía trên đỉnh đầu chúng tôi. Nếu Nguyên Lương Vương mà biết được việc này, có lẽ sẽ lập tức ngất lịm ngay tại chỗ.

Trong khi chúng tôi còn đang cười thầm, mười mấy thứ gì đó trông giống như là xúc tu đột nhiên vươn ra từ phía bên trong cái cửa đen ngòm kia. Những cái xúc tu đó thực sự to lớn vô cùng, thậm chí còn to hơn cả chân người, chúng chỉ khẽ đưa qua một cái mà Nguyên Lương Vương vốn đứng ngay cạnh cửa đã bị quấn chặt lấy, sau đó thì bị lôi tuột đi, chẳng có chút phản kháng nào.

Từ phía sau cái cửa đó vọng ra những tiếng kêu thảm thiết tột cùng của Nguyên Lương Vương khiến chúng tôi không kìm được phải rùng mình. Anh gầy vô cùng kinh hãi, kêu chúng tôi mau lùi lại phía sau. Tôn Kim Nguyên sợ đến nổi răng va vào nhau lập cập, ngay đến giọng nói cũng trở nên lắp bắp, hơn nữa còn ngợp đầy vẻ sợ hãi: “Những… những cái xúc tu đó… là thứ gì vậy?”

Tôi dám khẳng định, trong số bốn người chúng tôi, chưa có ai từng nhìn thấy cái xúc tu nào to như thế, hoặc có thể nói là ngay đến nghe cũng chưa từng nghe thấy. Vừa rồi tôi nhìn rất kĩ, thấy trên bề mặt những cái xúc tu đó có rất nhiều đường vân hình tròn, hơn nữa bên trên còn đầy dịch nhầy màu xanh sẫm, thoạt trông cứ như là giun đất vậy.

Anh gầy nói: “Chẳng biết đó là loại quái thú gì nữa, có điều tôi dám khẳng định, kích thước của nó nhất định là vô cùng to lớn, một khi nó chui ra ngoài, chúng ta đừng hòng sống sót được.”

“Nói đúng lắm, vậy chúng ta mau trốn đi thôi!” Tôn Kim Nguyên nói xong liền lập tức chạy tới chỗ cửa hang trên đỉnh đầu, sau đó nôn nóng vẫy tay gọi chúng tôi, nói tiếp: “Tất cả lại đây giúp một tay đi, chúng ta phải nhanh chóng trèo lên trên, nếu còn chần chừ thì e rằng sẽ hỏng mất.”

Chúng tôi lập tức hiểu ý, vội vàng chạy tới bên cạnh cậu ta. Anh gầy bảo Tôn Kim Nguyên cứ đứng tấn ở đó là được rồi. Tôn Kim Nguyên tuy không hiểu ý anh gầy lắm nhưng vẫn làm theo. Anh gầy nói: “Tôi cần mượn lực từ đùi cậu, cậu nhớ đứng vững vào đấy!”

Chúng tôi lập tức hiểu ý của anh gầy, anh ta muốn tìm một chỗ để mượn lực, sau đó đạp chân vào đó mà nhảy lên trên. Với trình độ nhảy cao của anh gầy thì sau khi nhảy lên hoàn toàn có thể bám vào mép của cái hang tổ chim kia, như thế chúng tôi cũng đỡ phải chồng người lên nhau, hơn nữa tốc độ so ra còn nhanh hơn rất nhiều.

Chọn tập
Bình luận