Thầy Hữu gật đầu đáp lễ, giường như giữa hai con người này đã có sự quen biết nhất định. Đoạn thầy Hữu đưa ánh mắt sang tôi rồi cắt nghĩa,
-Hơn một năm về trước, khi vong linh của Đại thoát thân được khỏi quỷ trận. Ta đã bắt đầu sinh ra nghi ngờ về thân thế thực sự của người này. Nếu như lúc sinh thời y không phải là người am hiểu về đạo pháp, đặc biệt là cách bố trận trong vạn vong đồ, thì thực khó lòng để có thể rời khỏi được pháp trận một cách an toàn. Trừ phi, bản thân Đại được kẻ khác hậu thuẫn từ phía bên ngoài.
Thầy Hữu tuy nói vậy nhưng trong lòng hẳn là vẫn còn đang ngờ vực lắm. Nhìn khuôn mặt gầy guộc hằn lên là sự ngang dọc của cuộc đời, tôi phần nào cũng cảm nhận được những nỗi lo toan đương túc trực trong suy tính của thầy Hữu. Quả thực, nếu như vong linh của anh Đại không chỉ đơn thuần là một cô hồn bóng quế, thì há phải chăng, câu chuyện buông tay chịu trói dưới pháp lệnh của thầy Hữu năm xưa chỉ là một vở kịch. Hơn nữa, khi cô Xuân phải cúi mình trước âm luật, nếu như anh Đại quả đúng là có thực tài thì tại sao lại không ra tay tương cứu cho cô Xuân, điều này thật chẳng phải là rất phi lý hay sao. Nghĩ đến đây, tôi toan lên tiếng để hỏi thầy Hữu cho tường tận sự việc thì bất chợt, chàng thanh niên ở phía đối diện liền phá lên cười. Nhìn bộ dạng anh ta lúc đó thì có vẻ như đương cao hứng lắm.
-Thầy Hữu quả không hổ danh là người tài trí cao minh, chỉ bằng vài ba câu chữ ngắn gọn mà đã lật tẩy được Đại tôi, thật đáng để cho kẻ hèn này phải khâm phục. Nhưng kỳ thực, Đại tôi đây một chữ bẻ đôi về đạo pháp còn không biết, huống hồ là sự am hiểu thâm sâu như những gì mà thầy Hữu vừa mới nói đây. Thật là hổ thẹn cho Đại tôi quá.
Người này vừa tư xưng là Đại, cách nói chuyện của y với thầy Hữu lại rất mực phải phép. Không lẽ, đây thực là vong linh của cố hảo năm xưa. Cực chẳng đã, tôi bèn lên tiếng,
-Thầy Hữu, là anh ta thật sao?
Thầy Hữu nghe xong thì liền đưa mắt sang đánh tiếng cho người thanh niên ở phía bên cạnh. Hẳn là thầy Hữu đương muốn chính người này tự minh bạch lại quá khử của mình nên mới làm như vậy. Hiểu ý, chàng thanh niên liền lên tiếng,
-Âm tào dương thế đã phân, nào ai tỏ được con đường âm vong. Người ta sinh tử hai dòng, ta đây ân oán một dòng thiên thu.
Người thanh niên lặng mình sau mấy câu thơ nghe thực là sầu ải, anh ta cố tình để cho không khí dần chìm vào sự u tịch rồi mới tiếp lời,
-Việc này phải bắt đầu từ lúc ta cùng hai người cố hữu bị bắt về bản điện làm tay sai cho phụ thân của Tử Thanh. Ngày ấy, cha của Tử Thanh đang trong thời gian tu luyện vạn vong quỷ trận, chính vì sự thiếu hụt đi ma binh nên buộc lòng ông ta phải lang bạt kỳ hồ để thu thập thêm những cô hồn dã quỷ nhằm phục vụ cho mục đích của mình. Và không ai khác, ta chính là một trong những hận vong đã được ông ta nhắm đến để đứng trong hàng ngũ ma binh của vong trận. Tuy rằng quãng thời gian đó thần trí của ta bị lão phù thủy già thao túng, nhưng những việc thiết yếu thỉ như dàn trận, khiển binh hay thậm chí là sinh lộ đồ vẫn được ta ghi nhớ một cách tường tận.
Anh Đại nói vậy thì tôi lấy làm lạ lắm, một vong linh đương bị thầy pháp hành khiển sao lại có thể nắm bắt được các chi tiết trong vạn vong đồ. Chưa kể đến là sự tuyệt mật của các thầy pháp trong đạo học, không nhẽ cha của Tử Thanh lại đặc biệt truyền dậy cho một vong linh như anh Đại sao. Lúc này, tôi đồ rằng anh Đại đang muốn qua mặt tôi và thầy Hữu thêm một lần nữa nên mới cướp lời anh ta mà nói ngay,
-Lời nói thực giảo biện, một vong linh như anh sao có thể thông hiểu được cách biến hóa trong vạn vong đồ? Anh nghĩ tôi sẽ tin lời anh sao?
Anh Đại thấy sự gay gắt của tôi thì cố làm ra vẻ bình tĩnh nhằm giữ hòa khí, anh ta tiếp,
-Cậu thật đa nghi quá, người không hiểu rõ vấn đề thì vốn dĩ không nên suy diễn vấn đề đó theo chiều hướng của mình. Bởi lẽ, điều đó sẽ dễ khiến cho con người ta rơi vào trạng thái đa đoan, tiêu cực, luôn tìm cách nghĩ sai ngoa cho những gì mà bản thân mình không tin tưởng.
Tôi cứng họng, không ngờ anh Đại lại có thể phân tích được tâm lý của người đối diện khi đang tranh luận. Đoạn anh ta nói,
-Trên đời này vốn dĩ không có sự hoàn hảo, dù cho là con người hay vạn vật, chỉ cần là những thực thể đương hiện diện trên trái đất thì tất sẽ có yếu điểm. Hơn nữa, vạn vong đồ muốn phát huy được toàn bộ công năng thì không cho phép những yếu điểm được xuất hiện khi khiển trận. Chính vì thế, mỗi ma binh đứng trong hàng ngũ của trận đồ đều được biết sơ qua về các kiến thức cơ bản của vạn vong. Điều này cũng chính là nguyên do vì sao ta biết cách thoát khỏi quỷ trận mà không bị ai phát giác.
Anh Đại ngắt ngứ một đoạn rồi hạ giọng, chắc hẳn điều anh ta sắp nói tới đây sẽ hệ trọng lắm,
-Còn một điều nữa có thể cậu không biết do sự cách trở của âm dương. Nhưng thực chất, hơn một năm qua, ta vẫn luôn theo sát cậu trong từng đường đi nước bước. Chắc hẳn cậu vẫn còn nhớ hai chữ báo ơn trên tay của cha cậu chứ?
Anh Đại nói giọng chắc nịnh, xem ra thì chuyện này anh ta cũng phải nắm bắt được đến tám chín phần nội tình. Tức thì, tôi đáp ngay,
-Vậy chẳng lẽ nguyên nhân của những dị tượng xuất hiện ở nhà tôi là do anh làm sao?
Anh Đại thở dài, tiếng thở này rõ rang là biểu thị của sự chán trường,
-Điều này không thể giải thích qua loa, để từ từ ta sẽ nói cho cậu và thầy Hữu.
Anh Đại vừa dứt lời thì mấy người chúng tôi bất chợt nghe như có tiếng thùm thụp đương dội về ngay bên tai. Thấy động, thầy Hữu lập tức đảo mắt ra xung quanh hòng thăm dò. Phải đến khi cả ba người chúng tôi cùng xác định được sự an toàn thì thầy Hữu mới lên tiếng,
-Thời gian không còn nhiều, ta xin nói thẳng. Lần này hội họp với Đại ở đây hẳn cũng là cái phúc trong họa. Ta định bụng muốn nhờ cậu làm thế thân để hóa giải ngải hận, cậu có đồng ý chứ?
Anh Đại nghe thế thì nhận lời ngay, tuy rằng chưa nắm bắt được rõ sự tình nhưng cái việc mà anh ta khẳng khái muốn được xả thân tưởng trợ thực khiến cho người ta phải bội phục.
-Muốn hóa giải được quỷ vong trong hận ngải thực không phải là điều dễ làm. Rất có thể hồn phách của ngươi sẽ thay thế vào vị trí của quỷ vong mà ở lại trong vật chủ vĩnh viễn. Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ.
Người vừa nói mấy câu này là Tử Thanh, cậu ta bấy giờ đang cố gắng gượng dậy để tiến lại chỗ mấy người chúng tôi. Nhưng hình như nhân diện của cậu ta vừa có sự thay đổi mà chỉ cần nhìn qua là có thể cảm nhận được. Thầy Hữu giường như cũng biết được điều này nên nói ngay,
-Hận ngải này lẽ nào có thể tùy ý chuyển dịch được đối tượng ám toán hay sao. Tử Thanh, cậu thấy trong người sao rồi?
Tử Thanh trừng mắt nhìn ba người chúng tôi, con mắt của cậu ta lộ rõ là sự hung bạo đến cực thịnh. Đoạn Tử Thanh gằn giọng, cậu ta cố nói mấy điều với thầy Hữu trước khi mất đi sự kiểm soát,
-Ta, ta không giúp được mấy người rồi, lập tức hạ gục ta ngay trước khi hận ngải đoạt xác.
Tử Thanh chưa dứt lời thì anh Đại đã lợi dụng thân xác của chàng thanh niên nọ mà phi tới. Khi gần đến trước mặt Tử Thanh, anh Đại liền nghiêng người sang một bên rồi vòng tay tung đòn vào đúng mạn sườn của cậu ta. Tử Thanh tuy bắt kịp được miếng đòn của anh Đại nhưng lại không hề thấy có sự phản kháng. Khuôn mặt của cậu ta lạnh tanh, toàn thân từ từ tiến dần đến vị trí của thầy Hữu mặc cho anh Đại đang ra sức ngăn cản. Thầy Hữu hô lớn,
-Quang, dương huyết chế cuồng nhân.
Hiểu ý, tôi lập tức cắn tay lấy máu. Đoạn thầy Hữu cầm tay tôi rồi họa xuống đất một hình đồ ôm trọn lấy vị trí của cả hai người. Kế đó, thầy Hữu liền châm lấy một cây nhang rồi đưa cho tôi mà rằng,
-Đứng nguyên ở đây, đừng sợ.
Thầy Hữu nói xong thì lập tức di chuyển ra vòng ngoài mà bắt quyết. Tiếng chú ngữ cứ đều đều vang lên lại càng khiến cho thần trí của tôi thêm phần hoảng loạn. Bấy giờ, Tử Thanh khi đã thoát được khỏi sự kìm kẹp của anh Đại thì liền lao thẳng một mạch tới bên trong đồ trận mà ôm lấy tôi. Tức thì, thầy Hữu hô to,
-Định quỷ huyết dương chi pháp động lai thần đồ, nhập đạo.
Tử Thanh ngay lập tức ngã ra phía sau, da dẻ cậu ta đột nhiên thâm lại. Duy chỉ có phía sau gáy là sắc khí vẫn hồng hào tươi tốt. Thấy thế, thầy Hữu liền quay sang anh Đại,
-Xem tình hình người nữ kia, còn Tử Thanh để cho ta xử lý.
Tôi theo chân anh Đại tiến sang phía người nữ đương bất tỉnh ở góc nhà. Anh Đại từ từ lấy tay vén mái tóc lòa xòa của người này sang hai bên. Khi nhân diện của cô ta vừa hay được lộ ra dưới tầm mắt thì tôi mới cả kinh mà hét lớn,
-Thầy Hữu, nhìn xem.
Thầy Hữu đưa mắt sang bên cạnh quan sát thì thất sắc, cả ba người chúng tôi ai nấy cũng im bặt, chẳng ai nói với ai câu nào. Những sự việc đương diễn ra trước mắt thực là quỷ mị.