-Mau, mau lên, nó vẫn loanh quanh ở đây thôi.
Thầy Hữu chưa dứt lời thì mẹ tôi đã lao đến ẫm tôi mà chạy thẳng vào phía bên trong. Theo ngay sau đó là thầy Hữu, ba người chân ướt chân ráo vừa vào đến cổng thì có tiếng sấm rền vang cả một vùng trời. Thầy Hữu đưa tay lên bấm độn, khuôn mặt có vẻ biến sắc, hai mắt thầy chừng lên nhìn thẳng vào mẹ tôi,
-Hỏng rồi, ngày hôm nay hai người đến đây có những ba cái vong đi theo, trong đó có một vong nữ đã hóa xích diệm quỷ. Quang, vừa nãy cháu thấy người đó y phục ra sao?
Bấy giờ tôi nghĩ lại mới thấy sự lạ, xưa nay tôi mới chỉ được nghe kể về những hồn ma bóng quế diện y phục trắng hay đôi khi là những mảng đen lờ mờ như sương khói. Nhưng kỳ thực, âm hồn mà tôi vừa gặp ban nãy có lẽ lại là một ngoại lệ, trang phục của nó có màu đỏ thẫm, phía trước ngực có in một chữ tàu rất đậm màu. Tôi quay sang nói với thầy Hữu, khuôn mặt vẫn bán tín bán nghi về những hình ảnh mà mình vừa thấy cách đây ít phút,
-Nó mặc đồ đỏ mận, chính diện trên áo có chữ tàu thầy ạ
Thầy Hữu chấm ngón trỏ vào nghiên mực rồi họa lên bàn mấy nét chữ. Thoạt nhìn qua tôi đã nhận ra hình thù này, chẳng phải nó vừa in vào đầu tôi khi nãy hay sao? Tôi mau miệng,
-Đúng, đúng là chữ này rồi đấy thầy ạ
Thầy Hữu nghe xong thì lắc đầu ngao ngán,
-Phen này thì đúng là đại họa rồi, cái thứ tà quỷ thành tinh ấy chẳng dễ đối phó đâu. Chúng ta vào nhà rồi hãn nói chuyện.
Ba người rảo bước về phía căn nhà, được độ vài bước thì từ bên ngoài có tiếng nữ nhân vọng lại,
-Nhân có nhân định, âm có âm luật, xen vào thế sự âm dương thì coi chừng hậu họa.
Thầy Hữu xem chừng chẳng mảy may để ý tới những gì vừa nghe được., Trái lại, mẹ con tôi lấy đó làm kinh sợ lắm. Cuộc đời con người có thể gặp phải những gian truân, thử thách, những sự vụ mà ta tưởng rằng sự sống chỉ còn ngắn tựa tấc gang, sợi chỉ. Nhưng kỳ thực, khi phải chạm trán với thế lực vô hình thì ta mới biết được còn nhiều thứ đáng sợ và quái đản hơn tất thẩy những điều mà ta đã từng trải qua. Nó đẩy ta vào một trường tâm lý bất định, muốn sống cũng không được, muốn chết cũng chả xong. Sự hoảng loạn của ta giống như thú vui của những cô hồn bóng quế. Thầy Hữu rít một hơi thật sâu, âm thanh quãng trầm quãng bổng của chiếc điếu bát quyện với cái thứ khói thuốc đục màu như tô điểm thêm cho sự thanh cao của người hành đạo. Thầy Hữu cắt nghĩa,
– Cái chữ vừa rồi cháu thấy đó là chữ Ngục trong Hán ngữ. Chữ này chỉ xuất hiện trên áo của những vong linh, ngạ quỷ đang phải chịu hình ngục ở âm ty tào địa. Nhưng bằng một cách nào đó, nữ quỷ này đã thoát khỏi sự trông chừng của nha sai mà trốn lên dương tác quai tác quái. Nếu như ta đoán không nhầm thì trước đó từng có người đến trừ tà tại nhà cô nhưng vì sức cùng lực kiệt mà bỏ về có đúng không.
Mẹ tôi suy nghĩ một hồi rồi đáp,
-Dạ thưa vâng, năm ấy nhà con có mời thầy từ trên Lạng Sơn xuống để cúng nhập trạch cũng như xét khảo phong thuỷ. Thầy ấy cho đào bới hết khu vườn phía sau nhà nhà lên tìm cốt vì nghĩ rằng có người bị trôn ở đó để trấn yểm. Nhưng cho đến ngày thứ ba, ngoài mấy tấm gỗ mục ra thì chẳng có gì khả thi nên tất cả quyết định dừng lại, lấp đất như cũ. Sau đó không lâu, suốt một dạo con cứ mơ có người con gái đến đòi đất, đòi nhà, nhưng cô ta tuyệt nhiên chỉ loanh quanh ở khoảng ngoài sân hoặc sau vườn, cứ chạm đến cửa là có mấy bóng đen lôi đi xoành xoạch. Đợt ấy nhà con lại mời thầy về để tìm hiểu nguyên do hà cớ làm sao mà lại có những giấc mơ như vậy. Người thầy đó dặn đi múa lấy một cái tiểu sành lớn và ba hình nhân hai nữ một nam, nhằm chính nửa đêm thì bày bàn lễ ra sau nhà mà cúng bái. Đặc biệt, ông ta tuyệt đối nghiêm cấm không cho ai lại gần để tránh phiền phức. Chừng hơn hai giờ đồng hồ thì mọi người thấy ông lảo đảo từ ngoài đi vào, hai tay lệ khệ ôm cái tiểu sành vào trong nhà. Kế đó ông thầy vội vàng thu xếp đồ đạc và xin phép ra về ngay khi trời tờ mờ sáng. Nhà con có hỏi về sự tình thì ông thầy đó chỉ trả lời đơn giản là mọi sự đã ổn, vong đã bị nhốt vào trong tiểu và xin đem luôn chiếc tiểu về với lý do hóa kiếp giúp những vong hồn sớm được siêu sinh. Nhà con thấy thế thì lấy làm mừng lắm, định bụng giữ thầy lại dùng cơm sáng nhưng ông ấy nằng nặc đòi về nên cũng đành thôi.
Mẹ tôi ngấp ngửng một hồi rồi lại tiếp,
-Chưa hết đâu ạ, trước lúc ra về thầy ấy còn dặn nhà con đem ba hình nhân ở phía sau nhà đi hóa hoặc thả trôi sông đều được. Hai vợ chồng con quay lại sau vườn thì mới thất kinh. Giữa đêm trăng vành vạch, ba hình nộm giấy với nước sơn trắng hồng nhàn nhạt như đang nhoẻn miệng cười với hai vợ chồng. Ba hình nhân được xếp theo hàng ngang. Hai phía bên ngoài một bên là nam, một bên là nữ. Còn ở chính là một hình nhân nam không ra nam, nữ không ra nữ, hình thù đã bị biến dạng so với lúc ban đầu. Mắt và tay trái của nó đã bị lửa hun cháy tới phân nửa. Trên mặt chính thì lỗ rỗ là những lỗ nhỏ bằng đầu que nhang điểm khắp mặt. Chồng con thấy thế thì vội vàng châm mồi lửa đốt cả ba cái hình nhân cho yên trí.
Thầy Hữu nghe đến đây thì đập tay xuống bàn mà quát,
-Đúng là nghịch đạo, giờ thì ta đã hiểu tại sao con quỷ kia có thể trở lại dương thế để làm càn. Vốn dĩ tên thầy đó tới nhà cô không phải là để trừ tà sát quỷ, hắn tới là tới để chiêu hồn, lập binh. Có rất nhiều thầy pháp vì muốn gia tăng âm lực, quyền hành của mình nên đã đi tìm bắt những cô hồn dã quỷ về để làm tay sai cho bản thân. Những âm hồn có tà tính càng mạnh thì các thầy đó lại càng hứng thú, và con Xích Diệm Quỷ ngự tại đất nhà cô là một thỉ dụ. Vị thầy đó hoàn toàn có khả năng bắc cầu âm để triệu nó từ dưới âm ngục lên dương thế nếu như có đủ thông tin và điều kiện cần thiết. Và tất nhiên, những vị thầy pháp như vậy khi hành đạo thường canh cánh trong lòng một nỗi lo sợ bị âm binh vật lại, chưa kể đến những hành động làm trái thiên điều như triệu quỷ từ dưới âm lên trần. Chỉ cần sơ sẩy thôi là bản thân có thể phải trả một cái giá rất đắt, thậm chí là những người thân thích, họ hàng cũng phải gánh lấy cái nghiệp mà mình đã gây ra. Nếu ta đoán không nhầm thì ông ta giờ đã tạ thế nên những âm hồn kia mới có thể quay lại nhà cô để làm loạn. Kỳ này đúng là rắc rối.
Mẹ tôi nghe đến đây thì trong lòng cũng đã phần nào hiểu rõ được sự tình, âu những chuyện trong nhân gian hóa ra đều có một sự liên kết. Điều này xảy ra ngày hôm nay vốn dĩ là hậu quả của những thứ ta đã làm ở ngày hôm qua hoặc ở thời gian rất lâu trở về trước. Đạo phật gọi đó là thuyết nhân quả. Nhưng quả nghiệp thì cũng có nhiều loại, quả nghiệp phúc báo, quả nghiệp báo ứng. Mặc dù vậy, trường hợp này ắt là báo ứng, mẹ tôi lo lắng nên vội vàng phân trần với thầy Hữu,
-Thưa thầy, cũng vì năm xưa nhà con không biết rõ âm dương nên mới phải gánh hậu họa ngày hôm nay. Xin thầy chiếu cố giúp cho gia đình con, cứ để như thế này thì quả thật chẳng thể yên lòng mà sống được.
Thầy Hữu do dự, ánh mắt phóng ra muôn trùng. Người đàn ông tuổi chừng bảy mươi ấy gõ những ngón tay gầy guộc cành cạch trên chiếc bàn gỗ. Thầy Hữu thở dài một tiếng,|
-Âu cũng là cái vận số, sức ta có chăng cũng chẳng thể nào đấu lại nổi thứ quỷ dị thành tinh ấy, chưa kể cô ta còn có hai vong nhân kề cận tương trợ. Nhưng thôi, đành gắng hết sức, nhưng ta có một điều kiện cần phải nói rõ.
Mẹ tôi nhanh trí,
-Bao nhiêu tiền nhà con cũng chịu, miễn sao thầy giúp cho gia đình con được bình an vô sự.
Thầy Hữu gạt đi,
-Tiền bạc vốn là thứ thiết yếu trong cuộc sống, nhưng ta ở tuổi này rồi, ngọt bùi đắng cay trong đời cũng đã nếm trải đủ. Dẫu có lắm tiền nhiều của thì khi chết cũng chẳng thể nào mà đem theo cho được. Ý ta không phải là vấn đề chi phí, ta muốn có người để truyền dạy lại đạo pháp, kiến thức về tâm linh, huyền học. Thiết nghĩ Quang là người hoàn toàn phù hợp, thằng bé có ngộ tính cao, linh ứng của nó với cõi âm vốn rất mạnh. Sau này nó cũng sẽ có duyên với đạo pháp, chi bằng ta tác duyên ứng hợp cho nó luôn từ bây giờ chẳng phải là hay hơn sao.
Mẹ tôi lúc ấy không chút do dự liền đáp ngay,
-Nếu để cháu nó theo thầy học đạo thì hay quá, nhà con trăm sự nhờ thầy.
Thầy Hữu cười trừ,
-Việc đó thôi để tánh sau, cô nói vậy ta cũng yên tâm phần nào, lúc này nên nghĩ cách đối phó với cái tinh kia trước đã. Một mình ta thì nắm chắc phần thua, tính mạng có khi cũng không giữ nổi.
-Không chỉ có mình ông đâu, còn có cả ta nữa.
Giọng nói phát ra từ phía mẹ tôi. Tự bao giờ mẹ tôi đã nhắm tịt hai mắt, hai tay buông thõng ra phía sau, chỉ mới đây thôi mẹ tôi còn cùng thầy Hữu nói chuyện bình thường mà trong chớp mắt đã xảy ra sự lạ. Thầy Hữu ắt hẳn cũng đã nhìn ra, hai tay thầy bắt quyết rồi lùi lại phía sau hô to,
-Là cậu à? Sao lại có thể vào được tới đây.
Còn tiếp…