Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nhật Ký Phòng Trọ Ma

Chương 3

Tác giả: Voz

Ngày thứ hai (thứ 3 ngày 3 tháng 6)
Bóng ma phòng vệ sinh cũ & những câu truyện trong quá khứ

Mình vẫn nghĩ rằng mình gặp ảo giác với tất cả những gì trải qua trong đêm qua (ít nhất trong lúc đó) mình thấy khá mệt mỏi, sáng đấy mình ăn sáng ở quán bún đối diện, lúc nói chuyện thì bác ấy khá ngạc nhiên và tỏ thái độ lạ khi mình nói mình là người trọ mới ở căn phòng ấy, nhưng những thái độ và cử chỉ ấy chỉ lướt qua và lập tức bị che dấu (theo trí nhớ mình là vậy). Cả ngày hôm ấy mình không thể tập chung vào công việc được, trong đầu mình vẫn suy nghĩ về những điều kì lạ xoay quan phòng ấy.

Sau đó mình về và có nói chuyện với chủ nhà về một vài vấn đề và cả việc xin mắc nhờ truyền hình cáp và mạng,… và lúc đó mình mới biết rằng trưa hôm qua bác ấy chẳng hề nghe tiếng mớ của mình và cũng chẳng qua lay mình dậy đến giờ mình mới sực nhớ trước lúc nằm xuống nền mình đã khoá cửa kĩ, lúc đó mặt mình cắt không còn một giọt máu, xanh lại (theo những gì bác chủ nhà nói) nhưng có vẻ bác ấy không mấy ngạc nhiên trước những gì mình mới kể, chỉ bảo mình mệt nên trúng gió mơ màng vậy thôi, mình xin phép rồi lặng lẽ bước về phòng mà biết rằng thực sự mình không muốn chút nào.

Khi đi qua cái lối nhỏ dẫn vô phòng vệ sinh cũ thì bỗng tóc gáy mình dựng ngược lên, cả người lạnh toát, gió thổi qua cái lối ấy nghe như tiếng rít! mình quay người qua và thấy có một bóng khoác trên mình một tấm vải trắng dài, cao lều khều mở cửa phòng vệ sinh cũ bước vô, mình hoảng hồn lùi người và vấp trúng cái đống thau cũ rồi té nhào, khi nhìn lại thì thấy cửa phòng vệ sinh vẫn đóng im ỉm, chẳng còn thấy cái bóng trắng vừa nãy đâu cả, định thần lại rồi chạy thẳng về phòng, mình nhớ cái bóng ấy rất kì quái, cao tầm 2m3-2m5, cái dáng đi khập khiễng như bị mất một chân và khi mình nhìn xuống thì thấy cái thứ đó đang đi bằng 4 chân, mình không biết nó là cái quái gì nhưng mình khẳng định trong lúc té xuống đã thấy nó đi bằng 4 chân, nhưng hình như là có hai chân giả bằng gắn ở phía trước khiến thứ đó đi lại khó khăn, và nếu không nhầm thì mình cũng nghe cả tiếng cộp cộp của cái chân giả đó chạm xuống đất!

Rót một li nước rồi tự trấn an và mình bắt đầu cảm thấy khá hối hận về việc thuê phòng, sau đó mình hẹn một vài đứa bạn rồi đi quán café nói chuyện, lúc đó mình chẳng muốn quay về căn phòng trọ ấy nữa, mình có kể cho thằng bạn thân mà nó không tin, nó kêu mình bịa này nọ. Ngồi dây dưa rồi cũng đến 6h chiều, bọn nó chẳng ai rảnh mà ngồi đó đến cùng, rồi lần lượt rủ nhau đi về, chỉ còn mình mình là ở đó. Ngồi thêm một lúc đến tầm 7h30 rồi cũng đứng lên đi về, chẳng lẽ thuê phòng mà lại ra đường ngủ. Lúc về thì mình có để ý thấy khe cửa trên phòng số 3 sáng, chắc họ mới đi làm về, như rồi đèn lại tắt mình đành phải bỏ cái ý định nói chuyện làm quen với hàng xóm, lúc về phòng đi ngang qua cái lối dẫn vào phòng vệ sinh cũ mà lạnh hết sống lưng, rồi quay mặt đi và nhanh chân bước về phòng.

Tắm rửa xong rồi liền chèo lên gác cất mấy bộ đồ từ cái vali quần áo vào tủ, cái tủ cũng rất bình thường, có lẽ hồi trước có kính mà đã bị lấy ra (chắc do vỡ hoặc chủ trước không muốn dùng) bên ngoài có một ít bụi còn lại thì hoàn toàn sạch sẽ, treo mấy bộ đồ vào và đi xuống trải nệm ra ngủ cho êm chuyện, lúc đi xuống thì có chợt nhìn qua cái cửa sổ hướng ra khu đất hoang bên cạnh thì thấy có cái gì đó đen đen ở mấy lụm cây, mình bước thêm vài bước nữa và đưa mắt nhìn kĩ hơn (mặc dù biết rằng sẽ chẳng có gì tốt đẹp trông đợi) thứ đen đen đó lại gần cửa sổ hơn, rồi bám vào thành cửa sổ nhô lên, để dần hiện ra một khuôn mặt, một khuôn mặt trắng bệt với hai hốc mắt đen xì, da mặt nứt nẻ với những mặt máu hiện rõ trên mặt như người chết đuối, cái mồm há rộng ra đến mang tai và vẫn đang mở rộng dần, hoảng hồn trượt chân té lộn nhào, khi nhìn lại thì không còn thấy cái thứ đó nữa.

Cảm xúc lúc này cảu mình khá lẫn lỗn, không hẳn là sợ mấy, cái khuôn mặt ấy thật ra mình đã gặp trong quá khứ rồi, mà những thứ gì mình gặp rồi thì không sợ khi gặp lại lần hai nữa. Lúc này mình bắt đầu nhớ lại cái lần gặp trong quá khứ ấy: Năm đấy là hè năm lớp 7 về quê chơi, quê mình ở TB, đêm bọn trong xóm nó rủ đi đánh cá, thì mình cũng hiếu kì mà đi theo, bọn nó thả lưới xuống rồi rủ nhau kiếm một gốc cây ngồi tám dóc lấy mấy củ khoai nướng ra chia nhau, một lúc sau thì thằng T (cháu mình) mới kêu mình ra kiểm tra lưới, mình cũng ra vẻ anh lớn trong đám ra ngó lưới, rọi cái đèn dầu xuống chỗ đặt lưới, thì mình thấy có cái gì ấy nó sục sục ở dưới nước, liền kêu bọn trẻ ra nhìn thì đột nhiên dưới nước có một khuôn mặt trắng bệt, da nứt nẻ chồi lên há hốc cái mồm ra rộng đến mức quai hàm gần như chật hoàn toàn, mắt nó đen ngòm tràn đầy vẻ hận, giận dữ, cái thứ đó kêu lên với cái giọng the thé, và mình cũng không bao giờ quên cái giọng ấy, nó như vọng về từ cõi âm lạnh lẽo và ma quái: “Lạnh…Xuống đây…xuống đây với tao…” ba hồn chín vía mình hét toáng lên rồi ném luôn cái đèn xuống nước ngã ngửa ra run rẩy, suốt mấy tuần còn lại ở quê đêm nào cũng mơ, đến khi về thành phố rồi vẫn mất ngủ khi nghĩ đến, riết rồi cũng hết và không sợ nữa, cái khuôn mặt mình vừa gặp giống ý đúc cái khuôn mặt lần ở quê đấy.

Sau đó thì mình cũng không nhớ rõ mấy, hình như là lăn ra ngủ lúc nào không hay, cả đêm đấy giấc mơ hôm đi đánh cá ở quê liên tục hiện về! đem theo nỗi sợ mà tưởng chừng sẽ không bao giờ tái hiện lần nữa!

Bình luận