Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nhật Ký Phòng Trọ Ma

Chương 13

Tác giả: Voz

Ngày thứ 10 (thứ 3 ngày 11 tháng 6)

Phần 2: Ác mông căn phòng cũ!

Mình đi lại vài vòng trước cửa phòng Hà thì chợt có một làn gió lạnh thổi qua, mình ra ngó phía cầu thang …Mem đang đứng dưới ngước mặt nhìn lên với một ánh mắt vô hồn, ánh mắt như đi thẳng vô tâm trí của mình gợi lên một sự lo lắng bất an, cô ta bước từng bước tiến lên phía mình, mình nói lớn: “Cô đến đây làm gì?” đáp lại câu hỏi là sự im lặng, mình rút con dao bạc K đưa ra bỗng chân tay bủn rủn, cả người lạnh toát, M vẫn tiến bước, mình khụy xuống đất tay vẫn cầm cao dao bạc, đầu póc quay cuồng như bị trúng gió (nhưng lúc đó mình nghĩ mình đã dính thuốc mê do có một mùi hương thoang thoảng trong căn phòng) sau đó mình ngất lịm đi mặc dù vẫn ý thức được hành động của bản thân … mình tỉnh dần, đầu óc vẫn còn quay cuồng, nhưng có một cái gì đó rất lạ, hình như thứ mình đang nằm lên không phải là sàn nhà mà là một tấm chiếu, cảnh vật xung quanh mờ mờ ảo ảo với ánh sáng nhẹ như chiếc đèn ngủ hình ngôi sao ở phòng cũ của mình, mình lăn người, cố gắng mở to mắt và đặt tay xuống sờ xung quanh thì đúng như những gì mình cảm nhận được, đây chính là căn phòng trọ cũ của mình (căn phòng trước mình ở về sau phải dọn đi do bà chủ đập làm quán bida, café gì đấy!) căn phòng tối om chỉ có ánh sáng hiu hắt của cái đèn ngủ cắm ở ổ cắm điện góc phòng. Một giọng nói vang lên từ đằng sau lưng mình:

– Mày làm gì thế H? đừng lăn nữa mày cuốn hết chăn tao rồi – giọng thằng bạn thân trước đây ở cùng mình chỗ căn phòng cũ vang lên

Mình nhìn lại thì đúng mình đang cuốn chọn lấy cái chăn bông màu đỏ, “Cái quái gì thế này?” đó chính là câu hỏi mình đặt ra trong đầu khi nhận ra mình đang ở đâu! Mình kéo cái chăn ra ném qua một bên và nhìn quanh căn phòng nhỏ lờ mờ trong ánh đèn vàng yếu ớt, đúng! Chính là căn phòng trọ trước đây của mình, cái bàn máy tính, tủ đựng đồ và cả cái ghế gấp dựa góc phòng gần cửa ra vào nữa, cả thằng Dương đang nằm bên cạnh nữa… “Chuyện gì vậy? Tại sao mình ở đây? Chẳng phải…”

– Mày lầm bầm cái gì thế H? Mày không ở đây chứ ở đâu? Ngủ đi cho tao nhờ! – Lại cái giọng thân thuộc của thằng bạn thân nhưng bây giờ nó chính là thứ đáng sợ nhất ở đây tim mình đập thình thịch, cả người toát mồ hôi “Nó là cái quái gì vậy?” mình liên tục tự hỏi bản thân và cả người mình cứng đờ, ướt đẫm “Đấy đúng là giọng thằng Dương rồi, không lầm vào đâu được, chính là căn phòng này…nhưng chuyện gì đang sảy ra vậy?” … “Khoan! Giọng của nó, như nó đang tỉnh vậy! không giống như giọng người đang mê ngủ, giọng đấy như nó vẫn còn thức và tỉnh táo,…cái thứ nói giọng thằng Dương vẫn đang còn thức!” mình khẽ quay đầu qua, và giật bắn mình khi trước mắt mình là một mái tóc dài đến ngang hông, nó đang nằm quay mặt vào tường… “sh*t!!!”

– Mày ngủ chưa H? – vẫn cái giọng ấy, nó vẫn quay mặt vào tường

– Mày đang thức à? – mình cứng họng không biết nói gì, mái tóc của nó hình như ươn ướt, một mùi tanh, mình hoảng hồn liếc xuống phía dưới, chỗ chiếu nơi mái tóc ấy nằm trên là một bãi máu!

– Mày…còn…thức…đúng…không? mình giật bắn mình trước dọng nói bỗng trở nên khàn đặc của thứ đó. Nó từ từ qua đầu lại phía mình vẫn trong tư thế quay lưng như vậy, đầu nó quay hoàn toàn về sau 180 độ để lộ khuôn mặt đầy vết thương và những vết rạch đầy máu me của một người đàn bà với cái mồm há rộng đến mang tai, ba hồn chín vía, cả người mình như chết lặng trong một khắc rồi mình hét lớn đạp mớ chăn gối lao bật người dậy, như bản năng đằng sau lưng mình là cái nhà tắm, mình lao thẳng vào bên trong không suy nghĩ gì hết, khóa trái cửa và gục xuống thở gấp

Căn phòng vệ sinh tối om, bóng tối như bóp nghẹt cơ thể mình, từng hơi thở cũng không thể dứt khoát, công tắc ở trước cửa phòng như dù có chết mình cũng tuyệt nhiên sẽ không đời nào bước ra ngoài và gặp cái thứ bên ngoài ấy mình trở nên sợ hãi tột độ, tim đập liên hồi “thình … thịch … thình … thịch” bỗng đèn phòng vệ sinh bật lên “Á…á…á” mình hét lên sợ hãi, trong đầu những câu hỏi mà không bao giờ mình muốn trả lời liên tục xuất hiện “cái gì?…cái gì mở …đèn? Hay là…nó” . Bên kia cánh cửa những tiếng động bắt đầu vang lên, tiếng giậm chân mạnh, tiếng thở hổn hển, tiếng móng tay cào vào của phòng vệ sinh đều đều như xé tâm trí mình ra thành nhiều mảnh, trên đầu mình là sàn gỗ của gác xếp, nó cũng đang phát ra những tiếng cào nhẹ nhưng lớn và gấp dần căn phòng vệ sinh vẻn vẹn 1.5m vuông với cái bồn cầu xây chìm dưới đất và một chỗ nhỏ để cái thau quần áo như rộng ra gấp ngàn lần, những âm thanh đó vẫn vang lên và mình chỉ ước căn phòng vệ sinh nhỏ hơn một chút, nó quá rộng và chống trải, đủ để thêm một cái gì đó hiện lên giữa phòng vệ sinh “Làm ơn! Làm ơn…cái quái gì thế?” mình sợ hãy rên rỉ, kêu la và có chiều hướng chuyển dần thành khóc lóc mình nhìn vào cái thau đựng quần áo, nước mắt bắt đầu chảy ra, bên ngoài bắt đầu xuất hiện những tiếng gào, hét rất nhỏ nhưng vang vọng chiếm lấy tâm trí mình, từng giọt nước từ cái vòi nước bị rò vẫn rơi đều xuống chậu quần áo, bỗng từ giữa chậu một tí bọt sủi lên, màu nước dần ngả sang màu đỏ đậm dần mang một mùi tanh của máu tươi, một cái gì đó đang ở dưới cái chậu, nó đẩy mớ quần áo lên rồi xuống khỏi mặt nước trong chậu (chính sác hơn là máu) nó sục lên một thứ nước màu đen ngòm từ giữa, hôi thối mùi xác chết, cánh cửa sau lưng mình dần rung mạnh và gần như mọi khả năng giữ vững nó của mình đều vô vọng, tiếng cào trên gác cũng một lớn, cánh cửa đẩy mạnh, mạnh hơn, bản lề giữ cánh cửa trên tường như bung ra, RẦM…cánh cửa bung ra đè lên mình, sự sợ hãi đạt đến đỉnh điểm, chỉ ú ớ được vào câu rồi mình ngất lịm.

Mình mở mắt dần ra, thở dốc nhìn quanh, trán ướt đẫm mồ hôi, tim vẫn đập lên từng cơn. mình đang nằm trên sàn nhà Hà ngay sát vìa bậc cầu thang, chỉ nhích một tý là lăn xuống vỡ đầu cắn cửa phòng Hà mở tung, trước cửa là Hà nằm bất độc : “Chuyện gì sảy ra lúc mình ngất vậy? Hà…cô ta làm sao thế?” mình cố gắng đứng dậy mà chân tay vẫn không thể kiểm soát được, nó vẫn run lên trong sợ hãi, mình lết lại gần chỗ Hà, cô ta vẫn còn thở, tư thế như có vẻ bị một cái gì đó hất văng cô ta ra khỏi phòng đập mình vào tường và ngất đi cánh cửa mở tung, mình cố gắng bò thêm một đoạn, ngó vô bên trong căn phòng, trước mắt mình là một cảnh tượng hết sức bất ngờ, K đang quỳ gối giữa phòng, hình như đã ngất, hai tay cầm con dao bạc đâm xuống một thứ gì đó đen đen, nhớp nháp trước mặt bên cạnh là Mem đang nằm đầu đập vào tường để lại trên tường một vệt máu, căn phòng hết sức lộn xộn, dấu vết của một cuộc xô xát thể hiện rõ, có vẻ đã có một trận đánh sảy ra giữa K, Hà và Mem với con quỷ trong người Mem Do quá mệt mình cũng chẳng làm gì được hơn mà cũng lăn ra thở rồi ngủ thiếp đi. Sau đó mình được Hà lay dậy, nhìn xung quanh là phòng bệnh, K đang nằm giường bên trái, còn bên phải là Mem. Mình tính hỏi chuyện gì đã sảy ra nhưng Hà chỉ dơ tay ra trước miệng tỏ ý kêu mình im lặng, sau đó mình nằm một lúc rồi ngủ một mạch đến sáng mai…..còn nữa…..

Bình luận