Harry mở mắt ra và bị chói lóa vì màu xanh lá và vàng kim; nó không biết chuyện gì đã xảy ra, nó chỉ biết nó đang nằm trên cái gì đó có vẻ là cành và lá cây.
Cố gắng hít hơi vào hai buồng phổi cảm giác như đã bị dẹp lép, nó chớp mắt và nhận ra ánh sáng chói lòa là ánh nắng xuyên qua tán lá cao tít phía trên.
Bỗng một vật gì đó co giật sát mặt nó. Nó cố nhấc mình lên bằng hai tay và hai đầu gối, sẵn sàng đối đầu với sinh vật hung tợn nho nhỏ nào đó, nhưng nó thấy cái vật đó hóa ra là bàn chân của Ron. Nhìn quanh quất, Harry thấy hai đứa nó và Hermione đang nằm trên mặt đất một cánh rừng, dường như chỉ có ba đứa nó mà thôi.
Harry nghĩ ngay đến Rừng Cấm, và trong tích tắc, mặc dù nó biết là tụi nó mà xuất hiện trên đất đai của trường Hogwarts thì thiệt là ngu ngốc và nguy hiểm, tim nó vẫn rộn lên khi nghĩ tới chuyện lẻn đi qua rừng cây đến cái chòi của bác Hagrid. Nhưng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đủ để Ron rên lên một tiếng nho nhỏ và Harry bò về phía Ron, Harry nhận ra đây không phải là Rừng Cấm; cây cối có vẻ nhỏ hơn, mọc thưa hơn, và mặt đất trống trải hơn.
Nó gặp Hermione ở phía đầu của Ron, cô bé cũng đang bò trên hai tay và hai chân. Ngay khi Harry nhìn xuống Ron, tất cả mọi băn khoăn khác biến ngay ra khỏi đầu Harry, bởi vì máu chảy ướt sũng toàn bộ sườn trái của Ron và mặt nó nổi bật lên, xám ngoét trên mặt đất trải lá. Món thuốc Đa Quả dịch lúc này đang nhả dần tác dụng: hình dạng Ron đã trở lại một nửa là nó, còn một nửa vẫn là ông Cattermole, tóc nó đang càng lúc càng đỏ hơn trong khi mặt nó chẳng còn được chừa lại cho chút sắc màu nào.
“Nó bị sao vậy?”
“Sót thân,” Hermione nói, ngón tay cô bé đã lần vô trong ống tay áo của Ron, nơi máu ướt nhất và sậm màu nhất.
Harry nhìn mà hãi hùng khi Hermione xé toạc áo sơ mi của Ron. Lâu nay nó cứ tưởng sót thân là chuyện tiếu lâm, nhưng đây… ruột gan nó cồn cào khó chịu khi Hermione tuột trần cánh tay trên của Ron, để lộ ra một mảng thịt bị thiếu, như thể được thẻo gọn gàng bằng một con dao.
“Harry, mau lên, trong cái túi xách của mình đó, có một cái chai nhãn đề Tinh chất Bạch tiễn…”
“Túi xách… có ngay…”
Harry chạy thật nhanh tới chỗ Hermione đã Độn thổ lên, túm chặt cái túi xách tay bằng hột cườm nhỏ xíu và thọc tay vô trong đó. Ngay lập tức, hết vật này đến vật khác tự giới thiệu bằng cách tiếp xúc với ngón tay của nó. Nó sờ được gáy da của những cuốn sách, những tay áo len, gót giầy…
“Mau lên!”
Harry bèn chụp cây đũa phép trên mặt đất và chĩa vào đáy cái túi xách kỳ diệu.
“Bạch tiễn tới đây!”
Một cái chai nhỏ màu nâu vọt ra khỏi túi xách; nó chụp lấy và vội vã quay lại với Hermione và Ron, mắt Ron vẫn còn hé mở, nhưng chỉ thấy mỗi vạch lòng trắng lộ ra giữa hai mí mắt.
“Ron xỉu rồi,” Hermione nói, cô bé cũng tái xanh; mặc dù tóc vẫn còn xám ở vài chỗ, nhưng cô bé trông không còn giống bà Mafalda nữa. “Harry, mở nút chai giùm mình, tay mình đang run quá.”
Harry vặn cái nút ra khỏi cái chai nhỏ, Hermione cầm lấy và nhễu ba giọt thuốc vào vết thương đang chảy máu. Khói xanh lè tỏa thành cuộn bốc thẳng lên và khi khói tan, Harry thấy máu đã ngừng chảy. Vết thương bây giờ trông có vẻ đã lành nhiều ngày, da non đã kéo kín miệng chỗ vừa mới là vết thương toang hoác.
“Tuyệt chiêu!” Harry nói.
“Mình chỉ dám làm nhiêu đó thôi,” Hermione run rẩy nói. “Có mấy thần chú có thể giúp Ron bình phục hoàn toàn, nhưng mình không dám thử, rủi mà làm trật thì sẽ gây thương tích trầm trọng hơn… Ron mất quá nhiều máu rồi…”
“Làm sao mà nó bị thương? Ý mình là…” Harry lắc đầu, cố gắng làm cho đầu óc mình sáng sủa ra, để hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. “Tại sao tụi mình lại ở đây? Mình tưởng tụi mình trở về quảng trường Grimmauld chứ?”
Hermione hít vào một hơi thiệt sâu, cô bé trông như sắp khóc. “Harry à, mình không nghĩ là tụi mình còn có thể trở về nơi đó nữa.” “Bồ nói sao…?”
“Khi tụi mình độn thổ, Yaxley đã tóm được mình và mình không thể rảy hắn ra, hắn quá mạnh, và hắn vẫn còn bám chặt khi tụi mình về tới quảng trường Grimmauld, và rồi… vậy đó, mình nghĩ hắn chắc hẳn đã nhìn thấy cánh cửa, và tưởng là tụi mình dừng ở đó, nên hắn thả lỏng nắm tay và mình tìm cách gạt được hắn ra rồi đưa cả ba đứa mình tới đây, thay vì vào nhà ở quảng trường Grimmauld.”
“Nhưng vậy thì, hắn ở đâu? Khoan… bồ đâu có nói là hắn đang ở Quảng trường Grimmauld hả? Hắn đâu có thể vô nhà được?”
Mắt Hermione rươm rướm nước mắt khi cô bé gật đầu.
“Harry à, mình nghĩ hắn có thể. Mình… mình đã buộc hắn thả mình ra bằng cách ếm bùa Rút ra, nhưng mình đã đem hắn vô trong vòng bảo vệ bùa Trung tín. Từ khi thầy Dumbledore chết, tụi mình đều trở thành Người giữ Bí mật, vậy là coi như mình đã đưa cho hắn bí mật, đúng không?”
Không cần phải giả vờ; Harry biết chắc Hermione nói đúng. Đây là một cú đấm trầm trọng. Nếu Yaxley có thể vô được trong nhà thì tụi nó đừng hòng trở lại đó. Ngay lúc này đây, hắn có lẽ đang đưa những Tử Thần Thực Tử khác đến đó bằng phép Độn thổ. Mặc dù ngôi nhà âm u và ngột ngạt nỗi buồn, nhưng đó đã là nơi tị nạn an toàn của tụi nó; thậm chí là một kiểu gia đình, khi mà giờ đây Kreacher vui vẻ và thân thiện hơn nhiều. Harry tưởng tượng con gia tinh giờ này đang bận rộn làm món bánh nướng thập cẩm mà Harry, Ron và Hermione sẽ chẳng bao giờ được ăn, nó nhói lên một nỗi đau tiếc rẻ, một nỗi đau không dính dáng gì đến đồ ăn cả.
“Harry à, mình xin lỗi, mình rất tiếc.”
“Đừng ngu, đâu phải lỗi của bồ. Nếu cần trách thì đó là lỗi mình…”
Harry đút tay vào túi và lấy ra con mắt của thầy Mắt Điên. Hermione co rúm lại, vẻ mặt hãi hùng.
“Mụ Umbridge đã gắn nó trên cánh cửa văn phòng của mụ để rình rập người ta. Mình không thể bỏ mặc nó ở đó… nhưng chính vì vậy mà chúng biết có kẻ đột nhập.” Hermione chưa kịp trả lời thì Ron rên lên và mở mắt ra. Nó vẫn còn xám ngoét và mặt rịn mồ hôi lấp lánh.
“Bồ thấy sao?” Hermione thì thầm.
“Ẹ quá,” Ron rên rỉ, cau mặt khi sờ cánh tay bị thương. “Tụi mình đang ở đâu đây?” “Trong khu rừng mà người ta tổ chức Cúp Quidditch Thế giới.” Hermione nói.
“Mình muốn đến một nơi kín đáo, bí mật, và chỗ này…”
“… là nơi đầu tiên bồ nghĩ tới,” Harry nói nốt giùm Hermione, vừa liếc nhìn quanh cái trảng có vẻ hoang vu. Nó không thể không nhớ lại điều đã xảy ra khi lần trước tụi nó Độn thổ tới nơi mà Hermione nghĩ tới đầu tiên – làm cách nào bọn Tử Thần Thực Tử lại tìm ra được tụi nó chỉ trong vòng vài phút. Liệu có phải nhờ phép Đọc tâm trí? Liệu ngay lúc này Voldemort hay tay sai hắn có biết được Hermione đã đưa tụi nó đi đâu không?
“Bồ có cho là tụi mình nên đi tiếp không?” Ron hỏi Harry, và Harry có thể thấy qua vẻ mặt Ron là Ron cũng đang suy nghĩ giống nó.
“Mình không biết.”
Trông Ron vẫn còn xanh xao và yếu ớt. Nó không buồn cố gắng ngồi dậy và có vẻ yếu đến nỗi không thể ngồi dậy được. Viễn cảnh chuyển nó đi thiệt là nản lòng.
“Bây giờ tụi mình cứ ở lại đây,” Harry nói.
Có vẻ nhẹ nhõm, yên tâm, Hermione đứng dậy.
“Bồ đi đâu vậy?” Ron hỏi.
“Nếu ở lại đây, tụi mình cần phải ếm một số bùa bảo vệ quanh chỗ này,” Hermione đáp, và giơ cao cây đũa phép, cô bé bắt đầu đi một vòng rộng quanh Harry và Ron, vừa bước đi vừa lầm rầm những câu thần chú. Harry thấy vài xao động nhỏ trong bầu không khí chung quanh: có vẻ như Hermione vừa tung một làn khói nóng mù mịt phủ lên khoảng đất trống.
“Kỵ giải bùa… Tổng bảo vệ… Đuổi Muggle… Bịt tai… Harry, bồ có thể lấy lều ra rồi.”
“Lều nào?”
“Trong túi xách!”
“Trong cái… tất nhiên rồi,” Harry nói.
Lần này nó không thèm mất công mò mẫm bên trong túi nữa, mà dùng một bùa triệu tập khác. Cái lều hiện ra thành một đống tùm lum vải bạt, dây thừng, và cột chống. Một phần cái nhờ mùi của mấy con mèo, Harry nhận ra đó chính là cái lều mà tụi nó đã ngủ vào cái đêm xảy ra trận tranh Cúp Quidditch Thế giới.
“Mình tưởng cái này của tay Perkins ở Bộ?” Nó hỏi khi bắt đầu gỡ những cọc buộc lều ra.
“Hình như ổng không muốn lấy lại, bệnh đau lưng của ổng nặng lắm,” Hermione nói, lúc này cô bé đang làm một động tác ếm bùa hình số tám phức tạp bằng cây đũa phép. “Cho nên ba của Ron nói mình có thể mượn đỡ. Dựng lên!” Hermione nói thêm, chĩa cây đũa phép vào đống vải bạt lùng nhùng, và với một chuyển động mềm mại, đống lùng nhùng ấy nổi lên trong không khí rồi ổn định đâu ra đấy, hoàn toàn được dựng xong trên mặt đất trước mặt Harry, và một cái cọc lều vọt ra khỏi hai bàn tay chưng hửng của nó để cắm xuống đất, làm vang lên một tiếng cụp cuối cùng ở đầu một sợi dây lòi tói.
“Ổ Độc,” Hermione hoàn tất bằng một cái vung tay hướng lên trời. “Mình chỉ có thể làm được nhiêu đây thôi. Ít nhất thì mình cũng biết được khi bọn chúng đến. Mình không thể bảo đảm là nó ngăn cản được Vol…”
“Đừng nói tên hắn ra!” Ron ngắt lời Hermione, giọng nó gay gắt.
Harry và Hermione nhìn nhau.
“Mình xin lỗi,” Ron nói, rên lên khe khẽ khi anh chàng tự nhổm người lên để nhìn hai đứa bạn. “Nhưng cái tên đó nghe như một lời nguyền hay gì đó. Tụi mình cứ gọi hắn là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó, làm ơn mà!”
“Thầy Dumbledore nói sợ sệt một cái tên…” Harry bắt đầu cãi.
“Chẳng lẽ bồ không nhận thấy sao, bồ tèo, cái sự gọi đúng tên cúng cơm của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó rốt cuộc đâu có đem lại cái gì hay ho cho thầy Dumbledore đâu?” Ron ngắt lời Harry. “Chỉ… chỉ… bày tỏ chút tôn trọng Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó, có được không?”
“Tôn trọng hả?” Harry lặp lại, nhưng Hermione đưa mắt khuyên can Harry; rõ ràng là nó chớ nên cãi vã với Ron trong khi Ron đang ở trong tình trạng suy yếu như vầy.
Harry và Hermione vừa khiêng vừa kéo Ron chui qua cửa lều. Bên trong vẫn y chang như trong trí nhớ của Harry; một gian phòng nhỏ, hoàn chỉnh với buồng tắm và nhà bếp tí tẹo. Harry đẩy qua một bên cái ghế bành cũ và cẩn thận hạ Ron xuống đặt nằm trên tầng dưới của cái giường hai tầng. Ngay cả cuộc dịch chuyển ngắn ngủi này cũng khiến Ron tái thêm, và khi tụi nó đã đặt Ron nằm đàng hoàng trên nệm, Ron nhắm mắt lại một lần nữa, không nói năng gì mất một lúc lâu.
“Mình sẽ pha chút trà,” Hermione nói không kịp thở, lôi ấm đồng và tách từ đáy túi xách ra, đi về phía nhà bếp.
Harry nhận thấy trà nóng cũng sảng khoái như rượu đế lửa vào cái đêm thầy Mắt Điên chết; dường như đốt cháy được một chút của nỗi sợ hãi đang chấp chới trong lồng ngực nó. Một hai phút sau Ron phá vỡ sự im lặng.
“Theo mấy bồ nghĩ thì ông bà Cattermole ra sao rồi?”
“May mắn thì họ sẽ thoát,” Hermione nói, ấp hai tay vào cái tách của mình cho thoải mái. “Chỉ cần ông Cattermole tỉnh táo, ông ấy sẽ đưa bà Cattermole đi bằng cách Độn-thổ-kèm-theo và ngay lúc này họ đang cùng con cái trốn ra khỏi nước. Đó là điều Harry đã bảo bà ấy làm.”
“Mèn ơi, mình hy vọng họ trốn thoát,” Ron nói, tựa lưng lên cái gối. Dường như trà làm cho nó tươi tỉnh ra; da nó đã nhuốm lại chút màu sắc. “Nhưng mình có cảm tưởng ông Reg Cattermole không phải là người tinh ranh cho lắm, theo cái cách mà mọi người nói chuyện với mình khi mình là ổng. Trời, mình hy vọng họ thoát được… nếu cả hai người đó mà phải vô ngục Azkaban vì tụi mình thì…”
Harry ngó qua Hermione và câu hỏi mà nó đã định hỏi – liệu bà Cattermole có thể Độn thổ cùng với chồng không khi mà bà thiếu mất một cây đũa phép – nghẹn trong cổ họng nó. Hermione đang ngắm Ron ca cẩm về số phận của gia đình Cattermole, và nét mặt cô nàng dịu dàng đến nỗi Harry cảm thấy gần như thể nó đã chộp được cảnh cô nàng đang hôn Ron.
“Vậy, bồ lấy được nó rồi chớ?” Harry hỏi Hermione, phần nào để nhắc chừng cô nàng là nó đang có mặt ở đó.
“Lấy… lấy cái gì?” Hermione nói, hơi giật mình.
“Chứ tụi mình đã vì cái gì mà trải qua tất cả những chuyện vừa rồi? Cái mặt dây chuyền! Cái mặt dây chuyền đâu?”
“Bồ lấy được nó rồi?” Ron thét lên, nhổm người cao hơn cái gối một tí. “Không ai nói cho mình biết gì hết! Mèn ơi, đáng ra bồ phải nhắc tới nó chứ!”
“Ôi, chẳng phải tụi mình đã chạy trối mạng mới thoát được bọn Tử Thần Thực Tử sao?” Hermione nói. “Đây.”
Và cô bé lấy cái mặt dây chuyền ra khỏi túi áo chùng, đưa nó cho Ron.
Nó bự bằng cái trứng gà. Một chữ S cầu kỳ khắc chìm cùng với nhiều viên đá nhỏ màu xanh biếc, lấp lánh yếu ớt trong ánh sáng khuếch tán chiếu xuyên qua nóc vải bạt của cái lều.
“Bộ không ai tiêu hủy nó kể từ hồi Kreacher có nó à?” Ron hỏi đầy hy vọng. “Ý mình là, có chắc nó vẫn còn là một Trường Sinh Linh Giá không?”
“Mình nghĩ là còn,” Hermione nói, nhận lại cái mặt dây chuyền từ Ron và ngắm nghía nó kỹ càng. “Nếu nó đã bị tiêu hủy bằng pháp thuật thì sẽ có vài dấu hiệu hư hao.”
Cô bé đưa cái mặt dây chuyền cho Harry. Harry xoay xoay nó giữa những ngón tay. Cái mặt dây chuyền coi có vẻ hoàn hảo, y nguyên. Nó nhớ phần còn lại của cuốn nhật ký rách xơ xác, và viên đá cẩn chiếc nhẫn Trường Sinh Linh Giá đã rạn nứt như thế nào khi đã bị cụ Dumbledore tiêu hủy.
“Mình nghĩ Kreacher nói đúng,” Harry nói. “Tụi mình sẽ phải tìm ra cách mở cái món này trước rồi mới tiêu hủy được nó.”
Đang nói, đột nhiên Harry ý thức ra mình đang cầm cái gì, rằng cái gì đang sống bên trong cái nắp hộp bằng vàng này. Sau tất cả những nỗ lực tìm kiếm của tụi nó, Harry thậm chí vẫn cảm thấy một ham muốn mãnh liệt là quăng cái mặt dây chuyền ra xa khỏi mình. Lấy lại tự chủ, nó thử cạy nắp hộp ra bằng mấy ngón tay, rồi thử câu thần chú mà Hermione đã dùng để mở cửa phòng ngủ của Regulus. Chẳng có cách nào được việc. Nó đưa lại cái mặt dây chuyền cho Ron và Hermione, mỗi đứa đều cố gắng hết sức, nhưng cũng chẳng thành công hơn Harry trong việc mở cái nắp hộp.
“Nhưng mà bồ có cảm thấy nó không?” Ron hỏi bằng giọng nén nhỏ lại, khi nắm chặt cái mặt dây chuyền trong bàn tay siết mạnh.
“Bồ muốn nói gì?”
Ron đưa cái Trường Sinh Linh Giá cho Harry. Một lát sau Harry nghĩ là nó biết Ron muốn nói gì. Đó là nhịp máu chảy trong mạch máu của nó, hay là cái gì đó đang đập bên trong cái mặt dây chuyền, như một trái tim kim loại bé xíu?
“Tụi mình làm gì nó đây?” Hermione hỏi.
“Giữ nó an toàn cho đến khi mình tìm được cách tiêu hủy,” Harry đáp, và mặc dù không muốn lắm, nó vẫn đeo sợi dây chuyền quanh cổ, thả cái mặt dây chuyền vô bên trong lớp áo chùng, ở trong đó cái mặt dây chuyền nằm yên trên ngực nó bên cạnh cái túi bùa mà bác Hagrid đã tặng.
“Mình nghĩ tụi mình cần thay phiên canh gác bên ngoài lều,” nó nói thêm với Hermione khi đứng dậy và vươn vai. “Và tụi mình cũng cần nghĩ về đồ ăn nữa. Bồ nằm yên đó,” Nó nói giọng sắc gọn khi Ron toan ngồi dậy và tái xanh tái mét.
Với cái Kiếng mách lẻo Hermione đã tặng Harry vào dịp sinh nhật đặt cẩn thận trên chiếc bàn trong lều, Harry và Hermione dành hết thời gian còn lại trong ngày chia nhau vai trò canh gác. Tuy nhiên, cái Kiếng mách lẻo vẫn im re nằm nguyên cả ngày, và hoặc là nhờ bùa chú bảo vệ và bùa đuổi Muggle mà Hermione đã ếm chung quanh tụi nó, hoặc là vì người ta ít khi nào lai vãng lối này, mà khu rừng của tụi nó vẫn hoang vắng, không kể chim và sóc thỉnh thoảng xuất hiện. Ban đêm cũng không khác mấy; Harry thắp cây đũa phép của nó lên khi đổi gác với Hermione vào lúc mười giờ, và nhìn ra khung cảnh hoang vắng, để ý lũ dơi vỗ cánh bay trên cao ngang qua một thẻo trời đầy sao nhìn thấy được từ khoảng trống được bảo vệ của tụi nó.
Bây giờ nó cảm thấy đói, và hơi xây xẩm. Hermione đã chẳng gói ghém theo chút thực phẩm nào trong cái túi xách mầu nhiệm của mình, bởi vì cô bé cho rằng tụi nó sẽ trở về quảng trường Grimmauld vào đêm nay, cho nên tụi nó chẳng có gì để ăn ngoài mấy cái nấm dại mà Hermione đã hái từ đám cây gần nhất rồi hầm trong một cái cà-mèn. Mới ngốn được hai miếng Ron đã đẩy phần ăn của nó ra, có vẻ muốn ói; Harry ráng kiên trì ăn nốt chỉ để không làm Hermione buồn.
Sự yên ắng bao quanh bị xao động vì tiếng xào xạc kỳ lạ và âm thanh gì đó nghe như tiếng cành cây nhỏ bị gãy. Harry nghĩ những tiếng động đó do thú vật gây ra chứ không phải do con người, dù vậy nó vẫn nắm chặt cây đũa phép sẵn sàng ứng phó. Bụng dạ nó, vốn đã khó chịu vì lỏng bỏng món nấm dai nhách, giờ lại cồn cào không yên.
Nó đã tưởng đâu nó sẽ phấn chấn lên khi tụi nó lấy cắp lại được cái Trường Sinh Linh Giá, nhưng chẳng biết sao nó không vui lên được; khi ngồi nhìn ra bóng tối mà đầu cây đũa phép của nó chỉ rọi sáng được một khoảnh, nó chỉ cảm thấy lo lắng về những điều sẽ xảy ra tiếp theo. Có vẻ như suốt mấy tuần, mấy tháng, thậm chí mấy năm, nó đã cuống cuồng lao tới mục tiêu này, nhưng giờ đây nó chợt khựng lại, cùng đường.
Vẫn còn những Trường Sinh Linh Giá khác ở đâu đó, nhưng nó không hề biết chúng có thể ở đâu. Nó thậm chí không biết tất cả những cái đó là gì. Đồng thời nó còn lúng túng không biết làm thế nào để tiêu hủy cái duy nhất mà tụi nó đã tìm ra, cái Trường Sinh Linh Giá mà hiện giờ đang nằm trên da thịt trần trụi của ngực nó. Kỳ lạ là cái vật đó không hấp thu nhiệt của cơ thể nó, mà cứ nằm lạnh lẽo trên da thịt nó, lạnh như mới vớt ra từ nước đá. Thỉnh thoảng Harry nghĩ, hay có lẽ là tưởng tượng, nó có thể cảm nhận được nhịp tim nhỏ xíu đập khẽ khàng một cách thất thường cùng với trái tim của chính nó.
Những linh cảm chẳng lành không biết là gì xâm chiếm nó, nó cố kháng cự lại chúng, nhưng chúng cứ xông vào nó không nao núng. Kẻ này không thể sống khi kẻ kia còn tồn tại. Ron và Hermione, lúc này đang chuyện trò khe khẽ trong lều sau lưng nó, hai đứa đó có thể bỏ cuộc nếu tụi nó muốn: nó thì không thể. Và khi ngồi đó cố gắng chế ngự chính nỗi sợ và sự kiệt quệ của mình, Harry dường như cảm thấy cái Trường Sinh Linh Giá trên ngực nó đang nhịp tích tắc đếm thời gian mà nó còn lại…
Nghĩ nhảm, nó tự nhủ, đừng nghĩ chuyện đó…
Cái thẹo của nó lại bắt đầu nhức nhối. Nó đã sợ là những ý nghĩ này sẽ khiến chuyện đó xảy ra, và đã cố gắng hướng chúng qua một suy nghĩ khác. Nó nghĩ tới Kreacher khốn khổ, y hẳn là chờ đợi tụi nó trở về nhà, nhưng lại bị tiếp đón Yaxley. Liệu con gia tinh sẽ giữ im lặng hay y sẽ nói cho bọn Tử Thần Thực Tử mọi điều mà y biết? Harry muốn tin là Kreacher đã thay đổi thuận theo nó trong một tháng vừa qua, tin là giờ đây y trung thành với nó, nhưng ai biết điều gì có thể xảy ra? Nếu bọn Tử
Thần Thực Tử tra tấn con gia tinh thì sao? Những hình ảnh tởm lợm tràn ngập đầu óc Harry và nó cố gắng xua đuổi chúng ra, bởi vì nó chẳng thể làm được gì cho Kreacher cả: nó và Hermione đã quyết định không gọi Kreacher đến; rủi mà ai đó của Bộ cũng đến cùng con gia tinh thì sao? Tụi nó không hy vọng phép Độn thổ của gia tinh thoát được cái sơ xuất đã để cho Yaxley đến được quảng trường Grimmauld bằng cách níu tay áo của Hermione.
Cái thẹo của Harry bây giờ lại rát bỏng. Nó nghĩ còn quá nhiều điều tụi nó vẫn chưa biết: thầy Lupin nói đúng về những pháp thuật mà tụi nó chưa từng gặp phải hay tưởng tượng ra. Tại sao thầy Dumbledore không giải thích nhiều hơn? Phải chăng thầy đã tưởng là sẽ còn đủ thời giờ; rằng thầy còn sống nhiều năm nữa, có thể nhiều thế kỷ, như cụ Nicolas Flamel bạn của thầy? Nếu vậy, thầy đã sai lầm… Lão Snape đã giải quyết chuyện đó… Lão Snape, con rắn độc thâm hiểm, kẻ đã ra tay trên đỉnh tháp…
Và thầy Dumbledore đã ngã xuống… ngã xuống…
“Đưa nó cho ta, Gregorovitch.”
Giọng Harry cao, rõ, và lạnh lùng, cây đũa phép của nó được giơ ra trước ngực nó bằng một bàn tay trắng xác có những ngón tay dài. Người đàn ông mà nó đang chĩa cây đũa phép vào đang lơ lửng giữa không trung trong thế chổng ngược, mặc dù chẳng có sợi dây thừng nào treo ông ta lên cả; ông đung đưa trên không, bị trói gô một cách kỳ quái và vô hình, chân tay ông ép sát thân, gương mặt khiếp sợ của ông ở ngang tầm với gương mặt đỏ ửng của Harry nhờ máu vừa dồn lên đầu nó. Ông có bộ tóc trắng như cước và một bộ râu rậm dày: kiểu râu tóc ông già Noel.
“Tôi không có nó, tôi không còn nó nữa! Nó bị đánh cắp, lâu, lâu lắm rồi!”
“Đừng lừa dối Chúa tể Voldemort, Gregorovitch. Ngài biết… Ngài luôn luôn biết…” Hai con ngươi của người đàn ông bị treo ngược trợn trắng, nở lớn vì sợ, và dường như chúng tiếp tục trương lớn, càng lúc càng lớn đến khi nỗi u tối trong con mắt đó nuốt chửng toàn bộ con người Harry…
Và giờ đây Harry đang vội vã đi dọc một hành lang tăm tối theo chân một ông Gregorovitch nhỏ thó béo tròn đang giơ cao cái lồng đèn: ông Gregorovitch xông vào một căn phòng ở cuối lối đi và ngọn đèn lồng của ông soi sáng một chỗ có vẻ như xưởng chế tạo; dăm bào và vàng lấp lánh trong vũng sáng đung đưa của ánh đèn, và kia, ngồi chồm hổm trên gờ cửa sổ, trông như một con chim khổng lồ, là một chàng trai trẻ tóc vàng kim. Trong tích tắc nhờ ánh sáng ngọn đèn lồng soi đến, Harry nhìn thấy vẻ hớn hở trên gương mặt đẹp trai của anh ta. Thế rồi kẻ đột nhập phóng ra một bùa Choáng từ cây đũa phép của mình và nhảy bật ra khỏi cửa sổ một cách gọn gàng kèm theo một tràng cười ha hả.
Và Harry hấp tấp quay trở ra khỏi đôi tròng mắt nở rộng giống như đường hầm và gương mặt Gregorovitch đầy kinh hãi.
“Tên trộm là ai hả, Gregorovitch?” Giọng nói lạnh lùng cao ngạo vang lên.
“Tôi không biết, tôi không hề biết, một thanh niên… đừng… làm ơn… Xin làm ơn!”
Một tiếng rú cứ vang mãi vang mãi và rồi ánh sáng xanh lè nổ ra…
“Harry!”
Nó mở mắt ra, thở hổn hển, vầng trán phập phồng. Nó đã bất tỉnh dựa vào vách lều rồi trượt xuống tấm vải bạt, ngã sóng xoài trên mặt đất. Nó ngước lên nhìn Hermione, mái tóc dày của cô bé che mờ thẻo trời tí xíu nhìn thấy được qua những cành cây đen thui cao cao phía trên đầu tụi nó.
“Chiêm bao,” Harry nói, ngồi dậy lẹ làng và cố gắng đáp lại cái nhìn trừng trừng của Hermione bằng một ánh mắt ngây thơ. “Chắc là mình ngủ gục, xin lỗi.”
“Mình biết đó là cái thẹo của bồ! Mình có thể nói chắc qua vẻ mặt của bồ! Bồ lại ngó vô đầu óc Vol…”
“Đừng nói tới cái tên đó nữa!” Giọng giận dữ của Ron vang lên từ tuốt trong lều. “Được,” Hermione vặc lại, “vậy thì, đầu óc Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó!”
“Mình không hề cố ý để cho nó xảy ra!” Harry nói. “Đó là một giấc mơ! Bồ có thể kiểm soát được chuyện bồ chiêm bao không, Hermione?”
“Giá bồ chịu học cách áp dụng Bế quan Bí thuật…”
Nhưng Harry không thích bị rầy la, nó muốn thảo luận chuyện mà nó vừa thấy. “Hắn đã tìm được Gregorovitch, Hermione à, và mình nghĩ hắn vừa giết ông ta,
nhưng trước khi giết ông ta hắn đã đọc tâm trí Gregorovitch và thấy…”
“Mình nghĩ mình sẽ lãnh gác thay cho bồ nếu bồ mệt đến nỗi ngủ gục,” Hermione lạnh lùng nói.
“Mình có thể gác hết phiên.”
“Không, bồ có vẻ kiệt quệ rồi. Đi vô nằm nghỉ đi.”
Cô nàng ngồi phịch xuống ngay cửa lều, tỏ ra kiên quyết. Tức tối, nhưng muốn tránh một cuộc cãi cọ, Harry lùi vô trong lều.
Gương mặt vẫn còn tái mét của Ron thò ra từ tầng dưới cái giường ngủ; Harry trèo lên cái giường tầng trên, nằm xuống và nhìn lên nóc lều tối thui. Một lát sau, Ron nói bằng giọng thật nhỏ để Hermione đang ngồi bó gối ở cửa lều không thể nghe được.
“Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó đang làm gì vậy?”
Harry chong mắt lên cố gắng nhớ mọi chi tiết, rồi thì thào trong bóng tối. “Hắn đã tìm được Gregorovitch. Hắn trói gô ông ta và tra tấn ông ta.” “Làm sao Gregorovitch chế ra được cây đũa phép cho hắn nếu bị trói gô?” “Mình không biết… lạ thiệt, há?”
Harry nhắm mắt lại, nghĩ lại tất cả những gì nó vừa nghe và thấy. Càng cố nhớ lại sự việc càng vô lý… Voldemort không hề nói gì về cây đũa phép của Harry, không nói gì về hai cái lõi đũa sinh đôi, cũng không nói về chuyện Gregorovitch chế ra một cây đũa phép mới đầy sức mạnh để đánh bại cây đũa phép của Harry…
“Hắn muốn cái gì đó của Gregorovitch,” Harry nói, mắt vẫn còn nhắm chặt. “Hắn bảo ông ta đưa cho hắn, nhưng ông Gregorovitch nói ổng đã bị ăn cắp mất cái đó rồi… và rồi… rồi…”
Nó nhớ lại cách mà nó, tức là Voldemort, đã xộc vào mắt, vào ký ức của Gregorovitch…
“Hắn đã đọc đầu óc của Gregorovitch, và mình thấy một gã trẻ tuổi ngồi chồm hỗm trên bệ cửa sổ, gã phóng lời nguyền vào Gregorovitch rồi vọt đi mất. Gã đã ăn cắp cái đó, gã đã ăn cắp cái mà Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó đang tìm. Và mình… mình nghĩ mình đã từng thấy tên trộm đó ở đâu rồi…”
Harry ước gì nó có thể nhìn thoáng qua gương mặt tên trộm một lần nữa. Vụ trộm đã xảy ra lâu lắm rồi, theo ông Gregorovitch. Tại sao tên trộm trẻ tuổi đó lại có vẻ quen quen?”
Những tiếng động trong khu rừng chung quanh bị giảm âm bên trong căn lều; Harry chỉ còn nghe tiếng thở của Ron. Một lát sau, Ron thì thầm “Bồ có thấy tên trộm cầm cái gì không?”
“Không… chắc là một cái gì nhỏ thôi.”
“Harry à?”
Những giát giường bằng gỗ của cái giường Ron đang nằm nghiến kẽo kẹt khi nó xoay mình.
“Harry à, bồ có cho là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó đang săn lùng cái gì đó để tạo ra một Trường Sinh Linh Giá nữa không?”
“Mình không biết,” Harry nói chậm rãi. “Có thể. Nhưng chẳng phải hắn sẽ gặp nguy hiểm nếu cố làm ra một cái khác nữa à? Chẳng phải Hermione nói là hắn đã đẩy linh hồn hắn tới giới hạn rồi à?”
“Ừ, nhưng có thể hắn không biết điều đó.”
“Ừ… có thể,” Harry nói.
Nó đã biết chắc chắn là Voldemort đang tìm cách giải quyết vấn đề của hai cái lõi đũa phép sinh đôi, nó biết chắc Voldemort đã tìm kiếm giải pháp ở người chế tạo đũa phép già… và đã giết ông ta, mà dường như không hề hỏi ông ta lấy một câu về kiến thức đũa phép.
Voldemort đang cố tìm cái gì? Tại sao với cả Bộ Pháp thuật và thế giới pháp thuật quy phục dưới chân mà hắn lại vẫn dong ruổi đường xa, cố tình đeo đuổi một món đồ mà Gregorovitch từng sở hữu và đã bị một tên trộm vô danh đánh cắp?
Harry vẫn còn có thể thấy gương mặt của chàng trai trẻ tóc vàng kim; gương mặt hí hửng, phóng túng; có một vẻ khoái trá bịp-được-người-ta hơi có phong cách Fred và George trên gương mặt đó. Anh ta đã từ bệ cửa sổ phóng vút đi như một con chim, và Harry đã từng thấy anh ta trước đây, nhưng nó không thể nào nghĩ ra ở nơi nào…
Với cái chết của Gregorovitch, giờ đây đến phiên tên trộm có gương mặt hí hửng bị lâm nguy, và suy nghĩ của Harry tập trung vào anh ta, khi tiếng ngáy của Ron bắt đầu vang lên khò khò ở tầng dưới của cái giường và khi chính Harry cũng thiếp dần vào giấc ngủ một lần nữa.
Harry mở mắt ra và bị chói lóa vì màu xanh lá và vàng kim; nó không biết chuyện gì đã xảy ra, nó chỉ biết nó đang nằm trên cái gì đó có vẻ là cành và lá cây.
Cố gắng hít hơi vào hai buồng phổi cảm giác như đã bị dẹp lép, nó chớp mắt và nhận ra ánh sáng chói lòa là ánh nắng xuyên qua tán lá cao tít phía trên.
Bỗng một vật gì đó co giật sát mặt nó. Nó cố nhấc mình lên bằng hai tay và hai đầu gối, sẵn sàng đối đầu với sinh vật hung tợn nho nhỏ nào đó, nhưng nó thấy cái vật đó hóa ra là bàn chân của Ron. Nhìn quanh quất, Harry thấy hai đứa nó và Hermione đang nằm trên mặt đất một cánh rừng, dường như chỉ có ba đứa nó mà thôi.
Harry nghĩ ngay đến Rừng Cấm, và trong tích tắc, mặc dù nó biết là tụi nó mà xuất hiện trên đất đai của trường Hogwarts thì thiệt là ngu ngốc và nguy hiểm, tim nó vẫn rộn lên khi nghĩ tới chuyện lẻn đi qua rừng cây đến cái chòi của bác Hagrid. Nhưng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đủ để Ron rên lên một tiếng nho nhỏ và Harry bò về phía Ron, Harry nhận ra đây không phải là Rừng Cấm; cây cối có vẻ nhỏ hơn, mọc thưa hơn, và mặt đất trống trải hơn.
Nó gặp Hermione ở phía đầu của Ron, cô bé cũng đang bò trên hai tay và hai chân. Ngay khi Harry nhìn xuống Ron, tất cả mọi băn khoăn khác biến ngay ra khỏi đầu Harry, bởi vì máu chảy ướt sũng toàn bộ sườn trái của Ron và mặt nó nổi bật lên, xám ngoét trên mặt đất trải lá. Món thuốc Đa Quả dịch lúc này đang nhả dần tác dụng: hình dạng Ron đã trở lại một nửa là nó, còn một nửa vẫn là ông Cattermole, tóc nó đang càng lúc càng đỏ hơn trong khi mặt nó chẳng còn được chừa lại cho chút sắc màu nào.
“Nó bị sao vậy?”
“Sót thân,” Hermione nói, ngón tay cô bé đã lần vô trong ống tay áo của Ron, nơi máu ướt nhất và sậm màu nhất.
Harry nhìn mà hãi hùng khi Hermione xé toạc áo sơ mi của Ron. Lâu nay nó cứ tưởng sót thân là chuyện tiếu lâm, nhưng đây… ruột gan nó cồn cào khó chịu khi Hermione tuột trần cánh tay trên của Ron, để lộ ra một mảng thịt bị thiếu, như thể được thẻo gọn gàng bằng một con dao.
“Harry, mau lên, trong cái túi xách của mình đó, có một cái chai nhãn đề Tinh chất Bạch tiễn…”
“Túi xách… có ngay…”
Harry chạy thật nhanh tới chỗ Hermione đã Độn thổ lên, túm chặt cái túi xách tay bằng hột cườm nhỏ xíu và thọc tay vô trong đó. Ngay lập tức, hết vật này đến vật khác tự giới thiệu bằng cách tiếp xúc với ngón tay của nó. Nó sờ được gáy da của những cuốn sách, những tay áo len, gót giầy…
“Mau lên!”
Harry bèn chụp cây đũa phép trên mặt đất và chĩa vào đáy cái túi xách kỳ diệu.
“Bạch tiễn tới đây!”
Một cái chai nhỏ màu nâu vọt ra khỏi túi xách; nó chụp lấy và vội vã quay lại với Hermione và Ron, mắt Ron vẫn còn hé mở, nhưng chỉ thấy mỗi vạch lòng trắng lộ ra giữa hai mí mắt.
“Ron xỉu rồi,” Hermione nói, cô bé cũng tái xanh; mặc dù tóc vẫn còn xám ở vài chỗ, nhưng cô bé trông không còn giống bà Mafalda nữa. “Harry, mở nút chai giùm mình, tay mình đang run quá.”
Harry vặn cái nút ra khỏi cái chai nhỏ, Hermione cầm lấy và nhễu ba giọt thuốc vào vết thương đang chảy máu. Khói xanh lè tỏa thành cuộn bốc thẳng lên và khi khói tan, Harry thấy máu đã ngừng chảy. Vết thương bây giờ trông có vẻ đã lành nhiều ngày, da non đã kéo kín miệng chỗ vừa mới là vết thương toang hoác.
“Tuyệt chiêu!” Harry nói.
“Mình chỉ dám làm nhiêu đó thôi,” Hermione run rẩy nói. “Có mấy thần chú có thể giúp Ron bình phục hoàn toàn, nhưng mình không dám thử, rủi mà làm trật thì sẽ gây thương tích trầm trọng hơn… Ron mất quá nhiều máu rồi…”
“Làm sao mà nó bị thương? Ý mình là…” Harry lắc đầu, cố gắng làm cho đầu óc mình sáng sủa ra, để hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. “Tại sao tụi mình lại ở đây? Mình tưởng tụi mình trở về quảng trường Grimmauld chứ?”
Hermione hít vào một hơi thiệt sâu, cô bé trông như sắp khóc. “Harry à, mình không nghĩ là tụi mình còn có thể trở về nơi đó nữa.” “Bồ nói sao…?”
“Khi tụi mình độn thổ, Yaxley đã tóm được mình và mình không thể rảy hắn ra, hắn quá mạnh, và hắn vẫn còn bám chặt khi tụi mình về tới quảng trường Grimmauld, và rồi… vậy đó, mình nghĩ hắn chắc hẳn đã nhìn thấy cánh cửa, và tưởng là tụi mình dừng ở đó, nên hắn thả lỏng nắm tay và mình tìm cách gạt được hắn ra rồi đưa cả ba đứa mình tới đây, thay vì vào nhà ở quảng trường Grimmauld.”
“Nhưng vậy thì, hắn ở đâu? Khoan… bồ đâu có nói là hắn đang ở Quảng trường Grimmauld hả? Hắn đâu có thể vô nhà được?”
Mắt Hermione rươm rướm nước mắt khi cô bé gật đầu.
“Harry à, mình nghĩ hắn có thể. Mình… mình đã buộc hắn thả mình ra bằng cách ếm bùa Rút ra, nhưng mình đã đem hắn vô trong vòng bảo vệ bùa Trung tín. Từ khi thầy Dumbledore chết, tụi mình đều trở thành Người giữ Bí mật, vậy là coi như mình đã đưa cho hắn bí mật, đúng không?”
Không cần phải giả vờ; Harry biết chắc Hermione nói đúng. Đây là một cú đấm trầm trọng. Nếu Yaxley có thể vô được trong nhà thì tụi nó đừng hòng trở lại đó. Ngay lúc này đây, hắn có lẽ đang đưa những Tử Thần Thực Tử khác đến đó bằng phép Độn thổ. Mặc dù ngôi nhà âm u và ngột ngạt nỗi buồn, nhưng đó đã là nơi tị nạn an toàn của tụi nó; thậm chí là một kiểu gia đình, khi mà giờ đây Kreacher vui vẻ và thân thiện hơn nhiều. Harry tưởng tượng con gia tinh giờ này đang bận rộn làm món bánh nướng thập cẩm mà Harry, Ron và Hermione sẽ chẳng bao giờ được ăn, nó nhói lên một nỗi đau tiếc rẻ, một nỗi đau không dính dáng gì đến đồ ăn cả.
“Harry à, mình xin lỗi, mình rất tiếc.”
“Đừng ngu, đâu phải lỗi của bồ. Nếu cần trách thì đó là lỗi mình…”
Harry đút tay vào túi và lấy ra con mắt của thầy Mắt Điên. Hermione co rúm lại, vẻ mặt hãi hùng.
“Mụ Umbridge đã gắn nó trên cánh cửa văn phòng của mụ để rình rập người ta. Mình không thể bỏ mặc nó ở đó… nhưng chính vì vậy mà chúng biết có kẻ đột nhập.” Hermione chưa kịp trả lời thì Ron rên lên và mở mắt ra. Nó vẫn còn xám ngoét và mặt rịn mồ hôi lấp lánh.
“Bồ thấy sao?” Hermione thì thầm.
“Ẹ quá,” Ron rên rỉ, cau mặt khi sờ cánh tay bị thương. “Tụi mình đang ở đâu đây?” “Trong khu rừng mà người ta tổ chức Cúp Quidditch Thế giới.” Hermione nói.
“Mình muốn đến một nơi kín đáo, bí mật, và chỗ này…”
“… là nơi đầu tiên bồ nghĩ tới,” Harry nói nốt giùm Hermione, vừa liếc nhìn quanh cái trảng có vẻ hoang vu. Nó không thể không nhớ lại điều đã xảy ra khi lần trước tụi nó Độn thổ tới nơi mà Hermione nghĩ tới đầu tiên – làm cách nào bọn Tử Thần Thực Tử lại tìm ra được tụi nó chỉ trong vòng vài phút. Liệu có phải nhờ phép Đọc tâm trí? Liệu ngay lúc này Voldemort hay tay sai hắn có biết được Hermione đã đưa tụi nó đi đâu không?
“Bồ có cho là tụi mình nên đi tiếp không?” Ron hỏi Harry, và Harry có thể thấy qua vẻ mặt Ron là Ron cũng đang suy nghĩ giống nó.
“Mình không biết.”
Trông Ron vẫn còn xanh xao và yếu ớt. Nó không buồn cố gắng ngồi dậy và có vẻ yếu đến nỗi không thể ngồi dậy được. Viễn cảnh chuyển nó đi thiệt là nản lòng.
“Bây giờ tụi mình cứ ở lại đây,” Harry nói.
Có vẻ nhẹ nhõm, yên tâm, Hermione đứng dậy.
“Bồ đi đâu vậy?” Ron hỏi.
“Nếu ở lại đây, tụi mình cần phải ếm một số bùa bảo vệ quanh chỗ này,” Hermione đáp, và giơ cao cây đũa phép, cô bé bắt đầu đi một vòng rộng quanh Harry và Ron, vừa bước đi vừa lầm rầm những câu thần chú. Harry thấy vài xao động nhỏ trong bầu không khí chung quanh: có vẻ như Hermione vừa tung một làn khói nóng mù mịt phủ lên khoảng đất trống.
“Kỵ giải bùa… Tổng bảo vệ… Đuổi Muggle… Bịt tai… Harry, bồ có thể lấy lều ra rồi.”
“Lều nào?”
“Trong túi xách!”
“Trong cái… tất nhiên rồi,” Harry nói.
Lần này nó không thèm mất công mò mẫm bên trong túi nữa, mà dùng một bùa triệu tập khác. Cái lều hiện ra thành một đống tùm lum vải bạt, dây thừng, và cột chống. Một phần cái nhờ mùi của mấy con mèo, Harry nhận ra đó chính là cái lều mà tụi nó đã ngủ vào cái đêm xảy ra trận tranh Cúp Quidditch Thế giới.
“Mình tưởng cái này của tay Perkins ở Bộ?” Nó hỏi khi bắt đầu gỡ những cọc buộc lều ra.
“Hình như ổng không muốn lấy lại, bệnh đau lưng của ổng nặng lắm,” Hermione nói, lúc này cô bé đang làm một động tác ếm bùa hình số tám phức tạp bằng cây đũa phép. “Cho nên ba của Ron nói mình có thể mượn đỡ. Dựng lên!” Hermione nói thêm, chĩa cây đũa phép vào đống vải bạt lùng nhùng, và với một chuyển động mềm mại, đống lùng nhùng ấy nổi lên trong không khí rồi ổn định đâu ra đấy, hoàn toàn được dựng xong trên mặt đất trước mặt Harry, và một cái cọc lều vọt ra khỏi hai bàn tay chưng hửng của nó để cắm xuống đất, làm vang lên một tiếng cụp cuối cùng ở đầu một sợi dây lòi tói.
“Ổ Độc,” Hermione hoàn tất bằng một cái vung tay hướng lên trời. “Mình chỉ có thể làm được nhiêu đây thôi. Ít nhất thì mình cũng biết được khi bọn chúng đến. Mình không thể bảo đảm là nó ngăn cản được Vol…”
“Đừng nói tên hắn ra!” Ron ngắt lời Hermione, giọng nó gay gắt.
Harry và Hermione nhìn nhau.
“Mình xin lỗi,” Ron nói, rên lên khe khẽ khi anh chàng tự nhổm người lên để nhìn hai đứa bạn. “Nhưng cái tên đó nghe như một lời nguyền hay gì đó. Tụi mình cứ gọi hắn là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó, làm ơn mà!”
“Thầy Dumbledore nói sợ sệt một cái tên…” Harry bắt đầu cãi.
“Chẳng lẽ bồ không nhận thấy sao, bồ tèo, cái sự gọi đúng tên cúng cơm của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó rốt cuộc đâu có đem lại cái gì hay ho cho thầy Dumbledore đâu?” Ron ngắt lời Harry. “Chỉ… chỉ… bày tỏ chút tôn trọng Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó, có được không?”
“Tôn trọng hả?” Harry lặp lại, nhưng Hermione đưa mắt khuyên can Harry; rõ ràng là nó chớ nên cãi vã với Ron trong khi Ron đang ở trong tình trạng suy yếu như vầy.
Harry và Hermione vừa khiêng vừa kéo Ron chui qua cửa lều. Bên trong vẫn y chang như trong trí nhớ của Harry; một gian phòng nhỏ, hoàn chỉnh với buồng tắm và nhà bếp tí tẹo. Harry đẩy qua một bên cái ghế bành cũ và cẩn thận hạ Ron xuống đặt nằm trên tầng dưới của cái giường hai tầng. Ngay cả cuộc dịch chuyển ngắn ngủi này cũng khiến Ron tái thêm, và khi tụi nó đã đặt Ron nằm đàng hoàng trên nệm, Ron nhắm mắt lại một lần nữa, không nói năng gì mất một lúc lâu.
“Mình sẽ pha chút trà,” Hermione nói không kịp thở, lôi ấm đồng và tách từ đáy túi xách ra, đi về phía nhà bếp.
Harry nhận thấy trà nóng cũng sảng khoái như rượu đế lửa vào cái đêm thầy Mắt Điên chết; dường như đốt cháy được một chút của nỗi sợ hãi đang chấp chới trong lồng ngực nó. Một hai phút sau Ron phá vỡ sự im lặng.
“Theo mấy bồ nghĩ thì ông bà Cattermole ra sao rồi?”
“May mắn thì họ sẽ thoát,” Hermione nói, ấp hai tay vào cái tách của mình cho thoải mái. “Chỉ cần ông Cattermole tỉnh táo, ông ấy sẽ đưa bà Cattermole đi bằng cách Độn-thổ-kèm-theo và ngay lúc này họ đang cùng con cái trốn ra khỏi nước. Đó là điều Harry đã bảo bà ấy làm.”
“Mèn ơi, mình hy vọng họ trốn thoát,” Ron nói, tựa lưng lên cái gối. Dường như trà làm cho nó tươi tỉnh ra; da nó đã nhuốm lại chút màu sắc. “Nhưng mình có cảm tưởng ông Reg Cattermole không phải là người tinh ranh cho lắm, theo cái cách mà mọi người nói chuyện với mình khi mình là ổng. Trời, mình hy vọng họ thoát được… nếu cả hai người đó mà phải vô ngục Azkaban vì tụi mình thì…”
Harry ngó qua Hermione và câu hỏi mà nó đã định hỏi – liệu bà Cattermole có thể Độn thổ cùng với chồng không khi mà bà thiếu mất một cây đũa phép – nghẹn trong cổ họng nó. Hermione đang ngắm Ron ca cẩm về số phận của gia đình Cattermole, và nét mặt cô nàng dịu dàng đến nỗi Harry cảm thấy gần như thể nó đã chộp được cảnh cô nàng đang hôn Ron.
“Vậy, bồ lấy được nó rồi chớ?” Harry hỏi Hermione, phần nào để nhắc chừng cô nàng là nó đang có mặt ở đó.
“Lấy… lấy cái gì?” Hermione nói, hơi giật mình.
“Chứ tụi mình đã vì cái gì mà trải qua tất cả những chuyện vừa rồi? Cái mặt dây chuyền! Cái mặt dây chuyền đâu?”
“Bồ lấy được nó rồi?” Ron thét lên, nhổm người cao hơn cái gối một tí. “Không ai nói cho mình biết gì hết! Mèn ơi, đáng ra bồ phải nhắc tới nó chứ!”
“Ôi, chẳng phải tụi mình đã chạy trối mạng mới thoát được bọn Tử Thần Thực Tử sao?” Hermione nói. “Đây.”
Và cô bé lấy cái mặt dây chuyền ra khỏi túi áo chùng, đưa nó cho Ron.
Nó bự bằng cái trứng gà. Một chữ S cầu kỳ khắc chìm cùng với nhiều viên đá nhỏ màu xanh biếc, lấp lánh yếu ớt trong ánh sáng khuếch tán chiếu xuyên qua nóc vải bạt của cái lều.
“Bộ không ai tiêu hủy nó kể từ hồi Kreacher có nó à?” Ron hỏi đầy hy vọng. “Ý mình là, có chắc nó vẫn còn là một Trường Sinh Linh Giá không?”
“Mình nghĩ là còn,” Hermione nói, nhận lại cái mặt dây chuyền từ Ron và ngắm nghía nó kỹ càng. “Nếu nó đã bị tiêu hủy bằng pháp thuật thì sẽ có vài dấu hiệu hư hao.”
Cô bé đưa cái mặt dây chuyền cho Harry. Harry xoay xoay nó giữa những ngón tay. Cái mặt dây chuyền coi có vẻ hoàn hảo, y nguyên. Nó nhớ phần còn lại của cuốn nhật ký rách xơ xác, và viên đá cẩn chiếc nhẫn Trường Sinh Linh Giá đã rạn nứt như thế nào khi đã bị cụ Dumbledore tiêu hủy.
“Mình nghĩ Kreacher nói đúng,” Harry nói. “Tụi mình sẽ phải tìm ra cách mở cái món này trước rồi mới tiêu hủy được nó.”
Đang nói, đột nhiên Harry ý thức ra mình đang cầm cái gì, rằng cái gì đang sống bên trong cái nắp hộp bằng vàng này. Sau tất cả những nỗ lực tìm kiếm của tụi nó, Harry thậm chí vẫn cảm thấy một ham muốn mãnh liệt là quăng cái mặt dây chuyền ra xa khỏi mình. Lấy lại tự chủ, nó thử cạy nắp hộp ra bằng mấy ngón tay, rồi thử câu thần chú mà Hermione đã dùng để mở cửa phòng ngủ của Regulus. Chẳng có cách nào được việc. Nó đưa lại cái mặt dây chuyền cho Ron và Hermione, mỗi đứa đều cố gắng hết sức, nhưng cũng chẳng thành công hơn Harry trong việc mở cái nắp hộp.
“Nhưng mà bồ có cảm thấy nó không?” Ron hỏi bằng giọng nén nhỏ lại, khi nắm chặt cái mặt dây chuyền trong bàn tay siết mạnh.
“Bồ muốn nói gì?”
Ron đưa cái Trường Sinh Linh Giá cho Harry. Một lát sau Harry nghĩ là nó biết Ron muốn nói gì. Đó là nhịp máu chảy trong mạch máu của nó, hay là cái gì đó đang đập bên trong cái mặt dây chuyền, như một trái tim kim loại bé xíu?
“Tụi mình làm gì nó đây?” Hermione hỏi.
“Giữ nó an toàn cho đến khi mình tìm được cách tiêu hủy,” Harry đáp, và mặc dù không muốn lắm, nó vẫn đeo sợi dây chuyền quanh cổ, thả cái mặt dây chuyền vô bên trong lớp áo chùng, ở trong đó cái mặt dây chuyền nằm yên trên ngực nó bên cạnh cái túi bùa mà bác Hagrid đã tặng.
“Mình nghĩ tụi mình cần thay phiên canh gác bên ngoài lều,” nó nói thêm với Hermione khi đứng dậy và vươn vai. “Và tụi mình cũng cần nghĩ về đồ ăn nữa. Bồ nằm yên đó,” Nó nói giọng sắc gọn khi Ron toan ngồi dậy và tái xanh tái mét.
Với cái Kiếng mách lẻo Hermione đã tặng Harry vào dịp sinh nhật đặt cẩn thận trên chiếc bàn trong lều, Harry và Hermione dành hết thời gian còn lại trong ngày chia nhau vai trò canh gác. Tuy nhiên, cái Kiếng mách lẻo vẫn im re nằm nguyên cả ngày, và hoặc là nhờ bùa chú bảo vệ và bùa đuổi Muggle mà Hermione đã ếm chung quanh tụi nó, hoặc là vì người ta ít khi nào lai vãng lối này, mà khu rừng của tụi nó vẫn hoang vắng, không kể chim và sóc thỉnh thoảng xuất hiện. Ban đêm cũng không khác mấy; Harry thắp cây đũa phép của nó lên khi đổi gác với Hermione vào lúc mười giờ, và nhìn ra khung cảnh hoang vắng, để ý lũ dơi vỗ cánh bay trên cao ngang qua một thẻo trời đầy sao nhìn thấy được từ khoảng trống được bảo vệ của tụi nó.
Bây giờ nó cảm thấy đói, và hơi xây xẩm. Hermione đã chẳng gói ghém theo chút thực phẩm nào trong cái túi xách mầu nhiệm của mình, bởi vì cô bé cho rằng tụi nó sẽ trở về quảng trường Grimmauld vào đêm nay, cho nên tụi nó chẳng có gì để ăn ngoài mấy cái nấm dại mà Hermione đã hái từ đám cây gần nhất rồi hầm trong một cái cà-mèn. Mới ngốn được hai miếng Ron đã đẩy phần ăn của nó ra, có vẻ muốn ói; Harry ráng kiên trì ăn nốt chỉ để không làm Hermione buồn.
Sự yên ắng bao quanh bị xao động vì tiếng xào xạc kỳ lạ và âm thanh gì đó nghe như tiếng cành cây nhỏ bị gãy. Harry nghĩ những tiếng động đó do thú vật gây ra chứ không phải do con người, dù vậy nó vẫn nắm chặt cây đũa phép sẵn sàng ứng phó. Bụng dạ nó, vốn đã khó chịu vì lỏng bỏng món nấm dai nhách, giờ lại cồn cào không yên.
Nó đã tưởng đâu nó sẽ phấn chấn lên khi tụi nó lấy cắp lại được cái Trường Sinh Linh Giá, nhưng chẳng biết sao nó không vui lên được; khi ngồi nhìn ra bóng tối mà đầu cây đũa phép của nó chỉ rọi sáng được một khoảnh, nó chỉ cảm thấy lo lắng về những điều sẽ xảy ra tiếp theo. Có vẻ như suốt mấy tuần, mấy tháng, thậm chí mấy năm, nó đã cuống cuồng lao tới mục tiêu này, nhưng giờ đây nó chợt khựng lại, cùng đường.
Vẫn còn những Trường Sinh Linh Giá khác ở đâu đó, nhưng nó không hề biết chúng có thể ở đâu. Nó thậm chí không biết tất cả những cái đó là gì. Đồng thời nó còn lúng túng không biết làm thế nào để tiêu hủy cái duy nhất mà tụi nó đã tìm ra, cái Trường Sinh Linh Giá mà hiện giờ đang nằm trên da thịt trần trụi của ngực nó. Kỳ lạ là cái vật đó không hấp thu nhiệt của cơ thể nó, mà cứ nằm lạnh lẽo trên da thịt nó, lạnh như mới vớt ra từ nước đá. Thỉnh thoảng Harry nghĩ, hay có lẽ là tưởng tượng, nó có thể cảm nhận được nhịp tim nhỏ xíu đập khẽ khàng một cách thất thường cùng với trái tim của chính nó.
Những linh cảm chẳng lành không biết là gì xâm chiếm nó, nó cố kháng cự lại chúng, nhưng chúng cứ xông vào nó không nao núng. Kẻ này không thể sống khi kẻ kia còn tồn tại. Ron và Hermione, lúc này đang chuyện trò khe khẽ trong lều sau lưng nó, hai đứa đó có thể bỏ cuộc nếu tụi nó muốn: nó thì không thể. Và khi ngồi đó cố gắng chế ngự chính nỗi sợ và sự kiệt quệ của mình, Harry dường như cảm thấy cái Trường Sinh Linh Giá trên ngực nó đang nhịp tích tắc đếm thời gian mà nó còn lại…
Nghĩ nhảm, nó tự nhủ, đừng nghĩ chuyện đó…
Cái thẹo của nó lại bắt đầu nhức nhối. Nó đã sợ là những ý nghĩ này sẽ khiến chuyện đó xảy ra, và đã cố gắng hướng chúng qua một suy nghĩ khác. Nó nghĩ tới Kreacher khốn khổ, y hẳn là chờ đợi tụi nó trở về nhà, nhưng lại bị tiếp đón Yaxley. Liệu con gia tinh sẽ giữ im lặng hay y sẽ nói cho bọn Tử Thần Thực Tử mọi điều mà y biết? Harry muốn tin là Kreacher đã thay đổi thuận theo nó trong một tháng vừa qua, tin là giờ đây y trung thành với nó, nhưng ai biết điều gì có thể xảy ra? Nếu bọn Tử
Thần Thực Tử tra tấn con gia tinh thì sao? Những hình ảnh tởm lợm tràn ngập đầu óc Harry và nó cố gắng xua đuổi chúng ra, bởi vì nó chẳng thể làm được gì cho Kreacher cả: nó và Hermione đã quyết định không gọi Kreacher đến; rủi mà ai đó của Bộ cũng đến cùng con gia tinh thì sao? Tụi nó không hy vọng phép Độn thổ của gia tinh thoát được cái sơ xuất đã để cho Yaxley đến được quảng trường Grimmauld bằng cách níu tay áo của Hermione.
Cái thẹo của Harry bây giờ lại rát bỏng. Nó nghĩ còn quá nhiều điều tụi nó vẫn chưa biết: thầy Lupin nói đúng về những pháp thuật mà tụi nó chưa từng gặp phải hay tưởng tượng ra. Tại sao thầy Dumbledore không giải thích nhiều hơn? Phải chăng thầy đã tưởng là sẽ còn đủ thời giờ; rằng thầy còn sống nhiều năm nữa, có thể nhiều thế kỷ, như cụ Nicolas Flamel bạn của thầy? Nếu vậy, thầy đã sai lầm… Lão Snape đã giải quyết chuyện đó… Lão Snape, con rắn độc thâm hiểm, kẻ đã ra tay trên đỉnh tháp…
Và thầy Dumbledore đã ngã xuống… ngã xuống…
“Đưa nó cho ta, Gregorovitch.”
Giọng Harry cao, rõ, và lạnh lùng, cây đũa phép của nó được giơ ra trước ngực nó bằng một bàn tay trắng xác có những ngón tay dài. Người đàn ông mà nó đang chĩa cây đũa phép vào đang lơ lửng giữa không trung trong thế chổng ngược, mặc dù chẳng có sợi dây thừng nào treo ông ta lên cả; ông đung đưa trên không, bị trói gô một cách kỳ quái và vô hình, chân tay ông ép sát thân, gương mặt khiếp sợ của ông ở ngang tầm với gương mặt đỏ ửng của Harry nhờ máu vừa dồn lên đầu nó. Ông có bộ tóc trắng như cước và một bộ râu rậm dày: kiểu râu tóc ông già Noel.
“Tôi không có nó, tôi không còn nó nữa! Nó bị đánh cắp, lâu, lâu lắm rồi!”
“Đừng lừa dối Chúa tể Voldemort, Gregorovitch. Ngài biết… Ngài luôn luôn biết…” Hai con ngươi của người đàn ông bị treo ngược trợn trắng, nở lớn vì sợ, và dường như chúng tiếp tục trương lớn, càng lúc càng lớn đến khi nỗi u tối trong con mắt đó nuốt chửng toàn bộ con người Harry…
Và giờ đây Harry đang vội vã đi dọc một hành lang tăm tối theo chân một ông Gregorovitch nhỏ thó béo tròn đang giơ cao cái lồng đèn: ông Gregorovitch xông vào một căn phòng ở cuối lối đi và ngọn đèn lồng của ông soi sáng một chỗ có vẻ như xưởng chế tạo; dăm bào và vàng lấp lánh trong vũng sáng đung đưa của ánh đèn, và kia, ngồi chồm hổm trên gờ cửa sổ, trông như một con chim khổng lồ, là một chàng trai trẻ tóc vàng kim. Trong tích tắc nhờ ánh sáng ngọn đèn lồng soi đến, Harry nhìn thấy vẻ hớn hở trên gương mặt đẹp trai của anh ta. Thế rồi kẻ đột nhập phóng ra một bùa Choáng từ cây đũa phép của mình và nhảy bật ra khỏi cửa sổ một cách gọn gàng kèm theo một tràng cười ha hả.
Và Harry hấp tấp quay trở ra khỏi đôi tròng mắt nở rộng giống như đường hầm và gương mặt Gregorovitch đầy kinh hãi.
“Tên trộm là ai hả, Gregorovitch?” Giọng nói lạnh lùng cao ngạo vang lên.
“Tôi không biết, tôi không hề biết, một thanh niên… đừng… làm ơn… Xin làm ơn!”
Một tiếng rú cứ vang mãi vang mãi và rồi ánh sáng xanh lè nổ ra…
“Harry!”
Nó mở mắt ra, thở hổn hển, vầng trán phập phồng. Nó đã bất tỉnh dựa vào vách lều rồi trượt xuống tấm vải bạt, ngã sóng xoài trên mặt đất. Nó ngước lên nhìn Hermione, mái tóc dày của cô bé che mờ thẻo trời tí xíu nhìn thấy được qua những cành cây đen thui cao cao phía trên đầu tụi nó.
“Chiêm bao,” Harry nói, ngồi dậy lẹ làng và cố gắng đáp lại cái nhìn trừng trừng của Hermione bằng một ánh mắt ngây thơ. “Chắc là mình ngủ gục, xin lỗi.”
“Mình biết đó là cái thẹo của bồ! Mình có thể nói chắc qua vẻ mặt của bồ! Bồ lại ngó vô đầu óc Vol…”
“Đừng nói tới cái tên đó nữa!” Giọng giận dữ của Ron vang lên từ tuốt trong lều. “Được,” Hermione vặc lại, “vậy thì, đầu óc Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó!”
“Mình không hề cố ý để cho nó xảy ra!” Harry nói. “Đó là một giấc mơ! Bồ có thể kiểm soát được chuyện bồ chiêm bao không, Hermione?”
“Giá bồ chịu học cách áp dụng Bế quan Bí thuật…”
Nhưng Harry không thích bị rầy la, nó muốn thảo luận chuyện mà nó vừa thấy. “Hắn đã tìm được Gregorovitch, Hermione à, và mình nghĩ hắn vừa giết ông ta,
nhưng trước khi giết ông ta hắn đã đọc tâm trí Gregorovitch và thấy…”
“Mình nghĩ mình sẽ lãnh gác thay cho bồ nếu bồ mệt đến nỗi ngủ gục,” Hermione lạnh lùng nói.
“Mình có thể gác hết phiên.”
“Không, bồ có vẻ kiệt quệ rồi. Đi vô nằm nghỉ đi.”
Cô nàng ngồi phịch xuống ngay cửa lều, tỏ ra kiên quyết. Tức tối, nhưng muốn tránh một cuộc cãi cọ, Harry lùi vô trong lều.
Gương mặt vẫn còn tái mét của Ron thò ra từ tầng dưới cái giường ngủ; Harry trèo lên cái giường tầng trên, nằm xuống và nhìn lên nóc lều tối thui. Một lát sau, Ron nói bằng giọng thật nhỏ để Hermione đang ngồi bó gối ở cửa lều không thể nghe được.
“Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó đang làm gì vậy?”
Harry chong mắt lên cố gắng nhớ mọi chi tiết, rồi thì thào trong bóng tối. “Hắn đã tìm được Gregorovitch. Hắn trói gô ông ta và tra tấn ông ta.” “Làm sao Gregorovitch chế ra được cây đũa phép cho hắn nếu bị trói gô?” “Mình không biết… lạ thiệt, há?”
Harry nhắm mắt lại, nghĩ lại tất cả những gì nó vừa nghe và thấy. Càng cố nhớ lại sự việc càng vô lý… Voldemort không hề nói gì về cây đũa phép của Harry, không nói gì về hai cái lõi đũa sinh đôi, cũng không nói về chuyện Gregorovitch chế ra một cây đũa phép mới đầy sức mạnh để đánh bại cây đũa phép của Harry…
“Hắn muốn cái gì đó của Gregorovitch,” Harry nói, mắt vẫn còn nhắm chặt. “Hắn bảo ông ta đưa cho hắn, nhưng ông Gregorovitch nói ổng đã bị ăn cắp mất cái đó rồi… và rồi… rồi…”
Nó nhớ lại cách mà nó, tức là Voldemort, đã xộc vào mắt, vào ký ức của Gregorovitch…
“Hắn đã đọc đầu óc của Gregorovitch, và mình thấy một gã trẻ tuổi ngồi chồm hỗm trên bệ cửa sổ, gã phóng lời nguyền vào Gregorovitch rồi vọt đi mất. Gã đã ăn cắp cái đó, gã đã ăn cắp cái mà Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó đang tìm. Và mình… mình nghĩ mình đã từng thấy tên trộm đó ở đâu rồi…”
Harry ước gì nó có thể nhìn thoáng qua gương mặt tên trộm một lần nữa. Vụ trộm đã xảy ra lâu lắm rồi, theo ông Gregorovitch. Tại sao tên trộm trẻ tuổi đó lại có vẻ quen quen?”
Những tiếng động trong khu rừng chung quanh bị giảm âm bên trong căn lều; Harry chỉ còn nghe tiếng thở của Ron. Một lát sau, Ron thì thầm “Bồ có thấy tên trộm cầm cái gì không?”
“Không… chắc là một cái gì nhỏ thôi.”
“Harry à?”
Những giát giường bằng gỗ của cái giường Ron đang nằm nghiến kẽo kẹt khi nó xoay mình.
“Harry à, bồ có cho là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó đang săn lùng cái gì đó để tạo ra một Trường Sinh Linh Giá nữa không?”
“Mình không biết,” Harry nói chậm rãi. “Có thể. Nhưng chẳng phải hắn sẽ gặp nguy hiểm nếu cố làm ra một cái khác nữa à? Chẳng phải Hermione nói là hắn đã đẩy linh hồn hắn tới giới hạn rồi à?”
“Ừ, nhưng có thể hắn không biết điều đó.”
“Ừ… có thể,” Harry nói.
Nó đã biết chắc chắn là Voldemort đang tìm cách giải quyết vấn đề của hai cái lõi đũa phép sinh đôi, nó biết chắc Voldemort đã tìm kiếm giải pháp ở người chế tạo đũa phép già… và đã giết ông ta, mà dường như không hề hỏi ông ta lấy một câu về kiến thức đũa phép.
Voldemort đang cố tìm cái gì? Tại sao với cả Bộ Pháp thuật và thế giới pháp thuật quy phục dưới chân mà hắn lại vẫn dong ruổi đường xa, cố tình đeo đuổi một món đồ mà Gregorovitch từng sở hữu và đã bị một tên trộm vô danh đánh cắp?
Harry vẫn còn có thể thấy gương mặt của chàng trai trẻ tóc vàng kim; gương mặt hí hửng, phóng túng; có một vẻ khoái trá bịp-được-người-ta hơi có phong cách Fred và George trên gương mặt đó. Anh ta đã từ bệ cửa sổ phóng vút đi như một con chim, và Harry đã từng thấy anh ta trước đây, nhưng nó không thể nào nghĩ ra ở nơi nào…
Với cái chết của Gregorovitch, giờ đây đến phiên tên trộm có gương mặt hí hửng bị lâm nguy, và suy nghĩ của Harry tập trung vào anh ta, khi tiếng ngáy của Ron bắt đầu vang lên khò khò ở tầng dưới của cái giường và khi chính Harry cũng thiếp dần vào giấc ngủ một lần nữa.