Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hai Số Phận

Chương 34

Tác giả: Jeffrey Archer

Cả buổi Sáng ngồi trong lớp Richard không nghe giảng bài mà chỉ mơ mộng. Anh đã say mê cô gái đến nỗi không thể tập trung được bất cứ gì. Anh nghĩ không biết làm thế nào nói với bố rằng anh muốn cưới cô gái Ba Lan đứng bán hàng ở quầy găng và khăn mũ trong cửa hàng Bloomingdale được đây? Richard không làm thế nào biết được tại sao cô ta rất thông minh như vậy mà lại không có tham vọng gì cả. Anh chắc chắn là nếu cô ta có được cơ hội như của anh thì sẽ chẳng chịu bán hàng ở Bloomingdale đâu. Richard nghĩ rằng rồi bố mẹ anh cũng sẽ phải đồng ý với sự lựa chọn này của anh, vì đến cuối tuần này anh sẽ hỏi thẳng Jessie là muốn lấy cô làm vợ.

Chiều thứ sáu, mỗi khi Richard về nhà với bố mẹ ở New York là thế nào cũng qua Bloomingdale mua một cái gì đó, thường là một thứ đồ không cần thiết lắm, chỉ là một cách báo cho Jessie biết là anh đã về đây (trong mười tuần qua anh đã cho tất cả bà con trong họ mỗi người một đôi găng). Thứ sáu đó, anh nói với mẹ là đi mua lưỡi dao cạo.

– Con khỏi phiền, cứ dùng của bố cũng được, – mẹ anh nói.

– Không, không, không sao, – Richard nói. – Con đi mua những thứ của riêng con. Vả lại con với bố không cùng dùng một thứ giống nhau. Con chỉ đi vài phút thôi. – Anh nói thêm.

Anh gần như chạy hết cả tám quãng phố đến Bloomingdale và cố vào được cửa hàng vừa lúc họ đóng cửa. Anh biết là rồi đến bảy rưỡi thế nào cũng được gặp Jessie, nhưng có cơ hội trông thấy cô được là anh không bỏ qua. Có lần Steve Mellon đã nói với anh rằng tình yêu chỉ có đối với những anh chàng nào không cưỡng lại được. Thế là sáng hôm đó Richard đưa tay viết lên mặt gương đang đọng hơi nước một dòng chữ “Tôi không cưỡng lại được”.

Nhưng thứ sáu này, khi Richard đến nhà hàng Bloomingdale thì không thấy Jessie đâu. Maisie đang đứng ở một góc giũa móng tay. Anh đến hỏi cô ta có thấy Jessie đâu không. Maisie ngước nhìn lên như vừa bị bứt ra khỏi một nhiệm vụ quan trọng trong ngày.

– Không, cô ta về nhà rồi, Richard. Vừa rời đây sớm mấy phút. Chắc cô ta chưa đi xa đâu. Tôi tưởng chốc nữa anh mới gặp chứ.

Richard chạy ra phố Lexington. Anh để ý tìm Jessie trong số những người có vẻ đang rảo bước về nhà và trông thấy cô ở bên kia đường đang đi về phía Đại lộ Năm. Đến nhà hàng Scribner ở đường 48, anh dừng lại nhìn cô bước vào hiệu sách. Nếu cô muốn có cái gì đọc thì ở Bloomingdale đâu có thiếu gì. Anh lấy làm lạ. Anh nhìn qua cửa kính thấy Jessie nói gì đó với người bán hàng, anh ta đi một lát rồi quay lại với hai cuốn sách. Anh nhìn rõ được đầu đề hai cuốn sách. Một là cuốn “Xã hội giàu có” của John Kenneth Galbraith, và một là cuốn “Bên trong nước Nga ngày nay” của John Gunther. Jessie ký tên để nhận sách.

Richard rất ngạc nhiên. Cô bước ra thì anh nấp vào một góc.

– Cô ta là ai nhỉ? – Richard thốt lên với mình khi thấy cô vào nhà hàng Bendenl. Người gác cửa chào cô rất kính cẩn, tỏ ra rất biết cô là người nào. Một lần nữa Richard lại ngó qua cửa kính thấy các bà bán hàng săn đón Florentyna với một vẻ tôn trọng quá mức bình thường. Một bà nhiều tuổi hơn xuất hiện với một gói hàng đúng với mong muốn của Jessie. Bà ta mở ra thì trong đó là chiếc áo dự lễ buổi tối giản dị nhưng rất đẹp. Florentyna cười gật đầu và bà kia cho áo vào một chiếc hộp nâu và trắng. Florentyna cảm ơn rồi bước ra cửa mà không thấy ký tên gì về vụ mua hàng này.

Richard như bị thôi miên về cảnh tượng đó. Anh vội tránh khỏi đụng vào cô lúc cô ở cửa hàng bước ra và nhảy lên một chiếc taxi.

Anh cũng nhảy lên một chiếc taxi khác bảo người lái xe theo sát cô. Khi xe đi qua ngôi nhà nhỏ mà họ thường chia tay nhau ở đó, anh bắt đầu cảm thấy nao nao trong người. Thảo nào cô ta không bao giờ mời anh lên nhà. Chiếc xe đi trước tiếp tục khoảng hơn một trăm thước nữa thì dừng lại trước một ngôi nhà mới rất sang trọng bên ngoài có người gác cửa mặc đồng phục đến mở cửa cho cô. Vừa ngạc nhiên vừa tức giận, Richard ra khỏi chiếc xe của mình và đi thẳng đến cửa cô ta vừa vào.

– Hết chín mươi lăm xu, anh bạn ơi, – một giọng nói vang lên sau lưng anh.

– Ồ, xin lỗi, – Richard nói và đưa ngay tờ năm đô la cho người lái xe taxi, không lấy tiền trả lại nữa.

– Cảm ơn anh bạn, – người lái xe nói. – Hôm nay chắc có người hạnh phúc đây.

Richard chạy vội qua cửa và cố bắt kịp Florentyna ở chân thang máy. Florentyna nhìn anh sững sờ không nói được.

– Cô là ai? – Richard hỏi lúc cửa thang máy vừa đóng lại.

– Richard, – cô lắp bắp. – Tối nay em sẽ nói tất cả cho anh biết. Em chưa tìm được lúc nào thích hợp cả.

– Phải, cô chẳng cần nói gì nữa hết, – anh nói và bước theo Florentyna ra ngoài thang máy đến trước cửa nhà cô. – Gần ba tháng qua cô xỏ dây vào mũi tôi bằng một loạt những điều nói dối. Bây giờ đã đến lúc để biết sự thật đây.

Tử trước đến giờ Florentyna chưa hề thấy Richard giận dữ bao giờ, và cô đoán như thế cũng là hiếm lắm. Anh chợt bước lên trước mặt lúc cô mở cửa. Anh nhìn vào bên trong nhà. Liền với tiền sảnh có một phòng khách rộng trải thảm rất sang. Bên trên chiếc bàn đối diện là một chiếc đồng hồ treo thật to. Mặt bàn để một chậu hoa tươi. Căn phòng cực đẹp, không kém gì ở nhà Richard.

– Với một cô gái bán hàng thì cô kiếm được chỗ như thế này là đẹp đấy. – Richard nói. – Tôi không biết trong số những người yêu của cô thì ai đã bỏ tiền ra cho chỗ này đây.

Florentyna tát cho anh ta một cái thật mạnh đến nhức cả tay.

– Sao anh dám nói thế? – cô nói, – Cút ra khỏi nhà tôi đi.

Cô vừa thốt ra những lời ấy là khóc ngay. Cô không muốn anh bỏ đi, không bao giờ cả. Richard ôm choàng lấy cô

– Ôi lạy Chúa, anh xin lỗi, – anh nói. – Không ngờ anh nói như vậy. Em tha lỗi cho anh. Chỉ vì anh yêu em quá đỗi, anh tưởng là anh rất biết về em, thế mà bây giờ hóa ra anh chẳng biết gì về em hết.

– Richard, em cũng yêu anh và em tiếc là đã đánh lừa anh. Em không muốn lừa dối gì anh, nhưng vì không có ai khác ngoài anh cả… Em hứa thế mà. – Giọng cô thổn thức.

– Anh đáng bị như vậy. – Anh nói và hôn cô.

Hai người ôm chặt lấy nhau và ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó một lúc lâu không cựa quậy. Anh khẽ vuốt tóc cô cho đến khi cô không còn khóc nữa. CÔ muốn nói để anh cởi áo ra cho cô, nhưng cô chỉ im lặng đưa ngón tay lên lồng vào giữa hai khuy áo sơ-mi của anh. Richard có vẻ như không muốn có cử chỉ gì tiếp.

– Anh muốn ngủ với em không? – cô khẽ hỏi.

– Không, – anh đáp. – Anh muốn thức cả đêm với em.

Hai người không nói gì thêm. Họ cởi bỏ quần áo và làm tình với nhau, rất nhẹ nhàng và dè dặt chỉ sợ làm cho nhau đau, cố làm cho nhau được hài lòng. Cuối cùng, cô gối đầu lên vai anh, và hai người nói chuyện.

– Anh yêu em, – Richard nói. – Ngay từ lúc trông thấy em, anh đã yêu rồi. Em có đồng ý lấy anh không? Vì anh không cần biết em là ai và em làm gì, Jessie, anh chỉ biết là anh phải sống suốt đời với em.

– Em cũng muốn lấy anh, Richard, nhưng trước hết phải nói thật với anh đã.

Florentyna kéo chiếc áo ngoài của Richard che lên thân của hai người, rồi cô nói hết về cô cho anh biết, kết thúc bằng chuyện cô làm việc ở Bloomingdale. CÔ đã nói xong rồi, Richard không nói gì.

– Anh đã thôi không yêu em nữa rồi ư? – cô nói. – Vì bây giờ anh đã biết em là ai rồi.

– Em yêu quý, – Richard bình tĩnh nói, – Bố anh căm ghét bố em.

– Anh nói thế là sao?

– Anh nhớ chỉ có một lần ai đó nhắc đến tên bố em ở trước mặt bố anh, thế là ông cụ đã nổi xung lên và bảo mục đích duy nhất của bố em trên đời này là chỉ muốn làm cho gia đình Kane lụn bại mà thôi.

– Cái gì tại sao? – Florentyna choáng váng hỏi: – Em chưa bao giờ nghe nói đến bố anh. Tại sao hai người lại biết nhau.

Đến lượt Richard kể lại cho Florentyna nghe tất cả những gì mẹ anh đã nói với anh về chuyện cãi cọ với bố cô.

– Ôi lạy Chúa. Hẳn đó là Judas mà bố em nhắc đến khi ông thay đổi ngân hàng sau hai mươi lăm năm, – cô nói. – Chúng ta làm thế nào bây giờ?

– Nói sự thật cho các cụ nghe, – Richard nói. – Bảo là chúng ta gặp nhau một cách tự nhiên vô tội, chúng ta yêu nhau và bây giờ chúng ta sắp lấy nhau, và các cụ chẳng làm thế nào ngăn chúng ta được.

– Chúng ta hãy chờ ít tuần nữa, – Florentyna nói.

– Sao thế – Richard hỏi. – Em có nghĩ là bố em có thể thuyết phục em không lấy anh nữa không?

– Không, Richard – cô vẫn gối đầu lên vai anh và xoa nhẹ vào người anh. – Không bao giờ đâu, anh yêu quý Nhưng chúng ta phải tìm xem có thể làm cách nào đưa chuyện ấy ra một cách nhẹ nhàng trước khi các cụ thấy đó là việc đã rồi chứ. Dù sao, có thể là các cụ không găng như anh tưởng đâu. Mà cái chuyện về công ty hàng không anh nói ấy, đến nay đã gần năm năm rồi còn gì nữa.

– Các cụ hãy còn rất bực bội về chuyện đó, anh tin chắc như vậy. Bố anh mà trông thấy chúng ta với nhau cũng đã phát điên lên rồi, đừng nói gì đến cưới xin nữa.

– Thế lại càng là lý do để một thời gian nữa đã rồi chúng ta báo tin cho các cụ biết. Chúng ta sẽ càng có thêm thời gian chọn cách nào tốt nhất.

– Anh yêu em, Jessie. – Anh lại hôn cô.

– Florentyna chứ.

– Anh lại phải tìm cách để quen với tên gọi ấy, – anh nói. – Anh yêu em, Florentyna.

Trong bốn tuần lễ sau đó, Florentyna và Richard tìm hết cách để hiểu thêm về mối thù của hai nhà. Florentyna đi Chicago để hỏi mẹ cô. Mẹ cô biết rất nhiều về chuyện này. Rồi lại khéo léo hỏi George Novark mới thấy chính George cũng có phần thất vọng về điều mà ông ta gọi là “sự ám ảnh của bố cháu''. Richard thì tìm trong phòng hồ sơ của bố và hỏi chuyện mẹ. Mẹ anh nói thẳng ra là hai người căm ghét lẫn nhau. Cứ mỗi điều họ hiểu ra được lại càng cho thấy rõ là không thể có cách nào nhẹ nhàng nói ra cho các cụ biết về tình yêu của họ được.

Richard vẫn tỏ ra chăm chú và không thấy có gì rắc rối cả. Anh muốn làm cho Florentyna quên hẳn vấn đề này đi mặc dầu biết là sớm muộn họ sẽ phải đối phó trực diện. Họ rủ nhau đi xem hát, đi trượt băng cả buổi chiều, và chủ nhật đi dạo chơi ở Công viên Trung tâm, cuối cùng bao giờ cũng rủ nhau lên giường nằm trước lúc trời tối. Florentyna đi theo Richard đến dự trận đấu của những đội Yankee New York mà cô không hiểu gì hết.

Rồi rủ nhau đi nghe dàn nhạc giao hưởng New york mà cô rất thích. Cô không tin là Richard chơi được xe-lô, thế là anh phải đem đàn đến chơi cả một chương trình riêng cho cô nghe. Anh kéo hết bản xô nát của Brahms mà anh vốn thích hơn cả thì cô vỗ tay rất nồng nhiệt, quên cả lúc đó đang chăm chăm ngắm nhìn đôi mắt xám của cô.

– Chúng ta phải báo cáo sớm cho các cụ biết thôi, – anh nói, để cây vĩ kéo đàn lên bàn rồi bước đến ôm lấy cô.

– Em biết là thế. Nhưng em không muốn bố em phải đau lòng.

– Anh biết. – Đến lượt anh cũng nói.

Cô tránh không nhìn vào mắt anh.

– Thứ sáu sau, bố em sẽ ở Washington về.

– Vậy thì đến thứ sáu sau. – Richard nói và ôm chặt lấy cô đến tức thở.

Sáng thứ hai, Richard trở lại trường rồi, tối nào họ cũng nói chuyện với nhau trên điện thoại. Không có dấu hiệu gì tỏ ra nản lòng. Hai người cùng quyết tâm lắm rồi, không gì có thể ngăn họ được nữa.

Thứ sáu, Richard về New York sớm hơn mọi khi và đến chỗ Florentyna được một tiếng đồng hồ. Chiều hôm đó cô cũng xin nghỉ việc. Hai người đi bộ ra góc đường 57 và ra Công viên. Đèn đỏ “Không qua đường” bật lên. Họ dừng lại. Richard quay sang Florentyna hỏi một lần nữa là cô có chịu lấy anh không. Anh rút trong túi ra một chiếc hộp bọc da đỏ, mở hộp, rồi đeo nhẫn vào ngón giữa bên tay trái. Cô rơi nước mắt.

Chiếc nhẫn vừa khít. Những người qua đường nhìn bằng con mắt quái lạ hai người đứng ở góc đường quấn quít lấy nhau mà không để ý tín hiệu đèn xanh đã bật lên rồi. Chợt nhìn lên thấy đèn xanh, họ hôn rồi chia tay nhau, mỗi người đi một ngả để về nhà gặp bố mẹ. Họ hẹn nhau là hễ xong được chuyện gian khổ rồi sẽ về ngay nhà Florentyna. Cô gắng cười với anh qua làn nước mắt.

Florentyna đi bộ về Khách sạn Nam tước, thỉnh thoảng cúi nhìn vào chiếc nhẫn. Cô cảm thấy nó mới và hơi lạ trên ngón tay của mình, tưởng tượng mọi con mắt của những người đi qua sẽ bị hút vào viên ngọc bích lộng lẫy ấy. So với chiếc nhẫn cổ cô vẫn đeo từ trước đến nay, cô thấy nó đẹp vô cùng. Lúc Richard đeo nhẫn vào tay cô, cô ngạc nhiên lắm. Cô sờ tay vào nhẫn và cảm thấy nó cho cô thêm nhiều can đảm, mặc dầu cô biết mình đang đi chầm chậm và đã đến gần khách sạn.

Cô vào đến quầy tiếp tân thì người nhân viên báo cho cô biết là bố cô đang cùng với George Navak ở trên tầng thượng. Anh ta gọi để báo là cô đang lên.

Thang máy lên đến tầng 42 rất nhanh. Florentyna ngập ngừng một lát rồi mới bước ra. Cô đặt chân lên tấm thảm xanh và nghe cánh cửa thang máy khép lại sau lưng. Cô đứng một mình trong hành lang một lúc rồi mới khẽ đưa tay gõ cửa. Abel ra mở ngay.

– Florentyna, thật là niềm vui bất ngờ. Vào đây, con yêu quý. Bố không định gặp con hôm nay.

George Navak đang đứng bên cửa sổ trong phòng khách nhìn xuống Đại lộ Công viên ông quay ra chào cô con gái mà ông đỡ đầu. Nếu ông ở lại đây thì cô biết là mình không giữ được bình tĩnh. Đi đi, đi đi, cô thầm nói trong đầu. George như cảm thấy ngay nỗi lo âu của cô.

– Tôi phải quay về làm việc đây, Abel. Tối nay có một ông hoàng tử Ấn Độ chết tiệt về ở khách sạn này.

– Bảo ông ta cho voi sang ở bên Plaza nhé, – Abel nói đùa. – Nhân có Florentyna ở đây, anh ngồi uống rượu cái đã.

George nhìn Florentyna.

– Không, Abel, tôi phải đi đã. Ông ta thuê toàn bộ tầng 33. Ông ta nghĩ xoàng ra cũng phải có một phó chủ tịch đến chào. Đi nhé, Florentyna, – ông nói và hôn lên má cô, rồi đưa tay bấm vào cánh tay cô như để tiếp thêm sức mạnh. ông ta bỏ ra ngoài rồi, chỉ còn lại hai bố con, và Florentyna lại mong là ông đừng đi.

– Bloomingdale thế nào, con? – Abel hỏi, âu yếm xoa tóc con. – Con đã bảo với họ là sắp mất người phó giám sát trẻ và cừ nhất mà bao năm nay mới có được không? Chắc chắn là họ sẽ rất ngạc nhiên khi được nghe công việc sắp tới của Jessie Kovat là khai mạc Nam tước Edinburgh. – ông cười vang.

– Con sắp lấy chồng, – Florentyna nói và đưa bàn tay trái của cô ra một cách ngượng ngập. Cô không nghĩ ra điều gì để nói thêm, vì vậy chỉ chờ xem ông phản ứng thế nào.

– Điều này hơi đột ngột, phải không con, – Abel nói, vẻ hơi choáng.

– Không đâu, bố. Con biết anh ấy ít lâu nay rồi.

– Bố có biết cậu ta không? Bố đã gặp bao giờ chưa nhỉ?

– Không đâu, bố.

– Cậu ta là người ở đâu? Lịch sử thế nào? Cậu ta có phải người Ba Lan không? Tại sao con lại giữ kín thế, Florentyna?

– Anh ấy không phải Ba Lan đâu, bố. Anh ấy là con của một nhà ngân hàng.

Abel bỗng tái người, cầm cốc rượu lên tu một hơi. Florentyna biết là trong đầu ông đang nghĩ gì lúc ông lại rót thêm cốc nữa, vì vậy cô nói thẳng ra luôn.

– Tên anh ấy là Richard Kane, bố ạ.

Abel quay ngoắt người nhìn thẳng vào cô.

– Nó có phải là con William Kane không? – ông hỏi.

– Vâng, đúng đấy, – Florentyna nói.

– Con có thể lấy được con của William Kane ư? Con có biết người đó đã làm gì đối với bố không?

– Con biết, – Florentyna nói.

– Con chưa biết tí gì đâu. – Abel quát lên và tuôn ra một tràng những lời lẽ nhằm mục đích cho Florentyna thấy rằng giữa ông và người kia không thể nào chịu nhau được nữa. Cuối cùng cô giơ tay ngăn ông lại và bảo ông rằng cô rất biết tất cả đầu đuôi câu chuyện.

– Cô biết hả? Thế cô có biết sự thật William Kane là kẻ đã gây ra cái chết của người bạn thân nhất của bố không? Phải, chính ông ta đã làm cho Davis Lerov phải tự tử, và như thế cũng chưa hài lòng, ông ta còn định làm cho bố phá sản nữa. Nếu David Maxton không kịp thời cứu cho bố thì Kane đã lấy hết các khách sạn và bán đi rồi, không thương tiếc gì hết. Hỏi nếu William Kane làm được như thế thì bây giờ bố ra sao? Nếu có thì may mắn là con được làm cô gái bán hàng ở Bloomingdale thôi. Con có thấy tất cả những cái đó không, Florentyna?

– Vâng, thưa bố. Mấy tuần qua con còn nghĩ đến cả những cái khác nữa kia. Richard với con lấy làm kinh khủng thấy sự căm thù giữa bố và bố anh ấy. Lúc này đây anh ấy cũng đang gặp bố.

– Bố có thể nói ông ta sẽ phản ứng như thế nào, – Abel nói. – Ông ta sẽ phát điên. Con người ấy sẽ không bao giờ cho đứa con quý tử quý tộc của mình đi lấy con đâu, vậy con cứ quên cái chuyện điên rồ ấy đi là hơn, con ạ. – Giọng ông lại gần như quát.

– Con không quên được đâu, bố, – cô bình tĩnh nói.- Chúng con yêu nhau, và cả hai chúng con cần đến sự ưng thuận của bố, chứ không phải sự giận dữ.

– Này, con nghe đây, Florentyna. – Abel nói, lúc này mặt ông đã đỏ gay vì tức giận. – Bố cấm con không được gặp lại cái thằng Kane ấy nữa, nghe không?

– Con nghe. Nhưng con sẽ gặp anh ấy. Con không thể xa Richard được chỉ vì bố ghét bố anh ấy.

Cô nắm chặt lấy chiếc nhẫn trên tay và hơi run run.

– Không được, – Abel nói, mặt càng tái lịm đi. – Bố sẽ không bao giờ cho phép có cuộc hôn nhân này. Con gái của tôi không thể bỏ tôi mà đi theo con trai cái thằng khốn nạn Kane ấy được. Bố bảo là con không được lấy nó.

– Con không bỏ trốn đâu. Nếu đúng là như vậy thì con đã cùng với anh ấy trốn đi rồi. Nhưng con không thể lấy ai mà không cho bố biết được. – Cô biết giọng nói của mình đang rung rung cảm động. – Nhưng bây giờ con đã ngoài hai mốt tuổi rồi, con sẽ lấy Richard. Con sẽ sống với anh ấy suốt đời. Bố giúp chúng con đi bố. Bố mà gặp anh ấy thì sẽ hiểu ngay tại sao con nghĩ như vậy.

– Nó sẽ không bao giờ được phép vào nhà này. Bố không muốn gặp bất cứ đứa con nào của William Kane. Không bao giờ, con nghe không?

– Nếu thế thì con phải bỏ bố vậy.

– Florentyna, nếu con bỏ bố mà lấy thằng Kane ấy, bố sẽ cắt hết không cho con một xu nào. Không có một xu nào hết, con nghe không – Giọng Abel dịu xuống một chút. – Con hãy nghĩ lại đi, con gái, rồi con sẽ quên anh ta thôi. Con còn trẻ và còn hàng đống những chàng trai khác sẵn sàng xin lấy con.

– Con không cần đến hàng đống những người khác.- Florentyna nói. – Con đã gặp người con sẽ lấy, và anh ấy chẳng có tội gì vì anh ấy là con của bố anh ấy cả. Cả anh ấy và con, không có ai chọn bố mà ra đời.

– Nếu gia đình này không xứng với cô, thì cô đi đi,- Abel gào lên. – Tôi thề sẽ không thèm nhắc đến tên cô nữa. – ông quay người, nhìn ra cửa sổ, – Một lần cuối cùng, bố cảnh cáo con đấy, Florentyna, đừng có lấy cái thằng đó.

– Bố, chúng con sắp cưới nhau rồi. Mặc dầu chúng con đã đi quá cái mức cần có sự thỏa thuận của bố, nhưng chúng con cũng xin bố đồng ý cho.

Abel quay vào và bước đến chỗ cô.

– Con có mang rồi chứ gì? Có phải thế không? Có phải vì thế mà phải lấy không?

– Không đâu, bố.

– Con có ngủ với nó chưa? – Abel hỏi.

Câu hỏi khiến Florentyna hơi ngượng, nhưng cô không ngần ngại.

– Vâng, – cô đáp, – Nhiều lần rồi.

Abel giơ tay lên tát cho cô một cái thật mạnh. Máu bắt đầu chảy ròng xuống cằm và cô suýt nữa ngất xỉu.

Cô quay người chạy ra khỏi phòng, vừa khóc vừa tì vào nút bấm thang máy, một tay đưa lên ôm miệng đang chảy máu. Cửa thang mở và George ở trong đó bước ra. Cô bước vội vào trong thang máy, bấm liên hồi vào nút Đóng Cửa và thoáng nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của ông ta. George chỉ biết đứng nhìn cô khóc và cánh cửa thang máy từ từ khép lại.

Xuống đến đường, Florentyna nhảy ngay lên taxi về thẳng nhà mình. Trên đường, cô lấy miếng khăn giấy đắp vào môi bị sứt. Richard đã có mặt ở đó rồi, đang đứng chờ ở cửa vào, trông vẻ mặt thảm hại.

Cô nhảy xuống xe và chạy đến chỗ anh. Lên đến trên nhà, cô mở cửa rồi đóng lại thật mạnh sau khi hai người đã vào phòng, cảm thấy bây giờ mới được an toàn.

– Em yêu anh, Richard.

– Anh cũng yêu em, – Richard nói và vòng tay ôm lấy cô.

– Em không cần phải hỏi xem bố anh phản ứng thế nào, – Florentyna nói và níu lấy tay anh một cách tuyệt vọng.

– Anh chưa bao giờ thấy ông nổi nóng đến như vậy.- Richard nói. – ông ấy gọi bố em là một kẻ vu cáo, bất lương, và chỉ là một người Ba Lan nhập cư và gặp vận may thôi. ông ấy hỏi tại sao anh lại không đi lấy một người có cùng cơ sở như mình.

– Thế anh bảo sao?

– Anh bảo ông cụ là một người tuyệt vời như em không thể nào có ai thay thế vào đó được, dù là một người thuộc gia đình thượng lưu quý tộc đến mấy, thế là ông cụ nổi xung lên ngay.

Trong khi Richard nói, Florentyna vẫn cứ ôm chặt lấy anh.

– Thế rồi ông cụ dọa là nếu anh lấy em thì ông ấy cắt hết, không cho một xu nào, – anh nói tiếp. – Không biết đến bao giờ các cụ mới hiểu được rằng chúng ta chẳng cần quái gì đến cái thứ tiền chết tiệt ấy của các cụ nhỉ?

– Anh định nhờ mẹ anh ra nói giúp cho, nhưng đến mẹ anh cũng không làm cho ông ấy bớt nóng được. Ông ấy đuối mẹ anh ra ngoài. Anh chưa bao giờ thấy ông ấy đối xử với mẹ anh như vậy. Mẹ anh khóc. Anh thấy thế càng kiên quyết hơn. Ông ấy đang nói thì anh bỏ đi luôn. Anh chỉ mong ông ấy không trút giận lên Virgima hay lucy. Thế lúc em nói với bố em thì sao?

– Ông ấy đánh em, – Florentyna bình tĩnh nói. – Lần đầu tiên trong đời em bị ông ấy đánh. Em nghĩ nếu trông thấy cả hai chúng mình thì ông ấy sẽ giết anh mất. Richard, anh yêu quý, chúng ta phải đi khỏi chỗ này trước khi họ biết được chúng ta đang ở đâu. Thế nào ông cũng đến nhà này trước. Em sợ lắm.

– Em không có gì phải sợ, Florentyna. Chúng ta sẽ đi ngay tối nay và đi càng xa càng tốt, không cần gì đến họ nữa.

– Anh sửa soạn đồ đạc có nhanh không? – Florentyna hỏi.

– Anh không thể trở về nhà được nữa. – Richard nói. – Em gói ghém đồ đạc của em đi, rồi chúng ta đi. Anh có chừng một trăm đô la ở đây. Em thấy lấy người chỉ có một trăm đô la thôi thì thế nào?

– Em nghĩ một cô gái bán hàng chỉ mong được thế. Còn em thì cũng không phải không có của hồi môn đâu nhé. – Florentyna vừa nói vừa lục ví. – Đây, em có hai trăm mười đô la với một thẻ ngân hàng. Anh nợ em năm mươi sáu đô la nhé, Richard Kane, nhưng em cho anh được trả mỗi năm một đô la.

Ba mươi phút sau, Florentyna đã sửa soạn xong. CÔ ngồi vào bàn viết lại mấy chữ rồi để chiếc phong bì trên bàn đầu giường.

Richard gọi taxi. Florentyna sung sướng thấy trong hoàn cảnh khó khăn Richard đã tỏ ra là một con người tháo vát. Cô cảm thấy yên tâm.

– Idlewild, – anh nói với người lái xe sau khi đã bỏ ba chiếc vai của Florentyna vào thùng xe .

Ra đến sân bay anh mua vé đi San Francisco. Họ chọn thành phố có tên là Cổng Vàng ấy chỉ vì thấy trên bản đồ Hoa Kỳ, đó là địa điểm xa nhất.

Bảy giờ ba mươi, chiếc máy bay mang tên Chòm Sao 1049 của hãng hàng không Mỹ bắt đầu ra đường bay để bay một chuyến bảy tiếng liền.

Richard giúp Florentyna thắt chặt dây an toàn. Cô mỉm cười nhìn anh.

– Ông có biết tôi yêu ông đến thế nào không, ông Kane?

– Vâng, tôi biết, thưa bà Kane, – anh đáp

Bình luận
720
× sticky