Ngày hôm sau cô khỏe hơn một chút, không bị nôn lần nào và chỉ còn sốt nhẹ. Cô ngủ gần hết ngày, và khi cô thức dậy, Rome bón cho cô một chút nước hầm gà. Cô nhăn mũi với anh. “Đây là đồ ăn cho người bệnh. Khi nào thì em được ăn đồ ăn đặc, như Jell-O? hay một chút chuối nghiền.”
Anh nhún vai trước ý tưởng này. “Anh gạch bỏ khoản chuối nghiền.”
“Okay,’ cô đồng ý dễ dàng, một nụ cười nhẹ ẩn hiện trên gương mặt nhợt nhạt của cô. “Em sẽ quên món chuối nếu anh cho em đi tắm và gội đầu.”
Đầu tiên anh định từ chối, nhưng cô đã tiên đoán được câu trả lời của anh và mặt cô sáng bừng lên. Anh thở dài, mủi lòng. Cô quá yếu để có thể tự tắm gội một mình, nhưng anh có thể hiểu cô đang cảm thấy ra sao. “Anh sẽ giúp em sau khi em uống hết chỗ nước hầm này,” anh hứa, và ngay lập tức cô lại mỉm cười.
Nếu anh chờ đợi để thấy một dấu hiệu không bất ổn trong lời nói của cô, thì anh sẽ phải thất vọng. Anh nghĩ cô có thể không nhớ đêm trước không rõ ràng lắm. Để chắc chắn, anh thì thầm,” Em có nhớ đã nói gì với anh đêm qua không?”
Lần đầu tiên trong nhiều ngày, màu hồng hiện trên mặt cô, nhưng cô không tránh ánh mắt anh. Cô nằm lại trên gối, mắt không rời mắt anh. “Vâng, em nhớ.”
“Tốt.” là điều duy nhất anh nói được.
Anh vặn nước ấm đầy trong bồn, rồi mang cô vào trong phòng tắm và cẩn thận đặt cô vào trong bồn. Dựa người vào tường, anh theo dõi cô cẩn thận khi cô tự sát xà phòng và tráng người, sẵn sàng chộp ngay lấy cô nếu cô có biểu hiện bị choáng. Cô tắm xong mà không gây nên tai nạn nào và vươn tay ra với anh. “Em xong rồi.” Cách cô tự nhiên đưa tay ra để anh giúp làm anh nghẹn thở__điều đó và cả cái cách mà cử động đó của cô làm cặp nhũ hoa cao, tròn nâng lên. Mang cô ra khỏi bồn nước, anh đặt cô đứng trước anh và quấn một cái khăn bông êm ái quanh cô.
“Bây giờ đến tóc em,” cô nói vẻ vòi vĩnh.
Cô cúi xuống bồn rửa mặt và anh gội đầu cho cô, nhưng tóc cô quá dài nên gội rất khó, và anh giải quyết vấn đề bằng cách lột luôn quần áo anh ra và chui vào dưới vòi sen cùng cô. “Chúng ta đáng lẽ phải gội đầu cho em trước,” anh cằn nhằn.
“Em xin lỗi; em không nghĩ là gội đầu lại khó khăn thế,” cô hối hận . Cô nhìn quá mỏng manh khi đứng đó trước anh đến nỗi anh phải kéo cô dựa vào anh, ôm cô áp vào thân mình trần truồng của anh. Cô đặt tay cô quanh hông anh và thở dài mãn nguyện.
“Em rất mừng vì anh về nhà.”
“Hừ, anh nghĩ em cần bị đét đít vì tội không gọi anh khi em mới bị ốm,” anh thì thầm. “Tại sao em làm thế hả?”
“Em không nghĩ anh sẽ hài lòng vì công việc bị ngắt quãng. Em biết em sẽ không chết, mặc dù rất khó thuyết phục Marcie tin vậy.”
Anh do dự, rồi nhấc cô kiễng chân lên với anh để đôi môi đói khát của anh có thể nghiến ngấu môi cô, trong khi nước vẫn chảy tràn trên mặt họ. “Em quan trọng với anh hơn công việc rất nhiều,” anh gầm gừ. “Em là vợ anh, và anh muốn em khỏe mạnh. Lần tới, nếu em không gọi anh khi em cần anh, anh sẽ đánh đòn em thật đó.”
“Sợ quá, chân em đang run lên vì sợ đây này,” cô trêu anh, và anh ném cho cô một cái liếc mắt đầy ý nghĩa xuống chân cô.
“Anh thấy rồi.”
Anh tắt vòi sen và nhanh nhẹn lau khô người cho cô trước khi cô bị lạnh. Rồi anh kiên nhẫn làm khô tóc cho cô với một cái lược và máy sấy , làm cho nó sáng bóng lên , mượt mà như một dải lụa.
Nhưng khi anh cố mặc áo ngủ vào cho cô và dẫn cô về giường, cô phản kháng. “Em muốn mặc quần áo bình thường, và ngồi trong ghế bành ở trong phòng sinh hoạt chung giống như một người đang còn sống, và em muốn đọc báo!”
Chân cô còn đứng chưa vững, và cô nhìn như một con ma, nhưng cái miệng mềm mại của cô mím chặt quả quyết. Rome thở dài, tự hỏi tại sao một người phụ nữ chẳng bao giờ tranh luận và dễ bảo lại có thể trở thành một kẻ ngoan cố đến vậy khi cô mắc cúm. Anh muốn kiên quyết đặt cô nằm ngửa trên giường và giữ cô nằm yên đó, nhưng anh cũng muốn làm cô hạnh phúc.
“Mình thỏa thuận nhé,” anh đề nghị, cố giữ giọng bình tĩnh. “Mặc áo ngủ của em vào và một cái áo khoác ngoài, vì có thể em sẽ cảm thấy mệt mỏi vì ngồi lâu. Đập tay nhé?”
Sarah chán áo ngủ đến tận cổ rồi, nhưng dù sao thì anh nói cũng rất cố gắng chiều cô theo cách hợp lý nhất, cô có thể nói nếu cô từ chối thỏa thuận với anh, cô sẽ nhanh chóng tìm thấy mình bị trói chặt trên giường. Không muốn thế, nên cô đồng ý. Miệng anh mím lại thành một đường mỏng khắc nghiệt khi anh tròng một cái áo ngủ sạch qua đầu cô, rồi giúp cô mặc thêm một cái áo choàng. Anh tìm thấy dép lê của cô và đi vào cho cô.
“Em có thể tự đi được mà,” cô phản đối khi anh bế cô lên.
Anh nhìn cô điềm đạm như nói với cô đừng có đẩy ra. “Lần sau em có thể tự đi.”
Cô vâng lời và móc tay quanh cổ anh, dựa mặt vào cái cổ ấm áp của anh và mỉm cười. Suy cho cùng, bị anh bế không phải là một điều gì khó chịu cho lắm.
Cô nhận ra cô không thể tập trung vào tờ báo, nó có vẻ phải cần đến quá nhiều nỗ lực, mà hai tay cô cứ run rẩy, nên cô từ bỏ ý định đọc báo. Nhưng thật thú vị được ở trong một căn phòng không phải phòng ngủ, và được ngồi dậy. Rome đã bật lò sưởi từ trước, và ngọn lửa vui vẻ nhẩy múa làm cô cảm thấy khá hơn nhiều. Anh ngồi cạnh cô trên sofa, yên lặng đọc báo.
Sau khoảng mười lăm phút, cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng cô không muốn quay lại giường. Cô cong người nằm nghiêng, gối đầu trong lòng Rome, dụi má cô vào anh. Anh đặt tay trên đầu cô, làn tóc mượt mà của cô trượt qua những ngón tay anh. “Em đã muốn vào giường lại chưa?”
“Chưa, chưa đâu. Thế này thú vị hơn.”
Còn hơn cả thú vị, anh nghĩ, nuốt khan. Anh nhìn xuống mái đầu sáng bóng trong lòng anh và nghĩ về việc mà anh muốn cô làm. Anh cố điều khiển ý nghĩ của mình, nhưng với má cô áp vào anh như thế này, thì anh đang chiến đấu trong một cuộc chiến mà anh biết chắc mình sẽ thua.
Cô cũng nhận biết được điều đó, mụ phù thủy nhỏ. Cô đặt tay dưới má, và anh rùng mình khi những ngón tay cô khe khẽ sờ mó anh. Anh bắt gặp cô môi cô rung lên vì cười, ngay lập tức nụ cười đã bị kiềm chế lại và miệng cô không còn cong cớn nữa, rồi anh bắt gặp chính mình cũng đang ngoác miệng cười hết cỡ.
Anh quăng tờ báo sang bên cạnh và kéo cô ngồi dậy trong lòng anh. “Sarah Matthews, Em đang đùa với lửa đấy. Em biết rõ như quỷ là anh sẽ không làm gì được em cho đến khi em khỏe lại, vậy nên dừng lại đi là vừa rồi, okay?”
“Nhưng em nhớ anh,’ cô nói, như thể điều đó có thể giải thích được hết. Với vòng tay anh quanh cô, cô ý thức được mọi việc đều tốt đẹp. Cô chẳng có gì phải lo lắng khi anh ôm cô. Cô tìm được một chỗ thoải mái trên vai anh để đặt đầu cô vào đó và thiếp ngủ.
Anh ôm cô một lúc, tự thừa nhận với mình anh nhớ biết bao nhiêu cái cảm giác có cô trong vòng tay. Cưới vợ là một ý tưởng hết sức đúng đắn. Về nhà với sự nồng ấm của cô là quá đủ để hấp dẫn một người đàn ông.
Cô không hề cựa quậy khi cuối cùng anh mang cô về giường nhưng cô thức giấc và thấy đói khi Marcie và Derek tới thăm hai tiếng sau. Tất cả bọn họ ngồi trong bếp, xúm xít quanh bàn cà phê nhỏ, trong lúc Sarah uống thêm một tách nước thịt hầm nữa. Cô đòi và được đưa cho một lát bánh mỳ không, và dạ dày cô nghiến ngấu một cách thích chí món ăn cứng đầu tiên trong gần một tuần qua. Cô nhìn lên trong lúc mồm vẫn nhai và phát hiện mọi người đều đang chăm chú nhìn mình, và miếng bánh mỳ trên tay cô tự động rơi xuống. “Tại sao mọi người lại nhìn tôi như thế?”
“Mình rất mừng khi nhìn thấy cậu còn ăn uống được, Marcie nói thẳng, “Lúc đó mình đã nghĩ là cậu sẽ chết cơ đấy!”
“MÌnh chỉ bị cúm thôi,:” Sarah la lên, “Cậu chưa từng thấy ai bị cúm à?’
Marcie ngẫm nghĩ, rồi nhún vai. “Không. Derek không bao giờ ốm.”
Sarah nhìn Derek phẫn nộ, cậu trai đang mỉm cười thông cảm. Derek luôn thông cảm, như kiểu cậu cảm thấy bắt buộc phải tử tế với một kẻ sắp chết vậy. Không, không có gì bắt buộc được cậu hết__mà đơn giản chỉ vì cậu là một người tốt bụng.
Họ không ở thăm cô lâu, vì Sarah rất mau mệt. Sau khi họ đã về, cô cố cưỡng lại việc phải trở về giường. Cô vào phòng sinh hoạt chung và lần này thì xoay xở đọc được tờ báo. Cô ngồi, hoàn toàn vì tính hiếu thắng, cho đến giờ cô thường lên giường, rồi với thái độ biết ơn, cô để Rome đỡ cô khi cô đi về phòng ngủ của mình.
Anh ra ngoài để tắt đèn trong nhà và kiểm tra cửa giả đã khóa chưa; cô đã nhắm mắt lơ mơ ngủ khi anh quay về phòng cô và bắt đầu cởi quần áo, nhưng rồi cô lại mở mắt khi anh tắt đèn và chui vào giường nằm cạnh cô. Cô tỉnh hẳn ngủ, và tim cô đập mạnh trong ngực. Cô đã khỏe hơn nhiều; cô biết cô không cần ai ngủ cùng cô đêm nay, và anh cũng biết rõ như cô. Anh kéo cô ôm trong tay và sửa cho người cô nằm sát hơn vào anh rồi đặt đầu cô gối lên vai anh. Môi anh lướt một cái hôn nhẹ như tơ trên trán cô. “Chúc ngủ ngon,” anh thì thầm.
Anh đang ngủ cùng cô!
Cô gần như hoảng sợ khi để mình nghĩ về nó. Có rất nhiều dấu hiệu chứng tỏ anh đang bắt đầu quan tâm đến cô, khi cô cố nhớ lại, cô nhận ra đã có một khoảng thời gian từ khi cô nhìn thấy nỗi buồn rầu ảm đạm trên nét mặt anh, nỗi đau buồn vẫn luôn cho cô biết anh đang nghĩ về Diane và lũ trẻ. Chẳng lẽ thời gian đã làm nên điều kỳ diệu? Nếu anh cuối cùng đã hồi tâm lại sau nỗi đau của anh, rồi anh sẽ lại có khả năng để bắt đầu yêu lần nữa, và cô sẽ có cơ hội của mình!
“Có việc gì thế?” anh hỏi giọng ngái ngủ, trượt tay dọc cánh tay cô. “Tim em chạy nhanh như máy tập thể dục ấy. Anh cảm nhận được đấy.”
“Em cũng thấy mệt lắm,” cô xoay xở để nói, người cô áp sát hơn vào anh. Cảm giác an toàn của cơ thể to lớn ấm áp của anh làm cô bình tâm lại, và cô dễ dàng chìm sâu vào giấc ngủ.
Buổi sáng hôm sau, mặc dù cô khẳng định đi, khẳng định lại rằng cô đã khỏe nhiều rồi, và có thể an toàn ở nhà một mình, anh vẫn gọi thư ký của anh và cho cô ta biết anh không đi làm hôm đó. “Anh ở nhà rồi,” anh quả quyết nói với Sarah sau khi buông điện thoại. “Nào, bây giờ em muốn ăn gì sáng nay ?”
“Bất cứ cái gì! Em đang chết đói đây!”
Cô ăn một bữa sáng gần như bình thường, và quyết định thức ăn là câu trả lời cho mọi thứ. Cô khỏe hơn, đã có khả năng đi quanh nhà mà không run rẩy, và ngoại trừ cơn đau đầu vẫn chưa suy giảm và thỉnh thoảng một cơn ho làm cô mệt nhoài, ngoài ra thì cô ổn.
Rome ngồi làm việc trong phòng sinh hoạt chung, giấy tờ bừa bộn chung quanh anh, thay vì làm việc ở trong phòng làm việc nhỏ như mọi khi. Sarah biết anh muốn để mắt đến cô thường xuyên, và ý nghĩ đó mang lại cảm giác hài lòng ấm áp cho cô. Làm một đứa trẻ hư cũng có cái hay của nó.
Khoảng giữa trưa, cô thấy buồn ngủ và gật gù trên cái ghế mà cô đang ngồi đọc. Rome ngước nhìn lên, thấy mắt cô nhắm lại, và đứng lên mang cô về giường. Cô tỉnh dậy khi anh bắt đầu cởi quần áo cho cô nhưng không phản đối khi anh mặc áo ngủ cho cô. Cô lại ngủ tiếp ngay trước khi anh kéo chăn lên đắp cho cô.
Cô ngủ gần bốn tiếng. Cô thức dậy làm vệ sinh và uống vài cốc nước lọc,; cô cảm giác như cô không thể có đủ nước. Vẫn cảm thấy buồn ngủ, cô quay về giường kéo chăn lên người vừa lúc cửa mở và Rome bước vào.
“Anh nghĩ anh nghe tiếng em đi lại trong phòng,” anh nói, nhận thấy cô đã thức. Anh lại gần và ngồi xuỗng mép giường cô, nhẹ nhàng chạm vào mặt cô. Nhiệt độ bình thường. Cô ấm nóng, nhưng là cái ấm nóng hồng hào của giấc ngủ.
Cô lười nhác duỗi người, rồi ngồi dậy quàng tay quanh cổ anh, níu lấy anh. Động tác duỗi người và làm cho làn vải mỏng của chiếc áo ngủ xiết ngang ngực cô, và bây giờ anh đang cảm nhận hai bầu vú êm ái đang ấn vào ngực anh. Anh kéo cô lên cho anh và ôm lấy cằm cô, nâng miệng cô lên cho cái hôn của anh. Sarah tan ra trong anh, môi cô hé ra đón nhận trò chơi của lưỡi anh. Anh hôn cô nhiều lần, và mỗi lần cái hôn của anh lại mạnh hơn, đòi hỏi hơn. Nhẹ nhàng, anh hạ cô trở lại gối, và anh ngả theo cùng cô, miệng anh vẫn ở trên miệng cô. Cô cảm giác bàn tay anh bao bọc ấm áp quanh bầu ngực cô, và cô cong người lên vì sự đụng chạm của anh. Có vẻ như đã là một khoảng thời gian vô tận kể từ khi anh làm tình với cô; trận cảm lạnh rồi tiếp theo là bệnh cúm đã làm cô cảm thấy khốn khổ, và anh đã bỏ cô một mình. “Vâng,” cô nói trong miệng anh, kéo áo anh. “Xin anh, đừng dừng lại.”
“Anh sẽ không làm thế đâu,” anh nói khàn khàn, ngồi dậy và bỏ cái áo vướng víu ra. Anh vứt ngay xuống sàn, rồi đứng dậy cởi khuy quần và rút chân khỏi đống lộn xộn đó. Sarah theo dõi anh với cặp mắt mở to mơ màng, thân mình cô náo nức hài lòng vì sự đụng chạm của anh. Cúi người xuống cô, anh cởi áo ngủ của cô ra, thích thú trước ý tưởng được sở hữu cái thân thể mềm mại, thanh mảnh này. Anh đặt hai bàn tay lên cô và vuốt ve da thịt mượt mà của cô, cuối cùng quyết định ôm cả cả hai bầu ngực của cô, cúi người xuống hôn chúng rồi mút cả hai bên nhũ hoa cho cứng lên. Chìm đắm trong hoan lạc, Sarah chạm vào anh, kéo anh xuống với cô.
Khi họ thức dậy sau đó, cô cảm thấy sự mãn nguyện tràn ngập từng lỗ chân lông của cơ thể cô, và cảm giác hài lòng hiển hiện rõ ràng trên mặt cô. Cô rạng rỡ, làn da cô ửng hồng bởi hơi nóng gây nên bởi những cái hôn của anh, anh cũng nhận thức được điều đó. Khi Sarah nhìn lại anh theo kiểu đó đã khởi đọng một cái gì đó trong lòng anh. Anh muốn phá vỡ cái rào cản phòng thủ của cô, tìm đến cốt lõi của niềm đam mê trong cô, nhưng anh đã tìm được nhiều hơn thế. Nữ hoàng băng giá đã bỏ đi, và thay vào đó là một ngời phụ nữ đang đỏ mặt vì những cái đụng chạm của anh. Cô đang yêu anh chăng? Anh thích cái ý tưởng đó; việc có sự dâng hiến của một phụ nữ như cô không phải là một việc có thể xem nhẹ. Tình yêu của cô sẽ nồng nàn trong nhiều năm, mang lại cho anh một bến đỗ dịu dàng, an toàn cho anh mỗi khi anh về nhà, một tấm màn ngăn những ký ức đau buồn của quá khứ.
Khi cô đi tắm và sẵn sàng vào giường , Sarah tự hỏi không biết anh có ngủ với cô đêm nay không. Cô thật sự đang run rẩy vì ham muốn anh quá nhiều, tự hỏi có phải hai đêm vừa rồi chỉ là do những tình huống không mấy khi xảy ra. Nếu anh trở về giường của anh đêm nay, cô không nghĩ cô có khả năng chịu đựng được việc đó, không sau khi có hai đêm tuyệt vời nhất trong đời cô. Anh đã xử sự như anh quan tâm đến cô thật lòng, cho cô nhìn thấy cổng thiên đường. Nếu cánh cửa lại đóng lại một lần nữa và bỏ lại cô một mình bên ngoài, đó sẽ là một cú chí tử mà cô sẽ không bao giờ hồi phục lại được.Một tiếng gõ nhanh trên cửa làm cô nhẩy dựng lên. “Em định sẽ ở cả đêm trong đó đấy à?” Rome hỏi, giọng anh đầy vẻ nôn nóng.
Cô mở cửa, há hốc miệng kinh ngạc khi thấy anh dựa vào bậu cửa, đối mặt với cô, hoàn toàn khỏa thân. Anh thật khôi vĩ, rất cao và vạm vỡ, với đầy nam tính biểu hiện bởi đám lông đen quăn tít trên ngực anh. Hơi thở cô trở nên gấp gáp, cô buông rơi tấm khăn bông đang quấn quanh người và đưa tay cầm cái váy ngủ, nhưng rồi cũng lại buông nó xuống. “Em không nghĩ em cần váy ngủ,” cô nói thầm thì.
“Anh cũng không nghĩ thế.” Sự thích thú tội lỗi sáng lóe lên trong mắt anh giây phút anh chìa tay ra cho cô, nhưng sự thích thú biến dần thành một cảm xúc mãnh liệt khi cô bước vào lọt thỏm trong vòng tay anh.
Họ làm tình, rồi ngủ, và anh khôg làm một cử chỉ nào chứng tỏ anh muốn quay lại giường mình. Anh thức dậy giữa đêm và làm tình với cô lần nữa trước khi cô thật sự tỉnh giấc, hưởng thụ sự đáp ứng bản năng của cô với anh. Lần này anh nấn ná trong cô thật lâu, sử dụng sự thành thạo đúc kết từ bao năm kinh nghiệm cẩn trọng dìu cô ngất ngư lên hết đỉnh cao này tới đỉnh cao khác. Sarah lạc hoàn toàn trong những cảm xúc xác thịt mãnh liệt khi anh mơn trớn vú cô và bú mút chúng theo cách mà cô thích, khi anh vuốt ve và sờ mó cô theo cách mà làm cô phải gào lên. Những cú đẩy chậm chạp, chắc chắn của anh làm cô phát cuồng, mang cô tới đúng bờ vực của của sự thỏa mãn nhưng lại không để cô vượt qua.
Cô bám chặt lấy anh bằng đôi tay đầy mồ hôi, rồ dại, cầu xin được giải thoát. Anh nắm hai bên hông cô, không để cô đẩy nhanh tốc độ, giữ cô theo nhịp điệu của anh. Anh hôn cô sâu lắng, rồi nâng môi lên chỉ vừa đủ để ra lệnh ngọt ngào, “Nói anh nghe em yêu anh đi.”
Phản ứng của cô hoàn toàn là tự động, bị bức bách bởi nỗi niềm sâu thẳm của nhu cầu nguyên thủy mà cô không thể điều khiển được. Không có khả năng suy nghĩ về điều đó, không có khả năng nhận ra ý nghĩa của điều anh vừa nói và câu trả lời của cô, cô rên rỉ, “Vâng . Em yêu anh.”
Anh rùng mình, những từ ngọt ngào đó châm ngòi cho một vụ nổ nhỏ sâu trong anh là dấu hiệu để anh biết anh đang chạm ngưỡng cơn khoái lạc của chính anh. Anh trượt hai bàn tay dưới người cô, nâng cô lên để nhận những cú đâm sâu của anh. “Nói với anh nữa đi!”
“Em yêu anh… Em rất…yêu…” Giọng cô vỡ vụn, và một tiếng nấc bật ra từ cổ cô. Cảm nhận được những chấn động dữ dội bên trong cô báo hiệu cô đã ở trong cơn cực khoái, anh rên to, nghiến chặt răng, rồi hoàn toàn chìm đắm trong sự hưởng ứng của chính anh.
Nằm dưới thân mình nặng trịch của anh, Sarah chậm chạp nhận thức được chính xác điều cô vừa nói với anh, sự khiếp đảm làm cô lạnh toát. “Em… về chuyện em vừa nói…”
Anh ngẩng đầu lên khỏi ngực cô, một niềm vui nguyên thủy tạc trên nét mặt và ánh mắt anh. “Anh đã muốn biết. Anh đã nghĩ có thể em yêu anh, nhưng anh muốn nghe em nói điều đó.”
Cô nuốt nghẹn trong cổ vì sự sở hữu trong thái độ của anh. “Anh sẽ không để tâm chứ?” Cô thì thầm.
Anh dùng những ngón tay vuốt ve một món tóc sáng màu đang vương trên mặt cô và tiếp tục xuống đường viền mềm mại của môi cô. “Anh đã nhận được nhiều hơn anh mong đợi khi anh hỏi cưới em,” anh thâm trầm chấp nhận. “Nhưng anh phải là một thằng ngốc mói không hài lòng vì điều đó. Em là một quý bà nồng nàn, đằm thắm, và kỳ diệu, bà Matthews, và anh muốn tất cả mọi điều mà em có thể trao.”Những giọt nước mắt nóng hổi mù quáng long lanh trên mi và rơi xuống má cô. Anh nhẹ nhàng lau chúng đi, khẽ run rẩy vì sự tin cậy và dâng hiến cô trao anh. Trong niềm đam mê nhanh chóng dâng tràn, và trong một cố gắng làm vơi nước mắt cô. Anh lại làm tình với cô lần nữa.
Buổi sáng hôm sau, Rome đã tới văn phòng , và Sarah đang vội vã chuẩn bị để sẵn sàng mở cửa hàng đúng giờ, nhưng ký ức về đêm qua vẫn làm cô rối bời. Cô đột nhiên nhận ra mình đang đứng ở giữa phòng, mơ màng nhìn chăm chú vào vô định, thay vì trang điểm và thay quần áo, việc mà cô cần làm lúc này. Anh đã không nói anh yêu cô, không đáp lại lời yêu của cô, nhưng một sự thấu hiểu rất phụ nữ trong cô cho cô biết niềm mong mỏi cô vẫn giấu trong ngóc ngách sâu thẳm trong trái tim cô, trong những đêm dài buồn bã, đang trở thành sự thật. Anh quan tâm dến cô, và anh vun trồng tình yêu với cô. Một người đàn ông không đối xử với một phụ nữ với sự quan tâm, lo lắng êm dịu như anh đang thể hiện nếu anh ta không có tình cảm nhiều hơn sự khâm phục và mến mộ. Sự thân mật trong cuộc sống lứa đôi đã dệt một tấm lưới kéo anh về với cô, ràng buộc họ với nhau. Cô vô cùng hài lòng, cô có cảm giác lóa mắt vì niềm hạnh phúc chói lóa như đang ở trên thiên đường.
Một lần nữa lắc đầu xua những ý nghĩ mơ mộng để quay về thực tại, cô lao tới cái tủ nhỏ để lấy một cái áo ngực, và ngẫu nhiên nhìn thấy vỉ thuốc tránh thai. “Ôi Trời! Mình xuýt quên,” cô nói và cầm vỉ thuốc lên.
Đột nhiên cô nhận thức được sự thật và vỉ thuốc rơi khỏi bàn tay run rẩy của cô. Cô đã uống viên cuối cùng ngày đâu tiên cô bị ốm, mặc dù cô nghi ngờ là cô có thể giữ viên thuốc ấy trong bụng. Cô đã không uống sáu viên thuốc. Điên cuồng cô lục tung ngăn tủ để tìm đơn thuốc mà cô biết nó vẫn còn ở trong đó, cuối cùng cũng moi ra được tờ giấy ở dưới đáy tủ.
Nếu không uống nhiều hơn ba viên, thì đừng tiếp tục uống nữa, hãy chờ đến ngày thứ tư của chu kỳ kế tiếp, rồi bắt đầu uống lại như bình thường. Việc có thai không được chờ đợi nhiều, nhưng không phải là không thể, do vậy những phương pháp tránh thai bình thường cần được sử dụng trong những lần giao hợp. Sarah đọc lại một lần nữa, cố gắng giữ kiềm chế những nhịp đập cuồng dại của trái tim cô. Không chắc chắn, nhưng không phải là không thể. Cô cố gắng quên ba từ cuối cùng, chỉ tập trung vào từ có thể làm cô yên lòng “Không chắc chắn.”
Cô suy nghĩ Rome sẽ trông như thế nào nếu cô nói với anh và biết ngay lập tức rằng, sai hay không, đấy là điều mà cô không thể nói với anh. Cô không thể làm anh lo lắng về việc đó. Cách anh nhìn khi người mẹ trẻ hôm đó gọi tên Justin đã làm tan vỡớ tim cô, và cô vẫn còn nhớ rõ nỗi đau trong cách anh không chấp nhận sự xoa dịu của cô. Cô không thể đối mặt với nó một lần nữa.
Nhưng cô phải nói với anh. Cô nhận thức rõ với một nỗi sợ hãi nôn nao từ trong tim rằng chẳng có cách nào cô có thể thanh minh khi không dùng biện pháp tránh thai khác. Khi cô nghĩ tới sự gần gũi mà họ đã cùng chia sẻ, khả năng hôn nhân tan vỡ làm hai nắm tay cô xiết chặt lại đau đớn. Không phải bây giờ. Làm ơn, đừng là bây giờ.
Cô gắng sức tập trung đầu óc, mặc quần áo, và thu xếp để tới cửa hàng đúng lúc Erica cũng tới, ngay trước giờ mở cửa. Cô không có thời gian để lo lắng về một điều gì khác__rất sớm cửa hàng đã đông đúc hơn mọi ngày, với những người khách thường xuyên đã tới với cửa hàng cô từ nhiều tháng qua đến hỏi thăm xem cô đã khỏe chưa, vì họ nghe tin cô bị ốm. Mọi người cần mua chỉ và mẫu thêu, khuy thay thế vầ những vật trang trí lặt vặt khác. Có vẻ như tất cả khách hàng của cô đã đơn giản là chờ cho đến khi Tools và Dyes mở cửa trở lại, thay vì mua ở các cửa hàng khác, và ý nghĩ đó làm tràn ngập trong Sarah một cảm giác ấm áp đặc biệt. Một phụ nữ nhỏ bé nhưng đầy sức sống khoảng ít nhất tám mươi tuổi mang tới một tấm thảm kiểu Afghanistan được làm từ những sơi len mềm , với nhiều tông màu xanh lá khác nhau, và khăng khăng tặng nó cho Sarah. “Để giữ cho cháu khỏi bị lạnh,” cụ già nói, đôi mắt đã nhạt màu vì năm tháng của bà sáng lấp lánh.
Sarah rơm rớm nuớc mắt, và ôm chầm lấy cụ. Cụ đã làm những tấm thảm và mang tới cửa hàng để bán lấy chút lời, và Sarah biết số tiền chúng mang lại cho cụ là một phần thu nhập rất lớn thêm vào khoản lương hưu của cụ. Việc đó còn ý nghĩa hơn nữa vì cụ đã tặng cô cả thời gian và một phần chi phí của cụ.
Rome tới ngay trước bữa trưa. Sarah ngước nhìn lên khi chuông reo, mắt cô mở to khi cô nhận ra anh.
“Vào trong văn phòng với anh một phút đi,” anh nói nhẹ nhàng, và Sarah gọi Erica tới quầy thu tiền hộ cô.
Khi cửa đã đóng sau lưng họ, và họ cùng đứng trong căn phòng nhỏ xíu cô dùng làm văn phòng, cô nhìn anh lo lắng. “Có chuyện gì hả anh?”
“Anh lại phải đi, để làm nốt những việc anh đang làm dở lúc đó khi anh về chăm sóc em.’ Một nụ cười lừa lọc nở trên miệng anh. “Anh có thể cho em biết ngay ngoài đó, nhưng anh cũng muốn hôn em, và cách anh sắp hôn em anh không thể làm ở nơi công cộng được.”
Cô cảm thấy yếu ớt và phải dựa lưng vào cạnh bàn. “Thế ạ? Như thế nào cơ?” Giọng cô khàn khàn, nghe như tiếng mèo gừ gừ thích thú.
Nét mặt anh thoáng vẻ thích thú như vừa săn được con mồi, và anh thò tay ra khóa cửa lại. “Trần truồng,” anh nói.
Đêm đó, nằm một mình trên giường, cô buồn nhớ hơi ấm của anh cạnh cô nhiều hơn cô nghĩ cô có thể nhớ, cô biết đã có nó. Mặc dù thế, gần như linh cảm được, cô biết đã có nó, va bàn tay cô xoa nhẹ trên bụng cô. “Rome, em rất xin lỗi,” cô thì thầm với bóng tối trống rỗng.
“Thật là một chuyện không tưởng,” Bác sỹ Easterwood nói trầm lặng. Lần khám này của cô đã cho cô biết tất cả những gì cô cần biết, thậm chí không cần kết quả xét nghiệm đang nằm trước mặt cô trên bàn. “Những viên thuốc tránh thai đó được sản xuất với liều lượng thấp nhất một người có thể chấp nhận được; nếu bỏ không uống vài viên như cô thì có thể thụ thai . Trong trường hợp của cô, thai nhi đã thật sự hình thành.”
Sarah rất bình tĩnh. Cô đã có nhiều tuần để làm quen với ý tưởng này. Cô không biết cô sẽ làm gì, nhưng cô chấp nhận sự thật là có một mầm sống nhỏ nhoi đang hình thành bên trong cô, và cô đã yêu nó rồi. Cô đã yêu nó ngay giây phút nó được thụ thai; làm sao cô có thể có cảm xúc khác với đứa con của Rome?
“Cô sẽ ba mươi tư khi đứa trẻ ra đời,” Bác sỹ Easterwood tiếp tục. “Như thế là muộn cho đứa con đầu lòng, nhưng cô khỏe mạnh, và tôi không nghĩ sẽ có biến chứng gì, mắc dù tất nhiên tôi muốn theo dõi cô sát sao, và tôi cũng muốn làm vài xét nghiệm nào đó cho đứa trẻ trong những giai đoạn khác nhau trong quá trình phát triển của nó. Tôi sẽ lên lịch cho cô khám hai tuần một lần, có lẽ thế sẽ tốt cho cô và đứa bé hơn khám một tháng một lần. Khả năng duy nhất có thể gây phiền phức mà tôi có thể thấy trước ngay từ giai đoạn này là, nếu đứa trẻ sinh ra nặng cân, cô có thể phải phẫu thuật lấy thai. Xương chậu của cô rất hẹp.”
Sarah lắng nghe, hiện nay cô đang còn quá nhiều điều phải quan tâm hơn là việc ra đời của đứa trẻ. Còn nhiều tháng phía trước khi đứa trẻ ra đời, và cô đang có một vấn đề lớơn hơn cần giải quyết trong lúc này. Cô sẽ nói với Rome như thế nào? Quan trọng hơn, anh sẽ phản ứng như thế nào?
Bác sỹ Easterwood kê cho cô vitamins đủ để làm cho người chết sống lại khỏe mạnh, rồi làm một việc trái lệ. Bà ôm Sarah và trang trọng hôn lên má cô. “Chúc may mắn,” bà nói. “Tôi biết cô muốn có đứa trẻ này từ lâu rồi.”
Mãi mãi. Cô muốn nó mãi mãi. Thật tàn nhẫn làm sao nếu cô phải lựa chọn giữa Rome và đứa bé này!
Cô nói với Rome ngay đêm đó. Cô bị quyến rũ bởi ý nghĩ giữ bí mật này càng lâu càng tốt, trì hoãn việc phải đối mặt và ăn cắp từng giây phút hạnh phúc với anh lâu hết mức có thể, nhưng cô biết anh có quyền được biết. Nếu cô giấu anh, anh có thể bực tức với cô như hoặc còn hơn anh bực tức về chuyện cô có thai. Nói với anh không dễ; cô đã cố gắng suốt bữa tối để nói ra, chỉ để thấy từ ngữ dính chặt trong họng. Sau bữa tối, anh vào phòng làm việc để hoàn tất những hồ sơ anh mang từ văn phòng về, và cuối cùng Sarah bước vào phòng làm việc. Rất đơn giản, cô bảo anh.
Mặt anh cắt không còn hột máu. “Cái gì?” anh thầm thì.
“Em có thai.” Cô giữ giọng đều đều, và những ngón tay lạnh buốt của cô vặn vào nhau phía trước bụng để giữ cho chúng khỏi run.
Anh đánh rơi cái bút, mắt anh nhắm lại. Sau giây lát anh mở mắt ra , và chúng tràn ngập bóng tối và cay đắng. “Làm sao cô lại làm chuyện đó với tôi?” anh hỏi thô bạo, đứng lên khỏi bàn quay lưng lại với cô, đầu anh cúi xuống khi anh xoa xoa cổ.
Sự buộc tội quất vào cô đau nhói, cướp đi khả năng đối đáp của cô. Cô biết nó là một cú sốc với anh, nhưng không hiểu tại sao cô chưa bao giờ mơ anh có thể nghĩ cô cố tình có thai, không coi mong muốn của anh ra gì.
Đôi vai rộng của anh căng thẳng. “Cô biết tôi nghĩ như thế nào. Cô biết… và cô vẫn cố tình làm thế. Có phải đó là lý do để cô cưới tôi không? Để sử dụng tôi như một con ngựa giống?” Anh quay lại, hướng về cô khuôn mặt đầy đau đớn và giận dữ. “Chó chết! Sarah, tôi đã tin là cô uống mấy viên thuốc khốn nạn ấy! Tại sao cô không uống?”
Rất khẽ khàng, cô nói, “Em bị cúm. Em không thể nuốt được bất cứ cái gì.”
Anh đông cứng. Nuốt nghẹn, anh nhìn khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của cô và địa ngục trong mắt cô. Khi anh nhận ra anh đã nói gì và nó đã làm cô đau đớn bao nhiêu, sự hối hận đánh mạnh vào anh đến nỗi gần như làm anh gập người lại vì đau đớn. Cô yêu anh. Anh có thể không biết nhiều điều, nhưng anh biết chắc chắn là cô yêu anh, và anh cũng biết cô không bao giờ chủ tâm lừa dối anh.
Anh bước tới, chạm vào cô, nhưng cô lùi lại, tay cô giơ ra né tránh anh. “Em gặp bác sỹ Easterwood hôm nay,” cô nói, giọng cô rất khẽ và vô cảm. “Khi em bị cúm và không thể uống thuốc tránh thai được, sự ngắt quãng đã làm cho trứng rụng… và thụ thai.”
Cô đã vừa gặp bác sỹ ngay hôm nay, và đã thu đủ dũng khí để nói với anh ngay lập tức, đã yêu anh nhiều đủ để nói với anh. Anh đã phản ứng bằng cách xỉ vả cô vì một việc xảy ra do lỗi của anh hơn là của cô. Nếu anh chịu suy nghĩ, anh đã nhận biết được cô không có khả năng để uống những viên thuốc đó; ngay ngày đầu tiên cô cảm thấy khá hơn anh đã đẩy cô lên giường. Anh tự hỏi có phải nó đã xảy ra lúc đó, hay những lần sau khi anh làm tình với cô trong đêm ấy? Hay trong ngày hôm sau, trong cái văn phòng tí tẹo của cô, khi cô ngồi ở trên bàn, khuôn mặt xinh đẹp của cô mê đắm vì sự sở hữu thô bạo, vội vã, và cực kỳ thỏa mãn của anh?
“Anh xin lỗi,” anh nói nhẹ nhàng, mong muốn hơn bất cứ cái gì trên đời rằng anh chưa từng làm tổn thương cô. Anh nhìn thấy cung cách cô tự nắm chặt vào mình, như kiểu gắng hết sức chống chọi lại những nỗi đau khác, vầ một nỗi đau kỳ lạ bóp chặt tim anh. Trong thời khắc này, bất chấp nỗi đau và nỗi tuyệt vọng của chính anh, anh biết anh yêu cô, và sự nhận thức đó quan trọng với anh đến nỗi anh biết anh cần xoa dịu nỗi đau của cô. Chậm chạp anh chạm vào cô lần ữa, và lần này cô cho phép anh kéo cô vào trong vòng tay.
Anh khóa chặt cô vào với anh, hai bàn tay anh xoa bóp bờ lưng mảnh dẻ của cô, cô gắng xua đi nỗi đau anh đã gây ra cho cô. Cô không hề khóc, và điều đó làm anh lo ngại hơn những giọt nước mắt ; nếu cô khóc, cô đã có có một lối thoát cho tình cảm nung nấu trong lòng. Cơ thể cô cứng ngắc trong tay anh, và cô không hề vòng tay ôm anh. Anh vẫn ôm cô, vuốt ve lưng cô và thì thầm dịu ngọt bên tai cô, cho đến khi cô bắt đầu thư giãn trong lòng anh. Chậm chạp hai tay cô đưa lên đặt trên vai anh.
Phải mất một lúc anh mới có thể vỗ về cô, đưa cô thoát khỏi tình trạng bị sốc đến câm lặng của cô, trước khi anh cảm thấy cô có khả năng thảo luận về giải pháp tốt nhất cho vấn đề này. Vẫn ôm cô, an ủi cô bằng những cái vuốt ve của anh, anh hỏi, “Em đã hẹn bác sỹ chưa?”
Sarah bối rối, không hiểu anh muốn nói gì. “Bác sỹ Easterwood muốn em đến khám mỗi tháng hai lần.”
Anh lắc đầu. “Anh muốn nói một cuộc hẹn bác sỹ để…phá thai cơ.” Mặc cho anh cảm nghĩ ra sao, thật là khó nói lên điều đó, và anh rùng mình vì nó đòi hỏi quá nhiều nỗ lực.
Cô đẩy mạnh anh ra và nhìn anh cuồng dại. “Cái gì?”
Chỉ tới lúc đó anh mới biết cô không hề nghĩ tới giải pháp cho vấn đề này, chưa từng quan tâm đến nó, và một nỗi lạnh giá len vào tim anh. Anh rời khỏi cô, mắt anh đen ngòm vì địa ngục bên trong. “Anh không muốn có đứa trẻ này,” anh nói thô bạo, “Anh không muốn nó. Anh không muốn bất cứ một đứa trẻ nào, mãi mãi.”
Sarah cảm thấy như cô vừa nhận được một cú đòn mạnh vào ngực; cô cố gắng thở, nhưng không thể. Cô nhìn chằm chằm vào anh mù quáng, sơ rằng mình sẽ ngất; rồi cuối cùng cô cũng cố hít được vài hơi. “Rome, nó cũng là con của anh mà ! Làm sao mà anh lại muốn__”
“Không,” anh ngắt lời, giọng anh rít lên đau đớn. “Anh đã chôn con anh. Anh đã đứng bên mộ chúng và theo dõi đất bẩn phủ kín chúng. Anh không thể vượt qua nỗi đau đó một lần nữa. Anh không thể chấp nhận một đứa trẻ nào khác, vậy nên đừng…đừng bắt anh phải cố. Anh vừa học được cách sống mà không có chúng, không có con trai anh, nhưng không một đứa trẻ nào có thể mãi mãi__mãi mãi!__thay thế chúng.” Mặt anh co rúm lại vì đau đớn, và anh cũng đang thở hổn hển giống cô, như là anh không thể tiếp tục nói thêm nữa. Anh cố gắng kiềm chế mình và có kết quả, mặc dù mồ hôi vã ra như tắm trên trán anh vì gắng sức. “Anh yêu em,” anh nói, lặng lẽ hơn. “Sarah, anh yêu em. Anh yêu em nhiều hơn anh từng nghĩ anh có bao giờ đó yêu lại. Yêu em, có em, đã cho anh lý do để tiếp tục sống, là mục tiêu để anh nhìn tới mỗi ngày. Nhưng một đứa con khác…không. Anh không thể làm được, đừng có con. Nếu em yêu anh, đừng…đừng có đứa trẻ này.”
Cô choáng váng, rồi nghiến răng tự mình xốc mình đứng thẳng dậy. Không một người phụ nữ nào đáng bị nghe những lời này, cô lờ mờ nghĩ. Không một phụ nữ nào đáng phải đối mặt với quyết định này. Cô yêu anh, và vì cô yêu anh, cô phải yêu đứa trẻ này. Cô hiểu sự căng thẳng anh đang mang trên vai; cô đã từng nhìn thấy nét mặt anh khi cô đứng cạnh phần mộ của các con trai anh, và biết anh sẽ nằm xuống và chết cùng chúng nếu anh có thể. Nhưng biết và hiểu, không làm cho vấn đề dễ dàng hơn với cô.
Anh nhìn cô với địa ngục thét gào trong ánh mắt anh, và đột nhiên mắt và má anh ướt đẫm. “Xin em,” anh run rẩy van nài.
Sarah cắn môi giữa hai hàm răng cho đến khi bật máu. “Em không thể,” cô nói.