Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cuốn Theo Chiều Gió

Chương 34

Tác giả: Margaret Mitchell

Sáng hôm sau, mặt trời chỉ lóe nắng từng chập một và cơn gió mạnh đẩy lùa vào những cụm mây đen bay qua giữa tầng không làm lay động các khu cửa kiễng và rít vi vu quanh nhà. Scarlett tạ ơn Chúa là trận mưa đêm qua đã dứt, bởi vì nàng cứ thao thức nghe mưa, lo sợ cho bộ đồ và chiếc mũ mới của mình.

Bây giờ, thỉnh thoảng có thể nhìn được ánh nắng nàng yên tâm trở lại. Nàng không thể cứ nằm yên mãi trên giường để đờ người ra, hoặc lăn qua trở lại, sốt ruột đợi cô Pitty, Mammy và Peter kéo cả sang nhà Bonnell. Cuối cùng nghe tiếng cổng trước đóng lại, nàng biết chỉ còn lại một mình ở trong nhà, ngoại trừ Cookie đang quanh quẩn ở dưới bếp. Nàng phóng xuống giường và vội vàng lấy quần áo mới mắc trên móc.

Nhờ ngủ được chút ít, Scarlett đã thấy khỏe người và bắt đầu lấy lại can đảm. Cứ mỗi lần sắp phải chạm trán với đàn ông – bất cứ đàn ông nào – là nàng nghe hăm hở lạ thường. Bây giờ, trước viễn ảnh đấu trí với một kẻ địch thật sự, nàng không khỏi tươi lên.

Mặc áo không có người tiếp tay tuy hơi khó nhưng cuối cùng rồi cũng xong xuôi. Sau khi gắn lông chim lên mũ nàng chạy mau sang phòng cô Pitty để soi gương. ồ, sao mà đẹp lạ! Màu lông chim và chiếc mũ nhung xanh lợt làm mắt nàng trông giống hai viên ngọc bích. Và chiếc áo mới tuyệt vời, sang trọng, xinh xắn, lại vẫn giữ được vẻ trang nghiêm. Quá sức hài lòng, Scarlett nghiêng tới hôn phớt bóng mình trong gương rồi cười vang vì cử chỉ ngớ ngẩn đó. Mở tủ cô Pitty, nàng chọn và lấy ra chiếc áo khoác mà cô chỉ dùng để mặc vào dịp chủ nhật, choàng lên người.

Đôi bông tai hột xoàn mang từ Tara theo cũng đã được đeo vào và nàng đang làm cho nó đong đưa để đo lường hậu quả. Đôi bông khua lên những tiếng leng keng nho nhỏ thật vui tai khiến Scarlett tự nhắc nhở là phải làm cho chúng đong đưa thật nhiều lần trong lúc gặp Rhett. Nhịp đu đưa của hoa tai bao giờ cũng khiến đàn ông chú ý và làm cho người mang tự tin hơn.

Đáng tiếc là cô Pitty không còn đôi bao tay nào kín đáo và đẹp hơn đôi mà nàng đã đeo vào? Không một phụ nữ nào được coi quý phái nếu ra đường không có bao tay, nhưng Scarlett thì chẳng còn đôi nào kể từ khi rời Atlanta. Đã vậy, qua những tháng làm lụng cực nhọc ở Tara, hai bàn tay nàng đã sần sùi cả. Nhưng biết làm sao. Chỉ còn có cách là mượn tạm đôi bao tay bằng da hải cẩu của cô Pitty, tuy chẳng bao kín cả nhưng còn hơn là để tay trần. Vậy là cũng đã hoàn tất phần thanh lịch cuối cùng. Bây giờ còn ai dám nghi ngờ và nàng vẫn đang phải oằn vai vì nghèo khó.

Quan trọng nhất là đừng để cho Rhett ngờ vực. Phải làm thế nào cho hắn tưởng rằng nàng tới thăm là do tình cảm chớ không phải bởi nhu cầu nào khác.Nàng nhón gót xuống lầu và nhẹ nhàng ra khỏi nhà trong khi Cookie tiếp tục hát như rống trong nhà bếp. Đi mau trên con đường Baker, nàng cố tránh những cái nhìn tò mò của những người lân cận và ngồi xuống trên một tảng đá ở đường Ivy trước một căn nhà cháy, hy vọng sẽ có một chiếc xe nào đi qua để nàng có thể đi nhờ. Thỉnh thoảng mặt trời lại nhô ra phía sau những đám mây lướt qua mau, mặt đường chỉ đón nhận được từng hồi ánh nắng sáng không đủ ấm trong khi gió lạnh thổi luồn dưới vạt áo Không khí rét buốt hơn nàng tưởng. Kéo sát chiếc áo khoác của cô Pitty vào, Scarlett vừa toan đứng lên để thả bộ về phía doanh trại của quân Yankee thì chợt thấy một cỗ xe tồi tàn trờ tới. Trên xe là một bà lão miệng nhai thuốc, gương mặt hốc hác đang cầm cương một con la bước lê bước lết. Scarlett vội vàng hỏi xin đi nhờ. Bà lão dừng xe cho nàng lên nhưng dọc đường không nói một lời nào, dường như bà ta khó chịu với bộ y phục sang trọng của nàng. Scarlett nghĩ:”Có lẽ bà ta cho mình là hạng lẳng lơ. Không chừng mà đúng!”

Lúc xe gần tới công viên thành phố, Scarlett ngỏ lời cám ơn bà lão rồi leo xuống. Chờ chiếc xe đi khuất, nàng nhìn quanh để biết chắc rằng không bị ai nhìn thấy rồi véo vào má mấy cái cho nó ửng hồng lên và cắn vào môi để lấy lại màu đỏ thắm. Vừa sửa lại mũ, nàng vừa nhìn quanh công viên. Tòa thị chánh hai tầng xây bằng gạch đỏ vẫn còn giữa thành phố cháy tan hoang trông vô cùng thảm hại dưới bầu trời xám ngắt. Trên bãi đất trơ trọi quanh ngôi nhà không bị chiến tranh thiêu hủy đó và. cả trên công viên nữa, chi chít những dãy lều dơ bẩn của binh sĩ. Đâu đâu cũng có bóng dáng lính Yankee khiến Scarlett không khỏi cảm thấy có phần hoang mang. Làm thế nào để được gặp Rhett ngay trong trại quân của kẻ thù?

Nhìn về phía Sở Cứu hỏa, nàng thấy hai cánh cửa to lớn đang khép kín, bên ngoài có hai người lính gác đi đi lại lại. Rhett đang bị giam ở đó. Nhưng nàng phải nói thế nào với lính Yankee? Và họ sẽ tiếp chuyện nàng ra sao? Nàng ưỡn thẳng vai ra. Đã không ngại bắn chết một tên Yankee thì sao lại phải sợ nói chuyện với một tên Yankee khác?Tuy vẫn còn hơi bất định nhưng Scarlett vẫn băng qua con đường lầy lội bước trên những phiến đá lót đường cho tới khi bị một người lính mặc áo xanh gài nút tới cổ chặn lại:

– Thưa bà, bà cần gì?

Người lính nói giọng mũi của dân miền Trung – Tây nhưng tỏ ra nhã nhặn và tôn kính.Tôi muốn xin gặp một người trong đó… một can phạm.

Người lính gãi đầu:

– Chà… khó quá. Tôi thấy không phải chuyện dễ đâu…

Hắn bỗng ngưng nói nhìn kỹ mặt Scarlett:

– Trời ơi, bà đừng khóc! Bà cứ đến thẳng Bộ chỉ huy hỏi mấy ông sĩ quan. Chắc họ sẽ cho vào thăm.

Scarlett chẳng mảy may muốn khóc, ban cho người lính một nụ cười tươi Anh ta quay sang người bạn đang đều đều đếm bước:

– ê, Bin. Lại đây giúp cái này coi.

Gã này râu mép dài tua tủa, người to lớn.

– Mày đưa giùm bà này tới Bộ chỉ huy.

Scarlett nói cám ơn rồi bước theo người lính gác. Hắn vừa nắm tay nàng vừa bảo:

– Bà cẩn thận một chút, mấy tảng đá này có thể làm bà trặc chân. Bà cũng nên kéo vạt áo lên để khỏi lấm bùn.

Y cũng nói bằng giọng mũi giống người lính kia và cũng tỏ ra lịch sự. Tay y giữ chặt tay Scarlett bằng một thái độ quý kính.Thì ra, lính Yankee cũng không phải tệ?

– Trời lạnh dữ quá, đáng lý các bà không nên ra ngoài. Chắc bà từ xa tới?

– Vâng nhà tôi ở gần ngoại ô.

Giọng người lính gần như trách móc:

– Trời này các bà không nên ra ngoài mới phải dễ bị cúm lắm.Đây, tới Bộ chỉ huy rồi. ủa, bà sao vậy?

– Ngôi nhà này. . . nhà này là văn phòng chỉ huy của cá ông sao?

Scarlett vừa hỏi vừa nhìn sững ngôi nhà quen thuộc nằm đối diện công viên và cảm thấy nghẹn ngào. Trong thời chiến, nàng đã từng tới đây tham dự nhiều cuộc khiêu vũ. Ngôi nhà vui tươi và xinh xắn đó, bây giờ… đang có một lá cờ Hiệp chủng quốc to tướng phất phới bên trên.

– Bà có sao không?

– Không . . . chẳng có gì đâu . . . . chỉ lại tôi có quen với gia đình chủ nhà này.

– Vậy thì, tội nghiệp quá. Người trong nhà này mà có trở về cũng không nhìn ra đâu, bên trong lộn xà ngầu hết rồi. Thôi bà vô đi Nhớ hỏi ông Đại úy.

Scarlett bước lên thềm, tay mân mê thành lan can sứt mẻ rồi đẩy cửa. Gian phòng lạnh ngắt như một căn hầm, một người lính gác đang dựa mình vào hai cánh cửa đóng kín, trước kia là cừa phòng ăn.

Nàng nói mau:

– Tôi xin gặp Đại úy.

Người lính đẩy cửa để nàng đi qua. Tim đập mau má nóng bừng, Scarlett cảm thấy ngột ngạt với đủ thứ mùi nồng nặc chung quanh… mùi lửa củi trong lò sưởi mùi khói thuốc, mùi da, mùi quần áo ẩm với các thân người ít khi tắm gội. Trước mắt nàng là một cảnh tượng gần như mơ hồ lẫn lộn với những tấm vách tường trần trụi, những chiếc áo khoác màu xanh trên móc, ánh lửa trong lò, một chiếc bàn dài đầy ngập giấy tờ và một nhóm sĩ quan mặc quân phục xanh cài nút đồng. Nàng cố lấy lại giọng tự nhiên, không muốn để cho những người Yankee này biết là mình đang sợ và cần phải tỏ ra duyên dáng.

– Tôi xin gặp ông Đại úy.

– Tôi cũng là Đại úy đây.

Một quân nhân mập ú, áo phanh ngực, lên tiếng.

– Tôi xin gặp một can phạm, thuyền trưởng Rhett Butler.

– Lại anh chàng Butler? Sao hắn có nhiều người quen quá vậy? Bà là gì của anh ta?

– Thưa, tôi… là em

Viên Đại úy lại cười lớn.

– Lại em gái. Em gái đâu mà nhiều vậy, hôm qua mới một người.

Scarlett đỏ mặt. Có lẽ đó là cô ả Walting, một trong những nhân tình của Rhett. Và mấy gã Yankee này tưởng nàng cùng một hạng. Như vậy là tồi tệ quá lắm rồi. Mặc dù đang lo cứu vãn cho số phận của Tara, nàng cũng không thể nào đứng lại đây được nữa để bí lăng mạ. Quay phắt lại, Searlett vừa đặt tay lênnắm cửa thì một sĩ quan đã tới sát bên nàng. Y hãy còn trẻ và mặt mày tươi sáng.

Bà vui lòng chờ một chút. Đây, bà ngồi xuống chỗ này, gần bên lò sưởi cho ấm. Để tôi xem có cách gì giúp bà không. Xin bà cho biết quý danh. Hôm qua, ông đã từ chối cái… bà nào đó tới thăm.Scarlett ngồi xuống chiếc ghế vừa được viên sĩ quan trẻ kéo ra mời, vừa nhìn viên Đại úy mập phệ ngượng nghịu và nói tên mình ra. Viên sĩ quan trẻ mặc áo khoác vào và đi ra trong khi những người còn lại kéo nhau sang đầu bàn đằng kia làm việc, chỉ nói chuyện với nhau thấp giọng. Scarlett duỗi chân một cách thoải mái về phía lò sưởi Cho tới bây giờ nàng mới nhận ra là hai chân đã gần như tê cóng và nghĩ tới việc nên dùng giấy bồi để đắp vào lỗ thủng ở dưới một chiếc giày. Một lúc sau, có tiếng xì xào ở bên ngoài và tiếp theo là tiếng cười của Rhett. Cửa mở ra, gió lạnh tràn vào, Rhett đứng đó. đầu không mũ, một mảnh áo tơi khoác sơ sài ngang vai. Người hắn trông bẩn thỉu, râu mọc dài tua tủa và tuy chẳng có cà vạt nhưng dáng điệu hắn vẫn đường bệ. Mắt hắn sáng rỡ ìúc kêu lên:

– Scarlett!

Trong khoảnh khắc, hai bàn tay nàng đã nằm trong lòng bàn tay hắn. Và lần nào cũng thế, Scarlett nghe có một cái gì ấm nóng và tràn trề sinh lực khi được hắn nắm tay. Nàng chưa kịp biết phải làm gì thì Rhett đã hôn vào má, râu hắn làm nàng nhột nhạt. Cảm nhận Scarlett muốn nhích người ra, hắn bấu chặt vai nàng:

– Em gái cưng của anh.

Vừa nói, hắn vừa nhăn nhó như chế giễu sự bất lực của Scarlett trước cừ chỉ âu yếm của hắn. Scarlett không khỏi phì cười về chỗ hắn đã lợi dụng đúng thời cơ. Đúng là đồ đểu cáng! Tù ngục cũng không thay đổi được con người hắn chút nào. Viên Đại úy béo phệ miệng vẫn ngậm xì gà làu nhàu với những sĩ quan trẻ tuổi:

– Thế này là sai cả luật lệ rồi. Đáng lý chỉ cho gặp ở nhà giam.

– ồ, Henry, sao nói vậy? Xuống đó thì bà đây sẽ chết cóng luôn. Thôi, cũng được. Đó là trách nhiệm của anh.

Tay vẫn còn giữ chặt vai Scarlett, Rhett quay sang phía hai viên sĩ quan:

– Quý vị đừng lo, em gái tôi không có đem theo cưa hay dùa để giúp tôi vượt ngục đâu.

Tất cả cùng cười ồ, trong khi Scarlett liếc nhìn quanh. Làm sao đây chẳng lẽ nàng phải nói chuyện với Rhett trước sáu sĩ quan Yankee này? Bộ hắn nguy hiểm lắm sao mà họ không dám rời hắn phút nào.

Thấy ánh mắt lo ngại của Scarlett, người sĩ quan trẻ đẩy cửa phòng gần đó và nói nho nhỏ với hai người lính bên trong. Hai anh chàng binh nhì vội vàng đứng lên, xách súng đi ra ngoài.

Viên sĩ quan trẻ nói với Scarlett:

– Nếu bà thấy không có gì trở ngại, bà có thể vào ngồi trong phòng tùy phái này. Còn ông Butler nên nhớ đừng có phóng chạy. lính của tôi đang ở bên ngoài.

Rhett cười:

– Em thấy chưa~ danh tiếng của anh cũng lừng lẫy lắm. Cám ơn Đại úy, ông quá tốt.

Hắn nghiêng mình chào rồi dựng Scarlett lên, dìu nàng sang phòng tùy phái. Về sau nàng không còn nhớ rõ gian phòng đó ra sao mà chỉ biết đó là căn buồng nhỏ ánh sáng mờ mờ, lạnh giá, trên tường có dán nhiều mảnh giấy có viết chữ và mấy cái ghế lót bằng da bò chưa được thuộc. Vừa khép cửa xong, Rhett bước tới và cúi xuống mặt nàng. Biết ngay ý định của hắn. Scarlett quay đầu đi thật mau nhưng khóe mắt vẫn gửi lại những tia quyến rũ.

– Bây giờ hôn được chưa?

– Được nhưng hôn trên trán như một người anh.

– Cám ơn, thà cứ chờ đợi và hy vọng những cái tuyệt hơn.

Mắt Rhett đã tìm môi nàng và mơn man trên đó,Scarlett, cám ơn cô đã có ý tốt tới thăm! Cô là công dân khả kính đầu tiên tới thăm từ lúc tôi bị quản thúc. Đang ở tù mà gặp bạn thật là quý. Tới Atlanta bao lâu rồi?

– Chiều qua.

– Và ngay sáng nay đã tới thăm tôi? Quá tốt!

Rhett cười, mặt biểu lộ một niềm vui thành thật mà Scarlett chưa bao giờ thấy. Sung sướng cho mình, nàng cúi đầu bối rối. Dĩ nhiên là tôi tới ngay. Cô Pitty mới cho hay chuyện đó tối hôm qua và tôi. . . tôi không tài nào ngủ được. Rhett, tôi khổ tâm lắm.

– Sao, Scarlett!

Giọng hắn thật êm và pha lẫn chút ít rung động. Nhìn lên khuôn mặt đen sạm của hắn, nàng không còn thấy một dấu vết hoài nghi và nhạo báng quen thuộc nào. Trước cái nhìn thẳng của Rhett, nàng chớp mắt. Mọi việc đang diễn tiến khả quan, hơn cả sự mong ước của nàng.

– Ngồi tù mà được gặp lại cô và được nghe những lời như vậy thật chẳng có gì đáng tiếc. Khi họ báo tên cô tôi không tin là mình nghe đúng. Không bao giờ tôi nghĩ là cô có thể tha thứ cho cái hành động yêu nước của tôi trong đêm đó trên con đường gần Rough anh Ready. Nhưng bây giờ tôi đã có quyền nghĩ là chuyến viếng thăm này như một sự tha thứ chưa?Mãi tới nay, khi nghe nhắc lại chuyện dó, Scarlett cũng không khỏi giận sôi lên, nhưng nàng cũng cố dằn và lắc đầu lia lịa để cho tôi bông tai nhảy múa.

Nàng trề môi:

– Không tôi không bao giờ tha thứ đâu.

– Vậy là một hy vọng nữa lại tiêu tan mặc dầu tôi đã hiến mình cho tổ quốc, chiến đấu với chân không trong tuyết giá tại Franklin và mắc một chứng kiết lỵ mà cô chắc chưa nghe nói tới bao giờ.

Scarlett vẫn trề môi nhưng kèm thêm một nụ cười:

– Tôi không muốn nghe cái chuyện. . . đau khổ của ông. Tôi vẫn còn thù ghét ông từ đêm đó và không bao giờ có ý định tha thứ cả. Bỏ mặc tôi trong đêm tôi với bao nhiêu nguy hiểm chung quanh.

– Nhưng cô có bị gì đâu? Cô thấy không, sự tin tưởng của tôi về cô rất đúng. Tôi biết cô sẽ về tới nhà an toàn và Chúa sẽ dẹp bỏ tên Yankee nào dám chận đường cô.

– Rhett, tôi không hiểu tại sao ông lại hành động quái đản như vậy. Tại sao lại đi tòng quân trong những phút cuối của chiến cuộc trong khi ông thưa hiểu rằng chúng ta sẽ bị đánh bại? Đã vậy, trước đó ông đã nhiều lần chỉ trích những kẻ ngu ngốc lăn ra chiến trường lãnh đạn.

– Scarlett, bỏ qua đi! Cứ mỗi lần nhớ tới chuyện đó là tôi lại thấy xấu hổ.

– Vậy là tốt, tôi rất hài lòng thấy ông biết hổ thẹn về cái lối cư xử đó với tôi.

– Cô lại không hiểu rồi. Tôi rất tiếc phải nói là lương tâm tôi không hề quấy nhiễu về cái chuyện bỏ rơi cô giữa đường. Nhưng còn cái chuyện đầu quân của tôi… Mỗi khi nhớ lại mình gia nhập quân đội với một đôi giày bóng loáng, một bộ quần áo hàng vải thượng hạng và võ trang chỉ vỏn vẹn với một cặp súng lục dùng để quyết đấu… Và khi nhớ lại những con đường dài hàng chục dặm ngập tuyết sau khi đồi giày rã nát cái áo choàng mất đi và chẳng còn gì để ăn… Tôi không hiểu tại sao lúc đó tôi lại không đào ngũ. Đó chỉ là chuyện điên rồ!. Nhưng mỗi người lại có một thứ máu khác nhau. Người miền Nam không bao giờ có thể làm ngơ trước một chánh nghĩa sắp bị đè bẹp. Nhưng đừng để tâm tới lý luận của tôi. Chỉ cần tha thứ cho tôi là đủ.

– Không. Tôi cứ nghĩ ông là một người đáng ghét.

Scarlett uốn lưỡi những tiếng cuối một cách âu yếm như đang nói tới hai chữ “đáng yêu’. .

– Thôi, đừng láo nữa, cô đã tha thứ cho tôi rồi. Có người đàn bà trẻ đẹp nào dám tới ngay bọn Yankee để xin gặp một tên tù, chỉ vì lòng thương hại, trong bộ áo quần lộng lẫy, nón lông và găng tay da hải cẩu đâu! Scarlett, cô đẹp quá! Cám ơn Chúa cô đã không rách rưới hay mặc tang phục! Tôi chán nhìn mấy người đàn bà xuềnh xoàng trong những bộ đồ cũ mèm hoặc trong nhưng bộ đồ đen ảm đạm. Cô làm tôi nhớ đường Hòa Bình. Quay mặt lại coi, cưng.

Vậy là hắn có chú ý tới nàng. Đó là cá tính của Rhett. Scarlett mỉm cười, hai tay hơi kéo vạt áo lên để lộ một chút đăng ten váy lót rồi xoay một vòng trên mũi chân. Đôi mắt đen nhánh của hắn lục soát từ đầu tới chân nàng, đôi mắt như lột trần y phục đàn bà của hắn vẫn luôn luôn làm nàng rờn rợn.

– Cô có vẻ tươi mát và phát đạt lắm, làm cho người ta cứ muốn ngấu nghiến đi. Nếu không có lính Yankee bên ngoài… nhưng không sao, cứ yên tâm, em cưng. Ngồi xuống đi. Tôi không khai thác lợi thế như lần trước đâu…

Rhett đưa tay xoa má làm như đau đớn:

– Scarlett, thành thật mà nói, cô có nghĩ rằng cô có phần nào ích kỷ trong đêm đó không? Nghĩ lại những gì tôi đã giúp cô xem sao, tôi đã liều mạng. . . ăn cắp cho cô một con ngựa! Đã xông vào bảo vệ cho chính nghĩa vinh quang của chúng ta! Và tôi đã được gì để đền bù công lao khó nhọc của mình đâu? Vài câu chửi rủa và vài cái tát…Scarlett ngồi xuống. Câu chuyện đã không hoàn toàn theo chiều hướng mong muốn của nàng. Rhett có vẻ thật lịch sự, thật sung sướng khi được nàng thăm. Hắn như biến đổi thành một người bình thường, mất hẳn cái vẻ thô lỗ trước kia.

– Lúc nào ông cũng muốn đền bù công lao của mình sao?

– Còn gì nữa? Tôi là con ma ích kỷ mà. Hễ cứ đưa ra là tôi luôn luôn chờ đợi được đền đáp lại.

Scarlett thấy lạnh cả người nhưng nàng cố chống và lắc mạnh đôi bông tai.

– ồ Rhett, ông đâu đến nỗi tệ vậy. ông chỉ ưa làm bộ vậy thôi.

Rhett cười to:

– Thật đó, nhưng cô đã thay đổi rồi thì phải. Cái gì đã làm cô thánh thiện vậy? Tôi vẫn theo thám hỏi cô qua bà Pittypat, nhưng bà ấy không cho tôi biết là cô đã tiến bộ, đã trở thành một phụ nữ dịu dàng. Kể cho tôi nghe chuyện của cô đi. Cô đã làm gì từ lúc mình gặp nhau lần cuối?

Rhett lại khêu lên ngọn lửa căm hờn bất mãn ở nàng. Scarlett muốn chửi rủa hắn nhưng dằn lại được và thay vào đó bằng một nụ cười má lúm đồng tiền. Hắn đã kéo ghế tới ngồi sát bên nàng. Scarlett nghiêng mình tới trước và nhẹ nhàng đặt lên tay hắn làm như đó chỉ là một cử chỉ vô thức.

– ồ, tôi vẫn bình thường, cám ơn ông. Gia đình ở Tara cũng vậy:Dĩ nhiên, chúng tôi cũng chịu một thời gian khốn đốn sau khi Sherman xua quân qua đó. Nhưng cũng may là ông ta không đốt nhà và bọn hắc nô cũng đã cứu được bầy gia súc bằng cách đem giấu

Trong đầm. Mùa bông rồi, thu hoạch được cũng khá, khoảng hai mươi bành. Dĩ nhiên là không thấm vào đâu với sản lượng của Tara, nhưng chúng tôi không còn nhiều nông nô. Ba tôi nói là mùa tới chắc chán sẽ khá hơn. Nhưng này Rhett, trong hạt lúc này tiêu điều lắm. Chẳng còn dạ vũ, chẳng có dạ yến, người ta chi nhắc tới một chuyện thôi, chuyện thời buổi đã bắt đầu khó khăn. Chúa ơi, chán quá rồi! Cho tới tuần qua, tôi thấy hết chịu đựng nổi nữa, do đó, ba tôi khuyên nên đi xa một chuyến để giải khuây. Vì thế. tôi ghé qua đây may vài cái áo rồi sau đó sẽ đi Charleston thăm dì tôi. Bây giờ có dịp dự tiệc tùng thì thích quá!

Scarlett kiêu hãnh nhủ thầm: “Vậy là xong, mình đã thực hiện đúng như dự liệu. Không giàu mà cũng không nghèo lắm”.

– Cô mà mặc áo dạ hội thì tuyệt, nhưng cô lại cứ biết là mình đẹp, đó là điều đáng buồn cho đàn ông! Theo tôi, chỉ có một lý do khiến cô phải đi xa thế này là cô đã chán mấy anh công tử vườn nên đi tìm bạn mới.

Scarlett thầm tạ ơn Chúa là Rhett chỉ mới về Atlanta sau nhiều tháng vắng mặt. Nếu không, hắn sẽ không bao giờ có những nhận định phi lý như vậy. Nàng thoáng nghĩ tới các thanh niên ở hạt này, anh em Fontaine lôi thôi lếch thếch, anh em Munroe chỉ còn hai bàn tay trắng cùng những thanh niên khác khắp vùng Jonesboro, Fayeteville còn đang bận rộn cày bừa, chẻ củi, chăn nuôi gia súc và đã quên mất những cuộc vui xưa. Nhưng Searlett dẹp cả qua một bên để nhoẻn cười làm như tán đồng ý Rhett.

– Scarlett, cô là người quá vô tình, nhưng có lẽ nhờ đó mà cô lại quyến rũ hơn.

Rhett lại nhếch mép cười, nụ cười quen thuộc, nhưng Scarlett biết hắn thật tâm tán tụng nàng.

– Cô thừa hiểu mình quyến rũ hơn bất cứ người đàn bà nào khác. Ngay cả tôi cũng thấy vậy. Tôi thường tự hỏi có cái gì ở cô mà cứ bắt tôi phải nhớ tới cô hoài. Tôi đã từng biết nhiều người đẹp hơn, thông minh hơn và có khi còn tử tế với tôi hơn cô nhiều. Vậy mà tôi vẫn luôn luôn nhớ cô. Luôn nhiều tháng sống bên Anh và Pháp sau cuộc đầu hàng, vui chơi bên cạnh nhiều phụ nữ đẹp chẳng biết tin tức gì về cô, tôi vẫn cứ luôn luôn nhớ cô và băn khoăn chẳng biết .cô đang sống ra sao.

Scarlett thoáng giận khi nghe nói đến những người đàn bà đẹp hơn, thông minh hơn và tử tế hơn mình, nhưng cơn giận nhường chỗ ngay cho sự khoan khoái. Nàng sung sướng khi nghe Rhett ca ngợi nàng quyến rũ và vẫn mãi nhớ nàng. Vậy là hắn không quên nàng! Điều đó sẽ làm mọi việc trở nên dễ dàng. Rhett đã biến thành một người đàn ông đàng hoàng hơn, gần như một người lịch sự. Bây giờ nàng phải nói chút ít gì về hắn để chứng tỏ là mình cũng không quên hắn và rồi…

Scarlett siết nhẹ bàn tay Rhett và nhoẻn cười lần nữa:

– Kìa, Rhett thôi mà! Trêu ghẹo một cô gái quê mùa như tôi làm gì. Tôi tin chắc là ông đã quên mất tôi ngay từ cái đêm bỏ tôi lại giữa đường. Đừng có làm bộ nói nhớ trong khi chung quanh mình có hàng chục cô gái người Pháp, người Anh quá đẹp. Nhưng không phải tôi tới đây để nghe ông tán tỉnh đâu. Tôi tới thăm, thăm ông. .. vì. ..

– Vì sao?

– Rhett, tôi lo sợ quá! Tôi sợ cho ông lắm! Chừng nào họ mới cho ông ra khỏi cái chỗ ghê tởm này?

– Rhett siết chặt bàn tay nàng:

– Lo ngại cũng vậy thôi. Họ không cho biết chừng nào sẽ thả.

– Có lẽ khi họ kéo sợi dây thừng ra thêm chút nữa.

– Dây thừng?

– Phải, tôi tin là sẽ đượm thoát ra từ đầu dây.

– Họ không treo cổ ông chớ?

Họ sẽ làm nếu tìm được một bằng cớ nào rõ ràng hơn.

Scarlett ôm ngực kêu lên:

– ồ Rhett!

– Lo cho tôi à! Cô chỉ cần lo ngại cho tôi một chút xíu thôi, tôi cũng sẽ ghi tên cô vào di chúc.

Đôi mắt đen nhánh của hắn như cười cợt trong khi tay hắn siết chặt tay nàng. Di chúc của hắn! Scarlett hấp tấp ngó xuống, ngại ánh mắt sẽ phản bội mình nhưng không kịp nữa. Mắt Rhett đã lóe lên một thứ ánh sáng thăm dò.

Theo bọn Yankee thì thế nào tôi cũng còn có một gia tài kếch sù. Sao lúc này họ cứ thích nói về tài sản của tôi. Ngày nào họ cũng mang tôi từ ban thẩm vấn này sang ban điều tra khác và cứ hỏi tôi bằng những câu điên khùng chỉ vì có tin đồn là tôi đã chiếm hữu số vàng thần thoại của Liên bang miền Nam . . .

– Vậy có phải ông. . . ?

– Đúng là một câu hỏi trắng trợn? Cô cũng biết rõ như tôi là chính phủ Liên bang miền Nam chỉ có nhà in tiền giấy chớ không có xưởng đúc tiền kim khí kia mà.

– Nhưng ông kiếm tiền nhờ đầu cơ? Cô Pitty có nói . .

– Thẩm vấn tôi, phải không?

“Tên khốn kiếp! Dĩ nhiên là hắn đang có thật nhiều tiền”. Scarlett quá xúc động nên phải cố gắng lắm mới giữ được giọng êm dịu:

– Rhett, tôi rất lo lắng cho ông. ông không nghĩ là còn có một dịp may nào tới sao?

– Châm ngôn của tôi là “Nihil desparan dum”.

– Nghĩa là gì?

-Nghĩa là “Không bao giờ thất vọng!”, cô bé dốt ơi.

Nàng mở to mắt nhìn Khett rồi cúi mặt:

– Tôi tin là ông có thừa khôn khéo để tránh khỏi bị treo cổ! Tôi biết ông sẽ nghĩ ra một kế quỷ quái nào đó để thắng cuộc và thoát ra khỏi chỗ này. Và một khi ông đã thoát. . .

– Và khi tôi đã thoát?

Rhett dịu dàng hỏi vặn lại và cúi sát mặt nàng.

– Vậy thì tôi . . .

Scarlett làm ra vẻ e thẹn và đỏ mặt lên. Chuyện làm đỏ mặt không mấy khó vì hiện nàng đang nghẹn thở và tim đập liên hồi. Rhett, ‘tôi rất tiếc về… về những gì tôi nói đêm đó… ông còn nhớ… cái đêm mình tới gần Rough and Ready đó. Tôi đã… tôi đã quá sợ và rối loạn còn ông thì quá . . . quá . . .Nàng cúi mặt xuống và thấy bàn tay sạm nắng của hắn đang siết chặt tay mình.

Và lúc đó tôi nghĩ rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho ông được. Nhưng hôm qua khi cô Pitty nói với tôi là ông… là họ sẽ treo cổ ông. . . tôi cảm thấy đau nhói . . . tôi . . . tôi . . . Rhett, tôi sẽ thết mất nếu người ta xử tử ông! Tôi không thể nào chịu nổi ông thấy tôi. . .Không chịu nổi cái nhìn nóng bỏng của Rhett, Scarlett lại sụp mắt xuống. ‘;Nếu kéo dài một chút nữa chắc mình khóc thật. Có nên khóc không? Mình có thể khóc thật tự nhiên được không?”Scarlett bối rối nghĩ thầm.

– Chúa ơi, Searlett, có phải eô muốn nói…

Tay Rhett siết chặt tay nàng như gọng kìm làm nàng đau nhói. Nàng nhắm mắt lại, cố nhỏ ra vài giọt lệ, nhưng chợt nhớ ra nàng hơi ngửa mặt lên để Rhett có thể hôn lễ dàng hơn. Hắn sắp hôn rồi đây.

Nàng vẫn nhớ mãi cái cảm giác do đôi môi cuồng bạo của hắn đã làm người nàng mềm nhũn. Nhưng Rhett không hôn.Scarlett thất vọng xót xa, nàng hé mắt nhìn. Mái tóc đen nhánh của hắn đang cúi sát tay nàng và giữa lúc nàng còn phân vân, hắn cầm một tay nàng lên hôn và áp bàn tay kia vào má một lúc lâu. Đang chờ đợi một cử chỉ cuồng bạo hơn, hành động lịch sự, âu yếm của hắn làm nàng ngạc nhiên.

Scarlett lẹ làng khép mắt lại sợ hắn ngẩng đầu lên thình lình và thấy được ánh mắt mình. Nàng biết ánh mắt mình chắc chắn đang biểu lộ một đắc thắng rõ rệt. Chút nữa đây, hắn sẽ hỏi cưới nàng…hay ít ra hắn cũng thú nhận đã yêu nàng và sau đó. . . Đang hé nhìn qua rèm mi, nàng thấy hắn lật ngửa lòng bàn tay nàng ra, để hôn vào nhưng đột nhiên hắn thở khì. Scarlett nhìn xuống, cả năm nay nàng mới thực sự nhìn kỹ bàn tay mình và tim nàng chợt lạnh cứng. Đó là bàn tay của một kẻ lạ, không phải bàn tay mềm mại,trắng trẻo của Scarlettarlet O’hara. Bàn tay chai sần vì làm lụng cực nhọc, đen sạm vì nắng và nhiều vết trầy trụa. Móng tay đâ gãy và biến dạng. Vết phỏng đỏ loét vì mỡ sôi tháng trước vẫn còn. Quá kinh khiếp, nàng nắm chặt tay lại.

Rhett vẫn không ngước mắt lên. Nàng vẫn chưa nhìn được nét mặt hắn. Rồi hắn lại tàn nhẫn mở nắm tay nàng ra nhìn trân trối, sau đó hắn cầm bàn tay kia lên và im lặng nhìn cả hai.Sau cũng hắn ngẩng đầu lên và bình tĩnh nói:

– Hãy nhìn thẳng vào tôi và bỏ cái bộ mặt giả dối đó đi.

Nàng miễn cưỡng nhìn vào mắt Rhett, cái nhìn vừa thách thức vừa lo ngại. Rhett nhíu mày, mắt long lên:

– Vậy mà cô vẫn sống an nhàn ở Tara đó hả? Được mùa bông nên có tiền đi chơi. Cô đã làm gì với đôi tay này… cầm cày à?

Scarlett cố giựt tay ra nhưng vô hiệu. Rhett chỉ vào các vết thẹo:

– Bàn tay của phụ nữ quý tộc đây sao?

– ông im đi! Tôi làm gì với bàn tay tôi thì liên hệ gì đến ông?

Vừa trả lời, Scarlett vừa tự mắng thầm:

‘Ngu quá, đáng lẽ mình phải mượn hoặc lén lấy găng tay của cô Pitty. Nhưng mình lại không thấy bàn tay mình xấu tồi tệ thế này. Dĩ nhiên là hắn sẽ chú ý bàn tay của mình ngay. Rồi bây giờ mình lại nổi giận với hắn, có lẽ mọi chuyện sụp đổ cả. Trời tại sao lại có chuyện này trong khi hắn sắp mở miệng cầu hôn?”.

Rhett ngồi dựa vào ghế giọng lạnh lùng:Chắc chắn là việc cô làm gì với bàn tay cô không liên quan gì tới tôi rồi.Vậy là hắn đã bắt đầu làm khó rồi đây. Được, nàng sẽ ngoan ngoãn chịu đựng, dù có căm hờn đến mấy cũng mặc, nếu nàng ăn nói dịu dàng với hắn, có lẽ…

– Tôi thấy ông quá tàn nhẫn với bàn tay của tôi rồi đó. Tất cả chỉ vì tuần rồi tôi cỡì ngựa mà quên đeo găng.

– Cỡi ngựa? Đừng láo! Chứ không phải vì làm đụng vất vả như một con nông nô? Nói đi, tại sao cô lại dối gạt tôi là Tara vẫn an nhàn?

– Kìa, Rhett!

– Hãy nói sự thật. Mục đích thật sự của chuyến đi này là gì?

– Điệu bộ khêu gợi của cô khiến suýt nữa là tôi tưởng cô thật tình quan tâm.và lo lắng cho tôi.

– ồ, tôi lo lắm! Thật vậy…

– Không, cô nói láo. Họ có đem tôi treo cổ như tụi Hamnal* cô cũng cóc cần. Nét mặt cô đã chứng tỏ rõ ràng điều đó cũng như những dấu vết lao lực hằn rõ trên tay cô. Cô đang cần gì tôi và cần đến mức đủ sức dựng ra màn kịch này? Tại sao không thẳng thắn nói cho tôi nghe chuyện cần thiết, có, lẽ còn hiệu quả hơn vì tôi rất quý đàn bà thẳng thắn. Vậy mà cô cứ lúc lắc đôi bông tai, õng ẹo như một con điếm câu khách.

Rhett không gằn giọng cũng không kéo dài nhưng chữ cuối cùng nhưng đối với Scarlett nó rít vun vút như tiếng ngọn roi. Nếu hắn thịnh nộ hoặc chửi mắng nàng còn có thể chi phối được. Trái lại, cái giọng bình tĩnh ghê rợn của hắn làm nàng khiếp đảm, nó tước hết mọi phản ứng của nàng. Dù đang là tù nhân và bên cạnh đó lính Yankee, Rhett cũng vẫn là kẻ nguy hiểm đối với nàng.

– Có lẽ là lỗi ở tôi Đáng lẽ tôi phải nhớ ra rằng cô cũng giống tính tôi, không bao giờ làm một việc gì mà không có mục đích. Được rồi cho tôi biết bà đang nghĩ gì, bà Hamilton! Sao bà lại lầm lẫn đến mức nghĩ rằng tôi sẽ lấy bà?

Scarlett không trả lời, mặt nàng tím lại,

– Nhưng bà đâu có quên rằng tôi đã từng tuyên bố là không bao giờ lấy vợ mà.

Thấy nàng vẫn im lìm, giọng hắn chợt gay gắt hơn:

– Có quên không? Trả lời đi.

Scarlett thiểu não:

– Không quên!

– Scarlett, cô giống hệt một tay cờ bạc. Cô muốn đánh cầu âu vì tưởng rằng tình trạng thiếu thốn đàn bà của tôi sẽ làm cho tôi vồ lấy cô mà ngấu nghiến ngay.

Scarlett ngấm ngầm giận dữ: “Thì mày đã làm như vậy hồi nãy và nếu mày không nhìn rõ bàn tay tao…”.

– Nào, bây giờ sự thật đã rõ ràng rồi, chỉ còn thiếu lý do chuyến thăm viếng này nữa thôi. Cho tôi biết vì đâu cô muốn gài tôi hỏi cưới cô?

Giọng hắn trở nên ngọt ngào và gần như nhạo báng làm nàng bình tĩnh lại. Có lẽ mọi chuyện cũng chưa đổ vỡ hẳn đâu. Dĩ nhiên là hy vọng được lấy Rhett đã tiêu tan nhưng dù thất vọng, nàng cũng thấy sung sướng. Người đàn ông này có một cái gì làm cho nàng sợ, do đó nàng không nghĩ tới chuyện làm vợ hắn nữa.

Nhưng nếu khôn khéo tấn công vào thiện cảm và kỷ niệm của hắn, biết đâu hắn sẽ cho nàng mượn tiền. Scarlett cố làm vẻ ngây thơ:

– ồ, Rhett, ông có thể giúp tôi rất nhiều… nếu tỏ ra dịu dàng một chút.

– Tôi không thích gì hơn là có dịp tỏ ra dịu dàng…

Rhett, vì tình bạn cố hữu tôi muốn xin một ân huệ.

– Vậy là cuối cùng bà quý tộc chai tay mới đi vào sự thật đây.

– Tôi e rằng một người như cô không bao giờ bỏ công đi thăm một người bệnh hay một tù nhân. Muốn gì? Tiền phải không?

Câu hỏi tàn nhẫn của hắn làm nàng tiêu tan hy vọng dùng đường lối quanh co hoặc kêu gọi tới tình cảm.

– Đừng nói vậy, Rhett. Tôi đang cần tiền, tôi muốn mượn ông ba trăm đô la.

– Cuối cùng mới chịu nói thật. Miệng nói chuyện tình cảm mà óc chỉ nghĩ tới tiền. Đàn bà thực tế quá! Có gì mà cần tiền gấp?

– Đóng thuế cho Tara!

– Vì thế cô cần mượn tiền. Được, cô đã dùng đầu óc thương mại thì tôi cũng vậy. Cô có gì làm bằng?

– Cái gì?

– Vật làm bằng, để bảo đảm số tiền cho vay của tôi. Cố nhiên là tôi không muốn mất tiền ngang xương.

Giọng Rhett đã dịu dàng nhưng nàng không chú ý tới mà chỉ nghĩ xem có món gì đáng giá để cầm thế cho hắn.

– Đôi bông tai của tôi.

– Tôi không thích bông tai.

– Tôi sẽ cầm Tara cho ông.

– Tôi có làm gì được với mấy cái nông trại đâu.

– Thì ông có thể… Đồn điền của tôi đất tốt lắm. ông sẽ không phí tiền vô ích đâu. Tôi sẽ trả xong nợ vào mùa bông năm tới.

Rhett ngồi dựa vào lưng ghế, cho hai tay vào túi áo.

– Không chắc. Bông vải đang xuống giá. Thời buổi đang khó khăn và tiền bạc rất khó kiếm.

– ô, Rhett, ông cứ thọc tôi hoài! ông có hàng triệu bạn kia mà.

Rhett nhìn nàng, tinh quái. ‘

– Vậy là mọi việc đều khả quan và cô cũng không cần tiền lắm.

– ối, tôi rất hài lòng. Và vẫn thích nghe bạn mình được no ấm.

Scarlett bắt đầu tuyệt vọng, cơn giận không còn kiểm soát được nữa.

– “ồ, Rhett, nhân danh Chúa…”

Nói nhỏ một chút! Chắc cô không muốn cho bọn Yankee nghe, phải không? Có ai nói là mắt cô giống mắt mèo chưa? Một con mèo trong bóng tối!

Rhett, đừng nói vậy nữa. Tôi sẽ kể cho ông nghe tất cả. Tôi cần tiền lắm. Tôi… tôi đã nói láo là mọi việc khả quan. Thật ra chúng tôi đang lâm vào tình trạng túng quẫn. Ba tôi… không còn như xưa nữa, quẫn trí từ ngày má tôi chết và không còn giúp tôi được gì nữa cả. Ba tôi bây giờ như một đứa bé. Chúng tôi không còn một tên nông nô nào để hái bông trong khi có quá nhiều miệng ăn. cả thảy là mười ba người. Còn thuế má… Tiền thuế quá cao. Rhett, tôi nói thật với ông, gần một năm nay chúng tôi chỉ chực chờ chết đói. ồ, ông không biết đâu! Không bao giờ đủ ăn và thật đáng sợ khi phải đi ngủ với cái bụng trống rỗng. Cả nhà cũng không còn quần áo ấm và mấy đứa nhỏ cứ phải chịu lạnh. chúng đau ốm luôn và…

– Cô lấy cái áo đẹp này ở đâu ra?

Scarlett không còn đủ sức để che đậy nữa:

– May bằng tấm màn của má tôi. Tôi có thể chịu được đói lạnh nhưng bây giờ… bây giờ bọn Carpetbagger tăng thuế. Chỉ có cách là phải đóng tiền cho chúng thôi. Nhưng hiện thời tôi chẳng còn gì ngoài năm đô la tiền vàng. Tôi cần tiền đóng thuế! ông biết không? Nếu không đóng được thuế, tôi sẽ… tôi sẽ mất Tara.

Nhưng mất Tara làm sao được? Tôi không muốn nó lọt vào tay người nào khác.

– Vậy sao không chịu nói thẳng mà lại tấn công trái tim đa cảm của tôi… trái tim lúc nào cũng mềm yếu trước đàn bà đẹp.Không, Scarlett, đừng khóc. Cô đã sử dụng nhiều mánh khóe từ trước tới nay chỉ trừ mánh khóe này. Tôi có cảm tưởng là sắp hết chịu đựng được nữa. Tôi đau lòng khi biết là cô chỉ nghĩ tới tiền chứ không phải con người của tôi. .

Nhớ lại Rhett thường nói thật mỗi khi làm như nhạo báng…nhạo báng chính mình một cách tận tình cũng như nhạo báng người khác nàng hấp tấp nhìn lên mặt hắn. Có thật hắn đang đau khổ không? Có thật hắn đã để ý tới nàng? Có phải Rhett thật tâm muốn cưới nàng khi nhìn thấy hai tay chai nám? Hay hắn lại đưa đề nghị khả ố như lần trước? Nếu Rhett thật sự quan tâm, có lẽ nàng phải cần xoa dịu hắn. Nhưng trong đôi mắt đen của hắn không có vẻ gì âu yếm cả và hắn còn đang cười nho nhỏ.

– Tôi không ưa cái vật thế nợ đó. Tôi không phải là một nhà trồng tỉa. Còn cái gì khác không?

Phải, đằng nào cũng tới đây thôi. Scarlett hít một hơi dài và nhìn vào mặt Rhett:

– Còn tôi… chính tôi.

– Thật không?

Scarlett nghiến răng, mắt long lanh màu ngọc bích.

– ông còn nhớ đêm ở trên thềm nhà cô Pitty ki? ông nói… nói là ông thèm muốn tôi.

Rhett lơ đãng ngã người ra sau nhìn bộ mặt khẩn trương của nàng với dáng vẻ khó hiểu. Mắt hắn rực lửa nhưng hắn vẫn im lìm.

– ông đã nói…. Nói chưa bao giờ thèm khát một người đàn bà như tôi. Nếu ông vẫn còn thèm muốn tôi thì tôi sẵn sàng đây.Rhett, tôi có thể làm bất cứ gì theo ý ông, tôi xin thề, nhưng ông hãy viết cho tôi một hối phiếu. Tôi thề sẽ giữ lời. Tôi sẽ viết giấy cam đoan nếu ông muốn.

Rhett vẫn nhìn nàng một cách kỳ dị và khó hiểu. Scarlett phân vân, không hiểu hắn chấp nhận hay từ chối. Phải chi hắn nói một lời gì, nói gì cũng được! Nàng nghe hai má nóng ran lên.Tôi cần có món tiền đó ngay. Rhett, chúng sẽ tống cổ chúng tôi ra ngoài đường và cái tên cựu quản gia khốn kiếp của ba tôi sẽ làm chủ Tara và…

– Khoan. Cái gì khiến cho cô nghĩ là tôi vẫn còn thèm muốn cô? Cái gì làm cho cô tưởng rằng cô đáng giá ba trăm đô la? Phần đông đàn bà không ai đòi giá cao như vậy.

Scarlett thẹn đỏ mặt.

– Tại sao không chịu bỏ cái nông trại đó để về sống với bà Pittypat. Cô có nửa phần ngôi nhà kia mà.

– Chúa ơi, ông có điên không? Làm sao bỏ Tara được? Đó là quê hương tôi. Tôi phải giữ nó tới hơi thở cuối cùng.

Rhett rút tay ra khỏi túi áo:

– Dân Ireland đúng là thứ dân lì lợm nhất. Chỉ chú trọng vào những cái gì không đâu. Như đất đai chẳng hạn. Đất nào thì cũng giống như nhau. Scarlett, mình nên nói thẳng. Cô đề nghị với tôi một dịch vụ. Như vậy tôi sẽ cho cô ba trăm đô la và cô sẽ làm nhân tình của tôi.

– Được

Vừa trả lời xong, Searlett thấy nhẹ người và hy vọng trở lại. Hắn đã nói: “Tôi sẽ cho cô”. Mắt Rhett long lanh những tia sáng ác hiểm, hình như hắn khoan khoái lắm.

– Lần trước khi tôi liều đưa ra đề nghị đó cô tống cổ tôi ra khỏi cửa. Và sau đó gán cho tôi đủ mọi tên khó nghe và còn nói là cô không muốn có một bầy con. Không đâu, cưng. tôi không quên đâu.

Tôi chỉ ngạc nhiên vì bộ óc lạ thường của cô thôi. Cô không ưa làm nhân tình tôi nhưng phải chịu là để cứu vãn gia đình. Thế là quan niệm của tôi đã được chứng minh, tiền bạc có thể mua tiết hạnh.

– ồ Rhett! Nếu muốn chửi thì cứ chửi, nhưng hãy nhớ vụ tiền.

Bây giờ Scarlett đã nhẹ nhõm. Tự nhiên là Rhett đang căm hờn và muốn chửi mắng nàng thậm tệ để đối trả sự khinh thường của nàng lúc trước và để hả giận vì cái mưu chước bất thành của nàng hồi nãy. Được, nàng sẽ cố chịu đựng Tara trên hết. Nàng lại ngẩng đẩu lên: “ông sẽ đưa tiền cho tôi chứ?”Rhett nhìn nàng với vẻ tự mãn, rồi trả lời bằng một giọng vừa ngọt ngào vừa tàn nhẫn:

– Không, tôi không đưa.

Trong những giây đầu tiên Scarlett không hiểu hắn nói gì.

– Tôi không thể trao tiền, dù có thật tình muốn giúp cô cũng không được. Tôi không có xu nào trong người, không một đô la nào ở Atlanta. Phải, tôi có tiền thật nhưng không để ở đây. Tôi không thể nói tôi có bao nhiêu và gửi ở đâu. Nhưng nếu tôi ký cho cô một hối phiếu, bọn Yankee sẽ vồ lấy tôi ngay trước khi cả hai chúng mình chưa lấy được một đồng nào. Cô nghĩ sao?Mặt Scarlett xanh như chàm, mũi nhăn, miệng bặm trông y hệt như Gerald trong cơn giận giết người. Nàng nhảy dựng lên và hét thật to khiến những tiếng xì xầm ở phòng bên ngưng bặt .Lẹ như beo, Rhett ôm chặt và bịt miệng nàng lại. Scarlett vùng vẫy như điên, cắn vào tay, đá vào chân hắn. Cơn giận, sự thất vọng và lòng căm thù bắt nàng phải gào to lên. Nàng gập người lại vặn mình để thoát khỏi vòng tay cứng như sắt của Rhett, tim như sắp nổ tung, dây áo nịt làm nàng hổn hển. Rhett siết thậtchặt làm nàng đau nhói, bàn tay còn lại cố bịt chặt miệng nàng.

Hắn nhấc bổng Scarlett và đặt nàng ngồi lên đùi mình.

– Lạy Chúa! Nín ngay Bộ muốn bọn chúng vào đây hả? Muốn cho quân Yankee đó thấy cô trong tình trạng này phải không?

Ai thấy ra sao cũng mặt, nàng chỉ muốn giết hắn ngay lúc này nhưng đã choáng váng, không còn thở được. Rồi tiếng nói của Rhett trở nên mơ hồ, mặt hắn lung linh như có sương mù bao phủ, màn sương càng lúc càng dày cho tới khi nàng không còn trông thấy gì nữa cả.Lúc tỉnh lại, Scarlett mệt lả và ngơ ngác. Nàng thấy mình đang ngả người trên ghế, mũ đã được tháo ra. Rhett đang vỗ nhẹ tay nàng, ánh mát đen nhánh đang lo lắng. Viên Đại úy trẻ tuổi và tử tế đang cố đổ vào miệng nàng vài ngụm rượu mạnh, rượu chảy tràn xuống cổ nàng. Các sĩ quan khác đang xúm xít quanh nàng.

– Có lẽ có lẽ tôi vừa bất tỉnh.

Tiếng nói của chính nàng như từ một nơi xa xôi nào vọng lại làm nàng hoảng sợ.

– Uống đi.

Rhett giựt lấy ly rượu rồi kề vào môi nàng. Bây giờ nàng đã nhớ lại. Nàng nhìn hắn chòng chọc nhưng không còn đủ sức để giận nữa.

– Uống giùm anh một chút nữa đi.

Scarlett hớp một ngụm và bị sặc nhưng Rhett vẫn ấn ly rượu vào miệng nàng. Nàng nuốt thêm một ngụm, rượu làm cổ họng nàng bốc cháy. Rhett nói với các sĩ quan Yankee:

– Có lẽ em tôi đã đỡ nhiều rồi. Cám ơn quý vị. Cho là tôi sắp bị xử tử, nó sợ hoảng lên.

Đám sĩ quan có vẻ luống cuống, có người hắng giọng như muốn nói gì nhưng sau đó tất cả đều kéo ra. Viên Đại úy trẻ còn đứng lại ngưỡng cửa:

– Có cần tôi gì nữa thì…

– Thưa không, cám ơn Đại úy

Cửa vừa khép tạt, Rhett bảo:

– Uống thêm chút nữa đi.

– Không!

Scarlett hớp một ngụm lớn, nàng đã thấy thân thể bắt đầu ấm áp, đôi chân run rẩy đã phục hồi sức lực. Nàng đẩy ly rượu ra và cố ngồi dậy nhưng Rhett lại ấn nàng xuống.

– Bỏ tay ra, để tôi về.

– Khoan, chờ một chút. Cô có thể xỉu lần nữa.

– Thà xỉu ngoài đường còn hơn nằm đây với ông.

– Cũng vậy thôi, nhưng tôi không muốn để cô ngã ngoài đường.

– Để tôi đi Tôi thù ông suốt đời.

Rhett cười thật mơ hồ:

– Nói được vậy là đã đỡ nhiều rồi.

Scarlett nằm yên một lúc, cố khêu lại ngọn lửa căm hờn, cố gom thần trí. Nhưng nàng đã quá mệt rồi. Đem tất cả vốn liếng đặt vào canh bạc và thua sạch’ Ngay cả sự kiêu hãnh cũng đã bị đoạt đi Đây là một kết thúc ghê gớm cho hy vọng cuối cùng của chính nàng đồng thời là ngày tàn của Tara, của cả gia đình.

Scarlett nhắm mắt nằm yên thật lâu, nàng nghe rõ hơi thở của Rhett ngay bên cạnh. Men rượu ngấm dần vào thân thể mang lại hơi ấm và một sức lực mới. Cuối cùng, nàng mở mắt ra và nhìn thẳng vào  mặt Rhett, cơn giận được nhen nhúm lại. Thấy nàng nhăn mặt, Rhett lại nhếch mép cười, nụ cười quen thuộc.

Nhăn nhó như vậy là khỏe nhiều rồi.

– Cố nhiên là tôi đã khỏi nhiều. Rhett, ông ghê tởm lắm, người đê tiện nhất tôi từng thấy. Tôi chưa nói ông đã biết tôi muốn mượn tiền nhưng cứ để cho tôi nói. Đáng lý phải tránh cho tôi…

– Ngăn lại để không được nghe những lời thú vị đó hả? Không được đâu ở đây chẳng có trò gì để giải khuây cả. Chưa bao giờ tôi được chứng kiến một màn vui như vậy cả. Và hắn bật cười, cái cười nhạo báng cố hữu. Scarlett đứng bật lên, chộp lấy mũ. Rhett đột ngột nắm vai nàng.

– Khoan. Đã tĩnh trí để nói chuyện chưa?

– Buông ra!

Vậy là đã tỉnh táo rồi. Bây giờ cho tôi biết, có phải tôi là người duy nhất cô muốn đánh lừa hay không?Rhett quắc mắt, chăm chú quan sát nét mặt nàng.

– Có liên can gì tới ông?

– Có nhiều. Cô còn muốn nhắm vào người nào nữa? Nói đi!

– Không.

– Khó tin. Tôi không tin nổi là cô chẳng hề dự bị năm hoặc sáu đàn ông khác. Chắc chắn sẽ có một tên nào đó hoan nghênh cái đề nghị thú vị của cô. Vì vậy tôi muốn giúp cô vài ý kiến.

– Tôi không cần ý kiến của ông.

– Cần hay không, tôi vẫn nói. Ngay lúc này tôi chỉ có thể cho cô được một thứ, một lời khuyên. Nghe đây, nó rất bổ ích cho cô.

Khi nào muốn dụ dỗ đàn ông, hãy kín đáo và khéo léo, đừng để lộ ra. Được vậy, sẽ có kết quả nhiều hơn. Lúc trước cô có vẻ hiểu biết và hoàn hảo hơn. Nhưng bây giờ, khi cô đề nghị hiến cho tôi cái …ơ.. cái vật thế nợ đó mắt cô lại lạnh lùng như đá. Tôi đã từng thấy thứ ánh mắt đó cách tôi hai chục bước, trong những cuộc đấu súng và đó không phải là cái đích nhắm thú vị đâu. Nó không làm cho đàn ông bốc lửa nổi. Đó không phải là mưu kế để nắm quyền chi phối đàn ông đâu, cưng. Quên mất công phu tập luyện từ lúc còn nhỏ rồi sao?

– Không cần ông phải dạy.

Scarlett vừa nói vừa yếu ớt đội mũ lên. Nàng tự hỏi tại sao Rhett lại có thể đùa cợt được trong khi sợi dây treo cổ đang đợi hắn và tại sao hắn chẳng động lòng trước hoàn cảnh đáng thương của nàng. Nàng không biết được bàn tay của hắn trong túi áo lúc nào cũng nắm chặt lại như chống chọi với sự bất lực của mình.Trong lúc Searlett thắt quai mũ, Rhett nói:

– Can đảm lên. Hôm tôi bị treo cổ, cô có thể tới xem và sẽ được an ủi phần nào. Cái chết của tôi sẽ trả hết cho cô món nợ cũ và… ngay cả món nợ hôm nay. Tôi sẽ nhớ ghi tên cô vào di chúc.

– Cám ơn. Chỉ sợ họ treo cổ ông quá trễ nên tôi không kịp đóng thuế thôi.

Scarlett đáp trả bằng một giọng mỉa mai không kém Rhett nhưng đó là câu nói có ý nghĩa thật sự.

Bình luận
720
× sticky