Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giông Tố Thảo Nguyên

Chương 9

Tác giả: Janet Dailey

Sáng hôm sau, ngay sau khi ăn sáng xong, Trey đưa Sloan đi cửa hàng bách hoá, sắm trang phục cho nàng đúng theo kiểu của trại chăn nuôi, từ chiếc mũ rơm hiệu Resistol trên đầu cho đến đôi ủng nặng nề của hãng Justin. Trong những ngày sau đó, mỗi lần có cơ hội đi theo Trey đâu đó để giúp chàng một tay trong công việc, nàng đều mặc áo quần đội mũ mang giày như thế. Nàng thiếu kỹ năng trong công việc, nhưng nàng cố gắng nhiều để bù lại điều đó.

Sloan thấy rằng với trại chăn nuôi lớn có tầm cỡ như Triple C, công việc không bao giờ hết. Nào là dây cương buộc đầu các chú ngựa đực tơ bị đứt, nào là hàng rào cần được sửa sang lại, nào là chuồng ngựa cần được dọn sạch sẽ, cho đến các công việc lặt vặt hàng ngày, rồi đến việc kiểm tra bò, bán bớt một phần, chạy chữa cho các con bị bệnh hay bị thương, xem xét việc cung cấp nước và điều kiện các vùng thả bò. Tất cả những công việc này chỉ là những ví dụ nhỏ thôi.

Nàng đi theo Trey hai lần đến một trong số nửa tá trại bao quanh trung tâm đầu não của trại, những trại nhỏ này chia bớt công việc của toàn trại thành những khu vực quản lý nhỏ hơn. Những chuyến đi này giúp Sloan thấy được hệ thống đường xá riêng đã nối liền các nơi khác nhau của trại.

Đi đâu cũng thấy đất trải dài đến tận chân trời, nhìn lên bầu trời bao la trên đầu thì khung cảnh đều đều buồn tẻ nhạt, nhưng khi nhìn xuống mặt đất, cảnh tượng thay đổi rất sinh động với các dấu mốc và những nơi bị đào bới, những bờ sông bị xói mòn và các khe suối…

Hình như Trey biết rõ hết mọi ngóc ngách trong trại, biết những thứ sống trên mặt đất hay dưới lòng đất. Khi Sloan hỏi về lớp cỏ xoắn dưới chân ngựa, Trey gọi đó là cỏ trâu. Nhưng loại cỏ mỡ cao có màu xanh, loại cỏ này có gốc ở trong vùng và rất bổ dưỡng cho bò. Loại cỏ này nổi tiếng có sức chịu đựng dẻo dai trước thời tiết khắc nghiệt, nó chịu đựng rất giỏi khi trời nóng và đại hạn. Chàng cho biết chính loại cỏ này đã làm giàu cho trại, và lời chàng không phải khoe khoang, mà là sự thật.

Ngoại trừ những cánh đồng cỏ nằm dọc theo ranh giới phía Nam mới cần tưới nước, còn hầu hết đất trong hàng rào của trại Triple C không bao giờ bị cày xới. Đất ở đây để nguyên như thế từ ngày người đầu tiên trong họ Calder đến lập nghiệp.

Họ thường về tới trang viên vào lúc cuối ngày. Khi ấy gia đình đã tề tựu ở đây để ăn tối. Trong lúc ăn, câu chuyện của họ luôn luôn nói đến công việc trong trại, thế nhưng Sloan không bao giờ cảm thấy mình bị gạt ra ngoài. Sau khi ăn xong, hầu như mọi người đều giúp một tay dọn dẹp bàn ăn, nhưng Cat luôn bảo Sloan ra khỏi bếp, bà không chịu để cho nàng giúp mình, và khăng khăng biểu nàng đi đâu đó với Trey.

Thỉnh thoảng họ âu yếm nhau trên ghế nệm dài lúc xem phim hay là đi bách bộ với nhau. Một đêm, họ làm tình trên tấm chăn dưới gốc cây bông gòn, chỉ có những vì sao trên trời chứng kiến cảnh họ yêu nhau thôi. Có một tối, Cat lôi ra cuốn anbum gia đình để họ xem ảnh rồi kể cho Sloan nghe về chú Trey nghịch ngợm lúc còn bé.

Thời gian như ngừng trôi trong chốc lát. Rồi bỗng nhiên thời gian còn lại đối với họ còn quá ít. Khi họ đi một đoạn xa từ nhà kho cũ đến thềm trước của trang viên, Trey buồn rầu nghĩ rằng ngày mai vào giờ này. Sloan sẽ ngồi trên máy bay để về Hawaii. Chàng thấy lòng thắt lại.

Đi bên cạnh chàng, Sloan lấy mũ xuống, lắc đầu cho mái tóc xoã ra khỏi dải vải buộc tóc. – Thật là một ngày tuyệt với, – nàng thở dài nói. – Em cứ tưởng anh sẽ không cứu được con bê ra khỏi vũng bùn. Rất may là anh nghe tiếng con bò cái kêu. Nếu anh không tìm thấy con bò thì chắc nó đã chết rồi. Nhưng, – nàng nói thêm, – em nghĩ chính vì thế mà anh đi kiểm tra luôn trong đồng cỏ. – Nàng nhìn Trey, cười thật tươi.

– Phải. – Chàng cố lắm mới đáp được một tiếng như thế. Có quá nhiều chuyện đáng nói, nên chàng không phí nhiều thì giờ hơn nữa để nói những chuyện nhỏ nhặt như thế này. – Em có hài lòng vì đã đến đây không? Không nghe em nói gì hết.

– Anh đùa sao? Em sẽ không quên được chuyến đi này. – Sloan đáp, nàng hài lòng vì đã đến đây.

Trey vẫn chưa thoả mãn, chàng hỏi: – Vậy em không chán chứ?

Nàng cười nho nhỏ trong họng: – Có thì giờ nhãn rỗi đâu mà chán?

– Đúng là không có nhiều thật. – Chàng đáp. – Nhưng có nhiều người cho cảnh bao la bát ngát này là quá buồn tẻ.

– Chắc là có, – nàng đáp, vẻ trầm tư. Rồi mặt nàng tươi lên, ánh mắt long lanh hơi kinh ngạc. – Nhưng trước cảnh bao la bát ngát và cô liêu này, có cái gì đấy làm cho lòng mình rung động.

Lòng chàng nhẹ nhõm, sự căng thẳng dịu xuống. Bước đi của chàng thanh thản khi họ đến trước thềm. – Anh đoán chắc em sẽ đi thẳng lên lầu tắm rửa trước khi ăn cơm.

– Phải tắm nước nóng thật lâu mới được, – Sloan đáp. – Ít ra thì bây giờ em không cứng đờ, đau nhức như khi anh tập cho em cưỡi ngựa lần đầu.

Chàng cười toe toét. – Anh muốn biến em thành nữ kỵ mã.

Nàng cười, nụ cười châm chọc. – Ông nội anh đã cảnh cáo với em rằng vùng đất này có xu hướng làm cho người ta mơ thành vĩ đại. Ông ấy nói đúng.

Khi ấy họ đang cùng leo lên lầu, chàng nghĩ đến công việc cần làm ngay. – Nhắc đến ông nội mới nhớ, anh muốn nói chuyện với ông cụ trước khi anh tắm rửa.

Đúng như Trey mong đợi, chàng thấy ông nội ở trong phòng, ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế bọc da lớn ở sau bàn. Trey đóng hai cánh cửa để bảo đảm không có ai nghe chuyện của họ. Hành động của chàng không lọt qua được mắt của ông cụ Chase.

Ông ngẩng đầu, mắt nheo nheo với vẻ ngạc nhiên.

– Chắc có chuyện gì quan trọng.

– Đúng ạ. – Trey đáp rồi nói chuyện của mình cho ông nghe bằng lời lẽ rất bình dị.

Khi chàng nói xong, Chase nghiêng đầu sang một bên.

– Có phải cháu hỏi ý kiến của ông không?

– Không thưa ông.

Chase nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cháu nội, ông thấy nó hiện lên quyết định dứt khoát của chàng. Ông gật đầu.

– Nhìn cháu, ông biết cháu đã quyết định rồi.

– Chưa bao giờ trong đời, cháu tin tưởng vào quyết định của mình như thế này. – Chàng nói một cách đơn giản, không cố gây ấn tượng mạnh cho ông nội để ông đồng ý với quyết định của chàng. Nhưng rồi Trey do dự, có vẻ ân hận. – Cháu biết cháu đòi hỏi hơi nhiều, nhưng…

Chase cắt ngang câu nói của chàng. – Đấy là quyền của cháu.

– Cám ơn ông. – Trey nói và nhìn ông nội, ánh mắt vừa lộ vẻ biết ơn vừa tràn trề tình thương mến.

***

Hai ánh mắt đồng cảm trao nhau khi Trey đề nghị với Sloan đi dạo một vòng sau bữa ăn tối. Mọi người đều biết đây là đêm cuối cùng của Sloan. Đôi uyên ương muốn ở với nhau một mình là chuyện rất dễ hiểu.

Trey thọc hai tay vào túi áo khoác bằng vải bông dệt chéo, đứng trên đầu tầng cấp trước nhà, nhưng chàng không bước xuống. Sloan đứng bên cạnh chàng, quàng tay quanh khuỷu tay chàng và nép sát vào người chàng. Cử chỉ tự nhiên của nàng nói lên sự thoải mái khi ở bên cạnh chàng. Giống như chàng, nàng nhìn cảnh trời đêm trước mắt.

Mặt trăng đã mọc, chiếu lên sân trại ánh sáng bàng bạc, trong khi trên đầu họ, những vì sao nhấp nháy trên bầu trời đem thẫm. Dọc theo dòng sông, hàng cây hiện lên đủ hình thù đen sẫm trên nền cở có màu bạc dưới ánh trăng. Từ bãi quây ngựa gần nhà kho vẳng lên tiếng thở phì phò của ngựa và tiếng chân của chúng dậm trên nền đất. Rồi tất cả im lặng trở lại.

– Đêm nay trời lạnh ghê. Em ngạc nhiên là chúng ta không thấy hơi thở của mình. – Sloan thở ra một hơi để xem thử thấy có hơi nước của mình bay ra hay không.

– Chưa có gió bấc. – Nhưng Trey cảm nhận hơi ấm người nàng phả vào người chàng, nên không thấy lạnh.

– Vậy thì, – nàng nói với giọng thúc giục một cách tế nhị, – chúng ta có đi dạo như anh đề nghị không?

– Chưa đi thôi. – Chàng nhẹ quay đầu nhìn qua nàng. Chàng nhìn nàng không chán, nàng thật tuyệt với với mái tóc bị ánh nắng mặt trời làm cho bạc màu và đôi mắt xanh thăm thẳm. Nhìn chung, nàng có những nét mâu thuẫn – mạnh mẽ và độc lập, nhưng lại sôi nổi, sinh động nhưng lại không có mưu mẹo gì.

– Thế thì quá tuyệt với em. – Trông nàng có vẻ rất hài lòng. Giây phút chờ đợi đã qua. Trey quay người đứng đối diện với nàng, sờ tay lên làn da má mịm màng của nàng để lôi kéo sự chú ý hoàn toàn của nàng. – Sloan, anh có chuyện này muốn nói với em, – chàng nói. – Và anh không muốn nghe em trả lời “không”!

– Đừng nói. – Nàng để ngón tay lên miệng chàng, mắt lộ vẻ đau đớn. – Em không muốn nghe anh nói, ngày mai em phải đi rồi. Em không thể ở lại lâu hơn. Anh nên hiểu cho em.

Để trả lời, chàng nắm bàn tay nàng, đưa lên môi, hôn vào lòng bàn tay nàng, rồi ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng.

– Anh hiểu, và anh không đòi hỏi em điều đó.

– Anh không đòi hỏi điều đó? – Nàng ngạc nhiên hỏi. – Vậy anh đòi hỏi em chuyện gì?

– Làm vợ anh. – Đấy là lời khẳng định chứ không phải câu hỏi, thế mà Trey vẫn đợi nàng trả lời, mắt chàng nhìn cảm xúc thay đổi hiện ra trên mặt nàng: không tin, sung sướng, và cuối cùng là hoài nghi.

– Thế thì quá sớm, Trey à, – nàng đáp.

– Có lẽ đối với em thì sớm. Nhưng với anh thì không. Anh muốn em làm vợ anh. Bây giờ mà đợi một tuần, một tháng, một năm thì chuyện này vẫn không thay đổi gì hết. – Chàng liền đưa tay vào túi áo khoác lấy ra chiếc nhẫn kim cương. – Chiếc nhẫn này là của bà nội anh. Maggie O’Rourke Calder. Anh nghĩ bây giờ vợ anh đeo nhẫn này là đúng lúc rồi.

Chiếc nhẫn vừa vặn sít sao. Chàng chỉ đấy mạnh một chút là chiếc nhẫn trượt vào ngón tay nàng. Trong thời gian chàng đeo nhẫn cho nàng, Sloan không nói gì. Nhưng ánh trăng đã cho chàng thấy nước mắt chảy trên má nàng. Tình yêu như cơn đau thắt trong ngực chàng.

– Những giọt nước mắt hạnh phúc. – Giọng chàng khàn đặc, trước đó không như thế, vì chàng đang trải qua cảnh lo sợ không biết nàng trả lời ra sao.

Nàng nấc lên một tiếng nửa cười nửa khóc, quàng hai cách tay mảnh mai quanh cổ chàng. Rồi hít vào một hơi, nàng áp môi lên môi chàng, thốt lên nhiều lần: – Vâng, vâng, vâng, – nàng phà hơi thở ngọt ngào vào miệng chàng.

Chàng ôm chặt nàng vào người, muốn buộc nàng vào người, và tuyên bố nàng là của chàng. Máu nóng chảy nhanh trong người chàng. Khi ngẩng đầu lên, chàng run lên vì quá hồi hộp.

– Anh yêu em biết dường nào! – Chàng nói, giọng run run, hơi thở không đều, hạnh phúc làm mắt chàng long lanh.

Sloan sung sướng vô ngần. – Em yêu anh. Em không tin là em được hạnh phúc như thế này. – Nàng nói rồi trầm ngâm một lát và nói tiếp: – Sloan Calder. Em thích âm thanh khi gọi tên này.

– Anh cũng thế. – Chàng hôn lén nàng. – Chắc trước đây em không có ý định đính hôn.

– Chỉ mới cách đây hai phút, trước đó em không hề nghĩ đến chuyện đính hôn. – Mắt nàng sáng long lanh như kim cương trên chiếc nhẫn.

Trey nhìn vào khuôn mặt ngẩng lên của nàng.

– Và bây giờ thì chịu đính hôn chứ?

– Không gì cần thiết hơn, – Sloan nói, vừa nhún vai một cách thản nhiên rồi nhìn chàng với ánh mắt nghiêm trang, đượm vẻ lo lắng. – Còn đám cưới. Anh không tỏ chức đám cưới lớn chứ?

– Anh sẽ không làm thế. – Chàng cúi đầu, núc mũi vào cổ nàng cảm nhận mùi thơm tươi mát trên da thịt nàng. – Thực vậy, – Trey nói bên tai nàng,- ở đây đã có truyền thống chỉ làm lễ cưới ở trang viên, trong phòng lớn. Từ khi trại Triple C ra đời đến giờ, tất cả người trong dòng họ Calder đều làm lễ cưới ở đấy thôi.

Chỉ có trường hợp của bố chàng khi lấy bà vợ đầu Tara là ngoại lệ, nhưng kết quả hai người đã ly dị nhau. Tuy nhiên Trey không muốn nói đến chuyện này.

Sloan bằng lòng với kế hoạch ấy. – Em thích làm đơn giản như thế, rất hợp với ý muốn của em.

– Em chắc không? – Bỗng chàng muốn quăng giây bắt mặt trăng, lôi nó ra khỏi bầu trời, nếu được.

– Chắc. – Nàng gật đâu để nhấn mạnh thêm quyết tâm. – Làm lễ cưới thật lớn, xa hoa thì được cái gì? Em không có gia đình, chỉ có một ít bạn bè để mời họ đến dự thôi. – Nàng dừng lại, nhìn vào nhà. – Gia đình anh sẽ nghĩ sao khi chúng ta báo cho họ biết? Chỉ mới một tuần, chúng ta biết về nhau rất ít.

– Tại sao chúng ta không vào để xem họ ra sao? – Trey đề nghị

– Bây giờ à? – Sloan hỏi, vẻ ngạc nhiên.

– Em có nghĩ bây giờ là lúc thuận tiện hơn hết không? – Trey cười và dẫn nàng đến phía cửa trước.

Căng thẳng. Khi bước vào nhà, lòng nàng rất hồi hộp. Sloan rất mong được gia đình Trey đồng ý, chấp nhận việc đính hôn của họ. Thế nhưng nếu họ từ chối, nàng cũng không ân hận về quyết định này của mình.

Khi họ vào trong phòng khách, mọi người đã tụ tập ở đấy rồi, và họ đều quay mắt nhìn hai người. Laredo là người đầu tiên thấy đôi uyên ương đi vào, ông ta nói đùa.

– Cuộc đi bách bộ đạt kỷ lục ngắn nhất.

Ông cụ Chase nhìn vào tay trái của Sloan, rồi ngước mắt nhìn Trey, nhoẻn miệng cười khiến miệng ông đã nhăn càng thêm nhăn. – Ông thấy cháu đã nói chuyện ấy với cô ấy. Xin chúc mừng.

– Bố nói gì thế, bố? – Cát cau mày hỏi. Nhưng Jessy không cần phải hỏi. Bà thấy con trai nhìn cô gái với ánh mắt tự hào và tự tin là bà biết. Cặp mắt đen của chàng ánh lên long lanh, biểu lộ cảm xúc hân hoan của người được yêu. Bà nhớ khi bố chàng nhìn bà, ánh mắt ông cũng như thế.

Trey không rời mắt khỏi bà, chàng nói:

– Sloan đã bằng lòng lấy con.

Laredo bước tới bên Trey, đưa tay ra bắt. – Tôi không ngạc nhiên vì chủ nhật vừa rồi cậu đã nói cho tôi biết cậu sẽ cưới cô ấy. Xin chúc mừng. – Ông lắc mạnh cánh tay Trey, tay kia vỗ lên vai chàng, rồi nhìn Sloan, nháy mắt. – Tôi nghĩ Trey may mắn khi lấy được cô.

Việc Laredo đồng ý một cách nhiệt tình và hăng hái đã làm cho Sloan yên tâm. Mặc dù Laredo Smith thường tuyên bố ông ta chỉ là người làm công bình thường trong trại, nhưng Sloan thấy gia đình Calder xem ông hơn là người làm công rất nhiều. Nàng thấy mọi người trong gia đình đều tỏ ra tin tưởng và kính trọng người đàn ông này.

– Cám ơn ông, nhưng chính tôi mới là người cảm thấy mình may mắn, – nàng đáp, rồi thấy mẹ Trey đang đợi đến phiên mình lên tiếng.

Như mọi khi, Jessy Calder thường tỏ ra rất trầm tĩnh. Nhưng bây giờ, trước tin vui này, mắt bà có vẻ rất nồng ấm, dịu dàng, đôi môi hơi cong lên như muốn mỉm cười. Sloan chờ đợi, nhưng nàng vẫn thấy bà không nói gì. Lòng căng thẳng, nàng lúng túng lên tiếng, không ngờ mình nói trước chỉ vì tính tự vệ đã thúc nàng:

– Thưa bà Calder, cháu nghĩ chuyện này quá đột ngột đối với bà.

Jessy bình tĩnh lắc đầu bắc bỏ ý kiến của nàng.

– Từ khi còn bé, Trey đã luôn luôn biết mình muốn cái gì. Tôi đã biết cậu ấy quyết định ra sao, biết tâm trạng của cậu ấy. Có người sẽ cho là cậu ấy hành động bộp chộp, nhưng tôi biết rất rõ cậu ấy. Rất mừng được đón nhận cô vào gia đình, Sloan. – Bà hôn phớt lên má nàng.

Sloan không có cơ hội để nghe Jessy nói gì về Trey, vì khi ấy Cat bước đến ôm ghì nàng vào lòng. – Tôi rất vui mừng cho cả hai, – bà nói, mặt hồ hởi hân hoan. – Cho phép tôi xem chiếc nhẫn của cô nào. Cậu ấy tặng cô loại nhẫn gì đầy? – Sloan miễn cưỡng đưa tay cho Cat xem. – Nhẫn đơn. Đẹp quá. Trông giống chiếc nhẫn của mẹ tôi quá.

– Đúng là chiếc nhẫn của mẹ cô, – Sloan đáp.

Cat nhướng tròn mắt ngạc nhiên. – Làm sao?… Khi nào?…- Cat bỏ lửng câu, quay qua nhìn Chase. – Bố cho Trey chiếc nhẫn khi nào?

– Trước giờ ăn tối một chút, – ông cụ đáp.

– Như thế tức là bố biết tối nay Trey sẽ đề nghị đính hôn với Sloan, thế mà bố không nói cho ai biết hết à? – Cat lên án bố.

– Đúng thế. – Ông già chỉ ngón tay về phía Sloan. – Bố nghĩ phải đợi người đẹp này trả lời rồi mới nói được. Chắc mẹ con sẽ rất hài lòng khi biết cô dâu khác trong gia đình đeo chiếc nhẫn này.

– Dĩ nhiên bố nói đúng. – Cat thở dài, nhìn Sloan cười lạnh nhạt. – Rồi cô sẽ thấy ông cụ thường như thế.

– Vậy cô không phản đối chứ? – Sloan chỉ chiếc nhẫn vẻ áy náy.

– Dĩ nhiên là không? – Cat đáp. – Tôi chỉ ngạc nhiên khi thấy chiếc nhẫn thôi.

– Như thế ta uống mừng được rồi chứ? – Chase hỏi rồi vẫy tay với Laredo. – Đẩy chiếc xe rượu đến đây để chúng ta uống mừng với đôi uyên ương.

Rượu được rót ra, ly nâng lên, mọi người chúc tụng nhau hoà lẫn với tiếng nói đùa và cười vang. Nhưng cảnh chúc tụng không kéo dài lâu, vì Trey đưa Sloan đi dạo như dự kiến ban đầu của họ.

Sau khi họ đi rồi, Chase tuyên bố đã đến giờ đi ngủ, ông đi về phòng ngủ ở dưới lầu nằm ở cánh nhà phía Tây của trang viên. Laredo đi theo Jessy và Cat khi hai bà đem ly uống rượu xuống bếp.

– Lại đám cưới nữa. – Cat lắc đầu tỏ vẻ ngạc nhiên. – Chị có biết chưa đầy một năm mà chúng ta có ba đám cưới ở trang viên không? Thật là kỷ lục.

– Ít ra cô cũng có nhiều kinh nghiệm trong việc tổ chức tiệc cưới. Laredo tựa một bên người vào quầy bếp, nhìn hai người phụ nữ bên bồn rửa.

– Đúng vậy. – Cat đặt cái nút chai vào rãnh nước rồi mở vòi nước, trong khi Jessy nước đá và rượu cặn trong ly vào trong bồn rửa. – Tôi hy vọng Sloan có vài người bạn đến dự tiệc cưới. Cô ấy không có bà con thân thích. Nhưng trong lễ cưới mà chỉ có chúng ta thôi, thế nào cô ấy cũng sẽ rất buồn.

– Tôi nghĩ chính vì thế mà cô ấy muốn làm đám cưới nhỏ và đơn giản, – Jessy nói xen vào.

– Đúng thế đấy, – Cat nói thêm, vẻ trầm ngâm. – Cô ấy kín đáo quá, phải không? Tôi chưa bao giờ gặp người nào nói ít về mình như thế. Cô ta nói về công việc, về những nơi cô ta đến, nhưng rất ít về đời sống riêng của mình.

– Có lẽ thế, – Laredo lên tiếng.

– Thế cái gì? – Cat cau mày vì không hiểu ý ông ta muốn nói gì.

– Công việc chiếm hết cả cuộc đời của cô ta, – Lareda đáp và nhìn Jessy, ánh mắt trìu mến. – Như người tôi biết.

Cat cười toe toét, nhìn bà chị dâu có vẻ thích thú, nhưng Jessy không chú ý đến hai người. – Anh có tin là chị ấy không nghe chúng ta không?

– Tôi tin. – Laredo gật đầu, đưa tay đập nhẹ lên cánh tay Jessy. – Này, bà đi đâu thế?

– Cái gì? – Bà giật mình nhìn lên, rồi để cái ly dơ cuối cùng vào nước rửa. Xin lỗi. Tôi đang nghĩ đến công việc.

– Chúng tôi đều thấy, – Laredo nói, giọng vui vẻ. – Cho chúng tôi biết việc gì được không? Trông bà như ở xa đây hàng dặm đường.

– Nói như thế cũng đúng, – Jessy đáp. – Tôi nhớ Trey có nói về chuyện con bê bị kẹt trong bùn tại khu vực Broken Butte. Tôi định ngày mai ra đấy để kiểm tra tình hình ra sao. Nếu nước trong suối quá cạn, tạo thành nhiều bãi lầy thì có lẽ chúng ta cần di chuyển bò ở đấy đi đến vùng khác.

Cat nhướng cao mày, thở ra và nhìn Laredo. – Bò à? Chúng ta đã biết điều chị ấy nghĩ đến có liên quan đến trại.

Laredo đứng thẳng người, nắm cánh tay của Jessy, kéo bà ra khỏi bồn rửa. – Bà hãy để đấy cho Cat rửa tiếp mấy cái ly ấy, đưa tôi ra xem được không?

– Anh chưa về ngay bây giờ chứ? – Jessy đáp, có ý hơi phản đối.

– Đường về Boar’s Nest khá xa – Laredo nói, nhắc bà nhớ là ông ta muốn nói đến chiếc lều cũ đã được ông sửa lại thành căn nhà nhỏ cách đây nhiều năm.

– Đi đi, Jessy, – Cat giục. – Hai người ít khi có cơ hội để ở bên nhau một lát. Khi có cơ hội, đừng bỏ phí.

Lời khuyên của người phụ nữ vừa mới mất chồng rất hay, không nên bỏ qua. Jessy cười cám ơn, đi theo Laredo ra cửa sau.

Khi họ bước xuống thềm, trời tối đen bao trùm quanh họ. Không khí lạnh ngoài trời kích thích mạnh các giác quan của họ. Xuống đến bậc thềm cuối cùng, Laredo quàng cánh tay quanh vai bà, và Jessy tự động ôm tay quanh eo ông.

– Chẳng bao lâu nữa, cả hai con của bà đều có gia đình, bà có cảm giác như thế nào? – Ông nhìn vào mắt bà, ánh mắt ấm áp, xa xăm.

– Cuộc đời là thế thôi. – Bà vừa đáp vừa nhún nhẹ vai. – Con cái lớn lên, lấy vợ lấy chồng, sống tự lập. Tôi mừng là Trey không đi xa.

– Tôi chắc chẳng bao lâu nữa trong nhà này sẽ có con nít chạy quanh nô đùa, gọi bà là bà nội. – Thanh chắn mạ kềm của xe ông lấp lánh dưới ánh trăng.

– Có lẽ thế. – Bà cười trước ý nghĩ ấy. – Tôi tin là Sloan sẽ là một bà mẹ tốt. Cô ấy có vẻ là người cẩn thận, thông minh, có ý tứ.

– Bà có muốn cá Trey không quan tâm đến những phẩm chất quí báu ấy không? Có lẽ cậu ấy không nghĩ đến những đức tính ấy ngay từ ban đầu. Cậu ấy chỉ biết là mình yêu cô ấy thôi. Và khi bà nói đến các đức tính ấy, vấn đề mới trở thành quan trọng.

– Tôi biết. – Jessy đáp và bà cảm thấy tiếc vì họ đã đến chỗ xe đậu. – Anh nên nhớ là không có lý do gì mà anh phải sống tại Boar’s Nest. Ngôi nhà của Atkin bây giờ không ai ở vì Ruth đã chết. Anh có thể dọn đến đấy mà ở.

– Cũng được thôi. – Laredo từ từ quay qua nhìn bà, hai cánh tay ôm quanh bà. – Ở đấy đi đến trang viên rất gần. Nhưng gần đây có nhiều người ở, trong khi tại Boar’s Nest tôi được tự do, và tôi thích được tự do, nhất là khi có người ghé thăm tôi. – Ông nói thêm với cái nháy mắt.

Nghiêng đầu ra sau, bà cười nhẹ. – Mọi người trong trại đều biết chúng ta gặp nhau. Họ biết từ lâu.

– Tôi cóc cần việc họ biết. Tôi chỉ không muốn họ tưởng tượng đủ điều chỉ vì họ ở gần nơi tôi ở thôi. Chuyện tôi yêu bà có thể mọi người đều biết, nhưng tôi muốn chuyện này cần phải được kín đáo, riêng tư.

– Anh là thế cũng có lý do, – Jessy nhượng bộ. – Bây giờ người ta thường dành thì giờ để hình dung ra lý do tại sao anh không cưới tôi làm vợ. Tôi biết người ta đã đưa ra nhiều ý kiến không hay về chuyện này.

– Cứ để họ nghĩ gì thì nghĩ…chỉ cần bà đừng nghĩ như họ là được. – Lần này ông không cười nữa, mà có vẻ tha thiết muốn biết bà có thông cảm cho mình không.

– Tôi không nghĩ như họ. – Đã từ lâu, Jessy biết cách giữ lấy những gì tốt đẹp mà cuộc đời đã cho bà và không bao giờ than vãn vì không có những ân huệ như thế nữa.

Ngay từ đầu, bà đã biết Laredo sẽ không bao giờ cưới bà. Lý do ông không cưới là vì quá khứ của ông có nhiều chuyện vướng mắc. Chuyện vướng mắc như thế nào, bà không bao giờ hỏi ông, nhưng và nghĩ là Chase biết và chắc chắn chồng của Cat, Logan, cũng biết chuyện này. Dù chuyện như thế nào đi nữa, đối với họ không thành vấn đề, và đối với bà bây giờ cũng không thành vấn đề.

– Vậy có hy vọng gì tối thứ bảy bà đến chỗ ẩn cư bé nhỏ của tôi trên đồi được không? – Laredo hỏi. – Bà cần phải lánh xa các máy điện thoại, sự căng thẳng của công việc và sống như người đàn bà thực sự, thì bà mới thấy cuộc sống thú vị được.

– Có lẽ được, – Jessy đáp, nhưng bà nghĩ việc này còn tuỳ thuộc vào việc bà có di chuyển số bò trong khu Broken Butte đi chỗ khác hay không. Nhưng bà không nói ra ý này. Bà đang bận thưởng thức nụ hôn rất say đắm của Laredo trao cho bà với nhiều hứa hẹn còn nồng cháy hơn nữa.

Bình luận
720
× sticky