Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

The Marcolini Blackmail Marriage

Chương 3

Tác giả: Melanie Milburne

Claire cảm thấy choáng váng như có dòng nước lạnh buốt chạy dọc sống lưng cô khi cô đứng đó, miệng thì há hốc cả ra không nói được lời nào với người đàn ông mà đã một lần cô yêu hơn chính cuộc sống của bản thân cô. Anh ta vừa đề nghị với cô một điều thật không thể nào tưởng tượng tới. Nhưng cả hai sự lựa chọn đó đều thật sự quá khủng khiếp. Nếu như Isaac bị tống vào nhà giam, hay là vào nhà tạm giam thì làm sao cô có thể tha thứ cho bản thân mình được kia chứ trong khi cô biết mình có thể ngăn cản điều đó xảy ra? Callum đã có lần kể về một vài thứ có trong cái trại tạm giam ấy, và không có bất kì sự công bằng nào trong cái nơi đó cả.

Nhưng nếu cô quay trở lại cuộc hôn nhân thì nỗi đau cùng với sự tuyệt vọng không thể nào xoa dịu được sẽ lại thử thách sức chịu đựng của cô một lần nữa. Cô phải làm sao đây? Sức mạnh nào có thể giúp cô vượt qua chuyện này kia chứ?

Sự căm ghét dồn nén lại trong huyết quản khi cô trao cho Antonio một cái nhìn khiển trách. “Lúc này anh thật sự vượt xa hơn hẳn con người thực của anh, Antonio à”, cô nói. “Tôi nghĩ sự nhẫn tâm và cách đối xử không cảm xúc mà anh đã dành cho tôi trong quá khứ được sắp đặt chỉnh chu nhưng cái này còn hơn như thế nữa. Anh không thể nào có thể nghĩ ra một sự trả thù nào tốt hơn thứ này đâu”.

Anh đáp trả cách lạnh lùng. “Tôi chỉ đơn thuần đề nghị với em một lối thoát có lợi cho tất cả những ai có liên quan đến thôi”.

Claire trợn mắt nhìn anh chỉ bởi vì cô biết nó sẽ khiến anh khó chịu. “Xin lỗi”, cô nói. “Nhưng tôi không thấy được bản thân mình có được cái lợi gì từ cái kế hoạch nguy hiểm mà anh đã đưa ra”.

Một sự tức giận thoáng qua qua cái nhìn chằm chằm ghim chặt lấy cô. “Em có từng nghĩ đến những nguy hiểm mà em trai em có thể gây ra vào chiều nay không?” anh hỏi.

Claire nhấc cằm lên. “ Cái xe hơi sang trọng mà anh thuê bị một hay hai vết xước à? Hay còn cái gì khác?”

Miệng anh mím lại thành 1 đường thẳng giận dữ. “Em có biết đã có bao nhiêu người được tôi phục hồi lại gương mặt trong những năm qua không?” anh nghiến răng. “Những gương mặt đẹp đẽ hoàn hảo đó, luôn bị đe dọa thường xuyên bởi sự ngu ngốc của những kẻ giống như em trai của em, với cái ý nghĩ tìm đến sự thú vị bằng việc làm những cái trò điên khùng nguy hiểm trên đường phố mà không cần suy nghĩ hay quan tâm xem có ai bị liên lụy vì chúng không. Đó chính là công việc mà tôi đeo đuổi cả đời. Và dĩ nhiên em chưa bao giờ thể hiện ra rằng em có chút hứng thú nào với nó”.

“Đó chỉ bởi vì cái tính cách của anh”, cô đáp trả. “Tôi đã trao trọn cuộc đời mình cho anh, cho cái sự nghiệp của anh, nhưng chưa bao giờ anh mảy may chú ý tới. Tôi đã bị giữ lại tại nhà sau cái ngày khủng khiếp ấy, chỉ với mẹ của anh và cha anh đôi khi về chỉ để nói bóng gió với tôi rằng tôi không xứng với cái vai trò là một người vợ của đứa con trai đầu của họ, một bác sĩ phẫu thuật sáng lạng”.

Cằm anh nghiến chặt lại. “Đó không phải là những gì mẹ tôi đã nói”, anh nói. “Bà đã làm hết sức mình để giúp em thu xếp nhưng em đã từ chối”.

“Tại đây chúng ta sẽ giải quyết”, cô nói môi cong lên. “Lời của mẹ anh và của tôi, anh không thể nào tỉnh trí để tin vào một trong hai”.

Antonio đút hai tay vào túi quần trong trường hợp anh tức giận lên mà kéo cô vào vòng tay anh và hôn cô cho đến khi cô khuất phục. Cô khiến anh cảm thấy điên tiết lên. Không ai có thể khiến anh nổi điên hơn những gì cô đã làm. Anh làm chủ cảm xúc của chính mình, luôn luôn là như thế. Và nó cần thiết trong suốt thời gian dài của những cuộc phẫu thuật, nơi mà sự bình tĩnh, lạnh lùng rất cần thiết. Nhưng chỉ năm phút ở bên Claire trong cái tâm trạng này thì cũng đủ làm máu anh sôi cả lên.

Thực tế cô đã đề nghị ly hôn ngay khi anh đặt chân đến đất nước này cho thấy cô đã biến thành một kẻ đào mỏ đến mức độ như thế nào. Anh không cam chịu để cô chiếm lấy một nửa số tài sản thừa kế của anh. Anh sẽ làm bất cứ gì để ngăn chặn nó. Cô đã lấy quá đủ rồi. Anh vẫn còn tức điên lên khi nghĩ đến việc cô đã đề nghị mẹ anh một số tiền vào cái ngày cô rời bỏ anh.

Cái tình cảm nóng bỏng dữ dội họ đã có với nhau đột nhiên thay đổi khi cô báo với anh rằng cô đã mang đứa con của anh. Anh đã ở bên cô, lập tức kết hôn với cô mặc dù anh luôn hoài nghi về những cảm xúc thực tại của cô. Cô đã khẳng định rằng cô yêu anh, nhưng anh luôn nghi ngờ rằng cô yêu cái cuộc sống giàu có của anh, chứ không phải bản thân anh. Từ chút ít những gì cô đã kể với anh, anh biết cô xuất thân từ hoàn cảnh nghèo khó.Tiền bạc thiếu thốn và gần như là thứ quá xa xỉ đối với cô. Cô chắc chắn đã hành động như thể mình là người có danh tiếng hơn một lần. Đôi mắt to tròn của cô đã ngạc nhiên khi nhìn thấy lối sống của anh và cả gia đình anh ngay từ lần đầu tiên, nhưng sau đó anh nhận ra anh đã trở thành một tấm hộ chiếu để cô bước chân vào một cuộc sống mới, một cuộc sống mà mỗi ngày trôi qua không cần phải đấu tranh để tồn tại. Cái định mệnh đó đã bước chân vào kèm theo đó là những tai họa tàn phá.

Ý nghĩ về khoảng thời gian đó luôn xoắn lại trong anh. Anh đã mất cảnh giác vì quá bù đầu với công việc. Sự nghiệp là một bác sĩ phẫu thuật đem lại khoảng thời gian tuyệt nhất, nhưng vừa giải quyết những nhu cầu của cô vợ trẻ trong thời kỳ mang thai ngoài ý muốn, vừa phải nghiên cứu và phẫu thuật đã phá hỏng hết. Mẹ anh đã nhiều lần bảo với anh rằng bà đã thấy Claire vẫn còn mặc cái váy dài, chán nản về ngôi biệt thự, chẳng sẵn lòng cố gắng để trở thành vợ của một bác sĩ phẫu thuật tài ba. Claire rõ ràng mong muốn anh hòan toàn ngoan ngoãn phục tùng cô, một người chồng – làm việc theo giờ hành chính, nhưng anh không phải là bất kì thứ gì trong số đó.

Anh ghét bị tra hỏi một cách gắt gao, mặc dù anh thừa nhận anh yêu cô nhiều như việc anh ham muốn cô nhưng nó lại khác biệt. Tình yêu là từ ngữ mà anh không bao giờ cảm thấy thoải mái khi anh nói với Claire, kể cả là đối với bất cứ người phụ nữ nào anh từng có quan hệ. Từ lâu anh đã quyết định rằng không để mình vướng vào cái thứ tình yêu đó.

Rắc rối là anh vẫn muốn cô. Anh chưa bao giờ ngừng cái ham muốn có cô. Mạch anh đập mạnh mỗi khi anh ở gần cô. Máu anh chảy rần rần trong ven mỗi khi anh nghĩ đến cái cách cô đã khiến anh thỏa mãn trong quá khứ. Những gì thiếu kinh nghiệm thì cô bù đắp lại bằng sự nhiệt tình. Anh chưa bao giờ có một người tình nào khiến anh thỏa mãn hơn. Những thứ thuộc về Claire, những đáp trả của cô đối với anh, của anh đối với cô, làm anh cảm thấy như thể anh sẽ không thể chấp nhận việc để cô thoát khỏi tầm kiểm soát của anh mãi mãi. Và đây chính là cơ hội tuyệt vời để thực hiện nó.

“Claire”, anh nói và khóa cô lại với cái nhìn của anh. “Chúng ta có thể tạm gác chuyện quá khứ qua một bên và thảo luận với nhau như những người trưởng thành được chứ?”

Cô trao anh cái nhìn khinh thường. “Tôi đã thất bại trong việc nhận ra cái gì là chín chắn khi bắt bản thân quay trở lại sống với anh khi mà ngay từ đầu anh đã không hề muốn tôi”, cô nói. “Tất cả những gì anh muốn là một người thừa kế và tôi đã thất bại trong việc mang nó lại cho anh. Anh nên tìm ai đó có thể làm việc đó cho anh”.

Antonio thinh lặng đếm đến mười để kìm nén cơn giận của anh. “Như vậy quyết định của em là để cho em trai của em vào tù. Có phải thế không?”

Cô quay đi khỏi anh, vòng hai tay qua ngực như một tấm giáp phòng thủ. “Anh biết là tôi sẽ làm bất cứ thứ gì để chuyện đó không xảy ra”, cô nói. “Không nghi ngờ gì đó chính là cái lý do để anh tung ra cái chiêu bài đặc biệt ấy”.

“Đây không phải là một trò chơi, Claire”

Cô quay lại nhìn anh lần nữa, với biểu hiện giễu cợt. “Không phải vậy ư?”

Anh thở mạnh ra. “Tôi đã 36 tuổi rồi”, anh nói. “Tôi muốn ổn định cuộc sống, nhưng tôi không làm được cho đến khi mọi chuyện của chúng ta kết thúc theo cách này hay cách khác”.

Claire cảm thấy một cơn đau quen thuộc nhói lên trong lồng ngực. “Vậy…” cô đưa lưỡi qua cái môi đột nhiên trở nên khô khốc. “Vì vậy anh dự tính sẽ kết hôn với một ai đó khác sau khi… chúng ta ly hôn à?”

Mắt anh ngó qua nơi khác, không biểu hiện gì. “Nó không phải là cái viễn cảnh hứng thú gì”, anh trả lời. “Tôi đã từng nghĩ về điều đó rất nhiều”.

“Anh…” Claire cố nuốt cơn đau trong cổ họng. “Anh đang dự tính có con ư?”

Lại là cái biểu hiện hoàn toàn không thể nào đọc được. “Đó là mục tiêu của tôi, thật sự mà nói hầu hết những ai ở vào độ tuổi của tôi, đều muốn có một hay hai đứa con”.

“Vậy tôi không chắc là tại sao anh lại lãng phí thời gian cho mối quan hệ của chúng ta, trong khi nó đã một lần thất bại”, cô nói, nhìn anh với sự cố gắng. “ Không phải sẽ tốt hơn nếu anh kiếm một cô vợ khác thay thế, thay vì cố gắng quay lại với cái người anh đã lấy và không thực sự muốn?”

“Tôi nhớ rằng mình chưa bao giờ nói rằng tôi không muốn em”, anh nói, với cái nhìn làm tan chảy mọi thứ. “Trái lại, em sẽ không ở đây ngay lúc này nếu đó không phải là chủ tâm của tôi”.

Hai mắt Claire mở to, tim lỗi một nhịp. “Vậy… điều anh muốn nói là… anh vẫn còn muốn tôi… trong… vấn đề… tình dục à?”

Góc miệng anh nhấc lên thành một nụ cười làm mạch cô thi nhau chạy đua. “Em thấy nó đáng ngạc nhiên vậy ư, em yêu?” anh hỏi.

“Thực sự, tôi thấy nó là một sự lăng mạ”, cô đáp trả, liều mạng giấu đi cái phản ứng của cô đối với anh. “Anh và tôi đã không nói chuyện với nhau trong 5 năm qua, chỉ có một bức thư điện tử ngắn gọn vào những tháng đầu tiên khi chúng ta ly thân, và bây giờ anh mong đợi rằng tôi sẽ ngã vào giường anh. Anh cho rằng tôi là loại phụ nữ nào khi nghĩ là tôi sẽ đồng ý làm những thứ tồi tệ như thế chứ?”

“Hiện tại em không có bất cứ gã tình nhân nào, vì vậy tôi không thấy tại sao điều đó không thể xảy ra giữa chúng ta, ít nhất là trong thời gian này”.

Claire thu hẹp mắt lại, cô cảm thấy mình bị lăng mạ. “Làm sao anh biết được tôi không có bất kỳ gã tình nhân nào? Anh đã cho người điều tra tôi sao?”

“Em vẫn còn là vợ hợp pháp của tôi, Claire”, anh nói. “Tôi tin rằng mình có quyền được biết nếu như hiện tại em có dính líu đến bất kì ai. Đặc biệt nếu như chúng ta bắt đầu lại mối quan hệ thể xác”.

“Nếu đó là một thứ lớn lao”, cô nói, khoanh tay lại. “Còn anh thì sao chứ? Anh đã có quan hệ với bao nhiêu phụ nữ trong suốt khoảng thời gian chúng ta ly thân?”

“Tôi có vài cuộc hẹn hò, nhưng không có cái nào là quan trọng hết”.

Claire muốn tin anh, nhưng những gì cô biết về anh, hay ít nhất là có, cô không thể nào tưởng tượng được anh không có bất kì mối quan hệ tình dục với một ai đó. Anh nam tính, khỏe mạnh và sung mãn, với kỹ năng điêu luyện làm cô luôn run bắn cả lên mỗi khi cô ở trong vòng tay anh. Ngay lúc này cô có thể cảm nhận được sự nam tính, lôi cuốn tình dục của anh. Sự quyến rũ nhục dục toát ra từ anh vây quanh cô như làn sương mù vô hình. Cô không thể thấy nó nhưng có thể cảm nhận nó trên làn da ẩm ướt của mình, làm cô nhận thức về sự nam tính của anh mà không ai khác có thể. Cô cảm thấy ngực mình căng ra trong làn áo ngực, hai núm vú co chặt lại, gợi cô nhớ đến cái miệng ẩm ướt, nóng bỏng của anh đã mút lấy nó như thế nào, răng anh kéo mạnh nó, chơi đùa với nó bằng những cái cắn nhẹ làm những đầu ngón chân cô co cả lên. Bụng cô run lên, thung lũng nữ tính nhức nhối của cô khao khát được lấp đầy bởi cái chiều dài to lớn của anh hết lần này đến lần khác, đưa cô đến đỉnh, cô đã khao khát nó mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm anh và cô xa nhau.

Thật xấu hổ khi phải đương đầu với sự yếu đuối của mình ở những nơi có sự hiện diện của anh. Cái sự ngu ngốc cả tin nào có thể khiến cô quay trở lại lần hai để lại bị phản bội và tan nát con tim?

Anh chưa bao giờ mong muốn mối quan hệ của họ vượt xa hơn một cuộc tình ngắn ngủi, nhưng việc cô mang thai ngoài ý muốn đã thay đổi tất cả mọi thứ. Cô phải tốn cả tháng trời để dồn hết can đảm nói với anh. Claire vẫn còn nhớ cái vẻ mặt hoàn toàn bị sốc của anh khi cô nói ra điều đó. Nhưng sau đó cô đã ngạc nhiên khi anh khăng khăng rằng họ sẽ kết hôn. Nhưng chỉ sau đó cô chợt nhận ra rằng anh làm thế không phải vì anh yêu cô, mà bởi vì anh mong muốn có được người thừa kế.

Claire biết rằng ở bất kì đâu Antonio không coi trọng cô như cô luôn coi trọng anh. Cô đã nghe về cái ngạn ngữ đó nhiều lần để cố phất lờ nó đi: Đàn ông Ý ngủ với những phụ nữ ngoại quốc nhưng họ chỉ yên bề gia thất với những người phụ nữ bản xứ. Mặc dù vậy chuyện của cô chẳng khác gì như một chuyện thần tiên: cô có một người đàn ông đẹp trai, người hào phóng tặng cô những món quà, cùng cô có những buổi hẹn hò thú vị, không đề cập ép buộc cô vào những khoái lạc xác thịt hung bạo. Tất cả như một giấc mơ trở thành sự thật đối với một cô gái e thẹn chốn miền quê hẻo lánh nước Úc.

Trong quá khứ Claire luôn cẩn thận với những người đàn ông. Cô không muốn lặp lại cái sai lầm của mẹ mình, mang thai và bị bỏ rơi khi còn trẻ, trải qua cả cuộc đời mình để tìm kiếm những tình yêu sai lầm, có thêm hai đứa con, rồi không biết ai là cha của chúng để mà điền vào tờ giấy khai sinh.

Cô không ngủ với bất kì ai như những đứa bạn cùng tuổi với cô. Thay vào đó cô tiết kiệm tiền từ ba công việc làm thêm khi cô học nghề làm tóc. Cô tốt nghiệp và làm một chuyến du lịch, cô muốn ngắm nhìn thế giới trước khi ổn định và mở một tiệm làm tóc.

Nhưng sau đó cô đã gặp Antonio.

Anh đã đến để cắt tóc, và khi Riccardo, ông chủ hoa mỹ của cô, vì sự sai sót của anh chàng học việc trong vấn đề đặt hẹn cho nhiều người, ông đã yêu cầu cô gội đầu và cắt tóc cho Antonio thay ông.

Claire mỉm cười với người đàn ông lịch lãm, cao ráo, tự giới thiệu về bản thân một cách bẽn lẽn. “Thật xin lỗi anh về sai sót trong vấn đề đặt hẹn trước”,cô nói. “Riccardo đã nói với anh rằng tôi sẽ là người thay thế cho ông ấy chưa ạ?”

Antonio mỉm cười. “Không có vấn đề gì đâu”, anh nói. “Cô đến từ Anh à?”

“Không ạ”. Cô thấy mình đang lúng túng và vồn vã. “Thật sự tôi là người Úc, tôi đến từ Sydney…thực ra nó không phải nằm ở thành phố, nó là miền quê…một miền quê xa xôi…anh biết đó…có những chú bò và cừu…đại loại là thế.”

“À, nước Úc”, anh nói và bước đến cái ghế cô đang kéo ra cho anh. “Ở đó tôi có vài người bà con xa. Thực sự em trai tôi đã đến đó vài lần. Tôi cũng hy vọng mình sẽ du lịch đến đó. Đó là một vùng đất đầy hứa hẹn phải không?”

Clare kéo phủ cái áo chuyên dùng qua bờ vai rộng không thể tưởng của anh. Sự bồn chồn của cô tăng lên khi những ngón tay cô vô tình chạm đến vùng da dọc theo hàm của anh. “Ừ… vâng… tôi đoán thế. Nếu như anh làm việc một cách chăm chỉ”. Cô nói, tránh nhìn vào đôi mắt sẫm màu của anh trong gương.

“Cô nói được tiếng Ý không?”

“Non parlo Italiano [1]”, cô nói với biểu hiện xin lỗi. “Nhưng tôi thích học nó. Tôi đã từng nghĩ đến việc sẽ theo học một vài lớp”.

[1] Tôi không nói được tiếng Ý.

Anh bắt gặp đôi mắt cô trong gương và giữ lấy nó. “Tôi sẽ dạy cho cô miễn phí nếu như cô đồng ý đi ăn tối cùng với tôi vào tối nay”.

Những ngón tay của Claire vẫn còn đan giữa những sợi tóc mềm mại của anh. “Um…tôi không chắc là Riccardo có đồng ý để nhân viên của ông ấy kết thân với khách hàng hay không”, cô nói ấp úng.

“Ông ấy sẽ đồng ý nếu cô đi cùng tôi”, Antonio nói, với sự tự tin cho thấy rằng anh kiêu ngạo hơn bất kì ai khác.

“Mời anh qua đây để gội đầu ạ”, cô yêu cầu, cố gắng thờ ơ và bình tĩnh nhưng cũng không khá hơn là mấy.

Antonio đứng khỏi ghế, chiều cao của anh một lần nữa khiến cô trở nên nhỏ bé. “Riccardo chắc phải suy nghĩ khá nhiều về năng lực của cô khi ông ta giao khách hàng tốt nhất của ông ta cho cô”, anh nói. “Tôi có thể tin tưởng chứ?”

Claire đáp lại sự tán tỉnh của anh như bất kỳ người phụ nữ nào khác cũng sẽ làm như thế. “Chỉ với điều kiện là anh cư xử phải phép thôi, Signor[2] Marcolini”, cô nói kèm theo một nụ cười. “Tôi có thói quen giữ cho khách hàng của mình hài lòng, thậm chí là những khách hàng đỏi hỏi khắc khe nhất”.

[2] Ông, ngài (Tiếng Ý).

“Tôi chắc chắn về điều đó”, anh nói ngã đầu về phía sau để cô có thể gội đầu cho anh.

Claire phải kéo bản thân mình ra khỏi quá khứ và quay lại ngay hiện tại. Cô không muốn nhớ đến cái cảm giác khi những ngón tay của cô xuyên qua tóc anh, xoa bóp da đầu cho anh lâu hơn bất kỳ người khách nào trước đây. Cô không muốn nhớ lại làm thế nào cô có thể đồng ý đi ăn tối với anh – không chỉ có buổi tối đó mà cả tối hôm sau. Và chắc chắn rằng cô không hề muốn nhớ lại cái cách anh đã hôn cô vào ngày hẹn thứ ba của họ, miệng anh đã đưa cô đến sự ham muốn điên cuồng, điều đó đã khiến cô nằm khỏa thân trong vòng tay anh chỉ một lát sau đó, cơ thể anh vùi sâu trong cô, tiếng khóc nghẹn của sự không thoải mái anh đem đến ngắn ngủi, choáng váng, khó chịu; anh không cố ý làm đau cô.

Không. Claire đẩy những kí ức đó ra thật xa. Đó là lần đầu tiên anh làm đau cô, nhưng nó không phải là lần cuối cùng. Và cô không muốn nghĩ về những điều trong quá khứ nữa.

“Tôi khó có thể tin rằng trong 5 năm qua anh không hề ngủ chung với bất kì người phụ nữ nào”, cô nói, thể hiện sự nghi ngờ của mình cách kịch liệt.

“Em cứ việc tin theo những gì mình thích”, anh nói. “Giống như trong quá khứ, tôi không thể nào hiểu thấu được tâm trí của em”

Claire nghiến răng. “Anh biết không, anh thực sự phải phát huy thêm khả năng quyến rũ của anh để có thể đưa tôi trở lại giường của anh, Antonio à”

Anh trao cho cô một nụ cười hống hách. “Em nghĩ thế à?”

Cô lùi lại một bước, hai tay nắm chặt lại. “Cha mẹ và em trai anh sẽ nghĩ sao khi biết được cái âm mưu đê tiện mà anh sử dụng để dụ tôi trở lại gia đình Marcolini?”

Một sự tăm tối lướt qua đôi mắt đen của anh. Nó chỉ là nhất thời, chỉ là một thứ phù du và Claire nghĩ làm sao cô có thể dễ dàng quên mất chuyện đó cơ chứ. “Không may mắn là cha tôi đã qua đời cách đây hai tháng” anh nói, đi kèm chút ít cảm xúc trong giọng anh. “Ông lên cơn đau tim. Ông hút quá nhiều xì gà, gặp quá nhiều áp lực và không đủ những lời khuyên từ những bác sĩ của ông hay từ chính gia đình của ông, tôi e rằng thế”. Anh dừng lại chốc lát, đôi mắt sẫm ghim chặt cô trong cử chỉ băn khoăn. “Tôi nghĩ rằng em đã đọc được nó trên báo rồi chứ?”

“Tôi… tôi quên mất”. Cô nói, hạ thấp giọng và cái nhìn một cách kính cẩn. “Tôi thật sự xin lỗi. Mẹ anh chắc hẳn rất nhớ ông ấy. Cả hai anh em anh nữa…”

“Mẹ tôi làm những thứ tốt nhất mà bà có thể trong những tình huống đó”, anh nói sau khi dừng lại. “Em trai tôi Mario sẽ tiếp quản việc kinh doanh của bố tôi”.

Claire mang cái nhìn ngạc nhiên quay trở lại phía anh. “Cái gì cơ? Có nghĩa là cha anh không hề để lại cho anh bất cứ thứ gì trong di chúc của ông ư?”

Một cái nhìn khó tả trong mắt anh. “Tất nhiên cả Mario và tôi đều có cổ phần trong đó nhưng do công việc của mình, tôi đã giao lại công việc bên phía đối tác lại cho nó quản lý”.

“Tôi chắc chắn rằng em trai anh sẽ bị sốc khi biết được anh gặp gỡ tôi tại nơi này” Claire bình luận kèm theo cái nhìn nhăn nhó.

Antonio tiếp tục níu giữ ánh nhìn của cô bằng cái nhìn khó hiểu của chính anh. “Tôi đã nói nói chuyện với em trai mình, nó thẳng thừng bảo tôi rằng nó nghĩ tôi thật ngu ngốc khi cân nhắc nối lại quan hệ với em. Nhưng sau đó nó luôn luôn bình thản xem như không”

Claire chỉ có thể tưởng tượng ra đứa em trai ăn chơi của anh nói xấu về cô với Antonio. Cha mẹ anh cũng như thế – không bao giờ Antonio tin vào điều đó. Cái cảnh xấu hổ cuối cùng với mẹ anh mang ý đừng bao giờ đến đó nữa ngập tràn trong đầu óc cô. Cô đã cất tấm chi phiếu đó trong ví nhiều tuần, gấp lại thành mảnh giấy vuông nhỏ, góc bị sờn, như cơn giận của cô mỗi lần cô nghĩ mình đã bị xua đuổi như thế nào, giống như một người giúp việc không thể đáp ứng được những yêu cầu quá quắt của chủ mình. Nhưng cuối cùng cô cũng dùng nó, không hề cắn rứt lương tâm. Tiền đã được tiêu xài một cách hợp lý.

“Làm sao anh biết rằng em trai tôi đã lấy xe của anh?” Claire hỏi, nhìn Antonio một cách nhăn nhó. “Anh chưa bao giờ gặp bất kỳ ai trong gia đình tôi mà”. Cám ơn Chúa, cô nghĩ. Nếu những gì anh làm là với người mẹ vô tâm của cô thì không vấn đề gì, nhưng những đứa em của cô yêu cô nhiều như cô yêu chúng, nằm xa ngoài quỹ đạo hiểu biết của Antonio.

“Khi cảnh sát bắt cậu ta, cậu ta đã tự xác nhận”, Antonio nói. “Cậu ta không hề cố gắng chút nào để che giấu cậu ta chính là em rể của tôi”

Clare cảm thấy tinh thần cô tụt dốc.

“Nó ở đâu?” cô hỏi. “Bây giờ em trai tôi ở đâu?”

“Tôi đã thu xếp cho cậu ta ở cùng với một người bạn của tôi trong vài ngày”, anh nói. “Cậu ta được gửi đến trung tâm dành cho những người trẻ rối loạn tâm sinh lý tại Bờ biển Phía Nam”

Claire nắm chặt hai tay lại. “Tôi muốn gặp nó. Tôi muốn gặp nó để chắc chắn rằng nó vẫn ổn”

“Tôi sẽ cho em nói chuyện điện thoại với cậu ta” anh nói, với lấy điện thoại.

Claire cắn lấy môi dưới khi cô lắng nghe anh nói chuyện với bạn của anh trước khi anh đưa điện thoại cho cô. Cô nhận lấy nó với bàn tay run rẩy và giữ nó gần tai, quay lại để anh không thể nhìn thấy sự đau khổ trên gương mặt cô, cũng như không nghe được những gì em trai cô nói.

“Isaac? Là chị, Claire đây”

“Chị, Có gì không ạ?”

Claire day day sống mũi. “Chị nghĩ em phải biết là có chuyện gì chứ”, cô nói, bước xa ra để Antonio không thể nghe thấy và giữ thấp giọng. “Tại sao em lại làm như thế, Isaac? Thế quái nào em lại lấy xe của Antonio Marcolini chứ?”

Em trai cô lầm bầm một từ chửi thề tục tĩu. “Em ghét cái cách hắn ta đã đối xử với chị. Em nghĩ điều đó sẽ giúp chị. Tại sao hắn ta lại được lái một chiếc xe dành cho những tên ăn chơi giàu có trong khi chiếc xe của chị là một đống sắt gỉ?” nó hỏi. “Tên đáng khinh giàu có. Dù sao đi nữa, em nghĩ rằng chị sẽ ly hôn với hắn ta phải không?”

Claire khúm núm như thể giọng nói của em trai cô vang khắp phòng. Quay đi khỏi cái nhìn chằm chằm màu nâu chì của Antonio, cô nói. “Thực ra chị đang cân nhắc…à..cân nhắc lại việc quay trở lại với anh ta”.

Em trai cô thốt ra một câu chửi thề khác. “Tại sao chị không hề đề cập gì với em chứ?”

“Nó sẽ có sự khác biệt hay sao?” cô hỏi.

Một nụ cười thinh lặng.

“Vâng… Có thể… Em không biết. Chị dường như đã cắt những bài báo cũng như tấm hình có liên quan đến anh ta”.

Claire nhắm mắt lại. Tại sao cô lại không ném chúng vào thùng rác nơi chúng thuộc về chứ? “Xem nào, Chị muốn em hứa rằng em sẽ cư xử cho phải phép, chấp nhận sự thay đổi này”

“Em không có lựa chọn nào cả, em bị nhốt ở đây” nó càu nhàu.

“Claire cau mày. “Em bị nhốt ư?”

“À..đại loại thế”, nó nói. “Nó là một trung tâm cải tạo những trẻ vị thành niên. Mọi thứ đều ổn. Thức ăn thì được, và họ cho em cả một căn phòng có cả tivi nữa. Vị quản giáo đứng đầu muốn em suy nghĩ về việc dạy cho những đứa trẻ lướt sóng. Có thể em sẽ nhận nó. Em không thể làm gì tốt hơn việc đó”.

“Ở đó và làm theo những gì họ bảo, Isaac” cô cầu xin nó.

“Vậy thật sự là chị sẽ quay lại với cái gã Marcolini đó à? nó hỏi.

Cô hạ thấp giọng hơn nữa nhưng thậm chí như vậy nó cũng vang vọng khỏi bức tường của dãy phòng cao cấp này – như khi em trai cô nói ra những từ chửi rủa của nó. “Ừ, đúng vậy”, cô nói. “Trong lúc này chị dự định sẽ quay trở lại với Antonio và sống với anh ta như một người vợ”.

Bình luận