Antonio đang đặt vài tài liệu lên hai đùi anh khi Claire bước ra khỏi phòng ngủ, gần 45 phút sau đó. Cô cảm thấy cái nhìn của anh chạy khắp người cô, từ mái tóc được vấn lên cao, cách trang điểm hoàn hảo, và cả bộ váy dài thướt tha ôm gọn lấy cơ thể cô, bộ váy màu hồng vân anh làm tôn lên nước da màu kem tuyệt đẹp cùng đôi mắt xanh ánh lục của cô.
Anh đặt giấy tờ qua một bên và đứng dậy. “Trông em rất đẹp, Claire” anh nói. “Nhưng em còn quên vài thứ”
Claire cau mày, đưa tay lên kiểm tra xem cô đã đeo hoa tai chưa. “Cái gì cơ chứ?”
Anh nhấc tay trái của cô lên. “Em không đeo nhẫn cưới và nhẫn đính hôn”
Claire cảm thấy lòng mình trũng xuống. “Đó là bởi vì chúng không còn nữa” cô nói, không thể giữ lấy cái nhìn của anh.
Anh nhấc cằm cô lên, khóa lấy cái nhìn của cô. “Em đã bán chúng?” anh hỏi, cơn giận dữ lóe lên trong mắt anh.
“Không” cô nói, dùng lưỡi liếm nhẹ lấy môi. “Không bao lâu sau khi tôi rời khỏi Ý chúng đã bị trộm. Căn hộ của tôi đã bị đột nhập trong khi tôi đang làm việc. Nhẫn là thứ duy nhất chúng đã lấy đi. Cảnh sát nói rằng những tên trộm bối rối vì bị phát hiện, thế nên chúng đã lấy đi những gì chúng có thể và chuồn đi”
Những ngón tay của anh vẫn còn ở trên cằm cô trong vài giây. “Chúng được bảo hiểm đúng không?”
“Không… tôi không có khả năng chi trả cho chúng, và…”
“Đó không phải là sự thật, phải thế không Claire?” anh nói đi kèm với sự tức giận sôi sục trong ánh mắt của anh. “Em hoàn toàn có thể chi trả cho chúng, nhưng em đã lựa chọn tiêu xài số tiền mẹ tôi đưa cho em vào những thứ khác”
Lòng kiêu hãnh làm lưng Claire cứng lại. “Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi đã làm thế? cô nói. “Anh sẽ làm gì?”
Tay anh rời khỏi mặt cô như thể anh không tin tưởng vào bản thân nếu cứ tiếp tục chạm vào cô. “Nếu chúng ta không đi ngay thì chúng ta sẽ bị trễ” anh nói một cách ngắn gọn.
Claire theo anh vào thang máy. Thang máy di chuyển nhẹ nhàng với bầu không khí thinh lặng bên trong. Ngay khi cánh cửa mở ra, anh nắm lấy khuỷu tay và hộ tống cô đến chiếc limousine đang chờ sẵn. Cô dành cho nhân viên khách sạn và tài xế lái xe một nụ cười cứng nhắc nhưng bên trong cô thì đang sôi sùng sục. Cư xử như một người vợ đang trong giai đoạn hòa giải của anh khó hơn nhiều những gì cô đã tưởng tượng lúc đầu. Có quá nhiều sự cay đắng giữa họ, quá nhiều sự oán giận và nghi ngờ đã ăn sâu.
Antonio ngã về phía trước khép cái cửa ngăn cách họ với tài xế. Khi anh ngồi xuống đùi anh chạm vào đùi Claire, và cô tự động dịch lùi ra.
Anh trao cho cô cái nhìn nung nấu, làm cột sống cô run rẩy cả lên. “Trước đây cũng như cách đây một tiếng em đã không hề ghê tởm sự đụng chạm của tôi”
Cô nhìn anh một cách kiêu ngạo, hy vọng che giấu cái phản ứng của cô đối với anh. “Tôi đã mất kiểm soát. Tôi nghĩ mình không thể nào ngủ với anh một lần nữa”
Anh mỉm cười lười biếng và di chuyển lại gần cô, cho đến khi đùi anh chạm vào đùi cô, nắm lấy tay cô. Claire ngần ngại vì cái chạm của anh, anh cau mày và nhìn xuống vết thâm tím anh để lại trên tay cô hồi nãy.
Nụ cười của anh biến mất thay vào đó là cái cau mày. Anh nhấc tay còn lại của cô lên, xoay nhẹ nó lại. “Nó là do tôi gây ra?” anh hỏi với chất giọng khàn khàn khi anh nhìn vào cô.
Claire nuốt xuống cách khó nhọc. Cái chạm của anh lúc này thật nhẹ nhàng, những ngón tay anh như những sợi lông vũ chạm nhẹ vào vết thâm tím nơi tay cô. Hai mắt anh sẵm lại, một cách dữ dội, như thể đồng tử lồi hết cả ra. Tim cô đập thình thịch, với giai điệu bất bình thường làm cô cảm thấy không tự nhiên.
“Không có gì…” cô nói, giọng hơi run run. “Tôi đã va phải cái gì đó…”
Anh vẫn còn cau mày khi anh nhìn xuống cổ tay cô. “Thứ lỗi cho tôi” anh nói, tông giọng thấp và sâu. “Tôi quên mất là da em mẫn cảm thế nào”
Claire nín thở khi anh nhấc mỗi cổ tay của cô lên đưa nó đến miệng anh, nụ hôn nhẹ nhàng đó khuấy động cô nhiều hơn bất kì lời xin lỗi nào anh từng làm. Môi anh di chuyển nhẹ như cánh bướm trên làn da nhạy cảm của cô, nó khiến cô nhận ra mình thiếu cảnh giác như thế nào khi ở bên cạnh anh. Trái tim cô đập rộn ràng trong lòng ngực giống như một con bọ đang đập cánh điên cuồng trong miệng chai hẹp.
Mắt anh trở lại với cô, ngón tay anh nới lỏng khi chúng giữ lấy tay cô. “Có đau không?” anh hỏi với chất giọng có chút lúng túng.
Cô lắc đầu, vẫn không tin mình có thể nói được lời nào. Cô cảm thấy khó thở, cái cảm xúc này khiến cô có cảm giác như có vật gì đó chèn ngang cổ họng, cô cố nuốt xuống nhưng không được cho dù đã cố gắng đến thế nào đi nữa. Hai mắt cô bắt đầu nóng lên, nước mắt như chực rơi ra. Cô điên cuồng chớp mắt nhiều lần để chúng không rơi ra. Đây chính là Antonio mà cô yêu sâu đậm cách đây nhiều năm. Cô làm sao có thể kháng cự lại anh khi anh phá hủy mọi quyết tâm của cô không những bằng sự ép buộc mà còn bằng sự dịu dàng của anh?
Antonio buông tay cô ra kèm theo tiếng thở dài. “Chúng ta phải lựa chọn điều này thôi, Claire. Tôi biết em nghĩ rằng tôi làm thế là vì lợi ích của bản thân tôi, nhưng cả hai chúng ta cần phải hoàn toàn chắc chắn điều này kết thúc tại nơi nào”
Claire có thể đã đoán ra được chuyện này rồi sẽ đi đến đâu. Cô đã đi được nửa đoạn đường rồi: trở lại yêu anh, trở lại trong vòng tay anh, mơ về một hạnh phúc mà không có cái gì đảm bảo là cô sẽ không bị tổn thương vì nó một lần nữa. Cô có thể nếm được mùi vị sự thật cay đắng. Anh không yêu cô. Anh chưa bao giờ yêu cô theo cái cách cô mong đợi được yêu – cũng giống như mẹ cô chưa bao giờ được yêu, thậm chí là sau ba nỗ lực liều lĩnh cũng không có được nó. Liệu Claire có đang đối mặt với cái định mệnh đau đớn này một lần nữa? Một cuộc sống không chút hy vọng? Những giấc mơ thời con gái giống như lớp bụi dày trên những con đường Outback (vùng xa xôi hẻo lánh ở Úc) nơi cô trưởng thành?
Chiếc limousine dừng lại bên ngoài trung tâm hội nghị, và một lát sau cánh nhà báo đều ở cả đấy để chộp lấy cái khoảng khắc khi Antonio Marcolini và vợ của anh, vừa mới hòa giải lại, bước ra khỏi xe.
Claire nghĩ cô cần phải che giấu sự bối rối của mình khi cô bước ra khỏi xe cùng với Antonio bên cạnh, nhưng dù sao đi nữa, trong các hoạt động lu mờ và đám đông phóng viên, cô bắt gặp cái nhìn ngắn ngủi trong giây lát của anh và nhận ra cô không thể lừa gạt được anh, thậm chí là trong 1 giây.
Anh giơ cánh tay ra và cô khoác tay mình vào đó kèm theo một nụ cười miễn cưỡng trên gương mặt. “Chúng ta phải làm điều này ư?” cô thì thầm với cái nhăn nhó buồn rầu. “Tất cả mọi người đang nhìn chúng ta”
Anh nhấc một lọn tóc xoăn và vén nó ra sau tai cô. “Chúng ta cần phải làm thế, em yêu” anh nói, hai ánh mắt giao nhau. “Chúng ta cần phải thể hiện trước công chúng càng nhiều càng tốt”
Claire hít lấy một hơi thở khó nhọc, vương thẳng vai, sóng đôi với anh đi vào trung tâm hội nghị. Nhưng vì vài lý do cô cảm thấy chắc chắn anh không chỉ nói đến buổi tối xa hoa phía trước, mà còn là khoảng thời gian sau đó…
Họ được dẫn đến cái bàn nằm phía trước phòng khiêu vũ, nơi những vị khách khác đã an tọa. Từng người đứng dậy và chào Antonio một cách trang trọng, trước khi quay lại chào cô kèm theo những nụ cười quan tâm đầy suy đoán.
Rượu được phục vụ khi họ bắt đầu ngồi xuống, và Claire nhấm nháp một cách không hứng thú ly rượu trắng của cô khi mọi người bắt đầu bàn tán tới lui về cô. Cô mỉm cười, và nói một hai điều góp phần vào bầu không khí thân thiện nơi đây, nhưng cô vẫn cảm thấy mình bị cho ra rìa. Cô không thuộc về nơi đây – ở giữa những đồng nghệp và bạn bè của anh. Cô chưa bao giờ thuộc về nơi này, thậm chí cô có đang ngồi tại đây, với những câu chuyện phiếm xung quanh cô, nó đem đến cho cô sự tác động tàn bạo. Thậm chí là lắng nghe chỉ bằng một tai khi một trong những người phụ nữ trong bàn háo hức khoe về cậu con trai vừa mới sinh của cô ta, điều này như một nhát dao xuyên qua ngực của Claire. Tâm trí của cô lắp đầy cái khoảng khắc sau khi con của cô được sinh ra, sự yên lặng đáng sợ, không hề có tiếng thầm thì, những cái nhìn đau khổ, sự thật bàng hoàng.
“Claire?”
Claire đột nhiên nhận ra Antonio đang hướng về cô, đôi mắt đen như màu bộ âu phục anh đang mặc khi chúng giao với mắt cô. “Em muốn khiêu vũ không?”
Cô lấy đầu lưỡi liếm lên lớp son môi. “Khiêu vũ ư?”
Anh mỉm cười – Claire cho rằng đó là vì lợi ích xung quanh họ, nhìn khoan dung. “Đúng thế” anh nói. “Em rất giỏi khiêu vũ mà, anh nhớ thế”
Claire hạ mắt xuống nhìn chằm chằm vào ly rượu. “Tôi đã không khiêu vũ trong nhiều…”
“Không vấn đề gì” anh nói, cầm lấy tay cô và nhẹ nhàng kéo cô đứng dậy. “Đây chỉ là một điệu Van-sơ chậm. Tất cả những gì em cần làm là di chuyển theo bước chân của anh”
Cô có nhiều thứ phải làm hơn việc di chuyển bước chân mình, nhưng sau một lúc Claire bắt đầu thư giản, thích cái cảm giác cánh tay của Antonio quanh tay cô khi anh dẫn cô ra sàn khiêu vũ. Từng bước nhảy dường như nhắc cô nhớ cơ thể của họ hòa hợp với nhau như thế nào, sự liên kết giữa phái nam và phái nữ, điều tự nhiên vốn có của nó, sự dao động lẫn nhau như thể họ đã lập trình để phản ứng lại với nó. Đùi anh chạm vào phía sau đùi cô, đùi của cô chạm vào phía trước đùi anh, và khi họ xoay vòng cùng nhau, bộ váy dài của cô tạo thành một vòng cung màu hồng đầy sống động.
“Thấy chưa?” Antonio nói, nhìn xuống cô mỉm cười khi anh dẫn cô lướt trên sàn khiêu vũ. “Nó cũng giống ta lái xe đạp phải không? Em không hề quên những bước di chuyển”
Claire có thể cảm nhận phản ứng của cô đối với sự gần gũi của anh. Hông anh tựa chắc chắn vào hông cô, thậm chí không hề có khoảng cách nào giữa họ. Cô cảm thấy sự khuấy động của cơ thể anh, cảm giác dâng trào da thịt nam tính của anh làm cô cảm thấy đau đớn vì sự sở hữu của anh một lần nữa. Cô tự thuyết phục bản thân đó chỉ là điều tự nhiên thôi: Anh là một người đàn ông tràn đầy tinh lực, cô là một người phụ nữ khỏe mạnh, phản ứng hóa học đem họ đến gần nhau khi xưa nay lại được thức tỉnh. Tình dục với người tình cũ hay xa lạ cũng đều như nhau cả thôi. Mối quan hệ mật thiết mang hương vị hấp dẫn dụ dỗ như thưởng thức trái cấm, khiến con người đôi khi không thể nào cưỡng lại được. Cô có thể cảm nhận sự cám dỗ đó ngay bây giờ. Nó giống như mạch đang đập trong cơ thể cô, giai điệu của sự mong mỏi cứ lờn vờn quanh cô cho dù cô có cố gắng phất lờ nó như thế nào đi nữa.
“Em lại đang bắt đầu căng thẳng” Antonio nói. Hai bàn tay anh chạy dọc cột sống của cô khi bài hát đi đến hồi kết thúc và chậm hơn, càng thêm buốt nhói. “Thư giản nào, em yêu, mọi người đang nhìn chúng ta đấy”
Cô làm sao có thể thư giản được khi hai bàn tay anh cứ đặt yên nơi cột sống của cô như thế chứ? Claire cảm thấy mọi dây thần kinh trong người cô được xác lập với mức cảnh giác cực kỳ cao độ, chờ đợi cái vuốt ve, lướt nhẹ kế tiếp của anh. Bụng cô quặn lại và toàn thân da gà nổi cả lên khi bắt gặp nhìn đen tối, mãnh liệt của anh.
“Tôi chưa từng ở trước đám đông lớn như thế này” cô nói. “Tôi đã không đi đâu trong những năm qua. So với anh, cuộc sống của tôi khá tĩnh lặng”
Anh tựa cằm lên đỉnh đầu cô khi họ di chuyển theo nhạc. “Không có điều gì không tốt khi có một cuộc sống đầy tĩnh lặng” anh nói. “Đôi khi tôi ước cuộc sống của mình chậm lại một chút”
Claire hít lấy mùi hương nước hoa của anh khi họ xoay tròn một lần nữa. Thật sự tốt khi ở trong vòng tay của anh, như thể cô thuộc về nơi đây, không phải nơi nào khác. Rắc rối chính là cô không chắc mình muốn như thế này đến lúc nào. Anh dường như rất muốn sắp đặt lại những sai sót trong mối quan hệ lúc trước của họ, nhưng động cơ của anh lại quá ngờ vực.
Khó có thể nói là Antonio đang suy nghĩ cái gì. Anh luôn luôn giữ kín ý định của mình. Trái lại, cô lại luôn thể hiện ý định của mình ra đến nỗi cô luôn tự làm tổn thương chính bản thân. Ngay từ đầu cô đã để bản thân quá tổn thương vì anh, và bây giờ cô lại cảm thấy như thể mình đang lại lần nữa thực hiện điều đó. Anh biết rằng cô nằm trong lòng bàn tay anh. Anh biết cô không thể làm bất cứ điều gì gây tổn hại cho em trai cô. Đó chính là quân át chủ bài của anh, còn cô thì quá hèn nhát để chống lại cái trò lừa bịp đó của anh, mặc dù cô thực sự rất muốn.
Nhưng nếu như không để cho Isaac phải đối mặt với các nhà chức trách thì cô nghi ngờ mình sẽ ngày càng dấn sâu vào sự ràng buộc không lối thoát này. Cô không thể nào tống khứ nỗi sợ hãi của cô về việc có thể cô đã hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Daniela Garza. Nếu đúng như thế, cô đã hủy hoại cuộc sống của cô và của anh bằng sự rời bỏ hấp tấp của mình. Cái điều cô đã từng thuyết giáo cho Isaac hết lần này đến lần khác chính là cái thứ khiến cô căm ghét bản thân mình nhất: hành động trước khi suy nghĩ. Làm thế nào cô có thể tha thứ cho bản thân nếu như thật sự cô đã sai lầm?
Antonio khéo léo đưa cô thoát khỏi những cặp đôi khác đang khiêu vũ. Cánh tay anh vòng qua cô một cách đầy bảo vệ. “Em trông quá trầm ngâm” anh nói. “Có vấn đề gì à?”
Claire lo lắng dùng răng cắn cắn lấy môi dưới, cuối cùng cô cũng ngước lên anh và mở miệng. “Nếu như anh không có quan hệ yêu đương với Daniela, thì tại sao anh không chia sẻ chiếc giường cùng với tôi sau khi chúng ta mất đi đứa con? Anh chưa bao giờ đến với tôi – chưa một lần”
Biểu hiện của anh trở nên căng thẳng, như thể nó bị một sợi dây vô hình kéo ra bên dưới lớp da của anh. “Đó là bởi vì tôi nghĩ mình nên để em nghỉ ngơi vài ngày, khuya đêm đó tôi đã gọi điện đến bệnh viện và khiến em bực bội. Rõ ràng em không hề muốn tôi quay trở lại với em. Em dường như muốn khiển trách tôi về tất cả mọi việc. Tôi bị chỉ trích bất cứ tôi làm những cái gì, nói những điều gì hay không nói những điều gì”
Claire cảm thấy cái hang sâu thống khổ mở ra và một lần nữa nuốt chửng lấy cô. Anh nói đúng – cô đã khiển trách anh vì chính sự xa cách của anh. Nhưng cô phải làm thế nào cơ chứ? Cô đã mất đi đứa con của mình, nó khiến cô quá choáng váng, thật khó để cô có thể tìm lấy sự thoải mái nơi anh. Cô đã muốn thế, rất nhiều lần, nhưng anh luôn ngủ trong căn phòng dành cho khách hay ở qua đêm tại bệnh viện. Cô đã nằm đơn độc trên giường họ đã cùng nhau chia sẻ và khóc cho đến khi cả hai mắt cô hầu như sưng đỏ cả lên.
Cô chưa bao giờ thấy anh rơi một giọt nước mắt nào vì con gái bé bỏng của họ. Cô biết mỗi người có cách đau buồn khác nhau, nhưng Antonio và gia đình của anh dường như vô cảm với điều đó. Họ đơn giản chỉ là tiếp tục cuộc sống của mình như thể không có chuyện gì xảy ra. Vào cái ngày đầu tiên sau khi cô xuất viện, đứa bé chưa bao giờ được đề cập đến – hay ít nhất là khi có sự hiện diện của Claire. Có một lễ rửa tội ngắn ngủi tại bệnh viện nhưng không có bất kì tang lễ nào dành cho con bé. Cha mẹ của Antonio nghĩ rằng nó không thích hợp, và trong cái vực thẩm đau khổ cô đã phải nghe theo quyết định của họ bởi vì cô không muốn đối mặt với cái điều làm tan nát trái tim cô khi nhìn thấy cỗ quan tài nhỏ bé của con cô tại nhà thờ. Chỉ sau đó khi cô trở lại Úc, cô thấy cần phải cho con gái cô một nơi an nghỉ đặc biệt.
Nhạc đã dừng, và Claire tóm lấy cơ hội đó bước vào nhà vệ sinh nữ để hồi phục lại những cảm xúc của cô. Cô lầm bầm thứ gì đó về việc Antonio chạm vào son môi của cô và nhận thức ánh mắt của anh dõi theo cô cho đến khi cô bước vào trong.
Cô khóa bản thân mình vào căn buồng vệ sinh và hít thở thật sâu, cổ họng cô thắt lại, đôi mắt đau đớn vì những giọt nước mắt hối tiếc cay đắng.
Trong tất cả khoảng thời gian qua, cô đã đổ lỗi cho Antonio về mối quan hệ sụp đổ của họ. Cô đã quá chắc chắn rằng chính anh đã phản bội cô. Nhưng trong cái nhận thức muộn màng này cô thấy mình thật ngu ngốc và không chín chắn khi cô tự cho rằng mình đúng ngay từ đầu. Cô thực sự chưa sẵn sàng để kết hôn cùng với anh. Cô còn quá trẻ – không chỉ tuổi tác mà còn sự thiếu kinh nghiệm về cuộc sống. Ít nhất anh cũng chín chắn khi chịu trách nhiệm về việc mang thai của cô, và anh thậm chí không lăng mạ cô bằng việc đề nghị cô làm xét nghiệm ADN, giống như rất nhiều người đàn ông khác đã làm. Tại sao cho đến bây giờ cô mới nhận ra điều đó cơ chứ? Có thể anh không yêu cô nhưng anh không hề bỏ rơi cô. Anh đã ở bên cô thật nhiều trong điều kiện công việc của anh cho phép.
Nó có thật sự công bằng không khi khiển trách anh về việc anh không có mặt khi con họ ra đời? Anh là một bác sĩ phẫu thuật, vì Chúa. Anh có trách nhiệm đối với mạng sống của con người từng ngày. Cô thậm chí chưa từng hỏi anh tại sao không có mặt vào lúc đó. Cô đã vội vàng kết luận rằng anh tránh mặt bởi vì anh không muốn đứa con của họ vào lần đầu tiên, điều mà cô đã vội vàng chấp nhận. Có thể anh đã thực sửng sốt khi nghe tin cô mang thai nhưng những tuần những tháng sau đó anh luôn làm tròn vai trò của mình, anh cùng cô đến những buổi kiểm tra thai định kỳ. Thậm chí có vài lần cô đã bắt gặp anh đang xem những DVD về việc chăm sóc những đứa bé, về những cơn co thắt dạ con. Anh đã mua cho cô một quyển sách đặt tên cho trẻ sơ sinh, và ngồi bên cô với bàn tay nhẹ nhàng đặt trên bụng cô khi họ cùng nhau xem qua quyển sách.
Claire chưa bao giờ nhận ra ăn năn lại có cảm giác như thế này. Nỗi đau đớn sâu bên trong, gặm nhắm lấy cô, từng cơn đau nhói khủng khiếp nhắc cô nhớ cô đã vứt bỏ cơ hội hạnh phúc của mình như thế nào. Đúng thế, họ đã trải qua cái bi kịch đó, không ai trong họ có thể khôi phục hoàn toàn, nhưng đây là cơ hội duy nhất để cô có thể hàn gắn lại những tổn thương và nỗi thất vọng trong quá khứ. Điều này khá lạc quan và có thể có chút gì đó không thực tế, khi hy vọng Antonio sẽ yêu cô trong khoảng thời gian anh ở đây. Nhưng cô có thời gian 3 tháng để thể hiện cho anh thấy tình yêu của cô đủ lớn cho cả anh và cô.
Vài phút sau cô bước ra, Antonio rời khỏi bàn và nhấc ghế ra cho cô, đôi mắt đen của anh di chuyển khắp đường nét cơ thể cô như đèn pha rọi, một sự lo lắng nhỏ làm cho lông mày anh nhíu lại. “Tất cả đều ổn chứ, em yêu?” anh hỏi. “Em ở trong đó quá lâu khiến anh đang định nhờ một ai đó đi tìm em”
Claire chuyển cái nhìn và ngồi xuống. “Em ổn, em phải sắp hàng chờ, đó là tất cả”
Người phụ nữ ngồi đối diện ngã người về phía trước để nói chuyện với cô. “Tôi đã đọc được về việc hòa giải của cô với chồng cô trên báo sáng nay. Tôi chắc chắn rằng lúc này cô chắc hẳn đang rất vui. Đến tháng chín này tôi đã kết hôn với John được 35 năm. Cuộc hôn nhân của chúng tôi cũng có những lúc bấp bênh, nhưng nó khiến tôi nhận và trao đi rất nhiều rất nhiều tình yêu”
Claire mỉm cười. “Cám ơn bà. Tôi chắc chắn còn rất nhiều điều ở phía trước mà tôi phải vượt qua, nhưng như bà nói, hôn nhân chính là như thế”
“Chồng tôi là một bác sĩ chỉnh hình nổi tiếng”. Người phụ nữ ấy giới thiệu bà tên là Janine
Brian. “Chồng tôi rất ấn tượng về những kỹ thuật mới mà Antonio đang giải thích. Cô phải rất tự hào về anh ấy. Anh ấy đã đem lại sự sống và hy vọng cho mọi người trên khắp thế giới”
“Vâng… vâng, tôi tự hào về anh ấy” Claire nói, liếc nhìn Antonio, anh đang say sưa thảo luận với những vị khách khác trong bàn. Cô cảm thấy hơi thở bị vướng lại trong cổ họng khi anh quay đầu lại và nhìn vào cô, như thể anh nhận ra cô đang nhìn anh.
Cô không thể thôi nhìn chằm chằm vào anh, nó giống như cách cô đã nhìn thấy anh vào lần đầu tiên. Cô đã ngạc nhiên như thế nào khi trông thấy anh thật điển trai trong bộ âu phục, nó làm tôn thêm màu mắt và mái tóc đen của anh; và cái áo sơ mi trắng giản dị làm nổi bật làn da màu ô-liu của anh. Miệng anh tạo ra một góc thật gợi tình, như thể anh biết những ý nghĩ của cô đang hướng đến đâu. Làm sao anh có thể biết được rằng cô muốn khám phá từng inch trên cơ thể anh như cô đã thường làm trong quá khứ đến mức nào? Anh có thể thấy sự đót khát trong đôi mắt cô không? Anh có thể nhận ra nó trong cái cách mà cơ thể cô căng thẳng vì điều đó không, hai bàn tay cứ xoắn lại bồn chồn, hai chân hết duỗi ra rồi lại co lại bên dưới bàn? Dục vọng là một cảm xúc mạnh mẽ phóng túng trong con người cô. Cô cảm thấy nó giống như những ngọn lửa thiêu đốt bên dưới da cô, thiêu đốt cô, khắc sâu bên trong và cả bên ngoài con người cô bằng những hứa hẹn cháy bỏng đầy sở hữu của anh.
“Hai người lãng mạn quá nha” Janine nói kèm theo nụ cười đầy khoan dung. “Nhìn họ kìa, John” Bà thúc cùi chỏ vào hông của chồng. “Họ là cặp đôi yêu nhau nhất mà anh từng thấy đúng không?”
Claire cảm thấy hai má mình đỏ lên khi Antonio trở lại ngồi bên cạnh cô. Anh đặt cánh tay vòng qua vai cô, kéo cô lại gần anh. “Tôi thật ngu ngốc khi để vuột mất cô ấy vào lần đầu tiên” anh nói. “Tôi sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra một lần nữa, tôi đảm bảo với bà như thế”
“Anh biết người ta nói gì không: Không có gì tốt hơn bằng việc làm hòa trong phòng ngủ” Janine nói. “Đó là lý do tại sao chúng tôi đã có tới ba đứa con, phải thế không anh yêu?”
“Janine…” John Brian cau mày.
“Em nói gì sai sao?” Janine cau mày lại với anh.
“Không sao cả, John” Antonio nói, vỗ vỗ nhẹ vào vai Claire. “Claire và tôi không thể mong đợi mọi người không bàn về vấn đề những đứa trẻ trong suốt cả cuộc đời mình được”
Gương mặt Janine Brian xụ xuống. “Ôi… Tôi hoàn toàn quên mất. John đã kể với tôi về… Tôi thật vô ý quá. Tôi thật sự rất xin lỗi”
Claire mỉm cười an lòng với bà, mặc dù miệng cô giãn ra không hề tự nhiên chút nào. “Làm ơn đừng cảm thấy bối rối hay lung túng như thế ạ” cô nói. “Từng ngày trôi qua đã khiến mọi việc trở nên dễ dàng hơn rồi”
Buổi nói chuyện chuyển sang một chủ đề khác khi người phục vụ đưa thức ăn lên bàn. Claire ép bản thân ăn chút gì đó như thể cô không để ý đến sự vô ý của Janine, nhưng sau đó cô hầu như không thể nhớ được mình đã ăn cái gì.
Sau khi đồ ăn được dọn đi, Antonio được người chủ tọa của hội từ thiện giới thiệu. Claire nhìn anh bước lên bục diễn thuyết, nơi được đặt một màn hình lớn cùng với máy chiếu. Sau khi cảm ơn vị chủ tọa và những thành viên trong ban, Antonio bắt đầu nói về những công việc giải phẫu chỉnh hình anh đã làm được dưới sự ủng hộ của tổ chức FACE. Anh trình chiếu những bức ảnh về những gương mặt đã được anh chỉnh hình lại, giới thiệu một vài bức từ những nước thuộc thế giới thứ ba (The Third World_thế giới thứ ba: Những nước đang phát triển ở Châu Phi, Châu Á, Mỹ la-tinh nhất là những nước không liên kết với các quốc gia cộng sản hay phương Tây), những nơi được hội từ thiện tài trợ để đưa những bệnh nhân đến Rome tiến hành phẫu thuật.
Claire nhìn vào một trong những đứa nhỏ đã được anh khôi phục lại gương mặt. Một cô bé nhỏ, khoảng 7 hay 8 tuổi, bị chứng hyperteliorism bẩm sinh, hai mắt cô bé bị giãn cách quá xa, cằm rộng và mũi thì bằng phẳng (hyperteliorism: thuật ngữ y khoa dùng để chỉ di chứng hai bộ phận hay hai phần cơ thể tách ra quá xa nhau, thường gặp ở mắt).
images
Một cô bé 7 tuổi bị chứng hyperteliorism
Để chỉnh sửa lại đòi hỏi phải chỉnh sửa lại phần mặt và cả hộp sọ, được thực hiện bởi đội ngũ gồm 3 vị bác sĩ: một bác sĩ chuyên khoa thần kinh, một bác sĩ chuyên khoa xương hàm trên cơ mặt và một bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình. Antonio là một trong số ba vị bác sĩ đó. Cuộc phẫu thuật đã kéo dài suốt 12 tiếng đồng hồ để có thể cho cô bé đó cơ hội có được một cuộc sống bình thường, không phải xấu hổ hay lúng túng vì diện mạo không bình thường của mình. Những bức ảnh trước và sau khi phẫu thuật thật đáng kinh ngạc. Những nụ cười hạnh phúc hiện diện trên gương mặt của cô bé và cả cha mẹ của cô bé.
Sau khi Antonio hoàn thành bài thuyết trình, trả lời vài câu hỏi từ phía dưới, anh trở lại bàn với những tràng vỗ tay tán thưởng không ngớt.
Ban nhạc bắt đầu chơi lại và Antonio với lấy tay của Claire. “Chúng ta cùng ra nhảy một bản nữa trước khi về nhà nào” anh đề nghị.
Claire di chuyển trong vòng tay anh không chút ngần ngại, hai cánh tay cô vòng qua cổ anh khi tay anh vòng đến lưng của cô, giữ lấy cô trong một cái ôm thấm thiết, hòa quyện tuyệt vời với giai điệu chầm chậm của bản ballad đang được chơi.
“Tôi nghĩ rằng em đã cư xử với sự vô ý nhỏ của Janine Brian một cách thật hòa nhã” Antonio bình luận sau giây lát.
Cô ngước lên nhìn anh với biểu hiện đau khổ. “Cám ơn anh” cô nói. “Nhưng anh nói đúng, chúng ta không thể cứ mong đợi mọi người không bàn luận về chủ đề những đứa bé. Tôi có những người bạn có con nhỏ. Và tôi đã tự thuyết phục bản thân rằng hăy cùng vui đùa với bọn trẻ, thậm chí đến cô giữ trẻ của chúng không hề ghen tị với tôi”
Anh nhìn xuống cô trong giây lát. “Em thật sự rất dũng cảm, Claire à”
Cô trao cho anh cái nhìn hơi nhăn nhó trước khi cô hạ thấp tầm mắt xuống cái cà vạt của anh. “Không thực sự như thế… Có những ngày đối với tôi hết sức khó khăn… anh biết đó… khi tôi nghĩ về con bé”
Antonio cảm thấy nỗi đau lại xuyên thấu qua xương của anh. Nó thường khiến anh mất đề phòng – gần đây càng nhiều hơn trước. Ở cùng với Claire làm anh nhận ra rằng việc mất đi một đứa con tác động đến cả cha lẫn mẹ của đứa nhỏ nhiều đến mức nào. Người mẹ tự trách mình về điều đó, tử cung có thể bị nguy hiểm, đó là chưa đề cập đến việc hóc-môn của người mẹ sẽ bị rối loạn trong suốt thời kỳ sau khi sinh. Nhưng người cha cũng cảm thấy mình đã thất bại, cho dù là nó không thể hiện rõ ràng như ở người mẹ. Hiển nhiên người cha không phải là người mang thai, nhưng không có nghĩa anh ta cảm thấy tuyệt vọng khi lần đầu được làm cha.
Antonio đã trưởng thành với hiểu vai trò của một người chồng, một người cha đó chính là bảo vệ cho vợ và con của mình. Có thể anh bước vào cuộc hôn nhân này bởi vì việc mang thai ngoài ý muốn của Claire, nhưng khi đứa con của họ chết nó đã cắt một vết rất sâu trong trái tim anh. Anh đã cảm thấy mình quá vô dụng, bị nhấn chìm vào nỗi thống khổ, nhưng không thể biểu hiện nó ra bởi vì cảm giác tội lỗi với sức nặng của một con voi ma-mút đã đạp bẹp nó.
Anh tự hỏi không biết Claire có biết được rằng anh đã tự khiển trách bản thân mình nhiều đến mức nào không, cô có biết được anh đã khổ sở như thế nào khi cái câu hỏi “Điều gì sẽ xảy ra nếu như…” luôn quấy rầy hàng giờ trong đêm khuya. Anh vẫn còn bị ác mộng về việc thấy mình đi đến phòng sanh và thấy cô vẫn còn giữ đứa con sinh non của họ trong vòng tay cô. Một phần trong anh đã chết đi tại thời điểm đó, anh chưa bao giờ có thể khiến nó quay lại như ban đầu. Anh cảm thấy như thể anh đã rơi xuống một cái giếng sâu thẫm, tối tăm và yên lặng của nỗi tuyệt vọng, bị khóa lại trong cái vòng đau khổ và cảm giác tội lỗi, nó giống như anh đang vác một bộ áo giáp quá nặng trên vai của mình.
Nhạc đã thay đổi âm độ, và mặc dù cô không nói một lời nào nhưng Antonio cảm thấy sự miễn cưỡng của Claire khi cùng khiêu vũ với anh. Anh có thể cảm thấy nó trong cơ thể cô, cái cách mà cô cứng cả người lại khi anh kéo cô lại gần. Dù cô đang đấu tranh với anh hay chính bản thân cô thì có vài thứ anh không thể quyết định được. Nhưng khi họ đã về chỗ anh, anh sẽ làm những gì anh muốn.
Anh cảm thấy máu huyết dâng trào khi anh nghĩ đến việc đắm chìm vào nơi ấm nóng trơn mượt của cô một lần nữa. Cái lối vào chật ních của cô khiến anh cảm thấy sung sướng. Nó làm cho anh cảm thấy cơ thể mình sống lại khi nghĩ đến việc hai bàn tay cô trượt khắp người anh như nó đã từng làm, một cách ngập ngừng, một cách e thẹn và sau đó một cách táo bạo khi sự tự nhiên của cô đối với anh tăng dần lên. Cảm giác về cái miệng mềm mại của cô mút lấy anh vào lần đầu tiên đã khiến anh không thể nào tin được. Anh cảm thấy như thể đỉnh đầu mình có thể nổ tung ra, quá mạnh mẽ để anh đáp trả. Anh muốn cảm nhận nó một lần nữa, từng chút một của nó – sự đụng chạm của cô, mùi vị của cô, sự chật kín của cô làm cơ thể anh ngứa ran vài giờ sau đó.
“Chúng ta về nhà chứ?” Anh hỏi khi đan những ngón tay mình vào tay cô.
Hai má cô có dấu hiệu ửng đỏ lên. “Vâng… Nếu anh muốn…” cô nói hạ cái nhìn khỏi anh.
Antonio dẫn cô trở lại bàn, nói vài lời tạm biệt với những vị khách khác, anh hộ tống cô đến chiếc limousine đang chờ sẵn. Nó sẽ đưa họ trở về khách sạn, nơi cô chia sẻ chiếc giường cùng với anh trong vòng tay anh hoặc sẽ trải qua một đêm cô độc trên ghế sô-pha.
Việc này sẽ rất hứng thú khi xem cô lựa chọn điều gì.