Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tempt Me At Twilight

Chương 10

Tác giả: Lisa Kleypas

Khi Leo đi xuyên qua dinh thự nhà Norbury, anh đã ngạc nhiên một cách kín đáo vì nhìn thấy một vài người bạn của mình – những quý ngài trẻ tuổi mà sự trác táng của họ đã thậm chí đặt những thành tích trong quá khứ của anh vào sự xấu hổ (Ý là những sự ăn chơi trong quá khứ của anh Leo chưa là gì cả) – lúc này lại nghiêm chỉnh và kín đáo và cư xử hoàn hảo. Không phải là lần đầu tiên Leo thấy được thật không công bằng biết nhường nào khi những người đàn ông được cho phép làm sai và không hề bị trừng phạt, nhiều hơn những người phụ nữ.

Về vấn đề ung cách cư xử này, ví dụ… anh đã thấy những người em gái của mình đấu tranh để ghi nhớ hết hàng trăm những mục nghi thức xã giao vô nghĩa được đòi hỏi phải có ở xã hội thượng lưu. Trong khi đó sự thích thú chủ yếu của Leo đối với những quy định về các nghi thức xã giao là làm cách nào để phá vỡ chúng (Thì người ta vẫn bảo luật lệ đặt ra là để bị phá mà a =)). Và anh, với tư cách là một người đàn ông có tước vị, luôn luôn được biện hộ cho gần như mọi điều. Các quý cô ở bữa tiệc tối bị chỉ trích đằng sau lưng nếu họ sử dụng sai dĩa cho món cá, trong khi một người đàn ông có thể uống đến tuý luý hoặc có một vài nhận xét thô tục, và mọi người sẽ giả vờ không để ý đến.

Một cách thờ ơ, Leo bước vào phòng khiêu vũ và đứng ở phía cái cửa ba cánh, quan sát cả khung cảnh. Nhàm chán, nhàm chán, nhàm chán. Có một hàng dài liên miên các thiếu nữ và người đi kèm của họ, và một nhóm những người phụ nữ buôn chuyện gợi nhắc anh nhớ đến không gì khác hơn là một bãi chăn nuôi gà mái. Sự chú ý của anh bị bắt đi bởi cái nhìn của Catherine Marks, đang đứng ở góc phòng và dõi theo Beatrix và bạn nhảy của cô bé khiêu vũ.

Marks trông căng thẳng như mọi khi, dáng người mảnh khảnh trong trang phục tối màu của cô thẳng băng như thanh nhồi thuốc súng. Cô ấy không bao giờ bỏ lỡ một cơ hội để khinh bỉ Leo và đối xử với anh như thể anh có tất cả năng lực trí tuệ của một con hàu. Và cô quá miễn cưỡng với bất kì nỗ lực nào cho sự quyến rũ hoặc hài hước. Giống như bất kì người đàn ông nhạy cảm nào khác, Leo cố hết sức để tránh cô ấy.

Nhưng với sự thất vọng của mình, Leo không thể ngăn bản thân tự hỏi Catherine Marks sẽ trông như thế nào sau một lần giao hợp say đắm, trọn vẹn. Mắt kính của cô sẽ bị ném đi, mái tóc mượt mà buông lỏng và bị xoã tung, thân hình nhợt nhạt của cô được giải thoát khỏi những bộ phận của chiếc áo coóc-xê và đống dây nhợ…

Bất chợt, không có thứ gì ở buổi dạ vũ này lại có vẻ khá thú vị như người nữ gia sư của các em gái anh. Leo đã quyết định sẽ đi làm phiền cô.

Anh nhàn nhã bước về phía cô. “Xin chào, Marks. Chuyện thế nào với -”

“Anh đã ở đâu thế hả?” cô thì thầm dữ tợn, đôi mắt cô hung hăng loé sáng lên sau cặp mắt kính.

“Trong phòng chơi bài. Và sau đó tôi đã ăn bữa tối. Thế đáng lẽ ra thì tôi nên ở đâu khác hả?”

“Anh được trông đợi là phải đi giúp Poppy.”

“Giúp gì đây? Tôi đã hứa là tôi sẽ khiêu vũ cùng con bé, và giờ tôi ở đây.” Leo ngừng lại và đảo mắt xung quanh họ. “Con bé đâu?”

“Tôi không biết.”

Anh cau mày. “Làm sao mà cô có thể không biết thế hả? Cô ngụ ý nói là cô đã lạc mất con bé à?”

“Lần cuối cùng tôi thấy Poppy là khoảng 10 phút trước, khi em ấy đang khiêu vũ với Mr. Rutledge.”

“Người chủ khách sạn ấy hả? Anh ta không bao giờ xuất hiện ở những chỗ thế này.”

“Anh ta đã làm thế tối nay đấy,” Miss Marks nói dứt khoát, giữ tông giọng của mình thật thấp. “Và bây giờ họ đã biến mất. Cùng nhau. Anh phải tìm ra em ấy, quý ngài của tôi. Ngay bây giờ. Cô ấy đang có nguy cơ bị tổn thương đấy.”

“Tại sao cô không đi theo sau con bé cơ chứ?”

“Ai đó phải để mắt đến Beatrix, hoặc em ấy cũng sẽ biến mất nốt. Bên cạnh đó, tôi không muốn lôi kéo sự chú ý đến sự vắng mặt của Poppy. Đi tìm em ấy đi, và nhanh lên đấy.”

Leo quắc mắt. “Marks, trong trường hợp cô đã không nhận ra, những người hầu khác không thô lỗ ra lệnh cho những người chủ của hộ đâu. Vì thế nếu cô không phiền-”

“Anh không phải chủ nhân của tôi,” cô đột ngột nói, trừng mắt xấc xược với anh. Oh, tôi muốn lắm đấy, Leo nghĩ trong một khoảnh khắc xúc động nhanh chóng, đầy giận dữ, từng sợi lông trên cơ thể dựng đứng lên. Thêm vào đó là một trạng thái không xác định được của cơ thể anh. Anh quyết định rời đi trước khi sự ảnh hưởng của cô lên anh trở nên rõ ràng. “Được thôi, thu lại bộ lông xù của cô đi. Tôi sẽ đi tìm Poppy.”

“Bắt đầu nhìn vào mọi nơi mà anh sẽ đưa một người phụ nữ đi để làm tổn hại cô ấy. Không thể có nhiều những nơi đấy được.”

“Vâng, không nhiều. Cô sẽ ngạc nhiên với hàng loạt nơi mà tôi đã-”

“Làm ơn đi,” cô cằn nhằn. “Tôi cảm thấy quá đủ ghê tởm vào lúc này rồi.”

Đưa cái nhìn đánh giá khắp căn phòng khiêu vũ, Leo chú ý đến hàng các cánh cửa kiểu Pháp ở góc xa cuối. Anh hướng đến ban-công, cố đi càng nhanh càng tốt mà không trông có vẻ như đang vội vã. Đó là một may mắn đáng nguyền rủa của anh vì đã bị bắt vào hai cuộc trò chuyện riêng biệt ở trên đường đi, một với một người bạn muốn xin ý kiến của anh về một quý cô nào đó, cái kia là với một bà quả phụ được thừa kế tước hiệu người đã nghĩ rượu pân bị “ôi” và muốn biết liệu anh đã thử nó chưa.

Cuối cùng thì Leo cũng xoay xở đi đến một trong những cánh cửa và trốn ra ngoài.

Đôi mắt anh mở lớn khi anh trông thấy một khung cảnh ngạc nhiên đến sững sờ. Poppy, vốn đang được ôm chặt trong vòng tay của một người đàn ông cao lớn tóc đen… bị nhìn ngắm bởi một nhóm nhỏ những người đã bước ra ban-công thông qua một dãy cửa khác. Và một trong số họ là Michael Bayning, người trông đau khổ với sự ghen tị và vẻ oán giận.

Người đàn ông tóc đen nhấc đầu lên, thì thầm gì đó với Poppy, và đưa một cái liếc lạnh băng vào Michael Bayning.

Một cái nhìn của chiến thắng.

Nó chỉ kéo dài một khoảnh khắc, nhưng Leo đã thấy nó, và nhận ra nó là dành cho điều gì.

“Thánh thần linh thiêng ơi,” Leo lẩm bẩm.

Em gái anh đang vướng vào một rắc rối lớn.

Khi một người nhà Hathaway mắc vào một xì-căng-đan, họ không bao giờ mắc vào kiểu nửa vời. Cho đến khi Leo đưa Poppy trở lại bên trong phòng dạ vũ và đứng với Miss Marks và Beatrix, vụ xì-căng-đan đã bắt đầu lan truyền. Không mất chút thời gian nào, Cam và Amelia thấy họ, và cả gia đình tạo nên một vòng bảo vệ xung quanh Poppy.

“Điều gì đã xảy ra?” Cam hỏi, trông thư thái giả vờ, đôi mắt màu nâu lục nhạt của anh cảnh giác.

“Harry Rutledge đã gây ra,” Leo lẩm bẩm. “Anh sẽ giải thích mọi chuyện ngắn gọn thôi. Ngay lúc này, hãy cùng rời khỏi đây càng nhanh càng tốt và gặp Rutledge ở khách sạn.”

Amelia ôm siết để thì thầm vào cái tai đang đỏ bừng của Poppy. “Tất cả sẽ ổn thôi, em yêu. Dù đó có là gì thì chúng ta cũng sẽ sửa chữa được nó mà.”

“Chị không thể đâu,” Poppy lẩm bẩm. “Không ai có thể cả.”

Leo nhìn qua các chị em gái của anh và thấy tiếng xì xầm khẽ khàng của đám đông. Mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào họ.

“Cứ như đang ngắm thuỷ triều ấy,” anh đánh giá. “Một cơn thuỷ triều có thể theo đúng nghĩa đen trong xì-căng-đan đang lan ra khắp căn phòng.”

Cam trông mỉa mai và cam chịu. “Những Gadjo,” anh lẩm bẩm. “Leo, sao anh không đưa em gái anh và Miss Marks đi trên xe ngựa của anh? Amelia và tôi sẽ đi gửi lời chào tạm biệt với những người nhà Norbury.”

Trong một cơn choáng váng vì tình cảnh khốn khổ này, Poppy đã cho phép Leo dẫn nàng ra ngoài để lên xe ngựa của anh. Tất cả họ đều im lặng cho đến khi cỗ xe được kéo rời đi khỏi dinh thự với một cái lắc lư tròng trành đột ngột. Beatrix là người đầu tiên lên tiếng. “Chị đã bị tổn hại à, Poppy?” nàng hỏi với nỗi lo lắng. “Như chị Win năm ngoái à?”

“Phải, em ấy đã bị,” Leo đáp lại, trong khi Poppy để thoát ra một tiếng thở dài nhỏ. “Đó là một thói quen xấu mà gia đình chúng ta đã luyện được. Marks, cô nên viết một bài thơ về nó đi.”

“Thảm hoạ này đáng lẽ có thể tránh được,” người nữ gia sư nói cộc lốc với anh,” nếu anh tìm thấy em ấy sớm hơn.”

“Nó cũng đáng lẽ có thể tránh được nếu cô không lạc mất cô ấy ở ngay nơi đầu tiên,” Leo bắn trả.

“Em chịu trách nhiệm,” Poppy ngắt lời, giọng nàng bị bóp nghẹt vì úp vào vai Leo. Em chỉ gặp Mr. Bayning ở phòng dạ vũ, và em thấy rất chán nản, và Mr. Rutledge đã mời em khiêu vũ nhưng em cần không khí và chúng em đã bước ra ngoài ban-công-”

“Không, chị chịu trách nhiệm,” Miss Marks nói, trông cũng buồn bực tương tự. “Chị đã để em khiêu vũ với anh ta.”

“Chả được ích lợi gì khi định tội cả,” Leo nói. “Điều gì đã xảy ra thì cũng xảy ra rồi. Nhưng nếu bất kì ai phải chịu trách nhiệm, thì đó là Rutledge, người rõ ràng đã đến buổi dạ vũ cho một chuyến đi săn.”

“Cái gì?” Poppy nhấc đầu lên và nhìn anh trong sự hoang mang. “Anh nghĩ anh ấy… không, đó là một tai nạn, anh Leo. Mr. Rutledge không có ý định làm tổn hại em đâu.”

“Việc đó rất tinh tế,” Miss Marks nói. “Harry Rutledge không bao giờ để ‘bị bắt gặp’ làm bất cứ điều gì đâu. Nếu anh ta bị nhìn thấy trong một tình huống làm tổn hại thì đó là bởi vì anh ta muốn bị nhìn thấy đấy.”

Leo nhìn cô cảnh giác. “Làm thế nào mà cô biết nhiều về Rutledge thế hả?”

Người nữ gia sư đỏ mặt. Dường như cần một nỗ lực để cô giữ được cái nhìn chăm chú của anh. “Tiếng tăm của anh ta, dĩ nhiên là thế.”

Sự chú ý của Leo bị chệch đi khi Poppy chôn mặt mình vào bờ vai anh. “Em sẽ chết vì tình trạng bị bẽ bàng này mất,” nàng nói.

“Không, em sẽ không,” Leo đáp lại. “Anh là một chuyên gia trong những tình trạng bị bẽ bàng đây, và nếu nó gây tử vong thì cho đến giờ anh đã chết hàng tá lần rồi.”

“Anh không thể chết một tá lần được.”

“Anh có thể nếu anh là Phật tổ,” Beatrix nói một cách hữu ích. (Ôi, chết vì buồn cười với mấy người này =)))

Leo vuốt mái tóc sáng màu của Poppy. “Anh hy vọng Harry Rutledge là thế,” anh nói.

“Tại sao?” Beatrix hỏi.

“Bởi vì không có gì anh muốn làm hơn là giết chết anh ta hết lần này đến lần khác.”

Harry tiếp đón Leo và Cam Rohan ở thư viện riêng của anh. Bất kì gia đình nào khác trong tình huống này đều có thể dễ dàng đoán được rằng… họ sẽ đòi hỏi anh phải làm điều đúng đắn, và các điều khoản bồi thường sẽ phải được bàn luận, và những sự sắp xếp sẽ phải được thực hiện. Bởi vì gia tài vĩ đại của Harry nên phần lớn các gia đình sẽ chấp nhận những kết quả đó một cách sẵn sàng và hài lòng. (Nghe như bán con ý nhỉ lol) Anh không phải người của tầng lớp quý tộc, nhưng anh là người đàn ông có tầm ảnh hưởng và sự giàu sang.

Tuy nhiên, Harry lại đủ khôn ngoan để không trông đợi một sự phản ứng có thể dự đoán trước được đối với tình huống này từ Leo hoặc Cam. Họ không hề tuân theo lệ thường, và họ sẽ phải được đối xử cẩn thận. Nói thì là vậy nhưng Harry hoàn toàn không hề lo lắng. Anh đã từng thương lượng những vấn đề có tầm quan trọng lớn hơn nhiều so với danh dự của một người phụ nữ.

Cân nhắc kĩ lưỡng những sự kiện của buổi tối nay, Harry ngập tràn trong niềm vinh quang chiến thắng vô đạo đức. Không, không phải niềm vinh quang chiến thắng… cảm giác phấn khích. Tất quả hoá ra lại dễ dàng hơn nhiều so với những gì anh trông đợi, đặc biệt là với sự xuất hiện không báo trước của Michael Bayning ở vũ hội nhà Norbury. Tên ngốc đó gần như đã dâng Poppy tận tay lên cho Harry. Và khi một cơ hội tự xuất hiện thì Harry sẽ túm ngay lấy nó. Bên cạnh đó, Harry cảm thấy anh xứng đáng với Poppy. Bất kì tên đàn ông nào cho phép sự lưỡng lự ngăn mình khỏi việc có được một người phụ nữ như nàng đều là một kẻ ngu xuẩn. Anh nhớ lại dáng vẻ của nàng ở phòng khiêu vũ, tái nhợt và mỏng manh và quẫn trí. Khi Harry tiến tới chỗ nàng, không thể nhầm lẫn được cảm giác khuây khoả trong nét mặt nàng. Nàng đã hướng về anh, nàng đã để anh đưa nàng rời đi. Và khi Harry mang nàng ra ngoài dinh thự, sự hài lòng của anh đã nhanh chóng được thay thế bởi một cảm giác hoàn toàn mới lạ… ước muốn được xoa dịu nỗi đau của người khác. Thực tế đáng tiếc rằng có lẽ anh không nên giúp gây ra thêm sự đau buồn của nàng. Nhưng kết cục biện minh cho phương thức. Và ngay khi nàng là của anh, anh sẽ làm nhiều hơn cho nàng, chăm sóc tốt hơn cho nàng, hơn là Michael Bayning có thể.

Giờ đây anh sẽ phải thương lượng với gia đình của Poppy những người đã bị chọc giận một cách dễ hiểu vì anh đã làm tổn hại nàng. Điều đó không làm anh lo lắng dù ở mức nhẹ nhất. Anh không hề nghi ngờ khả năng của mình để thuyết phục Poppy kết hôn với anh. Và dù những người nhà Hathaway có phản đối bao nhiêu đi chăng nữa, họ cuối cùng cũng sẽ phải đi đến sự thoả hiệp thôi.

Kết hôn với anh là cách duy nhất để cứu vớt danh dự của Poppy. Mọi người đều biết điều đó. Giữ nguyên nét mặt không rõ sắc thái, Harry mời rượu vang khi Leo và Cam bước vào thư viện, nhưng họ đều từ chối.

Leo bước đến bệ lò sưởi và dựa vào cạnh nó với hai cánh tay khoanh trước ngực. Cam bước đến chiếc ghế bọc da và yên vị trên nó, duỗi đôi chân dài của mình và bắt chéo ở mắt cá chân.

Harry không bị lừa dối bởi những điệu bộ thư thái của họ. Cơn giận dữ, sự tranh cãi của giống đực, lan ra khắp căn phòng. Giữ nguyên vẻ thư giãn, Harry đợi một người trong số họ lên tiếng.

“Anh nên biết, Rutledge,” Leo nói bằng tông giọng thân mật, “rằng tôi định giết anh ngay lập tức, nhưng Rohan nói chúng ta nên nói chuyện trong một vài phút trước đã. Trên phương diện cá nhân, tôi nghĩ anh đang cố trì hoãn tôi để anh có thể có sự thanh thản của việc tự sát. Và cho dù nếu Rohan và tôi không giết anh, chúng tôi có lẽ cũng sẽ không thể ngăn người em rể Merripen khỏi việc giết anh được.”

Harry nửa ngồi trên cạnh của chiếc bàn màu gỗ dái ngựa (màu nâu đỏ) nặng nề của thư viện. “Tôi gợi ý rằng anh nên đợi đến khi Poppy và tôi kết hôn đã, để cô ấy có thể ít nhất là làm một goá phụ được tôn trọng.”

“Tại sao anh tin,” Cam hỏi, “rằng chúng tôi sẽ cho phép anh có Poppy?”

“Nếu cô ấy không kết hôn với tôi sau đây, không ai sẽ tiếp đón cô ấy hết. Với vấn đề đó, tôi nghi ngờ rằng bất kì ai trong số những người còn lại của gia đình anh sẽ được chào đón ở các phòng khách của London.”

“Tôi không nghĩ là chúng tôi đang được chào đón như vậy đâu đấy,” Cam đáp lại, đôi mắt màu nâu lục nhạt của anh hẹp lại.

“Rutledge,” Leo nói với vẻ tuỳ tiện đầy lừa bịp, “trước khi tôi trở thành người có tước hiệu, những người nhà Hathaway đã sống ở bên ngoài xã hội London trong quá nhiều năm đến nỗi mà chúng tôi không thể quan tâm cái khỉ gì đến việc liệu chúng tôi có được tiếp đãi hay không. Poppy không phải cưới bất kì ai, vì bất kì lí do gì, trừ khi ước muốn của chính con bé là được làm điều đó. Và Poppy nghĩ rằng anh và con bé không bao giờ hợp nhau cả.”

“Ý kiến của những người phụ nữ thường bị thay đổi,” Harry nói. “Để tôi nói chuyện với em gái của anh vào ngày mai. Tôi sẽ thuyết phục cô ấy làm điều tốt nhất trong tình huống này.”

“Trước khi anh thuyết phục con bé,” Cam nói, “anh sẽ phải thuyết phục được chúng tôi đã. Bởi vì những gì tôi biết về anh làm tôi bực bội như bị đày xuống địa ngục ấy.”

Dĩ nhiên là Cam Rohan sẽ có một số hiểu biết về anh rồi. Vị trí trước đây của Cam ở câu lạc bộ giải trí của các quý ông hẳn đã cho phép anh biết được tất cả các loại thông tin riêng tư. Harry tò mò rằng liệu anh ta đã biết được bao nhiêu rồi.

“Tại sao anh không nói với tôi những gì anh biết,” Harry vô tư mời mọc, “và tôi sẽ xác nhận nếu nó đúng.”

Đôi mắt màu hổ phách sẫm nhìn anh chăm chú không chớp. “Anh xuất thân từ thành phố New York, nơi cha anh là một người chủ khách sạn với những thành công tương đối.”

“Thực ra là từ Buffalo,” Harry nói.

“Anh không hoà hợp với ông ấy. Nhưng anh đã tìm được những người cố vấn dày dặn kinh nghiệm. Anh học việc ở một nhà máy kỹ thuật, nơi anh trở nên nổi tiếng vì những khả năng như một người thợ cơ khí và người vẽ phác hoạ. Anh đã có bằng sáng chế cho một vài sự cải tiến của van cơ khí và nồi hơi. Ở tuổi hai mươi, anh rời nước Mỹ và đến Anh vì một số lí do được giấu kín.”

Cam ngừng lại để quan sát những ảnh hưởng từ lời kể của mình.

Sự thoải mái của Harry đã bốc hơi, những thớ cơ trên hai vai anh thẳng căng. Anh ép chúng phải dịu lại và kìm nén ham muốn được nhấc tay lên và xoa dịu sự gò bó của tình trạng căng cứng ở sau cổ mình.

“Tiếp đi,” anh mềm mỏng mời mọc.

Cam ép buộc. “Anh kết hợp một nhóm các nhà đầu tư cá nhân lại và mua một dãy các ngôi nhà với số tiền vốn rất nhỏ của chính mình. Anh cho thuê các ngôi nhà trong thời gian ngắn, san bằng chúng và mua nốt phần còn lại của khu phố, và xây lên khách sạn như nó đang hiện hữu lúc này. Anh không có gia đình, trừ người cha ở New York, người mà anh không hề liên lạc với. Anh có một nhúm những người trung thành và một đạo quân những kẻ thù, với nhiều người trong số họ dường như thấy hứng thú với anh mặc dù bản thân họ không định thế.”

Harry ngẫm ra rằng Cam Rohan phải có những mối quan hệ ấn tượng để khai quật được những thông tin này. “Chỉ có ba người ở Anh biết nhiều chừng đó về tôi,” anh lẩm bẩm, tự hỏi người nào trong số họ đã kể ra.

“Bây giờ có năm rồi,” Leo nói. “Và Rohan quên đề cập đến khám phá thú vị rằng anh đã trở thành một người được sủng ái ở Phòng khoa học Quân sự sau khi thiết kế một vài sự thay đổi cho súng trường quân đội tiêu chuẩn. Nhưng để ngăn chúng tôi cho rằng anh có quan hệ với chính phủ Anh quốc, anh cũng dường như có một số giao dịch với người nước ngoài, người của hoàng gia và cả các tên tội phạm cũng vậy. Nó mang đến cho người ta ấn tượng rằng phương hướng duy nhất mà anh đang đi theo là của chính anh.”

Harry mỉm cười lạnh. “Tôi chưa bao giờ nói dối về bản thân tôi trong quá khứ cả. Nhưng tôi giữ mọi chuyện riêng tư bất cứ khi nào có thể. Và tôi chả hề nợ sự trung thành cho bất kì ai cả.” Anh bước tới chỗ cái tủ búp-phê và rót một ly brandy. Nắm cái ly trong hai lòng bàn tay mình để làm ấm nó, anh liếc qua cả hai người đàn ông. Anh đặt cược cả gia tài của mình rằng Cam biết rõ hơn rằng anh ta không phải đang tiết lộ gì đó. (Ý là anh Cam không phải đang cố tình làm lộ quá khứ của anh Harry). Mà cuộc thảo luận này, ngắn gọn như thế, để làm rõ rằng sẽ không có sự ép buộc của gia đình để khiến Poppy trở thành một người phụ nữ được cưới xin tử tế. Những người nhà Hathaway không thèm quan tâm cái chết tiệt gì đến việc được tôn trọng cả, họ cũng chả cần tiền của anh, hay tầm ảnh hưởng của anh. Điều đó nghĩa là anh sẽ phải tập trung vào chỉ mình Poppy mà thôi.

“Dù các anh có đồng ý hay không,” anh nói với Cam và Leo, “tôi vẫn sẽ cầu hôn em gái của các anh. Quyền lựa chọn là của cô ấy. Và nếu cô ấy chấp nhận thì không thế lực nào trên đời này ngăn được tôi kết hôn với cô ấy đâu. Tôi hiểu những sự lo lắng của các anh, vì vậy hãy để tôi cam đoan với các anh rằng cô ấy sẽ có mọi thứ cô ấy cần. Cô ấy sẽ được bảo vệ, được nâng niu, thậm chí cưng chiều.”

“Anh chẳng biết cái chết tiệt gì về việc làm thế nào để khiến con bé hạnh phúc cả,” Cam nói ngắn gọn.

“Rohan,” Harry nới với một nụ cười mờ nhạt, “tôi xuất sắc về việc khiến người ta hạnh phúc – hay ít nhất là làm cho họ nghĩ là họ đang hạnh phúc.” Anh ngưng lại để nghiên cứu vẻ mặt cứng nhắc của họ. “Các anh định cấm tôi nói chuyện với cô ấy à?” anh hỏi bằng một tông giọng mang vẻ thích thú lịch thiệp.

“Không,” Leo nói. “Poppy không phải là một đứa trẻ con hay một con thú cưng. Nếu con bé muốn nói chuyện với anh thì con bé sẽ làm. Nhưng hãy nhận thức rằng, dù anh làm gì hay nói gì trong nỗ lực thuyết phục con bé kết hôn với anh thì điều đó cũng vẫn đối trọng lại với những ý kiến của gia đình con bé.”

“Và có thêm một điều cần phải được nhận thức,” Cam nói, với một sự mềm mỏng lạnh lùng đã che đậy tất cả mọi dấu hiệu về cảm xúc. “Nếu anh thành công trong việc kết hôn với con bé thì chúng tôi không phải đang mất đi một cô em gái. Mà là anh đang có được cả một gia đình – Những người mà sẽ bảo vệ con bé bằng bất kì giá nào.”

Điều đó gần như là đủ để gây ra cho Harry một sự ngập ngừng.

Gần như thôi.

Bình luận