Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tempt Me At Twilight

Chương 19

Tác giả: Lisa Kleypas

Mrs. Meredith Clifton đã phải mất tới ba tháng theo đuổi hết sức kì công trước khi cô ả cuối cùng cũng dụ dỗ được Leo, tức Lord Ramsay lên giường với mình. Hay chính xác hơn, là sắp sửa dụ dỗ được ngài ấy lên giường với mình. Là quý phu nhân trẻ tuổi và đầy khêu gợi của một viên sĩ quan hải quân Anh lỗi lạc, cô ả thường xuyên bị bỏ mặc cho tự xoay xở lấy thân trong khi ông chồng đang ở ngoài đại dương xa xôi. Meredith đã ăn nằm với mọi người đàn ông ở London xứng đáng để lên giường cùng – dĩ nhiên là ngoại trừ một nhúm những người đàn ông đã kết hôn mà trung thành đến mức đáng giận ra – nhưng rồi cô ả nghe về Ramsay, một người đàn ông được cho là cũng trơ tráo về tình dục như nàng vậy.

Leo là một người đàn ông của những sự trái ngược đầy trêu ngươi. Anh là một người đẹp trai, có mái tóc sẫm màu và đôi mắt xanh dương, với một vẻ hấp dẫn lành mạnh và đúng đạo đức… nhưng anh bị đồn đại là có khả năng làm người ta ghê tởm với những trò trác táng đồi bại. Anh tàn nhẫn nhưng dịu dàng, nhẫn tâm nhưng sâu sắc, ích kỷ nhưng quyến rũ. Và từ những gì mà cô ả đã nghe được thì anh là một người tình vô cùng hoàn hảo.

Bây giờ, ở trong phòng ngủ của Leo, Meredith đứng im trong khi anh cởi quần áo của cô ta. Anh tốn thời gian để tháo một hàng những chiếc cúc áo ở trên lưng cô ả. Rụt rè lùi lại, cô ả để cho lưng những ngón tay mình vuốt lên chiếc quần của anh. Cảm giác từ anh khiến ả rên lên ư ử.

Ả nghe thấy Leo bật cười, và anh đẩy bàn tay thăm dò của ả ra. “Bình tĩnh nào, Meredith.”

“Anh không thể biết được tôi đã trông đợi đêm nay nhiều thế nào đâu.”

“Thật là xấu hổ. Tôi rất kém khi ở trên giường.” Một cách nhẹ nhàng anh cởi chiếc váy của ả ra. Cô ả run lên khi cảm thấy cái vuốt ve thăm dò của những đầu ngón tay anh ở phần lưng trên của mình. “Anh đang đùa cợt rồi, đức ngài của tôi.”

“Cô sẽ hiểu ra sớm thôi, phải không?” Anh vuốt những lọn tóc của cô ta ra khỏi gáy và hôn lên đó, để cho lưỡi anh chà lên làn da cô ả.

Sự đụng chạm nhẹ nhàng và gợi tình khiến Meredith thở hổn hển. “Anh có bao giờ nghiêm túc về bất cứ điều gì chưa?” ả xoay xở để hỏi.

“Không. Tôi thấy cuộc sống này tốt bụng với những người nông cạn hơn.” Xoay cô ta lại, Leo kéo cô ta áp sát lên khung người cao lớn, cơ bắp rắn rỏi của anh.

Và trong ngọn lửa dai dẳng, chậm rãi của một nụ hôn, Meredith nhận ra rằng cô ta cuối cùng cũng đã gặp được một kẻ lợi dụng người khác mà có sức cám dỗ hơn, ít vụng về gượng gạo hơn bất kì ai cô ta từng gặp. Khả năng tình dục của anh thật lạ là lại mạnh mẽ vì hoàn toàn không có tình cảm hay sự dịu dàng. Đó là về xác thịt thuần tuý, không bị kiềm chế. Bị hút hết tâm trí vào nụ hôn, Meredith để thoát ra một tiếng rên nhỏ kích động khi anh ngừng lại.

“Cái cửa,” Leo nói.

Một tiếng gõ cửa ngập ngừng khác.

“Lờ nó đi,” Meredith nói, cố gắng trượt hai cánh tay ả quanh vùng thắt lưng không chút mỡ thừa của anh.

“Tôi không thể. Những người hầu của tôi sẽ không để cho tôi lờ họ đi. Tin tôi đi, tôi đã thử rồi.” Thoát khỏi cô ta, Leo đi đến chõ cửa, mở nó ra với một tiếng cạch, và nói ngắn gọn, “Nên có một vụ hoạ hoản hay một tội ác nghiêm trọng đang diễn ra thì tốt hơn, còn không thì tôi thề là anh sẽ bị sa thải.”

Một tiếng lẩm bẩm từ người hầu, và giọng của Leo thay đổi hẳn, lời nói ngạo mạn biến mất. “Chúa lòng lành. Nói với con bé rằng tôi sẽ xuống ngay. Mang cho con bé trà hay thứ gì đó đi.” Cào bàn tay lên những lớp tóc ngắn màu nâu sẫm, anh bước tới tủ quần áo và bắt đầu tìm kiếm trong một hàng áo vét. “Tôi e rằng cô sẽ phải rung chuông gọi một người hầu lên để giúp cô mặc trang phục lên thôi, Meredith ạ. Khi cô đã sẵn sàng, các người hầu của tôi chắc chắn sẽ hộ tống cô ra ngoài để lên xe ngựa ở cửa sau.”

Miệng cô ta rớt xuống. “Cái gì? Tại sao chứ?”

“Em gái tôi đã đến đây mà không báo trước.” Ngừng lại trong nỗ lực tìm kiếm, Leo ném một ánh mắt hối lỗi qua vai mình. “Một lần khác, có thể chứ?”

“Hoàn toàn chắc chắn là không,” Meredith phẫn nộ nói. “Ngay bây giờ.”

“Không thể được.” Anh kéo ra một cái áo khoác và khoác nó lên vai. “Em gái tôi cần tôi.”

“Em cần anh! Nói cô ta quay lại vào ngày mai đi. Và nếu anh không để cô ta biến đi thì anh sẽ không bao giờ có một cơ hội nữa với em đâu.”

Leo mỉm cười. “Đó là sự uổng phí của tôi rồi, tôi chắc thế.”

Sự dửng dưng của anh thậm chí còn khuấy động Meredith nhiều hơn nữa. “Oh, Ramsay, làm ơn đi mà,” cô ta nóng nảy nói. “Thật là không cao thượng khi để một quý cô phải đợi!”

“Nó còn hơn cả không cao thượng ý chứ, em yêu. Nó là một cái tội đấy.” Khuôn mặt của Leo dịu đi khi anh đi tới chỗ cô ả. Cầm lấy tay cô ta, anh nâng nó lên để hôn vào mặt sau của từng ngón tay một. Đôi mắt anh phản chiếu sự thích thú đầy nuối tiếc. “Đây chắc chắn không phải những gì tôi đã lên kế hoạch cho tối nay. Tôi xin lỗi. Chúng ta hãy thử lại vào một ngày nào đó khác nhé. Bởi vì, Meredith ạ… tôi hoàn toàn không hề kém khi ở trên giường đâu.” Anh hôn cô ta nhẹ nhàng, và mỉm cười với vẻ ấm áp được tạo ra một cách vô cùng thành thục mà cô ra gần như đã tin rằng nó là thật. Poppy đợi ở căn phòng khách riêng nhỏ nhắn ở phía trước của toà dinh thự. Nhìn thấy dáng người cao lớn của anh trai mình bước vào phòng, nàng đứng lên và ào tới chỗ anh. “Anh Leo!”

Anh siết lấy nàng thật chặt. Sau cái ôm ngắn ngủi, vững chắc, anh giữ lấy nàng trong chiều dài cánh tay mình. Tia nhìn của anh dò xét nàng.

“Em vừa rời khỏi Rutledge?”

“Vâng.”

“Em duy trì được lâu hơn một tuần so với thời gian anh nghĩ,” anh nói, không phải với vẻ tàn nhẫn. “Chuyện gì đã xảy ra?”

“À, em nên bắt đầu với -” Poppy cố ra vẻ thực tế mặc dù đôi mắt nàng đã ngập nước. “Em không còn là một trinh nữ nữa.”

Leo trao cho nàng một cái nhìn giả vờ xấu hổ. “Anh cũng không,” anh thú nhận. Một tiếng cười khúc khích đầy miễn cưỡng thoát ra từ nàng.

Leo lục lọi trong áo khoác của anh để tìm một chiếc khăn tay, nhưng không thành công. “Đừng không, em yêu quý. Anh không có khăn tay, và trong bất kì trường hợp nào thì sự trong trắng cũng gần như không thể tìm lại được một khi em đã đánh mất nó.”

“Đó không phải là lí do tại sao em khóc,” nàng nói, chà gò má ướt của nàng lên vai anh. “Leo… Em đang rối bời. Em cần phải nghĩ về một số thứ. Anh sẽ đưa em về Hampshire nhé?”

“Anh đang đợi em hỏi đây.”

“Em e rằng chúng ta sẽ phải khởi hành ngay lập tức. Bởi vì nếu chúng ta đợi quá lâu thì anh Harry có lẽ sẽ ngăn chúng ta đi bất cứ đâu.”

“Em yêu, anh ta có là quỷ cũng không thể ngăn được anh đưa em về nhà. Tuy nhiên nói thì nói vậy thôi… đúng là chúng ta vẫn nên đi ngay. Anh thích ngăn chặn sự đối đầu bất cứ khi nào có thể hơn. Và anh nghi ngờ rằng Rutledge sẽ tiếp nhận điều đó vô cùng dễ dàng khi anh ta khám phá ra rằng em đã rời khỏi anh ta.” (Ý anh Leo cho rằng a Harry chả đau đớn gì khi chị bỏ đi)

“Không,” nàng dứt khoát nói. “Anh ấy sẽ tiếp nhận nó một cách khá nặng nề. Nhưng em không rời khỏi anh ấy vì em muốn kết thúc cuộc hôn nhân của mình. Em bỏ đi bởi em muốn bảo vệ nó.”

Leo lắc đầu, cười mỉm. “Có sự logic của nhà Hathaway trong em. Điều làm anh lo lắng là anh không hiểu hoàn toàn.”

“Anh hiểu -”

“Không, em có thể giải thích khi chúng ta lên đường. Giờ thì đợi ở đây. Anh sẽ đi gọi người đánh xe và bảo những người hầu chuẩn bị xe ngựa.”

“Em xin lỗi vì đã gây rắc rối -”

“Oh, họ đã quen với việc đó rồi. Anh là chuyên gia của những chuyến đi gấp gáp.”

Chắc chắn phải có đôi chút sự thật trong tuyên bố của Leo, bởi vì một chiếc rương đã được thu xếp và cỗ xe cũng sẵn sàng với một tốc độ đáng kinh ngạc. Poppy đợi bên lò sưởi phòng khách cho đến khi Leo bước qua cánh cửa.

“Chúng ta sẽ đi ngay,” anh nói. “Đến đây nào.”

Anh đưa nàng đến cỗ xe ngựa của anh, một phương tiện du hành dễ chịu và được lắp lò xo tốt có những chiếc ghế được bọc dày dặn. Sau khi sắp xếp mấy cái gối vào trong góc, Poppy ngả người ra sau để chuẩn bị cho một cuộc hành trình dài. Sẽ phải mất nguyên một đêm để tới được Hampshire, và mặc dù các con đường đã được đắp đá dăm trong một lần tu sửa tươm tất thì vẫn có rất nhiều đoạn lởm chởm gồ ghề.

“Em xin lỗi vì đến tìm anh vào một giờ muộn như thế này,” nàng nói với anh trai. “Không nghi ngờ gì là anh hẳn sẽ ngủ rất ngon giấc ngay lúc đó nếu em không xuất hiện.”

Điều đó tạo ra một nụ cười toe toét mau lẹ. “Anh không chắc về điều đó,” Leo nói. “Nhưng bất kể thế nào – giờ là lúc đi Hampshire. Anh muốn gặp Win và cái kẻ cục súc nhẫn tâm mà con bé đã kết hôn cùng, và anh cũng cần kiểm tra điền trang và các tá điền.”

Poppy cười nhẹ, biết rằng Leo quý cái người được gọi là “kẻ cục súc nhẫn tâm” ấy đến chừng nào. Merripen đã giành được sự biết ơn không dứt của Leo vì đã xây dựng lại và quản lý tốt điền trang. Họ thường giao tiếp qua thư từ, duy trì hai hay ba cuộc cãi vã liên tục vào bất cứ thời gian nào có thể, và tỉ mỉ thưởng thức việc quấy nhiễu đối phương.

Vươn tay đến chỗ mành cửa màu nâu sẫm đã che kín cái cửa sổ ở gần nàng nhất, Poppy nhấc nó lên để nhìn thoáng qua các dãy nhà nhấp nhô, những mặt tường gạch dính đầy các tờ quảng cáo, và mặt tiền của các cửa hiệu mòn vẹt, tất cả chúng đều đang tắm trong bóng đen nhập nhoạng của những ngọn đèn trên phố. London về đêm thật nhơ nhuốc, không an toàn, không thể kiểm soát được. Harry đang ở nơi nào đó ngoài này. Nàng không nghi ngờ gì là anh có thể tự chăm sóc được cho bản thân mình, nhưng ý nghĩ về những gì mà anh có thể đang làm – hay những ai mà anh có thể đang làm cùng – cứ tràn ngập trong nàng cùng với sự sầu muộn. Nàng nặng nề thở dài.

“Anh ghét London vào mùa hè,” Leo nói. “Con sông Thames đang nhanh chóng mang mùi hôi thối kinh tởm vào năm nay.” Anh ngừng lại, ánh nhìn của anh chuyển sang nàng. “Anh cho rằng nhìn vào mặt em thì sẽ không đi đến việc phải lo lắng về chuyện hệ thống xử lý vệ sinh công cộng. Nói cho anh là em đang nghĩ gì đi, em gái.”

“Harry đã rời khách sạn tối nay sau khi -” Poppy im lặng, không thể tìm được một từ nào để mô tả những gì họ vừa mới làm. “Em không biết anh ấy sẽ ra ngoài bao lâu, nhưng tốt nhất là chúng ta nên đi trước anh ấy khoảng tầm mười đến mười hai giờ. Dĩ nhiên, anh ấy có thể quyết định không đuổi theo em, điều đó sẽ đáng buồn như rơi từ đỉnh cao hy vọng vậy, nhưng cũng là một sự khuây khoả. Tuy vậy -”

“Anh ta sẽ đuổi theo,” Leo thẳng thừng nói. “Nhưng em sẽ không phải gặp anh ta nếu em không muốn.”

Poppy lắc đầu ủ ê. “Em chưa bao giờ có những cảm xúc hỗn loạn như thế này về ai đó. Em không hiểu được anh ấy. Tối nay ở trên giường, anh ấy -”

“Đợi đã,” Leo nói. “Một vài điều tốt hơn hết là nên được bàn luận giữa các chị em gái thôi. Anh chắc chắn đây là một trong số đó. Chúng ta sẽ tới Ramsay House vào sáng mai, và em có thể hỏi Amelia bất cứ điều gì em muốn.”

“Em không nghĩ chị ấy sẽ biết bất cứ cái gì về chuyện này.”

“Tại sao không? Em ấy là một người phụ nữ đã kết hôn mà.”

“Phải, nhưng nó là… ừm… một vấn đề của nam giới.”

Leo tái mặt. “Anh cũng sẽ không biết bất cứ điều gì về chuyện này cả. Anh không gặp phải những vấn đề của nam giới. Thực ra, anh thậm chí còn không thích nói cụm từ ‘những vấn đề của nam giới.’”

“Oh.” Đầy vẻ chán nản, Poppy kéo một cái chăn phủ lên đùi mình.

“Chết tiệt. Thế chính xác ra thì cái mà chúng ta đang gọi là một ‘vấn đề của nam giới’ là cái gì? Anh ta gặp vấn đề với việc dựng cờ lên à? Hay nó hạ xuống nửa chừng lên đỉnh?” (Anh ơi là anh ^^)

“Chúng ta có phải đang nói về điều đó theo lối ẩn dụ không, hay -”

“Phải,” Leo cam đoan.

“Mọi chuyện đều ổn. Anh ấy…” Poppy cau mày với vẻ tập trung khi nàng tìm kiếm những từ ngữ phù hợp, “… rời khỏi em trong khi cờ vẫn đang tung bay phấp phới.”

“Cậu ta say à?”

“Không.”

“Em đã làm gì hay nói gì đó làm cậu ta rời đi à?”

“Ngược lại mới đúng. Em bảo anh ấy ở lại, và anh ấy không làm thế.”

Lắc đầu, Leo lục tìm trong ngăn nhỏ bên cạnh ghế ngồi của mình và chửi thề. “Quỷ tha ma bắt, rượu của anh đâu cơ chứ? Anh đã bảo bọn người hầu tích trữ đồ uống trong cỗ xe để phục vụ cho chuyến đi rồi mà. Anh sẽ đuổi việc tất cả lũ quỷ ấy.”

“Có nước mà, không được à?”

“Nước là để làm sạch, không phải để uống.” Anh lầm bầm điều gì đó về một âm mưu xấu xa nhằm giữ cho anh tỉnh táo, và rồi thở dài. “Một người đàn ông chỉ có thể phỏng đoán về những động cơ của Rutledge. Thật không dễ dàng gì cho người đàn ông khi dừng lại vào lúc giữa chừng của cuộc làm tình. Nó đặt bọn anh vào một hoàn cảnh vô cùng khó khăn.” Giữ hai tay vòng quanh trước ngực, anh ngắm nàng với vẻ suy đoán. “Anh đề xuất ý kiến triệt để là thực sự đi hỏi Rutledge xem tại sao anh ta lại rời khỏi em tối nay, và thảo luận nó như hai hai con người có trí tuệ. Nhưng trước khi chồng em đến Hampshire, em nên quyết định một vài điều, và đó là liệu em có tha thứ cho cậu ta vì những gì cậu ta đã làm với em và Bayning không.”

Nàng chớp mắt trong sự ngạc nhiên. “Anh có nghĩ là em nên không?”

“Quỷ biết rằng anh sẽ không muốn làm thế nếu anh ở vào vị trí của em.” Anh dừng lại. “Mặt khác, anh đã được tha thứ cho rất nhiều thứ mà đáng lẽ ra anh không bao giờ nên được tha thứ. Mấu chốt là, nếu em không thể tha lỗi cho cậu ta, sẽ không có ích gì trong việc cố gắng trò chuyện về những thứ khác.”

“Em không nghĩ Harry sẽ quan tâm đến việc có được tha thứ không,” Poppy rầu rĩ nói.

“Dĩ nhiên cậu ta có. Những người đàn ông tha thiết mong được tha thứ. Điều đó khiến bọn anh cảm thấy tốt hơn về sự bất lực của mình trong việc học hỏi từ những sai lầm của mình.”

“Em không biết liệu em có sẵn sàng,” Poppy phản đối. “Tại sao em lại phải làm điều đó quá sớm chứ? Không có giới hạn thời gian nào cho sự tha thứ cả, phải không?”

“Đôi khi cũng có đấy.”

“Oh, anh Leo…” Nàng cảm thấy vỡ vụn ra dưới một áp lực của sự không chắc chắn và đau đớn và sự thương cảm.

“Cố gắng ngủ đi,” anh trai nàng lầm bầm. “Chúng ta sẽ có khoảng tầm hai giờ nữa trước khi đến lúc phải đổi ngựa.”

“Em không thể ngủ được vì lo lắng,” Poppy nói, mặc dù một cái ngáp đã vượt ra khỏi sự kiểm soát của nàng.

“Không có ích gì khi lo lắng cả. Em đã biết rõ những gì em muốn làm- em chỉ chưa sẵn sàng chấp nhận nó thôi.”

Poppy ngả người sâu hơn vào trong góc, nhắm mắt lại. “Anh biết rất nhiều về phụ nữ, phải không, anh Leo?”

Một nụ cười xuất hiện trong giọng của anh. “Anh nên hy vọng thế, với việc có tận bốn cô em gái.” Và anh coi sóc nàng khi nàng chìm vào giấc ngủ.

Sau khi trở về khách sạn trong tình trạng say khướt, Harry loạng choạng đi tới dãy phòng của mình. Anh đã tới một quán rượu được trang trí sặc sỡ bằng những cái gương, những bức tường lát đá, và những ả gái điếm đắt đỏ. Phải mất gần ba tiếng anh ngồi uống rượu một mình để khiến bản thân rơi vào tình trạng tê liệt phù hợp trước khi anh có thể về nhà. Bất chấp những lời tán tỉnh điệu nghệ của một lũ các cô gái điếm, Harry vẫn không hề chú ý đến bất kì ai trong số họ cả. (Hoan hô a cái nhỉ :v)

Anh muốn vợ mình.

Và anh biết rằng Poppy sẽ không bao giờ mềm lòng với anh trừ khi anh bắt đầu với một lời xin lỗi chân thành vì đã mang nàng rời khỏi Michael Bayning. Vấn đề là, anh không thể. Bởi vì anh không hề hối tiếc chút nào cho những gì mà mình đã làm, anh chỉ hối tiếc rằng nàng đã không hạnh phúc với điều đó. Anh sẽ không bao giờ thấy ân hận vì đã làm những điều cần thiết để cưới được nàng, bởi vì nàng là những gì mà anh mong muốn nhất trong cuộc đời mình. Poppy là từng niềm mong ước trong sáng, tốt đẹp, và không vị kỷ mà anh sẽ không bao giờ có được. Nàng là mọi ý nghĩ chu đáo, cử chỉ yêu thương, khoảnh khắc hạnh phúc, thứ mà anh sẽ không bao giờ được biết đến. Nàng là mỗi giây phút của giấc ngủ bình yên, thứ sẽ mãi luôn lảng tránh khỏi anh. Theo luật công bằng của vạn vật thì Poppy hẳn đã được đặt vào thế giới này để bù trừ cho Harry và sự độc ác của anh. Đó có lẽ là lí do tại sao, giống như sự đối nghịch của hai cực nam châm, Harry lại bị kéo về phía nàng một cách tồi tệ. Do đó, lời xin lỗi sẽ không chân thành. Nhưng nó sẽ được nói ra. Và sau đó anh sẽ hỏi xin được bắt đầu lại với nàng.

Hạ mình trên chiếc ghế salon hẹp, thứ mà anh căm ghét cùng cực, Harry chìm vào trạng thái lơ mơ do say rượu, thứ mà gần giống với một giấc ngủ.

Ánh sáng của buổi bình mình, dù yếu ớt, nhưng vẫn xâm nhập được vào trí óc anh như một mũi dùi. Lầm bầm rên rỉ, Harry ép hai mắt mở ra và thầm đánh giá về tình trạng cơ thể bị ngược đãi của mình. Anh đang khát khô cả miệng, kiệt sức, và nhức mỏi, và nếu từng có một lần nào trong đời anh lại cần một bồn tắm nước nóng hơn, thì anh không thể nhớ được nó nữa. Anh liếc mắt qua cánh cửa đóng chặt của căn phòng ngủ của mình, nơi mà Poppy vẫn đang ngủ. Nhớ đến sự hô hấp hổn hển vì đau của nàng tối hôm qua, khi anh đẩy vào trong nàng, Harry lại cảm thấy một áp lực nặng nề đầy giá lạnh và đáng ghét lên hõm thượng vị. Nàng sẽ đau nhức nhối vào sáng nay. Nàng có lẽ sẽ cần thứ gì đó.

Nàng có lẽ sẽ căm ghét anh.

Chìm trong sự khiếp đảm, Harry lảo đảo đứng lên từ chiếc ghế salon và đi vào phòng ngủ. Anh mở cửa phòng và để đôi mắt mình điều chỉnh cho quen với bóng tối nhập nhoạng.

Chiếc giường trống không.

Harry đứng đó chớp mắt ngạc nhiên trong khi sự nhận thức lan ra khắp cả người anh. Anh nghe bản thân thì thầm tên của nàng. Trong vài giây, anh vội đi tới chỗ dây chuông, nhưng không cần thiết phải gọi bất kì ai cả. Như thể có phép màu, Valentine đã đứng ở cửa dãy phòng, đôi mắt nâu của anh ta vẻ dè chừng trên khuôn mặt rắn rỏi.

“Valentine,” Harry khàn khàn bắt đầu, “vợ tôi -”

“Mrs. Rutledge đang ở cùng với Lord Ramsay ạ. Tôi tin rằng họ đang trên đường đến Hamshire khi chúng ta đang nói chuyện.”

Harry trở nên vô cùng, vô cùng bình tĩnh, như anh vẫn luôn thế khi một tình huống trở nên kinh khủng. “Cô ấy rời đi khi nào?”

“Tối qua, khi ngài đang ra ngoài ạ.”

Kiềm chế thôi thúc muốn giết người trợ lý của mình ngay tại nơi anh ta đứng, Harry nhẹ nhàng hỏi, “Và anh đã không nói với tôi?”

“Không, thưa ngài. Cô ấy bảo tôi không được nói.” Valentine dừng lại, trông sửng sốt trong giây lát, như thể anh ta, cũng, không thể tin rằng Harry vẫn chưa giết mình. “Tôi đã chuẩn bị xe và ngựa sẵn sàng, nếu như ngài có ý định -”

“Phải, tôi có ý định.” Giọng của Harry dứt khoát như chém đinh chặt sắt. “Đóng vào vali quần áo của tôi đi. Tôi sẽ rời đi trong vòng nửa giờ nữa.”

Cơn giận dữ cứ lảng vảng ở xung quanh quá mãnh liệt đến nỗi Harry hầu như không mấy khi phải có nó. Nhưng anh thô bạo đẩy cảm xúc đó qua một bên. Đầu hàng nó thì sẽ không thực hiện được điều gì. Kế hoạch cho lúc này là đi tắm và cạo râu, thay trang phục, và xử lý tình huống này.

Bất kì gợi ý nào về việc lo lắng hay hối lỗi cũng đều cháy thành tro cả. Bất kì hy vọng trở nên tốt bụng hay hào hiệp nào cũng đã bay mất. Anh sẽ giữ Poppy lại dù anh có phải làm điều đó như thế nào. Anh sẽ chôn vùi các loại luật lệ, và khi anh đã đi qua rào cản đó, nàng sẽ không bao giờ dám rời khỏi anh lần nữa.

Poppy tỉnh dậy từ một giấc ngủ xóc nảy thô bạo và ngồi dậy, dụi đôi mắt mình. Leo đang gà gật trên chiếc ghế đối diện với nàng, bờ vai rộng của anh bị uốn cong và một tay anh cuộn ở sau đầu khi anh dựa vào bức vách đóng ván.

Kéo sang bên chiếc rèm nhỏ để che một trong những cửa sổ, Poppy nhìn thấy miền Hampshire yêu dấu của nàng… mặt trời chiếu xiên qua, màu xanh lá, thanh bình. Nàng đã ở London quá lâu – nàng đã quên thế giới có thể đẹp như thế nào. Chiếc xe ngựa đi qua những hàng mầm cây anh túc và hoa cúc bạch cùng với những dãy hoa oải hương rực rỡ. Khung cảnh thật tươi đẹp với những đồng cỏ ướt sương và những dòng suối trắng xoá. Những chú chim bói cá màu xanh dương rực rỡ và những con chim én sải cánh lướt nhanh qua bầu trời, trong khi những chú chim gõ kiến mổ lách cách trên những nhành cây.

“Gần đến rồi,” nàng thì thầm.

Leo tỉnh dậy, ngáp và vươn vai. Đôi mắt anh hẹp lại trong cái nheo mắt phản đối khi anh nhấc tấm rèm vải để nhìn liếc qua cảnh vật vùng thôn quê đang trôi nhanh.

“Nó không thú vị à?” Poppy hỏi, mỉm cười. “Anh đã từng thấy những cảnh thế này chưa?”

Anh trai nàng thả rơi tấm rèm. “Những con cừu. Đồng cỏ. Thật thú vị.”

Trước khi khá lâu, cỗ xe đã đến được vùng đất của nhà Ramsay và đi qua ngôi nhà của người gác cửa được xây dựng bằng loại gạch xám xanh và loại đá màu trắng ngà. Do những sự sửa chữa gần đây và trên phạm vi rộng, khung cảnh và toà trang viên đều trông rất mới, mặc dù ngôi nhà vẫn giữ lại được sự hấp dẫn theo kiểu không có trật tự của nó. Điền trang không phải là một khu quá lớn, rõ ràng là nó chẳng là gì nếu so sánh với điền trang đồ sộ ở gần đó của Lord Westcliff. Nhưng nó là một viên đá quý, đất đai màu mỡ và trù phú, với những cánh đồng được tưới tiêu bằng những con kênh vốn được đào để dẫn nước từ con suối gần đó đến những cánh đồng phía trên cao.

Trước khi Leo thừa kế tước hiệu này thì khu điền trang đã rơi vào tình trạng hư hại và đổ nát do không được sửa chữa, rất nhiều tá điền đã bỏ đi. Giờ đây, tuy vậy, nó đã trở thành một thứ tài sản thịnh vượng và ngày càng hoàn thiện hơn, chủ yếu là nhờ có những nỗ lực của Kev Merripen. Và Leo, mặc dù anh gần như lúng túng khi phải thừa nhận nó thì cũng đã đến để hỏi thăm về điền trang và làm hết sức mình để khiến nó hoạt động hiệu quả.

Ramsay House là một sự kết hợp vui tươi của nhiều phong cách kiến trúc. Nguyên bản vốn là một khu trang viên thuộc triều đại nữ hoàng Elizabeth, nhưng nó đã được thay đổi khi các thế hệ nối tiếp xây dựng thêm các nhà phụ và chái nhà. Thành quả là một toà nhà bất đối xứng với những ống khói lò sưởi dựng đứng, những dãy cửa sổ bằng kính cắt theo hình viên kim cương, và một mái nhà bằng đá phiến màu xám đen có những đường mép và hốc chồi ra thụt vào. Ở bên trong là những hốc tường và ngóc ngách thú vị, những căn phòng có hình dạng kì cục, những cánh cửa và cầu thang được giấu kín, tất cả đã được thêm vào để tạo ra một sự hấp dẫn kì cục nhưng phù hợp một cách hoàn hảo với gia đình Hathaway.

Những bông hoa hồng đang độ ra hoa men dọc theo phần bên ngoài của toà nhà. Phía sau trang viên, những con đường đi bộ rải sỏi trắng dẫn ra khu vườn cây trái. Những chuồng ngựa và một vùng sân để chăn nuôi gia súc được đặt ở một bên của toà trang viên, trong khi ở khoảng cách xa hơn là một mảnh rừng trồng đang trong thời kì cho sản lượng gỗ hoàn thiện. Cỗ xe ngựa dừng lại ở phía trước đường vào nhà trước một dãy các cánh cửa bằng gỗ có lồng những miếng kính. Cho đến lúc những người hầu rời đi để báo cho mọi người trong gia đình về sự trở về của họ và Leo đang giúp Poppy xuống khỏi xe ngựa thì Win đã đang chạy trở về nhà. Cô nhào vào người Leo. Anh cười toe toét và bắt lấy cô dễ dàng, quay cô vòng quanh.

“Poppy yêu dấu,” Win thốt lên. “Chị nhớ em kinh khủng!”

“Thế còn anh?” Leo hỏi, vẫn đang ôm lấy cô. “Em không nhớ anh à?”

“Có lẽ đôi chút,” Win nói với một nụ cười toe, và hôn lên má anh trai. Cô đi tới chỗ Poppy và ôm nàng.

“Em sẽ ở lại bao lâu?”

“Em không chắc,” Poppy nói.

“Mọi người đâu?” Leo hỏi.

Win giữ cánh tay mảnh dẻ vòng ở sau lưng Poppy khi cô quay lại để trả lời. “Anh Cam đang đi thăm Lord Westcliff ở Stony Cross Park, chị Amelia thì đang ở trong nhà cùng em bé, Beatrix đang lang thang trong rừng, và anh Merripen đang ở cùng một vài người tá điền, hướng dẫn họ về những kĩ thuật xới đất mới.

Từ ngữ đó gây được sự chú ý của Leo. “Anh biết tất cả về việc đó. Nếu em không muốn đi đến một nhà chứa thì có những quận riêng biệt ở London-”

“Xới đất[43] , anh Leo ạ,” Win nói. “Khai phá đất bằng các công cụ nhà nông ấy.”

“Oh. Ừm, anh chả biết gì về cái việc đó cả.”

“Anh sẽ tìm hiểu được nhiều về nó khi anh Merripen biết là anh đang ở đây.” Win cố tỏ ra nghiêm túc, mặc dù đôi mắt của cô hấp háy thích thú. “Em cực kì hy vọng là anh sẽ cư xử phải phép, anh Leo ạ.”

“Dĩ nhiên là anh sẽ. Chúng ta đang ở vùng nông thôn mà. Chả có gì khác để mà làm ấy chứ.” Thở một hơi dài, Leo đút hai tay và túi và quan sát cảnh vật đẹp như tranh ở xung quanh họ như thể anh vừa mới được bổ nhiệm vào làm cho một phòng giam ở Newgate[44] vậy. Sau đó, với vẻ thân mật được đong đếm hoàn hảo, anh hỏi, “Cô Marks đâu? Em đã không nhắc đến cô ấy.”

“Cô ây ổn, nhưng…” Win ngưng lời, rõ ràng là đang tìm kiếm từ ngữ. “Cô ấy gặp một rủi ro vào hôm nay, và cô ấy khá là buồn. Dĩ nhiên, bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ thế nếu cân nhắc đến bản chất của vấn đề. Do đó, anh Leo à, em khẩn nài anh đừng có mà trêu chọc cô ấy. Và nếu anh làm thế thì anh Merripen đã nói rằng anh ấy sẽ cho anh một trận -”

“Oh, làm ơn đi. Cứ như thể là anh sẽ đủ quan tâm để mà thèm đi tìm hiểu một vấn đề nào đó của cô Marks ấy.” Anh dừng lại. “Thế nó là gì vậy?”

Win cau mày. “Em sẽ không nói với anh, ngoại trừ khẳng định rằng vấn đề đó rất rõ ràng và anh sẽ nhận ra nó ngay lập tức thôi. Anh thấy đấy, Miss Marks nhuộm tóc mình, điều mà em chưa bao giờ biết trước đây, nhưng rõ ràng – ”

“Nhuộm tóc á?” Poppy lặp lại trong sự ngạc nhiên. “Nhưng tại sao ạ? Chị ấy đâu có già.”

“Chị không biết. Chị ấy không giải thích tại sao. Nhưng có một vài người phụ nữ không may mắn khi bắt đầu bị tóc hoa râm ở tuổi hai mươi, và có lẽ cô ấy là một trong số họ.”

“Thật đáng thương,” Poppy nói. “Điều đó chắc là làm chị ấy ngượng lắm. Chị ấy đã phải chịu những đau buồn vô hại để giữ kín bí mật đó.”

“Phải, thật đáng thương,” Leo nói, nghe chẳng có vẻ đồng cảm chút nào. Thực tế là đôi mắt anh rõ ràng đang nhảy múa với niềm vui thích. “Nói cho bọn anh chuyện gì đã xảy ra đi, Win.”

“Bọn em nghĩ là người bào chế thuốc ở London vốn luôn pha chế các dung dịch cho chị ấy chắc đã pha sai tỷ lệ. Bởi vì khi chị ấy dùng loại thuốc nhuộm đó sáng nay thì kết quả là… ừm, rất đáng buồn.”

“Nó có rụng không?” Leo hỏi. “Cô ấy giờ bị hói à?”

“Không, không rụng chút nào cả. Chỉ là tóc chị ấy… màu xanh lá.”

Nhìn vào khuôn mặt của Leo thì một người sẽ nghĩ đang là buổi sáng ngày Giáng sinh. “Dạng màu xanh lá nào?”

“Anh Leo, đừng nói nữa,” Win cảnh cáo. “Anh sẽ không được dày vò chị ấy. Đó đã là một trải nghiệm rất khó chịu rồi. Bọn em đã pha một loại hồ oxy già để tẩy màu xanh đi, và em không biết liệu nó có hiệu quả không. Amelia đang giúp đỡ chị ấy tẩy sạch nó vài phút trước. Và dù kết quả có là gì thì anh cũng sẽ không nói gì cả.”

“Em đang nói với anh là tối nay, cô Marks sẽ ngồi ở bàn ăn tối với mái tóc như màu măng tây, và anh không được phép bình luận về nó ư?” Anh khịt mũi. “Anh không có khả năng đó.”

“Làm ơn đi mà, anh Leo,” Poppy lẩm bẩm, chạm vào tay anh. “Nếu đấy là một trong các em gái của anh thì anh sẽ không trêu chọc.”

“Em có nghĩ rằng người phụ nữ đanh đá đó sẽ có bất kì sự khoan dung nào với anh, nếu như tình huống đảo ngược lại không?” Anh đảo tròn đôi mắt khi anh thấy biểu cảm của họ. “Rất tốt, anh sẽ cố không chế giễu. Nhưng anh không hứa đâu.”

Leo nhàn nhã đi về phía ngôi nhà trong bộ dáng không chút vội vã nào. Anh không làm thất vọng cô em gái nào.

“Chị nghĩ anh ấy sẽ mất bao lâu để tìm ra chị ấy?” Poppy hỏi Win.

“Hai, hoặc có lẽ là ba phút,” Win đáp, và họ cùng thở dài. Trong chính xác là hai phút và bốn mươi bảy giây, Leo đã xác định được vị trí của kẻ thù không đội trời chung của mình trong vườn cây ăn quả đằng sau ngôi nhà. Marks ngồi trên một bức tường đá thấp, dáng người nhỏ của cô hơi cong lại, hai khuỷu tay ôm lấy nhau. Cô có một miếng vài gì đó quấn quanh đầu mình, một cái khăn xếp được thắt nút đã che hoàn toàn mái tóc cô lại.

Nhìn thấy bộ điệu gục xuống vì thất vọng của thân hình mảnh khảnh của cô, bất kì ai khác hẳn cũng sẽ thương cảm vì xót xa. Nhưng Leo lại không hề có sự ăn năn với việc tấn công Catherin Marks. Ngay từ lúc bắt đầu mối quan hệ của họ, cô ấy đã không bao giờ bỏ lỡ cơ hội để chì chiết, xúc phạm hay hạ thấp anh. Trong vài dịp hiếm hoi anh đã nói gì đó về sự quyến rũ hay xinh đẹp – thuần tuý là một cuộc thử nghiệm, thì dĩ nhiên – cô ấy luôn cố ý hiểu sai về anh.

Leo chưa bao giờ hiểu tại sao họ lại bắt đầu trên một nền tảng tệ hại như thế, hay tại sao cô ấy lại cứ kiên quyết căm ghét anh như vậy. Và thậm chí còn khó hiểu hơn là tại sao nó lại là vấn đề. Người phụ nữ đầy gai nhọn, đầu óc nhỏ hẹp, miệng lưỡi sắc như dao và đầy bí ẩn đó, với khuôn miệng cứng rắn và cái mũi nhỏ kiêu căng… cô ta xứng đáng có mái tóc xanh, và cô ta xứng đáng bị chế giễu vì nó.

Thời điểm để trả thù đã nằm trong tầm tay.

Khi Leo lạnh nhạt đi đến, Marks ngẩng đầu lên, ánh sáng mặt trời lấp loá trên hai tròng mắt kính của cô. “Oh,” cô chanh chua nói. “Anh đã quay lại.”

Cô nói điều đó như thể cô chỉ vừa mới khám phá ra có sự xâm nhập quấy phá của loài sâu bọ.

“Xin chào, cô Marks,” Leo vui vẻ nói. “Hmmm. Cô trông khác lạ thật. Đó có thể là cái gì hả?”

Cô đỏ mặt nhìn anh.

“Đó là kiểu thời trang mới nào đó, khi quấn khăn lên đầu mình à?” anh hỏi với sự thích thú lịch sự. Marks duy trì sự im lặng như đá.

Khoảnh khắc này thật ngọt ngào. Anh biết, và cô biết rằng anh biết, và màu sắc của sự xấu hổ đang dần lan toả khắp khuôn mặt cô.

“Tôi đã đưa Poppy trở về cùng tôi từ London,” Leo tự nguyện nói trước.

Đôi mắt cô trở nên dè chừng đằng sau cặp kính. “Mr. Rutledge cũng đi cùng à?”

“Không. Mặc dù tôi hình dung là cậu ta ở không quá xa phía sau chúng tôi đâu.”

Người nữ gia sư đứng lên từ bức tường đã và vuốt lại váy mình. “Tôi phải đi gặp Poppy -”

“Sẽ có thời gian để làm điều đó.” Leo di chuyển để chặn đường cô. “Nhưng trước khi chúng ta quay lại ngôi nhà, tôi nghĩ cô và tôi nên làm quen lại với nhau. Mọi thứ với cô thế nào hả Marks? Có gì thú vị xảy ra gần đây không?”

“Anh không hơn một đứa trẻ mười tuổi,” cô dữ dội đốp lại. “Luôn sẵn sàng cười nhạo vào sự không may của người khác. Anh thật quá non nớt, hẹp hòi -”

“Tôi chắc chắn đó không phải là điều xấu thế đâu,” Leo chân thành nói. “Để tôi nhìn qua, và tôi sẽ nói với cô liệu -”

“Tránh xa tôi ra!” cô bật lại, và cố gắng dịch ra khỏi anh.

Leo chặn cô lại dễ dàng, một tiếng cười cố nín lại thoát ra khỏi anh khi cô cố gắng đẩy anh ra. “Cô đang cố gắng đẩy tôi ra à? Cô không có sức mạnh của một con bướm[45] Đây – cái khăn trùm đầu của cô bị lệch này – để tôi giúp cô sửa nó -”

“Đừng đụng vào tôi!”

Họ tranh đấu với nhau, một trong hai người thích đùa cợt, người kia lại điên cuồng và vun tay chân loạn xạ.

“Một cái nhìn thôi,” Leo khẩn nài, một nụ cười kết thúc trong tiếng càu nhàu khi cô cong người và thụi một khuỷu tay cứng rắn vào cơ hoành của anh. Anh vồ lấy chiếc khăn trùm, xoay xở để tháo nó ra. “Làm ơn đi. Đó là tất cả những gì tôi muốn trong cuộc đời, được nhìn thấy cô với -” một cú đánh nữa, và anh bắt được đường viền của miếng vải, “- cả mái tóc -”

Nhưng Leo khựng lại khi chiếc khăn trùm bị kéo tuột ra, và mái tóc xoã tung không có bất cứ một sắc xanh lá nào có thể nhận ra được. Nó vàng hoe… màu vàng hổ phách nhạt và rượu vang và mật ong… và nó quá dài, đổ xuống thành những gợn sóng lung linh cho đến tận giữa lưng cô.

Leo đứng sững lại, giữ cô ở nguyên đó khi tia nhìn ngạc nhiên của anh đảo khắp người cô. Cả hai người họ đều hít sâu cho từng hơi thở, lồng ngực di chuyển lên xuống và thở hổn hển như những chú ngựa đua. Marks có lẽ sẽ không có vẻ kinh hãi hơn được nữa nếu anh có vừa lột trần cô ra. Và sự thật là, Leo có lẽ sẽ không thể bực bội – hay bị khuấy động hơn – nếu anh thực sự đang nhìn cô bị lột trần ra. Mặc dù anh chắc hẳn rất sẵn lòng thử điều đó.

Một sự chấn động như thế đã nảy ra bên trong anh khiến Leo khó có thể biết phải phản ứng lại như thế nào. Chỉ là mái tóc, chỉ là mấy lọn tóc thôi… nhưng nó giống như thể đặt một bức tranh trước đây rất tầm thường vào một khung hình hoàn hảo, làm tiết lộ vẻ đẹp của nó đến từng chi tiết đều rõ ràng. Catherine Marks trong ánh mặt trời như một tạo vật trong thần thoại, một nữ thần, với những đường nét thanh tú và đôi mắt sáng trong như ngọc opal.

Sự nhận thức đáng bực mình nhất là không phải thực sự màu tóc đã che đậy mọi vẻ đẹp đó khỏi anh… mà là anh chưa bao giờ nhận ra cô ấy đẹp sững sờ đến thế nào bởi vì cô đã luôn thận trọng khiến anh không nhìn thấy nó.

“Tại sao,” Leo hỏi, giọng anh khàn khàn, “cô lại che giấu thứ vô cùng đẹp đẽ này?” Nhìn chòng chọc vào cô, gần như thèm khát cô, anh hỏi với vẻ êm ái dịu dàng hơn, “Cô đang che giấu khỏi cái gì?”

Đôi môi cô run rẩy, và cô gửi một cái lắc đầu ngắn ngủn, như thể trả lời câu hỏi đó sẽ là tử hình đối với cả hai người họ. Và giật mạnh người thoát khỏi anh, cô nâng váy lên và chạy thẳng về phía ngôi nhà.

Bình luận