Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sizzle

Chương 27

Tác giả: Julie Garwood

Nếu Lyra không ở đó để hạ hỏa Gigi, Sam tin người phụ nữ giận dữ kia sẽ chộp lấy súng băng qua sân nhà hàng xóm. Anh không tin là bà sẽ thực sự bóp cò, nhưng anh chắc bà không ngại dùng vũ khí để đe dọa.

“Sao bà lại khẳng định bà Castman chịu trách nhiệm cho mấy bông hoa chết đấy?” Lyra hỏi.

Gigi hoãn lại cơn giận của mình đủ lâu để trả lời. “Dĩ nhiên là bà ta! Còn ai trên đời lại độc ác như thế nữa? Bà đã biết có gì đó kỳ lạ đang diễn ra khi bà ta tỏ ra thương tiếc cho khu vườn của bà mà”.

Bắt chước giọng của hàng xóm, Gigi ngâm nga, “’Ôi, tôi rất tiếc khi thấy hoa dã yên của bà năm nay có vấn đề… Có lẽ bên buôn cây đã bán cho bà một lô xấu… Thật tiếc khi bà chăm chỉ thế kia mà lại nhận được quá ít thành quả… Tôi đảm bảo năm sau bà sẽ làm tốt hơn thôi’ Bà cá mấy chai nước bà ta mang từ nhà thờ về chỉ là trò tung hỏa mù. Bà sẽ qua đó nhổ từng bông hoa mà bà ta đã trồng lên”.

Sam chạy đến bên bà khi bà vừa mới bước một bước ra khỏi hiên. Anh vòng tay qua người bà, vỗ nhẹ tay bà. “Bà biết không, Gigi, có lẽ có cách khác để xử lý chuyện này. Bà có muốn bà Castman nhận trách nhiệm không?”

Gigi dừng lại suy nghĩ. “Có, bà cho là bà ta sẽ chẳng bao giờ thừa nhận việc mình làm nếu bà hủy hoại vườn của bà ta theo cách bà ta đã làm với bà”. Bà rưng rưng nước mắt nhìn vào đám hoa khô héo của mình. “Bà sợ không gì có thể mang chúng về như cũ được”.

“Đúng thế”, Sam đồng ý.

Gigi thẳng vài, nhìn Sam với ánh mắt hận thù. “Chúng ta có thể làm gì?”

“Cháu nghĩ nó cần đến một hoạt động bí mật nho nhỏ”. Anh nói.

“Như là hoạt động bí mật của FBI?”

“Chính xác”, anh nói rồi dẫn bà quay lại hiên.

Gigi vô cùng hài lòng khi có một đặc vụ FBI lo vụ này. Họ ngồi nói chuyện tới lúc hoàng hôn, ngắm mặt trời trượt dần xuống dưới đường chân trời.

Cả Sam và Lyra đều không thấy quá đói, nhưng lúc sau, khi Gigi gọi họ vào bếp và đặt trước mặt họ bánh mỳ mới ra lò cùng hai bát súp, họ đột nhiên thấy cồn cào cả bụng.

“Thật là một ngày dài”, Gigi nói. “Bà chuẩn bị đi ngủ đây”.

Sau khi rửa bát xong, Lyra duỗi tay qua đầu và ngáp. “Em nghĩ mình cũng đi ngủ đây”. Cô hôn lên má Sam rồi lên tầng.

Điện thoại của Sam báo có tin nhắn. Đó là tin thứ ba của Alec hỏi về vệ sĩ mới Sam đã đuổi đi. Anh quyết định không lảng tránh nữa mà ra hiên để gọi điện.

“Cái quái gì thế, Sam?” Alec mở đầu.

“Cậu đã gọi?”

“Có chuyện gì với Brick?”

“Anh ta không ổn”.

“Và anh ta không ổn thế nào?” Sự bực tức của Alec xuyên qua điện thoại to và rõ ràng.

“Tớ không thấy thoải mái khi để Lyra ở lại với anh ta”.

“Hiểu rồi”. Alec bắn ra như thể anh vừa mới có một khám phá thú vị.

“Hiểu gì?” Sam cáu kỉnh hỏi lại. Anh không cho Alec thời gian để suy đoán. “Giờ bọn tớ đang ở San Diego. Tớ không biết khi nào Lyra quay lại L.A”.

“Tớ nghe chuyện bom đặt dưới xe rồi”, Alec nói, giọng anh nghiêm túc. “Cả mấy tay bắn súng chĩa vào bọn cậu trong công viên nữa. Tớ biết chúng đã bị tóm”.

“Chúng sẽ không khai gì”’.

“Chúng cũng không được tại ngoại”.

Họ nói về vụ đó một lúc, mỗi người đều đưa ra giả thuyết ai và tại sao, rồi Alec nói “Cậu không có chuyện phải làm sao? Như là đi thuyết trình và quay lại D.C?”

“Có, tớ có, nhưng tớ có thể ở lại một, có thể là hai đêm nữa. Tớ sẽ gọi khi cần người tiếp quản. Có lẽ là ngày kia”.

“Sao không để Brick-”

“Trời đất không”, Sam nói nhanh. “Tớ không nghĩ anh ta đủ năng lực”.

“Cậu đùa đấy à? Anh ta ở Lực lượng Đặc biệt đấy”, anh nhắc Sam.

Alec vẫn còn đang nói thì Sam ngắt máy.

Anh đảm bảo mọi cánh cửa đều đóng rồi mới lên tầng chuẩn bị đi ngủ.

Anh vừa mới bước ra khỏi phòng tắm thì Lyra mở cửa phòng cô. “Em quên bảo anh khăn tắm để đâu”.

“Anh thấy rồi”.

“Vậy chúc ngủ ngon”.

Cô bước vào chuẩn bị đóng cửa nhưng anh đang tiến lại gần cô. Ngực anh để trần, anh chỉ mặc một cái quần ka ki, nhưng anh mặc đủ quần áo hay không mặc gì không phải vấn để: anh khiến cô ngừng thở. Theo cô vào phòng, anh lặng lẽ đóng cửa lại.

Cô lắc đầu. “Chúng ta không thể ngủ cùng nhau trong nhà Gigi được”.

“Chúng ta có thể yên lặng”.

Anh kéo cô vào người, luồn một tay ra sau gáy cô, nhẹ nhàng xoắn tóc cô. Anh nâng cằm cô lên rồi phủ miệng anh lên miệng cô. Lưỡi anh trượt vào trong, cọ xát lưỡi cô.

Sự kháng cự của cô đang mất dần, nhưng cô còn đủ sức để nói “Không, chúng ta không nên…”

“Được, chúng ta sẽ không”.

Anh nhấm nháp cổ cô, khiến cô run rẩy tới đầu ngón chân. Cô đặt tay lên ngực anh, nhưng nụ hôn của anh trở nên đòi hòi và kích động hơn. Cô không biết ai là người cởi bỏ đồ ngủ của cô. Cô nghĩ là cô làm, nhưng Sam có thể đã giúp.

Miệng anh nghiêng xuống miệng cô hết lần này đến lần khác, anh rên rỉ khi bộ ngực mềm mại của cô cọ xát vào anh. Khi những vuốt ve của anh trở nên thân mật hơn, cô kéo tóc anh, cầu xin anh đừng hành hạ cô nữa.

“Đưa em vào giường”, cô yêu cầu.

Anh hai lần làm cô im lặng bằng miệng anh khi cô lên đỉnh. Giải phóng của anh cũng đầy mạnh mẽ như vậy, toàn cơ thể anh gắn chặt vào cô. Anh muốn hét tên cô, nhưng thay vào đó anh rên rỉ vào cổ cô.

Họ bám chặt lấy nhau được một lúc. Sau đó Sam dịu dàng hôn vào trán cô, thì thầm lời chúc ngủ ngon rồi rời đi.

Lyra nghe thấy tiếng nước chảy. Sâu trong mình, cô cảm nhận được một nỗi khao khát. Cô biết anh sẽ quay lại phòng cho khách, nhưng cô ước gì anh ngủ lại với cô.

Đột nhiên nó dội vào cô một điều, đây là suy nghĩ của một người thiếu thốn tình cảm. Không tốt, cô tự bảo mình. Không hề tốt chút nào. Cô không muốn ngủ mà lo lắng về những điều như thế, vậy nên cô tập trung vào mặt tích cực. Cô nghĩ về nụ cười của anh, cách anh khiến cô muốn thở dài, cách anh bảo vệ cô và cách anh bình tĩnh đối mặt với thảm họa.

Khi Sam chui vào giường nằm cạnh cô thì cô đã ngủ. Cô hé mắt. Súng của anh đang ở trên bàn cạnh đầu giường, có nghĩa là anh ở lại đêm nay. Cảm nhận được tay anh ôm lấy cô vào lòng, cô ngủ thiếp đi với một nụ cười.

***

Lyra thức dậy vì tiếng nện uỳnh uỳnh. Cô ngay lập tức nghĩ tới một trận động đất; ngôi nhà cứ như đang di chuyển vậy. Cô ngồi bật dậy trên giường, nhìn quanh tìm Sam, nhưng anh không có đó. Cô cố khiến đầu óc tỉnh táo, đủ để nhận ra tiếng nện đó có nhịp điệu.

Ai đó ở dưới nhà đang gây ra tiếng ồn đó.

Ôi, không. Giờ Gigi lại bảo Harlan làm gì nữa đây? Bà đã có đủ kệ để mở một cửa hàng giày rồi. Ông ấy không thể lắp thêm nữa đấy chứ?

Nếu Lyra và Gigi ở nhà một mình, cô sẽ chỉ mặc đồ ngủ mà đi xuống, nhưng Gigi sẽ bị suy tim nếu Lyra không ăn mặc tử tế khi có hai người đàn ông trong nhà.

Cô lẩm ba lẩm bẩm, đi tắm, mặc một cái váy hải quân và áo trắng vào.

Cô vừa mới định đi xuống thì Sam lên chỗ cô. Mặt anh gắn một điệu cười toe toét ngốc nghếch.

Cô ngay lập tức nghi ngờ “Chuyện gì thế?”

Anh lắc đầu. “Tới mà xem”.

Lyra đi theo tiếng nện và phát hiện Harlan đang đập vỡ một lỗ khổng lồ trên tường phòng ngủ Gigi. Ông đã treo một tấm vải nhựa sạch để tránh bụi và thạch cao trong khu làm việc của mình.

Thấy Lyra, ông nâng mặt nạ vẫy tay với cô, sau đó quay lại làm tiếp.

Lyra đứng đó sững sờ vài giây trước khi đột ngột quay đầu đi vào bếp. Cô đang rót cho mình một cốc nước cam thì Gigi bước vào.

“Chào buổi sáng. Hôm nay cháu dậy muộn. Gần chín giờ rồi”.

Sam đang đứng ở cửa, người dựa vào khung cửa. Lyra kéo một cái ghế, ngồi xuống đó nhưng cô không được ngồi lâu.

“Harlan đang xây thêm kệ mới ạ?” Cô hỏi.

“Không, cháu yêu. Đó là phòng hoảng loạn của bà”. (panic room: phòng có đường dây điện thoại tách biệt với căn nhà, để người ta có thể lẩn trốn nếu có kẻ đột nhập)

Lyra suýt làm vỡ cốc nước khi cô đứng bật dậy. “Sao cơ ạ? Một cái gì ạ?”

“Một phòng hoảng loạn. Hẳn cháu phải biết đó là gì rồi”.

Lyra ngồi phịch xuống ghế nhìn lên Sam.

Anh khoanh tay trước ngực, nói “Anh đã cố giải thích với bà em rằng bà đang phản ứng thái quá với mấy tin nghe được hôm qua…”

Anh nghĩ? Cô muốn nói thế.

Cô nhìn Gigi bên kia bàn đang lo lắng đợi ý kiến của cô. “Cháu nghĩ đó là một ý hay”, cô nói.

Gigi gật đầu. “Thấy chưa Sam. Con bé đồng ý với bà”. Bà cười, đi xem Harlan làm việc đến đâu rồi.

Sam kéo một cái ghế, ngồi giạng chân, hai tay xếp chồng lên lưng ghế. Anh cúi xuống nói. “Một căn phòng hoảng loạn”.

“Vâng, em biết. Sao lại không? Đúng, ngôi nhà này nhỏ nhưng phòng Gigi khá lớn, bà lại có một buồng nhỏ không dùng đến, vậy sao không xây một phòng hoảng loạn chứ? Nó sẽ khiến bà thấy an toàn hơn”.

Anh xoa gáy cô và bắt đầu cười to. “Chỉ trong thời gian ngắn, anh đã phải sang nhà hàng xóm khủng bố một bà già thú nhận rằng bà ấy đang giết hoa của Gigi. Không hiểu sao anh lại bị ngạc nhiên bởi một căn phòng hoảng loạn. Lẽ ra anh nên đoán được nó sau khi nghe chuyện nước thánh mới đúng”.

Gigi thò đầu từ cửa. “Có ai muốn bánh mì nướng không, Lyra? Sam?”

“Không ạ”.

“Sam, cháu yêu, cháu đã kể cho Lyra rồi à?”

“Cháu vừa mới bắt đầu thôi ạ”.

Gigi biến mất xuống dưới nhà, anh quay sang Lyra. “Có thêm tin?” cô hỏi. “Harlan còn xây cái gì nữa?”

“Các anh của em đã gọi Gigi. Họ muốn bà về nhà. Anh nghĩ đó là trang trại. Các anh em đã nghe về vụ đột nhập… thực ra là về mọi chuyện”.

“Sao họ biết được? Ai kể với họ?”

Trước khi cô trở nên giận dữ, Sam nói “Hai nhận viên FBI xuất hiện trước cửa nhà họ để lấy mấy cái hộp đi, em nhớ chưa?”

“Họ phải nói chuyện đó với các anh của em ư?”

“Nếu muốn mấy cái hộp, thì có, họ phải làm thế. Họ không thể cứ đi khỏi đó với đồ của em mà không một lý do được”.

“Lẽ ra em nên gọi cho họ”.

“Gigi nói họ sẽ gọi lại”.

“Em có thể xử lý họ”, Lyra đảm bảo với Sam. Cô biết mình sẽ đối mặt với một cuộc tranh luận dài. Họ là anh trai cô, họ không thể chấp nhận thực tế cô đã lớn và có thể tự mình đưa ra quyết định.

“Còn vài tin nữa”, Sam nói khi Gigi quay trở lại với một cốc cà phê rỗng.

Cả hai đều có cái nhìn không thoải mái.

Ồ. “Là chuyện gì?”

Gigi trả lời. “Bố mẹ cháu đã biết có rắc rối xảy ra”.

Vai cô sụm xuống. “Sao họ lại biết?”

“Bố cháu gọi tới trang trại khi FBI đang ở đó, người quản gia đã bảo với nó thế. Nó và mẹ cháu chiều nay sẽ tới đây”.

Gigi và Sam chờ đợi phản ứng của Lyra. Cô không nói gì, nhưng huyết quản cô trào lên mặt, quai hàm cô siết chặt. Cô từ từ đẩy ghế ra sau rồi đứng lên. Khi cô đi ra khỏi bếp, Sam hỏi. “Em định đi đâu?”

Cô trả lời mà không quay lại. “Nói với Harlan ông ấy nên đẩy nhanh tiến độ với cái phòng hoảng loạn đó”.

Bình luận