Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lạc Lối

Chương 20

Tác giả: Laura D.

Tước đoạt

Ngày 30 tháng Ba 2007

Tôi đã tự hứa với mình không gặp lại Joe, nhưng ông ta đã đánh được vào điểm yếu của tôi. Tôi đã báo cho ông ta biết về chuyến đi Paris sắp tới của mình. Tôi ngu ngốc nghĩ rằng như thế ông ta sẽ để tôi yên. Liệu đầu tôi còn minh mẫn chăng? “Để đến Paris, cậu cần có tiền, cậu không thể đi mà chẳng có gì trong túi. Nào chỉ một lần cuối thôi, không phải gì to tát cả và cả hai ta sẽ sắp xếp được với nhau.”

Cách đây không lâu tôi có số điện thoại di động của ông ta và ông ta có số của tôi. Tôi đã đưa nó cho ông ta vì sức ép, giờ tôi đã nhận ra sai lầm của mình. Nói rằng ông ta gọi điện cho tôi thường xuyên sẽ là nói dối: ông ta quấy rối tôi, chính xác từng từ! Tôi thực sự làm ông ta hài lòng và tôi phù hợp với tưởng tượng của ông ta về một cô sinh viên khêu gợi và ranh mãnh. Và thế là ông ta đề nghị tôi một điều điên rồ.

Không có gì quan trọng hơn 1000 euro cho năm giờ. Quả thực nó rất cám dỗ. Nhưng năm giờ, thật dài. Ông ta đang toan tính chuyện gì? Tôi lập tức nghĩ ngay đến số tiền mà chuyện đó mang lại. Tôi chưa bao giờ có được mức giá như vậy và số tiền này cho phép tôi bình tâm hơn để đến Paris. Như thể tôi có thể dành thời gian để tìm một công việc kha khá và phù hợp với tôi, chứ không phải chân chạy lăng quăng trong một quán bar xoàng xĩnh. Trong đầu tôi, không có chuyện lại rơi vào một mớ lộn xộn giống như ở V. Rõ ràng tôi đang chạy trốn khỏi thành phố này, tôi không muốn phải giấu giếm, phải tính toán và dối trá nữa. Tại Paris, tôi sẽ trở nên đứng đắn.

Chúng tôi đã định một cuộc hẹn tại chính khách sạn mọi khi. Xét cho cùng, nơi này khiến tôi yên tâm. Bất chấp tất cả, một sự tin tưởng, tôi thừa nhận là ngu ngốc, đã gắn kết tôi với Joe. Ông ta chắc chắn đã làm tôi hét lên vì đau đớn và nhục nhã vào lần gần đây nhất chúng tôi gặp nhau, nhưng ít nhất tôi biết ông ta, và tôi tin không mạo hiểm mạng sống của mình khi đi gặp ông ta. Tôi biết rằng bất chấp tất cả những gì ông ta có nguy cơ sẽ làm với tôi và sẽ khiến tôi khóc khi đêm đêm tôi hồi tưởng tới chúng trên giường mình, ông ta cũng sẽ không bóp cổ hay dùng dao đâm tôi. Tóm lại tôi đã nằm dưới tầm ảnh hưởng của ông ta. Ông ta trả hậu hĩnh.

Ban đầu, chúng tôi giữ liên lạc qua mail không thường xuyên lắm. Khi ông ta cố nằn nì để sắp xếp một cuộc gặp mới, tôi cảm thấy ham muốn điên cuồng của ông ta qua vài dòng ông ta viết cho tôi. Lúc nào ông ta cũng đề nghị giờ hẹn với tôi, tôi lấy cớ rằng chúng không hợp với mình. Để làm ra vẻ mình cũng có thiện ý, tôi đưa ra các đề xuất của mình, nhưng vào những giờ mà tôi biết rằng ông ta không thể rảnh. Tôi đã thường xuyên tự hỏi tại sao tôi chơi trò chơi này, tại sao tôi không loại ông ta khỏi hòm thư của mình. Điều đó mạnh hơn tôi, tôi coi ông ta như một bánh xe dự phòng, một người thổi bay vấn đề tài chính cho tôi khi tôi thiếu tiền.

Và đây, tôi thực sự cần tiền kể từ khi tôi muốn chuyển đi, trốn chạy đi xa, vì cảm thấy cuộc sống của mình đang ngả về phía cái gì đó một cách đầy nguy hiểm mà tôi sẽ nhanh chóng không thể kiểm soát được nữa. Vấn đề quan trọng còn lại đương nhiên là tiền. Tôi không có một xu, kể cả để trả tiền vé tàu.

Tuy nhiên tôi đã sắp xếp hết mọi thứ: một người bạn của mẹ sẽ cho tôi ở nhờ trong thời gian tôi tìm việc và tìm nhà. Tôi đã đặt người ta làm được cho mình một chứng nhận y tế giả cho phép tôi không phải đến những giờ học thực hành tại trường đại học. Một cô bạn cùng trường sẽ đi giúp tôi tất cả các giờ lý thuyết và tôi sẽ tham gia thi vào cuối tháng Năm. Còn công việc làm thêm, mặc kệ. Dù sao, tôi cũng không định sống cả đời ở chỗ quảng cáo điện thoại. Gia đình đã được báo về chuyến đi sắp tới của tôi. Bố tôi thở dài, không biết đến tôi có lẽ làm ông thích hơn là mắng chửi tôi. Ông có cảm giác như sống lại cái năm cuối tôi học cấp ba và việc tôi bỏ học. Nhưng không có chuyện tôi bỏ học, tôi sẽ tiếp tục học từ xa, trường đại học là lối thoát duy nhất của tôi. Tôi bám lấy ý nghĩ này chặt đến nỗi chưa bao giờ tôi có động lực để thành công đến vậy.

Tóm lại, chuyển đi lần này là cơ may cuối cùng để tôi thoát khỏi cảnh làm điếm mà tôi đang lạc lối trong đó. Ngay khi có tiền cho cái vé chiều đi chết tiệt ấy, tôi sẽ lên đường.

Nhưng tôi không có số tiền ấy. Trớ trêu thay, tôi phải gặp lại Joe để đưa mình ra khỏi cuộc đời gái bán hoa. Thế là tôi đã nhượng bộ trước những đề nghị của ông ta, và trong bức thư điện tử tôi đã hỏi ông ta số di động. Sau vài ngày suy nghĩ, tôi gọi cho ông ta.

– Joe, Laura đây.

– Chào, Laura, em thế nào?

Tôi không muốn nói mấy câu trống rỗng tầm phào. Vì vậy tôi lập tức cắt ngang cuộc nói chuyện và nói thẳng lý do cuộc gọi của mình.

– Năm giờ, Joe, không hơn một phút. Năm giờ với giá 1000 euro.

Hẳn ông ta phải ngạc nhiên vì tôi đi thẳng vào vấn đề đó, nhưng rất nhanh, ông ta đã trả lời.

– Ờ, tuyệt vời, Laura. Năm tiếng thật tuyệt vời, và 1000 euro cũng phù hợp với tôi. Chúng ta gặp nhau như thường lệ, trước cửa khách sạn chứ? Quyết định là thứ Tư, 13 giờ nhé?

– Đồng ý, thứ Tư cũng được. Tôi sẽ đến.

– Đừng quên mang theo những bộ đồ khêu gợi đấy.

Tôi dập máy ngay sau đó. Lần nào ông ta cũng yêu cầu tôi tự trang bị một bộ quần áo hở hang quyến rũ, bởi quần jean và áo phông của tôi không khiến ông ta hưng phấn lắm, chúng không đủ. Điều mà ông ta muốn, đó là một nữ sinh viên vào vai người lớn trong những bộ đồ đàn bà. Ông ta thích thế.

Thứ Tư, chúng tôi gặp nhau trước cửa khách sạn. Ông ta yêu cầu tôi vào trước. Tôi cảm thấy rõ ông ta đã có một kịch bản trong đầu; và tôi cho rằng một lá thư đang chờ đợi tôi trên giường, như thường lệ.

Đây rồi, một lá thư quả thực được đặt trên giường:

Xin chào, Laura

Tôi rất vui vì em đã đồng ý đến và tôi chắc chắn rằng cuộc hẹn này sẽ hoàn hảo.

Như thường lệ, trước tiên tôi muốn em tắm. Sau đó, em ra khỏi phòng rồi tới gõ cửa. Khi tôi trả lời, em hãy bước vào.

Những yêu cầu này vẫn như bình thường: tắm, cánh cửa, tóm lại chẳng có gì mới. Ở khía cạnh nào đó, điều này làm tôi an tâm. Tôi đặt lá thư xuống rồi đi về phía phòng tắm.

Vậy là tôi tắm, và để nước nóng chảy chầm chạm trên người mình. Tôi thấy mình uể oải và không sức sống. Hôm nay tôi không cảm thấy có sức mạnh để chống trả.

Sau khi tắm rửa cẩn thận, tôi quay lại phòng. Ông ta đã ở đó, nằm dài trên giường. Lặng thinh, tôi tiếp tục theo các chỉ dẫn của ông ta và ra khỏi phòng. Tôi gõ cửa, và vẫn không để ông ta có thời gian trả lời, hoảng sợ trước ý nghĩ gặp ai đó trong hành lang, tôi vào.

Ông ta không cử động, không nói năng, ra hiệu cho tôi phải cầm lại tờ giấy ở nơi tôi đã đặt nó.

Hôm nay, chúng ta sẽ dành khoảng nửa giờ trong phòng để nói chuyện, sau đó chúng ta sẽ tới một nơi mà tôi muốn chỉ cho em, ngay gần khách sạn.

Một nơi? Nơi nào? Ngay cả khi khách sạn này gợi cho tôi những thời điểm ghê tởm, nhưng tôi biết nó. Những địa điểm mà Joe có thể thường xuyên lui tới ở bên ngoài căn phòng này hoàn toàn xa lạ với tôi, và vì vậy mà nguy hiểm. Vả lại tôi không hề muốn ở bên ngoài cùng ông ta, trước con mắt tất cả mọi người. Tôi không muốn chường mình ra. Đầu tôi thực sự là một cái cân, nơi một bên lý trí tôi gào lên đòi tôi đi ra khỏi đây và bên kia 1000 euro lấp lánh. Tất cả những chuyện này chẳng báo trước điều gì tốt đẹp.

Đó là một sex shop mà tôi biết rất rõ, nơi chúng ta sẽ chơi đùa và cả hai đều thõa mãn.

Tôi ngước nhìn thăm dò và có chút sợ sệt về phía ông ta.

– Nào, đến ngồi cùng tôi trên tràng kỷ, ông ta nói.

Vậy ra đó là cái mà ông ta gọi là “nói chuyện”. Ông ta sẽ giở hết tài hùng biện của mình ra để thuyết phục tôi đến cái nơi nhớp nhúa ấy với ông ta, tôi đã thấy trước cảnh đó.

– Nghe này, đó là một nơi rất hay, nó khiến tôi rất hưng phấn. Chỉ cách khách sạn có hai bước chân, chúng ta sẽ không có nguy cơ bị nhìn thấy trên đường. Nó thực sự rất gần.

– Joe, tôi hoàn toàn không thấy thế, có những người ở dưới kia, và tôi không muốn họ thấy tôi. Tôi không yên tâm. Thực sự không, chỗ đó không làm tôi thích, tôi thích ở lại đây hơn.

– Nhưng không, Laura, đừng lo lắng. Ở đó rất tốt, sẽ không có điều gì phải bận tâm cả, tôi có thể đảm bảo với em điều này. Sẽ không ai thấy em. Có một căn phòng ở sâu trong cửa hàng nơi chỉ có khách quen lui tới. Đấy là một chỗ rất tối, sẽ không ai nhìn thấy chúng ta ở đó, em có thể tin tôi. Có những băng video mà chúng ta có thể xem cùng nhau, rất kích thích. Tôi thường xuyên đến đó cùng các cô gái và mọi chuyện luôn diễn ra tốt đẹp.

Ông ta biết rằng phải thận trọng với tôi, rằng tôi sẽ từ chối. Dĩ nhiên tôi không biết những nơi kiểu thế này và ý niệm duy nhất của tôi về nó là sự nhơ nhớp. Tôi không thể tưởng tượng ra điều gì đang chờ đợi mình, và đó chính là vấn đề. Sau nhiều phút, ông ta nói:

– Nghe này, đi thôi và chúng ta sẽ xem xét. Nếu em thực sự không cảm thấy thoải mái, chúng ta sẽ trở lại khách sạn. Em biết không, tôi hoàn toàn hiểu, tôi là một người rất nhút nhát và cũng rất kín đáo.

Tôi thở dài, nhưng một giọng nói thì thầm với tôi: “1000 euro, Laura, và sau đó cậu thoát. Cậu sẽ để tất cả những thứ ghê tởm này lại sau lưng mình. Không có số tiền này, cậu sẽ không bao giờ đi được.

– Được. Nhưng khi nào tôi muốn, chúng ta quay trở về, cuối cùng tôi nói.

Thế là chúng tôi lên đường đến cái sex shop. Quả thực nó ở ngay cạnh khách sạn, tại góc phố.

Khi chúng tôi bước vào, chuông cửa vang lên. Tôi đối diện với người thu ngân của cửa hàng. Anh ta khoảng 25, 30 tuổi và đẹp trai đến nỗi tôi khựng lại một lát trước anh ta. Một anh chàng tuyệt làm sao! Trên phố, trong những hoàn cảnh khác, tôi có lẽ sẽ tới hỏi số điện thoại của anh ta. Nhưng ở đây, tại nơi này, đi cùng với Joe, người lẽ ra có thể là bố tôi, tôi đỏ chín mặt.

Anh ta cũng chú ý đến tôi. Trong một khoảnh khắc, nhờ vào ánh mắt anh ta tôi nhận thấy anh ta thích tôi, nhưng ánh mắt ấy chợt biến thành sự kinh tởm. Anh ta đánh giá tôi và chắc chắn phải tự nhủ rằng tôi chỉ là một con điếm để người ta ăn nằm với mình trong một sex shop. Anh ta chắc chắn đang tự trách cứ vì trong khoảnh khắc đã thấy tôi hợp với sở thích của mình. Tôi, một người có cá tính mạnh, một người không bao giờ chịu khuất phục, thú thật là tôi cảm thấy mình thật thấp hèn. Gã này cho tôi thấy tất cả những gì mà tôi không chịu thấy: hình ảnh của Laura trong cuộc sống thứ hai, hình ảnh của Laura gái bán hoa để cho những lão già bao mình. Phải, trong mắt anh ta, tôi chỉ đơn giản là một con điếm. Nhưng tốt thôi, anh ta cũng chỉ là một tay thu ngân ở sex shop!

Joe trả vài euro vào cửa, một khoản gọi là. Ông ta nhanh chóng bước về phía căn phòng ở cuối cửa hàng, khuất sau những tấm rèm lớn màu đen. Lại những tấm rèm. Luôn có chúng mỗi lần tôi gặp một khách hàng. Chúng xác nhận rằng những gì tôi làm là xấu xa, là bẩn thỉu. Tôi len mình vào trong phòng, tránh cái nhìn của người bán hàng, mặc dù người đó cũng không nhìn tôi nữa.

Nơi này rất tối, và phải mất vài giây tôi mới quen được với bóng tối. Tất cả những gì tôi có thể cảm thấy lúc đầu, là một thứ mùi nồng hoang dại, một thứ mùi da thịt con người. Một cơn rùng mình chạy dọc cơ thể tôi. Khi cuối cùng cũng có thể nhận rõ những gì xung quanh mình, tôi thấy cái máy chiếu lớn phía trước mặt đang phát bộ phim khiêu dâm trên đó một cô gái tóc vàng thô thiển đang hét lên vì khoái cảm. Khoảng hai mươi cái ghế xếp thành hàng trước màn hình. Nhìn lướt qua, có khoảng hơn chục người trong phòng, toàn là đàn ông, ngả ngốn trên ghế, hoặc đang đứng, thủ dâm. Tôi cố gắng không rên lên vì ghê tởm. Căn phòng khá rộng, theo những gì tôi thấy, tất cả đều trang trí màu đen. Tổng thể hơi giống một hộp đêm: người ta thấy rằng nơi này để được thiết kế để tạo ra cảm giác sang trọng hợp mốt. Kết quả tồi tệ: bước vào phòng, người ta biết ngay rằng ở đây diễn ra những việc ám muội.

– Nào, ngồi xuống ghế đi, Joe nói với tôi, chúng ta sẽ xem phim cùng nhau một lát.

Lúng túng, tôi không biết làm gì nữa. Ngồi gần những gã này, tức là tạo cho họ một cơ may thấy tôi là ai. Và nếu tôi biết một người trong số họ? Tôi chẳng có bất kỳ lý lẽ nào chấp nhận được để biện minh. Ở trong một sex shop để chọn một cuốn băng video thì còn chấp nhận được, người ta sẽ thêu dệt tai tiếng về một con bé lẳng lơ có chút đồi bại. Nhưng ở trong căn phòng này chẳng hề có một chứng cứ ngoại phạm nào.

Ngượng ngùng, như một con bé sáu tuổi, tôi nghe những mệnh lệnh của con người là hiện thân của lề lối gia trưởng. Tôi ngồi ở hàng thứ hai, sau khi đã xem xét các chỗ trống, để không quá gần những người đàn ông khác. Còn Joe, ông ta đứng hơi lui lại một chút để quan sát. Ông ta vừa nhìn các khách hàng của sex shop vừa liếc xem bộ phim. Tôi cảm thấy những ánh mắt quay về phía mình. Tôi là người đàn bà duy nhất trong căn phòng này. Những khách hàng hẳn phải tự nhủ rằng hôm nay mình thật may mắn: họ sẽ có thể thực hiện những trò tưởng tượng kích dục của mình với một phụ nữ, một phụ nữ thực sự.

Tôi gắng sức xem bộ phim và không suy nghĩ gì, nhưng đơn giản là không thể. Những tiếng kêu của một cô tóc vàng trên màn ảnh, tiếng rên rỉ vì khoái cảm của mấy gã đàn ông, tôi không thể lờ đi những âm thanh ấy. Tôi không muốn nhắm mắt. Trong một tình huống tương tự, tôi muốn làm chủ bản thân mình đến hết mức có thể.

Joe tiến lại gần tôi và vừa rỉ tai tôi vừa chỉ một người đàn ông tầm năm mươi tuổi:

– Người kia, em có thể để ông ta lại gần mình. Tôi đã nhắc với ông ta về em, ông ta sẽ không làm gì em cả, tôi biết ông ta. Người kia cũng thế, ông ta biết điều.

Lần này ông ta đang nói về một người đàn ông khác cũng tầm tuổi đó, ngồi hàng đầu tiên. Ông ta vô tư đưa ngón tay chỉ vào họ, dù gì họ cũng đang quá bận rộn với cuốn phim. Vậy là ông ta biết tất cả họ, và tệ hơn nữa, ông ta kể với họ về tôi! Tôi cảm thấy một cái bẫy khủng khiếp sập vào mình. Tôi tin Joe sẽ bảo vệ tôi, trong khi đó ông ta lại là người chịu trách nhiệm về sự có mặt của tôi ở đây. Tôi thì thầm một tiếng “OK” nhỏ, trong khi vẫn tiếp tục quan sát quanh mình, như thể để xác định nguy hiểm sẽ đến từ đâu trước tiên.

– Đủ rồi, chúng ta xem thế là đủ cho hôm nay.

Joe nói điều đó như thể ông ta lôi tôi ra khỏi một việc mà tôi thích thú. Một cách tuyệt đối và xem xét tình hình, hiển nhiên là tôi thích ngồi lại tại đây suốt năm tiếng để xem bộ phim khiêu dâm này hơn. Tôi biết rằng đứng dậy và đi theo ông ta, những chuyện nghiêm túc sẽ bắt đầu. Tôi run rẩy trước.

– Em có mang đồ theo không? ông ta hỏi tôi.

– Có, tôi vừa nói vừa đưa tay chỉ một cái túi nhựa mà tôi đã cởi ra ngay khi mới đến và đặt dựa vào tường.

– Tốt, giờ đi thay quần áo đi, em có thể dùng một trong những cabin đằng kia.

Ông ta chỉ một cái cabin mà tôi không nhận thấy đằng sau mình. Có ba cái giống hệt nhau nằm thẳng hàng dựa lưng vào bức tường đối diện chỗ chiếu phim.

Tôi cầm lấy quần áo và vào trong cabin. Chỉ có chỗ cho một người và cái ghế tầm thường là đồ vật duy nhất có trong đó. Ánh sáng trắng làm tôi hơi lóa mắt khi bước vào, sau cảnh gần như tối đen trong căn phòng. Tôi lấy từ trong túi ra một chiếc váy ngủ đen hở vai. Tôi mau chóng thay đồ, sợ rằng có ai đó vào cabin và cố sờ soạng tôi. Khi ngẩng đầu lên, tôi thấy có những lỗ điểm rải rác ở các độ cao khác nhau trong cabin, nhưng tôi không hiểu ra ngay lập tức công dụng của chúng.

Khi tôi quay ra, tay vòng trước ngực áo hở vai để cố gắng che đi một phần da thịt mình, Joe đợi tôi ở bên ngoài. Ông ta có chút ấn tượng trước thứ quần áo lố lăng của tôi, nói chung tôi không quá cố gắng để mặc những thứ đồ khêu gợi.

– Rất tốt, váy ngủ rất đẹp! Nào, nghe tôi rõ nhé, em sẽ lại vào trong cabin và chờ đợi một lát. Khi chúng đến gần, em sẽ làm điều mà em muốn.

“Chúng” là thế nào? Tôi không hiểu điều ông ta nói với mình. Tôi không có thời gian để tìm hiểu. Joe tử tế đẩy tôi vào phía trong cabin, và đóng cửa lại sau lưng tôi. Tôi ngồi xuống ghế, ngập ngừng. Phút sau, một dương vật thò vào qua một cái lỗ. Vậy đấy, chúng dùng để làm thế… Tất cả chúng sẽ vào, chờ đợi tôi chạm vào chúng và hơn thế nữa. Nhưng tôi rơi vào đâu thế này? Tôi thấy mình thật ngây thơ khi có thể tin rằng mọi chuyện sẽ diễn ra nhanh chóng.

Tôi nghe thấy những tiếng rên vì khoái cảm ở bên ngoài. Tôi đột nhiên co người lại, và ngay lập tức quay cái then cài cabin để nhốt mình trong đó. Ngả về phía sau, tôi thấy cái gì đó chạm vào lưng mình. Một cái khác. Rồi cái thứ ba, rồi những cái khác. Ngay cả khi tôi muốn, tôi cũng không thể sờ soạng vào tất cả, có quá nhiều.

Đột nhiên tôi thấy buồn nôn trước cảnh tượng điên rồ này. Tôi đưa tay ôm đầu và co người lại để không nhìn thấy chúng, cũng không cảm thấy chúng nữa. Tôi chẳng là gì cả, một thứ đồ vật không hơn, chỉ đơn giản là một cái máy thủ dâm. Đây là một cơn ác mộng, chuyện này không thể nào đang thực sự diễn ra. Nếu đây là cái giá phải trả để đến Paris, thì tôi không muốn nó nữa, tôi muốn về nhà mình ngay lập tức.

Tôi ngẩng đầu về phía trên cao của cabin. Tôi thấy con mắt của một người đàn ông đang quan sát tôi. Vậy là tôi hiểu tất cả sự đồi bại của cái loại thiết bị này. Tôi quay đầu để không phải đối diện với con mắt sắc lẹm ấy. Mắt tôi chạm phải một ánh nhìn khác. Tất cả bọn họ đều quan sát tôi, họ yêu cầu, nóng lòng vì khoái cảm, được cảm thấy tay tôi hoặc miệng tôi.

Tôi cúi mặt xuống và chờ đợi, tay bịt chặt lấy tai, khép mình trước thế giới. Tôi hét thầm trong lòng. Tôi thì thầm một bài hát trong đầu, để không nghe thấy tiếng rên rỉ của bọn họ nữa. Tôi sắp khủng hoảng thần kinh. Tôi không khóc, bên trong tôi đau đớn đến độ nó không cho phép tôi nhỏ một giọt nước mắt nào.

Tôi không biết mình ở tình trạng như thế trong bao lâu, đầu giấu kín giữa hai đầu gối, nhưng khi tôi ngẩng lên, những cái ấy không còn ở đấy nữa. Tôi quay đi quay lại điên cuồng để kiểm tra cho rõ. Tình huống này thật khủng khiếp. Tôi đã rên rỉ trong bao nhiêu thời gian? Mười phút? Một tiếng? Tôi hoàn toàn không thể đưa ra dù chỉ một sự ước chừng.

Giờ tôi phải ra khỏi cái nơi quỷ quái này, nhưng tôi sợ những kẻ đồi bại đang đợi tôi ở bên ngoài và nhảy vào tôi. Nhưng đồng thời, tôi không thể ở mãi trong cabin này được. Sau một lúc đắn đo, tôi thận trọng quay then cài cửa.

Trước sự nhẹ nhõm tột độ của tôi, chẳng có ai đợi tôi ở cửa ra ngoài Joe. Ông ta phô ra một nụ cười vui mừng, ông ta có thể là một trong những đôi mắt hào hứng đã chiếu tướng tôi trong cabin.

– Thế nào, em nghĩ gì về chuyện đó?

Tôi không trả lời: ông ta biết rất rõ tôi đã nghĩ gì về chuyện đó. Tôi đóng băng, tôi rung mình vì sợ hãi. Điều điên rồ nhất trong chuyện này là không thể chối cãi rằng tôi hoàn toàn phụ thuộc vào ông ta. Chẳng có gì phải nghi ngờ, ông ta chính là người đã kêu họ dừng lại. Ánh mắt ông ta để lộ cảm giác của quyền lực độc đoán. Cái gì đó trong mắt ông ta cho tôi lờ mờ đoán được điều sắp xảy ra. Nếu không phản kháng ngay lập tức, tôi sẽ có thể để mình bị tất cả những gã này tóm lấy. Thế là, được nghị lực của nỗi tuyệt vọng thúc đẩy, tôi lấy đồ đạc của mình và lao đi. Joe và những người khác có vẻ bực tức. Ông ta cố gắng nói chuyện với tôi, nhưng tôi không nghe thấy gì nữa. Tôi có vừa đủ thời gian để ra khỏi sex shop trong tình trạng nửa trần truồng, đồ đạc trên tay. Joe đã ở phía sau tôi.

– Bình tĩnh nào, Laura. Dù sao tôi cũng trả em 500 euro.

Tôi lảo đảo bước đi. Tôi cảm thấy mình sắp ốm. Tôi có cảm giác như mình nghiện ma túy, phê thuốc, tôi không đứng nổi nữa, chân tôi không mang nổi mình tôi. Nhưng trong người tôi vẫn còn đủ bản năng sinh tồn để nắm lấy phong bì.

Chúng tôi trở về khách sạn, im lặng. Tôi vẫn cảm thấy mùi của những người đàn ông trên cơ thể mình. Quãng đường đi hoàn toàn câm lặng. Nếu nói, tôi sẽ tát Joe hoặc nhổ vào mặt ông ta. Tôi căm thù mình đã không hiểu ra rằng ông ta chỉ là một lão già điên khùng trụy lạc. Tôi muốn kết thúc chuyện này, mãi mãi. Giờ tôi chỉ còn nghĩ đến một điều, lấy tiền của mình và chuồn đi xa, thật xa. Tôi cảm thấy mình thật bẩn thỉu, tôi muốn khóc nhưng không khóc được.

Khi đã vào trong phòng, tôi nói với ông ta:

– Tôi không ở lại. Đưa tôi tiền của tôi ngay lập tức.

– Hãy đi tắm đi, tôi sẽ để phong bì của em trên giường. Chúng ta sẽ gặp lại vào thứ Năm, em nghĩ sao?

Sau những gì vừa bắt tôi trải qua, làm sao ông ta có thể thực sự tin rằng tôi sẽ chấp nhận gặp lại ông ta vào thứ Năm? Ngay cả khi 500 euro cũng không đủ để tôi tới Paris, tôi cũng không bao giờ muốn gặp lại ông ta nữa. Chẳng có chuyện lên kế hoạch một cuộc hẹn mới với một gã bại hoại như thế. Tốt hơn là không nói với ông ta điều đó, chỉ có tôi và ông ta trong phòng và giờ khi đã biết rằng với ông ta chẳng có giới hạn nào cả, tôi không muốn khiêu khích ông ta. Ông ta vẫn có thể đánh tôi.

– Được, gặp lại nhau vào thứ Năm.

Tôi phải tắm, tôi không thể chịu đựng được cái mùi này thêm nữa. Một mình trong phòng tắm, tôi cấm mình không được ngồi xuống sàn, nếu không tôi sẽ không bao giờ đứng dậy nổi. Tôi nghe thấy tiếng sập cửa, Joe đã đi. Sau mười lăm phút chà xát da và tóc như con điên, dưới dòng nước nóng, tôi mặc lại quần áo và ra khỏi phòng tắm.

Một chiếc phong bì đợi tôi trên giường, như đã thỏa thuận. Tôi mở nó ra, bị cám dỗ bởi số tiền mà tôi tin có thể giúp mình khuây khỏa khỏi nỗi bất hạnh, dù chỉ một giây.

Trong đó có 100 euro. Tôi kiểm tra lại: chỉ 100 euro. Còn thiếu 400. Ông ta đã bịp tôi. Nước mắt tuôn trào, và tiếng nức nở kết thúc trong một tiếng thét. Tôi điên cuồng cầm lấy điện thoại của mình và ấn số của ông ta nhanh tới mức, mắt nhòe đi vì nước mắt, tôi ấn nhầm và phải làm lại tới ba lần, điều đó càng khiến tôi điên hơn. Tay tôi run rẩy, tôi vừa hét lên những tiếng hoang dại vừa đưa nắm đấm nhỏ bé của mình đấm lên tường. Điện thoại của ông ta không có tín hiệu trả lời. Hẳn giờ ông ta đã đi xa rồi.

Tôi dốc ngược cái phong bì xuống, hy vọng vẫn tìm thấy ở đó cái dành cho mình. Không có gì. Tôi xê dịch cả cái bàn, lôi mạnh ra trải giường. Tôi nhớn nhác nhìn xung quanh mình, cố gắng tự thuyết phục rằng ông ta hẳn đã để số tiền còn lại của tôi ở đâu đó trong căn phòng ghê tởm này. Hoàn toàn không có gì. Thay vì thế, có một lá thư trên giường, mà hẳn ông ta đã để dưới phong bì lúc ra về.

Nó được nguệch ngoạc vội vàng, chắc chắn là trong lúc tôi đang tắm.

Laura, em có thể đã nhận thấy, chỉ có 100 euro trong phong bì, thay vì 500 euro như đã thỏa thuận. Tôi sẽ đưa cho em số còn lại vào thứ Năm, khi chúng ta gặp lại nhau. Tôi chỉ muốn đảm bảo rằng mình sẽ được gặp lại em trước khi em đi Paris. Hãy tin tôi, em sẽ có tiền của mình. Chúc vui vẻ, Laura.

Tôi vứt lá thư xuống đất trong cơn tức giận điên cuồng. Paris đã tiêu tan, cuộc sống mới đã tiêu tan, tôi sẽ phải ở lại đây. Tôi sẽ không bao giờ thoát ra được, cuộc sống của tôi bị giam cầm mãi mãi trong cái nghề gái bán hoa.

Giờ vai diễn đã đảo ngược. Hôm nay, chính tôi là kẻ đã bị cho vào tròng.

Bình luận