Tình yêu
Tháng Ba 2007
Chẳng có gì được cụ thể hóa giữa chúng tôi, Olivier và tôi vẫn tiếp tục gặp nhau song song với những hoạt động ngoại khóa cấm kỵ của tôi. Chúng tôi thích mối quan hệ thuần khiết của mình. Dù sao đi nữa đây cũng không phải một mối quan hệ yêu đương được chính thức hóa. Tôi cố tự thuyết phục, để làm dịu đi sự nóng lòng của mình, rằng tôi thích tình trạng này hơn. Cả hai chúng tôi đều sợ điều có thể xảy ra khi chúng tôi hôn nhau. Nhiều lần một tuần, chúng tôi gặp nhau sau giờ làm của tôi và thường là quán bar của Paul, nơi chúng tôi gặp lần đầu.
Tôi không biết anh kiếm sống bằng cách nào bởi anh lúc nào cũng có vẻ sẵn sàng cho những cuộc hẹn và thường là người đề nghị. Tôi tự nhủ hẳn anh đang thất nghiệp. Tôi không tránh khỏi so sánh anh với bạn trai cũ của tôi. Từ một kẻ hà tiện, tôi chuyển sang một người chắc chắn không rộng rãi lắm về tài chính nhưng, ngay khi có thể, lại dẫn tôi đi ăn tối. Thậm chí chưa vượt qua cái ngưỡng hôn nhau, tôi đã biết anh là người quan trọng với đời tôi.
Chúng tôi không bao giờ nói với nhau về cuộc sống bí mật của tôi như một vấn đề cần phải giải quyết. Dường như Olivier đã chấp nhận ý nghĩ rằng anh quan tâm đến một cô gái bán thân để có tiền đi học. Thú thật rằng đã từ lâu tôi mất đi khả năng suy nghĩ sáng suốt và rõ ràng về phần đời này của mình. Olivier cũng chẳng bao giờ hỏi tôi điều gì. Có lẽ anh còn có những con quỷ khác phải chống lại trước khi có thể tấn công con quỷ của tôi.
Chúng tôi dành nhiều ngày trời bên nhau, lang thang trong V., hay những buổi tối dài trò chuyện ở nhà tôi cho đến bình minh. Chúng tôi dễ dàng hiểu nhau, đôi khi cũng bất đồng, nhưng mối quan hệ của chúng tôi thấm đẫm tình người: người này luôn tìm cách nắm bắt được ý nghĩ của người kia trước khi phê phán nó. Chúng tôi cũng trêu đùa nhau suốt. Nụ cười của anh thực sự làm đã tai, đã mắt tôi. Ngay trước khi nó bừng nở, tôi hình dung nó sắp hiện ra trên đôi môi anh, đôi môi đang chúm lại trong một cái nhăn bất chợt để rồi cuối cùng hoàn toàn giãn ra. Thế là tôi nhìn anh và bị lôi cuốn bởi bức tranh đáng ngạc nhiên này, quên luôn cả nụ cười của chính mình. Anh ấy không đẹp trai, nhưng trong mắt tôi, anh tuyệt vời. Không hề hoàn hảo chút nào, và thậm chí chính điều đó khiến anh trở nên rất cao quý. Vậy là anh ngừng đùa để đến lượt mình chiêm ngưỡng tôi, rồi im lặng bao trùm, tự nhiên và đẹp.
Tôi chẳng hề ngạc nhiên về chuyện chúng tôi lại nhanh chóng trở nên quá gần gũi đến vậy. Tôi không mất nhiều thời gian tìm cách lý giải, cuộc sống và những lần gặp anh luôn chẳng hề có lời giải thích nào cả. Tôi thường hành động như thế, để các sự kiện cuốn mình đi, chấp nhận chúng như chúng vốn có và cố gắng, trong chừng mực có thể, không phàn nàn.
Một tối, anh gọi mời tôi tới nhà anh ăn tối. Tôi vui vẻ nhận lời, sự hiện diện của anh ngày càng trở nên thiết yếu trong mắt tôi, tôi nhớ anh cồn cào ngay khi vừa rời anh.
Buổi tối diễn ra như thường lệ, trong niềm vui và tâm trạng hứng khởi. Chúng tôi vui mừng vì được ở cùng nhau, ngay cả khi chúng tôi vừa gặp nhau hôm qua. Cuộc chuyện trò đi theo lối quen thuộc của nó: những câu vô nghĩa, những tiếng cười đùa huyên náo hòa trộn cùng những chủ đề nghiêm túc hơn. Sau đó, cuối bữa ăn, Olivier cầm ly rượu vang đỏ trong tay và gõ gõ cái dao vào cạnh đĩa tạo thành một âm thanh ra dấu im lặng. Mặt anh có vẻ trịnh trọng, và vì đó là một vẻ mà tôi chưa thấy ở anh nên tôi hơi cứng đờ người trên ghế.
– Laura…
Anh vẫn đang tìm kiếm từ ngữ, đó có phải dấu hiệu tốt không? Tôi không trả lời, chẳng ích gì.
– Laura…
Rồi anh nhẹ nhàng đứng dậy để ôm hôn tôi. Đó là lời tỏ tình đẹp nhất mà người ta chưa bao giờ dành cho tôi. Những tháng vừa qua, tôi đã nghe tên mình quá nhiều lần bị méo mó do những ham muốn dữ tợn ở những người xa lạ. Tôi thậm chí đã mong ước không bao giờ nghe thấy nó nữa, đến mức nó đẩy chứng tâm thần phân lập của tôi đến cực điểm, buộc tôi thản nhiên chấp nhận một người bạn tưởng tượng mới của mình, một cô bạn cùng phòng trọ trong tâm trí mình: Laura gái bán hoa.
Nhưng giờ đây, bản thể của tôi đã hoàn toàn tìm lại được vị trí và lý do tồn tại. Tôi không phải là một con điếm trong mắt anh, tôi là Laura. Nụ hôn này thể hiện rõ ràng điều mà chúng tôi không dám thừa nhận từ suốt nhiều tuần nay: chúng tôi yêu nhau say đắm. Sau Manu, tôi không bao giờ có thể nghĩ mình lại yêu lại nhanh đến thế, do cuộc sống bí ẩn giấu giếm của tôi. Dĩ nhiên tôi chẳng có tình cảm gì với các khách hàng của mình, và vì vậy, tôi có cảm tưởng mình đã trở nên khép kín tước mọi cảm xúc. Tối nay Olivier đã chứng minh cho tôi thấy điều ngược lại. Nhờ nụ hôn này, nụ hôn vốn hoàn toàn vô nghĩa với nhiều người, tôi thấy mình sống lại, tôi chấp nhận mình với tư cách một người được yêu và không chỉ là một vật để phục vụ những kẻ xa lạ.
Những tuần tiếp theo là những tuần mãnh liệt nhất trong cuộc sống còn non trẻ của tôi. Olivier và tôi không rời nhau nữa, chúng tôi tiến bước trong cuộc sống chung, mà không hề đặt ra cho mình câu hỏi về tương lai. Tôi tiếp tục gặp khách hàng, đơn giản vì tôi luôn cần bằng ấy tiền. Tôi ngày càng trở nên đòi hỏi cao hơn trên con tàu cuộc sống của mình, tôi tự cho phép tặng mình những thứ mà tôi không bao giờ dám tưởng tượng là được sở hữu sáu tháng trước đây.
Lần đầu tiên chúng tôi làm tình, có gì đó rất ý nghĩa đã diễn ra. Đang giữa cuộc, Olivier ngừng lại để nhìn sâu vào tôi bằng đôi mắt xanh của anh. Đột nhiên anh phá vỡ sự im lặng và nói với tôi:
– Laura…
Anh nuốt nước bọt, như thể để lấy dũng khí mà nói.
– Laura, em làm gì ở đây?
– Ờ, em ở đây với anh. Chúng ta làm tình với nhau.
– Không, Laura. Ở đây, em chỉ mặc cho anh ngủ với em, không giống nhau đâu.
Tôi hơi co lại một chút.
– Laura, anh không ngủ với em. Anh làm tình với em.
Tôi dừng lại hoàn toàn để nghĩ một lúc về những gì Olivier vừa nói với tôi. Sau những tháng chỉ có chuyện tình dục với khách hàng, tôi không nhận ra rằng mình đã tự có những phản xạ để bảo vệ mình. Chờ đợi, không động đậy, nhắm mắt: tất cả những điều này hiển nhiên không thích hợp với người yêu.
Olivier ôm chặt tôi rất lâu trong vòng tay anh và tôi trôi vào một giấc ngủ bình lặng, sâu và thanh thản. Ngày hôm sau, chúng tôi làm tình ngọt ngào tuyệt vời.
Olivier không nhắm mắt làm ngơ trước cuộc sống cấm kỵ của tôi, hoàn toàn ngược lại. Dần dần, anh trở thành sổ ghi lịch làm việc của tôi: tôi luôn báo cho anh giờ và địa điểm các cuộc hẹn của mình, phòng trường hợp có chuyện gì đó xảy ra với tôi. Tôi không tính đến sự kỳ cục trong mối quan hệ này. Anh cho phép tôi thực sự lừa dối anh và, tệ hơn, anh giúp tôi tổ chức công việc. Chúng tôi không nói lại chuyện sau đó, bởi anh không cần nghe chuyện gì đã diễn ra. Tôi không coi anh là một kẻ thích bạo dâm và tôi cũng không tự coi mình là một đứa thích những trò gây đau ấy. Chúng tôi chỉ đơn giản muốn chia sẻ với nhau tất cả và nếu để được thế, anh cần phải biết tên các khách hàng và giờ hẹn của tôi, tôi cũng sẵn sàng nói với anh.
Một lần, tôi thỏa thuận hẹn với một khách mới, ở gần ga. Tôi phải gặp anh ta vào cuối buổi chiều, và trước khi đến đó, Olivier và tôi qua uống một tách cà phê tại quán bar của Paul. Trong khi tôi uống ngụm cà phê nóng đầu tiên, điện thoại của tôi đổ chuông. ở đầu dây bên kia là người đàn ông đang nói tới.
– Laura? Phải, tôi muốn chúng ta gặp nhau tại bãi đổ xe trước nhà ga, khoảng chín giờ tối, được không? Tôi biết như thế là muộn hơn dự kiến, nhưng tôi có chút chuyện trục trặc trước đó.
– Trước cửa ga? Tôi không rõ lắm…
Gã này trở nên ám muội.
– Trước cửa ga, như thế không được an toàn lắm, tôi không chắc muốn gặp anh ở đó vào một giờ thế này.
Olivier đã ngẩng đầu lên và giờ đang nghe cuộc đối thoại.
– Nhưng không, đừng lo lắng, Laura, tôi sẽ đi ô tô, tôi sẽ qua chỗ ấy chỉ để đón em và chúng ta sẽ nhanh chóng rời đi. Chúng ta sẽ không qua đêm ở đó!
Cuộc đối thoại phải chấm dứt ngay lập tức và phải hủy cuộc hẹn này. Không có chuyện tôi gặp một người không quen biết trong ô tô của anh ta ở gần nhà ga vào một giờ muộn như thế.
– Tôi phải hủy, tôi không rảnh vào giờ đó.
Tôi cúp máy mà không chờ đợi câu trả lời từ phía anh ta. Olivier không rời mắt khỏi tôi, nhưng tôi tránh mắt anh. Anh cảm thấy rõ có gì đó không ổn.
– Mọi chuyện ổn chứ? cuối cùng anh cũng hỏi.
– Vâng, tất cả đều ổn. Em hủy khách hàng này.
Anh thậm chí chưa kịp cười thì điện thoại của tôi lại bắt đầu kêu. Lẽ ra tôi phải đoán trước được điều đó, gã kỳ cục này không từ bỏ sớm như thế. Chúng tôi lặng nghe tiếng chuông inh ỏi của điện thoại. Chúng tôi hiểu ai gọi, và lần đầu tiên trong mối quan hệ giữa chúng tôi, tôi cảm thấy trò chơi bị cấm đoán của mình xen vào giữa hai đứa.
Tôi nghe máy. Vẫn là anh ta.
– Laura, tại sao em cúp máy? Tôi chắc rằng chúng ta có thể gặp nhau muộn hơn, hoặc vào một ngày khác. Tóm lại, chúng ta có thể thu xếp, đúng không?
Tôi ấp úng rằng tôi không rảnh, và một lần nữa, tôi tàn nhẫn cúp máy. Mắt Olivier bừng bừng giận dữ, anh sắp nổ tung. Tôi cầm lấy hai tay anh và phủ lên chúng một trận mưa những nụ hôn. Chúng tôi cảm thấy áp lực của hoàn cảnh, chờ đợi điện thoại lại bắt đầu đổ chuông như một điều hiển nhiên.
Quả thật sự im lặng của chúng tôi bị phá vỡ vài phút sau. Trong một hành động hết sức dữ dội, Olivier giựt lấy cái máy và vừa bật phím nghe vừa hét lên một tiếng “alô” đầy giận dữ.
Tôi không hề có ý niệm về những gì người khách hàng đã nói. Tôi cho rằng anh ta đã sợ hãi khi nghe thấy một giọng đàn ông hằn học. Tôi chỉ quan sát Olivier rống lên với người đó là đừng bao giờ gọi lại cho tôi nữa, rằng đích thân sẽ lo đi tìm hắn nếu hắn cứ cố tìm cách liên lạc lại với tôi.
Tôi hiểu rằng chúng tôi đã vượt quá giới hạn của mình. Trong lúc hét lên, trong lúc nổi khùng, trong lúc không biết mình nói gì nữa, Olivier đã thả phanh nỗi giận dữ mà anh đã tích tụ, dù vô thức hay không, trong những tuần vừa qua.
Sau vài giây chửi rủa, anh đập mạnh chiếc điện thoại xuống bàn gỗ. Anh chỉ nhìn tôi trong chớp mắt rồi chuyển hướng nhìn chăm chăm vào tách cà phê của mình. Không còn lịch làm việc, không còn kế hoạch cho cả hai, tôi trở lại là bạn gái của anh và anh lại quyết định nhắm mắt trước những gì lẽ ra anh không bao giờ nên biết.
Mối quan hệ tình cảm thắm thiết giữa chúng tôi nhanh chóng bị mục rỗng bởi cảnh đó. Olivier không thể giả vờ được nữa. Về phía tôi, tôi không thể dừng lại: tôi luôn muốn nhiều tiền hơn. Vào thời điểm này của đời tôi, mất Olivier là điều tôi sợ hãi nhất trên đời, nhưng bất chấp tất cả tôi vẫn tiếp tục gặp khách hàng. Làm tiền cũng đã trở thành một phần cuộc sống hàng ngày của tôi, và tôi tin rằng mình sẽ không thể thoát khỏi những khó khăn tài chính nếu không có nghề đó.
Một sáng, khi thức dậy ở nhà anh, tôi thấy giường trống trơn. Chỗ nằm vẫn còn ấm và trời mới vừa sáng. Olivier đang ở trong bếp, bên cửa sổ, ngẫm nghĩ. Anh chầm chậm uống cà phê, ánh mắt không chút sức sống.
Tôi nhón mũi chân tiến lại gần và âu yếm vòng tay qua lung anh. Anh không phản ứng. Sau đó diễn ra cái điều mà tôi lo sợ từ nhiều ngày nay.
– Laura…
Vẫn luôn là “Laura” ấy quay lại, anh đã dùng chính nó để cho tôi thấy tình yêu nồng nàn của anh, để giúp tôi tìm lại bản thân mình. Nhưng lần này, nó vang lên khác một cách khủng khiếp. “Laura” này là một dấu chấm hết, “Laura” này chấm dứt câu chuyện của chúng tôi trong căn bếp tối tăm này, vào buổi bình minh.
Thế là hết. Tôi ra đi ngay ngày hôm đó, thu gom đồ đạc rải rác khắp căn hộ ngổn ngang của anh. Chỉ khi ra bên ngoài tôi mới để nước mắt lên trên má mình. Lần này, tôi không lau chúng, chúng xứng đáng được giàn giụa trên mặt tôi.