Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

The Viscount Who Loved Me

Chương 21

Tác giả: Julia Quinn

Có những lời thì thầm rằng Lord và Lady Bridgerton bị ép buộc phải kết hôn, nhưng ngay cả khi điều đó là đúng, Bổn Tác Giả vẫn từ chối tin rằng hôn nhân của họ là bất cứ gì khác ngoài tình yêu.

Tạp chí của Lady Whistledown, ngày 15 tháng 6 năm 1814

Thật là lạ, Kate nghĩ khi cô nhìn vào những thức ăn đặt trên chiếc bàn trong căn phòng ăn nhỏ, làm sao mà một người có thể cảm thấy hoàn toàn đói lả đi và cùng lúc đó lại chẳng có một sự ngon miệng nào. Bụng cô đang réo lên và sôi ùng ục, đòi hỏi thức ăn ngay bây giờ, vậy mà mọi thứ – từ món trứng cho đến bánh nướng đến cá trích hun khói và thịt quay – đều trông thật kinh khủng.

Với một cái thở dài miễn cưỡng, cô lấy một miếng thịt heo quay và ngồi sụm vào ghế với một tách trà.

Anthony đã không về nhà vào tối qua.

Kate cắn một miếng nhỏ thịt quay và buộc nó trôi xuống. Cô đã hy vọng anh có thể ít nhất là về nhà ăn bữa sáng. Cô đã hoãn lại bữa ăn lâu nhất có thể – đã gần mười một giờ sáng và cô thì thường ăn vào lúc chín giờ – nhưng chồng cô vẫn không xuất hiện.

“Lady Bridgerton?”

Kate nhìn lên và chớp mắt. Một người hầu đang đứng trước mặt cô mang theo một phong bì nhỏ màu kem.

“Cái này dành cho phu nhân đã đến vài phút trước.” Anh ta nói.

Kate thì thầm lời cảm ơn và cầm lấy cái phong bì, được bảo mật với một miếng sáp màu hồng nhạt ngay ngắn. Đem nó đến gần hơn, cô nhận thấy dòng chữ EOB. Một trong những người thân thích của Anthony chăng? Chữ E nhất định là Eloise, tất nhiên, bởi vì mọi người nhà Bridgerton được đặt tên theo thứ tự chữ cái. Kate cẩn thận bóc miếng dán và mở bức thư ra – một mẩu giấy nhỏ, được gập đôi lại ngay ngắn.

Chị Kate –

Anthony đang ở đây. Anh ấy trông như một người bị suy kiệt. Đó là, tất nhiên, không phải việc của em, nhưng em nghĩ có lẽ chị muốn biết.

Eloise.

Kate nhìn chằm chằm vào lời nhắn thêm vài giây nữa, rồi đẩy ghế cô ra sau và đứng dậy. Đã đến lúc cô đến Bridgerton House rồi.

Kate rất ngạc nhiên, khi cô gõ cửa Bridgerton House, cánh cửa bật mở không phải bởi một người quản gia mà bởi Eloise, người ngay lập tức nói, “Nhanh thật đấy!”

Kate nhìn khắp sảnh, nửa mong đợi một hoặc hai người nhà Bridgerton khác nhảy xổ ra. “Có phải em đang chờ chị?”

Eloise gật đầu. “Và chị không phải gõ cửa đâu, chị biết đó. Bridgerton House thuộc về anh Anthony mà. Và chị là vợ anh ấy.”

Kate mỉm cười yếu ớt. Cô không cảm thấy giống một người vợ lắm vào sáng nay.

“Em hy vọng chị không nghĩ em là một kẻ nhiều chuyện vô phương cứu chữa,” Eloise nói tiếp, khoác tay với Kate và dẫn cô xuống sảnh, “nhưng anh Anthony trông khủng khiếp thật đấy, và em có một nghi ngờ rằng chị không biết anh ấy ở đây.”

“Tại sao em lại nghĩ thế?” Kate không thể ngăn mình không hỏi.

“Chà,” Eloise nói, “anh ấy đã không cố gắng nhiều lắm để nói với bất cứ ai trong bọn em rằng anh ấy ở đây.”

Kate nhìn vào Eloise với vẻ nghi ngờ. “Nghĩa là?”

Eloise vẫn còn có đủ ý thức để mà đỏ mặt với đôi má phớt hồng. “Nghĩa là, à, rằng lí do duy nhất mà em biết anh ấy ở đây là vì em đã theo dõi anh ấy. Em không nghĩ là mẹ em còn biết anh ấy ở đây nữa.”

Kate cảm thấy mí mắt cô chớp chớp nhanh chóng. “Em theo dõi bọn chị sao?”

“Không, tất nhiên là không. Nhưng em lại vô tình thức dậy hơi sớm sáng nay, và em nghe có ai đó đi vào, và thế là em đi điều tra và em thấy ánh sáng hắt ra từ dưới cửa phòng làm việc của anh ấy.”

“Vậy thì, làm thế nào mà em biết được anh ấy trông khủng khiếp?”

Eloise nhún vai. “Em tự suy luận rằng anh ấy cũng phải bước ra để ăn hay đi giải tỏa, thế là em đợi trên những bậc thang trong một giờ hoặc hơn -”

“Hoặc hơn?” Kate lặp lại.

“Hoặc ba,” Eloise thừa nhận. “Thật ra nó không lâu đến thế khi một người thích thú với mục tiêu của mình, và bên cạnh đó, em có một cuốn sách trong khi chờ cho qua thời gian.”

Kate lắc đầu trong sự thán phục miễn cưỡng. “Anh ấy vào nhà vào lúc nào đêm qua?”

“Khoảng bốn giờ hoặc hơn.”

“Em làm gì mà thức muộn vậy?”

Eloise lại nhún vai. “Em không thể ngủ được. Em thường không thể. Em đã đi xuống để lấy một cuốn sách để đọc từ thư viện. Cuối cùng thì, khoảng gần bảy giờ – à, em nghĩ là nó hơi trước bảy giờ một tí, cho nên không hẳn là em đã chờ trong ba giờ -”

Kate bắt đầu cảm thấy chóng mặt.

“ – anh ấy bước ra ngoài. Anh ấy không đi về hướng phòng ăn sáng, cho nên em chỉ có thể suy đoán là vì lí do khác. Sau một hoặc hai phút, anh ấy xuất hiện trở lại và đi vào trong phòng làm việc của anh ấy. Nơi mà,” Eloise kết thúc với một tư thế vung tay mạnh mẽ, “anh ấy đã ở từ lúc đó đến giờ.

Kate nhìn chằm chằm vào cô ấy trong mười giây. “Có bao giờ em xem xét việc phụng sự cho Bộ Chiến Tranh chưa?”

Eloise cười toe toét, một nụ cười quá giống với Anthony khiến Kate gần rơi nước mắt. “Như một điệp viên?” Cô hỏi.

Kate gật đầu.

“Em sẽ rất xuất sắc, chị có nghĩ vậy không?”

“Siêu việt.”

Eloise ôm Kate không ngượng ngập. “Em thật mừng vì chị đã kết hôn với anh trai em. Giờ thì đến và xem có gì không ổn đi.”

Kate gật đầu, vươn thẳng vai, và bước một bước về phía phòng làm việc của Anthony. Quay người lại, cô chỉ một ngón tay vào Eloise và nói, “Em sẽ không lắng nghe ở cửa.”

“Em không dám mơ như thế.” Eloise trả lời.

“Chị có ý vậy đó, Eloise!”

Eloise thở dài. “Dù gì thì cũng đã đến lúc em về lại giường rồi. Em có thể ngủ một chút sau đã khi thức suốt đêm.”

Kate đợi cho đến khi cô gái trẻ đã biến mất trên những bậc thang, rồi đi đến cánh cửa phòng làm việc của Anthony. Cô đặt tay lên nắm cửa, thì thầm, “Đừng bị khóa,” và cô vặn nó. Với sự nhẹ nhõm cực kỳ của cô, nó xoay, và cánh cửa mở ra.

“Anh Anthony?” Cô gọi to. Giọng cô nhẹ nhàng và ngập ngừng, và cô thấy mình không thích âm thanh đó. Cô không quen với việc nhẹ nhàng và ngập ngừng.

Chẳng có câu trả lời nào, thế là Kate đi sâu hơn vào phòng. Những tấm rèm được đóng kín, và những bức màn nặng nề cho phép rất ít ánh sáng rọi vào. Kate nhìn khắp căn phòng cho đến khi mắt cô bắt gặp hình dáng chồng cô, gác đầu trên bàn của anh, đang say ngủ.

Kate đi yên lặng băng qua căn phòng đến những cửa sổ và kéo những tấm rèm mở ra một nửa. Cô không muốn làm chói mắt Anthony khi anh tỉnh dậy, nhưng cùng lúc đó, cô không muốn thực hiện cuộc nói chuyện quan trọng như thế trong bóng tối. Rồi cô đi đến bàn của anh và dịu dàng lay vai anh.

“Anthony?” Cô thì thầm. “Anh Anthony?”

Câu trả lời của anh giống một tiếng ngáy hơn.

Cau mày mất kiên nhẫn, cô lay mạnh hơn. “Anthony?” Cô nói nhẹ nhàng. “Anh Anthon -”

“Yibbledeedad – !” Anh thức dậy trong một cử động đột ngột, một câu nói tối nghĩa được thốt lên khi cả người anh bật dậy.

Kate nhìn anh khi anh chớp mắt tỉnh ngủ, rồi chú ý vào cô. “Kate.” Anh nói, giọng anh khản đặc và trầm vì ngủ và cái gì đó khác – có lẽ là rượu. “Em đang làm gì ở đây?”

“Anh đang làm gì ở đây?” Cô đáp trả. “Lần cuối mà em kiểm tra, chúng ta đang sống cách đây gần một dặm.”

“Anh không muốn quấy rầy em.” Anh lầm bầm.

Kate không tin vào điều đó dù chỉ một giây, nhưng cô quyết định không tranh cãi về điều ấy. Thay vào đó, cô tiến thẳng tới và hỏi, “Tại sao anh lại phải rời đi vào tối qua?”

Một sự im lặng kéo dài theo sau bởi một tiếng thở ra mệt mỏi, nặng nề, và cuối cùng Anthony nói, “Phức tạp lắm.”

Kate chống chọi thôi thúc phải khoanh hai tay lại. “Em là một phụ nữ thông minh.” Cô nói trong một giọng đều đều có chủ đích. “Em có thể hiểu được một cách khái quát những việc phức tạp.”

Anthony trông không hài lòng với sự chế giễu của cô. “Anh không muốn nói về điều đó bây giờ.”

“Khi nào thì anh muốn nói về nó?”

“Về nhà đi, Kate.” Anh nói nhẹ nhàng.

“Anh có định về với em không?”

Anthony rên một tiếng nhỏ khi anh cào tay vào tóc. Chúa ơi, cô cứ như một con chó đeo đuổi một khúc xương. Đầu anh đang nện dữ dội, miệng anh có vị như bị nhồi len, tất cả những gì mà anh thật sự muốn làm là vỗ nước lạnh lên mặt anh và đánh răng, vậy mà vợ anh lại ở đây và không ngừng hỏi cung anh…

“Anh Anthony?” Cô dai dẳng.

Thế này là đủ rồi. Anh đứng dậy đột ngột khiến chiếc ghế của anh ngả ra sau và giộng vào nền nhà với một tiếng ầm to. “Em sẽ ngừng những câu hỏi của mình lại ngay lập tức.” Anh lồng lên.

Miệng cô mím lại thành một đường thẳng tức giận. Nhưng đôi mắt cô…

Anthony nuốt xuống vị chua chát của cảm giác có tội đang gắt lên miệng anh.

Bởi vì đôi mắt cô tràn đầy nỗi đau.

Và nỗi thống khổ trong trái tim anh tăng lên gấp mười lần.

Anh không sẵn sàng. Chưa đâu. Anh không biết phải làm gì với cô. Anh không biết phải làm gì với chính anh. Cả cuộc đời anh – hoặc ít nhất là từ khi cha anh mất – anh đã biết rằng một vài điều là sự thật, và cái vài điều đó phải là sự thật. Và giờ Kate lại bước vào và đảo lộn thế giới của anh.

Anh không muốn yêu cô. Khốn kiếp, anh không muốn yêu bất cứ ai. Đó là điều – thứ duy nhất – có thể khiến anh sợ hãi ngày tận số của anh. Và còn Kate thì sao? Anh đã hứa sẽ yêu thương và bảo vệ cô. Làm thế nào anh có thể làm được điều đó, trong khi biết rằng anh sẽ rời bỏ cô? Anh chắc chắn là không thể nói với cô về niềm tin kỳ lạ của anh. Bên cạnh việc cô có thể sẽ nghĩ anh bị điêntất cả những gì mà việc đó có thể làm được là nhấn chìm cô trong cùng nỗi đau và sự sợ hãi đã dày vò anh. Tốt hơn hết là nên để cô sống trong sự lạc quan hạnh phúc.

Hay liệu nó có tốt hơn nếu cô không hề yêu anh?

Anthony chỉ là không biết câu trả lời. Anh cần thêm thời gian. Và anh không thể suy nghĩ được với cô đứng đó trước mặt anh, ánh mắt tràn ngập đau khổ đó lướt khắp mặt anh. Và –

“Đi đi.” Anh thốt lên. “Rời khỏi đây.”

“Không.” Cô nói với một quyết tâm lặng lẽ khiến anh càng yêu cô nhiều hơn. “Không cho đến khi anh nói với em điều gì đó đang khiến anh phải chịu đựng.”

Anh sải bước rời khỏi cái bàn và nắm lấy cánh tay cô. “Anh không thể ở cùng em ngay bây giờ được.” Anh nói khản đặc, đôi mắt anh tránh né mắt cô. “Ngày mai. Anh sẽ gặp em vào ngày mai. Hoặc ngày kia.”

“Anh Anthony -”

“Anh cần thời gian để suy nghĩ.”

“Về điều gì?” Cô thét lên.

“Đừng làm cho việc này khó khăn hơn -”

“Làm thế nào mà nó có thể tệ hơn được?” Cô hỏi. “Em còn không biết anh đang nói về cái gì nữa.”

“Anh chỉ cần một vài ngày.” Anh nói, cảm thấy như một cái máy phát lại. Chỉ một vài ngày để suy nghĩ. Để tìm ra những gì anh sẽ phải làm, làm cách nào mà anh tiếp tục cuộc sống của anh.

Nhưng cô xoay người lại cho đến khi cô đối mặt với anh, và rồi tay cô đang ở trên má anh, chạm vào anh với một sự dịu dàng yêu thương khiến trái tim anh nhức nhối. “Anthony,” cô thì thầm, “xin anh…”

Anh không thể nói một từ nào, không thể thốt lên được âm thanh nào.

Bàn tay cô trượt đến sau cổ anh, và rồi cô đang kéo anh đến gần hơn… gần hơn… và anh không thể ngăn mình được. Anh muốn cô quá nhiều, muốn cảm thấy cơ thể cô ép sát vào anh, muốn nếm vị mặn trên da cô. Anh muốn ngửi thấy cô, chạm vào cô, nghe tiếng dồn dập của hơi thở cô.

Đôi môi cô chạm vào anh, nhẹ nhàng và tìm kiếm, và lưỡi cô khuấy động khóe miệng anh. Sẽ rất dễ dàng để đắm mình vào cô, để ngã xuống tấm thảm và…

“Không!” Từ đó bị xé ra khỏi cổ họng anh, và vì Chúa, anh không biết nó ở đó cho đến khi nó bật ra.

“Không.” Anh nói lần nữa, đẩy cô ra xa. “Không phải bây giờ.”

“Nhưng -”

Anh không xứng đáng với cô. Không phải bây giờ. Chưa đâu. Không cho đến khi anh hiểu được làm thế nào mà anh phải sống cuộc đời còn lại của anh. Và nếu nó có nghĩa là anh phải chối bỏ điều duy nhất có thể mang lại sự cứu rỗi cho anh, vậy thì mặc xác nó.

“Đi đi.” Anh ra lệnh, giọng anh có hơi khắc nghiệt hơn là anh dự định. “Đi ngay đi. Anh sẽ gặp em sau.”

Chỉ khác là lần này, cô thật sự đã đi.

Cô rời khỏi, không một lần nhìn lại.

Và Anthony, người chỉ vừa biết được thế nào là yêu một người, giờ đây biết được thế nào là chết ở trong lòng.

* * *

Đến sáng hôm sau, Anthony say xỉn. Đến chiều hôm đó, anh choáng váng buồn nôn.

Đầu anh nện dữ dội, tai anh đang réo lên, và những em trai của anh, họ đã ngạc nhiên khi khám phá ra anh trong một tình trạng như thế ở câu lạc bộ của họ, đang trò chuyện quá

Anthony ép hai bàn tay lên tai và rên rỉ. Mọi người đang nói chuyện quá to.

“Chị Kate đã đá anh ra khỏi nhà à?” Colin hỏi, chộp lấy một hạt dẻ từ một cái đĩa chính giữa bàn và đập nó ra với một tiếng tách to ác ôn.

Anthony nhấc đầu lên chỉ đủ cao để nhìn trừng trừng vào anh ấy.

Benedict quan sát anh trai với đôi lông mày nhướng cao và với một vẻ cười đùa phớt qua. “Chị ấy chắc chắc là đã đá anh ấy ra khỏi nhà,” anh nói với Colin. “Đưa cho anh một hạt dẻ chứ?”

Colin quăng một hạt qua cái bàn. “Anh có muốn bánh quy giòn luôn không?”

Benedict lắc đầu và cười toét miệng khi anh giơ lên một cuốn sách to bọc da. “Anh sẽ hài lòng được đập nát nó hơn.”

“Đừng,” Anthony rủa, bàn tay anh phóng tới để chụp lấy cuốn sách, “có nghĩ về việc đó.”

“Hai tai hơi nhạy cảm chiều nay, đúng không?”

Nếu Anthony có một cây súng ở đây, anh sẽ bắn hết cả hai bọn họ, treo cổ tiếng ồn đó luôn.

“Liệu em có thể cho anh một vài chỉ dẫn không?” Colin nói, nhai chóp chép cái hạt dẻ của anh.

“Em không thể.” Anthony trả lời. Anh nhìn lên. Colin đang nhai với cái miệng mở ra. Vì việc này là tối kị trong khi họ được dạy dỗ tại nhà, Anthony chỉ có thể kết luận là Colin thể hiện thái độ tồi như thế chỉ để làm thêm tiếng ồn. “Đóng cái miệng chết tiệt của em lại.” Anh làu bàu.

Colin nuốt xuống, tự vỗ vào môi anh, rồi uống một hớp trà để giúp thức ăn trôi xuống. “Bất kể anh đã làm gì, hãy xin lỗi vì điều đó. Em biết anh, và em đang dần biết Kate, và biết những gì mà em biết -”

“Nó đang nói cái quái gì thế?” Anthony lầm bầm.

“Em nghĩ,” Benedict nói, dựa ra sau vào chiếc ghế của anh, “nó đang nói với anh rằng anh là một tên đần.”

“Đúng thế!” Colin thốt lên.

Anthony chỉ lắc đầu mệt mỏi. “Nó phức tạp hơn hai đứa nghĩ rất nhiều.”

“Nó thường như thế.” Benedict nói, với một sự thành thật quá giả tạo mà gần như có vẻ thật thà.

“Khi hai tên ngu ngốc mấy đứa tìm thấy những phụ nữ đủ khờ để kết hôn với mình,” Anthony quát, “thì lúc đó hai đứa sẽ có thể mạo muội đưa cho anh lời khuyên. Nhưng cho đến lúc đó thì… đóng miệng lại.”

Colin nhìn sang Benedict. “Anh có nghĩ anh ấy giận rồi không?”

Benedict nhướng một bên lông mày. “Là thế hoặc là say xỉn.”

Colin lắc đầu. “Không, không say xỉn. Không say xỉn nữa, ít nhất thì thế. Anh ấy rõ ràng là đang choáng váng buồn nôn.”

“Nó sẽ giải thích,” Benedict nói với một cái gật đầu triết lý, “tại sao anh ấy lại giận dữ.”

Anthony che một bàn tay lên mặt và ấn mạnh vào thái dương anh với ngón cái và ngón giữa. “Chúa ở trên cao.” Anh lầm bầm. “Phải làm gì để hai đứa này để con yên đây?”

“Về nhà đi, anh Anthony,” Benedict nói, giọng dịu dàng đáng kinh ngạc.

Anthony nhắm mắt lại và thở ra một hơi dài. Chẳng có điều gì mà anh muốn làm hơn việc đó, nhưng anh không chắc phải nói gì với Kate, và quan trọng hơn là, anh không biết anh sẽ cảm thấy thế nào một khi anh ở đó.

“Đúng đó.” Colin đồng ý. “Chỉ cần về nhà và nói với cô ấy rằng anh yêu cô ấy. Có gì có thể đơn giản hơn thế được nữa?”

Và đột nhiên điều đó trở nên đơn giản. Anh phải nói với Kate rằng anh yêu cô. Ngay bây giờ. Ngay trong ngày hôm nay. Anh phải chắc rằng cô biết, và anh thề sẽ dành mỗi phút còn lại của cuộc đời ngắn ngủi khốn khổ của anh để chứng minh điều đó với cô.

Đã quá muộn để thay đổi định mệnh trái tim anh. Anh đã cố không yêu, và anh đã thất bại. Bởi vì anh chắc sẽ không quay trở lại như trạng thái không yêu, anh chỉ có thể khiến cho mọi việc tốt đẹp nhất có thể. Anh sẽ bị ám ảnh bởi điềm báo về cái chết của anh dù cho Kate có biết về tình yêu anh dành cho cô hay không. Chẳng phải anh sẽ hạnh phúc hơn trong những năm tháng ít ỏi còn lại nếu anh dành chúng để mở rộng lòng yêu cô một cách chân thành hay sao?

Anh chắc chắn là cô cũng đã yêu anh; chắc chắn là cô sẽ mừng vui khi nghe được anh cũng có cảm giác như thế. Và khi một người đàn ông yêu một người đàn bà, thực sự yêu cô ấy từ bản thể sâu thẳm trong tâm hồn cho đến tận đầu ngón chân của cô ấy, chẳng phải đó là trách nhiệm mà Chúa đã ban cho anh ta để cố gắng làm cho cô ấy hạnh phúc sao?

Anh sẽ không nói với cô những linh cảm của anh, dù vậy. Điều đó thì có ích gì chứ? Anh có thể phải chịu đựng ý thức rằng thời gian bên nhau của họ sẽ bị rút ngắn đi, nhưng tại sao cô lại phải biết? Tốt hơn là cô chịu đựng một sự đau đớn đột ngột bởi cái chết của anh hơn là phải thấp thỏm lo âu quá sớm.

Anh sẽ chết. Mọi người đều phải chết, anh tự nhắc nhở mình. Anh sẽ chỉ phải chết sớm hơn thôi. Nhưng vì Chúa, anh sẽ tận hưởng những năm cuối đời của anh với mỗi hơi thở trong con người anh. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu không yêu, nhưng giờ anh đã yêu, anh sẽ không trốn tránh điều đó.

Nó thật đơn giản. Thế giới của anh là Kate. Nếu anh chối bỏ điều đó, anh có thể ngừng thở luôn ngay bây giờ đi cho xong.

“Anh phải đi đây.” Anh thốt lên, đứng lên đột ngột khiến đùi anh đập vào mép bàn, làm cho những vỏ hạt dẻ văng vương vãi khắp nơi.

“Em đã nghĩ anh có lẽ phải làm thế.” Colin thì thầm.

Benedict chỉ mỉm cười và nói, “Đi đi.”

Các em trai anh, Anthony nhận ra, khá thông minh hơn là họ thể hiện.

“Bọn em sẽ nói chuyện với anh trong một tuần hoặc hơn chứ?” Colin hỏi.

Anthony phải cười toét miệng. Anh và các em trai đã gặp nhau tại câu lạc bộ của họ mỗi ngày trong hai tuần vừa qua. Câu nói quá ngây thơ của Colin chỉ có thể ám chỉ một điều – rằng rõ ràng là Anthony đã hoàn toàn phải lòng vợ anh và dự định sẽ dành ít nhất là bảy ngày tiếp theo để chứng mình điều đó với cô. Và rằng gia đình mà anh đang tạo dựng cũng đã trở nên quan trọng như gia đình mà anh được sinh ra.

“Hai tuần.” Anthony trả lời, giật lấy áo khoác của anh. “Có lẽ ba.”

Hai em trai anh chỉ cười toe toét.

* * *

Nhưng khi Anthony đẩy cửa căn nhà anh mở ra, hơi hụt hơi vì đã bước ba bậc thang một lúc, anh khám phá ra rằng Kate không ở nhà.

“Cô ấy đi đâu?” Anh hỏi người quản gia. Một cách ngu ngốc, anh chưa bao giờ dù chỉ một lần xem xét việc cô có thể không ở nhà.

“Ra ngoài cưỡi ngựa trong công viên,” người quản gia trả lời, “với em gái phu nhân và một Mr.Bugwell thưa ngài.”

“Người theo đuổi Edwina.” Anthony lầm bầm với chính mình. Quỷ tha ma bắt. Anh nên cảm thấy hạnh phúc cho em vợ của anh chứ, nhưng thời điểm này thì thật là khó chịu chết tiệt đi được. Anh chỉ vừa mới làm một quyết định sống còn về cô; sẽ rất tuyệt nếu cô ở nhà.

“Sinh vật đó của phu nhân cũng đi theo.” Người quản gia nói với một cái rù mình. Ông chưa bao giờ có thể khoan dung với thứ mà ông coi là cuộc xăm lăng của loài corgi vào ngôi nhà.

“Cô ấy đem theo Newton à?” Anthony thì thầm. “Ta hình dung là họ sẽ trở lại trong khoảng một giờ hoặc hai.” Anthony gõ nhịp giày bốt của anh vào sàn nhà cẩm thạch. Anh không muốn chờ một giờ. Chết tiệt, anh không muốn phải chờ dù chỉ một phút. “Ta sẽ tự tìm họ.” Anh nói mất kiên nhẫn. “Nó không thể khó đến thế.”

Người quản gia gật đầu và ra hiệu về phía cánh cửa mở và một cỗ xe ngựa nhỏ mà Anthony đã lái về nhà. “Ngài sẽ cần một cỗ xe khác chứ?”

Anthony lắc đầu. “Ta sẽ cưỡi ngựa. Như thế sẽ nhanh hơn.”

“Vâng.” Người quản gia nghiêng người. “Tôi sẽ gọi người dẫn một con ngựa ra.”

Anthony quan sát người quản gia di chuyển chậm chạp và bình thản về phía cuối nhà trong khoảng hai giây trước khi mất hết kiên nhẫn. “Ta sẽ lo việc đó.” Anh ra lệnh.

Và điều tiếp theo mà anh biết, anh đang lao vùn vụt ra khỏi nhà.

Anthony đang ở trong tâm trạng vui vẻ vào lúc anh tới Hyde Park. Anh đang nóng lòng tìm ra vợ anh, để ôm cô trong vòng tay và ngắm gương mặt cô khi anh nói lời yêu cô. Anh cầu nguyện rằng cô sẽ thốt lên những lời đáp lại tình cảm của anh. Anh nghĩ là cô sẽ làm thế; anh đã thấy trái tim trong đôi mắt cô hơn một lần. Có thể cô chỉ đang đợi anh nói gì đó trước. Anh không thể đổ lỗi cho cô nếu đó là nguyên do; anh đã làm rối hết lên về việc hôn nhân của họ sẽ không là một sự kết hợp của tình yêu ngay trước hôn lễ của họ.

Anh đã từng là một tên ngốc làm sao.

Một khi anh đã đi vào công viên, anh đã quyết định chuyển hướng con ngựa của anh và đi về phía Rotten Row. Con đường đông đúc này có lẽ là đích đến của ba người bọn họ; Kate chắc chắn là không có lý do gì để khuyến khích đi vào một con đường kín đáo hơn.

Anh thúc con ngựa phi nước kiệu nhanh nhất mà anh có thể điều khiển được trong phạm v công viên, cố gắng làm ngơ những tiếng gọi và những cái vẫy tay chào đón ở ngay trên đường đi của anh bởi những người cưỡi ngựa và lái xe khác.

Rồi, chỉ vừa khi anh nghĩ anh đã vượt qua hết mà không chậm trễ, anh nghe một giọng phụ nữ luống tuổi và rất độc đoán gọi tên anh.

“Bridgerton! Ta nói này, Bridgerton! Ngừng lại ngay lập tức. Ta đang nói chuyện với anh đấy!”

Anh rên rỉ khi anh quay lại. Lady Danbury, con rồng của xã hội. Chẳng có cách đơn giản nào anh có thể làm ngơ bà. Anh không biết bà ấy bao nhiêu tuổi. Sáu mươi? Bảy mươi? Bất cứ bà bao nhiêu tuổi, bà là một sức mạnh của tự nhiên, và không có ai làm ngơ bà.

“Lady Danbury.” Anh nói, cố gắng không để nghe như cam chịu khi anh thắng ngựa lại. “Rất vui được gặp bà.”

“Trời ơi, chàng trai,” bà quát lên, “anh nghe như thể anh vừa mới uống thuốc giải bùa vậy. Vui vẻ lên nào!”

Anthony mỉm cười yếu ớt.

“Vợ của anh đâu rồi?”

“Cháu đang tìm cô ấy đây,” anh trả lời, “hoặc ít nhất thì cháu đã.”

Lady Danbury quá sắc sảo để có thể bỏ lỡ câu ám chỉ của anh, cho nên anh chỉ có thể kết luận rằng bà ngó lơ anh có chủ ý khi bà nói, “Ta thích vợ anh.”

“Cháu cũng thích cô ấy.”

“Chẳng bao giờ có thể hiểu được tại sao anh lại quyết tâm theo đuổi cô em gái. Cô bé đó tốt đấy, nhưng rõ ràng là không dành cho anh.” Bà đảo tròn mắt và để lọt một tiếng hừm phẫn nộ. “Thế gian sẽ là một nơi thanh bình hơn nhiều nếu mọi người chỉ cần lắng nghe ta trước khi họ kết hôn.” Bà nói thêm. “Ta có thể ghép đôi cả Hội Chợ Hôn Nhân này trong một tuần.”

“Cháu chắc là bà có thể.”

Đôi mắt bà nheo lại. “Có phải anh đang ra vẻ kẻ cả với ta không?”

“Cháu không dám mơ như thế.” Anthony nói với sự thành thật hoàn toàn.

“Tốt. Anh luôn có vẻ là loại người biết suy xét. Ta…” Miệng bà há ra. “Cái quỷ gì ngoài kia thế?”

Anthony nhìn theo ánh mắt hãi hùng của Lady Danbury cho đến khi đôi mắt anh bắt gặp một cỗ xe hở mui nghiêng về một bên, mất tay lái khi nó quanh một góc cua trên hai bánh. Vẫn còn quá xa để thấy khuôn mặt những người ngồi trong đó, nhưng rồi anh nghe một tiếng thét, và rồi một tiếng sủa sợ hãi của một con chó.

Máu của Anthony đông lại trong người anh.

Vợ anh ở trong cỗ xe đó.

Chẳng nói lời nào với Lady Danbury, anh thúc ngựa phi nước kiệu hết tốc lực về phía trước. Anh không chắc anh sẽ làm gì một khi anh tới được bên cỗ xe. Có lẽ anh sẽ chộp lấy dây cương từ người lái xe bất hạnh. Có lẽ anh sẽ có thể kéo ai đó ra an toàn. Nhưng anh biết rằng anh không thể ngồi yên và nhìn trong khi cỗ xe bị đè bẹp ngay trước mắt anh.

Vậy mà đó chính xác là những gì xảy ra.

Anthony đã đi được nửa đường đến cỗ xe xiêu vẹo khi nó lăn khỏi con đường và cán lên một hòn đá to, gây mất thăng bằng và làm cho nó lật nhào về một bên.

Và Anthony chỉ có thể nhìn trong nỗi khiếp hãi bất lực khi vợ anh chết ngay trước mắt.

Bình luận