Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cơn bão vẫn còn hoành hành phía tây nam của con thuyền cả ngày hôm qua giờ đã quay lại với cường độ gấp đôi và quét sạch mọi thứ trong cơn báo thù. Warren không thể tiếp tục buổi tập luyện hàng ngày của anh. Sự thực, Taishi trông cực phờ phạc trong bộ dạng ướt như chuột lột khi anh ta mang đến đồ đạc của Amy và vài phần thức ăn còn lại trong nhà bếp sáng nay.

Amy chuẩn bị than phiền về bữa ăn sơ sài, nhưng Warren đã chặn cô trước, bởi anh thừa biết bếp lò hẳn sẽ tắt ngúm trong cái thời tiết như thế này. Anh muốn tự mình ra ngoài, làm hết khả năng của anh. Và anh sẽ sẵn sàng giúp đỡ cho bọn họ, không phải vì anh nghĩ là họ sẽ chấp nhận đề nghị của anh, mà vì nỗi sợ hãi của Amy trước cơn bão.

Đó là lần đầu tiên Warren trông thấy cô hoảng sợ, thực sự hoảng sợ. Cô đối đầu với nó bằng những lời huyên thuyên không ngừng về những thứ tức cười nhất, với những bước chân bồn chồn, và tất cả những bước chân đó đều kèm theo những lời than vãn, “Em ghét nó. Tại sao anh không làm cho nó ngừng lại đi?”

Buồn cười và cực kỳ thích thú, mặc dù anh không một lần nào cười phá lên trước mặt cô. Anh thực sự nhận ra rằng anh không thích cô hoảng sợ, rằng anh ước anh có thể dừng cơn bão đáng nguyền rủa này lại cho cô. Nhưng tất cả những gì anh có thể là làm cho cô vững tâm lại, mặc dù anh biết thừa họ đang phải đương đầu với loại thời tiết có thể phá tan con tàu, và bởi họ đã đi chưa quá nửa hải trình của họ, điều này có thể khiến họ rơi vào tình trạng chết vì thiếu lương thực – nếu họ không bị đắm tàu trước.

Anh chắc chắn sẽ không nói với người đồng hành của mình điều đó. Và anh có lẽ thích đối mặt với cơn bão hơn, ngoại trừ việc ẩn náu cùng với Amy đúng là hoàn cảnh thuận lợi, bởi giờ anh đã bị đẩy vào vòng quyến rũ của cô rồi. Cô cũng khiến tâm trí của anh xa rời cơn bão như một sự cần thiết để giúp tâm trí cô làm điều đó, và dường như đó là chuyện duy nhất có thể làm vào lúc này. Nhưng nhờ vậy họ có thể giành nhiều thời gian hơn để chia sẻ chiếc giường, dù cho họ cực hài lòng với khoảng thời gian đó, nhất là khi mọi thứ mỗi lúc một trở nên khó khăn hơn nếu ở trong tình trạng hiện tại mà không nằm lên trên tấm đệm rơm của hai người.

Cả cơ thể trắng trẻo của Amy lại đang lăn tròn ra khỏi chiếc giường lần thứ hai khi Taishi đột ngột quay trở lại, mang theo cơn mưa ùa vào cùng với anh ta. Anh ta thậm chí còn không để ý đến sự trần trụi của cô, ánh mắt kinh hãi của anh ta hướng thẳng tới chỗ Warren.

“Ông phải đến mau nhất có thể,” Taishi hét lên át cả tiếng gió trước khi đóng chặt cánh cửa lại đằng sau lưng anh ta. “Không có ai lái tàu cả.”

Warren chỉ đủ thời gian để kéo quần dài cũng như đôi giày ống ngay khi anh hỏi, “Người lái tàu đâu?”

“Chạy trốn về London rồi, gã xấu xa may mắn.”

“Vậy ai đang giữ vị trí lái tàu?”

“Thuyền trưởng và thuyền phó”

“Thế chuyện gì xảy ra với họ?”

“Cơn sóng đã hất thuyền trưởng đập đầu vào bánh lái. Không ai có thể khiến ông ấy tỉnh lại.”

“Còn thuyền phó?”

“Không tìm thấy. Có lẽ ông ấy cũng bị văng xuống biển rồi.”

“Cũng ư?”

“Ba người khác cũng vậy,” Taishi giải thích. “Một người rơi xuống ngay trước mắt tôi.”

“Chúa tôi,” Warren thốt lên khi anh khóa thắt lưng lại, đang hướng thẳng về phía cửa.

Amy bất ngờ chặn đứng anh lại, giọng dữ dội. “Anh sẽ không ra ngoài đó đâu, Warren.”

Dĩ nhiên là anh sẽ ra. Cả hai người đều biết anh không còn lựa chọn nào khác. Nhưng tâm trí cô vẫn chưa quen với việc chấp nhận điều đó ngay bây giờ. Và nỗi sợ hãi cô dành cho anh thay cho chính bản thân mình lúc này trở nên rõ ràng và rối tinh hết cả lên. Chưa bao giờ đặt mình vào vị trí của gia đình anh mỗi khi anh phải đối mặt với tình thế nguy hiểm, nên Warren chưa từng lo lắng. Nhưng thực thế, anh không tài nào nhớ nổi lần cuối cùng mà một người nào đó lo cho anh là lúc nào – ngoại trừ Amy, khi hai người họ phải đương đầu với những tên cướp. Điều này thật lạ lẫm mặc dù không hề khiến anh khó chịu khi anh chẳng còn thời gian để xem xét lại nó nữa.

Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, xanh xao của cô trong đôi bàn tay mình rồi nói giọng bình tĩnh nhất có thể, “Anh đã trải qua chuyện này rất nhiều lần, Amy. Chắc chắn là anh có thể làm được kể cả trong giấc ngủ, bởi vậy chẳng có lý gì em phải lo lắng cho anh đâu.”

Cô vẫn không chấp thuận. “Warren, làm ơn….”

“Im lặng nào, ngay bây giờ,” anh nói dịu dàng. “Một ai đó biết lái tàu phải lái con tàu này, và những điều anh biết đủ để buộc anh vào bánh lái và tránh những tai nạn. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, anh hứa với em.” Anh hôn cô thêm lần nữa, nồng nàn. “Giờ em mặc đồ vào đi, nằm sát giữa tấm nệm và bức tường, và cố ngủ một chút. Em chẳng ngủ nhiều từ lúc em đến đây.”

Ngủ ư? Người đàn ông này chắc chắn mất trí rồi. Nhưng anh không nói gì thêm, và bước ra ngoài trước khi cô có thể túm anh quay lại. Cô đứng đó ngay giữa cabin, đôi bàn tay siết chặt để giữ cho chúng khỏi run rẩy, và lặng lẽ khóc. Không phải chuyện này đang xảy ra. Warren không hề ra ngòai đó để bước vào cơn ác mộng điên cuồng đang khiến con tàu tròng trành hệt như thể một thùng hàng nổi lềnh phềnh trên mặt biển.

Nhưng anh đã ra ngoài đó, và có thể cô sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa. Anh sẽ bị quăng xuống biển như thuyền phó, rồi chôn thân mình dưới mặt biển đang cuộn sóng.

Khi ý nghĩ đó đóng đinh vào trí óc cô, Amy ngay lập tức ngập tràn trong hoảng loạn. Cô xông về phía cánh cửa và bắt đầu đập rầm rầm lên nó, la hét inh ỏi để Taishi mang cô ra ngoài. Từ trong sâu thẳm cô biết anh ta sẽ không bao giờ nghe thấy cô, không một ai có thể nghe thấy cô qua tiếng sóng ầm ầm và màn mưa như trút nước, nhưng dù sao đi nữa cô vẫn tiếp tục nện vào cánh cửa gỗ, cho tới khi đôi tay cô đau rát và tê dại.

Dĩ nhiên, không một ai đến mở cửa. Tất cả bọn họ quá bận rộn để chiến đấu giữ cho con thuyền không bị nước tràn vào và nguyên vẹn chừng nào có thể. Nhưng Amy có lẽ chẳng mấy quan tâm đến vấn đề của bọn họ. Cô có một điều chắc chắn đến phi lý rằng nếu cô có thể chỉ cần trông thấy Warren, anh sẽ không sao. Và miễn là cô có thể nhìn thấy anh và biết rằng anh được an toàn, cô cũng sẽ không sao. Nhưng cô không thể làm được những chuyện đó trừ khi cô có thể ra khỏi đây.

Cô cuối cũng cũng quá nản chí với thực trạng bơ vơ của bản thân đến mức tấn công cánh cửa theo đúng nghĩa đen, đấm nó rồi đá nó, và ngay cả giật ầm ầm vào nắm đấm cửa. Nhưng vào lần sau cùng, cô đá bằng đầu gối thì cơn gió bất thình lình xô cánh cửa bật mở. Không có ai ở ngoài đấy. Cái cánh cửa chết tiệt này chưa từng bị khóa. Taishi hoặc đã quên mất tiêu hoặc cho rằng cô hẳn phải thần kinh mới muốn chạy ra ngoài boong tàu vào giờ phút thế này.

“Khốn kiếp thật,” cô lẩm bẩm ngay khi cô chống tay đứng dậy khỏi sàn nhà.

Bất ngờ nhận được thứ cô muốn đã mang cô quay lại với ý thức của mình trong một chốc, đủ lâu để nhận ra cô vẫn còn khỏa thân. Nhưng không nghi ngờ gì nó cũng chẳng khiến cô thay đổi ý định, hoặc sự chắc chắn rằng Warren sẽ gặp nguy hiểm trừ khi cô có thể ra ngoài đó để trông nom anh. Cô đơn thuần chỉ túm lấy thứ đầu tiên tay cô chạm phải, áo lót của cô, rồi tròng nó vào ngay khi cô đang lao ào ra ngoài cánh cửa.

Con tàu lắc mạnh hơn cô nghĩ. Cơn gió ném cả cơ thể mong manh của cô trở lại phía bức tường của cabin, quá mạnh đến mức cô hầu như không thể di chuyển nổi. Và sau đó cơn sóng xô đến, đổ sập lên người cô trước khi kéo cô trôi tuột khỏi vách ngăn và cuốn cô đến mép tàu.

Bình luận
720
× sticky