Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Warren được cho là thành viên duy nhất trong nhà có tính nóng nảy, nhưng vào lúc năm giờ chiều, Georgina lại thêm lần nữa đập thình thình vào cửa phòng khách sạn của anh trai mình. Hôm nay cô đã tới đây hai lần. Đến văn phòng mới ba lần. Đến tàu Nereus hai lần, nhưng các thủy thủ của anh cũng không thấy bóng anh trai cô đâu. Cô còn tới cả Knighton’s Hall, mặc dù cô không hề bước vào bên trong. James đã vào trong đó để dò la.

Khi chuyện xảy ra, James luôn bên cô cả ngày. Đơn giản không đời nào anh có thể để cô tự xoay sở chuyện này một mình. Amy là thành viên trong gia đình anh, và anh là người sẽ xé xác Warren ra – ngay sau khi Georgina xử lý xong anh ta. Anh không hề nói bất cứ điều gì, anh quá giận dữ để có thể thốt nên bất cứ lời nào. Nhưng nhất định chẳng có gì thú vị với anh khi cưỡi ngựa lòng vòng cả ngày để tìm cho ra anh trai của cô với Amy. Và nếu đây lại là một ngõ cụt khác thì…

Cánh cửa cuối cùng cũng mở. Georgina bước nhanh vào bên trong, gắt lên, “Anh đã ở chỗ quái nào thế, Warren – còn cô bé đâu rồi?”

Một cái nhìn lướt qua cả phòng cho thấy chỉ mình Warren ở đây. Georgina đi thẳng tới để kiểm tra cả gầm giường. Warren có vẻ hơi thích thú.

“Anh đảm bảo người ta dọn sạch cả gầm giường, Georgie à,” anh nói tỉnh bơ. “Cả cửa sổ cũng không còn chút bụi, nếu em muốn ngó qua chúng.”

Thay vào đấy cô vẫn thò đầu vào tủ quần áo.

“Đừng có cù lần thế.”

Tủ quần áo đúng là chỉ chứa toàn quần áo. Cô quay lại nhìn trừng trừng vào anh trai mình. “Amy đâu? Anh còn nhớ con bé không?”

“Cô ấy không ở đây.”

“Thế anh giấu con bé ở chỗ nào rồi?”

“Anh không hề trông thấy cô ấy, và anh đã làm mọi thứ trong khả năng mình để duy trì chuyện đó.” Warren trả lời.

Sau đó anh liếc về phía James với lời ám chỉ nhạo báng. “Chuyện gì vậy, Malory? Anh không thể tin lời tôi à?”

Georgina nhảy vào giữa hai bọn họ. “Anh không muốn nói chuyện với anh ấy bây giờ đâu, Warren. Tin em đi, anh thực sự không muốn đâu.”

Warren có thể nhận ra điều đó. Bởi James vẫn tiếp tục giữ im lặng, chắc chắn có điều gì đó không ổn, và nếu chuyện này liên quan đến Amy – Anh bắt đầu cảm thấy thực sự lo lắng.

“Em không phải nói rằng Amy đang mất tích chứ?”

“Phải, và có lẽ là từ tối qua.”

“Tại sao lại từ tối qua? Cô ấy có thể đã đi vào sáng sớm nay thì sao?”

“Em vẫn giả thuyết là vậy cho đến bây giờ,” Georgina trả lời, “mặc dù không hề hợp lý, bởi con bé luôn nói với em nơi con bé đến.”

“Nhưng nếu cô ấy đến để gặp anh, cô ấy sẽ nói cho em biết à?” Warren hỏi.

“Không, nhưng con bé vẫn sẽ nói với em cái gì đó. Em nên nhận ra chuyện này sớm hơn, nhưng em đã chắn chắn con bé hẳn sẽ đi tìm anh ở văn phòng mới, bởi anh đã không ở đấy khi bọn em đến tìm, nên anh có lẽ đã đi khỏi đấy cùng với con bé. Nhưng nếu anh không hề nhìn thấy con bé…”

Cô quay về phía chồng mình. “Nếu con bé ra khỏi nhà từ tối qua để tìm anh ấy, con bé hẳn phải tới Albany. Em đã không kể với con bé chuyện anh ấy đã chuyển đi.”

Sự hoảng hốt của Warren ngay lập tức leo thang. “Cô ấy không hề biết số phòng của anh ở đấy chứ?”

“Theo em nhớ, Drew đã nói vào bữa ăn tối đó. Đúng, con bé biết. Thì sao?”

“Bởi Zhang Yat-sen đang ở Albany.”

“Ai cơ?”

“Chủ cũ của chiếc bình Tang,” Warren nhắc lại.

Mắt Georgina trợn trừng. “Kẻ cố gắng giết anh ấy à?”

“Ừ, và hắn ta không đi du lịch một mình. Hắn mang theo cả một đội quân nhỏ bên mình nữa.”

“Lạy Chúa, anh không nghĩ hắn đang giữ Amy chứ?”

“Hắn đã biết anh cũng đang ở đó. Hắn có thể đã tìm ra số phòng và cho người theo dõi nó. Đó là cách duy nhất hắn hy vọng có thể xác định được vị trí của anh trong cả thành phố rộng lớn này. Và anh biết hắn vẫn còn ở đây. Đấy là những gì anh làm hôm nay, tìm cho ra chiếc tàu đưa hắn đến nếu nó vẫn còn nằm ngoài cảng. Nhưng nếu cô ấy đến từ tối qua, tại sao bọn chúng vẫn chưa xuất đầu lộ diện?”

“Chỗ nào? Ở đây à? Em đã nói với anh, con bé giờ không biết anh đang ở đâu, bởi thế…”

“Cô ấy có thể gợi ý cho bọn chúng đến chỗ em. Cô ấy biết em sẽ có cách tìm ra anh.”

“Nếu anh để em nói hết, em sẽ cho anh thấy con bé không thể làm điều đó. Con bé yêu anh, Warren. Và nhắc đến chuyện đó…”

“Không phải bây giờ, Georgie!”

“Được thôi, nhưng con bé sẽ không dẫn ai đến chỗ anh nếu con bé nghĩ bọn chúng có thể gây tổn hại đến anh đâu.”

“Kể cả để giữ lại cái cổ của cô ấy hả?”

James chen ngang tại đó bằng giọng trầm tĩnh chết người. “Cái cổ của con bé đang bị đe dọa à?”

“Hầu như chắc chắn. Yat-sen không hề ngu ngốc khi hắn muốn thứ gì. Hắn sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào để đạt được nó. Chúa tôi, tôi nên nhận ra tôi sẽ không thể tránh khỏi chuyện này mới phải.”

“Sẽ có thêm vài thứ khác anh không tránh khỏi nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với con bé,” James hứa hẹn.

“Anh sẽ phải nhận ra chuyện này chứ, Malory. Tôi mới là thứ chúng muốn. Chúng sẽ để cô ấy đi một khi chúng có được tôi.”

“Vậy thì tôi sẽ vui lòng trao anh cho chúng. Chúng ta đi chứ?”

“Chúng ta? Chẳng có lý nào để anh dính líu vào chuyện này cả.”

“Ồ, tôi không thể bỏ lỡ nó đâu, chẳng phải…”

“Nếu anh không thể trở nên nghiêm túc, James,” Georgina gắt gỏng chen ngang, “rõ ràng Warren không có lỗi ở đây. Anh ấy không lường trước được Amy có thể sẽ cố gắng đến với anh ấy. Bởi vậy anh có thể chỉ cần sắp xếp lại suy nghĩ của anh trong chuyện này và giúp đỡ anh ấy thay vì nhiếc móc anh ấy.”

“Anh sẽ dành sự trừng phạt đẫm máu này cho kẻ có trách nhiệm sau cùng, George ạ.”

“Anh thật không thể tin nổi,” cô cáu kỉnh.

“Em vẫn thường xuyên nói thế với anh,” là tất cả những gì anh nói.

Warren, dù sao đi nữa, cũng có chung quan điểm với James. Anh thừa biết Amy có thể sẽ cố gắng tìm cách đến với anh. Cô đã nói với anh như thế, và anh tin chắc cô sẽ làm, bởi vậy anh đã quyết định đổi khách sạn ngay cả trước khi anh chạy trốn khỏi lão già người Trung Quốc kia. Anh có lẽ đã ngăn ngừa được chuyện bắt cóc cô bằng việc dừng lại tại quảng trường Berkeyley vào lần trước, chắc chắn là anh sẽ làm thế nếu cô không có ở đó và chỉ cần lờ đi sự thật là cô đã ở đó thôi. Nhưng không, anh đã sợ rằng anh không thể lờ cô đi được nữa, bởi vậy anh chọn cách bỏ chạy. Ham muốn khốn kiếp – nhưng ham muốn đó giờ chẳng còn là gì so với sự lo lắng cho cô vào lúc này…

*****

Hai mươi phút sau, Warren và James đã đi vào khách sạn Albany, sau khi để lại Georgina ở bên ngoài trong xe ngựa. Năm phút sau và một tin nhắn được mang tới cho Li Liang ở dưới hành lang. Warren nhớ đến gã này sau vài lần gặp gỡ ở bên ngoài phủ của Zhang ở Quảng Đông. Theo lời đồn gã vương gia này nói tiếng Anh rất hoàn hảo, nhưng anh không thèm tin vào khả năng ấy, thà sử dụng sự phiên dịch của Li Liang còn hơn.

Li Liang cúi đầu theo nghi thức khi hắn đi tới gần họ. “Chúng tôi đang mong ông đến, thuyền trưởng. Ông không phiền đi theo tôi chứ?”

Warren không hề nhúc nhích. “Trước tiên hãy nói cho tôi điều tôi muốn nghe đã.”

Li Liang không hề lãng phí thời gian để tỏ ra chậm hiểu, thay vào đó trả lời thẳng thắn. “Cô ấy không hề bị tổn hại chút nào – vào lúc này. Chúng tôi đã tin tưởng… sự biến mất… của cô ấy là tất cả những gì cần thiết để mang ông đến đây, và dĩ nhiên là chúng tôi đã đúng.” Với cái nhìn thoáng qua James, hắn nói, “Bạn của ông phải đợi ở đây.”

“Tôi không phải bạn hắn ta,” James trả lời. “Và tôi không ngại đổ máu để không phải đợi ở bất cứ chỗ nào.”

Li Liang rất lấy làm thích thú. “Ông cho rằng kẻ thù cũng có thể giúp đỡ được ư?” hắn hỏi Warren.

“Anh ta là chú của cô gái.”

“À ra vậy, đây chắc là em rể của ông?”

Câu hỏi đã chứng tỏ bọn chúng đã bắt Amy, nếu những câu trả lời khác của Li còn làm cho anh hơi nghi ngờ chuyện đó.

“Giống nhau cả thôi. Anh ta đến đây để mang cô ấy về nhà.”

“Đương nhiên còn phụ thuộc vào sự hợp tác của ông nữa,” Li nói với anh.

“Ông đang ám chỉ rằng đó là ý của Zhang phải không?” Warren cay nghiệt vặn lại.

Li Liang đơn thuần chỉ mỉm cười và tiếp tục bước đi. Warren nghiến chặt răng rồi bước theo hắn.

James lưu ý đằng sau lưng anh, “Một thằng cha cung cấp nhiều thông tin thực sự quý giá, không phải sao?”

“Hắn ta chỉ là người phát ngôn của Zhang thôi. Và tiện đây, tôi nghĩ anh nên ngậm miệng và để mặc tôi giải quyết. Tôi hiểu những tên Trung Quốc này. Về nhiều mặt, bọn chúng vẫn như thể đang sống ở thời Trung Cổ ấy, và thứ duy nhất chúng không đánh giá cao chính là hạ mình bi lụy, mà dường như thứ này có quá nhiều ở trong tên anh đấy.”

“Ồ, tôi có ý định để anh tự thực hiện cái cách làm gớm ghiếc của anh đó, ông bạn già, miễn là anh có thể kết thúc một cách đúng đắn.”

Warren không nói lại câu nào, và chỉ một lát sau, Li dừng lại ở cánh cửa căn phòng cũ của Warren. Anh không hề ngạc nhiên. Lạy Chúa, đúng là Amy không chút nghi ngờ đã tự sa ngay vào hang ổ của bọn chúng mà.

“Ông đã đậy mọi thứ lại chưa đấy?” Warre nói, ám chỉ đến căn phòng.

Liang nhún vai. “Chỉ có một sự di chuyển hợp lý thôi. Thật đáng tiếc, lúc chúng tôi xâm nhập vào bên trong, đồ đạc của ông đã được chuyển đi rồi.”

“Tôi chẳng còn gì nếu không mau chóng chuyển đi.”

“Có lẽ ông sẽ hy vọng mọi chuyện diễn ra theo cách khác.”

“Nếu đó là sự đe dọa ảnh hưởng đến cô gái, chú của cô ấy sẽ không thích đâu.”

“Ông sẽ hiểu chuyện này chẳng có gì phải báo động cả.”

Họ chẳng là gì nếu so về số lượng, và cũng không được báo trước có bao nhiêu tên sát thủ trong căn phòng này. Làm sao anh có thể có được một mình Liang ở một nơi nào đó khi tất cả kết thúc chứ.

“Có ai đó đã từng nói với ông rằng ông là một con lừa vênh váo chưa, Liang?” Warren vờ như ngẫu nhiên hỏi.

“Tôi tin ông đã từng nói một lần trước đây, thuyền trưởng.”

“Tôi chỉ vừa mới nói thôi mà,” Warren nghiến răng, “bởi vậy chúng ta có thể kết thúc được rồi đấy.”

Gã Trung Quốc gật đầu và lẩn vào bên trong căn phòng. James vội bước lên phía trước, chống một cánh tay vào tường.

“Đó là lời đe dọa đến Amy phải không?” anh muốn biết.

Warren lắc đầu. “Không, những tên quan kiểu mẫu chỉ thích việc khiến những người ngoại quốc khốn đốn thôi, và tôi nghĩ sở thích ấy giờ đây thực sự đã quá bành trướng rồi. Nhưng tôi nắm ưu thế ở đây, Malory. Bọn chúng sẽ không phá vỡ sự hợp tác của tôi cho tới khi chúng biết chúng nắm được nó hay không.”

Cánh cửa được mở ra lần nữa, kết thúc luôn cuộc trò chuyện của họ. Một tên bảo vệ cúi người mời họ vào trong phòng. Ngay lập tức Warren nhận ra Zhang, nằm tựa đầu một cách lười biếng trên giường, bộ ga trải giường của hắn chỉ càng làm nổi bật căn phòng ngủ. Hắn trông đúng hơn là đang lõa lồ mà không có tẩu thuốc phiện nằm trên tay, và anh không thể ưa nổi sự phung phí – ít – nhiều xung quanh. Tim Warren như sủi bọt vì lão ta, thực sự là như vậy.

“Chiếc bình của tôi đâu rồi, thuyền trưởng?” Li ngay lập tức thay mặt cho vương gia của hắn hỏi.

“Cô gái đâu rồi?”

“Ông nghĩ đến chuyện mặc cả với tôi ư?”

“Tất nhiên. Vậy ông muốn cái gì nào, mạng sống của tôi hay chiếc bình?”

Liang và Yat-sen trao đổi ngắn bằng tiếng Trung Quốc. Warren đã lượm lặt được chút ít tiếng Trung Quốc trong chuyến đi đến Quảng Đông của anh, nhưng vốn liếng đó chẳng thể giúp anh có thể hiểu được cuộc thảo luận chóng vánh giữa bọn chúng. Đương nhiên, câu hỏi rất hiển nhiên của Warren đã đảm bảo chúng sẽ giữ anh lại đủ lâu để có thể đưa ra được câu trả lời. Zhang thích khiến con người ta quằn quại hơn cả những gì tên phiên dịch đã nói, và hắn đang nắm trong tay mối hận thù cực lớn đối với Warren ngay lúc này.

“Chúng tôi muốn cả hai, thuyền trưởng,” Li cuối cùng cũng trả lời.

Warren bật cười. “Tôi chắc chắn các người sẽ nói thế, nhưng đó không phải thỏa thuận.”

“Chiếc bình đổi cho cô gái, ông chẳng còn gì để trao đổi hết.”

“Có cố gắng đấy, nhưng ông biết thừa tôi sẽ không chấp nhận. Chỉ có một thỏa thuận duy nhất được thiết lập ở đây. Cô gái sẽ được thả, sau đó tôi sẽ trao cho ông chiếc bình, đồng nghĩa với việc tôi rời khỏi đây mà không bị sứt mẻ gì hoặc tôi sẽ đập thứ chết tiệt đó ra từng mảnh.”

“Ông hẳn sẽ rất vui lòng trông thấy từng phần của cô gái quay trở về với gia đình cô ta chứ?”

Warren không mắc câu, nhưng James nhất định sẽ mắc. Anh bước từng bước hung hăng về phía trước. Tay Warren vội chộp lấy để giữ anh lại, nhưng đã quá muộn. Những tên hộ vệ của Zhang ngay lập tức phản ứng với khả năng sự an nguy của vương gia của chúng bị đe dọa nghiêm trọng. Vào giây thứ hai, James lăn ra bất tỉnh trên sàn nhà, đủ lâu để bị trói tay và chân và bị lăn tròn ra ngoài. Chẳng cần dùng đến vũ khí gì hết, chỉ cần một trong những kỹ năng của nghệ thuật chiến đấu cổ xưa mà những tên hộ vệ của Zhang sở hữu thôi.

Warren biết tốt hơn là không nên xen vào, nếu không anh sẽ lâm vào tình trạng tương tự, và ít nhất anh cũng phải thể hiện là anh vẫn đang nắm những quân bài ở đây. Và bên cạnh đó, anh cũng không muốn sự giúp đỡ của James. Sức mạnh cơ bắp không hề hiệu quả khi chống lại những gã được huấn luyện dùng đôi bàn tay và đôi chân của chúng để giết người.

Anh thoáng nhìn về phía ông em rể khi thấy anh ta dần trở nên tỉnh táo, bởi vết thương thực sự không nghiêm trọng. Warren rất muốn biết những người Phương Đông làm thế nào mà có thể hạ gục một người đàn ông mang trong mình khả năng giết người như James một cách dễ dàng như thế. Đương nhiên, để người đàn ông này không kịp trở tay, phải tấn công anh ta bất ngờ. Nếu không anh có thể giáng thêm vài thiệt hại khác nữa – trước khi anh ta gục xuống.

“Rất hoan nghênh,” Warren nói lạnh lùng, quay mặt về phía Zhang và Li. “Nhưng chúng ta có thể quay lại công việc đang thảo luận lúc nãy được chứ?”

“Nhất định rồi, thuyền trưởng.” Li mỉm cười. “Chúng ta đang thảo luận về việc thả cô gái – từng phần một – để đổi lại sự trở về của chiếc bình. Không hơn, không kém.”

“Không thể chấp nhận được, và trước khi chúng ta để lãng phí thêm thời gian, ông phải biết rằng cô gái chẳng có ý nghĩa gì với tôi, không hơn gì một tạo vật xinh xắn, chiếc bình còn giá trị hơn. Anh trai của tôi đã đánh giá cao chiếc bình đó, nhưng tôi thì không. Như vậy nó đã bị rớt giá với người quan tâm hơn nhiều, không phải sao? Cứ giết tôi đi, rồi ông sẽ không nhận được thứ ông muốn. Gây tổn hại đến cô gái, ông cũng không nhận được thứ ông muốn. Hãy thả cô ấy ra, và tôi sẽ dẫn các ông đến chỗ chiếc bình. Chấp nhận hay không.”

Li phải hỏi ý kiến Zhang thêm một lần nữa. Warren không biết chuyện đó, ngoài ra anh sẽ trông đợi lời thú tội của Amy sẽ khiến anh thực sự không muốn cô nữa, bởi đã đẩy anh đến bờ vực thế này. Zhang, dù sao đi nữa, vẫn muốn trả thù và muốn cả chiếc bình. Nhưng bởi hắn chưa bao giờ đối xử một cách chính trực với người nước ngoài, hắn có thể thừa nhận bây giờ và nhận lấy mọi thứ hắn muốn muộn hơn một chút.

“Ông có thể sống, thuyền trưởng,” cuối cùng Li nói. “Nhưng cô gái sẽ ở lại trong sự giám sát của chúng tôi để bảo đảm ông sẽ tuân theo thỏa thuận cuối cùng của ông.”

“Chiếc bình đang ở Mỹ. Ông không thể giam cô gái trong suốt khoảng thời gian tôi đến đó và quay lại đây. Gia đình của cô ấy sở hữu thứ quyền lực có thể lôi ông ra chất vấn chỉ trong vài ngày đấy.”

“Hình như ông đang lầm tưởng chúng tôi sẽ để ông rời khỏi đây một mình để lấy chiếc bình sao?” Li hỏi, rõ ràng rất buồn cười với ý nghĩ ấy. “Không, thuyền trưởng ạ, tất cả chúng ta sẽ tham gia chuyến đi cùng nhau trên thuyền của chúng tôi, bao gồm cả cô gái. Ông có thể đưa cô ấy quay về với gia đình mình sau khi ông hoàn thành bản giao kèo.”

“Ông đúng là loạn thần kinh nếu ông nghĩ tôi sẽ bị ghim vào cái thuyền này với… người phụ nữ đó.”

“Phải thế thôi không thì cô ấy sẽ chết. Và như vậy là thu xếp xong thỏa thuận của chúng ta. Như ông nói, chấp nhận hoặc không.”

Warren nghiến chặt răng lại. Anh đã chơi quân bài của mình, nhưng Zhang vẫn nắm trong tay phần thắng miễn là hắn giữ Amy.

Bình luận
720
× sticky