Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

When A Texan Gambles

Chương 20

Tác giả: Jodi Thomas

Sarah mặc một trong những bộ váy mới của cô với đăng ten viền ngay cổ áo và tay áo. Đứng trước gương cô không làm gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào mình. Cô chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ đang đứng trước mặt cô. Mái tóc. Đôi mắt. Nó không giống như những gì cô đã nhìn thấy trong quá khứ. Cách đây gần 2 năm cô đã từng soi mình trong tấm gương của Bà Vee. Kể từ đó cô chỉ có thời gian liếc nhìn mình qua hình ảnh phản chiếu trong cửa sổ hay dưới làn nước.

Cô di chuyển lại gần tấm gương. Dù thế nào đi nữa, người ở trong gương lúc này đã trở thành một người phụ nữ. Sarah đứng thẳng người. “Kể từ lúc này mình sẽ không để cho bất cứ ai can thiệp vào cuộc đời của mình”, cô nói với chính hình ảnh phản chiếu của mình. “Mình đã là một người phụ nữ trưởng thành”. Cô vén hai bên tóc lên bằng cái kẹp ngà nhỏ mà những quý bà ở tiệm quần áo đã nói rằng nó hợp với bộ váy cô đang mặc.

Khi cô trở lại phòng khách, ánh mặt trời lấp lánh ngoài cửa sổ báo hiệu một ngày đẹp trời. Giữ đúng lời hứa của mình, Norma giữ lấy khẩu súng trường và quan sát cửa ra vào. Nhưng Sarah thấy rằng cô ta vẫn còn đủ sức ăn hết hai đĩa đồ ăn sáng và uống sạch phân nửa bình cà phê trong khi đang làm nhiệm vụ canh gác. Họ trải qua cả buổi sáng nói chuyện với nhau trong khi Norma vẫn bồn chồn không yên.

“Tôi không thể cứ chờ ở đây được”, Norma đã rên rỉ điều này lần thứ 10 trong ngày. “Tôi không thể ở đây trong khi những đứa con của tôi có thể bị thương, cũng có thể đã bị hắn ta giết chết. Tôi phải đi xem chúng có sao không. Tôi đáng lẽ nên cùng với cậu ta đi tìm Ellie”.

Sarah cố gắng trấn tĩnh cô ta, nhưng sự thật là cô cũng đồng ý như thế. Cách đây vài tiếng khi Sam rời khỏi, lúc đó nó dường như là một điều tốt, nhưng bây giờ cô ước gì mình cũng đi theo anh. Có thể cô không biết sử dụng súng như thế nào hay có thể chẳng giúp ích được gì, nhưng cô cần phải biết là anh được an toàn. Nghĩ về thời gian đã qua trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi của họ, cô nhận ra anh luôn khiến bản thân bị thương, và cô cần phải đưa anh rời khỏi đó trước khi anh gục ngã. Nếu như không có cô ai sẽ giúp anh chạy trốn chứ?

“Cô sẽ không đi đâu cả”, Sarah cố gắng giải thích với người phụ nữ quầy rượu đang nằm đó với bộ váy dính đầy máu và nước mắt. “Nhưng không ai biết tôi cả. Tôi có thể đi một vòng và xem mình có nghe ngóng được gì hay không. Nếu có chuyện gì xảy ra thì mọi người chắc chắn sẽ bàn luận về nó”.

Norma kéo cái khăn choàng quanh người. “Cô không thể đi mà không có tôi được. Tôi biết đường và biết ai để hỏi”.

Không nói gì thêm cả hai người phụ nữ cùng gật đầu với nhau. Mười phút sau họ đã rời khỏi khách sạn và bước vào một thế giới khác. Nhiều loại mùi vây quanh Sarah.

Sarah cố gắng cất bước để theo kịp sải chân dài của Norma. Sam đã nói đúng, nơi này không dành cho cô. Một kẻ say rượu ngã nhào ngay cửa khi hắn vừa bước ra khỏi quán rượu. Hắn đâm sầm vào người Norma khiến cô ta va vào Sarah. Cả hai người cố đứng vững khi Norma quát tên say rượu đó. Một kẻ ăn xin cứ bám theo họ cầu xin bố thí vài đồng. Những đứa trẻ chạm vào váy của Sarah khi chúng chơi đùa quanh những cỗ xe ngựa. Những chiếc xe chất đầy than đậu hỗn loạn trên đường, tạo ra lớp bụi cao ngang người cô.

Họ đáng lẽ nên ở lại khách sạn. Ít nhất khi ở đó, rắc rối phải đi xuyên qua cánh cửa mới có thể làm tổn hại đến họ. Ngay tại đây, trong con hẻm này, nó có thể đến từ bất cứ nơi nào. Sarah ước gì cô đã đem theo con dao của cô. Ít ra cô phải có cái gì đó để tự bảo vệ mình. Hoặc có thể cô nên đem theo một trong những khẩu súng lục của Sam. Nói cho cùng anh có đến tận hai khẩu súng. Chắc chắn anh sẽ không cần phải hạ gục cùng lúc sáu tên tội phạm.

“Đây là nơi tôi sống”, Norma thì thầm bên cạnh Sarah. “Cô hãy ở lại. Tôi sẽ vào xem có ai trên lầu không”.

Sarah gật đầu, tạ ơn trời cô không phải bước vào bên trong. Con đường đầy những mối nguy hiểm nhưng bóng tối ở hành lang phía trong còn đáng sợ hơn. Tiếng khóc của một đứa bé hòa vào cuộc tranh luận và tiếng người mẹ quát những đứa con của bà ta.

Norma biến mất và Sarah đứng đó đợi cô ta.

Cô có thể nghe thấy nhịp tim cô đang đập thình thịch trong lồng ngực. Ngoại trừ khi còn ở trong đoàn tàu xe ngựa tại những buổi tụ tập, Sarah chưa bao giờ ở nơi nào có hơn chục người cùng một lúc vây quanh cô. Bây giờ cô cảm thấy như thể mình đang đứng tại trung tâm của đám đông. Cô có thể nghe thấy tiếng họ nói chuyện, ho khan và đi lại trên đường. Mùi cơ thể của họ vây quanh cô. Dường như họ ngày càng di chuyển lại gần hơn. Hơi thở của họ khiến không khí trở nên nóng lên.

Sarah bước lùi lại tựa vào bức tường gạch, ít nhất như thế cô sẽ tránh được những đứa trẻ đang chạy nhảy và những tên say rượu trên con đường này.

“Tụi bây xem kìa, một quý cô!” một gã đàn ông còn trẻ, chỉ hơn một đứa bé trai, đang kéo xe goòng chất đầy than đủn vào người cô.

Sarah xoay tròn và tránh khỏi gã, hắn nhắc cô nhớ đến những con chuột chũi, bụi than bám đầy trên da và quần áo của hắn ta.

Một bàn tay khác ngăn không cho cô di chuyển khi cô tránh khỏi gã.

Cô xoay người và nhìn chằm chằm vào gương mặt của người đàn ông trông có vẻ già hơn gã kia. Một tay hắn giữ cái xẻng, tay còn lại túm lấy tay áo của cô. Hắn ta thậm chí còn thô tục hơn lúc đầu. Hàm răng của hắn hầu như mất hết, và điểm duy nhất trên cơ thể hắn còn sạch sẽ chính là khoảng giữa mũi và môi trên của hắn.

Mùi than lắp đầy hai lá phổi của Sarah khi cô hít một hơi để la lên. Hắn ta tựa cái xẻng vào tường và cười nham nhở khoe hàm răng hầu như mất hết.

“Thứ lỗi cho tôi”. Hắn ta nhìn chẳng có tí gì là ăn năn. “Tôi không có ý định làm bẩn bộ váy đẹp của quý cô”. Hắn chạm nhẹ vào tay cô, khiến nó trở nên bẩn hơn. Tôi chắc chắn cô đây rất vui khi tình cờ gặp chúng ta. Phải thế không, Charlie?”

Gã còn lại cười nắc nẻ trước câu nói của bạn hắn.

Sarah cứ lùi lại cho đến khi vai cô chạm vào tường. Bên trái cô là đống rác chất cao đến nửa người, bên phải là con hẻm mờ tối. Sarah ngó qua vai gã ta để nhìn vào nơi mà Norma đã biến mất, nhưng cô không thể nhìn thấy gì ngoài cái gã to con đứng trước mặt cô.

Cô tự thuyết phục bản thân rằng những gã này không nguy hiểm. Dù sao đi nữa, bây giờ là ban ngày và họ đang đứng ở nơi công cộng.

“Cô đi ra ngoài này một mình sao?” gã cầm đầu hỏi. “Có vẻ như quý cô không phải người sống tại đây. Cô bị lạc sao?” Hắn ta không chờ nghe cô trả lời mà nói tiếp. “Cô là người có mái tóc đẹp nhất mà tôi từng được thấy đấy”.

Sarah bắt đầu co rúm lại khi cả hai người đàn ông đó nhìn chằm chằm vào cô như thể chúng đang mò tìm một báu vật lạc trong đống rác.

Hắn nâng tay lên vuốt ve đầu của cô, nhưng còn cách cô khoảng một centimet thì tự nhiên hắn ta dừng lại.

Sarah ngước lên và nhìn thấy một bàn tay đang túm chặt lấy cánh tay của tên sún răng. Sau đó cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc, trầm và thấp cất lên. “Nếu tao là mày, tao sẽ không bao giờ nghĩ đến việc chạm vào quý cô này lần thứ hai đâu”.

Sarah nhìn ngang qua và thấy bờ vai rộng của Jacob Dalton. Thậm chí trong con hẻm mờ tối này, những hào quang rạng rỡ vẫn gắn chặt lấy vòm ngực của anh ta.

“Mày nghĩ mày là ai…” gã sún răng quay người lại.

“Buổi sáng tốt lành, bà Gatlin”, Jacob nói, vẫn còn giữ chặt lấy cánh tay của gã ta.

“Anh cũng thế, Cảnh sát Dalton”, Sarah cố gắng không cười lớn lên khi cô nhìn thấy kẻ có bàn tay dơ bẩn kia nhũn ra như cọng bún, từ bỏ cố gắng thoát khỏi cái sít chặt của Jacob. “Tôi rất vui khi được gặp lại anh”.

Jacob dường như nhớ ra việc cần làm, anh thả tay của gã ra, nghiêng nón chào Sarah. “Cô có phiền không nếu tôi đi chung với cô?”

Hai gã chở than hối hả chạy về xe ngựa của họ và lái xuống đường mà không hề quay đầu nhìn lại.

“Thực ra tôi đang chờ một người”, Sarah trả lời. “Nhưng anh có thể cùng chờ với tôi”.

Jacob nhìn khắp con đường. “Gatlin không bỏ cô ở đây một mình đó chứ. Nếu hắn ta làm thế, tôi sẽ phải nói chuyện và đấm hắn ta vài cái cho tỉnh táo đầu óc”.

Sarah mỉm cười. “Không, anh ấy thậm chí còn chẳng biết tôi ở đây”.

Jacob thư giãn và Sarah không thể không nghĩ rằng rằng anh chàng cảnh sát này nên thấy anh ta đang đối mặt với một người vợ vô tâm dễ hơn là gọi Sam Gatlin là một kẻ ngốc.

“Bà Gatlin, nếu cô không thấy phiền thì tôi phải nói rằng bộ váy cô đang mặc trông rất đẹp”.

Sarah đỏ mặt. “Tôi chẳng thấy phiền gì cả, chỉ là xin anh hãy gọi tôi là Sarah”. Trước giờ người ta chỉ cô bằng tên thôi.

“Được thôi. Nhưng cô cũng phải gọi tôi là Jacob mới được”. Lúc này trông anh ta trẻ hơn cách đây một phút, khi anh ta đang đe dọa hai gã kia chỉ bằng câu nói đơn giản của mình. “Sarah này, cô thật sự không nên đi loanh quanh thị trấn này mà không có ai bảo vệ”.

Jacob sống sót tới ngày giờ này bởi anh luôn sẵn sàng cho những cuộc chiến. Thế mà lúc này anh đang bị tấn công bởi một đống quần áo khổng lồ.

Trước khi cả hai kịp có phản ứng gì, Norma đã lao vào anh. “Tránh xa quý cô đó ra, chàng cao bồi!”

Jacob nhấc tay lên để chặn lại cơn mưa nắm đấm đang hướng về phía anh. Anh với lấy súng, nhưng rõ ràng người phụ nữ này đang bảo vệ Sarah.

“Cô ấy không muốn dính líu đến ai đâu”, Norma tiếp tục đánh vào người Jacob. “Mẹ anh không dạy anh rằng không được đụng vào những quý cô tốt hay sao?”

Sarah cố giới thiệu Jacob với Norma, nhưng anh chàng cảnh sát này trong có vẻ khá thích thú với trò chơi này.

“Sarah! Giúp tôi thoát khỏi cô ấy coi!” Jacob năn nỉ.

Norma ngừng lại và nhìn Sarah.

Sarah cố gắng trở nên nghiêm túc. “Jacob Dalton, gặp người bảo hộ của tôi nào!”

Anh gạt những sợi tóc ra khỏi gương mặt điển trai của mình và cố gắng cúi nhẹ người chào Norma. “Rất vui khi được gặp cô”. Khi anh đã chắc rằng Norma không có ý định tấn công mình nữa, anh hướng sự chú ý của mình trở lại với Sarah. “Tôi đã sai. Có lẽ tôi mới là người không nên đi loanh quanh mà thiếu sự bảo vệ”.

Norma khoanh tay dưới ngực và liếc nhìn anh. “Cô biết anh chàng cao bồi này sao, Sarah?”

“Anh ấy là bạn của Sam và anh ấy vô hại”. Jacob nhìn có vẻ khó chịu vì lời bình luận đó nhưng Sarah đã nói tiếp. “Cám ơn cô vì đã cố bảo vệ tôi”, cô cúi người lại gần người phụ nữ quầy rượu. “Cô tìm thấy con gái của mình chưa?”

Norma lắc đầu. “Chưa, nhưng tôi nghĩ con bé không sao”

Sarah gật đầu. Cô thấy sợ nếu như họ tìm ra Ellie đã chết.

Norma nhấc gói đồ cô ta đã ném vào người Jacob. “Tôi đã nói chuyện với cái gã say xỉn nằm ở hành lang. Gã nhớ sáng sớm này có thấy một anh chàng to lớn đến đây và đá vào cánh cửa phòng, nhưng gã không nhớ đã nghe thấy tiếng súng”.

“Đó chính là Sam”, Sarah thì thầm.

Norma gật đầu. “Gã ta say bí tỉ nhưng gã nhớ đã nhìn thấy con trai tôi đi theo một người đàn ông bự con ra ngoài theo lối cửa sau. Tôi đã ngó quanh nơi chúng tôi sống. Nó rất bừa bộn nhưng tôi không thấy bất cứ vết máu nào”.

“Máu?” Jacob bước lại gần. “Ở đây có chuyện gì vậy?”

Sarah khoác lấy tay của anh. “Khi nào chúng ta về đến khách sạn tôi sẽ kể với anh”. Khi Norma không có phản ứng gì cô nói thêm. “Nếu Sam đã rời đi, hầu như chắc chắn anh ấy sẽ không trở lại đây. Cho đến khi Sam liên lạc, chúng ta sẽ an toàn hơn khi chờ anh ấy tại khách sạn”.

Norma nghe theo những gì Sarah vừa giải thích. Jacob để họ lại dưới những bậc thang dẫn vào khách sạn và nói rằng anh ta sẽ khiểm tra những thông tin về Reed, có thể cảnh sát ở đây có chút ít thông tin về hắn.

Khi Jacob chuẩn bị rời đi anh lùi lại hai bước và quay người lại. Anh ta tóm lấy cánh tay của Sarah khi cô vừa bước lên bậc thang thứ hai. “Tôi quên mất. Tôi nghe đồn Zeb Whitaker đang ở trong tù. Tôi sẽ cố gắng xác định thông tin này ngay khi tôi có thể”. Anh ta mỉm cười với Sarah. “Nếu may mắn, cô sẽ không phải lo lắng về hắn ta nữa”.

Sarah nhảy lên thích thú, đưa một tay lên ôm lấy cổ anh chàng cảnh sát trẻ. “Tạ ơn Chúa! Ban đêm tôi không thể nào ngủ được khi nghĩ đến việc hắn đang ở nơi nào đó lùng sục tôi”.

Ngay khi anh ta để cô đứng lại trên bậc thang, Sam đã đứng phía sau Jacob. Trước khi Sarah có thể báo tin tức tốt lành đó với anh, chồng cô đã lao lên những bậc thang và biến mất nơi cánh cửa rộng.

“Chúa ơi”, Norma khẽ thì thầm. “Anh ta đang giận dữ đó”.

“Cô có muốn tôi lên cùng để giải thích với hắn ta không?” Jacob nhăn trán khi anh chạm vào khẩu súng lục của mình.

Sarah lắc đầu. “Dĩ nhiên là không. Anh ấy sẽ cảm thấy hài lòng khi biết được chúng tôi không phải lo lắng về Zeb nữa”.

Jacob nhướng mày lên. “Sam Gatlin dường như không phải loại đàn ông vui mừng vì một thứ gì đó. Tôi có thể thấy hắn ta đang nổi điên lên đấy”.

“Hay có thể đang chuẩn bị trừ phạt ai đó”, Norma nói thêm.

Bình luận
720
× sticky