Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

When A Texan Gambles

Chương 13

Tác giả: Jodi Thomas

Sam đun cà phê trên một ngọn lửa nhỏ trong trại khi Sarah và bọn trẻ vẫn đang ngủ. Bình minh đã tan dần trên thảo nguyên, mang theo một con gió trong lành thoảng mùi xô thơm, nhưng anh khó mà cảm nhận được điều đó. Nỗi lo lắng hằn sâu trên trán anh, ngày hôm nay sẽ cực kỳ khó khăn.

Nếu anh là người hạ trại đêm qua, anh sẽ chọn một chỗ khác cách đây khoảng 100 yards, nơi đá và những bụi cây có thể cản được gió và có đủ củi để sưởi ấm. Và có đủ chỗ ẩn nấp cho một cơn mưa đạn, anh nghĩ khi nhìn Sarah cuộn người trong giấc ngủ và với sang chỗ anh. Cô ấy đã run rẩy cả đêm qua nếu không được anh ôm chặt. An tự nhắc nhở bản thân mình rằng cái lạnh là lý do duy nhất khiến họ ôm nhau ngủ.

Cô ngồi dậy và vươn vai, không biết rằng trông mình đẹp như thế nào. “Chào buổi sáng”.

“Chào buổi sáng”, anh đưa cho cô một cốc cà phê nâu bốc khói.

Cô vẫn mặc cái váy cũ, bây giờ trông nó đầy bụi bẩn và nhăn nhúm. Phần lớn tóc cô đã tuột ra khỏi bím tóc mà cô đã tết sáng hôm qua. Nhưng cô hấp dẫn anh bằng vẻ đẹp của mình. Anh không thể tin được người phụ nữ này đã đề nghị anh hôn.

Đề nghị đó rất đơn giản và vô tội. Nhưng những điều mà anh cảm thấy cũng như những điều mà tâm trí anh lang thang đến khi anh chúc cô ngủ ngon lại chẳng vô tội chút nào. Nếu anh hôn cô thêm một lúc nữa thì anh chắc là mình sẽ không thể nào dừng lại được.

“Có một con suối ở gần những tảng đá này đấy, nếu em muốn rửa ráy”. Anh cố gắng rũ khỏi đầu cái cách mà cô dựa sát vào người anh. Cái cảm giác này thật là một giấc mơ dai dẳng giữa ban ngày.

Không nói gì, cô lấy gói đồ của mình và đi theo hướng anh chỉ. Cô trở lại khoảng nửa tiếng sau đó. Tóc cô ướt và đã được tết lại. Cô thơm mùi nước suối và kim ngân.

“Cảm ơn anh về bánh xà phòng. Em chưa bao giờ có nhiều như vậy”, cô nói trong khi cầm lấy cốc cà phê anh đưa.

Anh nhấc cái túi mà ông Moon đã thêm vào trong hành lý của họ và ném về phía cô. “Anh nghĩ là em biết anh đã mua cho em cái này để em gói đồ đạc của mình. Nếu em nghĩ em cần đi đâu đó với nhiều đồ, em có thể cho chúng vào túi”.

Cô nhìn cái túi như thể chưa nhìn thấy nó bao giờ. “Cảm ơn anh”. Cô cẩn thận gỡ đồ đạc của cô khỏi mảnh vải mà cô dùng để gói chúng rồi nhét chúng vào cái túi. Sau đó cô gập mảnh vải lại và đặt chúng lên trên cùng”.

“Em có định mặc cái váy mà chúng ta mua không đấy?”

Sarah lắc đầu: “Không phải trên đường đi đâu. Em sẽ để dành nó”.

Sam đánh thức bọn trẻ dậy trong khi Sarah ăn sáng. Khi chúng đã được ăn và vào trong xe ngựa, anh buộc con ngực giống vào phía sau và trèo lên ngồi bên cạnh vợ mình.

“Em chẳng nói gì ngoài hai từ sáng nay”. Ý nghĩ cô hối hận về việc đêm qua thoáng qua đầu anh. “Anh đang bắt đầu nghĩ bọn trẻ làm em khó chịu. Anh chưa từng gặp những đứa trẻ lặng lẽ như vậy”.

“Đầu em đang có rất nhiều thứ”, cô nhìn thẳng. “Và lũ trẻ chỉ đang đợi thôi, K.C nói thế, nhưng nó không nói với em là chúng đang chờ đợi điều gì”.

Anh liếc xem chúng có nghe thấy không. Chúng đang ngồi phía sau xe đu đưa những cành cây như thể đang câu cá. Thậm chí trong lúc chơi chúng cũng thì thầm và dùng những ký hiệu như thể chúng đã được dạy không bao giờ được gây sự chú ý.

Anh không hỏi cô đang nghĩ gì. Nhiều năm trước đây anh đã không còn ngủ quá giấc mỗi khi có kẻ đang cố gắng tìm giết anh, nhưng anh có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi phản chiếu trong đôi mắt xanh của Sarah. Cố gắng để làm cô không lo lắng về Zeb Whitaker, anh nói: “Em có nhớ khi Denver Delany nói em hãy đưa anh đến hẻm núi Satan không?”

Sarah gật đầu.

“Chỗ mà em dừng lại chỉ là một nửa quãng đường đến đó thôi. Rất ít người biết có một con đường khác để ra khỏi vùng sông đó. Đối với nhiều người, hẻm núi Satan chỉ là một nơi mà họ bàn tán về, nhưng chỉ có vài người biết đường đến đó. Anh thậm chí còn nghe có người nói đó chỉ là một nơi tưởng tượng. Thỉnh thoảng một người biến mất và tin đồn lại rộ lên. Họ sẽ cho rằng anh ta đã đến hẻm núi Satan, như thể đó là một nơi huyền bí vậy”. Anh dừng lại. “Chập tối em sẽ thấy nó”.

“Anh định bỏ em ở đó à? Đó có phải là nơi anh nghĩ em sẽ an toàn không?”, giọng Sarah run rẩy.

Sam cười. “Em sẽ an toàn ở đó nhưng anh sẽ không bỏ rơi em đâu. Chúng ta sẽ để bọn trẻ lại một trang trại trong hẻm núi đó. Trước khi Sarah kịp phản đối, anh nói thêm, “với cha chúng”.

“Nhưng anh là cha chúng cơ mà”?

“Khi Malone đưa chúng đến khoảng rừng thưa, anh ta có thể nghĩ chúng là con anh hoặc đó có thể là những gì mẹ chúng nói với anh ra. Cô ấy không thể nói cho Malone hay bấy kỳ ai biết ai là cha của bọn trẻ và anh ta đang ở đâu”.

“Em không hiểu”.

Sam lắc đầu. “Đó không phải là bí mật của anh để kể cho em đâu, Sarah. Tất cả những gì anh có thể nói là cha đẻ của chúng sẽ rất vui khi gặp chúng. Anh chưa từng gặp người đàn ông tên là Tennessee Malone và anh muốn biết anh ta sẽ đoán thế nào về việc anh mang bọn trẻ đến chỗ cha của chúng. Anh ta có thể là một người bạn của mẹ chúng, nhưng anh ta đã tận dụng cơ hội để bỏ lại chúng trong khoảng rừng”.

Sam nhìn bọn trẻ. “Nếu anh không đến thì sao? Rõ ràng là cha chúng không biết chỗ để tìm chúng. Anh ta sẽ gặp nguy hiểm nếu đi xa khỏi hẻm núi Satan, nhưng anh cho rằng anh ta sẽ đến đó nếu anh ta nghi ngờ bọn trẻ ở đó”.

Cô nhìn anh gần hơn. “Anh có chắc anh không phải là cha chúng không?”

“Chắc chắn”, anh cười. “Nhưng anh e là không thể nói cho em tại sao anh lại biết điều đó. Anh đã nói nhiều quá rồi. Em biết nhiều quá sẽ gặp nguy hiểm đấy”.

Sarah gật đầu. “Anh đã kể cho em nhiều như vậy vì anh tin em, phải không Sam?”

Anh nhìn ra thảo nguyên trước mặt. “Anh đoán là anh tin em hơn tất cả mọi người trong một khoảng thời gian dài”. Anh nhìn cô. “Chết tiệt, giá mà anh biết tại sao”.

“Anh buộc phải tin bạn đời của mình thôi. Em nghĩ đó là một quy tắc”.

“Em không phải là bạn đời của anh. Lúc này em là vợ anh”. Anh không cần phải nói với cô anh phân biệt hai cách gọi này thế nào.

Sarah nhìn vào bàn tay mình. “Em biết. Em sẽ là vợ anh chứ không phải bạn đời của anh. Nhưng em sẽ chưa phải vợ anh cho đến khi em sẵn sàng. Anh đã hứa với em như vậy. Anh hứa là sẽ không ép buộc em”

“Anh không nuốt lời đâu, Sarah”. Sam cau có. “Anh đã nói với em là đó không phải là điều anh muốn ở em. Anh muốn em sẵn sàng với anh hoặc là không gì cả”. Anh biết điều đó, đối với anh, bạn đời chỉ có thể đến một lần trong đời. Thậm chí khi đó, một cuộc hôn nhân thật sự cũng chẳng tồn tại được lâu nếu anh cứ theo đuổi công việc của mình. Nhưng nếu điều đó đến với anh, anh muốn có một cuộc hôn nhân thật sự chứ không phải chỉ là cô thực hiện nghĩa vụ của một người vợ. Cũng không phải một người vợ mà anh bỏ tiền ra mua và ngủ cùng vì số tiền đó.

Sam nghe thấy lũ trẻ cười và nhớ lại những điều giữa bố mẹ chúng mà anh đã từng nghe. Cha của chúng là một tội phạm đi cùng các đồng bọn khác và mẹ chúng là một gái điếm đi từ thị trấn này sang thị trấn khác, nhưng khi họ đến với nhau thì thế giới không có gì tồn tại ngoài hai người bọn họ. Anh đã quan sát họ trong một đêm từ chỗ khuất. Quán bar chật kín những người nuôi bò và những tay cờ bạc, nhưng họ cũng chỉ nhìn thấy nhau mà thôi. Frank Jackson không làm gì hơn là chạm vào tay và cọ vào má cô ấy, nhưng Sam đã phải quay đi vì sự thân mật giữa họ.

Sam muốn một tình yêu như vậy, không phải thứ tình yêu có thể mua bằng vài đồng trả tiền phạt. Nhưng có thể anh đang muốn một điều không tưởng. Anh muốn một người phụ nữ cũng muốn anh.

Chẳng còn điều gì để nói với Sarah nữa cả. Thậm chí nếu cô nghĩ rằng anh ép buộc để đưa cô đi, cô không biết anh đủ rõ để quan tâm đến anh.

Họ rơi vào sự im lặng ngượng nghịu. Thời tiết ấm hơn và nhiều giờ đã trôi qua, họ không nghĩ về bất kỳ điều gì ngoài mối nguy hiểm phía trước. Chuyến đi suôn sẻ hơn vì Sam biết vùng này đủ rõ để biết những chỗ nào cần tránh. Anh dừng lại hai lần để cho họ duỗi chân tay.

Sarah theo anh khi anh kiểm tra lũ ngựa. “Bọn trẻ im lặng quá. Em chưa bao giờ nghe thấy đứa bé nhất nói gì cả”.

Sam không nhìn cô. “Chúng đã được dạy dỗ tốt đấy. Anh đoán là mạng sống của chúng phụ thuộc vào việc chúng giữ im lặng”.

Cô tiến lại gần anh và thì thầm, “Sam, em lo cho chúng. Chúng ta sẽ là những người tệ hại nhất ở gần chúng lúc này. Nếu như rắc rối xảy đến trước khi chúng gặp được cha chúng thì sao, giả sử người cha mà anh nói đến có thật? Em thậm chí còn không biết bắn súng thế nào. Làm sao mà em bảo vệ chúng được?”

“Anh hiểu. Đó là lý do tại sao anh đang đưa chúng đến nơi nào đó an toàn nhanh nhất có thể. Trong vài giờ nữa chúng có thể ở với cha, và tất cả những gì mà anh phải lo lắng lúc đó là em”.

Cô dựa vào anh, bất chợt cần hơi ấm từ anh. Sam không hỏi có chuyện gì, anh chỉ ôm cô nhẹ nhàng. Người phụ nữ này không biết cô đã làm anh cảm thấy thế nào chỉ bằng cách chạm vào anh bình thường thế này.

“Em không dũng cảm đâu, em chưa bao giờ dũng cảm cả”, cô thì thầm trên ngực anh.

“Em dũng cảm mà. Em đã cưới anh đấy, đúng không?”. Anh nói trên tóc cô.

Khi cô quay đi, Sam không cố gắng ôm cô. Khi cô đi về phía cỗ xe ngựa, cô cười. “Em cưới anh bởi vì trông anh dường như có dao trong khi phần lớn đàn ông…”. Cô nhìn về phía anh và nhướn lông mày lên. “Tuy nhiên em không thấy chúng có ích cho lắm từ hồi chúng ta cưới nhau”.

Sam đi theo và nhấc cô lên cỗ xe ngựa. Trước khi cô quay đi, anh cọ râu vào má cô “Rồi em sẽ thấy, ngay khi anh tìm thấy nước nóng thôi”.

Bàn tay nhỏ nhắn của Sarah trượt dọc theo hàm anh, đùa nghịch với bộ râu của anh.

Hành động đó rất nhỏ, không hơn một cái động chạm là bao nhưng Sam đã nghĩ về nó một tiếng đồng hồ. Anh thậm chí còn tự hỏi cô sẽ làm gì nếu anh yêu cầu cô chạm vào anh như thế lần nữa. Cuộc hôn nhân trên danh nghĩa của họ ngày càng trở nên khó khăn. Theo như anh nghĩ thì vấn đề ở đây là ranh giới giữa kết hôn và làm tình. Cô muốn ngủ cạnh anh, cần anh bên cạnh, thậm chí còn đề nghị anh hôn, nhưng rõ ràng là cô không thích việc làm tình.

Anh nghĩ rằng đối với Sarah thì làm tình chỉ là một hành động thông thường nhưng đối với anh thì nó có ý nghĩa hơn thế. Hoặc ít nhất là anh muốn nó như thế. Anh đã từng làm điều đó trong quá khứ và cô cũng vậy. Anh cũng đã nhìn thấy nhiều đôi bày tỏ tình cảm yêu đương. Thế thì tại sao anh lại không thể làm thế? Đó như một điều bí mật của cuộc sống đối với họ. Một thứ ngôn ngữ riêng mà họ nói với nhau và không ai có thể hiểu được. Anh không chắc mình có thể giải thích điều đó với Sarah. Về phần anh, anh luôn nghĩ tình yêu đi cùng với hôn nhân, nhưng Sarah đã kết hôn mà không biết tí gì về nó cả.

Giữa buổi chiều, vùng đất họ đi qua lổn nhổn đá, với những con đường gập ghềnh xuyên qua thảo nguyên. Những trang trại nhỏ được rào thấp thoáng đây đó, nhưng không có biển chỉ đường hay bất cứ cái tên nào trên đường cả.

“Đây là nơi nào?”, cuối cùng cô hỏi. “Em không thể nói chính xác nhưng có điều gì đó không ổn”.

“Trước khi xảy ra cuộc nội chiến, một tay cờ bạc đã giành được thung lũng này trong một cuộc đua ngựa. Anh ta đã đặt cược vào một con ngựa đua tên là Satan nên anh ta đã gọi nơi này là hẻm núi Satan. Thỉnh thoảng tay cờ bạc đó bán những trang trại nhỏ cho những người muốn có một cuộc sống yên tĩnh. Những người thích ẩn náu. Họ thay tên họ và chuyển đến sống ở đây. Là một sát thủ, thật là ngu ngốc nếu anh ta muốn đi vào trong thị trấn, nhưng luôn có một chỗ mà người khác có thể gặp anh ta ở đó”.

“Sao anh biết tất cả những chuyện này?”

“Anh đã giúp vài người lẩn trốn. Anh thậm chí còn bảo họ cứ bắn anh nếu anh ngu ngốc đến mức đến đây tìm họ. Anh chỉ hi vọng họ hỏi anh trước khi anh ở trong tầm bắn”.

Sarah nhìn thấy bóng phản chiếu của một khẩu súng nhô ra từ vách đá phía trên. “Ai đó đang theo dõi chúng ta”, cô nói.

“Anh biết. Họ đã theo dõi ta khoảng một tiếng rồi. Họ đã để chúng ta vượt qua khu rừng một cách dễ dàng. Đó là nơi xa nhất mà những kẻ lạ mặt có thể tới được”.

Sarah lại gần và trượt tay lên cánh tay anh.

Anh không nói dối và anh bảo cô đừng sợ.

Một đám sương mù mỏng đã bao phủ vào lúc họ đến một rừng cây. Nó bao quanh họ, làm không khí lạnh lẽo và cản trở tầm nhìn. Sam hạ trại trong khi cô chải đầu cho bọn trẻ, sau đó quấn từng đứa vào một cái chăn ấm. Trước sự ngạc nhiên của cô, chúng không hỏi gì cả.

Cô cố gắng cho chúng ăn nhưng dường như không đứa nào muốn ăn cả. Chúng đợi cho đến khi màn đêm buông xuống, tối tăm và lạnh lẽo. Đêm dần khuya, chúng trèo vào phía sau cỗ xe ngựa và đi ngủ.

Sarah không thể chịu đựng được sự im lặng nữa. Cô đi qua ngọn lửa. Khi cô đi vòng quanh Sam lần thứ ba, cô hỏi, “Chúng ta định đợi cả đêm à? Nếu có ai ở ngoài đó, chắc hẳn họ đã phát hiện ra chúng ta là ai rồi chứ. Nếu họ nghĩ chúng ta định làm hại họ, họ có thể giết chúng ta mười lần rồi ấy chứ”.

“Đừng để lửa trong trại”, Sam nói, như thể không nghe thấy câu hỏi của cô.

Sarah tiếp tục đi vòng quanh. Cô muốn hét lên là cô không chịu đựng được việc cứ ngồi không mà đợi thế này. Bất cứ ai đang theo dõi họ có thừa thời gian để xuất hiện và gặp họ rồi. Có thể là chẳng có ai cả. Có phải Sam định ở lại trong khoảng rừng thưa này mãi không? Cô quyết định phải nói chuyện với anh. Họ nên đi vào trong thị trấn. Như họ đã thảo luận trước đó, nếu có ai đó muốn giết họ thì hắn đã làm lâu rồi. Anh có thể phân vân với việc đi xa hơn, nhưng cô đã mệt mỏi với việc chờ đợi. Kiên nhẫn chưa bao giờ là thứ cô có. Không ai, kể cả những tên tội phạm, lại coi một người phụ nữ và ba đứa trẻ là nguy hiểm cả.

Vừa lúc Sarah nhận ra cô đã ra khỏi quầng sáng của ngọn lửa, một cánh tay ghì lấy vai cô và kéo cô ra phía sau. Cô mở miệng ra định thét lên cảnh báo Sam nhưng trước khi âm thanh thoát ra khỏi họng cô, cô cảm thấy một miếng giẻ nhét vào miệng mình.

Sự sợ hãi chạy theo những mạch máu của cô khi cô vật lộn để thoát ra trong bóng tối. Cô giãy giụa nhưng chỉ chạm vào không khí hoặc sương mù. Bàn tay chắc khỏe kéo chặt cánh tay cô ra phía sau, buộc cô chặt, không đếm xỉa gì đến việc cô đang phản đối. “Tôi không làm hại cô đâu”, một giọng nói miền nam trầm thì thầm khi một sợi dây thừng buộc quanh váy cô tại đầu gối.

Trong một thoáng, cô không biết mình tức giận vì kẻ tấn công hay vì Sam đã để điều này xảy ra. Anh như thể đang quan sát cô, bảo vệ cô. Sam đâu rồi? Chắc là đang ngồi bên ngọn lửa, uống cà phê và tự hỏi khi nào thì cô quay lại.

Kẻ tấn công nhấc cô lên vai hắn và đi đến phía sau những cái cây. Hắn đặt cô nằm giữa đắm lá và biến mất.

Sarah vật lộn với sợi dây thừng nhưng không có ích gì. Cô càng giãy giụa bao nhiêu thì cô càng lún sâu hơn vào đống lá bên dưới. Nếu cô cứ tiếp tục giãy giụa thì chẳng mấy chốc cô sẽ bị chôn vùi hoàn toàn và không ai, dù cho có vào ban ngày, có thể tìm thấy cô. Cô sẽ chết lặng lẽ. Và Sam có lẽ sẽ vẫn ngồi bên ngọn lửa và lầm bầm về việc anh đã bảo cô không được đi xa khỏi ngọn lửa thế nào.

Cô cố gắng trấn tĩnh khi nghe thấy giọng nói phát ra từ hướng cái trại.

“Gatlin, có phải mày không?”, một giọng miền nam kéo dài cất lên.

“Tao đây. Đến gần lại ngọn lửa đi”, Sam bình tĩnh trả lời.

“Tao không thể. Hạ vũ khí của mày xuống”, Reb trả lời.

“Tao không thể”, Sam nhại lại. “Mày vừa bắt vợ tao”. Đó giống một lời tuyên bố hơn là một câu hỏi. “Mày làm cô ấy bị thương và mày sẽ chết, Frank”.

“Tao không làm cô ta bị thương”, kẻ lạ mặt trả lời. “Cô ta bị trói vào và ở dưới cái cây thôi”. Hắn dừng lại một lát. “Mày biết là tao không làm đau cô ta mà, Gatlin”.

Sam kêu lên một tiếng. Sarah không biết đó là đồng ý hay gầm gừ.

Kẻ lạ mặt tiếp tục nói “Cô ta không ngon lắm, Gatlin. Mày có thể muốn suy nghĩ về việc ném cô ta trả lại và chờ một con khác ngon hơn”.

“Mày chưa nhìn cô ấy lúc ban ngày thôi. Cô ấy là một mỹ nhân đấy”, Sam trả lời.

“Tao sẽ nhớ điều này, Gatlin. Tao không định ở đây đến khi trời sáng đâu. Tao đến để xem mày đang làm gì tại hẻm núi Satan và để cảnh báo mày nếu mày không rời khỏi, mày và con vợ đáng yêu của mày sẽ bị chôn ngay tại đây đấy”.

“Tao cũng đoán thế. Tao có tin mới đây”.

Giọng miền nam thậm chí còn trầm hơn “Tao vừa mới biết là Molly của tao đã chết. Họ nói cô ấy bị bắn bởi những viên đạn lạc trong buổi lễ kỷ niệm ngày Quốc khánh. Không phải lỗi của ai cả. Tao nghe về điều này khoảng một tháng trước”.

Hắn im lặng một lúc lâu, sau đó thì thầm. “Ước gì tao có thể chào tạm biệt. Tao và cô ấy đã cưới nhau trong gần mười năm và chưa bao giờ có dịp sống với nhau quá vài ngày. Tao nghĩ là thật quá nguy hiểm cho cô ấy ở đây. Dù sao thì cùng cảm ơn mày vì đã đến báo cho tao biết”.

“Tao không đến để báo cho mày điều đó đâu. Tao có thứ này cho mày. Đến đây mà xem này”, Sam trả lời.

“Không, cảm ơn”, kẻ lạ mặt nói. “Tao nhớ lần cuối tao gặp mày, mày đã hứa là chúng ta sẽ không bao giờ đụng độ nhau, mày sẽ vẫn là sát thủ và cái đầu của tao thì vẫn có giá”.

“Đó là kế hoạch của tao, nhưng có ba đôi mắt ngạc nhiên bỗng dưng xuất hiện trong đời tao. Chúng đang nằm ngủ phía sau xe ngựa ấy”, Sam với và nhấc túi đồ của Sarah khỏi chỗ thức ăn. “Trên thực tế thì mày được hoan nghênh trên cỗ xe nếu mày có hứng thú mang chúng khỏi tao. Việc của tao xong rồi. Tao giao chúng cho mày đấy”.

“Hạ vũ khí xuống. Tao muốn thấy chúng”, giọng miền nam bỗng nhiên giận dữ.

Sam hạ thấp khẩu súng xuống, “Tao không bắn mày đâu, nhưng tao sẽ không ở trong hẻm núi Satan mà không có vũ khí. Tao thừa biết là mày không đến đây một mình”.

Cô cố gắng trấn tĩnh khi nghe thấy giọng nói phát ra từ hướng cái trại.

“Gatlin, có phải mày không?”, một giọng miền nam kéo dài cất lên.

“Tao đây. Đến gần lại ngọn lửa đi”, Sam bình tĩnh trả lời.

“Tao không thể. Hạ vũ khí của mày xuống”, Reb trả lời.

“Tao không thể”, Sam nhại lại. “Mày vừa bắt vợ tao”. Đó giống một lời tuyên bố hơn là một câu hỏi. “Mày làm cô ấy bị thương và mày sẽ chết, Frank”.

“Tao không làm cô ta bị thương”, kẻ lạ mặt trả lời. “Cô ta bị trói vào và ở dưới cái cây thôi”. Hắn dừng lại một lát. “Mày biết là tao không làm đau cô ta mà, Gatlin”.

Sam kêu lên một tiếng. Sarah không biết đó là đồng ý hay gầm gừ.

Kẻ lạ mặt tiếp tục nói “Cô ta không ngon lắm, Gatlin. Mày có thể muốn suy nghĩ về việc ném cô ta trả lại và chờ một con khác ngon hơn”.

“Mày chưa nhìn cô ấy lúc ban ngày thôi. Cô ấy là một mỹ nhân đấy”, Sam trả lời.

“Tao sẽ nhớ điều này, Gatlin. Tao không định ở đây đến khi trời sáng đâu. Tao đến để xem mày đang làm gì tại hẻm núi Satan và để cảnh báo mày nếu mày không rời khỏi, mày và con vợ đáng yêu của mày sẽ bị chôn ngay tại đây đấy”.

“Tao cũng đoán thế. Tao có tin mới đây”.

Giọng miền nam thậm chí còn trầm hơn “Tao vừa mới biết là Molly của tao đã chết. Họ nói cô ấy bị bắn bởi những viên đạn lạc trong buổi lễ kỷ niệm ngày Quốc khánh. Không phải lỗi của ai cả. Tao nghe về điều này khoảng một tháng trước”.

Hắn im lặng một lúc lâu, sau đó thì thầm. “Ước gì tao có thể chào tạm biệt. Tao và cô ấy đã cưới nhau trong gần mười năm và chưa bao giờ có dịp sống với nhau quá vài ngày. Tao nghĩ là thật quá nguy hiểm cho cô ấy ở đây. Dù sao thì cùng cảm ơn mày vì đã đến báo cho tao biết”.

“Tao không đến để báo cho mày điều đó đâu. Tao có thứ này cho mày. Đến đây mà xem này”, Sam trả lời.

“Không, cảm ơn”, kẻ lạ mặt nói. “Tao nhớ lần cuối tao gặp mày, mày đã hứa là chúng ta sẽ không bao giờ đụng độ nhau, mày sẽ vẫn là sát thủ và cái đầu của tao thì vẫn có giá”.

“Đó là kế hoạch của tao, nhưng có ba đôi mắt ngạc nhiên bỗng dưng xuất hiện trong đời tao. Chúng đang nằm ngủ phía sau xe ngựa ấy”, Sam với và nhấc túi đồ của Sarah khỏi chỗ thức ăn. “Trên thực tế thì mày được hoan nghênh trên cỗ xe nếu mày có hứng thú mang chúng khỏi tao. Việc của tao xong rồi. Tao giao chúng cho mày đấy”.

“Hạ vũ khí xuống. Tao muốn thấy chúng”, giọng miền nam bỗng nhiên giận dữ.

Sam hạ thấp khẩu súng xuống, “Tao không bắn mày đâu, nhưng tao sẽ không ở trong hẻm núi Satan mà không có vũ khí. Tao thừa biết là mày không đến đây một mình”.

Sarah cựa quậy, cố gắng để thoát ra. Cô nhìn thấy đường nét của kẻ lạ mặt giữa cô và ngọn lửa. Hắn có một khẩu súng chĩa thẳng vào ngực Sam.

Lá cọ vào má cô khi cô cố nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.

Giọng Sam lại trở nên bình tĩnh. “Tao sẽ không mang vợ theo để đưa lũ trẻ cho mày nếu tao định bắn mày. Cô ấy ổn chứ? Tao chưa bao giờ thấy cô ấy yên lặng lâu như vậy”.

Kẻ lạ mặt đặt súng xuống. “Cô ta vẫn ổn. Tao có thể nghe thấy cô ta ngọ nguậy trong đống lá mà tao tống cô ta vào. Bảo cô ta là tao đã dùng một cái khăn tay sạch nếu cô ta có muốn chửi tao”.

Sam bước ra xa khỏi cái xe ngựa, kéo dây cương của con ngựa ra khỏi thanh chắn phía sau. “Tao sẽ làm thế. Tốt nhất mày nên đi đi. Bọn trẻ đáng lẽ phải lên giường ngủ ở nhà vào lúc này rồi”.

Lá cây che mất tầm nhìn của Sarah. Cô chỉ có thể nhìn thấy lưng của kẻ lạ mặt khi hắn tiến lại cỗ xe. K.C chui ra khỏi chăn khi cha của cô bé đến gần. Cô bé lặng lẽ chui vào vòng tay của hắn và hắn nhấc cô bé ra khỏi cỗ xe ngựa.

“Cha”, cô bé thì thầm bằng giọng ngái ngủ trong khi cánh tay nhỏ bé ôm chặt hơn. “Chúng ta về nhà bây giờ chứ?”

Vẫn không nới lỏng vòng ôm, gã đàn ông vươn tay ra chạm vào hai đứa trẻ còn đang ngủ. Trong một thoáng đầu hắn cúi xuống như thể đang cầu nguyện.

“Cha?”

K.C vuốt tóc hắn. “Con biết là cha ngay từ lúc nghe thấy giọng cha”.

Hắn đưa tay lên đầu và hôn cô bé. “Ừ, mấy cha con mình về nhà đi”.

Hắn trèo lên ghế ngồi và cầm lấy dây cương. Khi hắn nhìn Sam, hắn gật đầu. “Tao sẽ trả ơn mày về việc này, Gatlin. Tao thề đấy”.

“Không cần. Mày chỉ cần chỉ cho tao biết vợ tao đang ở đâu”.

Kẻ lạ mặt ra hiệu bằng đầu trong khi giật dây cương.

Sam chờ họ đi khỏi mới đi về phía Sarah.

Cô cựa quậy để cho anh biết cô đang ở đâu. Lá cây hoàn toàn che phủ cô. Cố gắng để gào thét là vô vọng nhưng cô liên tục đá chân để cho anh biết chỗ cần tìm.

Trong mười phút cô nghe thấy Sam bới đống lá khô trong bóng tối trước khi tay anh chạm vào người cô. Bằng một cú kéo mạnh mẽ, anh đưa cô ra khỏi đống lá. “Ra đây nào”, anh nói, cứ như thể cô đang chơi trò chơi và anh cuối cùng cũng bắt được cô.

Sarah giật mình khi anh quàng cánh tay quanh người cô và bắt đầu cởi dây trói ở tay cô. Cô lầm bầm qua miếng giẻ đang bịt trong miệng và cọ tay lên mặt anh.

Sam cười. “Yên nào. Anh không thể làm mọi việc cùng lúc được”.

Anh trượt tay trên người cô đến chỗ miếng giẻ bị buộc lại trên tóc và kéo nó ra. Sarah nhả miếng giẻ trong mồm ra.

“Hắn là ai vậy?”, cô hỏi.

“Hằn nào cơ?” Sam ấn cô vào người anh khi anh cởi trói cho tay cô.

“Gã mà trói em ấy. Hắn nói hắn là cha của các con anh”.

“Con nào cơ?”

Cô có thể thấy ngực anh rung rung vì tiếng cười thậm chí anh vẫn tỏ vẻ nghiêm túc.

“Bao nhiêu lần anh nói với em là anh không có con rồi? Và dù trời tối nhưng anh nghĩ em và anh là hai người duy nhất đứng ở đây. Anh nghĩ là những đứa trẻ tưởng tượng của em cuối cùng cũng được người cha vô hình của chúng đón đi rồi”.

Sarah quay mặt đi. “Anh không định giải thích đúng không?”

Anh kéo dây thừng khỏi tay cô. “Không”, anh nói như thể đó là toàn bộ câu trả lời mà cô cần vậy.

Sarah không cần hỏi, cô có thể đoán được phần lớn từ câu chuyện của hai người đàn ông. Kẻ lạ mặt rõ ràng là đã bị săn đuổi mà Sam đã để cho hắn đi vì vài lý do. Bọn trẻ là con của hắn nhưng hắn không thể sống với mẹ của chúng, hoặc thậm chí đi theo chúng khi mẹ chúng qua đời. Nhưng chúng biết hắn, hoặc ít nhất là K.C biết.

Sam cởi sợi dây thừng đang trói quanh đầu gối cô trong khi cô phân vân không biết có nên đòi câu trả lời từ anh không. Sarah không nghĩ là cô cần câu trả lời. Sự im lặng là điều cô chưa từng thấy ở tính cách anh.

”Em có thể tự cởi nó”, cô vặn vẹo cố với tới cái nút.

Anh di chuyển vai về phía hông cô, cố gắng đẩy cô ra.

Với một tiếng thở hổn hển, Sarah ngã ngửa ra phía sau. Cô chụp lấy tay anh trong khi ngã khiến anh bỗng dưng mất thăng bằng.

Cô ngã đè lên đống lá với anh ở bên trên.

Trong một thoáng, họ nằm yên không nhúc nhích. Cơ thể anh sát vào cô từ vai đến đầu gối.

Anh quay đi. Không nói một lời, anh đưa tay dọc theo váy cô đến chỗ sợi dây thừng. Hơi ấm từ những ngón tay anh thấm qua làn vải trên người cô.

“Đừng có động vào em như thế, Sam”, cô nói, ngại ngùng vì cử chỉ của anh trong bóng tối. “Và cũng đừng có nằm trên người em như thế. Em mỏng manh lắm đấy. Anh có thể làm gãy xương em mất”.

Anh đứng lên. “Đáng ra anh nên để mặc em tháo dây trói và giẻ bịt miệng. Có thể anh sẽ bảo hắn quay lại lần tới và giấu em kỹ hơn”.

“Anh không cần phải sờ khắp người em và nằm đè lên em như thế”, cô nói với sự bối rối hơn là giận dữ.

“Anh phải tìm sợi dây thừng”. Anh tiến lại gần ngọn nửa. “Làm sao mà anh có thể cởi trói cho em trong bóng tối được?”

Anh quay lại đột ngột khiến suýt nữa thì Sarah va vào anh. “Và thêm nữa, anh không sờ vào khắp người em. Khi nào anh làm thế thì em sẽ biết”.

“Chẳng bao giờ có ngày đó đâu”.

Cô đứng cách anh một inch, chọc ngón tay vào ngực anh.

“Em đã từng nói là anh có thể chạm vào em. Em cũng nói là có những chỗ trên người em được phép động chạm. Vậy đó là những gì mà anh đang làm”. Anh quay lại và tiếp tục đi về phía trại.

“Em đổi ý rồi. Không phải em đề nghị anh hôn em là em đã đồng ý ngủ với anh đâu nhé. Có thể em sẽ tiếp tục là một trinh nữ và cứ tiếp tục ở như vậy đến hết đời đấy. Cái cách mà anh đè lên người em chả khác việc chồng em làm trước kia là mấy. Dường như đó là điều em không thể tránh khỏi”.

Anh lại quay lại và cô đứng cạnh anh. “Anh chẳng làm gì em cả, Sarah. Chỉ là anh trượt chân và ngã thôi. Và em vô tình lại nằm phía dưới anh”. Anh lắc đầu. “Đáng lẽ ra anh nên là người nổi điên vì tự dưng em lại nằm dưới anh khi anh ngã”.

“Thế sao anh lại nói những điều y hệt như Mitchell đã từng nói với em mỗi khi anh ấy ngủ với em?”

“Đó là gì vậy?”

“Xin lỗi”, cô không nhìn anh. “Anh ấy luôn nói xin lỗi như thể anh ấy vừa làm điều gì đó bẩn thỉu vậy.

Sam mở miệng ra định tranh cãi nhưng sau đó lại ngậm miệng lại. Bây giờ không phải là lúc để tranh cãi về chuyện này. Anh phải nghĩ đến sự an toàn của cô trước tiên, sau đó mới đến việc bóp cổ cô vì cô đã làm anh phát điên.

Cô nhặt túi đồ lên và kiểm tra để chắc rằng đã có đủ các thứ trong đó. “Chúng ta không thể ở lại đây được”, anh nói cứ như thể chưa có chuyện gì xảy ra. “Anh sẽ đưa em đến một chỗ an toàn nếu thời tiết cho phép”.

Anh nhảy lên yên ngựa và chìa tay ra cho cô. “Đi kiểu này thì không thoải mái như đi ngựa nhưng sẽ nhanh hơn”.

Cô cầm lấy tay anh và anh nhấc cô lên phía sau. Cô ôm chặt trong khi anh cưỡi ngựa nhanh và khéo léo xuyên qua bóng đêm.

Thời tiết không ủng hộ họ. Trong vòng một tiếng trời mưa phùn. Không nói một lời, anh chậm lại và kéo cô lên ngồi phía trước, trùm áo khoác của anh quanh người cô. Cô dựa vào ngực anh và ôm chặt ngang ngực anh.

Đã gần nửa đêm khi họ tới một căn nhà nhỏ xây gần một nhà ga. Sam thả cô xuống trước một quán cà phê đối diện với đường tàu và bảo cô gọi cà phê cho anh trong khi anh mua vé và gửi con ngựa đến chuyến tàu kế tiếp.

Sarah gật đầu tỏ vẻ đã hiểu và bắt mình tự mở cửa quán cà phê. Cô không định thừa nhận với anh rằng cô chưa đi tàu cũng như vào quán cà phê bao giờ. Cô vừa mới quyết định không bao giờ nói chuyện với anh nữa. Anh chẳng có ý nghĩa gì với cô cả.

Bàn được xếp tải rác xung quanh một căn phòng phủ đầy bụi và bừa bãi. Vài người đàn ông, tất cả đều là hành khách, cô đoán từ đống hành lý chất đống xung quanh họ, đang chơi bài và uống ở một góc quán. Một bà mẹ xếp những chiếc ghế lại với nhau để lấy chỗ cho những đứa trẻ ngủ ở một góc khác. Người phụ nữ nhìn Sarah và mỉm cười. Ba người lính ngồi chụm lại gần một cái bếp lò, chuyền tay nhau một cái bình và cười đùa với nhau. Họ không có hành lý. Cô nhớ đã nhìn thấy một cỗ xe chở đồ gần đường ray. Theo như cô đoán thì họ đang đợi cái gì đó hoặc ai đó đến.

Cô đã nhìn thấy nhiều quán cà phê như thế này trong các thị trấn nhỏ. Khi cô và Mitchell đi qua những nơi thế này, việc dừng lại để ghé vào ăn dường như là ngốc nghếch vì họ đã có đủ thức ăn dự trữ xong xe ngựa.

“Cô dùng gì?”, một người đàn ông trọc hét lớn từ cửa ra vào dẫn ra phía sau của quán. “ Chúng tôi sẽ đóng cửa khi tàu đến. Vì trời mưa nên cũng sắp muộn rồi, cô nên gọi thứ gì đó đi”.

“Cà phê”, Sarah trả lời. “2 cốc”.

Người đàn ông biến mất. Sarah ngồi xuống gần chỗ người phụ nữ và những đứa trẻ và cởi chiếc khăn quàng ướt ra. Không khí trong phòng ấm và có mùi nồng, nhưng những lỗ thông gió nhỏ xíu trên những bức tường tồi tàn không khớp vào nhau khiến cô run rẩy. Cô cuộn mình vào, mong sẽ ấm áp hơn một chút. Cô gần ngủ gật khi người đàn ông hói đặt hai cốc cà phê trước mặt cô.

“Cô có muốn súp không?, anh hỏi. “Chúng tôi còn đủ cho vài bát, nhưng cô phải trả tiền trước. Nếu tàu đến và cô chạy lên tàu thì tôi đã lấy tiền rồi”.

“2 bát”, Sarah nói, “và bánh mỳ nữa nếu anh có”.

Người chủ quán cà phê nhìn cô. “Chỉ tốn thêm ít tiền thôi”.

Sarah lấy những đồng tiền trong túi ra và trả tiền cho bữa ăn.

Khi anh ta mang súp ra, cô gần như muốn đòi tiền lại. Cô thấy không có chút thịt nào trong bát cả. Vài cọng rau nổi lập lờ trên mặt bát. Cô uống cà phê và xé một mẩu bánh mỳ.

Cánh cửa đập vào tường khi Sam bước vào quán. Anh vác theo yên ngựa ở một bên vai và súng ở tay còn lại. Cô nhìn anh cẩn thận đảo mắt khắp phòng sau đó tiến về phía cô. Anh không nói một lời khi uống hết nửa cốc cà phê trong một ngụm và nhìn chằm chằm vào bát súp.

Sarah cười khúc khích. “Súp đấy”, cô thì thầm.

Sam nhướn lông mày lên: “Em có chắc không? Nhìn giống nước rửa bát hơn đấy”.

“Chủ quán bảo vậy”.

“Em có thể nấu ngon hơn thế này không?”

“Nếu em không thể thì anh cứ đến đây mà ăn”, cô trả lời.

“Anh thà chết đói còn hơn”.

Cô nhìn nụ cười của anh tắt dần khi anh nhìn cái gì đó phía sau cô. Trước khi cô kịp quay lại, cô nghe thấy tiếng khẩu súng của anh cọ vào bao da bên dưới bàn.

“Đây rồi”, một tên lính trẻ hét lớn với đám đông. “Sam Gatlin đây rồi!”

Tiếng ồn ào đánh thức một đứa bé dậy và nó bắt đầu khóc. Sam nhấc vũ khí đặt lên bàn, nhưng không để ngón tay vào cò súng.“Tôi đang đợi tàu thôi, anh lính”. Sự bình tĩnh chết người của anh khiến cô còn sợ hơn tiếng thét của gã đó. “Tôi không muốn dính vào rắc rối nào cả”.

Một tên lính khác tiến đến. Chúng ở ngay phía sau lưng cô. Sarah có thể cảm thấy chúng. Cô không cần phải quay lại để biết.“Chúng tôi không phải là rắc rối”, tên lính trẻ nói. “Nhưng theo những điều mà tôi nghe về anh thì rắc rối luôn đi cùng anh như sấm đi cùng với sét”. Gã đập tay vào gã đồng hành đừng im lặng phía sau.

“Tôi nghe nói rằng một lần ở San Antonio…”

“Xin lỗi các anh, vợ tôi và tôi chuẩn bị ăn và chúng tôi không có hứng thú nghe câu chuyện nào cả”.

Sarah quay lại nhìn gã đàn ông. Gã còn rất trẻ. Một tên ở phía sau, dường như chú ý đến lời cảnh báo của Sam, nhưng tên còn lại tiến gần hơn. Mắt gã mở to kích động.

“Tôi không biết là anh có vợ đấy”, hắn cười với Sarah. “Và không ngờ lại xinh đẹp thế này”. Trán hắn nhăn lại. “Bây giờ thì một thiên thần như cưng đang làm gì với một tên sát thủ như Sam Gatlin vậy?”

Sam đưa khẩu súng lên bàn. “Anh có nghe rằng một lần ở San Antonio”, Sam bắt đầu nói gần như thì thầm. “Tôi đã bắn vào chân một thằng cha vì đánh một con chó lang thang”.

Tên lính mở to mắt. “Thực tế thì tôi nghe nói anh đã giết hắn”.

“Phần lớn những câu chuyện thường bị phóng đại lên. Chỉ một chuyện trong số đó là đúng thôi”. Sam di chuyển khẩu súng nhẹ nhàng.

“Chuyện đó là chuyện gì vậy?”, tên lính cao giọng hỏi.

“Đó là chuyện tôi bắn một thằng cha vì dám lăng mạ vợ tôi”. Sam nhắm vào phía dưới thắt lưng của tên lính.

Tên lính bước lùi về phía sau một bước. “Tôi không có ý thiếu tôn trọng, thưa bà. Tôi cũng gọi mẹ mình là cưng, tôi thề đấy”.

Hắn nhanh chóng quay lại chỗ đám bạn. Trong vòng vài phút, cả quán cà phê đều im lặng, nhưng trước khi Sarah uống hết cốc cà phê, những kẻ chơi bài bắt đầu lải nhải về việc một người đàn ông như Sam Gatlin ở cùng với những người lịch thiệp. Cô không nghe thấy hết những điều họ nói nhưng những tiếng lải nhải lớn dần và mạnh mẽ hơn.

Sam đặt cốc cà phê xuống và nhấc yên ngựa lên khi âm thanh của chuyến tàu vào ga vang đến.“Chúng ta nên đi, Sarah”, anh nói và kéo cô đi theo. “Trước khi lũ hèn nhát đó uống say và trở nên táo tợn hơn”.

Bình luận