Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bến Hẹn

Chương 10

Tác giả: Janet Dailey

Chiếc taxi dừng lại trước nhà kho đậu máy bay tại Merrill Field. Khi Shannon đọc hai chữ Steele Air trên tấm biển treo trên toà nhà đúc bê tông nằm sát cạnh nhà kho dùng làm văn phòng, mắt cô sáng lên.

Suốt ba ngày qua, cô đã cố gắng để nói chuyện với Cody, nhưng anh đều đi vắng: anh đi lái máy bay thuê ở đâu đó. Cô đã để lại tin nhắn cho anh, dặn anh điện thoại cho cô nhưng anh không gọi. Cô đã hai lần định nói với ông Noah về việc từ hôn của cô, nhưng cô muốn đích thân nói cho Cody biết. Cô quyết định đến gặp anh, vì thế mà cô đến văn phòng dịch vụ cho thuê máy bay này. Cô đã chuẩn bị, nếu cần, cô cứ ở mãi đây để gặp cho được anh.

Trả tiền xe xong, cô bước ra khỏi xe, đi đến cửa vào. Mặt trời chiếu sáng trên dãy núi Chugach bao quanh thành phố Anchorage. Vài đám mây như núi bông thoa phấn trôi lững lờ trên bầu trời, và không khí mùa thu khô lạnh.

Mặc dù trong lòng bồn chồn, nhưng cô vẫn thấy thoải mái khi nhớ lại lần đầu tiên đến đây: những tờ tạp chí vất bừa bãi khắp nơi, chiếc bàn xalông để đầy tách uống cà phê dùng một lần rồi vứt, và hai người phi công mệt mỏi ngồi ngả nghiêng trên chiếc ghế đệm dài. Nhưng lần nào chiếc ghế xoay sau bàn làm việc không để trống. Noah đang ngồi trong ghế. Khi thấy cô, ông vội đứng dậy. Cô không thể nào không chú ý thấy cửa văn phòng của Cody đóng kín mít.

– Trời, gặp lại cô tôi mừng quá! – Noah thốt lên, ông đi quanh ra khỏi bàn để chào cô.

– Chào ông Noah. Thật sung sướng được gặp lại ông. – Cô cười thân mật.

– Cô đến làm gì ở đây? – ông hỏi, giọng khan khan quen thuộc. – Tôi tưởng cô chuẩn bị đám cưới và tìm chỗ ở chứ.

– Tôi đến thăm Cody. Có anh ấy trong phòng không? – Cô nhìn cánh cửa, rồi thấy Noah di chuyển một cách lung túng.

– Có đấy. – ông đáp. – Nhưng độ này nó không được như trước. Nó gắt gỏng với mọi người… kể cả tôi, – ông nói thêm với vẻ đau khổ. – Tôi nghĩ bây giờ cô gặp nó là điều không nên. Nó vừa bay xa trở về và đang mệt, rất gay gắt với mọi người.

– Tôi xin phép gặp anh ấy thử xem sao. – Không có gì ngăn cản cô vào gặp Cody được. Thái độ hếch cằm lên là đủ biết quyết tâm của cô.

Noah lắc đầu, không tin con trai ông sẽ tiếp cô.

– Để tôi bảo cho nó biết có cô đến. – ông nói rồi lê chân đi đến cửa. – Nhưng với tính tình như thế này, dám nó không tiếp cô đâu. Tôi cứ nói mãi rằng cau có không giúp được gì cho công việc, nhưng nó không chịu nghe tôi.

Shannon đi theo Noah, và khi ông gõ cửa lần thứ hai, cô đứng sau lưng ông. Cô nghe giọng Cody nói nho nhỏ vì cửa vẫn đóng kín mít.

– Cái gì đấy? – Anh hỏi.

Noah nhìn cô, nhăn mặt rồi quay nắm cửa hé mở ra.

– Cody, anh có khách. – Cô chỉ thấy được góc bàn làm việc của anh thôi.

– Ai thế? – anh hỏi, giọng gay gắt.

Noah chưa kịp trả lời, Shannon đã nắm cánh tay ông, lách mình qua mặt ông, mở rộng cửa rồi bước vào phòng. Cody ngồi sau bàn, mặt rám nắng với vẻ cau có. Khi anh thấy cô, vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, nhưng cô thấy anh đưa mắt nhìn khắp người cô và môi mím chặt.

– Cô muốn gì đấy? – Cody hỏi, quay mắt khỏi cô và không thèm đứng dậy chào cô. Anh lại nhìn vào bản báo cáo trên màn hình vi tính.

– Tôi đã cố tiếp xúc với anh. – Cô nghe tiếng cánh cửa do Noah đóng lại ở phía sau. – Anh không trả lời các cuộc gọi của tôi.

– Tôi bận việc, – anh đáp, mắt vẫn không nhìn cô. – Tôi phải điều hành công ty. Trong thời gian tôi đi với cô, công việc ứ lại cả đống.

Có lẽ anh đang giận cô, không muốn gặp cô.

– Tôi không có dịp để cảm ơn anh về những việc anh đã làm giúp tôi. – Shannon nhận ra anh đã dành cho cô rất nhiều thời giờ quý báu… và đã đi tìm Rick.

Anh ngẩng đầu, đưa mắt nhìn cô và chua chát nói:

– Vậy thì bây giờ cô đã cảm ơn rồi đấy. Nếu không có gì nữa thì xin chào cô, vì tôi có rất nhiều việc phải làm. Tôi không rảnh để nói chuyện tào lao.

Cô cảm thấy tức giận trước thái độ của anh.

– Tôi đến để báo cho anh biết Rick và tôi… – Nhưng anh không để cho cô nói hết câu.

– Tôi đã nói tôi không muốn dự đám cưới của cô. Thậm chí tôi không muốn biết đám cưới của cô nữa! – Cody đáp nhanh, mặt lạnh lùng tức giận.

– Không có đám cưới đám hỏi gì hết! – Shannon to tiếng đáp lại. – Tôi đến để nói điều ấy cho anh biết thôi.

Cody ngồi yên nhìn bàn tay cô, rồi ngước mặt nhìn vào mặt cô:

– Chuyện này xảy ra khi nào?

– Ba hôm rồi. – Cô đáp và đợi xem có dấu hiệu gì nơi anh chứng tỏ việc này quan trọng với anh không… như là dấu hiệu vui mừng hay hài lòng. – Anh đã nói đúng. Tôi không yêu anh ấy.

– Rất tiếc là cô để thời gian quá lâu mới nhận thấy điều này, – anh càu nhàu, vẻ tức giận.

Hình như anh có vẻ không vui mừng. Shannon không muốn đánh mất lòng kiêu hãnh, cô đứng yên như pho tượng.

– Tôi đến để báo cho anh biết thế. Và để cảm ơn sự giúp đỡ của anh.

– Bây giờ cô định làm gì? – Cody hỏi. – Chắc cô sẽ bay về Texas vì đã từ hôn.

– Không. – Cô ngần ngừ, không muốn nói với anh cô định ở lại, mặc dù cô đã nói kế hoạch này với Rick. Cô đã hy vọng… ôi, quỷ thật. Có lẽ cuối cùng cô quay về nhà là hay nhất. – Chắc tôi phải mua vé trước để cuối tuần này thì về, – mấy ngón tay cô bấu chặt vào quai xách trên vai. – Cho nên tôi nghĩ đây là buổi chia tay luôn. – Cô đi ra cửa rơm rớm nước mắt.

– Chia tay quái gì được! – Anh bước nhanh ra khỏi bàn, đuổi kịp cô ở cửa, nắm cô lại. – Em khỏi đi đâu hết, Texas.

Sau khi bị Cody đối xử lạnh nhạt, Shannon không muốn ngả vào vòng tay anh, mặc dù cô rất muốn làm thế. Cô bèn hỏi giọng thách thức:

– Tại sao tôi phải ở lại đây?

Cặp mắt dạn dĩ của anh lại lóe lên ánh sáng châm chọc.

– Vì em yêu anh. – Anh đưa tay úp lên má cô, mấy ngón tay lồng vào tóc cô. Da thịt cô ấm lên vì sự đụng chạm này. – Vì thế mà hôm nay em đến đây phải không?

– Em chưa bao giờ nói thế. – Cô cố cưỡng lại ý muốn nhận lời anh nói là đúng, nhưng thấy anh vui vẻ trở lại, bỗng cô thấy nao nao trong lòng.

– Đúng rồi, – Cody đáp. – Mỗi lần anh cố thuyết phục em đây là sự thật, thì em đều từ chối. Em đã đẩy hai chúng ta vào tình thế khó khăn vô ích.

– Lãng mạn quá!

– Anh sẽ cho em thấy lãng mạn ra sao, Shannon. – Anh cúi đầu xuống, Shannon bỗng tự nhiên ngẩng mặt để đón nhận đôi môi của anh. Chiếc xách đeo vai của cô tuột xuống, Cody lấy ra khỏi tay cô, khiến cô phải tạm thời xuôi tay xuống để cho anh lấy ra, rồi cô vội vã đưa tay lên quàng quanh cổ anh. Cody vứt túi xách xuống nền nhà đánh bịch.

– Cái máy ảnh của em! – Cô thốt lên.

– Anh sẽ mua cho em cái máy mới. Mười cái mới, đừng làm gián đoạn anh, được không? Shannon, bây giờ anh hôn được chưa?

Anh không để cho cô có thì giờ trả lời. Chỉ trong tích tắc, anh ôm cứng cô vào lòng, thân hình mảnh mai của cô áp sát vào lòng anh.

Sự đam mê của anh cháy bỏng, chứng tỏ cho cô thấy một trong nhiều mặt của tình yêu. Cô cuộn người dưới sức mạnh của tình yêu ấy, tha thiết muốn yêu anh hoàn toàn và mãi mãi, cả hai đều không nghe tiếng mở cửa cho đến khi bố anh ngạc nhiên thốt nên lời:

– Cody, anh làm gì thế? – giọng ông khan khan trách cứ, rồi ông vội vàng đóng cửa để cho người ngoài khỏi phải thấy họ đang ôm hôn nhau.

Khi Cody ngẩng đầu lên, anh vẫn ôm cô chật cứng, không để một quãng hở giữa hai người, mắt nhìn cô và nhoẻn một nụ cười rất khiêu gợi. Shannon bàng hoàng trước đôi mắt long lanh của anh.

– Con đang hôn cô dâu, bố à – Anh đáp. Cô nghe thế, bỗng hơi thở nghẹn lại trong cuống họng.

– Này, anh không nên làm như thế – bố anh khiển trách – Đừng làm việc không chính đáng. Nếu vị hôn phu của cô ấy biết được chuyện này, anh ta sẽ đấm vỡ mặt anh ra, và khi ấy tôi không thể trách anh ta được.

– Bố đang nhìn vị hôn phu của cô ấy đấy, bố à – Cody đáp rồi cười với cô.

– Em nhớ là không nghe anh hỏi ý kiến em – Shannon nói.

– Một sơ suất nhỏ – anh đáp – Nhưng nếu anh hỏi em, chưa chắc khi ấy em đã chấp nhận.

– Có ai vui lòng nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra ở đây không? – Noah hỏi vẻ ngán ngẩm – Tại sao cố ấy lấy anh trong khi đã đính hôn với người khác?

Nhận ra vai trò quan trọng của Noah trong việc này. Shannon nghĩ rằng nên nói cho ông biết tình hình thực tại.

– Tôi không đính hôn với Rick nữa – cô đưa bàn tay lên, vẫy vẫy cho ông thấy – tôi đã trả lại chiếc nhẫn cho anh ấy rồi.

– Bây giờ chiếc nhẫn của con sẽ thay vào đây – Cody nói – Bố không thể phân chia chúng con được nữa đâu, bố à.

– Tốt, nếu chuyện này không đụng chạm tới ai – Noah thốt lên rồi ông bước tới, chìa bàn tay sần sùi ra trước mắt Shannon – Xin chúc mừng, tôi không ngờ đứa con trai của tôi lập gia đình. Tôi hy vọng nó lấy được người con gái giống như cô. Vấn đề khó khăn là không có nhiều người con gái như cô thôi.

– Cô ấy là người duy nhất – Cody dịu dàng nói.

Shannon đập nhẹ lên cánh tay anh, thầm yêu cầu anh nới tay để cô nhận lời chúc mừng của bố anh.

– Ông đối với tôi thật tuyệt vời, ông Noah. Tôi chưa cám ơn ông được.

– Thế à, tôi tưởng tôi là chướng ngại vật của hai người chứ. Mà thật tôi muốn làm thế đấy.

– Con không để ý – Cody châm biếm đáp.

– Anh không bao giờ để ý đến bố già của mình – Ông đấm lên vai Cody – Nhưng tôi nghĩ anh đã thừa kế được một phần trí óc của tôi. Người mẹ quá cố của anh, xin Chúa phù hộ cho bà ấy, chắc sẽ hài lòng cô gái này, và Shannon này, cô có thể cám ơn tôi bằng cách cho tôi vài đứa cháu – Ông nói rồi nháy mắt thông cảm với cô – Cô định gia đình sẽ có bao nhiêu người? Tôi muốn có một đứa cháu gái và một đứa cháu trai.

– Bố, chắc bố muốn để con lấy vợ trước khi có kế hoạch sinh con chứ – Cody nói.

– Phải – Shannon đáp – Phải, chắc chắn phải làm thế. Trước hết chúng tôi phải tìm hiểu đã. Tôi nghĩ thời gian đính hôn phải hơi lâu.

– Thật không? – Cody cười và Shannon đấm mạnh vào tay anh. Anh không nhúc nhích một tý nào.

– Khi nào thì anh sẽ cưới cô ấy? Khi nào thì anh sẽ làm lễ thành hôn – Noah hỏi – Để tôi còn mua một bộ vét mới để dự đám cưới chứ.

– Chúng con sẽ làm đám cưới khi nào bố mẹ Shannon bay đến đây – Cody đáp và anh nhìn Shannon và hỏi tiếp – Được không?

– Được – cô trả lời, mắt chan chứa tình yêu – em cũng nghĩ thế. Có lẽ hai ông bà đã cho em là người điên khùng.

– Cô trên 21 tuổi rồi chứ? – Noah hỏi.

– Bằng lái xe của tôi sẽ cho mọi người thấy thế.

– Vậy thì họ khỏi lo, cô ơi. Chúng tôi sẽ trình bày cho bố mẹ cô biết.

– Không, thưa bố. Con sẽ làm mọi việc.

– Không, để em lo. Shannon nói.

– Chà, đây có phải là sự cãi cọ đầu tiên của gia đình không? Cody hỏi – anh lại cười – việc này sẽ rất, rất hấp dẫn đây!

– Rồi sẽ thế đấy! – Noah vòng tay trước ngực, cười rạng rỡ với họ.

Bỗng Cody quay mắt khỏi cô và nói với bố:

– Bố à, bố ra ngoài được không? Con muốn ở một mình với vợ tương lai của con, vậy xin bố vui lòng.

– Được rồi, chỉ nhắc anh nhớ cư xử cho phải đạo thôi – Noah nói – Hãy nhớ như thế.

– Bố ra ngoài đi – Cody lại nói, giọng thích thú nhưng vẻ châm biếm.

– Tôi sẽ ra, tôi sẽ ra – Noah nói rồi lê chân ra cửa.

Khi họ còn lại một mình với nhau, Cody ôm cô vào lòng, rúc mũi vào má cô và dưới hốc tai cô. Cô cảm thấy anh rùng mình.

– Em có biết trong mấy ngày qua anh như thế nào không? – anh hỏi nhỏ cô – Anh cứ tưởng em sắp làm đám cưới với anh ta.

– Em cũng nghĩ như thế đấy – Cô đáp – Nhưng em nghĩ em phải gặp Rick lại em mới biết mình không yêu anh ta… không yêu như em đã tưởng. Anh ấy dễ thương, em thích ảnh nhưng anh mới là người mà em muốn lấy.

– Anh đợi ngày nghe em nói thế từ khi em bước vào cửa này đầu tiên – Cody nói.

Cô nhích người ra sau để nhìn vào mặt anh.

– Nói rõ cho em biết tại sao anh lại đợi như thế?

– Anh không biết giải thích như thế nào – Mấy ngón tay anh vuốt quanh má cô rồi dừng lại gần đôi môi, vuốt ve phần thịt mềm mại dưới môi – nhưng khi em bước qua cánh cửa này, anh biết em là cô gái anh đang chờ đợi. Khi thấy chiếc nhẫn đính hôn trên tay em, anh mới thấy tình hình rất khó khăn. Chiếc nhẫn làm cho vấn đề trở nên rắc rối.

– Bố anh đã ngăn cản anh – Shannon cười.

– Phải – anh cười khúc khích và ánh mắt anh cũng cười – Ông ấy thôi rồi khỏi nói. Người dân ở Alaska có tinh thần độc lập, và ông ấy ra mặt ta đây là ông chủ hơn ai hết, ông xem mình như có bổn phận phải can thiệp vào chuyện này.

– Em thích ông – Cô biết sự can thiệp của Noah là vì những mục đích tốt đẹp.

Cody hôn cô thật nồng nàn.

– Anh cũng yêu em, Shannon à. Yêu nhiều hơn là em nghĩ. Anh luôn luôn nghĩ rằng Alaska và Texas sẽ kết hợp chặt chẽ với nhau – anh nói.

Ba tháng sau …

Một trận bão tuyết dữ dội đã phủ lên Anchorage một màu trắng vào dịp Giáng Sinh. Nhưng bão táp chẳng làm Shannon quan tâm. Cô và Cody ở yên ổn trong phòng khách ấm cúng, dựng cây Giáng Sinh đầu tiên của họ. Thời tiết khắc nghiệt khiến cho ông Noah phải ở nhà. Không đi chơi xì phé với bạn bè. Ông ở nhà nhậu uých ki với thức ăn đơn giản và nghe nhạc.

Bởi những ai đã có công vun đắp cho đám cưới của hai người, Cody và Shannon quyết định tặng quà cho họ. Và bây giờ họ vẫn tiếp tục làm thế. Việc tặng bố Cody toàn bộ đĩa quay những màn trình diễn nghệ thuật mà ông thích nhất trong đời là do ý kiến của anh. Và anh buộc ông đợi đến trước đêm Giáng Sinh mới mở hộp quà để cho họ cùng nhau vui vẻ. Shannon đã đan cho bố chồng đôi bít tất, ông ứa lệ hứa rằng ông sẽ không bao giờ mang, vì đôi tất quá đẹp. Và cô đã lồng khung bức ảnh chụp Cody đứng bên cạnh bắp cải, ông Noah treo bức ảnh lên ngay, vẻ tự hào và sung sướng.

– Kìa, nó nghiêng rồi – Cody lên tiếng từ đâu đó trong đám lá thông nhọn như kim. Cô rẽ các cành cây và nhìn vào anh.

– Vậy dựng thẳng nó lên.

– Chắc thân cây bị cong rồi.

Shannon nhún vai.

– Nếu thế thì chúng ta chẳng làm gì được rồi.

– Anh đã nghĩ ra cách.

– Ồ không, đừng làm thế – Shannon nói – Không thể làm thế trong cành cây.

Anh cười toe toét, rồi đưa một tay nắm cô, tay kia giữ cho thân cây đứng yên.

– Chúng ta có thể hôn nhau được mà.

Cô nghiêng người qua cành lá tỏa mùi thơm và hôn anh thật mạnh. Cody mất thăng bằng, nhào lộn ra sau, kéo luôn cây và cô nhào theo.

– Em quá vụng về, em thấy không, Texas? – anh cười.

– Phải, em thấy rồi – Cô lồm cồm bò ra, phủi lá thông ra khỏi tóc, anh bò theo để cho cái cây nằm yên một chỗ.

– Nhưng dù sao ta cũng có một lễ Giáng Sinh vui vẻ.

HẾT

* * *

[1] người khờ khạo

[2] 1 feet =1,8 m

[3] 8,7 m

[4] 6,000 m

[5] Cashe

Bình luận
× sticky